Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87 - Người bạn nhỏ, cô ấy là mẹ của cháu hả
"Phan Xuân Mai, đây là mẹ của cậu sao, cô ấy trông thật trẻ trung và xinh đẹp!"
Một bạn học nam hâm mộ nhìn dáng người xinh đẹp duyên dáng của Trần Khả Như, rõ ràng là tất cả mọi người đều mặc áo phông xanh giống như nhau, so với những cô những dì trung tuổi đã phát tướng thì hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Trẻ tuổi, khí chất hơn người, giống như là tiên nữ trong sách vậy.
Ngay sau đó có mấy người bạn học chơi có vẻ tốt hơn chạy tới, ríu ra ríu rít, cực kỳ giống một đám chim sẻ nhỏ.
Phan Xuân Mai nhìn Trần Khả Như mỉm cười một cái, nói thật nhanh: "Đương nhiên, đó chính là mẹ của tớ."
Trần Khả Như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không vạch trần.
Đứa bé Xuân Mai này mới tám chín tuổi, đây cũng là độ tuổi đang thiếu thốn cảm giác an toàn, nhất là khi vừa mới chuyển đến một môi trường học tập mới, cộng thêm việc từ nhỏ cô bé đã không có mẹ.
Gia đình mồ côi mẹ không trọn vẹn đã khiến cho cô bé cảm thấy tự ti, cho nên mới thích và hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quang sùng bái với ánh mắt hâm mộ, thỏa mãn cảm giác hư vinh.
Tự nhiên là Trần Khả Như không thể phá hỏng nó được, nếu không sẽ tạo ra kết quả hoàn toàn ngược lại, gây tổn thương đến lòng tự ái của cô bé.
Sau khi khoác lác một hồi, Xuân Mai rất hài lòng đi tới, cúi đầu, vặn vặn ngón tay, sợ hãi nói: "Chị Khả Như, thật xin lỗi... Em không nên lừa dối các bạn."
Cô gái nhỏ trước mắt cũng chỉ cao đến eo cô, có bản tính và sự lương thiện của một đứa trẻ, Trần Khả Như vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt nho nhỏ của cô bé, Xuân Mai từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự áy náy.
"Xuân Mai, hôm nay em có thể gọi chị là mẹ, nhưng mà sau khi hoạt động kết thúc thì không được, bởi vì sau này ba ba em sẽ tìm cho em một người phụ nữ tốt hơn cả chị, em chắc chắn sẽ thích cô ấy."
Trần Khả Như dịu dàng khuyên nhủ, ở trước mặt Xuân Mai, cô không đoán trước được là mình sẽ lại có một mặt dịu dàng với bản năng của người mẹ như vậy, tất cả đều được thể hiện ở trên người Xuân Mai.
"Chị Khả Như, em... Vâng ạ."
Xuân Mai liếm liếm đôi môi khô khốc, trong ánh mắt nho nhỏ muốn nói lại thôi, thật ra thì cô bé muốn nói, em không cần người phụ nữ khác, em chỉ cần chị làm mẹ của em thôi.
Mẹ.
Nhưng mà, ba ba không chỉ một lần nói cho cô bé biết, chị Khả Như không thích ba ba, vì vậy họ không thể ở cùng nhau.
Có hai khối tổ chức hoạt động với người thân, tổng cộng là ba lớp, bởi vì đây là trường tiểu học dành cho quý tộc nên số bé trên một lớp cũng không nhiều lắm.
Vừa bắt đầu tiến hành hai hoạt động làm nóng người, gập bụng và đạp bóng bay, làm nóng người ở chỗ nào chứ, căn bản là bước vào trạng thái cạnh tranh kịch liệt, rõ ràng là thử thách thể lực và sức chịu đựng của phụ huynh mà.
May mắn đều là các bà mẹ đấu với nhau, nếu không thì cái mặt mo này của Trần Khả Như cũng không biết ném đi chỗ nào, miễn cưỡng lăn lộn trong đó chờ thành tích. Xuân Mai cùng với những người bạn nhỏ của cô bé đang vui tươi hớn hở ngồi trên ghế ở bên ngoài đường chạy vòng tròn, liên tục kêu cố gắng lên, nhất thời khiến lòng người cảm thấy phấn chấn.
