Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45 - Vợ yêu, nói cho anh ta nghe đi
“Trương Phước Thành? Đó là người nào?” Trần Khả Như nghi ngờ nhìn chằm chằm ông ta, trong miệng thầm lẩm bẩm cái tên này, tim theo đó cũng đập nhanh hơn.
Người này, nhất định có trực tiếp liên quan đến mẹ cô.
Ánh mắt Trần Thế Phong dần hiện ra vẻ thù hận khắc cốt ghi tâm, đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đó rất đáng sợ, ông ta là một tên ma quỷ xảo quyệt vô cùng, mẹ của con chính là do tên ma quỷ đó lừa đi.”
Tâm trạng của đối phương ngày càng kích động, cứ lặp đi lặp lại hai chữ đó...
“Cho nên, mẹ con còn sống sao? Hiện tại bà ấy đang ở nơi nào?” Trần Khả Như thử dò hỏi ông, phải biết rằng, muốn nghe được mấy câu nói phát ra từ trong miệng Trần Thế Phong thật sự rất khó.
Đột nhiên Trần Thế Phong như rơi vào giữa ma trận, hiện giờ đã tỉnh táo lại, ánh mắt lại trở về bình thường, hung tợn nói: “Bà ta đã chết rồi, cũng chính là do người kia ép chết. Phải rồi, con nên nhớ rằng, hừ! Nếu như bà ta vẫn còn sống thì tại sao không quay về tìm con, nhiều năm không thèm đếm xỉa tới con gái ruột thịt của mình sao?”
Trần Thế Phong đâm mạnh vào chỗ đau của cô, Trần Khả Như đột nhiên mất hồn, cắn đôi môi tái nhợt, mạnh dạn hỏi: “Lúc đó thì bố đang làm gì, mẹ là người phụ nữ của bố, tại sao lại để cho bà ấy bị người đàn ông khác mang đi?”
“Trần Khả Như!”
Trần Thế Phong vô cùng chán ghét cái giọng điệu gây sự của Trần Khả Như, dường như trong mắt còn mang theo mỉa mai và trào phúng. Giống như đang châm chọc ông là người thất bại, bị người khác cướp vợ, làm sao có thể nào chịu đựng được chứ.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn thu vẻ tức giận trong mắt lại, thấp giọng nói: “Không cần làm tiếp chuyện mơ mộng hão huyền không thực tế này, lý do tại sao bố đã không đề cập đến nó trong nhiều năm như vậy. Chính là nể tình vợ chồng với mẹ con, để lại cho bà ta chút mặt mũi, lại càng là bảo vệ con... Khả Như, nắm chặt chuyện trước mắt mới là chuyện quan trọng, về sau đừng hỏi nữa, chuyện này dừng ở đây đi!" . Đam Mỹ Hài
Đã nói đến như vậy, Trần Khả Như không còn cách nào khác, ngày hôm nay Trần Thế Phong đã thành thật cho cô câu trả lời. Hóa ra chuyện mọi người nói đều là sự thật, ngay cả bố cô đều đã nhận định, mẹ cô chính là phụ nữ không biết xấu hổ như vậy. Nhưng là vì thể diện của mọi người... thật nực cười khi mà kết quả cô đau khổ tìm kiếm chính là cái đáp án này sao?
Trần Khả Như nặng trĩu đi ra phòng làm việc, lúc bước xuống cầu thang, hai mắt cô ngây ra, tim đập liên hồi, vẻ mặt không tin được! Là Trương Phước Thành, người đang ông đáng sợ đã mang mẹ cô đi, ông ta là một kẻ biến thái! Còn Trần Thế Phong, ông ta là một người đàn ông vô dụng, ngay cả vợ của mình còn không bảo vệ được, cô sẽ không tin ai cả.
“Em họ, đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không?”
