Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417 - Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (37)
Từ lâu, Phan Thanh Hương đã không hề quan tâm đến hình tượng quý bà của mình. Bà ta đã ly hôn, bây giờ đứa con trai duy nhất của bà thì lúc nào cũng chống đối lại ý kiến của bà ta. Bà ta bắt buộc Đỗ Nhất Minh phải nghe theo ý của mình, nếu không thì bà ta sẽ làm cho mọi chuyện tan tành.
“Mẹ, mẹ có thể đừng gây chuyện vô cớ như vậy được không? Rốt cuộc con có phải là con trai của mẹ không vậy?” Đỗ Nhất Minh thật sự không có cách nào khác để đối phó, có một người mẹ như vậy, anh đúng là khổ sở không nói nên lời. Đây đúng là khó khăn mà ông trời phái xuống để kiểm tra anh, rốt cuộc anh phải làm thế nào thì mới có thể khiến mẹ mình chấp nhận Đào Cúc Vân đây? Lẽ nào những gì trước đây anh làm như sống buông thả, cả đêm không về, trong mắt của Phan Thanh Hương lại không có tác động gì sao?”
Haha
“Con đương nhiên là con của mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con.”
“Đấy chỉ là những gì mẹ nghĩ thôi, con không hề thấy những điều đó là tốt. Sao lúc nào mẹ cũng thích áp đặt những suy nghĩ của mẹ lên người con vậy?” Gân xanh trên trán Đỗ Nhất Minh hiện ra, anh cũng đang ở trên ranh giới muốn bùng nổ.
Mẹ con hai người bọn họ đối đầu với nhau, Đào Cúc Vân ngoại trừ việc đứng đó với một bên má sưng đỏ và một bên má nhợt nhạt thì không còn biết làm gì nữa? Đợt sóng này chưa qua mà đợt sóng khác đã lại ập đến sao?
Đào Cúc Vân thật sự rất khó chấp nhận một người phụ nữ như Phan Thanh Hương trở thành mẹ chồng của mình. Thật sự bây giờ cô không thể chịu đựng được nữa chứ đừng nói đến chuyện là kính trọng. Mặc dù Phan Thanh Hương mắc bệnh rất nặng, nhưng cô cũng không cảm thấy có chút nào thương xót cả.
Tất cả những người xung quanh đều đang cười cợt bọn họ, Đào Cúc Vân đã hoàn toàn chết lặng.
“Dù sao thì mẹ cũng không đồng ý chuyện con ở bên cạnh nó. Nhất Minh, con phải suy nghĩ cho kỹ, không phải chỉ là một mình mẹ, nếu như con nhất quyết muốn ở cạnh nó thì cha con sẽ không cho con một đồng nào nữa đâu. Ông ấy đã đóng băng hết tất cả thẻ của con rồi. Mọi chuyện sẽ trở lại như bình thường nếu như con đính hôn với Nguyễn Lan Quỳnh, người con đã xem mắt lần trước ấy. Con bé đó rất hài lòng về con.”
Phan Thanh Hương nói xong, sắc mặt của Đỗ Nhất Minh nhanh chóng thay đổi. Ánh mắt Đỗ Nhất Minh nổi lên sóng gió và thậm chí là cả cơn cuồng phong giận dữ.
Thì ra mọi chuyện là như thế. Phan Thanh Hương thật sự ra tay quá tuyệt tình, đến cha của anh cũng bị bà thuyết phục. Hai người đã ly hôn với nhau, nhưng vẫn đứng ở cùng một chiến tuyến để đối phó với anh.
Bàn tay Đỗ Nhất Minh siết chặt lại, anh nhìn Phan Thanh Hương chằm chằm, rồi nói gằn từng chữ: “Được, nếu như mẹ đã không thể chấp nhận được Đào Cúc Vân thì cũng xin mẹ tha lỗi cho con tội bất hiếu.”
Phan Thanh Hương sợ hãi, sắc mặt thay đổi nhanh chóng: “Con nói gì vậy? Nhất Minh, từ nhỏ đến lớn con đều sống cuộc sống giàu sang sung sướng, nếu như không có gia đình đứng đằng sau giúp đỡ thì về sau con sống kiểu gì? Với lại, mẹ của con bé này mắc bệnh như thế, con có biết cần phải tiêu bao nhiêu tiền vào đó không? Con có lo được không?”
“Đủ rồi!”
Đỗ Nhất Minh hét lên: “Cúc Vân, chúng ta đi thôi.”
Đỗ Nhất Minh kiên quyết kéo Đào Cúc Vân từ bên cạnh đi ra ngoài, không để cho Phan Thanh Hương chút thể diện nào, cũng không thèm nhìn lại bà ấy lấy một cái. Hai người đi thẳng khỏi công ty môi giới.
Trước đây tưởng rằng câu chuyện của hoàng tử và cô bé Lọ Lem rất đẹp đẽ và đơn giản, chỉ cần hoàng tử đồng ý thì mọi khoảng cách giàu nghèo và thân phận đều sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng bây giờ mới nhận ra, mọi chuyện đúng là không đơn giản như vậy.
Phan Thanh Hương nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ mà nghiến răng ken két. Tiếng mắng chửi, tiếng cười cợt không ngừng vang lên… bà ta cảm thấy không cam lòng.
Dần dần, Đào Cúc Vân không còn nghe thấy giọng nói của Phan Thanh Hương nữa, bên tai cô trở nên tĩnh lặng.
“Em có đau không?”
Giọng nói của Đỗ Nhất Minh dịu dàng đến bất ngờ, bàn tay đang nắm tay cô cũng vững chắc đến bất ngờ, lòng bàn tay hai người thật sự rất ấm.
Cô không thể nói là không cảm động. Lúc vừa rồi cô vừa bị thương, rồi tiếp đến lại phải chịu sự tổn thương từ phía mẹ của Đỗ Nhất Minh nhưng cho dù Phan Thanh Hương nói những lời khó nghe đến đâu hay bắt anh phải chọn một trong hai người nhưng Đỗ Nhất Minh vẫn không hề do dự mà chọn cô, cho dù trên người anh bây giờ không một xu dính túi, tất cả tiền bạc trong tài khoản đều đã bị đóng băng, anh hoàn toàn ra đi tay trắng.
Mặc dù Phan Thanh Hương đúng là mẹ của anh nhưng anh không hiếu thảo một cách mù quáng, điều này thật sự là một điểm rất tốt.
“Em vẫn ổn.” Đào Cúc Vân nhìn thấy sự quan tâm và cả sự đau lòng trong ánh mắt của anh thì cũng cảm thấy đau lòng. Thực ra Đỗ Nhất Minh còn khó chịu, buồn bã hơn cô rất nhiều, vì anh là người bị kẹp ở giữa.
“Anh đến hiệu thuốc mua túi chườm cho em nhé.”
Phan Thanh Hương ra tay không hề nhẹ, lại thêm da mặt của Đào Cúc Vân lại mỏng nên cả nửa bên mặt của cô phù lên rất nặng. Đỗ Nhất Minh vừa lo cho vết thương bên ngoài của cô, vừa thấy xót xa, đau đớn trong lòng.
Nói đến cũng thật buồn cười, hai người yêu nhau mà phải lén lút thậm thụt như là đang đi ăn trộm. Không phản đối, thì cũng là từ chối hoặc là uy hiếp, bao nhiêu khó khăn trúc trắc như thế, không biết bao giờ hai người mới có thể thành chính quả.
Nói thật, Đào Cúc Vân cũng không biết nên làm gì? Cô không thích Phan Thanh Hương nhưng nếu vì thế mà Đỗ Nhất Minh mất đi mọi thứ thì cô cũng cảm thấy áy náy.
Sau khi xử lý xong vết thương, hai người ngồi trên chiếc ghế xanh bên ngoài, cô nhìn anh rồi anh lại nhìn cô, hai người không biết nói gì với nhau.
Hai người quay mặt qua, bốn mắt nhìn nhau rồi cùng nói.
“Anh nói trước đi.”
“Hay em nói trước đi.”
Hai người nhường qua nhường lại cho nhau một lúc rồi Đỗ Nhất Minh mới nói: “Anh xin lỗi.”
Vẻ ăn năn, hối lỗi hiện rõ trong mắt của Đỗ Nhất Minh. Anh cũng không thể làm quá căng với mẹ mình. Bây giờ anh chỉ sợ, sau khi anh bỏ nhà ra đi, Phan Thanh Hương vẫn không hề thay đổi ý kiến của mình.
Có lẽ, mẹ anh và Đỗ Trí Quốc đang cùng chờ đến một ngày mà anh phải cúi đầu khuất phục. Công ty của nhà họ Đỗ ở thành phố Đà Nẵng rất có sức ảnh hưởng, không có ai dám đắc tội vào cả.
“Em chấp nhận.” Biểu cảm của Đào Cúc Vân trở nên thoải mái hơn: “Nhưng về sau thì anh biết làm thế nào? Không lẽ cứ miệng ăn núi lở sao? Tình tiết trong phim truyền hình không phải vẫn thường như thế sao? Nhân vật nam mà chọn đi theo nữ chính thì đều không có kết cục tốt đẹp, mất đi công việc lương cao, làm gì cũng gặp khó khăn, chịu đựng hết mọi sự bạc bẽo của lòng người…”
“Cúc Vân, anh thấy em đúng là xem quá nhiều phim truyền hình rồi mà, sao có thể như thế được?” Đỗ Nhất Minh bật cười khó hiểu.
“Không có gì mà không thể xảy ra đâu, phim truyền hình cũng bắt nguồn từ cuộc sống anh hiểu không?”
Lúc Đào Cúc Vân nói chuyện, trong miệng cô như ngậm một quả bóng vậy, âm thanh phát ra không rõ ràng.
Từ xa nhìn lại đúng là rất gây cười. Đỗ Nhất Minh muốn cười nhưng lại không dám cười, anh đành cố để nhịn lại.
“Em yên tâm đi, người đàn ông của em sống ba mươi năm nay không phải chỉ biết có ăn chơi hưởng lạc đâu, anh vẫn còn những ưu điểm mà em chưa phát hiện ra đấy. Thế nên, hai chúng ta cùng cố gắng, bệnh tình của mẹ em cũng nhất định sẽ có khởi sắc đấy.”
“Ai mà biết trước được chuyện tương lai, mọi chuyện luôn thay đổi mà.”
Đỗ Nhất Minh gấp gáp muốn nói những lời trong lòng mình ra: “Cha mẹ anh cũng đâu phải là Lê Hoàng Việt, có bản lĩnh một tay che cả bầu trời. Cùng lắm thì cũng chỉ có thể nói trước với mấy công ty thân quen, với mấy gia đình có thế lực rằng nếu như con trai tôi đến xin việc thì đừng cho nó qua…”
Nghĩ đi nghĩ lại, những người liệt kê ra đều là những người có tiền, có thể đối xử nhẫn tâm với con trai của mình.
Hai người nói chuyện với nhau một lát, vết sưng trên mặt cô cũng giảm đi, Đào Cúc Vân nhất quyết muốn quay lại bệnh viện để làm việc.
Đỗ Nhất Minh thấy như vậy không được, nếu như cô quay lại làm việc với cả năm vết ngón tay trên mặt như vậy không phải thành trò cười cho mọi người sao?
“Đúng vậy, rất rõ. Hôm nay em đừng đi làm nữa.” Đỗ Nhất Minh khá mềm lòng, bây giờ anh lại muốn biết tình hình của Phan Thanh Hương hiện giờ ra sao. Không biết cái tính hay mềm lòng này của anh là học của ai. Anh làm chuyện gì cũng bị người khác ngăn cản, hạn chế, đến cả chuyện yêu đương, lấy vợ cũng bị bố mẹ ngang ngược can thiệp vào, bắt anh phải chọn theo ý của bọn họ.
Bây giờ đã là thế kỷ thứ 21 rồi mà bọn họ vẫn còn chuộng kiểu hôn nhân sắp đặt đó.
Đào Cúc Vân giả vờ tức giận nói: “Nếu như mọi người nhận ra thì em sẽ nói với mọi người là anh bạo hành em.”
“Này, Cúc Vân, em không nói thật đấy chứ?”
Đào Cúc Vân đã đứng dậy nhanh chóng rời đi. Đỗ Nhất Minh do dự rồi đuổi theo cô, rõ ràng là trong lòng anh đang rất khó chịu nhưng thấy Đào Cúc Vân vui vẻ thoải mái như thế thì anh cũng coi như là trút được một gánh nặng, đẩy hết những điều không vui vào trong một góc,
Cuộc sống luôn luôn tươi đẹp, làm gì có khó khăn nào không thể vượt qua.
Đào Cúc Vân cũng vì mặt đang sưng nên từ bỏ ý định về thăm mẹ. Nếu như hai người bọn họ nhìn thấy cô thế này nhất định sẽ hỏi cho ra ngọn ngành mọi chuyện. Cô không muốn làm khó cho Đỗ Nhất Minh, phá vỡ hình tượng đẹp đẽ mà anh vừa xây dựng được trước mặt bố mẹ cô. Cuối cùng, cô tìm một cái cớ để trả lời qua loa với Đào Quốc Phong rằng ban ngày cô không có thời gian đến thăm Cao Bích Ngọc. Buổi tối phòng bệnh tắt điện sớm, không gian nửa sáng nửa tối chắc cô cũng che giấu được hai ngày.
Đào Cúc Vân đã nghĩ ra được một ý hay nhưng cô lại một lần nữa đánh giá thấp sự lợi hại của người nào đso.
Lần này Phan Thanh Hương thật sự ra tay, chặn hết nguồn kinh tế của Đỗ Nhất Minh. Anh không cần tới công ty nữa, hai vợ chồng bà cũng tìm một lượt danh sách bạn bè của Đỗ Nhất Minh, dặn dò tất cả không được cho Đỗ Nhất Minh mượn tiền, cho mượn tiền là chống lại Phan Thanh Hương.
Đáng ra Đỗ Nhất Minh có thể dựa dẫm nhờ vả Lê Hoàng Việt một lát, nhưng anh và bác sĩ Như lại đang đi du lịch, cả hai đều tắt máy, cả người để lại cả hai đứa con sinh đôi ở nhà, một mình ra ngoài du lịch lãng mạn. Phan Thanh Hương đúng là cao tay, bà ta mất công bày mưu tính kế, những gì Đỗ Nhất Minh có thể nghĩ tới được đều ngăn chặn từ xa, hoàn toàn không để lại cho anh một con đường sống.
Đỗ Nhất Minh cũng ngang bướng, đến xe cũng không cần, cả ngày chạy ngược chạy xuôi tìm công việc. Anh không tin, Phan Thanh Hương và Đỗ Trí Quốc có thể một tay che cả bầu trời ở đây. Buổi tối, anh thường ở trong bệnh viện hoặc ở nhờ chỗ của Đào Cúc Vân.
Căn chung cư của Đào Cúc Vân vẫn chưa bán đi được, điều đó nghĩ là về sau cô vẫn phải tiếp tục trả tiền đồ đạc và tiền thế chấp.
Cô vừa lau mồ hôi, vừa lo lắng suy nghĩ.
Nếu như không bán được nhà thì cô vẫn còn nợ Vũ Tuyết Trang 40 triệu, tiền viện phí về sau của Cao Bích Ngọc là một cái động không đáy. Cho dù thế nào thì cô vẫn phải rao bán nhà ở bên trung tâm môi giới, cô chỉ hy vọng nhanh chóng có người mua.
Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân mỗi người đều có áp lực của riêng mình. Riêng Đỗ Nhất Minh thì không cần nói, anh muốn chứng minh bản thân thì phải gánh vác được trên vai những trách nhiệm mà anh phải gánh vác.
Tính ra thì anh đã không về nhà mấy hôm và trong khoảng thời gian đó cũng không hề liên lạc với Phan Thanh Hương.
Đào Cúc Vân cũng không dám hỏi vì cô sợ anh bị lay động, hoặc là bị nhụt chí chán nản.
Khoảng thời gian đó, Phan Thanh Hương luôn làm ầm ĩ bên trong biệt thự, người giúp việc cũng phải thay mấy lần, nhìn chung là trạng thái tinh thần của bà ta càng lúc càng kém.
Một buổi sáng nọ, Đào Quốc Phong lúc đó đang ở nhà, không ở bệnh viện cùng với mẹ cô. Lúc trước, ông quá vất vả nên hôm nay mới ngủ quá giấc, không kịp đến bệnh viện chăm sóc cho Cao Bích Ngọc.
Cao Bích Ngọc đang nằm một mình ở đó thì có tiếng gõ cửa vang lên, bà nói nhỏ: “Mời vào.”
Cao Bích Ngọc nghĩ, nếu là Đào Quốc Phong tới thì ông không cần phải gõ cửa. Bà quay đầu lại thì thấy Phan Thanh Hương đang tức giận đứng trước mặt bà, không biết bà ta đến đây mục đích gì.
“Bà đến đây làm gì?” Cao Bích Ngọc đáp lại bằng một thái độ không tốt lắm.
“Mẹ, mẹ có thể đừng gây chuyện vô cớ như vậy được không? Rốt cuộc con có phải là con trai của mẹ không vậy?” Đỗ Nhất Minh thật sự không có cách nào khác để đối phó, có một người mẹ như vậy, anh đúng là khổ sở không nói nên lời. Đây đúng là khó khăn mà ông trời phái xuống để kiểm tra anh, rốt cuộc anh phải làm thế nào thì mới có thể khiến mẹ mình chấp nhận Đào Cúc Vân đây? Lẽ nào những gì trước đây anh làm như sống buông thả, cả đêm không về, trong mắt của Phan Thanh Hương lại không có tác động gì sao?”
Haha
“Con đương nhiên là con của mẹ, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con.”
“Đấy chỉ là những gì mẹ nghĩ thôi, con không hề thấy những điều đó là tốt. Sao lúc nào mẹ cũng thích áp đặt những suy nghĩ của mẹ lên người con vậy?” Gân xanh trên trán Đỗ Nhất Minh hiện ra, anh cũng đang ở trên ranh giới muốn bùng nổ.
Mẹ con hai người bọn họ đối đầu với nhau, Đào Cúc Vân ngoại trừ việc đứng đó với một bên má sưng đỏ và một bên má nhợt nhạt thì không còn biết làm gì nữa? Đợt sóng này chưa qua mà đợt sóng khác đã lại ập đến sao?
Đào Cúc Vân thật sự rất khó chấp nhận một người phụ nữ như Phan Thanh Hương trở thành mẹ chồng của mình. Thật sự bây giờ cô không thể chịu đựng được nữa chứ đừng nói đến chuyện là kính trọng. Mặc dù Phan Thanh Hương mắc bệnh rất nặng, nhưng cô cũng không cảm thấy có chút nào thương xót cả.
Tất cả những người xung quanh đều đang cười cợt bọn họ, Đào Cúc Vân đã hoàn toàn chết lặng.
“Dù sao thì mẹ cũng không đồng ý chuyện con ở bên cạnh nó. Nhất Minh, con phải suy nghĩ cho kỹ, không phải chỉ là một mình mẹ, nếu như con nhất quyết muốn ở cạnh nó thì cha con sẽ không cho con một đồng nào nữa đâu. Ông ấy đã đóng băng hết tất cả thẻ của con rồi. Mọi chuyện sẽ trở lại như bình thường nếu như con đính hôn với Nguyễn Lan Quỳnh, người con đã xem mắt lần trước ấy. Con bé đó rất hài lòng về con.”
Phan Thanh Hương nói xong, sắc mặt của Đỗ Nhất Minh nhanh chóng thay đổi. Ánh mắt Đỗ Nhất Minh nổi lên sóng gió và thậm chí là cả cơn cuồng phong giận dữ.
Thì ra mọi chuyện là như thế. Phan Thanh Hương thật sự ra tay quá tuyệt tình, đến cha của anh cũng bị bà thuyết phục. Hai người đã ly hôn với nhau, nhưng vẫn đứng ở cùng một chiến tuyến để đối phó với anh.
Bàn tay Đỗ Nhất Minh siết chặt lại, anh nhìn Phan Thanh Hương chằm chằm, rồi nói gằn từng chữ: “Được, nếu như mẹ đã không thể chấp nhận được Đào Cúc Vân thì cũng xin mẹ tha lỗi cho con tội bất hiếu.”
Phan Thanh Hương sợ hãi, sắc mặt thay đổi nhanh chóng: “Con nói gì vậy? Nhất Minh, từ nhỏ đến lớn con đều sống cuộc sống giàu sang sung sướng, nếu như không có gia đình đứng đằng sau giúp đỡ thì về sau con sống kiểu gì? Với lại, mẹ của con bé này mắc bệnh như thế, con có biết cần phải tiêu bao nhiêu tiền vào đó không? Con có lo được không?”
“Đủ rồi!”
Đỗ Nhất Minh hét lên: “Cúc Vân, chúng ta đi thôi.”
Đỗ Nhất Minh kiên quyết kéo Đào Cúc Vân từ bên cạnh đi ra ngoài, không để cho Phan Thanh Hương chút thể diện nào, cũng không thèm nhìn lại bà ấy lấy một cái. Hai người đi thẳng khỏi công ty môi giới.
Trước đây tưởng rằng câu chuyện của hoàng tử và cô bé Lọ Lem rất đẹp đẽ và đơn giản, chỉ cần hoàng tử đồng ý thì mọi khoảng cách giàu nghèo và thân phận đều sẽ không còn là vấn đề nữa, nhưng bây giờ mới nhận ra, mọi chuyện đúng là không đơn giản như vậy.
Phan Thanh Hương nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ mà nghiến răng ken két. Tiếng mắng chửi, tiếng cười cợt không ngừng vang lên… bà ta cảm thấy không cam lòng.
Dần dần, Đào Cúc Vân không còn nghe thấy giọng nói của Phan Thanh Hương nữa, bên tai cô trở nên tĩnh lặng.
“Em có đau không?”
Giọng nói của Đỗ Nhất Minh dịu dàng đến bất ngờ, bàn tay đang nắm tay cô cũng vững chắc đến bất ngờ, lòng bàn tay hai người thật sự rất ấm.
Cô không thể nói là không cảm động. Lúc vừa rồi cô vừa bị thương, rồi tiếp đến lại phải chịu sự tổn thương từ phía mẹ của Đỗ Nhất Minh nhưng cho dù Phan Thanh Hương nói những lời khó nghe đến đâu hay bắt anh phải chọn một trong hai người nhưng Đỗ Nhất Minh vẫn không hề do dự mà chọn cô, cho dù trên người anh bây giờ không một xu dính túi, tất cả tiền bạc trong tài khoản đều đã bị đóng băng, anh hoàn toàn ra đi tay trắng.
Mặc dù Phan Thanh Hương đúng là mẹ của anh nhưng anh không hiếu thảo một cách mù quáng, điều này thật sự là một điểm rất tốt.
“Em vẫn ổn.” Đào Cúc Vân nhìn thấy sự quan tâm và cả sự đau lòng trong ánh mắt của anh thì cũng cảm thấy đau lòng. Thực ra Đỗ Nhất Minh còn khó chịu, buồn bã hơn cô rất nhiều, vì anh là người bị kẹp ở giữa.
“Anh đến hiệu thuốc mua túi chườm cho em nhé.”
Phan Thanh Hương ra tay không hề nhẹ, lại thêm da mặt của Đào Cúc Vân lại mỏng nên cả nửa bên mặt của cô phù lên rất nặng. Đỗ Nhất Minh vừa lo cho vết thương bên ngoài của cô, vừa thấy xót xa, đau đớn trong lòng.
Nói đến cũng thật buồn cười, hai người yêu nhau mà phải lén lút thậm thụt như là đang đi ăn trộm. Không phản đối, thì cũng là từ chối hoặc là uy hiếp, bao nhiêu khó khăn trúc trắc như thế, không biết bao giờ hai người mới có thể thành chính quả.
Nói thật, Đào Cúc Vân cũng không biết nên làm gì? Cô không thích Phan Thanh Hương nhưng nếu vì thế mà Đỗ Nhất Minh mất đi mọi thứ thì cô cũng cảm thấy áy náy.
Sau khi xử lý xong vết thương, hai người ngồi trên chiếc ghế xanh bên ngoài, cô nhìn anh rồi anh lại nhìn cô, hai người không biết nói gì với nhau.
Hai người quay mặt qua, bốn mắt nhìn nhau rồi cùng nói.
“Anh nói trước đi.”
“Hay em nói trước đi.”
Hai người nhường qua nhường lại cho nhau một lúc rồi Đỗ Nhất Minh mới nói: “Anh xin lỗi.”
Vẻ ăn năn, hối lỗi hiện rõ trong mắt của Đỗ Nhất Minh. Anh cũng không thể làm quá căng với mẹ mình. Bây giờ anh chỉ sợ, sau khi anh bỏ nhà ra đi, Phan Thanh Hương vẫn không hề thay đổi ý kiến của mình.
Có lẽ, mẹ anh và Đỗ Trí Quốc đang cùng chờ đến một ngày mà anh phải cúi đầu khuất phục. Công ty của nhà họ Đỗ ở thành phố Đà Nẵng rất có sức ảnh hưởng, không có ai dám đắc tội vào cả.