"Ba ba, không phải là ba phải đi công tác hay sao, thế nào lại tới trường học?"
Phan Huỳnh Đông yêu thương cười nói: "Tạm thời hủy bỏ, ba ba tới thăm con một chút."
Khuôn mặt của Xuân Mai cười như sắp nở hoa rồi, lúc này cô giáo cũng chạy tới, thúc giục: "Phan Xuân Mai, đến lượt con ra sân rồi!" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Gần trưa, đến cuộc so tài của đội tiếp sức.
"Thật tốt quá, ba ba, con và mẹ phải ra sân, ba mau cổ vũ cho bọn con!" Xuân Mai xoay người lại ra dấu tay thắng lợi với Phan Huỳnh Đông, nụ cười đáng yêu, tinh thần dâng cao toàn thân, không khỏi khiến Phan Huỳnh Đông cũng bị lây nhiễm.
Cô giáo nhiều lần liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Đông, kinh ngạc nói: "Ồ, ba ba con chủ tịch Phan cũng tới sao, Phan Xuân Mai, ba ba và ma ma của con rất xứng đôi đó, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy hai vợ chồng ở cùng một khung hình."
Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ, các cô gái trẻ bây giờ có đôi lúc lại thích kiểm soát các ông chú nhỉ.
"Cô giáo, con cũng cho là như vậy."
Xuân Mai vui mừng gật đầu một cái, trong ánh mắt mờ mịt của Phan Huỳnh Đông, hai người dắt tay nhau đi xa.
Đứng yên một lúc lâu, Phan Huỳnh Đông mới thoát ra khỏi dư vị đó, ánh mắt nhìn về phía xa, Trần Khả Như vĩnh viễn đều xuất chúng như hạc đứng trong bầy gà vậy, xinh đẹp tựa như đóa hoa lan trong thung lũng.
Xứng đôi? Vợ chồng đứng cùng trong một khung hình?
Nghe rất tốt đẹp, thực tế lại khiến người ta cảm thấy tổn thương.
Chỉ mới có một tháng ngắn ngủi thì làm sao có thể quên đây?
Tình cảm của anh đối với Trần Khả Như, chưa nói tới yêu, nhưng mà, trong lúc vô tình, rõ ràng đã chiếm lấy phần lớn suy nghĩ của anh, dường như những người phụ nữ khác đều rất khó để lọt vào mắt.
Không chỉ có Xuân Mai như vậy, mà anh ta cũng thế.
Rút lui là bởi vì cô không muốn, đối với anh mà nói thì Lê Hoàng Việt là đối thủ cũng như là người bạn rất tài giỏi, nhưng nếu như có một ngày, lúc mà tình cảm của anh đối với Trần Khả Như đã đến mức không thể thay thế được, vậy thì anh ta sẽ không quan tâm gì nữa mà tranh thủ.
Không tranh giành, chỉ vì đợi thời cơ, cơ hội đến.
Trần Khả Như được sắp xếp cầm gậy cuối cùng, cô tập trung tinh thần, hít sâu vào rồi thở ra, áp lực rất lớn.
"Mẹ của Phan Xuân Mai, không cần khẩn trương." Ngoài ra còn có vị phụ huynh an ủi.
Các bạn nhỏ và phụ huynh của mình bị buộc một chân lại với nhau, phối hợp chạy chậm, bởi vì khác biệt về độ cao, nên phải chịu hạn chế nhất định về mặt lực cản và sự cân bằng, ảnh hưởng đến tốc độ.
Theo tiếng còi vang lên, chuẩn bị xuất phát, bên tai tràn ngập những tiếng cổ vũ cố lên, đội xanh lá cây của Trần Khả Như đã liên tục dẫn đầu với ba gậy liên tiếp.
"Xuân Mai, khẩn trương sao?"
Chân phải của cô và chân trái của Xuân Mai được buộc chặt lại với nhau. Xuân Mai đáp lại cô với một nụ cười tươi như hoa: "Không khẩn trương, chị Khả Như, nhóm của chúng ta sẽ thắng."
