Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-174
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 174: Lại Bị Trừ Lương!
Hứa Sơ Sơ bị tiếng nói đó làm cho giật mình, đến nỗi tay cô run lên, làm văng chén cơm lên bàn, vang tiếng kim loại va chạm nhau
Vĩ Sâm đang gắp miếng trứng bỏ vào miệng, khi anh nghe tiếng quen thuộc đó thì đột nhiên đứng hình, chiếc đũa bỗng chốc rơi xuống bàn, anh cứng nhắc ngẩng đầu lên, miệng không tự chủ nhả miếng trứng bên trong ra, ánh mắt khiếp đảm, lắp bắp gọi:
- Thời Thời tổng!
Thời Cảnh Thường từ phía sau lù lù đi tới, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo, trên tay còn cầm theo một bản tài liệu - là thứ Vĩ Sâm vừa đưa cho anh
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, cô không quay đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận ánh mắt của Thời Cảnh Thường đang đặt trên người mình, nội tâm bỗng chốc run rẩy, cô thầm khấn
Chết rồi, nói xấu bị bắt rồi, làm gì cho ngầu bây giờ?
Nói xấu ai không nói lại đi nói xấu Thời Cảnh Thường, còn bị người ta nghe thấy, phen này có khi nào bị đá thẳng ra khỏi nhà không?
Hứa Sơ Sơ mếu máo, cái miệng hại cái thân rồi, làm sao đây? Cô chưa muốn chết aaaaaa ~~
Thời Cảnh Thường liếc mắt xuống thân thể Hứa Sơ Sơ, nhìn tới đâu cô run tới đó, không dám quay đầu lại nhìn anh
Vĩ Sâm thì khỏi nói, thân thể như tượng ngồi đó, trong lòng sớm đã nước mắt chảy thành sông, anh nói xấu ông chủ anh, còn bị phát hiện, chạy đâu cho khỏi nắng bây giờ??
Vĩ Sâm đột nhiên có dự cảm không tốt, mồ hồi chảy ròng trên trán, khắp người đều run rẩy
- Nói! Sao không nói tiếp đi? Hửm? - Thời Cảnh Thường lên tiếng hỏi
Vĩ Sâm phía trước giật bán mình, anh nhanh chóng đứng dậy, đáp:
- Không có! Thời tổng, chúng tôi không nói chuyện gì cả!!!
Chúng tôi? Danh xưng này lọt vào tai Thời Cảnh Thường làm ánh mắt anh lạnh hơn
Gọi nhau thân mật ghê nhỉ?
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, cô thầm cầu siêu cho Vĩ Sâm, anh hảo hán lắm, đứng lên nói đi, chối đi, em sẽ như một con ma vô hình ngồi đây thôi, em chết từ đời nào rồi, không thể giúp anh được
Vĩ Sâm cứng nhắc đứng đó, anh cảm thấy toàn thân đang phát lạnh, cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chăm chăm vào Thời Cảnh Thường
Sao cứ có cảm giác mình sắp không xong vậy nhỉ?
Thời Cảnh Thường híp mắt nhìn Vĩ Sâm, càng khiến anh ta run lẩy bẩy, anh cầm tập tài liệu vứt mạnh xuống bàn, nói:
- Làm lại hết, ngày mai để trên bàn của tôi!
Một câu nói như sét đánh thẳng vào giữa đỉnh đầu Vĩ Sâm, làm người anh bẻ đôi, ông chủ anh mới nói gì cơ? Làm hết làm hết lại ư? Làm lại tập tài liệu này ư!!!!!!!!!!!!
Đây là bản kế hoạch cho tháng sau, mỗi một phần đều là tổng hợp từ các bộ phận lại, riêng việc sắp xếp nội dung thôi đã là hơn 2 ngày rồi, còn chưa nói đến chi tiết bên trong, bây giờ Thời Cảnh Thường nói là làm lại hết sao?? Trong vòng tối nay???
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô cúi đầu càng thấp càng tốt, giảm đến mức tối thiếu sự tồn tại của bản thân, hai tay chắp lại, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cầu siêu cho Vĩ Sâm
Thời Cảnh Thường nhìn Vĩ Sâm hóa đá, khóc không ra nước mắt, anh lạnh nhạt quay đầu, muốn đi lên phòng, nhưng khi mới đi được vài bước, anh lại quay lại, nói:
- Còn nữa, tháng này tiếp tục bị trừ lương!!
Xong! Vĩ Sâm chính thức bị câu nói của Thời Cảnh Thường đập chết, anh thậm chí còn có thể thấy đá trên mặt mình đang rơi xuống chất thành đống rồi!
