Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Edit: Tiểu Mãn
Beta:
"Rốt cục cũng tan ca rồi."
Tô Thi Thi thu gom phần văn kiện cuối cùng, cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định hôm nay mọi việc đều đã làm xong mới đỡ thắt lưng từ trên chỗ ngồi mà đứng lên.
Cả một buổi chiều bận rộn đến cả một ngụm nước cũng chưa uống được, tốc độ của công việc này quả thật có điểm làm cho người ta mệt mỏi.
"Thi Thi, tôi có thể thương lượng một chuyện với cô hay không?" Phó trợ lí tổ thiết kế Khúc Hồng Mai chắp tay sau lưng đi tới, trên mặt mang đầy ý cười.
Tô Thi Thi không biểu hiện gì, trên tay vẫn luôn tay dọn dẹp văn kiện như cũ.
Khúc Hồng Mai nói: "Tôi tan ca còn có việc muốn đi làm một chút, phần tư liệu trên tay tôi còn chưa có chỉnh lý xong, cô có thể hay không..."
"Hồng Mai, cô còn chưa có xong việc à? Vậy cô nên cố lên.... Tôi còn có chuyện phải đi trước rồi." Tô Thi Thi nói xong liền xách túi ở trên ghế lên, nở một nụ cười ngọt ngào với Khúc Hồng Mai, thoải mái hướng về phía cửa văn phòng mà đi đến.
Khúc Hồng Mai trừng mắt đứng tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng kịp, chỉ vào bóng lưng Tô Thi Thi, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Chết tiệt, cô gái này dám đem lời của cô ta đổ ngoài tai! Cô thật sự còn muốn cho Tô Thi Thi một bài học, để cho cô thêm một việc, không nghĩ tới chuyện cô có thể trốn đi như vậy.
" Cô nghĩ phòng thiết kế sẽ đẽ cho cô sống yên ổn như vậy sao, chờ coi!" Khúc Hồng Mai trừng mắt liếc nhìn Tô Thi Thi rồi chuyển sang hướng khác, xoay người đi trở về chỗ ngồi của mình, ném văn kiện xuống, xách túi lên rồi cũng đi theo ra ngoài.
Tư liệu không sửa lại cũng không sao, chẳng qua là lấy một cái cớ mà thôi, mỗi lần có người mới đến, những thứ này bọn họ đều làm như vậy.
Tô Thi Thi bên này đang đứng chờ thang máy, vừa nghĩ sau khi trở về sẽ tránh Bùi Dịch như thế nào, vừa tiến vào thang máy.
Cô còn không có ngẩng đầu, phía trước đột nhiên truyền tới một thanh âm vui vẻ.
"Thi Thi?"
Tô Thi Thi nghe thanh âm như thế, trong lòng nặng nề trầm xuống, cho rằng chính mình nghe lầm rồi. Đúng là ngẩng đầu, phát hiện người đứng phía trước không phải là Đoàn Ngọc Tường sao?
"Thật đúng là cô." Tô Thi Thi yên lặng thở dài, không biết cùng Đoàn Ngọc Tường làm chung công ty là chuyện tốt hay chuyện xấu.
"Thi Thi cũng đã tan ca sao?" Đoàn Ngọc Tường cực kỳ thân thiết khi đã ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Thi Thi, thậm chí đi đến gần Tô Thi Thi đặt tay lên vai cô, trên mặt cười khanh khách.
Bên cạnh cô ta còn có vài người làm chung công ty đứng đó, nhìn thấy hai người thân mật như vậy, cả đám đều tò mò đánh giá Tô Thi Thi, không biết người này địa vị như thế nào đây.
Tô Thi Thi cực kỳ không thích cô ta đụng chạm, giả vờ cầm điện thoại trong túi, nhân cơ hội một bước đã tránh được Đoàn Ngọc Tường chạm vào tay mình.
Làm chung một công ty, cô cũng không muốn làm mất mặt vị tổng giám đốc thiết kế này, gật đầu nói: "Mới vừa tan ca, thật khéo lại gặp tổng giám đốc."
"Kêu tên của tôi là được." Đoàn Ngọc Tường hoàn toàn coi Tô Thi Thi là chị em một nhà, làm cho Tô Thi Thi thoáng nhíu mày.
