Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Chương 19: Quấy cái gì?
Trai đơn gái chiếc cùng nằm trên một chiếc giường sẽ rất dễ xảy ra chuyện không may, Tư Mộng Thần chỉ mong trốn được thế nào thì trốn thế ấy.
Cô ngồi mười mấy phút, gà gật sắp ngủ thiếp đi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Cô đã xong chưa?"
"Anh muốn đi vệ sinh sao? Bên ngoài chẳng phải cũng có nhà vệ sinh à?" Trong nhà đâu phải chỉ có một phòng vệ sinh, anh giục cô làm gì.
Bên ngoài yên ắng lại, cô lại ngồi thêm mười mấy phút nữa. Đến khi chân đã tê rần thì Tư Mộng Thần mới lắc lư phiêu ra ngoài. Cô thấy anh nhắm mắt nằm nghiêng trên giường, hít thở đều đều, có lẽ đã ngủ rồi. Tư Mộng Thần nhẹ nhàng trèo lên giường, thầm vui vẻ một chút rồi thở phào một hơi, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng động, một giây sau cô bị kéo ra giữa giường. Cô sợ hãi mở bừng mắt, thấy Cố Dương đang đè lên mình.
Anh hôn lên mặt và cổ của cô, bàn tay nhanh chóng cởi cúc áo của cô.
VietWriter.vn
Tư Mộng Thần cảm thấy anh mút lấy xương quai xanh của mình thì rùng mình một cái, người đàn ông này vừa giả vờ ngủ sao?
Tiếng hít thở dồn dập của anh vương vít bên tai Tư Mộng Thần, lông tơ cô dựng hết cả lên. Bây giờ hai người vẫn xem như người xa lạ đúng chứ, tuy rằng từng xảy ra quan hệ, nhưng tính cả buổi đám cưới hôm nay lẫn vài lần trước đó thì bọn họ mới gặp nhau ba lần.
Gặp nhau ba lần đã xảy ra quan hệ lần thứ hai. Tư Mộng Thần nghĩ thôi cũng cảm thấy rất hoảng sợ. Không được, cần phải dừng lại.
Cố Dương không phải là người ham tình dục, nhưng bây giờ người nằm trên giường của anh là người vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng. Anh chạm vào cô là chuyện bình thường theo lý thôi. Hơn nữa, ngửi được hương sữa thơm ngát trên người cô làm anh nhớ đến mùi vị tuyệt vời đêm hôm ấy.
Anh muốn nếm thử mùi vị đó thêm lần nữa, nghĩ đến đây, vị trí nào đó trên người anh bắt đầu cứng ngắc.
Tư Mộng Thần vô cùng hốt hoảng, cô dùng tay chống lồng ngực anh đẩy ra, nghiêng đầu sang một bên: "Anh Cố... Chúng ta thương lượng một chuyện đi..."
Cố Dương dừng động tác, ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn cô: "Bây giờ tôi đã là chồng của cô, cô gọi chồng mình là anh Cố à?"
Nói rồi anh lại vùi đầu tiếp tục, bàn tay vén áo sơ mi của cô lên. Anh cắn nhẹ vai cô, bàn tay đã chuẩn bị luồn vào bên trong quần lót của cô.
Tư Mộng Thần vội vàng nắm lấy bàn tay đang quấy rối của anh, nở nụ cười lấy lòng, hơi lắp bắp nói: "Cố... Cố Dương, chúng ta như vậy không... không đúng lắm thì phải."
"Không đúng cái gì?" Anh chống tay hai bên đầu cô, gương mặt hung dữ.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, anh thân mật với cô là chuyện thường tình. Cho dù có kiện lên trời thì anh cũng không sai gì cả.
Tư Mộng Thần dường như muốn giảng đạo lý với anh: "Anh xem, mặc dù chúng ta đã kết hôn rồi nhưng anh không cảm thấy chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về nhau sao? Không đủ thân mật đã quan hệ thật gượng ép đúng không nào?"
"Vậy bắt đầu tìm hiểu từ cơ thể trước đi." Sự kiên nhẫn của anh lúc này đã đến giới hạn rồi, cơ thể anh cứng đến khó chịu, anh muốn phóng thích.
"Đừng, đừng, đừng." Tư Mộng Thần vội vàng lắc đầu, cơ thể co rụt lại luồn qua người anh bỏ chạy. Cố Dương giữ chặt lấy eo cô muốn kéo ngược cô về. Cô hoảng loạn, theo phản xạ mà giơ chân lên đạp vào chỗ chính giữa...