"Cho dù có thua cũng không sao, quan trọng là đã tham gia, có đúng hay không?"
Trần Khả Như làm sao có thể nói với Phan Xuân Mai, rằng mình không có một chút chắc chắn nào với việc chạy bộ này, coi như là nói trước với Phan Xuân Mai để phòng hờ.
Đội xanh lá cây cầm gậy dẫn đầu chạy tới.
"Xuân Mai, nhớ lời chị đã nói với em, chân trái chân phải."
Sau khi Trần Khả Như nhận lấy cây gậy, nắm đầu vai Xuân Mai, bắt đầu hì hục chạy, vừa chạy, vừa đọc đều nhịp, nhịp điệu phối hợp rất đồng đều.
Nhóm người đều cảm thấy sẽ chắc thắng.
Nhưng mà ai cũng sẽ không ngờ rằng, trên đường chạy Xuân Mai bị vấp ngã một cái, hai người cùng nhau té xuống.
Hiện trường phát ra tiếng thở dài trước cảnh tượng này.
Trái tim của Phan Huỳnh Đông như bị treo lên, anh khẩn trương chạy đến giữa sân cỏ, vẻ mặt của anh cau chặt lại, không nói một lời nào, tầm mắt tập trung chặt chẽ.
Dứt khoát, Trần Khả Như và Xuân Mai rất nhanh thì đứng lên được, lúc này, những đội khác cũng dần dần chạy vượt qua, các cô từ đội dẫn đầu rơi xuống vị trí thứ hai.
Xuân Mai lộ ra vẻ mặt lo lắng và tự trách, Trần Khả Như cảm thấy rõ ràng được sự bất an của cô bé, nghiêm mặt nói: "Xuân Mai, thoải mái lên đi, chị nghe nói phần thưởng của giải nhì hình như còn tốt hơn so với giải nhất."
"Vậy sao... Vâng ạ."
Hai người họ hăng hái tiến lên, phối hợp ăn ý, cuối cùng một đường thế như chẻ tre, vượt qua đội đang dẫn đầu, giành được thắng lợi.
"Chúng ta thắng rồi! Mẹ ơi thật tốt quá!"
Sau khi cởi dây, Xuân Mai vui mừng ôm lấy Trần Khả Như nhảy cẫng lên hoan hô từng trận.
Tiếng vỗ tay hôn hô ở chung quang rất sôi nổi.
"Phan Xuân Mai, cháu với mẹ cháu phối hợp với nhau giỏi quá!"
"Đó là đương nhiên, ai bảo đó là mẹ cháu chứ!"
Xuân Mai hào hứng lôi kéo tay Trần Khả Như, lớn tiếng tuyên bố cho mọi người nghe, cực kỳ giống một con chim công kiêu ngạo.
Trần Khả Như chỉ lẳng lặng đứng, cảm xúc trong lòng vẫn có chút lên xuống không ngừng, ở cùng một chỗ với người bạn nhỏ, cảm giác tâm trạng của mình cũng tươi trẻ hơn rất nhiều.
Nhưng khi tầm mắt của cô nhìn chăm chú đến vị trí ở cách đó không xa, lúc dần dần nhìn thấy một thân hình rắn rỏi lạnh lùng, nụ cười trên môi của cô cũng chậm rãi thu lại, vẻ mặt dần dần cứng ngắc.
Là anh ta sao?
Lê Hoàng Việt làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Sự ồn ào và nhộn nhịp chung quang giống như là bị đóng băng trong nháy mắt, bức tranh đủ mọi màu sắc trở thàng băng nhựa màu đen trắng, chỉ còn duy nhất một mình anh, sải bước trên thảm cỏ màu xanh, tư thế tao nhã pha lẫn khí chất cá nhân mạnh mẽ, ánh mắt lại tràn đầy bóng tối với sức mạnh bùng nổ hoang dã.
Những người bên cạnh tự động nhường ra một con đường.
Người đàn ông đẹp trai trong bộ tây trang và giày da này là ai?