Cô tuy cùng Đoàn Ngọc Tường không có mâu thuẫn gì, nhưng do từ trước tới giờ cũng không có thân mật như vậy, bất thình lình nhiệt tình làm cho cô có chút không tiêu hóa được.
Vừa lúc này thang máy đến chỗ, Tô Thi Thi nhìn Đoàn Ngọc Tường gật đầu sau đó bước nhanh đi ra khỏi thang máy.
Nào biết được Đoàn Ngọc Tường đuổi theo phía sau: "Thi Thi, chờ một chút, kiếm một chỗ nói chuyện có được hay không?"
Tô Thi Thi nhíu mày, trong lòng không nghĩ là muốn nhưng lại không thể không đi chậm lại, suy nghĩ một lúc liền nhìn cô ta nói: "Có chuyện gì sao?"
Đoàn Ngọc Tường muốn nói gì đó lại thôi, nán lại nhìn xung quanh thì các đồng nghiệp đều đã đi hết, cô ta mới đi đến gần Tô Thi Thi, nhỏ giọng nói: "Cô có biết Hà bá mẫu thích cái gì không?"
"Cái gì?" Tô Thi Thi cho rằng chính mình nghe lầm, "Phú Tuyết Trân?"
Đoàn Ngọc Tường gật gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Ngọc Lộ đến nhà họ Hà hai ngày, đến bây giờ còn không có trở về. Mẹ tôi vẫn rất lo lắng, đã nghĩ sẽ để cho tôi qua đó xem một chút. Đúng là tôi cũng không biết Hà bá mẫu kia thích gì, nên nghĩ sẽ đánh cược một phen."
Cô ta nói xong nhìn Tô Thi Thi, có chút xấu hổ nói: "Tôi biết cô với bọn họ rất rõ"
"Ha ha, phải không?" Tô Thi Thi cười nhàn nhạt.
Đoàn Ngọc Tường sao không nói thẳng dù sao cô cũng là con dâu của nhà họ Hà nửa năm nay, cô đối với sở thích của bọn họ có chút hiểu rõ.
Xem ra Đoàn Ngọc Tường đã biết lúc trước cô cùng với nhà họ Hà và Đoàn Ngọc Lộ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Phú Tuyết Trân thích cái gì? Tô Thi Thi khóe miệng ngoéo... một chút, trên thế giới này Hà bá mẫu thích nhất, ngoại trừ tiền bạc thì còn có cái gì?
Ánh mắt cô chăm chú đánh giá Đoàn Ngọc Tường một chút, thấy cô ta thật giống như là nhìn cô học hỏi.
Đúng là con gái nhà họ Đoàn đều đơn giản như vậy? Tô Thi Thi muốn nở nụ cười, cô tròn mắt xoay xoay, nói với Đoàn Ngọc Tường: "Thật ra thì tôi cũng không biết nhiều nhưng trước đây nghe Hà phu nhân có khen ngợi một cái củi chó nhà hàng xóm."
"Vậy sao?" Đoàn Ngọc Tường gật đầu nói, "Tôi biết rõ, cám ơn cô."
Cô ta nói xong lại nhíu mày, có chút khó xử nhìn Thi Thi: "Tôi có làm phiền cô hay không, xin cô theo tôi cùng đi đến đó một chuyến?"
"Cái gì?" Tô Thi Thi lại trừng mắt.
Để cho người vợ trước này cùng cô ta về nhà mẹ chồng, Đoàn Ngọc Tường này suy nghĩ cái gì? Hiềm khích chưa đủ nhiều sao?
Đoàn Ngọc Tường như là hoàn toàn không biết Tô Thi Thi cùng nhà họ Hà gia mâu thuẫn, thân thiết đứng cạnh Tô Thi Thi mà nói: "Tôi đối với nơi đó không quá quen thuộc, cô giúp tôi cùng nhau đi qua đó một chuyến thôi. Tôi nghe Ngọc Lộ nói cô cùng với nhà họ Hà lúc trước cũng có chút hiểu lầm, hay nhân cơ hội tốt này mà giải thích một phen. Cô yên tâm, có tôi ở đây nhất định sẽ giúp cho cô."
Đoàn Ngọc Tường nói xong, không phân vân kéo Tô Thi Thi đi ra ngoài.
