Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 11: Hình bóng cực phẩm (2)
Sau khi cô lén lút đi dạo một vòng trở về, vừa định đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy qua khe cửa có một người đàn ông trẻ tuổi bên trong. Người ấy quay lưng về phía cửa nên cô không thấy rõ anh trông như thế nào, nhưng khi nhìn những đường nét của hình bóng đó, nhìn cặp mông ngạo nghễ kia đi, cộng thêm đôi chân thon dài đúng là quyến rũ vô cùng.
Tư Mộng Thần âm thầm gào thét trong lòng. Quay người lại đi, mau quay lại đi!
Nhưng cũng đành bất lực. Ông trời vốn không nghe thấy tiếng lòng của cô. Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa thấy được khuôn mặt của anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình bóng đó Tư Mộng Thần đã rất phấn khích. Cũng lâu rồi cô chưa gặp được bóng dáng cực phẩm đến vậy.
“Thị trưởng Cố, đây là con gái tôi Tô Uyển Như, vừa từ nước Anh trở về.” Trên khuôn mặt Tô Bách Ngạn đầy vẻ nịnh nọt, giới thiệu nồng nhiệt.
Ngay khi nghe tin ông Cố muốn Cố Dương kết hôn, ông ấy đã đặc biệt gọi con gái thứ hai từ nước Anh trở về. Đồng thời ông ấy cũng tự mình tiến cử Uyển Như với ông Cố, sau khi ông ấy gặp mặt cũng rất hài lòng.
Anh nho nhã lễ phép, bản lĩnh giao tiếp cũng rất tốt: “Bác Tô là bạn của ba cháu, cứ gọi cháu thân mật là Cố Dương được rồi.”
VietWriter.vn
Tô Uyển Như chưa có bạn trai, nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như vậy, đương nhiên không có ý định từ chối. Cô ta yểu điệu đứng ở đó nở nụ cười hoàn mỹ.
Tư Mộng Thần đang trốn ở cửa, không rõ bên trong nói gì. Nhưng thấy mọi người không để ý đến mình, cô cũng không có hứng thú đi vào phá đám. Cô chuẩn bị lát nữa sẽ chuồn đi.
Tô Bách Ngạn cứ đứng ở giữa xây cầu nối cho hai người, nhưng ông ấy cảm thấy Cố Dương hơi hờ hững nên trong lòng thầm sốt ruột.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trong bộ quần áo chuyên nghiệp đi về phía phòng nghỉ. Tư Mộng Thần vội vàng tránh sang một bên. Người phụ nữ gõ cửa rồi bước vào, đi đến bên cạnh người đàn ông kia nói điều gì đó.
Cố Dương nhướng mắt nhìn Tô Bách Ngạn nói: “Bác Tô, xin lỗi. Cháu không thể đón tiếp được nữa ạ. Cháu có việc gấp cần giải quyết.”
“Thị trưởng Cố, cậu cứ làm việc của cậu đi. Đừng để ý đến chúng tôi.” Tô Bách Ngạn lập tức đứng dậy tiễn anh.
Thấy người bên trong sắp đi ra, Tư Mộng Thần nhanh chân lánh ra chỗ khác.
Trong phòng làm việc, Cố Dương đang nói chuyện với ai đó. Đột nhiên anh nhíu mày nhìn xuyên qua tấm kính, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang lén lút chạy đi cách đó không xa.
Vừa nhìn là biết không phải nhân viên làm việc ở đây, dáng vẻ rất khả nghi.
Trên mặt Cố Dương lộ ra vẻ không vui: “Đây là chợ bán thức ăn sao? Ai cũng có thể vào à?”
Trợ lý lập tức gọi nhân viên đặc công, chuẩn bị chặn cô gái kia lại.
Cố Dương nghĩ cô sẽ bị nhân viên đặc công bắt gọn trong giây lát, nhưng khi thấy họ chuẩn bị tiếp cận, trợ lý đã vẫy tay ra hiệu mấy nhân viên đặc công kia dừng lại. Sau đó cô gái ấy chạy tới với nụ cười trên môi, họ nói với cô vài câu gì đó. Cô gật gật đầu rồi rẽ sang một hướng khác.
