Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Chương 13: Hoá ra là anh ta
Nhà họ Cố mấy đời đều là chính khách, tính ra ở thời nhà Minh cũng là một gia đình quan lại, đừng nói ở thành phố Nam Hoa, mà là cả một Trung Quốc, thậm chí là toàn Châu Á thì đó cũng là một gia tộc nổi tiếng. Quyền lực và địa vị là thứ mà nhà họ Cố chưa bao giờ thiếu.
Vì vậy, ai mà có thể móc nối được quan hệ với nhà họ Cố thì sau này chắc chắn sẽ là một người làm quan cả họ được nhờ.
Tuy Tư Mộng Thần cũng gọi mình là ba nhưng dù sao cũng chẳng phải ruột thịt, mà sao Cố Dương lại thích nó chứ. Với lại, ông Cố rõ ràng rất thích Uyển Như mà.
Tô Uyển Như sẽ không từ chối khi có thể giao du với một người đàn ông xuất sắc như vậy, nếu không được chọn thì cô ta cũng không thất vọng. Thành thật mà nói cô ta cũng còn trẻ, chưa sẵn sàng để kết hôn, hơn nữa cô không muốn lo lắng về mấy chuyện củi gạo dầu muối tương giấm trà kia đâu.
Tô Uyển Như mỉm cười với Tư Mộng Thần: “Mộng Thần, em là vợ tương lai của thị trưởng đấy, sau này mong được quan tâm nhiều hơn nha.”
“Chị hai, chị đừng trêu em mà.” Tư Mộng Thần không muốn kết hôn một chút nào, cô nhìn sang Lưu Ngọc Hạ, nói: “Mẹ à, mắt của anh ta có vấn đề đúng không, sao lại thích con chứ. Hay là, ngày mai con giới thiệu một chuyên gia ở khoa mắt cho anh ta xem sao.”
VietWriter.vn
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa bọn họ vào tối hôm đó, lại nghĩ đến chuyện về sau phải kết hôn với anh ta, trong lòng của Tư Mộng Thần liền phát hoảng.
Cô luôn cảm thấy nếu hai người họ thật sự kết hôn, cái cảnh tượng sau khi kết hôn đó, cô cũng không dám nghĩ đến, gà chạy chó bay cũng sẽ được xem là chuyện nhỏ nhỉ.
“Đừng nói bậy, chúng ta vẫn còn đang giẫm trên địa bàn của người ta đấy.” Lưu Ngọc Hạ nhắc nhở cô.
Tô Uyển Như vỗ vào vai cô, an ủi: “Mộng Thần à, em đừng đánh giá thấp bản thân chứ, chị cảm thấy em rất tốt mà, hơn nữa Cố Dương mới hai mươi chín tuổi đã có thể ngồi vào vị trí thị trưởng của thành phố Nam Hoa rồi, chứng tỏ anh ấy rất có năng lực, một người đàn ông vừa trẻ tuổi lại xuất sắc như vậy, người khác muốn cũng không có được đó, nên em đừng khó tính nữa.”
“Chị đã cảm thấy anh ta xuất sắc như thế thì cho chị đấy, chị đi kết hôn thay em nha, chị hai.” Tư Mộng Thần làm nũng.
Tô Uyển Như vội vàng lắc đầu: “Người ta có thích chị đâu mà chị phải mặt dày mày dạn bám vào, chị mới không muốn đâu.”
Tư Mộng Thần chán nản ngồi trên sofa, cả người giống như trái cà bị phủ một lớp sương lạnh.
Hai mươi chín tuổi đối với cô mà nói không phải trẻ, cô vừa mới tròn hai mươi thôi, kém nhau hẳn chín tuổi. Trời ạ, ông trời có phải muốn trêu đùa với cô hay không.
Hơn nữa, người đàn ông đó thoạt nhìn đã nghiêm khắc, phong cách sống chắc chắn cũng sẽ có nề nếp và nhiều quy tắc, cô thực sự không thể chịu nổi mà.
Cô đã đủ vất vả khi giả vờ ở nhà họ Tô rồi, vốn tưởng sớm muộn gì cô cũng có thể thoát khỏi đấy, lấy lại được cuộc sống tự do tự tại của mình. Nhưng nếu kết hôn, thì không phải cả đời này cô phải sống một cuộc sống nín nhịn, chịu đựng sao?
Tô Bách Ngạn lén lút lẻn ra ngoài gọi điện cho Cố Thiên.
…
Khi Cố Thiên nhận được cuộc gọi của Tô Bách Ngạn thì lập tức nổi giận ném di động đi, ông ấy không ngờ Cố Dương lại chọn đứa con ghẻ kia.
Cố Dương nó rõ ràng là muốn chống đối với ông ấy đây mà.
“Gọi nó về ngay lập tức, khốn kiếp.” Cố Thiên tức giận đến mức đứng ngồi không yên, sắc mặt tái mét.
“Anh à, nếu con trai đã có sự lựa chọn cho mình rồi thì chính là con bé ấy đi, anh phải tin tưởng vào ánh mắt của con trai mình chứ.” Lữ Hải Yến vội vàng xoa dịu cảm xúc của Cố Thiên.
“Lúc đầu, khi quyết định Tô Uyển Như sẽ trở thành con dâu của nhà họ Cố chúng ta, anh đã ngầm tìm người điều tra nhà họ Tô rồi, bao gồm cả đứa con ghẻ đó, tốt nghiệp ở trường đại học chất lượng kém, ba mẹ còn ly dị. Hơn nữa, hình như con bé đó có mối quan hệ mập mờ với rất nhiều đàn ông ở Thiên Hằng, một cô gái như vậy làm sao có thể trở thành con dâu của nhà họ Cố chúng ta chứ, anh không yêu cầu con dâu nhà họ Cố phải môn đăng hộ đối, nhưng ít ra cũng phải phẩm hạnh đoan trang.” Thái độ của Cố Thiên rất cứng rắn.
Cố Dương một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được điện thoại ở nhà, anh đã đoán trước ba sẽ không hài lòng với lựa chọn của anh, gọi anh về chắc chắn là muốn anh thay đổi ý định của mình, nhưng anh đã quyết định rồi, dựa vào cái gì mà mọi chuyện đều phải theo ý của họ chứ.
Một là không kết hôn, còn nếu kết hôn thì người đó sẽ là Tư Mộng Thần.
Tô Uyển Như quả thực rất xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn Cố Dương cũng đã khá hiểu rõ, nếu kết hôn với cô ta thì cả hai chắc chắn sẽ không thể chung sống hạnh phúc, Tô Uyển Như không phải là người phụ nữ có thể chịu đựng người chồng thường xuyên về nhà lúc nửa đêm hoặc mấy ngày cũng không về nhà.
Sau khi kết hôn không bao lâu thì đoán chừng cũng sẽ ly dị, ly dị sẽ có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của anh, thay vì vậy thì chi bằng chọn một người phụ nữ ngoan ngoãn, biết vâng lời, biết giữ phận và không can thiệp quá nhiều vào công việc của mình.
Nhà họ Cố mấy đời đều là chính khách, tính ra ở thời nhà Minh cũng là một gia đình quan lại, đừng nói ở thành phố Nam Hoa, mà là cả một Trung Quốc, thậm chí là toàn Châu Á thì đó cũng là một gia tộc nổi tiếng. Quyền lực và địa vị là thứ mà nhà họ Cố chưa bao giờ thiếu.
Vì vậy, ai mà có thể móc nối được quan hệ với nhà họ Cố thì sau này chắc chắn sẽ là một người làm quan cả họ được nhờ.
Tuy Tư Mộng Thần cũng gọi mình là ba nhưng dù sao cũng chẳng phải ruột thịt, mà sao Cố Dương lại thích nó chứ. Với lại, ông Cố rõ ràng rất thích Uyển Như mà.
Tô Uyển Như sẽ không từ chối khi có thể giao du với một người đàn ông xuất sắc như vậy, nếu không được chọn thì cô ta cũng không thất vọng. Thành thật mà nói cô ta cũng còn trẻ, chưa sẵn sàng để kết hôn, hơn nữa cô không muốn lo lắng về mấy chuyện củi gạo dầu muối tương giấm trà kia đâu.
Tô Uyển Như mỉm cười với Tư Mộng Thần: “Mộng Thần, em là vợ tương lai của thị trưởng đấy, sau này mong được quan tâm nhiều hơn nha.”
“Chị hai, chị đừng trêu em mà.” Tư Mộng Thần không muốn kết hôn một chút nào, cô nhìn sang Lưu Ngọc Hạ, nói: “Mẹ à, mắt của anh ta có vấn đề đúng không, sao lại thích con chứ. Hay là, ngày mai con giới thiệu một chuyên gia ở khoa mắt cho anh ta xem sao.”
VietWriter.vn
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đã xảy ra giữa bọn họ vào tối hôm đó, lại nghĩ đến chuyện về sau phải kết hôn với anh ta, trong lòng của Tư Mộng Thần liền phát hoảng.
Cô luôn cảm thấy nếu hai người họ thật sự kết hôn, cái cảnh tượng sau khi kết hôn đó, cô cũng không dám nghĩ đến, gà chạy chó bay cũng sẽ được xem là chuyện nhỏ nhỉ.
“Đừng nói bậy, chúng ta vẫn còn đang giẫm trên địa bàn của người ta đấy.” Lưu Ngọc Hạ nhắc nhở cô.
Tô Uyển Như vỗ vào vai cô, an ủi: “Mộng Thần à, em đừng đánh giá thấp bản thân chứ, chị cảm thấy em rất tốt mà, hơn nữa Cố Dương mới hai mươi chín tuổi đã có thể ngồi vào vị trí thị trưởng của thành phố Nam Hoa rồi, chứng tỏ anh ấy rất có năng lực, một người đàn ông vừa trẻ tuổi lại xuất sắc như vậy, người khác muốn cũng không có được đó, nên em đừng khó tính nữa.”
“Chị đã cảm thấy anh ta xuất sắc như thế thì cho chị đấy, chị đi kết hôn thay em nha, chị hai.” Tư Mộng Thần làm nũng.
Tô Uyển Như vội vàng lắc đầu: “Người ta có thích chị đâu mà chị phải mặt dày mày dạn bám vào, chị mới không muốn đâu.”
Tư Mộng Thần chán nản ngồi trên sofa, cả người giống như trái cà bị phủ một lớp sương lạnh.
Hai mươi chín tuổi đối với cô mà nói không phải trẻ, cô vừa mới tròn hai mươi thôi, kém nhau hẳn chín tuổi. Trời ạ, ông trời có phải muốn trêu đùa với cô hay không.
Hơn nữa, người đàn ông đó thoạt nhìn đã nghiêm khắc, phong cách sống chắc chắn cũng sẽ có nề nếp và nhiều quy tắc, cô thực sự không thể chịu nổi mà.
Cô đã đủ vất vả khi giả vờ ở nhà họ Tô rồi, vốn tưởng sớm muộn gì cô cũng có thể thoát khỏi đấy, lấy lại được cuộc sống tự do tự tại của mình. Nhưng nếu kết hôn, thì không phải cả đời này cô phải sống một cuộc sống nín nhịn, chịu đựng sao?
Tô Bách Ngạn lén lút lẻn ra ngoài gọi điện cho Cố Thiên.
…
Khi Cố Thiên nhận được cuộc gọi của Tô Bách Ngạn thì lập tức nổi giận ném di động đi, ông ấy không ngờ Cố Dương lại chọn đứa con ghẻ kia.
Cố Dương nó rõ ràng là muốn chống đối với ông ấy đây mà.
“Gọi nó về ngay lập tức, khốn kiếp.” Cố Thiên tức giận đến mức đứng ngồi không yên, sắc mặt tái mét.
“Anh à, nếu con trai đã có sự lựa chọn cho mình rồi thì chính là con bé ấy đi, anh phải tin tưởng vào ánh mắt của con trai mình chứ.” Lữ Hải Yến vội vàng xoa dịu cảm xúc của Cố Thiên.
“Lúc đầu, khi quyết định Tô Uyển Như sẽ trở thành con dâu của nhà họ Cố chúng ta, anh đã ngầm tìm người điều tra nhà họ Tô rồi, bao gồm cả đứa con ghẻ đó, tốt nghiệp ở trường đại học chất lượng kém, ba mẹ còn ly dị. Hơn nữa, hình như con bé đó có mối quan hệ mập mờ với rất nhiều đàn ông ở Thiên Hằng, một cô gái như vậy làm sao có thể trở thành con dâu của nhà họ Cố chúng ta chứ, anh không yêu cầu con dâu nhà họ Cố phải môn đăng hộ đối, nhưng ít ra cũng phải phẩm hạnh đoan trang.” Thái độ của Cố Thiên rất cứng rắn.
Cố Dương một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được điện thoại ở nhà, anh đã đoán trước ba sẽ không hài lòng với lựa chọn của anh, gọi anh về chắc chắn là muốn anh thay đổi ý định của mình, nhưng anh đã quyết định rồi, dựa vào cái gì mà mọi chuyện đều phải theo ý của họ chứ.
Một là không kết hôn, còn nếu kết hôn thì người đó sẽ là Tư Mộng Thần.
Tô Uyển Như quả thực rất xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn Cố Dương cũng đã khá hiểu rõ, nếu kết hôn với cô ta thì cả hai chắc chắn sẽ không thể chung sống hạnh phúc, Tô Uyển Như không phải là người phụ nữ có thể chịu đựng người chồng thường xuyên về nhà lúc nửa đêm hoặc mấy ngày cũng không về nhà.
Sau khi kết hôn không bao lâu thì đoán chừng cũng sẽ ly dị, ly dị sẽ có ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của anh, thay vì vậy thì chi bằng chọn một người phụ nữ ngoan ngoãn, biết vâng lời, biết giữ phận và không can thiệp quá nhiều vào công việc của mình.