Tô Thi Thi dở khóc dở cười, lời này của Đoàn Ngọc Tường chính là làm cho cô không tin, xem cô như đứa trẻ ba tuổi sao?
"Để cho tôi đi phải không?" Trong mắt Tô Thi Thi hiện lên sự châm chọc.
Đi thì đi, hiện tại cô cùng Hà Chí Tường đã ly hôn, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao? Chỉ sợ đến lúc đó người hối hận chính là Đoàn Ngọc Tường.
Lúc hai người đến bên ngoài, tài xế đã để Đoàn Ngọc Tường rời xe.
Đoàn Ngọc Tường nói Tô Thi Thi: "Lên xe đi, chúng ta đi đến nhà họ Hà rồi trở về biệt thự, hẳn không chậm trễ bao nhiêu."
Tô Thi Thi chỉ cười nhạt không nói gì, khom lưng ngồi vào trong xe.
Xe rất nhanh chóng rời xa cao ốc Tiệp Khắc, đến một chỗ rẽ, Tô Thi Thi thông minh theo bản năng hướng nhìn lại một ngóc ngách của đường phố bên cạnh, rõ ràng phát hiện chiếc xe màu đen của Bùi Dịch đậu ở xa chỗ này.
Tô Thi Thi ánh mắt loe lóe, hai mắt không khỏi nhìn nhiều.
Cô không nghĩ tới Bùi Dịch lại đây đón cô. Cúi đầu mở điện thoại ra, quả nhiên phát hiện có tin nhắn của Bùi Dịch.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ: "Xuống đây."
Chỉ tiếc, vừa rồi cô bị Đoàn Ngọc Tường lôi kéo không chú ý tới điện thoại có tin nhắn.
"Sao vậy?" Đoàn Ngọc Tường dựa qua, tầm mắt vô tình hay có tình liếc ra ngoài cửa sổ xe liền sửng sốt.
Kia không phải... Cô nhận ra chiếc xe màu đen kia, không khỏi cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Thi Thi một cái.
Xem ra Bùi Dịch đối với Tô Thi Thi thật đúng là vô cùng tốt, trước kia cô ta nghe được tin tức bọn họ muốn kết hôn là ngoài ý muốn, hiện tại xem ra Bùi Dịch rất có khả năng là thật sự.
"Không có gì." Tô Thi Thi cất điện thoại di động vào, ngồi ở trên ghế dựa, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Đoàn Ngọc Tường tối sầm, giống như không thấy được xe của Bùi Dịch, cầm lấy máy tính xách tay, bắt đầu xử lý văn kiện.
Xong chiếc xe màu đen, Bùi Dịch chậm rãi thu hồi tầm mắt, sắc mặt có phần đen tối, ngầm mắng một tiếng: "Ngu dốt đáng chết."
Tô Thi Thi là cô gái ngốc nghếch, cô thật là não bồ câu mà!
"Thư ký Vương, mau cho Dương Dũng bảo vệ tốt Tô tiểu thư." Bùi Dịch lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Vương dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Không có việc gì đừng cho Dương Dũng xuất hiện."
Rồi mới "Bốp" ném điện thoại lên chỗ ngồi.
Cô gái kia ngốc nếu như vậy muốn đi đến nhà họ Hà? Như thế anh cũng phải dạy dỗ cô một chút, xem sau này cô còn có dám đến hay không.
"Đúng là không biết sợ!" Bùi Dịch nghĩ đến vừa rồi Tô Thi Thi nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, rõ ràng thấy được xe mình vậy mà lại lướt qua, sắc mặt càng ngày càng đen.
Anh nhặt điện thoại lên gọi gấp đến cho Tần Phong, hỏi cậu ta: "Cậu đang ở đâu?"
"Ở trong Ám Nhữ, cậu muốn đến không?"
"Chờ." Bùi Dịch nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu dây điện thoại bên kia, Tần Phong sững sờ chăm chú nhìn di động, mí mắt mở to, lẩm bẩm nói: "Thời tiết thay đổi sao? Cậu ấy tháng này đã tới hai lần rồi!"
Beta:
"Rốt cục cũng tan ca rồi."