Lê Hoàng Việt là kiểu người cho dù có tùy tiện đặt ở đâu, cũng khiến cho người khác không thể nào xem nhẹ sự tồn tại. Hễ là nơi anh có mặt, tất cả các sinh vật giống đực khác đều sẽ bị trực tiếp giết chết trong chớp nhoáng.
Trần Khả Như cắn răng, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Chung quang giống như là sau khi ném một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng, một làn sóng nổi lên bắn tung tóe, nó như một loại buồn tẻ và im lặng, lại giống như tiếng đàn piano bị dừng đột ngột lại khi nhấn nút dừng.
Xuân Mai vẫn còn nhớ, cái chú xinh đẹp này, cô bé biết?
"Người bạn nhỏ, cháu vừa mới nói gì vậy, người phụ nữ bên cạnh là mẹ của cháu sao?"
Giọng nói của anh rất nặng, lại vẫn mang theo sức hút mê người như cũ, dễ dàng khuấy động trái tim của tất cả những người phụ nữ có mặt ở đây.
Trong tiếng trái tim đập rộn ràng của Trần Khả Như, Lê Hoàng Việt rốt cuộc cũng đi tới trước mặt hai người, đứng nghiêm, hơi cúi người, tư thế tuyệt đẹp.
Nhìn từ góc độ của Trần Khả Như, chiếc mũi thẳng tắp và xương quai hàm của anh tạo thành một đường cong hoàn mỹ, đôi môi mở ra khép lại, mơ hồ nhìn thấy hầu kết chuyển động.
Giọng điệu của anh nghe có vẻ vô hại, ôn hòa, nhưng nó lại khiến cho dây thần kinh của Trần Khả Như sụp đổ thành một đường.
Lúc này, Phan Huỳnh Đông cũng đang lo lắng đã chạy tới.
Hiển nhiên Phan Xuân Mai bị khí thế của đối phương dọa sợ, chỉ là, từ nhỏ cô bé đã ngâm mình ở trong xã hội thượng lưu, mặc dù chân mày nhíu lại, nhưng vẫn nói to rõ tiếng đáp trả: "Đúng vậy, đó chính là mẹ của cháu." Cũng theo bản năng mà nắm chặt lấy áo phông của Trần Khả Như.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trần Khả Như cảm giác nhịp tim và hô hấp của mình cũng đột nhiên ngừng lại một chút.
Lê Hoàng Việt hơi mím môi, đột nhiên, trong đôi mắt nguy hiểm mà mê người như sao sáng hiện lên sự giễu cợt, trên mặt xuất hiện nếp nhăn mờ khi nở nụ cười lạnh.
Anh chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt vô cùng có tình xâm lược khóa chặt lấy Trần Khả Như, đôi môi thì thầm mấy tiếng không thể nghe rõ: "Mẹ? Rất tốt."
Đáy mắt lạnh như băng của anh đè nén sự tức giận, Xuân Mai và Trần Khả Như đồng thời cảm nhận được không khí lạnh bao phủ quanh người, không rét mà run.
Ngay sau đó, trong nháy mắt ánh mắt của Lê Hoàng Việt trở nên vô cùng sắc bén, giọng nói cao hơn một decibel: "Vợ yêu thân mến, anh không nhớ rõ là chúng ta sinh được một đứa nhỏ lớn như thế lúc nào vậy?"
Mỗi một lời nói của anh giống như tràn đầy sự ác ý của quỷ Satan đến từ địa ngục.
Mục tiêu của lời nói và ánh mắt của anh, rõ rằng là đều hướng về phía Trần Khả Như, mẹ của Phan Xuân Mai.
Dứt lời, các vị phụ huynh và bạn học của Xuân Mai đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bị cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, làm cho lọt vào trong sương mù.
"Chị Khả Như, em sợ."
Xuân Mai thiếu chút nữa là bật khóc, cả người run rẩy chui vào trong lòng Trần Khả Như, giọng nói của cô bé mềm mại như tiếng mèo con nỉ non, mềm nhũn đến mức làm cho Trần Khả Như lộ ra vẻ xúc động.
Một bạn học nam hâm mộ nhìn dáng người xinh đẹp duyên dáng của Trần Khả Như, rõ ràng là tất cả mọi người đều mặc áo phông xanh giống như nhau, so với những cô những dì trung tuổi đã phát tướng thì hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp.
Trẻ tuổi, khí chất hơn người, giống như là tiên nữ trong sách vậy.
Ngay sau đó có mấy người bạn học chơi có vẻ tốt hơn chạy tới, ríu ra ríu rít, cực kỳ giống một đám chim sẻ nhỏ.
Phan Xuân Mai nhìn Trần Khả Như mỉm cười một cái, nói thật nhanh: "Đương nhiên, đó chính là mẹ của tớ."
Trần Khả Như có chút kinh ngạc, nhưng cũng không vạch trần.
Đứa bé Xuân Mai này mới tám chín tuổi, đây cũng là độ tuổi đang thiếu thốn cảm giác an toàn, nhất là khi vừa mới chuyển đến một môi trường học tập mới, cộng thêm việc từ nhỏ cô bé đã không có mẹ.
Gia đình mồ côi mẹ không trọn vẹn đã khiến cho cô bé cảm thấy tự ti, cho nên mới thích và hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quang sùng bái với ánh mắt hâm mộ, thỏa mãn cảm giác hư vinh.
Tự nhiên là Trần Khả Như không thể phá hỏng nó được, nếu không sẽ tạo ra kết quả hoàn toàn ngược lại, gây tổn thương đến lòng tự ái của cô bé.
Sau khi khoác lác một hồi, Xuân Mai rất hài lòng đi tới, cúi đầu, vặn vặn ngón tay, sợ hãi nói: "Chị Khả Như, thật xin lỗi... Em không nên lừa dối các bạn."
Cô gái nhỏ trước mắt cũng chỉ cao đến eo cô, có bản tính và sự lương thiện của một đứa trẻ, Trần Khả Như vươn tay, khẽ vuốt khuôn mặt nho nhỏ của cô bé, Xuân Mai từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy sự áy náy.
"Xuân Mai, hôm nay em có thể gọi chị là mẹ, nhưng mà sau khi hoạt động kết thúc thì không được, bởi vì sau này ba ba em sẽ tìm cho em một người phụ nữ tốt hơn cả chị, em chắc chắn sẽ thích cô ấy."
Trần Khả Như dịu dàng khuyên nhủ, ở trước mặt Xuân Mai, cô không đoán trước được là mình sẽ lại có một mặt dịu dàng với bản năng của người mẹ như vậy, tất cả đều được thể hiện ở trên người Xuân Mai.
"Chị Khả Như, em... Vâng ạ."
Xuân Mai liếm liếm đôi môi khô khốc, trong ánh mắt nho nhỏ muốn nói lại thôi, thật ra thì cô bé muốn nói, em không cần người phụ nữ khác, em chỉ cần chị làm mẹ của em thôi.
Mẹ.
Nhưng mà, ba ba không chỉ một lần nói cho cô bé biết, chị Khả Như không thích ba ba, vì vậy họ không thể ở cùng nhau.
Có hai khối tổ chức hoạt động với người thân, tổng cộng là ba lớp, bởi vì đây là trường tiểu học dành cho quý tộc nên số bé trên một lớp cũng không nhiều lắm.
Vừa bắt đầu tiến hành hai hoạt động làm nóng người, gập bụng và đạp bóng bay, làm nóng người ở chỗ nào chứ, căn bản là bước vào trạng thái cạnh tranh kịch liệt, rõ ràng là thử thách thể lực và sức chịu đựng của phụ huynh mà.
May mắn đều là các bà mẹ đấu với nhau, nếu không thì cái mặt mo này của Trần Khả Như cũng không biết ném đi chỗ nào, miễn cưỡng lăn lộn trong đó chờ thành tích. Xuân Mai cùng với những người bạn nhỏ của cô bé đang vui tươi hớn hở ngồi trên ghế ở bên ngoài đường chạy vòng tròn, liên tục kêu cố gắng lên, nhất thời khiến lòng người cảm thấy phấn chấn.