“Em chấp nhận.” Biểu cảm của Đào Cúc Vân trở nên thoải mái hơn: “Nhưng về sau thì anh biết làm thế nào? Không lẽ cứ miệng ăn núi lở sao? Tình tiết trong phim truyền hình không phải vẫn thường như thế sao? Nhân vật nam mà chọn đi theo nữ chính thì đều không có kết cục tốt đẹp, mất đi công việc lương cao, làm gì cũng gặp khó khăn, chịu đựng hết mọi sự bạc bẽo của lòng người…”
“Cúc Vân, anh thấy em đúng là xem quá nhiều phim truyền hình rồi mà, sao có thể như thế được?” Đỗ Nhất Minh bật cười khó hiểu.
“Không có gì mà không thể xảy ra đâu, phim truyền hình cũng bắt nguồn từ cuộc sống anh hiểu không?”
Lúc Đào Cúc Vân nói chuyện, trong miệng cô như ngậm một quả bóng vậy, âm thanh phát ra không rõ ràng.
Từ xa nhìn lại đúng là rất gây cười. Đỗ Nhất Minh muốn cười nhưng lại không dám cười, anh đành cố để nhịn lại.
“Em yên tâm đi, người đàn ông của em sống ba mươi năm nay không phải chỉ biết có ăn chơi hưởng lạc đâu, anh vẫn còn những ưu điểm mà em chưa phát hiện ra đấy. Thế nên, hai chúng ta cùng cố gắng, bệnh tình của mẹ em cũng nhất định sẽ có khởi sắc đấy.”
“Ai mà biết trước được chuyện tương lai, mọi chuyện luôn thay đổi mà.”
Đỗ Nhất Minh gấp gáp muốn nói những lời trong lòng mình ra: “Cha mẹ anh cũng đâu phải là Lê Hoàng Việt, có bản lĩnh một tay che cả bầu trời. Cùng lắm thì cũng chỉ có thể nói trước với mấy công ty thân quen, với mấy gia đình có thế lực rằng nếu như con trai tôi đến xin việc thì đừng cho nó qua…”
Nghĩ đi nghĩ lại, những người liệt kê ra đều là những người có tiền, có thể đối xử nhẫn tâm với con trai của mình.
Hai người nói chuyện với nhau một lát, vết sưng trên mặt cô cũng giảm đi, Đào Cúc Vân nhất quyết muốn quay lại bệnh viện để làm việc.
Đỗ Nhất Minh thấy như vậy không được, nếu như cô quay lại làm việc với cả năm vết ngón tay trên mặt như vậy không phải thành trò cười cho mọi người sao?
“Đúng vậy, rất rõ. Hôm nay em đừng đi làm nữa.” Đỗ Nhất Minh khá mềm lòng, bây giờ anh lại muốn biết tình hình của Phan Thanh Hương hiện giờ ra sao. Không biết cái tính hay mềm lòng này của anh là học của ai. Anh làm chuyện gì cũng bị người khác ngăn cản, hạn chế, đến cả chuyện yêu đương, lấy vợ cũng bị bố mẹ ngang ngược can thiệp vào, bắt anh phải chọn theo ý của bọn họ.
Bây giờ đã là thế kỷ thứ 21 rồi mà bọn họ vẫn còn chuộng kiểu hôn nhân sắp đặt đó.
Đào Cúc Vân giả vờ tức giận nói: “Nếu như mọi người nhận ra thì em sẽ nói với mọi người là anh bạo hành em.”
“Này, Cúc Vân, em không nói thật đấy chứ?”
Đào Cúc Vân đã đứng dậy nhanh chóng rời đi. Đỗ Nhất Minh do dự rồi đuổi theo cô, rõ ràng là trong lòng anh đang rất khó chịu nhưng thấy Đào Cúc Vân vui vẻ thoải mái như thế thì anh cũng coi như là trút được một gánh nặng, đẩy hết những điều không vui vào trong một góc,
Cuộc sống luôn luôn tươi đẹp, làm gì có khó khăn nào không thể vượt qua.