Cố Dương buông cô ra, che chỗ đó lại, sắc mặt tái xanh, ngay cả biểu cảm cũng méo xệch. Có thể thấy cô đá rất mạnh.
"Tư Mộng Thần..." Anh nghiến răng nghiến lợi hét tên cô.
Tư Mộng Thần rùng mình, nhảy xuống giường nhìn anh với vẻ đề phòng: "Chuyện này không thể trách tôi được, ai bảo tôi muốn thương lượng với anh mà anh không nghe? Tôi không động miệng được chỉ có thể động chân."
Vẻ mặt Cố Dương rất khó coi, trông như muốn ăn sống cô vậy. Tiêu rồi, anh sẽ không ra tay đánh cô đấy chứ?
Trước đây mỗi lần ba cãi nhau với mẹ đều ra tay đánh bà ấy.
Cơn đau đớn vừa hoãn xuống, Cố Dương cũng không còn cảm xúc để tiếp tục nữa. Anh nằm trên giường kéo chăn đắp lên mình, vẻ mặt bực bội. Trông cô cứ như anh muốn cưỡng hiếp không bằng.
Tư Mộng Thần đứng đờ ra tại chỗ, khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt rất vô tội. Anh giận cô sao? Nhưng chuyện này thật sự không thể trách cô có được không hả? Ai khiến anh bị sắc đẹp mê tâm hồn chứ.
Cô sợ anh nổi máu sói nên lén giấu cái gạt tàn thuốc ở trên đầu giường xuống dưới gối, đề phòng bất chắc.
Cả đêm cô đều ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Khi trời tờ mờ sáng cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Tư thế ngủ của Tư Mộng Thần không được tốt lắm, cô lăn qua lăn lại, nằm sấp, nằm thẳng, nằm nghiêng, tư thế nào cũng nằm một hồi. Đã vậy cô còn bất thình lình nói mớ, đến cả trong giấc mơ đều như đang cãi nhau với người khác vậy.
Trai đơn gái chiếc cùng nằm trên một chiếc giường sẽ rất dễ xảy ra chuyện không may, Tư Mộng Thần chỉ mong trốn được thế nào thì trốn thế ấy.
Cô ngồi mười mấy phút, gà gật sắp ngủ thiếp đi thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Cô đã xong chưa?"
"Anh muốn đi vệ sinh sao? Bên ngoài chẳng phải cũng có nhà vệ sinh à?" Trong nhà đâu phải chỉ có một phòng vệ sinh, anh giục cô làm gì.
Bên ngoài yên ắng lại, cô lại ngồi thêm mười mấy phút nữa. Đến khi chân đã tê rần thì Tư Mộng Thần mới lắc lư phiêu ra ngoài. Cô thấy anh nhắm mắt nằm nghiêng trên giường, hít thở đều đều, có lẽ đã ngủ rồi. Tư Mộng Thần nhẹ nhàng trèo lên giường, thầm vui vẻ một chút rồi thở phào một hơi, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng động, một giây sau cô bị kéo ra giữa giường. Cô sợ hãi mở bừng mắt, thấy Cố Dương đang đè lên mình.
Anh hôn lên mặt và cổ của cô, bàn tay nhanh chóng cởi cúc áo của cô.
VietWriter.vn
Tư Mộng Thần cảm thấy anh mút lấy xương quai xanh của mình thì rùng mình một cái, người đàn ông này vừa giả vờ ngủ sao?
Tiếng hít thở dồn dập của anh vương vít bên tai Tư Mộng Thần, lông tơ cô dựng hết cả lên. Bây giờ hai người vẫn xem như người xa lạ đúng chứ, tuy rằng từng xảy ra quan hệ, nhưng tính cả buổi đám cưới hôm nay lẫn vài lần trước đó thì bọn họ mới gặp nhau ba lần.
Gặp nhau ba lần đã xảy ra quan hệ lần thứ hai. Tư Mộng Thần nghĩ thôi cũng cảm thấy rất hoảng sợ. Không được, cần phải dừng lại.
