Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Ăn sáng xong tôi đi học, chú Toàn đi làm, tôi chạy xe với vận tốc thật chậm, tôi đang nghĩ khi lên trường gặp Vũ, tôi sẽ đối diện thế nào đây.
Tôi vào gửi xe đúng lúc Thanh Hà vừa đến, tôi bỗng nhớ đến lời chú Toàn, chú ấy nói người Vũ thích là Thanh Hà chứ chẳng phải tôi.
- - Thanh Tuyền, cậu làm gì ngây người ra vậy?
- - À không có gì.
Gửi xe xong Thanh Hà choàng tay tôi để đi vào lớp, vừa đi cậu ấy vừa nói:
- - hôm qua thế nào, kể tớ nghe xem?
Tôi là một đứa nóng vội, không hay nghĩ sâu xa nên nói thẳng với Thanh Hà rằng:
- - Anh Vũ từ chối tớ, anh ấy chỉ xem tớ như em gái.
Thanh Hà rối rít:
- - rồi sao, cậu có ổn không?
Tôi cười nhạt:
- - tớ không sao.
Thanh Hà kéo tôi ngồi vào chiếc ghế đá:
- - Cậu làm sao thì nói thật đi, đừng giấu tớ, cậu càng bình tĩnh tớ càng lo đó Thanh Tuyền à!
- - chứ cậu muốn tớ phải làm sao, khóc lóc vật vã bỏ ăn bỏ uống à?
- - Không phải như thế, nhưng tớ thấy cậu thích anh Vũ như vậy mà giờ anh ấy từ chối, tớ sợ cậu quá đau lòng rồi nghĩ không hay ý. Có gì phải nói cho tớ nghe, biết chưa, đừng ôm trong lòng, cậu sẽ bị sình bụng đấy.
Tôi bật cười trước câu nói của Thanh Hà, cậu ấy đúng là một người bạn tốt.
- - Cậu có nghĩ anh Vũ thích cậu không?
Thanh Hà ngây người:
- - thích tớ, không đâu, tớ không cảm nhận như thế..
- - nhưng tớ thấy anh ấy cũng quan tâm đến cậu, như hôm qua tớ rủ anh ấy đi ăn kem anh ấy liền từ chối, phải nói có cậu thì anh ấy mới chịu đi đó.
- - chắc không phải đâu, tớ không thích anh Vũ, tớ tớ…
Thanh Hà ngượng ngùng, hai má ửng hồng, tôi hỏi ngay:
- - Cậu thích ai rồi đúng k? Mau khai nhanh lên, người nào, ở đâu, tên gì?
- - tớ không biết tên nhưng tớ gặp mấy lần ở chỗ tớ làm thêm, anh ấy rất đặc biệt.
- - Vậy anh ấy có biết cậu thích anh ấy không?
Thanh Hà lắc đầu:
- - Không đâu, mà thôi không nói chuyện này nữa, vào lớp thôi, mà cậu cũng đừng buồn nữa nhé, cậu xinh đẹp thế này khối anh mê mẫn ấy, Thanh Tuyền là số 1.
Chúng tôi phá lên cười, có một người bạn như Thanh Hà thật tuyệt.
Hôm đấy tôi chỉ học buổi sáng, trưa vừa lấy xe thì gặp Vũ cũng vừa đi xuống, cả hai lúc này đều gượng gạo, mới hôm qua còn vui vẻ, nhưng hôm nay có một khoảng cách vô hình khiến tôi thấy Vũ trở nên xa lạ quá, tôi cười nhẹ, cố tỏ ra mình ổn:
- - Anh Vũ.
Vũ cũng cười:
- - Ừ, em về à, Thanh Hà không đi cùng sao?
- - Không cậu ấy vào phòng cô có việc nên em về trước.. Anh Vũ hình như rất quan tâm đến Thanh Hà thì phải?
Vũ có vẻ luống cuống trước câu hỏi của tôi, càng khiến tôi khẳng định anh thích Hà thật rồi, thì ra bấy lâu nay là do một mình tôi tự ảo tưởng người ta thích mình, tự cho rằng mình là nữ chính, không ngờ chỉ là nữ phụ của một nhân duyên.
- - Anh thích Thanh Hà đúng không?
Vũ gật đầu chắc nịch:
- - Ừm. Anh thích Hà.
Tôi cúi mặt cười nhạt nhẽo, bất giác tim cũng nhói lên một chút.
- - Em biết rồi.. Em về trước nhé.
- - Thanh Tuyền, anh nhờ em một chút được không?
Tôi nhìn Vũ, hàm ý là việc gì, anh cứ nói đi.
- - sắp tới là sinh nhật của Thanh Hà, anh muốn tạo một bất ngờ rồi tỏ tình với cô ấy luôn.. Em giúp anh nhé.
Tôi vừa bị anh từ chối tình cảm hôm qua hôm nay anh lại nhờ tôi giúp anh tỏ tình với bạn thân mình, mà vừa hay tôi cũng nghe Thanh Hà nói cậu ấy đã có người yêu thích, vậy tôi có nên nói cho Vũ biết hay không, tôi đắn đo vài giây cuối cùng gật đầu đồng ý, nếu tôi từ chối mà nói người Thanh Hà thích là một người khác e rằng Vũ sẽ nghĩ tôi ích kỷ hay sâu hơn anh có thể nghĩ tôi cố tình bịa chuyện để chia rẽ họ, thôi thì tùy cơ duyên của hai người tới đâu vậy.
Bẵng đi mấy tuần sau đó, thời gian vừa qua tôi cũng đã tập quen Vũ dần, tôi thích Vũ thật nhưng tôi không thuộc tuýp người lụy tình, luôn trong trạng thái đau khổ, ngoài kia bao la rộng lớn biết đau nửa kia của tôi còn hoàn hảo gấp bội, tôi nhất định phải sống cho thật tốt đợi người ấy xuất hiện. Có thể ở cái thời điểm đó tôi còn quá trẻ để suy nghĩ xa hơn, chỉ đơn thuần như thế, thế nhưng trải qua nhiều chuyện sau này tôi đã trưởng thành hơn, bởi không có bài học nào đáng giá bằng học ở đời, ở xã hội, và ở lòng người.
Hàng ngày tôi chỉ xoay quanh ăn và học, có khi chạy về nhà mình, nhưng rất ít, vì ba mẹ tôi quá bận bịu, nhất là dịp cuối năm như thế này, họ hầu như ở công ty để đẩy nhanh tiến độ, nhiều khi muốn về nhà ăn một bữa cơm với hai người mà cũng không được.
Nói về chú già, chú ấy dù cũng rất bận nhưng theo sát việc học của tôi một cách triệt để, số điện thoại phụ huynh chú ấy cũng đổi sang số chú ấy để tiện trao đổi với giáo viên chủ nhiệm, tôi hỏi:
- - này chú rảnh lắm à? Hôm nào cũng kèm tôi học, bạn gái chú không giận sao?
- - Không!
- -Ơ, lạ nhỉ, tôi thấy chú đi làm rồi về, thời gian đâu mà dành cho người ấy?
- - làm đi, hỏi nhiều quá.
Tôi bĩu môi, người ta chỉ hỏi thôi mà, có cần phải quát lớn như vậy không. Đồ xấu tính.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ có chú ấy kèm cặp nên điểm số tôi cao lên thấy rõ, có lần kiểm tra tôi được hẳn 7 điểm, một số điểm ngoài khả năng trước giờ của tôi. Tuy nhiên chú ấy quá là nghiêm khắc, có khi còn véo cả tai tôi nữa, cũng may cây thước gỗ bị tôi vứt đi rồi, nếu không có khi chú ấy điên lên tôi lại bị ăn đòn thì khổ..
Hôm nay chủ nhật, tôi được nghỉ, bà nội rủ tôi đi chùa cầu an, bà nói năm sau tuổi của chú rất xấu, nên muốn đi cúng sao giải hạn gì đó, chú Toàn thì bận nên tôi với bà đi taxi, đến trưa hai bà cháu mới về nhà.
Buổi tối, cũng đã gần 7h mà chú Toàn vẫn chưa về, tôi có gọi thử thì không liên lạc được, thế là tôi với bà nội ăn cơm trước, bữa ăn bà hỏi:
- - Thanh Tuyền, cháu thấy trong người thế nào, chẳng hạn như mệt mỏi hay buồn ngủ gì không?
Bà nội hỏi, tôi lắc đầu:
- - Dạ không ạ, cháu bình thường thôi bà.
- -thế cháu có thèm ăn gì không, như xoài cóc ổi chẳng hạn?
- - cũng không ạ. Sao thế bà?
- - Vậy hai đứa có quan hệ đều không? Có uống canh sâm vú nấu không?
À, thì ra ý bà là xem tôi đã có thai chưa, nhìn gương mặt bà mong ngóng mà tôi thấy có lỗi quá, tôi nói dối:
- - bọn cháu đang kế hoạch ạ!
- - Sao lại kế hoạch, chẳng phải từ đầu bà đã phải bảo để tự nhiên rồi sao?
- - nhưng cháu còn đi học mà bà, cháu nghĩ có em bé lúc này chưa phù hợp lắm, với chú Toàn cũng đồng ý như thế nên bọn cháu…
Bà đặt đũa xuống bàn:
- - hai đứa không thấy nhiều người kế hoạch mãi đến lúc muốn sanh thì lại không được à, nói bà biết kế hoạch như thế nào?
Tôi lúng túng, trả lời đại:
- - bọn cháu dùng bao cao su ạ.
- - vứt, vứt hết.. Thằng Toàn nó hơn ba mươi chứ ít ỏi gì nữa mà chưa sẵn sàng làm bố, hay nó muốn cảnh cha già con mọn đây? Thật là… hai đứa liệu mà sanh đi, đừng có để sau này hối hận.
- - Vâng ạ.
Tôi gật đầu cho qua chuyện.
Ăn xong tôi lên phòng soạn tập vở sẵn chuẩn bị cho ngày mai, zong xuôi nằm nghịch điện thoại một hồi thì Thanh Hà nhắn tin:
"" Ngủ chưa Tuyền? ""
"" chưa, cậu đang làm gì thế? "
"" tớ đang ở nhà thôi, hôm nay.. Hôm nay anh ấy lại đến, nhưng không phải đến một mình, anh ấy đi với người phụ nữ khác, họ rất thân thiết, hình như là người yêu của nhau, tớ buồn quá.. ""
Tôi không nén nổi tò mò bấm gọi lại cho Thanh Hà, cậu ấy kể hôm nay người trong mộng của cậu ấy đến ăn cùng một người con gái khác, chị ấy rất xinh đẹp, nghe giọng nói tôi đoán ngay Thanh Hà đang rất thất vọng, chắc tâm trạng cũng giống như tôi hôm bị Vũ từ chối, rất chi là khó chịu. Tôi trấn an cậu ấy:
- - biết đâu họ chỉ là bạn, cậu đừng buồn nữa!
- - tớ không nghĩ họ là bạn đâu, chị ấy choàng tay anh ấy rất thân mật, lúc họ nói chuyện, tớ vô tình nghe được rằng chị ấy bảo nhớ anh ấy rất nhiều. Tớ không có cơ hội rồi đúng không?
Tôi khuyên Thanh Hà, đại loại kiểu như mới gặp cũng chưa chắc chắn, mà dù có yêu nhau thật thì cũng kệ, biết đâu duyên nợ. Thanh Hà là một người yếu đuối, cậu ấy khóc, cậu ấy cho rằng bản thân quá bình thường, mà người ấy có vẻ giàu sang, sợ rằng gia cảnh khập khiễng người ta sẽ khinh thường cậu ấy.
- - Cậu đừng nghĩ tiêu cực như vậy, trong tình yêu người ta quan trọng cảm xúc, vật chất có là gì! Đừng khóc nữa, tự tin lên nào Thanh Hà xinh đẹp.
Thanh Hà bật cười trong điện thoại, tôi biết cậu ấy đã chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống, tôi rất mong sau này cậu ấy thật hạnh phúc và sung sướng.
Hai đứa nói với nhau chuyện trên trời dưới đất mãi mới tắt máy đi ngủ để mai đi học, chuyện gì tôi cũng tâm sự với cậu ấy, cậu ấy cũng vậy, duy nhất chuyện tôi lấy chồng là tôi giấu nhẹm, bởi vậy nó tạo nên một bi kịch của bạn bè.
Tôi lim dim chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng tôi nghe tiếng chuông cửa vang lên mấy hồi mà không ai mở, tôi lấy điện thoại lên xem đã hơn 1 giờ sáng, nhìn lại chú già vẫn chưa về, tôi liền đi xuống, mở cổng ra thì chú già đang say bí tỉ, chị Thuý phải dìu mới đứng vững.
- - mau giúp chị dìu anh Toàn vào, anh say quá rồi.
- - À vâng.
Hai chúng tôi dìu chú Toàn lên phòng, chị Thuý bảo:
- -- Em lấy cho chị chậu nước ấm với khăn để chị lau người cho anh.
- - lau người?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại, hai từ lau người chị ấy thốt ra nhẹ nhàng như thể công việc quá quen thuộc.
- - Ừ lau người, có vấn đề gì sao em? Chị vẫn làm mỗi khi anh Toàn say mà.
- -À không có vấn đề gì, chị đợi em một lúc.
Tôi xuống bếp lấy cái chậu nhỏ với chiếc khăn bông lau mặt rồi hứng chút nước ấm đưa cho chị Thuý, tôi đứng bên cạnh nhìn cách chị ấy làm, rất thuần thục và cẩn thận, chị lau tay, lau mặt và thay áo, tự dưng tôi chẳng biết ai đang đóng vai một người vợ nữa, chị Thuý chăng.. Lúc này chú Toàn say như chết, chị Thuý làm gì thì làm, chú ấy không biết trời trăng chi nữa, bất động một chỗ.
- - lấy chị bộ đồ mỏng đi em, mặc mỏng cho hơi rượu ra ngoài.
Tôi mở tủ lấy một bộ mà chú hay mặc, chị Thuý cứ tự nhiên cởi áo của chồng người khác như thể chồng mình, tôi tự hỏi chẳng lẽ bạn thân đến mức thay quần thay áo, như vậy thì bất hợp lý quá nhỉ.
Tôi giữ tay chị Thuý lại khi chị mở xong hàng cúc áo:
- - Chị để em làm.
Chị Thuý cười, kéo tay tôi ra:
- - Chị làm quen hơn em, cứ để chị.
Ánh mắt chị Thuý lúc bây giờ không còn vẻ nhu mì dễ thương mà như khẳng định, khẳng định chị và chú Toàn làm việc này thường xuyên. Chả hiểu sao tôi lại không thích, liền gạt tay chị ra mà nói:
- - Đây là chồng em, quen hay không chị cũng không nên động vào như thế. Giờ chị về trước đi, cảm ơn chị vì đã đưa chồng em về.
Sau khi nghe tôi nói như thế, mặt chị Thuý hơi biến sắc, nhưng vẫn chống chế bằng một nụ cười nham hiểm, chị ghé tai tôi nói nhỏ:
- - chồng em nhưng là người yêu chị đó gái à.. Quần áo của anh ấy chị thay hàng nghìn lần chứ không phải chỉ hôm nay, bởi thế em nên biết rằng em đang là người thứ 3 chen vào mối quan hệ của bọn chị, tự biết thân biết phận, đừng có tỏ vẻ, chẳng được gì đâu cưng, bọn chị yêu nhau 9 năm rồi đó.
Tôi chau mày, bỗng nhiên tôi nhận ra chị Thuý không như bề ngoài, lời nói và ánh mắt thâm độc thật đáng sợ. Nhưng trời sinh tôi vốn không hiền lành gì, nên vòng tay mà đáp lại rằng:
- - À, thì ra là thế. Cảm ơn chị đã chăm sóc chồng tôi thời gian qua, bao nhieu, 9 năm cơ à, 9 năm mà chẳng được một chút danh phận nào cũng tội nhỉ, ai biểu chị già quá làm gì, như tôi, mơn mởn thế này bảo sao chú Toàn k cưới gấp, haizz, thôi cùng là phận đàn bà với nhau tôi cũng thông cảm cho chị, tôi sẽ bàn với chú nên trả chị bao nhiêu tiền cho xứng với 9 năm qua, nghe nói đi gái cao cấp 1 lần ít nhất phải mấy triệu, nhưng chị sấp sỉ hàng 3 thì rớt giá lắm rồi ạ, một năm có 12 tháng, 9 năm là 108 tháng, cho hai người một tháng quan hệ 2 Lần, vị chi là 108 nhân 2 là 316 lần, mà chị già thế này chắc thuộc hạng hết date rồi, tôi trả cho 500k 1 sots, tổng 12 năm qua là 108 triệu, cho số tài khoản mai tôi bảo chú chuyển nhé.
- - Mày mày..
- -Ấy chết, ai lại gọi mày.. Em là Thanh Tuyền, chị cứ gọi Tuyền hoặc vợ anh Toàn đều được ạ. Thế nhé chị, giờ chị về cho để em còn thay đồ cho chồng em chị ạ, chị về cẩn thận nhé chị. Bye chị.
Tôi nói một tràng, mặt chị Thuý đỏ lên vì tức nhưng không làm gì được tôi nên giậm chân ra về, tôi bụm miệng cười tủm tỉm, đồ hồ ly tinh dám lên mặt với bà à, bà lấy kéo chặt từng đuôi mày nhé. Hứ..
Tôi xoay sang chú già đang thay đồ dang dở, những chiếc cúc áo mở toang để lộ vòm ngực nở nang, cơ bụng sáu múi thật bắt mắt bất giác tôi nuốt nước bọt cái ực, cơ thể chứ ấy đẹp thật lực lưỡng và hấp dẫn làm sao ấy. Tôi đưa tay chạm vào, từ từ lướt lên vùng ngực, lướt dọc xuống khoang bụng đang lên xuống theo nhịp thở, bàn tay k tự chủ mà mơn trớn xuống đến chiếc thắt lưng của chú, ôi, tôi đang làm gì thế này..
- - Không được không được.!
Tôi tự trách cái tật mê trai vẫn không bỏ. Hazz gì chứ mê trai đúng là chỉ có đầu thai kiếp khác mới bỏ được.
Cởi xong cái áo tôi thở mạnh một hơi rồi mới từ từ mở đến thắt lưng, tay run run như ăn trộm, đây là lần đầu tiên tôi thay đồ cho người khác, lại là một người khác giới nữa, ngại thật chứ đùa à… Ôi mẹ ơi, cởi phăng cái quần âu đến cái quần tam giác vàng đang bao bọc chú đại bàng gãy cánh nằm cuộn tròn trong đấy mà tôi ngượng chín mặt, mà tầm này thì chú ấy có hay biết gì đâu mà sợ nhỉ, thôi, cởi nốt luôn, coi như tôi đang học môn sinh học, mà được tận mắt sờ vào hàng thật chứ chẳng phải như những hình nộm trên trường.
Khi tay tôi chạm vào mép quần lót, nhẹ nhàng kéo xuống, chả hiểu sao con đại bàng lại từ từ bật dậy, ôi mẹ ơi nó sừng sững lên như một cây đại thụ giữa đồng cỏ nhỏ, tôi được học địa lí nữa sao, đây đích thực là cánh rừng thu nhỏ, mà đây rừng gì mà có mỗi một cây, cây lại chẳng có nổi một lá, thân cây gân guốc đủ màu thế kia.. Sợ chết tôi rồi, tôi phải đè nó xuống mới được, ơ, sao nó lỳ thế nhỉ, càng đè nó càng bật như lò xo ý, ghê quá đi..
Đột nhiên chú già bật ngồi dậy kéo tôi xuống giường, toàn thân người chú áp đảo lên tôi, cái cự vật của chú cứ đâm vào người khiến tôi thật khó chịu:
- - Chú làm gì vậy?
Giọng chú Toàn khàn khàn, mắt lờ mờ:
- - hỏi em mới đúng, định giết người k dao à? Tôi là đàn ông ấy!
"Em"? Tôi có nghe lầm không?
- - Tôi chỉ muốn thay đồ giúp chú thôi mà ¿!
- - Em bảo muốn chăm sóc tôi còn gì? Lúc nãy mạnh mồm lắm mà!
Chú Toàn nhìn tôi, tôi như mụ mị vào đôi mắt ấy, toàn thân đờ ra mặc cho chiếc môi đã bị môi chú phủ lên và mút mạnh, chiếc lưỡi ướt át của chú khuấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng của tôi, rồi vành tai tôi bất ngờ bị chú bất ngờ cắn vào, tôi giật người lên, hơi thở cũng nhanh một cách bất thường. Cái lưỡi của chú Toàn đi đến đâu tôi run lẩy bẩy đến đó, chú đưa tôi phiêu diêu tận cùng trời cuối đất, những đê mê chú mang lại tôi không kìm chế được mà rên lên, lúc này khuôn miệng của chú đang nằm trên bầu ngực của tôi, một tay xoa bóp, một tay di chuyển xuống hang động mà đưa ngón tay vào du ngoạn, đầu óc tôi chưa bao giờ mê muội như thế hay do bản năng mê trai bộc phát đỉnh điểm một phần là do kỹ thuật chú Toàn quá đỉnh, hàng cũng thuộc diện khủng nên tôi làm sao không mê cho được, tôi uốn éo, rên rỉ khi cái vật to lớn đó tiến vào, phải nói dù không phải lần đầu tôi với chú quan hệ, nhưng là lần đầu tiên khi tôi hoàn toàn tỉnh táo không có chút rượu, thế nhưng sự khoái lạc lấn át tất cả, tôi hòa vào chú, cùng nhau trải qua nhiều tư thế, chú mạnh mẽ ra vào dồn dập, tôi choàng tay lên cổ chú đón nhận. Chú vỗ vỗ mông tôi lật ngược tôi nằm sấp lại, rồi tiến vào từ phía sau, những màn mây mưa kịch liệt kéo dài gần một tiếng, sau khi những tinh binh đi thẳng vào tổ nhỏ thì tôi cũng nép mình vào ngực chú mà ngủ, bên ngoài mưa giông bỗng kéo đến từng đợt.
Tôi vào gửi xe đúng lúc Thanh Hà vừa đến, tôi bỗng nhớ đến lời chú Toàn, chú ấy nói người Vũ thích là Thanh Hà chứ chẳng phải tôi.
- - Thanh Tuyền, cậu làm gì ngây người ra vậy?
- - À không có gì.
Gửi xe xong Thanh Hà choàng tay tôi để đi vào lớp, vừa đi cậu ấy vừa nói:
- - hôm qua thế nào, kể tớ nghe xem?
Tôi là một đứa nóng vội, không hay nghĩ sâu xa nên nói thẳng với Thanh Hà rằng:
- - Anh Vũ từ chối tớ, anh ấy chỉ xem tớ như em gái.
Thanh Hà rối rít:
- - rồi sao, cậu có ổn không?
Tôi cười nhạt:
- - tớ không sao.
Thanh Hà kéo tôi ngồi vào chiếc ghế đá:
- - Cậu làm sao thì nói thật đi, đừng giấu tớ, cậu càng bình tĩnh tớ càng lo đó Thanh Tuyền à!
- - chứ cậu muốn tớ phải làm sao, khóc lóc vật vã bỏ ăn bỏ uống à?
- - Không phải như thế, nhưng tớ thấy cậu thích anh Vũ như vậy mà giờ anh ấy từ chối, tớ sợ cậu quá đau lòng rồi nghĩ không hay ý. Có gì phải nói cho tớ nghe, biết chưa, đừng ôm trong lòng, cậu sẽ bị sình bụng đấy.
Tôi bật cười trước câu nói của Thanh Hà, cậu ấy đúng là một người bạn tốt.
- - Cậu có nghĩ anh Vũ thích cậu không?
Thanh Hà ngây người:
- - thích tớ, không đâu, tớ không cảm nhận như thế..
- - nhưng tớ thấy anh ấy cũng quan tâm đến cậu, như hôm qua tớ rủ anh ấy đi ăn kem anh ấy liền từ chối, phải nói có cậu thì anh ấy mới chịu đi đó.
- - chắc không phải đâu, tớ không thích anh Vũ, tớ tớ…
Thanh Hà ngượng ngùng, hai má ửng hồng, tôi hỏi ngay:
- - Cậu thích ai rồi đúng k? Mau khai nhanh lên, người nào, ở đâu, tên gì?
- - tớ không biết tên nhưng tớ gặp mấy lần ở chỗ tớ làm thêm, anh ấy rất đặc biệt.
- - Vậy anh ấy có biết cậu thích anh ấy không?
Thanh Hà lắc đầu:
- - Không đâu, mà thôi không nói chuyện này nữa, vào lớp thôi, mà cậu cũng đừng buồn nữa nhé, cậu xinh đẹp thế này khối anh mê mẫn ấy, Thanh Tuyền là số 1.
Chúng tôi phá lên cười, có một người bạn như Thanh Hà thật tuyệt.
Hôm đấy tôi chỉ học buổi sáng, trưa vừa lấy xe thì gặp Vũ cũng vừa đi xuống, cả hai lúc này đều gượng gạo, mới hôm qua còn vui vẻ, nhưng hôm nay có một khoảng cách vô hình khiến tôi thấy Vũ trở nên xa lạ quá, tôi cười nhẹ, cố tỏ ra mình ổn:
- - Anh Vũ.
Vũ cũng cười:
- - Ừ, em về à, Thanh Hà không đi cùng sao?
- - Không cậu ấy vào phòng cô có việc nên em về trước.. Anh Vũ hình như rất quan tâm đến Thanh Hà thì phải?
Vũ có vẻ luống cuống trước câu hỏi của tôi, càng khiến tôi khẳng định anh thích Hà thật rồi, thì ra bấy lâu nay là do một mình tôi tự ảo tưởng người ta thích mình, tự cho rằng mình là nữ chính, không ngờ chỉ là nữ phụ của một nhân duyên.
- - Anh thích Thanh Hà đúng không?
Vũ gật đầu chắc nịch:
- - Ừm. Anh thích Hà.
Tôi cúi mặt cười nhạt nhẽo, bất giác tim cũng nhói lên một chút.
- - Em biết rồi.. Em về trước nhé.
- - Thanh Tuyền, anh nhờ em một chút được không?
Tôi nhìn Vũ, hàm ý là việc gì, anh cứ nói đi.
- - sắp tới là sinh nhật của Thanh Hà, anh muốn tạo một bất ngờ rồi tỏ tình với cô ấy luôn.. Em giúp anh nhé.
Tôi vừa bị anh từ chối tình cảm hôm qua hôm nay anh lại nhờ tôi giúp anh tỏ tình với bạn thân mình, mà vừa hay tôi cũng nghe Thanh Hà nói cậu ấy đã có người yêu thích, vậy tôi có nên nói cho Vũ biết hay không, tôi đắn đo vài giây cuối cùng gật đầu đồng ý, nếu tôi từ chối mà nói người Thanh Hà thích là một người khác e rằng Vũ sẽ nghĩ tôi ích kỷ hay sâu hơn anh có thể nghĩ tôi cố tình bịa chuyện để chia rẽ họ, thôi thì tùy cơ duyên của hai người tới đâu vậy.
Bẵng đi mấy tuần sau đó, thời gian vừa qua tôi cũng đã tập quen Vũ dần, tôi thích Vũ thật nhưng tôi không thuộc tuýp người lụy tình, luôn trong trạng thái đau khổ, ngoài kia bao la rộng lớn biết đau nửa kia của tôi còn hoàn hảo gấp bội, tôi nhất định phải sống cho thật tốt đợi người ấy xuất hiện. Có thể ở cái thời điểm đó tôi còn quá trẻ để suy nghĩ xa hơn, chỉ đơn thuần như thế, thế nhưng trải qua nhiều chuyện sau này tôi đã trưởng thành hơn, bởi không có bài học nào đáng giá bằng học ở đời, ở xã hội, và ở lòng người.
Hàng ngày tôi chỉ xoay quanh ăn và học, có khi chạy về nhà mình, nhưng rất ít, vì ba mẹ tôi quá bận bịu, nhất là dịp cuối năm như thế này, họ hầu như ở công ty để đẩy nhanh tiến độ, nhiều khi muốn về nhà ăn một bữa cơm với hai người mà cũng không được.
Nói về chú già, chú ấy dù cũng rất bận nhưng theo sát việc học của tôi một cách triệt để, số điện thoại phụ huynh chú ấy cũng đổi sang số chú ấy để tiện trao đổi với giáo viên chủ nhiệm, tôi hỏi:
- - này chú rảnh lắm à? Hôm nào cũng kèm tôi học, bạn gái chú không giận sao?
- - Không!
- -Ơ, lạ nhỉ, tôi thấy chú đi làm rồi về, thời gian đâu mà dành cho người ấy?
- - làm đi, hỏi nhiều quá.
Tôi bĩu môi, người ta chỉ hỏi thôi mà, có cần phải quát lớn như vậy không. Đồ xấu tính.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhờ có chú ấy kèm cặp nên điểm số tôi cao lên thấy rõ, có lần kiểm tra tôi được hẳn 7 điểm, một số điểm ngoài khả năng trước giờ của tôi. Tuy nhiên chú ấy quá là nghiêm khắc, có khi còn véo cả tai tôi nữa, cũng may cây thước gỗ bị tôi vứt đi rồi, nếu không có khi chú ấy điên lên tôi lại bị ăn đòn thì khổ..
Hôm nay chủ nhật, tôi được nghỉ, bà nội rủ tôi đi chùa cầu an, bà nói năm sau tuổi của chú rất xấu, nên muốn đi cúng sao giải hạn gì đó, chú Toàn thì bận nên tôi với bà đi taxi, đến trưa hai bà cháu mới về nhà.
Buổi tối, cũng đã gần 7h mà chú Toàn vẫn chưa về, tôi có gọi thử thì không liên lạc được, thế là tôi với bà nội ăn cơm trước, bữa ăn bà hỏi:
- - Thanh Tuyền, cháu thấy trong người thế nào, chẳng hạn như mệt mỏi hay buồn ngủ gì không?
Bà nội hỏi, tôi lắc đầu:
- - Dạ không ạ, cháu bình thường thôi bà.
- -thế cháu có thèm ăn gì không, như xoài cóc ổi chẳng hạn?
- - cũng không ạ. Sao thế bà?
- - Vậy hai đứa có quan hệ đều không? Có uống canh sâm vú nấu không?
À, thì ra ý bà là xem tôi đã có thai chưa, nhìn gương mặt bà mong ngóng mà tôi thấy có lỗi quá, tôi nói dối:
- - bọn cháu đang kế hoạch ạ!
- - Sao lại kế hoạch, chẳng phải từ đầu bà đã phải bảo để tự nhiên rồi sao?
- - nhưng cháu còn đi học mà bà, cháu nghĩ có em bé lúc này chưa phù hợp lắm, với chú Toàn cũng đồng ý như thế nên bọn cháu…
Bà đặt đũa xuống bàn:
- - hai đứa không thấy nhiều người kế hoạch mãi đến lúc muốn sanh thì lại không được à, nói bà biết kế hoạch như thế nào?
Tôi lúng túng, trả lời đại:
- - bọn cháu dùng bao cao su ạ.
- - vứt, vứt hết.. Thằng Toàn nó hơn ba mươi chứ ít ỏi gì nữa mà chưa sẵn sàng làm bố, hay nó muốn cảnh cha già con mọn đây? Thật là… hai đứa liệu mà sanh đi, đừng có để sau này hối hận.
- - Vâng ạ.
Tôi gật đầu cho qua chuyện.
Ăn xong tôi lên phòng soạn tập vở sẵn chuẩn bị cho ngày mai, zong xuôi nằm nghịch điện thoại một hồi thì Thanh Hà nhắn tin:
"" Ngủ chưa Tuyền? ""
"" chưa, cậu đang làm gì thế? "
"" tớ đang ở nhà thôi, hôm nay.. Hôm nay anh ấy lại đến, nhưng không phải đến một mình, anh ấy đi với người phụ nữ khác, họ rất thân thiết, hình như là người yêu của nhau, tớ buồn quá.. ""
Tôi không nén nổi tò mò bấm gọi lại cho Thanh Hà, cậu ấy kể hôm nay người trong mộng của cậu ấy đến ăn cùng một người con gái khác, chị ấy rất xinh đẹp, nghe giọng nói tôi đoán ngay Thanh Hà đang rất thất vọng, chắc tâm trạng cũng giống như tôi hôm bị Vũ từ chối, rất chi là khó chịu. Tôi trấn an cậu ấy:
- - biết đâu họ chỉ là bạn, cậu đừng buồn nữa!
- - tớ không nghĩ họ là bạn đâu, chị ấy choàng tay anh ấy rất thân mật, lúc họ nói chuyện, tớ vô tình nghe được rằng chị ấy bảo nhớ anh ấy rất nhiều. Tớ không có cơ hội rồi đúng không?
Tôi khuyên Thanh Hà, đại loại kiểu như mới gặp cũng chưa chắc chắn, mà dù có yêu nhau thật thì cũng kệ, biết đâu duyên nợ. Thanh Hà là một người yếu đuối, cậu ấy khóc, cậu ấy cho rằng bản thân quá bình thường, mà người ấy có vẻ giàu sang, sợ rằng gia cảnh khập khiễng người ta sẽ khinh thường cậu ấy.
- - Cậu đừng nghĩ tiêu cực như vậy, trong tình yêu người ta quan trọng cảm xúc, vật chất có là gì! Đừng khóc nữa, tự tin lên nào Thanh Hà xinh đẹp.
Thanh Hà bật cười trong điện thoại, tôi biết cậu ấy đã chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống, tôi rất mong sau này cậu ấy thật hạnh phúc và sung sướng.
Hai đứa nói với nhau chuyện trên trời dưới đất mãi mới tắt máy đi ngủ để mai đi học, chuyện gì tôi cũng tâm sự với cậu ấy, cậu ấy cũng vậy, duy nhất chuyện tôi lấy chồng là tôi giấu nhẹm, bởi vậy nó tạo nên một bi kịch của bạn bè.
Tôi lim dim chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng tôi nghe tiếng chuông cửa vang lên mấy hồi mà không ai mở, tôi lấy điện thoại lên xem đã hơn 1 giờ sáng, nhìn lại chú già vẫn chưa về, tôi liền đi xuống, mở cổng ra thì chú già đang say bí tỉ, chị Thuý phải dìu mới đứng vững.
- - mau giúp chị dìu anh Toàn vào, anh say quá rồi.
- - À vâng.
Hai chúng tôi dìu chú Toàn lên phòng, chị Thuý bảo:
- -- Em lấy cho chị chậu nước ấm với khăn để chị lau người cho anh.
- - lau người?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại, hai từ lau người chị ấy thốt ra nhẹ nhàng như thể công việc quá quen thuộc.
- - Ừ lau người, có vấn đề gì sao em? Chị vẫn làm mỗi khi anh Toàn say mà.
- -À không có vấn đề gì, chị đợi em một lúc.
Tôi xuống bếp lấy cái chậu nhỏ với chiếc khăn bông lau mặt rồi hứng chút nước ấm đưa cho chị Thuý, tôi đứng bên cạnh nhìn cách chị ấy làm, rất thuần thục và cẩn thận, chị lau tay, lau mặt và thay áo, tự dưng tôi chẳng biết ai đang đóng vai một người vợ nữa, chị Thuý chăng.. Lúc này chú Toàn say như chết, chị Thuý làm gì thì làm, chú ấy không biết trời trăng chi nữa, bất động một chỗ.
- - lấy chị bộ đồ mỏng đi em, mặc mỏng cho hơi rượu ra ngoài.
Tôi mở tủ lấy một bộ mà chú hay mặc, chị Thuý cứ tự nhiên cởi áo của chồng người khác như thể chồng mình, tôi tự hỏi chẳng lẽ bạn thân đến mức thay quần thay áo, như vậy thì bất hợp lý quá nhỉ.
Tôi giữ tay chị Thuý lại khi chị mở xong hàng cúc áo:
- - Chị để em làm.
Chị Thuý cười, kéo tay tôi ra:
- - Chị làm quen hơn em, cứ để chị.
Ánh mắt chị Thuý lúc bây giờ không còn vẻ nhu mì dễ thương mà như khẳng định, khẳng định chị và chú Toàn làm việc này thường xuyên. Chả hiểu sao tôi lại không thích, liền gạt tay chị ra mà nói:
- - Đây là chồng em, quen hay không chị cũng không nên động vào như thế. Giờ chị về trước đi, cảm ơn chị vì đã đưa chồng em về.
Sau khi nghe tôi nói như thế, mặt chị Thuý hơi biến sắc, nhưng vẫn chống chế bằng một nụ cười nham hiểm, chị ghé tai tôi nói nhỏ:
- - chồng em nhưng là người yêu chị đó gái à.. Quần áo của anh ấy chị thay hàng nghìn lần chứ không phải chỉ hôm nay, bởi thế em nên biết rằng em đang là người thứ 3 chen vào mối quan hệ của bọn chị, tự biết thân biết phận, đừng có tỏ vẻ, chẳng được gì đâu cưng, bọn chị yêu nhau 9 năm rồi đó.
Tôi chau mày, bỗng nhiên tôi nhận ra chị Thuý không như bề ngoài, lời nói và ánh mắt thâm độc thật đáng sợ. Nhưng trời sinh tôi vốn không hiền lành gì, nên vòng tay mà đáp lại rằng:
- - À, thì ra là thế. Cảm ơn chị đã chăm sóc chồng tôi thời gian qua, bao nhieu, 9 năm cơ à, 9 năm mà chẳng được một chút danh phận nào cũng tội nhỉ, ai biểu chị già quá làm gì, như tôi, mơn mởn thế này bảo sao chú Toàn k cưới gấp, haizz, thôi cùng là phận đàn bà với nhau tôi cũng thông cảm cho chị, tôi sẽ bàn với chú nên trả chị bao nhiêu tiền cho xứng với 9 năm qua, nghe nói đi gái cao cấp 1 lần ít nhất phải mấy triệu, nhưng chị sấp sỉ hàng 3 thì rớt giá lắm rồi ạ, một năm có 12 tháng, 9 năm là 108 tháng, cho hai người một tháng quan hệ 2 Lần, vị chi là 108 nhân 2 là 316 lần, mà chị già thế này chắc thuộc hạng hết date rồi, tôi trả cho 500k 1 sots, tổng 12 năm qua là 108 triệu, cho số tài khoản mai tôi bảo chú chuyển nhé.
- - Mày mày..
- -Ấy chết, ai lại gọi mày.. Em là Thanh Tuyền, chị cứ gọi Tuyền hoặc vợ anh Toàn đều được ạ. Thế nhé chị, giờ chị về cho để em còn thay đồ cho chồng em chị ạ, chị về cẩn thận nhé chị. Bye chị.
Tôi nói một tràng, mặt chị Thuý đỏ lên vì tức nhưng không làm gì được tôi nên giậm chân ra về, tôi bụm miệng cười tủm tỉm, đồ hồ ly tinh dám lên mặt với bà à, bà lấy kéo chặt từng đuôi mày nhé. Hứ..
Tôi xoay sang chú già đang thay đồ dang dở, những chiếc cúc áo mở toang để lộ vòm ngực nở nang, cơ bụng sáu múi thật bắt mắt bất giác tôi nuốt nước bọt cái ực, cơ thể chứ ấy đẹp thật lực lưỡng và hấp dẫn làm sao ấy. Tôi đưa tay chạm vào, từ từ lướt lên vùng ngực, lướt dọc xuống khoang bụng đang lên xuống theo nhịp thở, bàn tay k tự chủ mà mơn trớn xuống đến chiếc thắt lưng của chú, ôi, tôi đang làm gì thế này..
- - Không được không được.!
Tôi tự trách cái tật mê trai vẫn không bỏ. Hazz gì chứ mê trai đúng là chỉ có đầu thai kiếp khác mới bỏ được.
Cởi xong cái áo tôi thở mạnh một hơi rồi mới từ từ mở đến thắt lưng, tay run run như ăn trộm, đây là lần đầu tiên tôi thay đồ cho người khác, lại là một người khác giới nữa, ngại thật chứ đùa à… Ôi mẹ ơi, cởi phăng cái quần âu đến cái quần tam giác vàng đang bao bọc chú đại bàng gãy cánh nằm cuộn tròn trong đấy mà tôi ngượng chín mặt, mà tầm này thì chú ấy có hay biết gì đâu mà sợ nhỉ, thôi, cởi nốt luôn, coi như tôi đang học môn sinh học, mà được tận mắt sờ vào hàng thật chứ chẳng phải như những hình nộm trên trường.
Khi tay tôi chạm vào mép quần lót, nhẹ nhàng kéo xuống, chả hiểu sao con đại bàng lại từ từ bật dậy, ôi mẹ ơi nó sừng sững lên như một cây đại thụ giữa đồng cỏ nhỏ, tôi được học địa lí nữa sao, đây đích thực là cánh rừng thu nhỏ, mà đây rừng gì mà có mỗi một cây, cây lại chẳng có nổi một lá, thân cây gân guốc đủ màu thế kia.. Sợ chết tôi rồi, tôi phải đè nó xuống mới được, ơ, sao nó lỳ thế nhỉ, càng đè nó càng bật như lò xo ý, ghê quá đi..
Đột nhiên chú già bật ngồi dậy kéo tôi xuống giường, toàn thân người chú áp đảo lên tôi, cái cự vật của chú cứ đâm vào người khiến tôi thật khó chịu:
- - Chú làm gì vậy?
Giọng chú Toàn khàn khàn, mắt lờ mờ:
- - hỏi em mới đúng, định giết người k dao à? Tôi là đàn ông ấy!
"Em"? Tôi có nghe lầm không?
- - Tôi chỉ muốn thay đồ giúp chú thôi mà ¿!
- - Em bảo muốn chăm sóc tôi còn gì? Lúc nãy mạnh mồm lắm mà!
Chú Toàn nhìn tôi, tôi như mụ mị vào đôi mắt ấy, toàn thân đờ ra mặc cho chiếc môi đã bị môi chú phủ lên và mút mạnh, chiếc lưỡi ướt át của chú khuấy mọi ngóc ngách trong khoang miệng của tôi, rồi vành tai tôi bất ngờ bị chú bất ngờ cắn vào, tôi giật người lên, hơi thở cũng nhanh một cách bất thường. Cái lưỡi của chú Toàn đi đến đâu tôi run lẩy bẩy đến đó, chú đưa tôi phiêu diêu tận cùng trời cuối đất, những đê mê chú mang lại tôi không kìm chế được mà rên lên, lúc này khuôn miệng của chú đang nằm trên bầu ngực của tôi, một tay xoa bóp, một tay di chuyển xuống hang động mà đưa ngón tay vào du ngoạn, đầu óc tôi chưa bao giờ mê muội như thế hay do bản năng mê trai bộc phát đỉnh điểm một phần là do kỹ thuật chú Toàn quá đỉnh, hàng cũng thuộc diện khủng nên tôi làm sao không mê cho được, tôi uốn éo, rên rỉ khi cái vật to lớn đó tiến vào, phải nói dù không phải lần đầu tôi với chú quan hệ, nhưng là lần đầu tiên khi tôi hoàn toàn tỉnh táo không có chút rượu, thế nhưng sự khoái lạc lấn át tất cả, tôi hòa vào chú, cùng nhau trải qua nhiều tư thế, chú mạnh mẽ ra vào dồn dập, tôi choàng tay lên cổ chú đón nhận. Chú vỗ vỗ mông tôi lật ngược tôi nằm sấp lại, rồi tiến vào từ phía sau, những màn mây mưa kịch liệt kéo dài gần một tiếng, sau khi những tinh binh đi thẳng vào tổ nhỏ thì tôi cũng nép mình vào ngực chú mà ngủ, bên ngoài mưa giông bỗng kéo đến từng đợt.