Cô đụng phải người trước mặt, giọng điệu tràn đầy vẻ không đàng hoàng. Trần Khả Như hoàn hồn, nhanh chóng né tránh, ngước mắt lên nhìn lướt qua thấy có hơi quen mắt. Đột nhiên nhớ lại hóa ra là cháu trai của Phan Lệ Thu, Dương Thành Trung.
Bình thường anh ta ăn mặc như tên lưu manh, đeo hoa tai và dây chuyền bạc, quần áo da màu đen, nhưng thật ra anh ta cũng xứng với tên gọi này. Bản thân anh ta không làm việc đàng hoàng, có tiền thì đi ăn chơi đàn điếm. Khi không có tiền thì lại đi vay người xung quanh, cũng không ít lần sang Phan Lệ Thu xin tiền.
Trần Khả Như vô cảm với Phan Lệ Thu, càng miễn bàn nhắc tới tên côn đồ Dương Thành Trung này.
Cô muốn tránh né nhưng đối phương lại mặt dày ngăn lại, lông mày cô vặn chặt một chút, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Em họ, em dữ như thế làm gì? Em à, anh trai vẫn luôn nhớ thương em đó. Lê Hoàng Việt là loại đàn ông lắm tiền, từ nhỏ đã bị phụ nữ làm hư, làm gì có người nào yêu thương phụ nữ như anh trai đây...”
Dương Thành Trung không che giấu ánh mắt của mình chút nào, quan sát Trần Khả Như từ trên xuống dưới không kiêng nể gì, đây là em họ không cùng huyết thống với anh ta. Tính cách có hơi lạnh lùng một chút, nhưng gương mặt này, vóc người này, lúc rên rỉ chắc sướng lắm đây. Nói xong, anh ta theo bản năng vươn tay ra, vẻ mặt thèm khát ham muốn. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Dương Thành Trung, anh dám chạm vào người tôi xem, tôi sẽ lập tức gọi người tới!” Trần Khả Như lớn tiếng cảnh cáo anh ta, đối phương bỗng sợ hãi dưới ánh mắt sắc bén của cô, một cánh tay cứng ngắt dừng ở không trung.
Dù sao đây cũng là đang ở nhà họ Trần, Dương Thành Trung vẫn hơi e sợ Trần Thế Phong. Nhưng miếng thịt ở trước mắt quá mê người, không chấm mút một chút thì thật ngứa ngáy khó chịu...
“Còn nữa, đừng gọi tôi là em họ, tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì cả.”
Trần Khả Như không chút che giấu vẻ chán ghét của mình, vội vã lướt qua anh ta. Cô định nhanh chóng rời khỏi cái nơi chướng khí mịt mù này, ở đây càng lâu càng khiến cho cô bực bội trong người.
Dương Thành Trung vẫn không cam tâm đứng sau lưng cô hậm hực mắng: “Trần Khả Như, cô đừng ở đó điên khùng với tôi, nếu như trước đây không phải nhờ tôi thì làm sao cô có thể lấy được Lê Hoàng Việt, làm một phu nhân giàu có!”
“Anh nói cái gì?”
Mắt Trần Khả Như đột nhiên giật một cái, giống như bị cái gì đánh trúng, tia sáng trong đầu hiện ra, ánh mắt bén nhọn dừng trên người anh ta.
Dương Thành Trung thấy cô như vậy, chẳng những không sợ mà còn lấy can đảm đi tới trước mặt Trần Khả Như, thổi khí vào mắt cô: “Muốn biết sao?”
Mượn cớ liền ngửi mùi thơm của người đẹp một cái.
Trần Khả Như nhịn xuống cảm giác buồn nôn ở trong dạ dày, lui ra phía sau hai bước, bình thản nói: “Nếu anh không nói, thì coi như là anh đang nói bậy, muốn kiếm chác thứ gì từ tôi à? Mơ đi.Tôi đi vào được nhà giàu, đương nhiên tôi có bãn lĩnh của mình, đừng có chuyện gì cũng tranh công cho mình như thế!”
Trong lòng cô có một trực giác, có thể chuyện tình hai năm trước cũng không phải do ngẫu nhiên, cũng không phải là ngoài ý muốn. Tại sao Lê Hoàng Việt luôn nói là cô tính kế anh? Rõ ràng cô mới là người mơ mơ màng màng bị người ta hãm hại mà.
Nhưng lúc này lời nói của Dương Thành Trung dường như khiến cô sáng tỏ một chút, tất cả đây là một âm mưu sao? Cô và Lê Hoàng Việt đều bị gài bẫy, hay vẫn là sai lầm khác nữa?
Lông mày Dương Thành Trung run lên, anh ta lén liếc mắt nhìn vào trong phòng khách, lấm la lấm lét nói: “Trần Khả Như, nếu cô muốn biết chuyện xảy ra hai năm trước, có gan thì đi theo tôi.”
Trần Khả Như nhìn anh ta đi đến núi giả ở vườn hoa, bước chân cô chần chừ, nhưng trong lòng lại có một ý nguyện mãnh liệt đang réo rắc gọi. Đi theo anh ta, có thể anh ta thật sự đã biết cái gì đó. Nhưng mà, nếu như đó là âm mưu chướng khí của Dương Thành Trung dùng để đùa giỡn cô thì sao.
Cuối cùng, cô liếc nhìn cây lựu đã bật gốc bên kia, đất bị xới tung lộn xộn, cô hạ quyết tâm.
“Được rồi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, anh muốn nói gì thì nói đi. Hoặc là anh muốn bao nhiêu tiền, ít nhất khi tôi nghe xong manh mối từ anh, xem nó có giá trị hay không đã.”
Mặt Trần Khả Như căng ra, vẻ mặt nghiêm túc.
“Em họ, em biết không, anh thích nhất nhìn bộ dạng nghiêm túc của em, vô cùng cao quý, vô cùng mê người. Đặc biệt có một loại cảm giác gợi dục, anh đã muốn em rất nhiều năm rồi, rất muốn mạnh mẽ trên...” Dương Thành Trung lộ ra bộ mặt thật, nhào tới người cô.
“Vô liêm sỉ!”
Trần Khả Như nhướng mày, chửi anh ta ghê tởm. Đầu óc cô thật sự bị nước vào rồi mới có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này, cô biết mà vẫn đi vào cái bẫy của Dương Thành Trung.
Dương Thành Trung đang muốn giở trò với cô, cô theo bản năng dùng hai tay đánh tới, nhưng lại chạm tới miệng vết thương ở cánh tay trái, miệng hít một hơi khí lạnh. Như vậy thì động tác lại chậm một nhịp, cô bị đối phương ép tới bên núi giả, không còn đường để lui.
“Dương Thành Trung, lập tức cút cho tôi. Nếu không tôi sẽ gào cho người khác tới!”
Dương Thành Trung nghe vậy, vẫn cười cợt nhả như trước: “Em họ, em cũng đừng có giả bộ, anh biết em đã kết hôn với Lê Hoàng Việt được hai năm, cảm giác đơn chăn gối chiếc thật sự không tốt chút nào. Lê Hoàng Việt không thích em, nhưng anh thích em... chậc chậc... Lại nói tiếp, thằng nhãi kia thật không có mắt nhìn, cô vợ xinh đẹp như vậy lại không muốn... Em nói xem Lê Hoàng Việt có phải bị mù rồi không ha ha ha!”
“Đồ điên, thứ cặn bã!”
Cô vẫn luôn nghĩ rằng những gì Lê Hoàng Việt làm trước đây đã cực kỳ ghê tởm rồi, nhưng không ngờ lời nói vô liêm sỉ này lại một lần nữa nói ra.
Ngay lúc Trần Khả Như đang tức giận mắng to, cả người bỗng nhiên căng chặt, sau đó bị người một cái gì đó mạnh mẽ kéo vào trong ngực.
Cô hoảng sợ, không đợi cô ngẩng đầu thì lập tức nghe được một giọng nói mê người truyền đến bên tai: “Vợ yêu, em mau nói cho anh ta biết, anh có tốt hay không?
Anh là…
“Anh... anh không phải là Lê Hoàng Việt đó chứ?”
Nếu có quan tâm một chút tin tức giải trí và thương nghiệp, không thể nào không biết Lê Hoàng Việt. Mặc dù Dương Thành Trung không thể tin nổi, còn lắp bắp nói, liếc mắt xác định thân phận của người trước mặt.
Cô hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Lê Hoàng Việt. Hơn nữa, người bên kia lại đang nỉ non thì thầm vào tai cô một cách mập mờ như vậy.
Ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn mặt của anh, rõ ràng chính là gương mặt đẹp trai động lòng người kia. Tại sao trong ánh mắt của anh lại không có vẻ chán ghét nào, mà ngược lại là có chút trêu ghẹo, mà biểu cảm cũng có chút quan tâm.
Chẳng lẽ, đêm hôm qua, ý đình chiến của anh là...
“Tổng giám đốc Việt, cậu đã đến!”
Động tĩnh bên này thật lớn nên Phan Lệ Thu có thể nghe được. Ngay sau đó, mấy người nhà họ Trần giống như dây chuyền, Trần Khả Hân, Trần Thế Phong, từng người từng người đi ra ngoài vườn hoa của biệt thự.
Trong mắt của Trần Khả Hân tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng, nhưng khi nhìn đến tư thế của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt thân mật như vậy.Ánh mắt cô ta ghen ghét như muốn phun độc, cắn chặt môi không nói gì.
Trần Thế Phong hình như đang suy nghĩ điều gì đó, biểu cảm khiến người khác không thể đoán được.
Từ sau khi đi đến tập đoàn Á Châu lần trước, Lê Hoàng Việt nhắc tới Trần Khả Như, rồi đến việc Đàm Thu Trang rút lại đơn kiện... Trong đó tuyệt đối có gì đó mờ ám.Nhưng ít ra chứng tỏ Lê Hoàng Việt bắt đầu đứng hứng thú với Trần Khả Như.
Quả nhiên, buổi tối ông chỉ gọi điện cho mời Lê Hoàng Việt đến ăn cơm, vậy mà Lê Hoàng Việt lại tới thật. Đàn ông sao, hừ hừ, đều là động vật sống bằng nửa thân dưới!
...
“Này, cậu còn không mau đi xuống dưới, ở đây cản đường làm gì!”
Thật ra Phan Lệ Thu đã sớm nghe được, nhưng mà bà cố tình buông thả và ngầm chấp nhận hành vi của Dương Thành Trung. Dù sao bà cũng không ngờ Lê Hoàng Việt xuất hiện bất ngờ như thế, lại còn giải vây cho Trần Khả Như!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, thật sự giống như Khả Hân đã nói, Lê Hoàng Việt đã bị Trần Khả Như mê hoặc sao?
“À à, được, con đi ngay đây.”
Dương Thành Trung không phải người ngu, Phan Lệ Thu đã cho anh ta một bậc thang đi xuống.
“Chờ một chút.”
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt không thay đổi, ánh mắt lại hiện ra tia lạnh lẽo.
Hơi thở của đối phương quá dữ dội, chỉ riêng vóc dáng cao to và đôi mắt đã đủ sức uy hiếp, chặn Dương Thành Trung đứng lại.
Anh ta và Phan Lệ Thu liếc nhau một cái, đàng hoàng lấy lòng hỏi: “Tổng giám đốc Việt, anh có gì cần dặn dò sao?”
“Anh mới nói gì đó, hiện tại ngay trước mặt mọi người, lặp lại lần nữa đi.”
“Tôi...”
“Nói!”
Bị đối phương quát lớn, cả người Dương Thành Trung không nhịn được run rẩy cúi đầu xin tha: “Xin lỗi tổng giám đốc Việt, tôi không cố ý muốn nói xấu anh. Anh đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho tôi lần này! Miệng này của tôi, nên đánh, nên đánh!”
Người này, nhất định có trực tiếp liên quan đến mẹ cô.
Ánh mắt Trần Thế Phong dần hiện ra vẻ thù hận khắc cốt ghi tâm, đến nỗi nghiến răng nghiến lợi nói: “Người đó rất đáng sợ, ông ta là một tên ma quỷ xảo quyệt vô cùng, mẹ của con chính là do tên ma quỷ đó lừa đi.”
Tâm trạng của đối phương ngày càng kích động, cứ lặp đi lặp lại hai chữ đó...
“Cho nên, mẹ con còn sống sao? Hiện tại bà ấy đang ở nơi nào?” Trần Khả Như thử dò hỏi ông, phải biết rằng, muốn nghe được mấy câu nói phát ra từ trong miệng Trần Thế Phong thật sự rất khó.
Đột nhiên Trần Thế Phong như rơi vào giữa ma trận, hiện giờ đã tỉnh táo lại, ánh mắt lại trở về bình thường, hung tợn nói: “Bà ta đã chết rồi, cũng chính là do người kia ép chết. Phải rồi, con nên nhớ rằng, hừ! Nếu như bà ta vẫn còn sống thì tại sao không quay về tìm con, nhiều năm không thèm đếm xỉa tới con gái ruột thịt của mình sao?”
Trần Thế Phong đâm mạnh vào chỗ đau của cô, Trần Khả Như đột nhiên mất hồn, cắn đôi môi tái nhợt, mạnh dạn hỏi: “Lúc đó thì bố đang làm gì, mẹ là người phụ nữ của bố, tại sao lại để cho bà ấy bị người đàn ông khác mang đi?”
“Trần Khả Như!”
Trần Thế Phong vô cùng chán ghét cái giọng điệu gây sự của Trần Khả Như, dường như trong mắt còn mang theo mỉa mai và trào phúng. Giống như đang châm chọc ông là người thất bại, bị người khác cướp vợ, làm sao có thể nào chịu đựng được chứ.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn thu vẻ tức giận trong mắt lại, thấp giọng nói: “Không cần làm tiếp chuyện mơ mộng hão huyền không thực tế này, lý do tại sao bố đã không đề cập đến nó trong nhiều năm như vậy. Chính là nể tình vợ chồng với mẹ con, để lại cho bà ta chút mặt mũi, lại càng là bảo vệ con... Khả Như, nắm chặt chuyện trước mắt mới là chuyện quan trọng, về sau đừng hỏi nữa, chuyện này dừng ở đây đi!" . Đam Mỹ Hài
Đã nói đến như vậy, Trần Khả Như không còn cách nào khác, ngày hôm nay Trần Thế Phong đã thành thật cho cô câu trả lời. Hóa ra chuyện mọi người nói đều là sự thật, ngay cả bố cô đều đã nhận định, mẹ cô chính là phụ nữ không biết xấu hổ như vậy. Nhưng là vì thể diện của mọi người... thật nực cười khi mà kết quả cô đau khổ tìm kiếm chính là cái đáp án này sao?
Trần Khả Như nặng trĩu đi ra phòng làm việc, lúc bước xuống cầu thang, hai mắt cô ngây ra, tim đập liên hồi, vẻ mặt không tin được! Là Trương Phước Thành, người đang ông đáng sợ đã mang mẹ cô đi, ông ta là một kẻ biến thái! Còn Trần Thế Phong, ông ta là một người đàn ông vô dụng, ngay cả vợ của mình còn không bảo vệ được, cô sẽ không tin ai cả.
“Em họ, đã lâu không gặp, dạo này có khỏe không?”
Cô đụng phải người trước mặt, giọng điệu tràn đầy vẻ không đàng hoàng. Trần Khả Như hoàn hồn, nhanh chóng né tránh, ngước mắt lên nhìn lướt qua thấy có hơi quen mắt. Đột nhiên nhớ lại hóa ra là cháu trai của Phan Lệ Thu, Dương Thành Trung.
Bình thường anh ta ăn mặc như tên lưu manh, đeo hoa tai và dây chuyền bạc, quần áo da màu đen, nhưng thật ra anh ta cũng xứng với tên gọi này. Bản thân anh ta không làm việc đàng hoàng, có tiền thì đi ăn chơi đàn điếm. Khi không có tiền thì lại đi vay người xung quanh, cũng không ít lần sang Phan Lệ Thu xin tiền.
Trần Khả Như vô cảm với Phan Lệ Thu, càng miễn bàn nhắc tới tên côn đồ Dương Thành Trung này.
Cô muốn tránh né nhưng đối phương lại mặt dày ngăn lại, lông mày cô vặn chặt một chút, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
“Em họ, em dữ như thế làm gì? Em à, anh trai vẫn luôn nhớ thương em đó. Lê Hoàng Việt là loại đàn ông lắm tiền, từ nhỏ đã bị phụ nữ làm hư, làm gì có người nào yêu thương phụ nữ như anh trai đây...”
Dương Thành Trung không che giấu ánh mắt của mình chút nào, quan sát Trần Khả Như từ trên xuống dưới không kiêng nể gì, đây là em họ không cùng huyết thống với anh ta. Tính cách có hơi lạnh lùng một chút, nhưng gương mặt này, vóc người này, lúc rên rỉ chắc sướng lắm đây. Nói xong, anh ta theo bản năng vươn tay ra, vẻ mặt thèm khát ham muốn. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Dương Thành Trung, anh dám chạm vào người tôi xem, tôi sẽ lập tức gọi người tới!” Trần Khả Như lớn tiếng cảnh cáo anh ta, đối phương bỗng sợ hãi dưới ánh mắt sắc bén của cô, một cánh tay cứng ngắt dừng ở không trung.
Dù sao đây cũng là đang ở nhà họ Trần, Dương Thành Trung vẫn hơi e sợ Trần Thế Phong. Nhưng miếng thịt ở trước mắt quá mê người, không chấm mút một chút thì thật ngứa ngáy khó chịu...
“Còn nữa, đừng gọi tôi là em họ, tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì cả.”
Trần Khả Như không chút che giấu vẻ chán ghét của mình, vội vã lướt qua anh ta. Cô định nhanh chóng rời khỏi cái nơi chướng khí mịt mù này, ở đây càng lâu càng khiến cho cô bực bội trong người.
Dương Thành Trung vẫn không cam tâm đứng sau lưng cô hậm hực mắng: “Trần Khả Như, cô đừng ở đó điên khùng với tôi, nếu như trước đây không phải nhờ tôi thì làm sao cô có thể lấy được Lê Hoàng Việt, làm một phu nhân giàu có!”
“Anh nói cái gì?”
Mắt Trần Khả Như đột nhiên giật một cái, giống như bị cái gì đánh trúng, tia sáng trong đầu hiện ra, ánh mắt bén nhọn dừng trên người anh ta.
Dương Thành Trung thấy cô như vậy, chẳng những không sợ mà còn lấy can đảm đi tới trước mặt Trần Khả Như, thổi khí vào mắt cô: “Muốn biết sao?”
Mượn cớ liền ngửi mùi thơm của người đẹp một cái.
Trần Khả Như nhịn xuống cảm giác buồn nôn ở trong dạ dày, lui ra phía sau hai bước, bình thản nói: “Nếu anh không nói, thì coi như là anh đang nói bậy, muốn kiếm chác thứ gì từ tôi à? Mơ đi.Tôi đi vào được nhà giàu, đương nhiên tôi có bãn lĩnh của mình, đừng có chuyện gì cũng tranh công cho mình như thế!”
Trong lòng cô có một trực giác, có thể chuyện tình hai năm trước cũng không phải do ngẫu nhiên, cũng không phải là ngoài ý muốn. Tại sao Lê Hoàng Việt luôn nói là cô tính kế anh? Rõ ràng cô mới là người mơ mơ màng màng bị người ta hãm hại mà.
Nhưng lúc này lời nói của Dương Thành Trung dường như khiến cô sáng tỏ một chút, tất cả đây là một âm mưu sao? Cô và Lê Hoàng Việt đều bị gài bẫy, hay vẫn là sai lầm khác nữa?
Lông mày Dương Thành Trung run lên, anh ta lén liếc mắt nhìn vào trong phòng khách, lấm la lấm lét nói: “Trần Khả Như, nếu cô muốn biết chuyện xảy ra hai năm trước, có gan thì đi theo tôi.”
Trần Khả Như nhìn anh ta đi đến núi giả ở vườn hoa, bước chân cô chần chừ, nhưng trong lòng lại có một ý nguyện mãnh liệt đang réo rắc gọi. Đi theo anh ta, có thể anh ta thật sự đã biết cái gì đó. Nhưng mà, nếu như đó là âm mưu chướng khí của Dương Thành Trung dùng để đùa giỡn cô thì sao.
Cuối cùng, cô liếc nhìn cây lựu đã bật gốc bên kia, đất bị xới tung lộn xộn, cô hạ quyết tâm.
“Được rồi, ở đây chỉ có hai người chúng ta, anh muốn nói gì thì nói đi. Hoặc là anh muốn bao nhiêu tiền, ít nhất khi tôi nghe xong manh mối từ anh, xem nó có giá trị hay không đã.”
Mặt Trần Khả Như căng ra, vẻ mặt nghiêm túc.
“Em họ, em biết không, anh thích nhất nhìn bộ dạng nghiêm túc của em, vô cùng cao quý, vô cùng mê người. Đặc biệt có một loại cảm giác gợi dục, anh đã muốn em rất nhiều năm rồi, rất muốn mạnh mẽ trên...” Dương Thành Trung lộ ra bộ mặt thật, nhào tới người cô.
“Vô liêm sỉ!”
Trần Khả Như nhướng mày, chửi anh ta ghê tởm. Đầu óc cô thật sự bị nước vào rồi mới có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này, cô biết mà vẫn đi vào cái bẫy của Dương Thành Trung.
Dương Thành Trung đang muốn giở trò với cô, cô theo bản năng dùng hai tay đánh tới, nhưng lại chạm tới miệng vết thương ở cánh tay trái, miệng hít một hơi khí lạnh. Như vậy thì động tác lại chậm một nhịp, cô bị đối phương ép tới bên núi giả, không còn đường để lui.
“Dương Thành Trung, lập tức cút cho tôi. Nếu không tôi sẽ gào cho người khác tới!”
Dương Thành Trung nghe vậy, vẫn cười cợt nhả như trước: “Em họ, em cũng đừng có giả bộ, anh biết em đã kết hôn với Lê Hoàng Việt được hai năm, cảm giác đơn chăn gối chiếc thật sự không tốt chút nào. Lê Hoàng Việt không thích em, nhưng anh thích em... chậc chậc... Lại nói tiếp, thằng nhãi kia thật không có mắt nhìn, cô vợ xinh đẹp như vậy lại không muốn... Em nói xem Lê Hoàng Việt có phải bị mù rồi không ha ha ha!”
“Đồ điên, thứ cặn bã!”
Cô vẫn luôn nghĩ rằng những gì Lê Hoàng Việt làm trước đây đã cực kỳ ghê tởm rồi, nhưng không ngờ lời nói vô liêm sỉ này lại một lần nữa nói ra.
Ngay lúc Trần Khả Như đang tức giận mắng to, cả người bỗng nhiên căng chặt, sau đó bị người một cái gì đó mạnh mẽ kéo vào trong ngực.
Cô hoảng sợ, không đợi cô ngẩng đầu thì lập tức nghe được một giọng nói mê người truyền đến bên tai: “Vợ yêu, em mau nói cho anh ta biết, anh có tốt hay không?
Anh là…
“Anh... anh không phải là Lê Hoàng Việt đó chứ?”
Nếu có quan tâm một chút tin tức giải trí và thương nghiệp, không thể nào không biết Lê Hoàng Việt. Mặc dù Dương Thành Trung không thể tin nổi, còn lắp bắp nói, liếc mắt xác định thân phận của người trước mặt.
Cô hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Lê Hoàng Việt. Hơn nữa, người bên kia lại đang nỉ non thì thầm vào tai cô một cách mập mờ như vậy.
Ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn mặt của anh, rõ ràng chính là gương mặt đẹp trai động lòng người kia. Tại sao trong ánh mắt của anh lại không có vẻ chán ghét nào, mà ngược lại là có chút trêu ghẹo, mà biểu cảm cũng có chút quan tâm.
Chẳng lẽ, đêm hôm qua, ý đình chiến của anh là...
“Tổng giám đốc Việt, cậu đã đến!”
Động tĩnh bên này thật lớn nên Phan Lệ Thu có thể nghe được. Ngay sau đó, mấy người nhà họ Trần giống như dây chuyền, Trần Khả Hân, Trần Thế Phong, từng người từng người đi ra ngoài vườn hoa của biệt thự.
Trong mắt của Trần Khả Hân tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng, nhưng khi nhìn đến tư thế của Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt thân mật như vậy.Ánh mắt cô ta ghen ghét như muốn phun độc, cắn chặt môi không nói gì.
Trần Thế Phong hình như đang suy nghĩ điều gì đó, biểu cảm khiến người khác không thể đoán được.
Từ sau khi đi đến tập đoàn Á Châu lần trước, Lê Hoàng Việt nhắc tới Trần Khả Như, rồi đến việc Đàm Thu Trang rút lại đơn kiện... Trong đó tuyệt đối có gì đó mờ ám.Nhưng ít ra chứng tỏ Lê Hoàng Việt bắt đầu đứng hứng thú với Trần Khả Như.
Quả nhiên, buổi tối ông chỉ gọi điện cho mời Lê Hoàng Việt đến ăn cơm, vậy mà Lê Hoàng Việt lại tới thật. Đàn ông sao, hừ hừ, đều là động vật sống bằng nửa thân dưới!
...
“Này, cậu còn không mau đi xuống dưới, ở đây cản đường làm gì!”
Thật ra Phan Lệ Thu đã sớm nghe được, nhưng mà bà cố tình buông thả và ngầm chấp nhận hành vi của Dương Thành Trung. Dù sao bà cũng không ngờ Lê Hoàng Việt xuất hiện bất ngờ như thế, lại còn giải vây cho Trần Khả Như!
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, thật sự giống như Khả Hân đã nói, Lê Hoàng Việt đã bị Trần Khả Như mê hoặc sao?
“À à, được, con đi ngay đây.”
Dương Thành Trung không phải người ngu, Phan Lệ Thu đã cho anh ta một bậc thang đi xuống.
“Chờ một chút.”
Vẻ mặt Lê Hoàng Việt không thay đổi, ánh mắt lại hiện ra tia lạnh lẽo.
Hơi thở của đối phương quá dữ dội, chỉ riêng vóc dáng cao to và đôi mắt đã đủ sức uy hiếp, chặn Dương Thành Trung đứng lại.
Anh ta và Phan Lệ Thu liếc nhau một cái, đàng hoàng lấy lòng hỏi: “Tổng giám đốc Việt, anh có gì cần dặn dò sao?”
“Anh mới nói gì đó, hiện tại ngay trước mặt mọi người, lặp lại lần nữa đi.”
“Tôi...”
“Nói!”
Bị đối phương quát lớn, cả người Dương Thành Trung không nhịn được run rẩy cúi đầu xin tha: “Xin lỗi tổng giám đốc Việt, tôi không cố ý muốn nói xấu anh. Anh đừng chấp nhất kẻ tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho tôi lần này! Miệng này của tôi, nên đánh, nên đánh!”