Cố Dương không phải là người ham tình dục, nhưng bây giờ người nằm trên giường của anh là người vợ mà anh cưới hỏi đàng hoàng. Anh chạm vào cô là chuyện bình thường theo lý thôi. Hơn nữa, ngửi được hương sữa thơm ngát trên người cô làm anh nhớ đến mùi vị tuyệt vời đêm hôm ấy.
Anh muốn nếm thử mùi vị đó thêm lần nữa, nghĩ đến đây, vị trí nào đó trên người anh bắt đầu cứng ngắc.
Tư Mộng Thần vô cùng hốt hoảng, cô dùng tay chống lồng ngực anh đẩy ra, nghiêng đầu sang một bên: "Anh Cố... Chúng ta thương lượng một chuyện đi..."
Cố Dương dừng động tác, ngẩng đầu lên nhíu mày nhìn cô: "Bây giờ tôi đã là chồng của cô, cô gọi chồng mình là anh Cố à?"
Nói rồi anh lại vùi đầu tiếp tục, bàn tay vén áo sơ mi của cô lên. Anh cắn nhẹ vai cô, bàn tay đã chuẩn bị luồn vào bên trong quần lót của cô.
Tư Mộng Thần vội vàng nắm lấy bàn tay đang quấy rối của anh, nở nụ cười lấy lòng, hơi lắp bắp nói: "Cố... Cố Dương, chúng ta như vậy không... không đúng lắm thì phải."
"Không đúng cái gì?" Anh chống tay hai bên đầu cô, gương mặt hung dữ.
Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, anh thân mật với cô là chuyện thường tình. Cho dù có kiện lên trời thì anh cũng không sai gì cả.
Tư Mộng Thần dường như muốn giảng đạo lý với anh: "Anh xem, mặc dù chúng ta đã kết hôn rồi nhưng anh không cảm thấy chúng ta vẫn chưa hiểu rõ về nhau sao? Không đủ thân mật đã quan hệ thật gượng ép đúng không nào?"
"Vậy bắt đầu tìm hiểu từ cơ thể trước đi." Sự kiên nhẫn của anh lúc này đã đến giới hạn rồi, cơ thể anh cứng đến khó chịu, anh muốn phóng thích.
"Đừng, đừng, đừng." Tư Mộng Thần vội vàng lắc đầu, cơ thể co rụt lại luồn qua người anh bỏ chạy. Cố Dương giữ chặt lấy eo cô muốn kéo ngược cô về. Cô hoảng loạn, theo phản xạ mà giơ chân lên đạp vào chỗ chính giữa...
Cố Dương buông cô ra, che chỗ đó lại, sắc mặt tái xanh, ngay cả biểu cảm cũng méo xệch. Có thể thấy cô đá rất mạnh.
"Tư Mộng Thần..." Anh nghiến răng nghiến lợi hét tên cô.
Tư Mộng Thần rùng mình, nhảy xuống giường nhìn anh với vẻ đề phòng: "Chuyện này không thể trách tôi được, ai bảo tôi muốn thương lượng với anh mà anh không nghe? Tôi không động miệng được chỉ có thể động chân."
Vẻ mặt Cố Dương rất khó coi, trông như muốn ăn sống cô vậy. Tiêu rồi, anh sẽ không ra tay đánh cô đấy chứ?
Trước đây mỗi lần ba cãi nhau với mẹ đều ra tay đánh bà ấy.
Cơn đau đớn vừa hoãn xuống, Cố Dương cũng không còn cảm xúc để tiếp tục nữa. Anh nằm trên giường kéo chăn đắp lên mình, vẻ mặt bực bội. Trông cô cứ như anh muốn cưỡng hiếp không bằng.
Tư Mộng Thần đứng đờ ra tại chỗ, khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt rất vô tội. Anh giận cô sao? Nhưng chuyện này thật sự không thể trách cô có được không hả? Ai khiến anh bị sắc đẹp mê tâm hồn chứ.
Cô sợ anh nổi máu sói nên lén giấu cái gạt tàn thuốc ở trên đầu giường xuống dưới gối, đề phòng bất chắc.
Cả đêm cô đều ở trong trạng thái đề phòng cao độ. Khi trời tờ mờ sáng cô mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Tư thế ngủ của Tư Mộng Thần không được tốt lắm, cô lăn qua lăn lại, nằm sấp, nằm thẳng, nằm nghiêng, tư thế nào cũng nằm một hồi. Đã vậy cô còn bất thình lình nói mớ, đến cả trong giấc mơ đều như đang cãi nhau với người khác vậy.