Đào Cúc Vân cũng vì mặt đang sưng nên từ bỏ ý định về thăm mẹ. Nếu như hai người bọn họ nhìn thấy cô thế này nhất định sẽ hỏi cho ra ngọn ngành mọi chuyện. Cô không muốn làm khó cho Đỗ Nhất Minh, phá vỡ hình tượng đẹp đẽ mà anh vừa xây dựng được trước mặt bố mẹ cô. Cuối cùng, cô tìm một cái cớ để trả lời qua loa với Đào Quốc Phong rằng ban ngày cô không có thời gian đến thăm Cao Bích Ngọc. Buổi tối phòng bệnh tắt điện sớm, không gian nửa sáng nửa tối chắc cô cũng che giấu được hai ngày.
Đào Cúc Vân đã nghĩ ra được một ý hay nhưng cô lại một lần nữa đánh giá thấp sự lợi hại của người nào đso.
Lần này Phan Thanh Hương thật sự ra tay, chặn hết nguồn kinh tế của Đỗ Nhất Minh. Anh không cần tới công ty nữa, hai vợ chồng bà cũng tìm một lượt danh sách bạn bè của Đỗ Nhất Minh, dặn dò tất cả không được cho Đỗ Nhất Minh mượn tiền, cho mượn tiền là chống lại Phan Thanh Hương.
Đáng ra Đỗ Nhất Minh có thể dựa dẫm nhờ vả Lê Hoàng Việt một lát, nhưng anh và bác sĩ Như lại đang đi du lịch, cả hai đều tắt máy, cả người để lại cả hai đứa con sinh đôi ở nhà, một mình ra ngoài du lịch lãng mạn. Phan Thanh Hương đúng là cao tay, bà ta mất công bày mưu tính kế, những gì Đỗ Nhất Minh có thể nghĩ tới được đều ngăn chặn từ xa, hoàn toàn không để lại cho anh một con đường sống.
Đỗ Nhất Minh cũng ngang bướng, đến xe cũng không cần, cả ngày chạy ngược chạy xuôi tìm công việc. Anh không tin, Phan Thanh Hương và Đỗ Trí Quốc có thể một tay che cả bầu trời ở đây. Buổi tối, anh thường ở trong bệnh viện hoặc ở nhờ chỗ của Đào Cúc Vân.
Căn chung cư của Đào Cúc Vân vẫn chưa bán đi được, điều đó nghĩ là về sau cô vẫn phải tiếp tục trả tiền đồ đạc và tiền thế chấp.
Cô vừa lau mồ hôi, vừa lo lắng suy nghĩ.
Nếu như không bán được nhà thì cô vẫn còn nợ Vũ Tuyết Trang 40 triệu, tiền viện phí về sau của Cao Bích Ngọc là một cái động không đáy. Cho dù thế nào thì cô vẫn phải rao bán nhà ở bên trung tâm môi giới, cô chỉ hy vọng nhanh chóng có người mua.
Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân mỗi người đều có áp lực của riêng mình. Riêng Đỗ Nhất Minh thì không cần nói, anh muốn chứng minh bản thân thì phải gánh vác được trên vai những trách nhiệm mà anh phải gánh vác.
Tính ra thì anh đã không về nhà mấy hôm và trong khoảng thời gian đó cũng không hề liên lạc với Phan Thanh Hương.
Đào Cúc Vân cũng không dám hỏi vì cô sợ anh bị lay động, hoặc là bị nhụt chí chán nản.
Khoảng thời gian đó, Phan Thanh Hương luôn làm ầm ĩ bên trong biệt thự, người giúp việc cũng phải thay mấy lần, nhìn chung là trạng thái tinh thần của bà ta càng lúc càng kém.
Một buổi sáng nọ, Đào Quốc Phong lúc đó đang ở nhà, không ở bệnh viện cùng với mẹ cô. Lúc trước, ông quá vất vả nên hôm nay mới ngủ quá giấc, không kịp đến bệnh viện chăm sóc cho Cao Bích Ngọc.
Cao Bích Ngọc đang nằm một mình ở đó thì có tiếng gõ cửa vang lên, bà nói nhỏ: “Mời vào.”
Cao Bích Ngọc nghĩ, nếu là Đào Quốc Phong tới thì ông không cần phải gõ cửa. Bà quay đầu lại thì thấy Phan Thanh Hương đang tức giận đứng trước mặt bà, không biết bà ta đến đây mục đích gì.
“Bà đến đây làm gì?” Cao Bích Ngọc đáp lại bằng một thái độ không tốt lắm.