Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1372
Chương 1372
“Ông dám!”
“Con trai của nhà họ Lục, Lục Viễn Phương tôi thân là người đứng đầu tất nhiên có thể làm chủ được”
“Ngay cả tiền đồ của Tích ông cũng không thèm ngó ngàng gì tới sao?”
“Tôi có nói không để ý à? Chẳng qua là nhiều người đi học lớp đó mà thôi! Có ảnh hưởng gì đến Tích hả?”
“Đó là một đứa con riêng, nó không xứng đáng!!”
“Thế thì Kỷ Vân Như, bà sinh con trai cũng không xứng!”
“Lục Viễn Phương, cái đồ súc sinh nhà ông!”
Lục Viễn Phương nhức đầu nói: “Đủ rồi! Tôi không muốn ầm ï với bà ở chỗ này, là con cháu của nhà họ Lục thì đều được hưởng đãi ngộ như nhau, Minh Dao cũng không phải ngoại lệ! Hơn nữa Minh Dao chỉ là con gái, con bé chẳng cướp nổi cái gì của Tích, bà không cần đề phòng sớm như thế”
“Thật không? Không cướp nổi cái gì? Ông tiêu bao nhiêu tiền lên người con bé đó, ông tưởng trong lòng tôi không biết à?”
“Tiền đầu tư cho chương trình đã kiếm lại… còn nhiều gấp đôi, chính tôi đầu tư cái gì tôi tự có kế hoạch, không tới lượt bà ở đây hoa tay múa chân!”
Nói xong câu này, Lục Viễn Phương xoay người rời đi.
Lúc ở nhà phiền muộn không chịu nổi, ông ta thường hay đến khách sạn.
Trước kia ông ta thường cùng Bạch Kỳ Sương đến khách sạn…
Trong căn phòng đó có rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ của bọn họ.
Kỷ Vân Như tức giận cắn răng, đập vỡ không ít thứ.
Lục Tích đứng ngoài cửa im lặng nhìn cô ta, sắc mặt trắng bệch.
Kỷ Vân Như chợt quay đầu thì thấy cậu bé.
“Tích… sao con tới đây?”
“Mẹ… tại sao mẹ lại cảm thấy bố không thương con? Rõ ràng bố đối xử với con rất tốt… Minh Dao là chị con, sao mẹ lại mắng chị ấy là con riêng thế? Chị ấy rất đáng yêu… cũng rất hiểu chuyện, mẹ có thể đừng măng chị ấy nữa được không?”
Kỷ Vân Như thật sự tức đến phát điên.
Lục Viễn Phương thế mà lại nói những lời này với Tích.
Tích lại còn xem cái đứa con riêng đó là chị gái…
Kỷ Vân Như ở trước mặt người khác đều hung hăng càn quấy, chỉ có trước mặt con trai mới là dáng vẻ mẹ hiền.
Cô ta đi đến ôm Lục Tích vào lòng nói: “Tích… mẹ chỉ nói giỡn thôi, con thật sự muốn đi học cùng với Minh Dao à?”
“Dạ, chị ấy rất dễ thương… rất hiểu chuyện, ba cũng có đối xử không tốt với con, chỉ cần con chăm sóc Minh Dao tốt thì bố sẽ khen con trưởng thành, biết chăm sóc người khác…”
Cho nên Lục Viễn Phương vì Tích chăm sóc con gái ông ta tốt nên mới đối xử tốt với Tíchl!
Kỷ Vân Như sắp bị tức chết.
Tại sao ông ta mãi vẫn không chịu tỉnh, tại sao!!
Nếu không phải vì anh trai vẫn chưa tỉnh lại, cô ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ nhiều như thế được?
Ai cũng nói cô ta hung hăng càn quấy, tính tình xấu xí?
Bọn họ có nhìn thấy dáng vẻ lúc đầu của cô ta chưa?
Nhiều năm như vậy cô ta đã ngấm ngầm chịu đựng thành bộ dạng gì?
Kỷ Vân Như ôm Lục Tích, nhẹ nhàng võ lưng cậu bé: “Ngoan, Tích ngoan… Chúng ta ráng nhịn thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, chờ cậu con tỉnh lại… là tốt, bố con sẽ đối xử với con càng tốt hơn…”
“Ông dám!”