Khi cô gái kia ngẩng đầu lên, góc nghiêng của cô khiến anh cảm thấy rất quen thuộc. Cố Dương nheo mắt lại, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
Cô không thể là nhân viên làm việc ở đây được. Nếu không, ngày đó cô sẽ không thể không biết Cố Dương anh là ai.
Trợ lý quay lại, nhanh chóng giải thích: “Cô gái nhỏ đó đi theo nhà họ Tô đến đây, là khách của ông Cố.”
Ba dẫn đến sao? Cố Dương nhướng mày. Yêu cầu chọn con dâu của ba, Cố Dương còn chưa biết sao? Nếu không phải con nhà quyền quý thì cũng phải là cành vàng lá ngọc. Cô gái này, vừa nhìn là biết nhân vật sẽ gây rắc rối, chắc chắn sẽ không nằm trong danh sách lựa chọn của ba.
Cố Dương thu hồi ánh nhìn không để lộ dấu vết: “Gửi tài liệu này xuống dưới, tôi đi chào hỏi khách khứa trước.”
Tuy rằng anh không muốn quay lại đối mặt với người nhà họ Tô, nhưng ba đã đích thân giao chuyện này cho anh, nên Cố Dương vẫn phải nể mặt.
Xử lý công việc xong, anh liền quay trở lại. Đương nhiên Tô Bách Ngạn vui mừng khôn xiết.
Cố Dương lia mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng lén lút kia đâu: “Bác Tô, cháu nhớ hình như hôm nay bác đưa hai cô con gái đến đây. Sao chỉ nhìn thấy cô hai Tô thôi vậy?”
Lúc này, Tô Bách Ngạn và Lưu Ngọc Hạ mới nhận ra Tư Mộng Thần không có ở đây. Tô Bách Ngạn nhìn Lưu Ngọc Hạ có ý trách móc, sau đó ngập ngừng nói: “Tư Thần đi vào nhà vệ sinh rồi, lát nữa sẽ quay lại.”
“Nếu cô ấy không có ở đây, thế cháu nói trước với mọi người vậy, cháu muốn cưới cô ấy.” Cố Dương thản nhiên thả xuống quả bom nặng ký.
Sau khi cô lén lút đi dạo một vòng trở về, vừa định đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy qua khe cửa có một người đàn ông trẻ tuổi bên trong. Người ấy quay lưng về phía cửa nên cô không thấy rõ anh trông như thế nào, nhưng khi nhìn những đường nét của hình bóng đó, nhìn cặp mông ngạo nghễ kia đi, cộng thêm đôi chân thon dài đúng là quyến rũ vô cùng.
Tư Mộng Thần âm thầm gào thét trong lòng. Quay người lại đi, mau quay lại đi!
Nhưng cũng đành bất lực. Ông trời vốn không nghe thấy tiếng lòng của cô. Từ đầu đến cuối cô vẫn chưa thấy được khuôn mặt của anh, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình bóng đó Tư Mộng Thần đã rất phấn khích. Cũng lâu rồi cô chưa gặp được bóng dáng cực phẩm đến vậy.
“Thị trưởng Cố, đây là con gái tôi Tô Uyển Như, vừa từ nước Anh trở về.” Trên khuôn mặt Tô Bách Ngạn đầy vẻ nịnh nọt, giới thiệu nồng nhiệt.
Ngay khi nghe tin ông Cố muốn Cố Dương kết hôn, ông ấy đã đặc biệt gọi con gái thứ hai từ nước Anh trở về. Đồng thời ông ấy cũng tự mình tiến cử Uyển Như với ông Cố, sau khi ông ấy gặp mặt cũng rất hài lòng.
Anh nho nhã lễ phép, bản lĩnh giao tiếp cũng rất tốt: “Bác Tô là bạn của ba cháu, cứ gọi cháu thân mật là Cố Dương được rồi.”
VietWriter.vn
Tô Uyển Như chưa có bạn trai, nhìn thấy người đàn ông xuất sắc như vậy, đương nhiên không có ý định từ chối. Cô ta yểu điệu đứng ở đó nở nụ cười hoàn mỹ.
Tư Mộng Thần đang trốn ở cửa, không rõ bên trong nói gì. Nhưng thấy mọi người không để ý đến mình, cô cũng không có hứng thú đi vào phá đám. Cô chuẩn bị lát nữa sẽ chuồn đi.
Tô Bách Ngạn cứ đứng ở giữa xây cầu nối cho hai người, nhưng ông ấy cảm thấy Cố Dương hơi hờ hững nên trong lòng thầm sốt ruột.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trong bộ quần áo chuyên nghiệp đi về phía phòng nghỉ. Tư Mộng Thần vội vàng tránh sang một bên. Người phụ nữ gõ cửa rồi bước vào, đi đến bên cạnh người đàn ông kia nói điều gì đó.
Cố Dương nhướng mắt nhìn Tô Bách Ngạn nói: “Bác Tô, xin lỗi. Cháu không thể đón tiếp được nữa ạ. Cháu có việc gấp cần giải quyết.”
“Thị trưởng Cố, cậu cứ làm việc của cậu đi. Đừng để ý đến chúng tôi.” Tô Bách Ngạn lập tức đứng dậy tiễn anh.
Thấy người bên trong sắp đi ra, Tư Mộng Thần nhanh chân lánh ra chỗ khác.
Trong phòng làm việc, Cố Dương đang nói chuyện với ai đó. Đột nhiên anh nhíu mày nhìn xuyên qua tấm kính, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đang lén lút chạy đi cách đó không xa.
Vừa nhìn là biết không phải nhân viên làm việc ở đây, dáng vẻ rất khả nghi.
Trên mặt Cố Dương lộ ra vẻ không vui: “Đây là chợ bán thức ăn sao? Ai cũng có thể vào à?”
Trợ lý lập tức gọi nhân viên đặc công, chuẩn bị chặn cô gái kia lại.
Cố Dương nghĩ cô sẽ bị nhân viên đặc công bắt gọn trong giây lát, nhưng khi thấy họ chuẩn bị tiếp cận, trợ lý đã vẫy tay ra hiệu mấy nhân viên đặc công kia dừng lại. Sau đó cô gái ấy chạy tới với nụ cười trên môi, họ nói với cô vài câu gì đó. Cô gật gật đầu rồi rẽ sang một hướng khác.
Khi cô gái kia ngẩng đầu lên, góc nghiêng của cô khiến anh cảm thấy rất quen thuộc. Cố Dương nheo mắt lại, tại sao cô lại xuất hiện ở đây?
Cô không thể là nhân viên làm việc ở đây được. Nếu không, ngày đó cô sẽ không thể không biết Cố Dương anh là ai.
Trợ lý quay lại, nhanh chóng giải thích: “Cô gái nhỏ đó đi theo nhà họ Tô đến đây, là khách của ông Cố.”
Ba dẫn đến sao? Cố Dương nhướng mày. Yêu cầu chọn con dâu của ba, Cố Dương còn chưa biết sao? Nếu không phải con nhà quyền quý thì cũng phải là cành vàng lá ngọc. Cô gái này, vừa nhìn là biết nhân vật sẽ gây rắc rối, chắc chắn sẽ không nằm trong danh sách lựa chọn của ba.
Cố Dương thu hồi ánh nhìn không để lộ dấu vết: “Gửi tài liệu này xuống dưới, tôi đi chào hỏi khách khứa trước.”
Tuy rằng anh không muốn quay lại đối mặt với người nhà họ Tô, nhưng ba đã đích thân giao chuyện này cho anh, nên Cố Dương vẫn phải nể mặt.
Xử lý công việc xong, anh liền quay trở lại. Đương nhiên Tô Bách Ngạn vui mừng khôn xiết.
Cố Dương lia mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng lén lút kia đâu: “Bác Tô, cháu nhớ hình như hôm nay bác đưa hai cô con gái đến đây. Sao chỉ nhìn thấy cô hai Tô thôi vậy?”
Lúc này, Tô Bách Ngạn và Lưu Ngọc Hạ mới nhận ra Tư Mộng Thần không có ở đây. Tô Bách Ngạn nhìn Lưu Ngọc Hạ có ý trách móc, sau đó ngập ngừng nói: “Tư Thần đi vào nhà vệ sinh rồi, lát nữa sẽ quay lại.”
“Nếu cô ấy không có ở đây, thế cháu nói trước với mọi người vậy, cháu muốn cưới cô ấy.” Cố Dương thản nhiên thả xuống quả bom nặng ký.