"Ba ba, không phải là ba phải đi công tác hay sao, thế nào lại tới trường học?"
Phan Huỳnh Đông yêu thương cười nói: "Tạm thời hủy bỏ, ba ba tới thăm con một chút."
Khuôn mặt của Xuân Mai cười như sắp nở hoa rồi, lúc này cô giáo cũng chạy tới, thúc giục: "Phan Xuân Mai, đến lượt con ra sân rồi!" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Gần trưa, đến cuộc so tài của đội tiếp sức.
"Thật tốt quá, ba ba, con và mẹ phải ra sân, ba mau cổ vũ cho bọn con!" Xuân Mai xoay người lại ra dấu tay thắng lợi với Phan Huỳnh Đông, nụ cười đáng yêu, tinh thần dâng cao toàn thân, không khỏi khiến Phan Huỳnh Đông cũng bị lây nhiễm.
Cô giáo nhiều lần liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Đông, kinh ngạc nói: "Ồ, ba ba con chủ tịch Phan cũng tới sao, Phan Xuân Mai, ba ba và ma ma của con rất xứng đôi đó, cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy hai vợ chồng ở cùng một khung hình."
Cô giáo trầm ngâm suy nghĩ, các cô gái trẻ bây giờ có đôi lúc lại thích kiểm soát các ông chú nhỉ.
"Cô giáo, con cũng cho là như vậy."
Xuân Mai vui mừng gật đầu một cái, trong ánh mắt mờ mịt của Phan Huỳnh Đông, hai người dắt tay nhau đi xa.
Đứng yên một lúc lâu, Phan Huỳnh Đông mới thoát ra khỏi dư vị đó, ánh mắt nhìn về phía xa, Trần Khả Như vĩnh viễn đều xuất chúng như hạc đứng trong bầy gà vậy, xinh đẹp tựa như đóa hoa lan trong thung lũng.
Xứng đôi? Vợ chồng đứng cùng trong một khung hình?
Nghe rất tốt đẹp, thực tế lại khiến người ta cảm thấy tổn thương.
Chỉ mới có một tháng ngắn ngủi thì làm sao có thể quên đây?
Tình cảm của anh đối với Trần Khả Như, chưa nói tới yêu, nhưng mà, trong lúc vô tình, rõ ràng đã chiếm lấy phần lớn suy nghĩ của anh, dường như những người phụ nữ khác đều rất khó để lọt vào mắt.
Không chỉ có Xuân Mai như vậy, mà anh ta cũng thế.
Rút lui là bởi vì cô không muốn, đối với anh mà nói thì Lê Hoàng Việt là đối thủ cũng như là người bạn rất tài giỏi, nhưng nếu như có một ngày, lúc mà tình cảm của anh đối với Trần Khả Như đã đến mức không thể thay thế được, vậy thì anh ta sẽ không quan tâm gì nữa mà tranh thủ.
Không tranh giành, chỉ vì đợi thời cơ, cơ hội đến.
Trần Khả Như được sắp xếp cầm gậy cuối cùng, cô tập trung tinh thần, hít sâu vào rồi thở ra, áp lực rất lớn.
"Mẹ của Phan Xuân Mai, không cần khẩn trương." Ngoài ra còn có vị phụ huynh an ủi.
Các bạn nhỏ và phụ huynh của mình bị buộc một chân lại với nhau, phối hợp chạy chậm, bởi vì khác biệt về độ cao, nên phải chịu hạn chế nhất định về mặt lực cản và sự cân bằng, ảnh hưởng đến tốc độ.
Theo tiếng còi vang lên, chuẩn bị xuất phát, bên tai tràn ngập những tiếng cổ vũ cố lên, đội xanh lá cây của Trần Khả Như đã liên tục dẫn đầu với ba gậy liên tiếp.
"Xuân Mai, khẩn trương sao?"
Chân phải của cô và chân trái của Xuân Mai được buộc chặt lại với nhau. Xuân Mai đáp lại cô với một nụ cười tươi như hoa: "Không khẩn trương, chị Khả Như, nhóm của chúng ta sẽ thắng."
"Cho dù có thua cũng không sao, quan trọng là đã tham gia, có đúng hay không?"
Trần Khả Như làm sao có thể nói với Phan Xuân Mai, rằng mình không có một chút chắc chắn nào với việc chạy bộ này, coi như là nói trước với Phan Xuân Mai để phòng hờ.
Đội xanh lá cây cầm gậy dẫn đầu chạy tới.
"Xuân Mai, nhớ lời chị đã nói với em, chân trái chân phải."
Sau khi Trần Khả Như nhận lấy cây gậy, nắm đầu vai Xuân Mai, bắt đầu hì hục chạy, vừa chạy, vừa đọc đều nhịp, nhịp điệu phối hợp rất đồng đều.
Nhóm người đều cảm thấy sẽ chắc thắng.
Nhưng mà ai cũng sẽ không ngờ rằng, trên đường chạy Xuân Mai bị vấp ngã một cái, hai người cùng nhau té xuống.
Hiện trường phát ra tiếng thở dài trước cảnh tượng này.
Trái tim của Phan Huỳnh Đông như bị treo lên, anh khẩn trương chạy đến giữa sân cỏ, vẻ mặt của anh cau chặt lại, không nói một lời nào, tầm mắt tập trung chặt chẽ.
Dứt khoát, Trần Khả Như và Xuân Mai rất nhanh thì đứng lên được, lúc này, những đội khác cũng dần dần chạy vượt qua, các cô từ đội dẫn đầu rơi xuống vị trí thứ hai.
Xuân Mai lộ ra vẻ mặt lo lắng và tự trách, Trần Khả Như cảm thấy rõ ràng được sự bất an của cô bé, nghiêm mặt nói: "Xuân Mai, thoải mái lên đi, chị nghe nói phần thưởng của giải nhì hình như còn tốt hơn so với giải nhất."
"Vậy sao... Vâng ạ."
Hai người họ hăng hái tiến lên, phối hợp ăn ý, cuối cùng một đường thế như chẻ tre, vượt qua đội đang dẫn đầu, giành được thắng lợi.
"Chúng ta thắng rồi! Mẹ ơi thật tốt quá!"
Sau khi cởi dây, Xuân Mai vui mừng ôm lấy Trần Khả Như nhảy cẫng lên hoan hô từng trận.
Tiếng vỗ tay hôn hô ở chung quang rất sôi nổi.
"Phan Xuân Mai, cháu với mẹ cháu phối hợp với nhau giỏi quá!"
"Đó là đương nhiên, ai bảo đó là mẹ cháu chứ!"
Xuân Mai hào hứng lôi kéo tay Trần Khả Như, lớn tiếng tuyên bố cho mọi người nghe, cực kỳ giống một con chim công kiêu ngạo.
Trần Khả Như chỉ lẳng lặng đứng, cảm xúc trong lòng vẫn có chút lên xuống không ngừng, ở cùng một chỗ với người bạn nhỏ, cảm giác tâm trạng của mình cũng tươi trẻ hơn rất nhiều.
Nhưng khi tầm mắt của cô nhìn chăm chú đến vị trí ở cách đó không xa, lúc dần dần nhìn thấy một thân hình rắn rỏi lạnh lùng, nụ cười trên môi của cô cũng chậm rãi thu lại, vẻ mặt dần dần cứng ngắc.
Là anh ta sao?
Lê Hoàng Việt làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Sự ồn ào và nhộn nhịp chung quang giống như là bị đóng băng trong nháy mắt, bức tranh đủ mọi màu sắc trở thàng băng nhựa màu đen trắng, chỉ còn duy nhất một mình anh, sải bước trên thảm cỏ màu xanh, tư thế tao nhã pha lẫn khí chất cá nhân mạnh mẽ, ánh mắt lại tràn đầy bóng tối với sức mạnh bùng nổ hoang dã.
Những người bên cạnh tự động nhường ra một con đường.
Người đàn ông đẹp trai trong bộ tây trang và giày da này là ai?
Lê Hoàng Việt là kiểu người cho dù có tùy tiện đặt ở đâu, cũng khiến cho người khác không thể nào xem nhẹ sự tồn tại. Hễ là nơi anh có mặt, tất cả các sinh vật giống đực khác đều sẽ bị trực tiếp giết chết trong chớp nhoáng.
Trần Khả Như cắn răng, ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Chung quang giống như là sau khi ném một hòn đá vào mặt hồ tĩnh lặng, một làn sóng nổi lên bắn tung tóe, nó như một loại buồn tẻ và im lặng, lại giống như tiếng đàn piano bị dừng đột ngột lại khi nhấn nút dừng.
Xuân Mai vẫn còn nhớ, cái chú xinh đẹp này, cô bé biết?
"Người bạn nhỏ, cháu vừa mới nói gì vậy, người phụ nữ bên cạnh là mẹ của cháu sao?"
Giọng nói của anh rất nặng, lại vẫn mang theo sức hút mê người như cũ, dễ dàng khuấy động trái tim của tất cả những người phụ nữ có mặt ở đây.
Trong tiếng trái tim đập rộn ràng của Trần Khả Như, Lê Hoàng Việt rốt cuộc cũng đi tới trước mặt hai người, đứng nghiêm, hơi cúi người, tư thế tuyệt đẹp.
Nhìn từ góc độ của Trần Khả Như, chiếc mũi thẳng tắp và xương quai hàm của anh tạo thành một đường cong hoàn mỹ, đôi môi mở ra khép lại, mơ hồ nhìn thấy hầu kết chuyển động.
Giọng điệu của anh nghe có vẻ vô hại, ôn hòa, nhưng nó lại khiến cho dây thần kinh của Trần Khả Như sụp đổ thành một đường.
Lúc này, Phan Huỳnh Đông cũng đang lo lắng đã chạy tới.
Hiển nhiên Phan Xuân Mai bị khí thế của đối phương dọa sợ, chỉ là, từ nhỏ cô bé đã ngâm mình ở trong xã hội thượng lưu, mặc dù chân mày nhíu lại, nhưng vẫn nói to rõ tiếng đáp trả: "Đúng vậy, đó chính là mẹ của cháu." Cũng theo bản năng mà nắm chặt lấy áo phông của Trần Khả Như.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trần Khả Như cảm giác nhịp tim và hô hấp của mình cũng đột nhiên ngừng lại một chút.
Lê Hoàng Việt hơi mím môi, đột nhiên, trong đôi mắt nguy hiểm mà mê người như sao sáng hiện lên sự giễu cợt, trên mặt xuất hiện nếp nhăn mờ khi nở nụ cười lạnh.
Anh chậm rãi đứng thẳng người, ánh mắt vô cùng có tình xâm lược khóa chặt lấy Trần Khả Như, đôi môi thì thầm mấy tiếng không thể nghe rõ: "Mẹ? Rất tốt."
Đáy mắt lạnh như băng của anh đè nén sự tức giận, Xuân Mai và Trần Khả Như đồng thời cảm nhận được không khí lạnh bao phủ quanh người, không rét mà run.
Ngay sau đó, trong nháy mắt ánh mắt của Lê Hoàng Việt trở nên vô cùng sắc bén, giọng nói cao hơn một decibel: "Vợ yêu thân mến, anh không nhớ rõ là chúng ta sinh được một đứa nhỏ lớn như thế lúc nào vậy?"
Mỗi một lời nói của anh giống như tràn đầy sự ác ý của quỷ Satan đến từ địa ngục.
Mục tiêu của lời nói và ánh mắt của anh, rõ rằng là đều hướng về phía Trần Khả Như, mẹ của Phan Xuân Mai.
Dứt lời, các vị phụ huynh và bạn học của Xuân Mai đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bị cái người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, làm cho lọt vào trong sương mù.
"Chị Khả Như, em sợ."
Xuân Mai thiếu chút nữa là bật khóc, cả người run rẩy chui vào trong lòng Trần Khả Như, giọng nói của cô bé mềm mại như tiếng mèo con nỉ non, mềm nhũn đến mức làm cho Trần Khả Như lộ ra vẻ xúc động.