Tô Thi Thi thu gom phần văn kiện cuối cùng, cẩn thận kiểm tra lại một lần, xác định hôm nay mọi việc đều đã làm xong mới đỡ thắt lưng từ trên chỗ ngồi mà đứng lên.
Cả một buổi chiều bận rộn đến cả một ngụm nước cũng chưa uống được, tốc độ của công việc này quả thật có điểm làm cho người ta mệt mỏi.
"Thi Thi, tôi có thể thương lượng một chuyện với cô hay không?" Phó trợ lí tổ thiết kế Khúc Hồng Mai chắp tay sau lưng đi tới, trên mặt mang đầy ý cười.
Tô Thi Thi không biểu hiện gì, trên tay vẫn luôn tay dọn dẹp văn kiện như cũ.
Khúc Hồng Mai nói: "Tôi tan ca còn có việc muốn đi làm một chút, phần tư liệu trên tay tôi còn chưa có chỉnh lý xong, cô có thể hay không..."
"Hồng Mai, cô còn chưa có xong việc à? Vậy cô nên cố lên.... Tôi còn có chuyện phải đi trước rồi." Tô Thi Thi nói xong liền xách túi ở trên ghế lên, nở một nụ cười ngọt ngào với Khúc Hồng Mai, thoải mái hướng về phía cửa văn phòng mà đi đến.
Khúc Hồng Mai trừng mắt đứng tại chỗ, một hồi lâu mới phản ứng kịp, chỉ vào bóng lưng Tô Thi Thi, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.
Chết tiệt, cô gái này dám đem lời của cô ta đổ ngoài tai! Cô thật sự còn muốn cho Tô Thi Thi một bài học, để cho cô thêm một việc, không nghĩ tới chuyện cô có thể trốn đi như vậy.
" Cô nghĩ phòng thiết kế sẽ đẽ cho cô sống yên ổn như vậy sao, chờ coi!" Khúc Hồng Mai trừng mắt liếc nhìn Tô Thi Thi rồi chuyển sang hướng khác, xoay người đi trở về chỗ ngồi của mình, ném văn kiện xuống, xách túi lên rồi cũng đi theo ra ngoài.
Tư liệu không sửa lại cũng không sao, chẳng qua là lấy một cái cớ mà thôi, mỗi lần có người mới đến, những thứ này bọn họ đều làm như vậy.
Tô Thi Thi bên này đang đứng chờ thang máy, vừa nghĩ sau khi trở về sẽ tránh Bùi Dịch như thế nào, vừa tiến vào thang máy.
Cô còn không có ngẩng đầu, phía trước đột nhiên truyền tới một thanh âm vui vẻ.
"Thi Thi?"
Tô Thi Thi nghe thanh âm như thế, trong lòng nặng nề trầm xuống, cho rằng chính mình nghe lầm rồi. Đúng là ngẩng đầu, phát hiện người đứng phía trước không phải là Đoàn Ngọc Tường sao?
"Thật đúng là cô." Tô Thi Thi yên lặng thở dài, không biết cùng Đoàn Ngọc Tường làm chung công ty là chuyện tốt hay chuyện xấu.
"Thi Thi cũng đã tan ca sao?" Đoàn Ngọc Tường cực kỳ thân thiết khi đã ngoài ý muốn nhìn thấy Tô Thi Thi, thậm chí đi đến gần Tô Thi Thi đặt tay lên vai cô, trên mặt cười khanh khách.
Bên cạnh cô ta còn có vài người làm chung công ty đứng đó, nhìn thấy hai người thân mật như vậy, cả đám đều tò mò đánh giá Tô Thi Thi, không biết người này địa vị như thế nào đây.
Tô Thi Thi cực kỳ không thích cô ta đụng chạm, giả vờ cầm điện thoại trong túi, nhân cơ hội một bước đã tránh được Đoàn Ngọc Tường chạm vào tay mình.
Làm chung một công ty, cô cũng không muốn làm mất mặt vị tổng giám đốc thiết kế này, gật đầu nói: "Mới vừa tan ca, thật khéo lại gặp tổng giám đốc."
"Kêu tên của tôi là được." Đoàn Ngọc Tường hoàn toàn coi Tô Thi Thi là chị em một nhà, làm cho Tô Thi Thi thoáng nhíu mày.