Hứa Sơ Sơ che miệng cười thầm, nhìn Vĩ Sâm mà vừa thương vừa cười, không cách nào nhặt được mồm
Anh ấy lại bị trừ lương rồi! Hahaha!!!!!!!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Hứa Sơ Sơ bị tiếng nói đó làm cho giật mình, đến nỗi tay cô run lên, làm văng chén cơm lên bàn, vang tiếng kim loại va chạm nhau
Vĩ Sâm đang gắp miếng trứng bỏ vào miệng, khi anh nghe tiếng quen thuộc đó thì đột nhiên đứng hình, chiếc đũa bỗng chốc rơi xuống bàn, anh cứng nhắc ngẩng đầu lên, miệng không tự chủ nhả miếng trứng bên trong ra, ánh mắt khiếp đảm, lắp bắp gọi:
- Thời Thời tổng!
Thời Cảnh Thường từ phía sau lù lù đi tới, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo, trên tay còn cầm theo một bản tài liệu - là thứ Vĩ Sâm vừa đưa cho anh
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, cô không quay đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận ánh mắt của Thời Cảnh Thường đang đặt trên người mình, nội tâm bỗng chốc run rẩy, cô thầm khấn
Chết rồi, nói xấu bị bắt rồi, làm gì cho ngầu bây giờ?
Nói xấu ai không nói lại đi nói xấu Thời Cảnh Thường, còn bị người ta nghe thấy, phen này có khi nào bị đá thẳng ra khỏi nhà không?
Hứa Sơ Sơ mếu máo, cái miệng hại cái thân rồi, làm sao đây? Cô chưa muốn chết aaaaaa ~~
Thời Cảnh Thường liếc mắt xuống thân thể Hứa Sơ Sơ, nhìn tới đâu cô run tới đó, không dám quay đầu lại nhìn anh
Vĩ Sâm thì khỏi nói, thân thể như tượng ngồi đó, trong lòng sớm đã nước mắt chảy thành sông, anh nói xấu ông chủ anh, còn bị phát hiện, chạy đâu cho khỏi nắng bây giờ??
Vĩ Sâm đột nhiên có dự cảm không tốt, mồ hồi chảy ròng trên trán, khắp người đều run rẩy
- Nói! Sao không nói tiếp đi? Hửm? - Thời Cảnh Thường lên tiếng hỏi
Vĩ Sâm phía trước giật bán mình, anh nhanh chóng đứng dậy, đáp:
- Không có! Thời tổng, chúng tôi không nói chuyện gì cả!!!
Chúng tôi? Danh xưng này lọt vào tai Thời Cảnh Thường làm ánh mắt anh lạnh hơn
Gọi nhau thân mật ghê nhỉ?
Hứa Sơ Sơ nuốt một ngụm nước bọt, cô thầm cầu siêu cho Vĩ Sâm, anh hảo hán lắm, đứng lên nói đi, chối đi, em sẽ như một con ma vô hình ngồi đây thôi, em chết từ đời nào rồi, không thể giúp anh được
Vĩ Sâm cứng nhắc đứng đó, anh cảm thấy toàn thân đang phát lạnh, cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chăm chăm vào Thời Cảnh Thường
Sao cứ có cảm giác mình sắp không xong vậy nhỉ?
Thời Cảnh Thường híp mắt nhìn Vĩ Sâm, càng khiến anh ta run lẩy bẩy, anh cầm tập tài liệu vứt mạnh xuống bàn, nói:
- Làm lại hết, ngày mai để trên bàn của tôi!
Một câu nói như sét đánh thẳng vào giữa đỉnh đầu Vĩ Sâm, làm người anh bẻ đôi, ông chủ anh mới nói gì cơ? Làm hết làm hết lại ư? Làm lại tập tài liệu này ư!!!!!!!!!!!!
Đây là bản kế hoạch cho tháng sau, mỗi một phần đều là tổng hợp từ các bộ phận lại, riêng việc sắp xếp nội dung thôi đã là hơn 2 ngày rồi, còn chưa nói đến chi tiết bên trong, bây giờ Thời Cảnh Thường nói là làm lại hết sao?? Trong vòng tối nay???
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô cúi đầu càng thấp càng tốt, giảm đến mức tối thiếu sự tồn tại của bản thân, hai tay chắp lại, đã chuẩn bị sẵn mọi thứ cầu siêu cho Vĩ Sâm
Thời Cảnh Thường nhìn Vĩ Sâm hóa đá, khóc không ra nước mắt, anh lạnh nhạt quay đầu, muốn đi lên phòng, nhưng khi mới đi được vài bước, anh lại quay lại, nói:
- Còn nữa, tháng này tiếp tục bị trừ lương!!
Xong! Vĩ Sâm chính thức bị câu nói của Thời Cảnh Thường đập chết, anh thậm chí còn có thể thấy đá trên mặt mình đang rơi xuống chất thành đống rồi!
Hứa Sơ Sơ che miệng cười thầm, nhìn Vĩ Sâm mà vừa thương vừa cười, không cách nào nhặt được mồm
Anh ấy lại bị trừ lương rồi! Hahaha!!!!!!!!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn