Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59: Linh An mang thai sao?
Hứa Ngụy Phàm đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, làm các xét nghiệm cần thiết mất cả một buổi chiều. Bác sĩ Kim đứng cạnh hắn, vỗ vai động viên:
“Đừng lo lắng quá! Chú nghĩ cháu làm việc quá sức nên mới sinh ra căng thẳng thôi.”
Ông khuyên Hứa Ngụy Phàm sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, điều chỉnh lại giờ giấc ăn ngủ cho hợp lý. Hắn gật đầu, cảm ơn bác sĩ Kim một tiếng. Dẫu vậy, hắn vẫn thấy bứt rứt trong lòng.
Đợi hơn một tuần nữa sẽ có kết quả sinh thiết, đến lúc đó Hứa Ngụy Phàm mới yên tâm được.
Hoặc cũng có thể, hắn lại rơi vào tuyệt vọng…
Hứa Ngụy Phàm tản bộ trong khuôn viên bệnh viện, trùng hợp hắn lại thấy bóng dáng của cô gái nhỏ. Ban đầu cứ nghĩ bản thân nhìn nhầm, nhưng đến gần thì đúng là Linh An thật.
Còn có cả Đan Nhiên nữa. Hắn hơi nhíu mày, lẽ nào bé con của hắn bị bệnh gì?
“Trời ơi nhìn cưng quá đi mất!” Linh An chỉ vào giấy siêu âm, trầm trồ với cô bạn thân của mình.
“Ừ. Bé xíu như hạt đậu vậy! Ban nãy cậu cũng thấy mà phải không?”
Hai cô gái nói chuyện không ngớt lời. Lát sau Đan Nhiên mới giục Linh An mau đến quầy lấy thuốc. Hứa Ngụy Phàm ngờ ngợ nhìn lên, mới phát hiện hai cô gái đi ra từ khoa Sản của bệnh viện.
Hắn đừng tần ngần một lúc lâu, đột nhiên tim đập bình bịch. Nhớ đến lần cuối cùng hai người làm chuyện thân mật, lẽ nào…
Linh An mang thai sao?
Cả người hắn rộn ràng khó tả, trên môi treo một nụ cười rạng rỡ. Nhìn cử chỉ của Linh An ban nãy, có vẻ như rất thích đứa trẻ.
Hắn sắp được làm cha sao? Hứa Ngụy Phàm nghĩ đến bảo bối nhỏ xíu của hai người, hạnh phúc không gì tả nổi.
“Aaa…” Hắn đứng giữa khuôn viên bệnh viện, hét lên như một thằng khùng.1
Hứa Ngụy Phàm lái xe về nhà, cảm xúc bỗng trở nên lẫn lộn. Nhưng sau đó hắn tự trấn an bản thân mình, dặn lòng phải thật bình tĩnh.
Bác sĩ Kim đã nói không sao rồi, hắn phải tin ông ấy!
Hứa Ngụy Phàm về nhà sớm, vừa gặp Hứa phu nhân đã ôm chầm lấy. Bà nhìn gương mặt cười toe toét của con trai mình, liền hỏi:
“Có chuyện gì vui sao? Mau kể mẹ nghe nào.”
“Mẹ à, mẹ sắp có cháu nội bế rồi.”
Hứa phu nhân nghe xong, sững người ra một lúc, rồi lắp bắp hỏi hắn:
“Có… có thật không? Con bé nói với con sao?”
“Không phải. Là con chính mắt nhìn thấy Linh An đi khám thai, còn có Đan Nhiên nữa đi cùng em ấy nữa.”
Có lẽ Linh An vừa mới biết, nên chưa kịp nói với Hứa Ngụy Phàm. Hai mẹ con đứng ôm nhau mừng rơn người. Hứa phu nhân sốt sắng, ngay lập tức muốn sang nhà họ Diệp nhận cháu nội.
“Mẹ đừng nóng vội, chuyện này phải để Linh An tự nói ra. Mẹ cũng biết da mặt em ấy mỏng, chúng ta nhiệt tình quá sẽ khiến con dâu của mẹ hoảng sợ.” Hứa Ngụy Phàm thuyết phục bà.
Hứa phu nhân gật gật, đồng ý với hắn. Phụ nữ có thai rất nhạy cảm, thân là mẹ của hai đứa con, bà dặn Hứa Ngụy Phàm phải nuông chiều Linh An hơn nữa, còn phải dành thời gian quan tâm cô và đứa trẻ trong bụng.
Đến lúc thấy Đan Nhiên đưa Linh An về, Hứa Ngụy Phàm đã chạy ngay sang nhà cô. Hắn xin phép ông nội Diệp đưa cô đi chơi, sau đó sẽ dùng bữa ở bên ngoài.
“Bảo bối, em có thèm gì không? Anh đưa em đi ăn.”
“Thật sao?” Hai mắt Linh An sáng rực lên.
Cô kể ra hàng loạt món ăn, Hứa Ngụy Phàm gật gù, cẩn thận ghi chép lại. Hắn tìm nhà hàng thích hợp trên bản đồ, rồi lái xe đến đó.
Để cho thoải mái, Hứa Ngụy Phàm đã đặt phòng ăn riêng. Linh An nhìn vào quyển thực đơn sang trọng, chỉ hết món này đến món khác.
“Ngụy Phàm, hôm nay anh có chuyện gì vui sao?” Cô ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt hơi ngước lên nhìn người đàn ông này.
Hứa Ngụy Phàm gật nhẹ đầu, miệng cười rạng rỡ.
“Là gì vậy? Nói em nghe đi.”
“Em đoán thử xem.”
Linh An nghĩ nghĩ, đoán già đoán non hết cái này đến cái khác nhưng vẫn không trúng. Lát sau, cô không thèm đoán nữa.
“Mặc kệ anh đó. Em chuẩn bị ăn đây!”
Phục vụ bưng thức ăn lên bàn, mùi thơm phưng phức của đồ ăn làm cho cái bụng của Linh An kê réo. Cô cầm đũa lên bắt đầu đánh chén, nhưng vẫn không quên gắp cho Hứa Ngụy Phàm.
“Anh ăn nhiều vào đi! Hình như anh ốm hơn trước rồi.”
Linh An nũng nịu, đưa con tôm vừa mới bóc cho vào miệng hắn.
Cô ăn nhiều đến no căng cả bụng, vậy mà cái tên nào đó chỉ ngồi ngẩn ra đó nhìn. Sau đó, Hứa Ngụy Phàm còn hỏi một câu khiến cô muốn độn thổ:
“Em no chưa? Hay là anh gọi thêm vài món nữa nhé?”
“Xùy, không ăn nữa đâu. Ngụy Phàm, chúng ta ra công viên hóng mát đi.”
Linh An muốn gì, hắn đều chiều theo cô. Thanh toán xong, Hứa Ngụy Phàm lái xe đưa cô đến công viên gần đó. Sợ Linh An lạnh, hắn cởi áo vest của mình, khoác lên người cô gái nhỏ.
Hai người tay nắm tay đi dạo trong công viên. Linh An đi một lúc đã mỏi chân, Hứa ngụy Phàm bèn cúi xuống, cõng cô trên lưng mình.
“Ngụy Phàm, cuối năm nay chúng ta đính hôn nhé?” Cô nỉ non vào tai hắn.
Hứa Ngụy Phàm như có dòng điện chạy quanh người, cảm giác lâng lâng trở nên mãnh liệt. Hắn cõng cô vào trong xe, để cô ngồi lên đùi mình.
“Anh nghe theo em hết.”
Linh An bật cười, đưa ngón tay quệt nhẹ lên mũi hắn.
“Thê nô chính hiệu!”
Hứa Ngụy Phàm không nói gì, chính là ngấm ngầm thừa nhận. Hắn nghiêng đầu về phía trước, chẳng mấy chốc đã chiếm trọn đôi môi mềm. Linh An nhắm mắt, đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Bàn tay Hứa Ngụy Phàm luồn vào trong áo, nhẹ nhàng xoa cái bụng căng đầy của cô gái nhỏ.
“Đừng lo lắng quá! Chú nghĩ cháu làm việc quá sức nên mới sinh ra căng thẳng thôi.”
Ông khuyên Hứa Ngụy Phàm sắp xếp thời gian nghỉ ngơi, điều chỉnh lại giờ giấc ăn ngủ cho hợp lý. Hắn gật đầu, cảm ơn bác sĩ Kim một tiếng. Dẫu vậy, hắn vẫn thấy bứt rứt trong lòng.
Đợi hơn một tuần nữa sẽ có kết quả sinh thiết, đến lúc đó Hứa Ngụy Phàm mới yên tâm được.
Hoặc cũng có thể, hắn lại rơi vào tuyệt vọng…
Hứa Ngụy Phàm tản bộ trong khuôn viên bệnh viện, trùng hợp hắn lại thấy bóng dáng của cô gái nhỏ. Ban đầu cứ nghĩ bản thân nhìn nhầm, nhưng đến gần thì đúng là Linh An thật.
Còn có cả Đan Nhiên nữa. Hắn hơi nhíu mày, lẽ nào bé con của hắn bị bệnh gì?
“Trời ơi nhìn cưng quá đi mất!” Linh An chỉ vào giấy siêu âm, trầm trồ với cô bạn thân của mình.
“Ừ. Bé xíu như hạt đậu vậy! Ban nãy cậu cũng thấy mà phải không?”
Hai cô gái nói chuyện không ngớt lời. Lát sau Đan Nhiên mới giục Linh An mau đến quầy lấy thuốc. Hứa Ngụy Phàm ngờ ngợ nhìn lên, mới phát hiện hai cô gái đi ra từ khoa Sản của bệnh viện.
Hắn đừng tần ngần một lúc lâu, đột nhiên tim đập bình bịch. Nhớ đến lần cuối cùng hai người làm chuyện thân mật, lẽ nào…
Linh An mang thai sao?
Cả người hắn rộn ràng khó tả, trên môi treo một nụ cười rạng rỡ. Nhìn cử chỉ của Linh An ban nãy, có vẻ như rất thích đứa trẻ.
Hắn sắp được làm cha sao? Hứa Ngụy Phàm nghĩ đến bảo bối nhỏ xíu của hai người, hạnh phúc không gì tả nổi.
“Aaa…” Hắn đứng giữa khuôn viên bệnh viện, hét lên như một thằng khùng.1
Hứa Ngụy Phàm lái xe về nhà, cảm xúc bỗng trở nên lẫn lộn. Nhưng sau đó hắn tự trấn an bản thân mình, dặn lòng phải thật bình tĩnh.
Bác sĩ Kim đã nói không sao rồi, hắn phải tin ông ấy!
Hứa Ngụy Phàm về nhà sớm, vừa gặp Hứa phu nhân đã ôm chầm lấy. Bà nhìn gương mặt cười toe toét của con trai mình, liền hỏi:
“Có chuyện gì vui sao? Mau kể mẹ nghe nào.”
“Mẹ à, mẹ sắp có cháu nội bế rồi.”
Hứa phu nhân nghe xong, sững người ra một lúc, rồi lắp bắp hỏi hắn:
“Có… có thật không? Con bé nói với con sao?”
“Không phải. Là con chính mắt nhìn thấy Linh An đi khám thai, còn có Đan Nhiên nữa đi cùng em ấy nữa.”
Có lẽ Linh An vừa mới biết, nên chưa kịp nói với Hứa Ngụy Phàm. Hai mẹ con đứng ôm nhau mừng rơn người. Hứa phu nhân sốt sắng, ngay lập tức muốn sang nhà họ Diệp nhận cháu nội.
“Mẹ đừng nóng vội, chuyện này phải để Linh An tự nói ra. Mẹ cũng biết da mặt em ấy mỏng, chúng ta nhiệt tình quá sẽ khiến con dâu của mẹ hoảng sợ.” Hứa Ngụy Phàm thuyết phục bà.
Hứa phu nhân gật gật, đồng ý với hắn. Phụ nữ có thai rất nhạy cảm, thân là mẹ của hai đứa con, bà dặn Hứa Ngụy Phàm phải nuông chiều Linh An hơn nữa, còn phải dành thời gian quan tâm cô và đứa trẻ trong bụng.
Đến lúc thấy Đan Nhiên đưa Linh An về, Hứa Ngụy Phàm đã chạy ngay sang nhà cô. Hắn xin phép ông nội Diệp đưa cô đi chơi, sau đó sẽ dùng bữa ở bên ngoài.
“Bảo bối, em có thèm gì không? Anh đưa em đi ăn.”
“Thật sao?” Hai mắt Linh An sáng rực lên.
Cô kể ra hàng loạt món ăn, Hứa Ngụy Phàm gật gù, cẩn thận ghi chép lại. Hắn tìm nhà hàng thích hợp trên bản đồ, rồi lái xe đến đó.
Để cho thoải mái, Hứa Ngụy Phàm đã đặt phòng ăn riêng. Linh An nhìn vào quyển thực đơn sang trọng, chỉ hết món này đến món khác.
“Ngụy Phàm, hôm nay anh có chuyện gì vui sao?” Cô ôm lấy cánh tay hắn, khuôn mặt hơi ngước lên nhìn người đàn ông này.
Hứa Ngụy Phàm gật nhẹ đầu, miệng cười rạng rỡ.
“Là gì vậy? Nói em nghe đi.”
“Em đoán thử xem.”
Linh An nghĩ nghĩ, đoán già đoán non hết cái này đến cái khác nhưng vẫn không trúng. Lát sau, cô không thèm đoán nữa.
“Mặc kệ anh đó. Em chuẩn bị ăn đây!”
Phục vụ bưng thức ăn lên bàn, mùi thơm phưng phức của đồ ăn làm cho cái bụng của Linh An kê réo. Cô cầm đũa lên bắt đầu đánh chén, nhưng vẫn không quên gắp cho Hứa Ngụy Phàm.
“Anh ăn nhiều vào đi! Hình như anh ốm hơn trước rồi.”
Linh An nũng nịu, đưa con tôm vừa mới bóc cho vào miệng hắn.
Cô ăn nhiều đến no căng cả bụng, vậy mà cái tên nào đó chỉ ngồi ngẩn ra đó nhìn. Sau đó, Hứa Ngụy Phàm còn hỏi một câu khiến cô muốn độn thổ:
“Em no chưa? Hay là anh gọi thêm vài món nữa nhé?”
“Xùy, không ăn nữa đâu. Ngụy Phàm, chúng ta ra công viên hóng mát đi.”
Linh An muốn gì, hắn đều chiều theo cô. Thanh toán xong, Hứa Ngụy Phàm lái xe đưa cô đến công viên gần đó. Sợ Linh An lạnh, hắn cởi áo vest của mình, khoác lên người cô gái nhỏ.
Hai người tay nắm tay đi dạo trong công viên. Linh An đi một lúc đã mỏi chân, Hứa ngụy Phàm bèn cúi xuống, cõng cô trên lưng mình.
“Ngụy Phàm, cuối năm nay chúng ta đính hôn nhé?” Cô nỉ non vào tai hắn.
Hứa Ngụy Phàm như có dòng điện chạy quanh người, cảm giác lâng lâng trở nên mãnh liệt. Hắn cõng cô vào trong xe, để cô ngồi lên đùi mình.
“Anh nghe theo em hết.”
Linh An bật cười, đưa ngón tay quệt nhẹ lên mũi hắn.
“Thê nô chính hiệu!”
Hứa Ngụy Phàm không nói gì, chính là ngấm ngầm thừa nhận. Hắn nghiêng đầu về phía trước, chẳng mấy chốc đã chiếm trọn đôi môi mềm. Linh An nhắm mắt, đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Bàn tay Hứa Ngụy Phàm luồn vào trong áo, nhẹ nhàng xoa cái bụng căng đầy của cô gái nhỏ.