Cô tuy cùng Đoàn Ngọc Tường không có mâu thuẫn gì, nhưng do từ trước tới giờ cũng không có thân mật như vậy, bất thình lình nhiệt tình làm cho cô có chút không tiêu hóa được.
Vừa lúc này thang máy đến chỗ, Tô Thi Thi nhìn Đoàn Ngọc Tường gật đầu sau đó bước nhanh đi ra khỏi thang máy.
Nào biết được Đoàn Ngọc Tường đuổi theo phía sau: "Thi Thi, chờ một chút, kiếm một chỗ nói chuyện có được hay không?"
Tô Thi Thi nhíu mày, trong lòng không nghĩ là muốn nhưng lại không thể không đi chậm lại, suy nghĩ một lúc liền nhìn cô ta nói: "Có chuyện gì sao?"
Đoàn Ngọc Tường muốn nói gì đó lại thôi, nán lại nhìn xung quanh thì các đồng nghiệp đều đã đi hết, cô ta mới đi đến gần Tô Thi Thi, nhỏ giọng nói: "Cô có biết Hà bá mẫu thích cái gì không?"
"Cái gì?" Tô Thi Thi cho rằng chính mình nghe lầm, "Phú Tuyết Trân?"
Đoàn Ngọc Tường gật gật đầu, có chút xấu hổ nói: "Ngọc Lộ đến nhà họ Hà hai ngày, đến bây giờ còn không có trở về. Mẹ tôi vẫn rất lo lắng, đã nghĩ sẽ để cho tôi qua đó xem một chút. Đúng là tôi cũng không biết Hà bá mẫu kia thích gì, nên nghĩ sẽ đánh cược một phen."
Cô ta nói xong nhìn Tô Thi Thi, có chút xấu hổ nói: "Tôi biết cô với bọn họ rất rõ"
"Ha ha, phải không?" Tô Thi Thi cười nhàn nhạt.
Đoàn Ngọc Tường sao không nói thẳng dù sao cô cũng là con dâu của nhà họ Hà nửa năm nay, cô đối với sở thích của bọn họ có chút hiểu rõ.
Xem ra Đoàn Ngọc Tường đã biết lúc trước cô cùng với nhà họ Hà và Đoàn Ngọc Lộ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Phú Tuyết Trân thích cái gì? Tô Thi Thi khóe miệng ngoéo... một chút, trên thế giới này Hà bá mẫu thích nhất, ngoại trừ tiền bạc thì còn có cái gì?
Ánh mắt cô chăm chú đánh giá Đoàn Ngọc Tường một chút, thấy cô ta thật giống như là nhìn cô học hỏi.
Đúng là con gái nhà họ Đoàn đều đơn giản như vậy? Tô Thi Thi muốn nở nụ cười, cô tròn mắt xoay xoay, nói với Đoàn Ngọc Tường: "Thật ra thì tôi cũng không biết nhiều nhưng trước đây nghe Hà phu nhân có khen ngợi một cái củi chó nhà hàng xóm."
"Vậy sao?" Đoàn Ngọc Tường gật đầu nói, "Tôi biết rõ, cám ơn cô."
Cô ta nói xong lại nhíu mày, có chút khó xử nhìn Thi Thi: "Tôi có làm phiền cô hay không, xin cô theo tôi cùng đi đến đó một chuyến?"
"Cái gì?" Tô Thi Thi lại trừng mắt.
Để cho người vợ trước này cùng cô ta về nhà mẹ chồng, Đoàn Ngọc Tường này suy nghĩ cái gì? Hiềm khích chưa đủ nhiều sao?
Đoàn Ngọc Tường như là hoàn toàn không biết Tô Thi Thi cùng nhà họ Hà gia mâu thuẫn, thân thiết đứng cạnh Tô Thi Thi mà nói: "Tôi đối với nơi đó không quá quen thuộc, cô giúp tôi cùng nhau đi qua đó một chuyến thôi. Tôi nghe Ngọc Lộ nói cô cùng với nhà họ Hà lúc trước cũng có chút hiểu lầm, hay nhân cơ hội tốt này mà giải thích một phen. Cô yên tâm, có tôi ở đây nhất định sẽ giúp cho cô."
Đoàn Ngọc Tường nói xong, không phân vân kéo Tô Thi Thi đi ra ngoài.
Tô Thi Thi dở khóc dở cười, lời này của Đoàn Ngọc Tường chính là làm cho cô không tin, xem cô như đứa trẻ ba tuổi sao?
"Để cho tôi đi phải không?" Trong mắt Tô Thi Thi hiện lên sự châm chọc.
Đi thì đi, hiện tại cô cùng Hà Chí Tường đã ly hôn, chẳng lẽ còn sợ bọn họ sao? Chỉ sợ đến lúc đó người hối hận chính là Đoàn Ngọc Tường.
Lúc hai người đến bên ngoài, tài xế đã để Đoàn Ngọc Tường rời xe.
Đoàn Ngọc Tường nói Tô Thi Thi: "Lên xe đi, chúng ta đi đến nhà họ Hà rồi trở về biệt thự, hẳn không chậm trễ bao nhiêu."
Tô Thi Thi chỉ cười nhạt không nói gì, khom lưng ngồi vào trong xe.
Xe rất nhanh chóng rời xa cao ốc Tiệp Khắc, đến một chỗ rẽ, Tô Thi Thi thông minh theo bản năng hướng nhìn lại một ngóc ngách của đường phố bên cạnh, rõ ràng phát hiện chiếc xe màu đen của Bùi Dịch đậu ở xa chỗ này.
Tô Thi Thi ánh mắt loe lóe, hai mắt không khỏi nhìn nhiều.
Cô không nghĩ tới Bùi Dịch lại đây đón cô. Cúi đầu mở điện thoại ra, quả nhiên phát hiện có tin nhắn của Bùi Dịch.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ: "Xuống đây."
Chỉ tiếc, vừa rồi cô bị Đoàn Ngọc Tường lôi kéo không chú ý tới điện thoại có tin nhắn.
"Sao vậy?" Đoàn Ngọc Tường dựa qua, tầm mắt vô tình hay có tình liếc ra ngoài cửa sổ xe liền sửng sốt.
Kia không phải... Cô nhận ra chiếc xe màu đen kia, không khỏi cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Thi Thi một cái.
Xem ra Bùi Dịch đối với Tô Thi Thi thật đúng là vô cùng tốt, trước kia cô ta nghe được tin tức bọn họ muốn kết hôn là ngoài ý muốn, hiện tại xem ra Bùi Dịch rất có khả năng là thật sự.
"Không có gì." Tô Thi Thi cất điện thoại di động vào, ngồi ở trên ghế dựa, nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Đoàn Ngọc Tường tối sầm, giống như không thấy được xe của Bùi Dịch, cầm lấy máy tính xách tay, bắt đầu xử lý văn kiện.
Xong chiếc xe màu đen, Bùi Dịch chậm rãi thu hồi tầm mắt, sắc mặt có phần đen tối, ngầm mắng một tiếng: "Ngu dốt đáng chết."
Tô Thi Thi là cô gái ngốc nghếch, cô thật là não bồ câu mà!
"Thư ký Vương, mau cho Dương Dũng bảo vệ tốt Tô tiểu thư." Bùi Dịch lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Vương dừng một chút, lại nói thêm một câu, "Không có việc gì đừng cho Dương Dũng xuất hiện."
Rồi mới "Bốp" ném điện thoại lên chỗ ngồi.
Cô gái kia ngốc nếu như vậy muốn đi đến nhà họ Hà? Như thế anh cũng phải dạy dỗ cô một chút, xem sau này cô còn có dám đến hay không.
"Đúng là không biết sợ!" Bùi Dịch nghĩ đến vừa rồi Tô Thi Thi nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, rõ ràng thấy được xe mình vậy mà lại lướt qua, sắc mặt càng ngày càng đen.
Anh nhặt điện thoại lên gọi gấp đến cho Tần Phong, hỏi cậu ta: "Cậu đang ở đâu?"
"Ở trong Ám Nhữ, cậu muốn đến không?"
"Chờ." Bùi Dịch nói xong liền cúp điện thoại.
Đầu dây điện thoại bên kia, Tần Phong sững sờ chăm chú nhìn di động, mí mắt mở to, lẩm bẩm nói: "Thời tiết thay đổi sao? Cậu ấy tháng này đã tới hai lần rồi!"