“Con trai của nhà họ Lục, Lục Viễn Phương tôi thân là người đứng đầu tất nhiên có thể làm chủ được”
“Ngay cả tiền đồ của Tích ông cũng không thèm ngó ngàng gì tới sao?”
“Tôi có nói không để ý à? Chẳng qua là nhiều người đi học lớp đó mà thôi! Có ảnh hưởng gì đến Tích hả?”
“Đó là một đứa con riêng, nó không xứng đáng!!”
“Thế thì Kỷ Vân Như, bà sinh con trai cũng không xứng!”
“Lục Viễn Phương, cái đồ súc sinh nhà ông!”
Lục Viễn Phương nhức đầu nói: “Đủ rồi! Tôi không muốn ầm ï với bà ở chỗ này, là con cháu của nhà họ Lục thì đều được hưởng đãi ngộ như nhau, Minh Dao cũng không phải ngoại lệ! Hơn nữa Minh Dao chỉ là con gái, con bé chẳng cướp nổi cái gì của Tích, bà không cần đề phòng sớm như thế”
“Thật không? Không cướp nổi cái gì? Ông tiêu bao nhiêu tiền lên người con bé đó, ông tưởng trong lòng tôi không biết à?”
“Tiền đầu tư cho chương trình đã kiếm lại… còn nhiều gấp đôi, chính tôi đầu tư cái gì tôi tự có kế hoạch, không tới lượt bà ở đây hoa tay múa chân!”
Nói xong câu này, Lục Viễn Phương xoay người rời đi.
Lúc ở nhà phiền muộn không chịu nổi, ông ta thường hay đến khách sạn.
Trước kia ông ta thường cùng Bạch Kỳ Sương đến khách sạn…
Trong căn phòng đó có rất nhiều kỷ niệm trong quá khứ của bọn họ.
Kỷ Vân Như tức giận cắn răng, đập vỡ không ít thứ.
Lục Tích đứng ngoài cửa im lặng nhìn cô ta, sắc mặt trắng bệch.
Kỷ Vân Như chợt quay đầu thì thấy cậu bé.
“Tích… sao con tới đây?”
“Mẹ… tại sao mẹ lại cảm thấy bố không thương con? Rõ ràng bố đối xử với con rất tốt… Minh Dao là chị con, sao mẹ lại mắng chị ấy là con riêng thế? Chị ấy rất đáng yêu… cũng rất hiểu chuyện, mẹ có thể đừng măng chị ấy nữa được không?”
Kỷ Vân Như thật sự tức đến phát điên.
Lục Viễn Phương thế mà lại nói những lời này với Tích.
Tích lại còn xem cái đứa con riêng đó là chị gái…
Kỷ Vân Như ở trước mặt người khác đều hung hăng càn quấy, chỉ có trước mặt con trai mới là dáng vẻ mẹ hiền.
Cô ta đi đến ôm Lục Tích vào lòng nói: “Tích… mẹ chỉ nói giỡn thôi, con thật sự muốn đi học cùng với Minh Dao à?”
“Dạ, chị ấy rất dễ thương… rất hiểu chuyện, ba cũng có đối xử không tốt với con, chỉ cần con chăm sóc Minh Dao tốt thì bố sẽ khen con trưởng thành, biết chăm sóc người khác…”
Cho nên Lục Viễn Phương vì Tích chăm sóc con gái ông ta tốt nên mới đối xử tốt với Tíchl!
Kỷ Vân Như sắp bị tức chết.
Tại sao ông ta mãi vẫn không chịu tỉnh, tại sao!!
Nếu không phải vì anh trai vẫn chưa tỉnh lại, cô ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ nhiều như thế được?
Ai cũng nói cô ta hung hăng càn quấy, tính tình xấu xí?
Bọn họ có nhìn thấy dáng vẻ lúc đầu của cô ta chưa?
Nhiều năm như vậy cô ta đã ngấm ngầm chịu đựng thành bộ dạng gì?
Kỷ Vân Như ôm Lục Tích, nhẹ nhàng võ lưng cậu bé: “Ngoan, Tích ngoan… Chúng ta ráng nhịn thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, chờ cậu con tỉnh lại… là tốt, bố con sẽ đối xử với con càng tốt hơn…”