Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-74
Chương 74: Đây là một đám thần kinh à?
"Ha ha ha... Dương Diễm, một mình kẻ quỷ nghèo kiết xác như cô cũng đừng trêu chọc đến cô Lâm đây của chúng tôi, cô ấy không phải người mà cô có thể trêu vào đầu."
"Đúng thế." Mấy cô gái ngồi bên cạnh Lâm Xuân Mạn cô một tiếng tôi một tiếng phụ họa.
Dương Diễm cười lạnh nói: "Tôi cũng không giống đám chó cảnh các cô, ỷ vào cô chủ con nhà giàu có người ta có tí đã làm chó săn cho người ta rồi."
Mấy người đó biến sắc, nói: "Dương Diễm, cô mới là chó cảnh ấy!""Noãn Tâm, đừng để ý tới mấy người đó, chỉ là mấy con chó thích sủa gâu gâu thôi ấy mà! Chúng ta ăn tiếp đi."
Tô Noãn Tâm nghe vậy, thu lại tầm
'nhìn, cười nói: "Diễm à, miệng cậu vẫn độc như vậy." "Đối phó với thứ người như vậy, miệng
không độc sao mà được?"
Lâm Xuân Mạn nhíu mày nói: "Đừng chứ Dương Diễm, cô nói bọn họ là chó cảnh, cô có nghĩ mình ngay cả cơ hội làm chó cảnh cũng không có hay không?"
Tô Noãn Tâm cau mày nói: "Cô gái này nói thế nào ấy nhỉ? Diễm nhà tôi không có chuyện gì làm mà phải đi làm chó cảnh cho người khác sao?"
"Ô kìa, cô gái sưng mặt sưng mũi xấu xí này là ai vậy? Hình như không phải sinh viên của trường chúng ta đúng không?"Mẹ nó, cô xấu chỗ nào.
Chẳng qua là gương mặt vừa mới ngủ dậy thôi, hơi sưng một tí thôi, nhưng không có xấu nha!
Quên đi, Dương Diễm nói bọn họ là chó, cô là một con người, không cần chấp nhặt với một bầy chó.
"Tôi chính xác không phải là sinh viên của trường các cô, tôi tới đây chơi với bạn, xin hỏi là làm phiền đến mấy người sao?"
"Đương nhiên là phiền rồi! Toàn bộ người ở ký túc xá đều biết, tôi và Dương Diễm không hợp nhau... Tôi thấy cô ta vui, tôi sẽ bực mình."
Tô Noãn Tâm không nhịn được liếc một cái, đây là cái loại người quái gì vậy.
"Diễm, cậu ở cùng ký túc xá với bọn họ
Dương Diễm cười khổ nói: "Ừ."
à?""Toàn bộ sao?"
"Đúng thế, qua lại chút chút, nhưng không có việc gì, ngoại trừ châm chọc tớ hai ba câu, bọn họ cũng không có bản lĩnh khác đâu."
Nhưng cùng một ký túc xá, ngày nào ngẩng đầu cũng thấy mà cúi đầu cũng hay, không có việc gì mà chế nhạo đôi ba câu, gây ra chút phiền toái nhỏ gì đó cũng khiến người khác rất ghét
Vốn là con đường sinh viên của Dương Diễm sẽ rất tốt đẹp, xem ra cũng không khả khẩm hơn bao nhiêu
Điều kiện gia đình của hai người cũng gần như nhau, nhưng gia đình của Dương Diễm bố mẹ đều khỏe mạnh, đều có tiền lượng của gia đình, nuôi cô ấy học đại học cũng không thành vấn đề.
Chủ với dì biết được Diễm bị người ta xa lánh ở ký túc trường học thế này, có lẽsẽ đau lòng chết mất.
"Tớ nói, này, Dương Diễm, hai người sang bên kia ăn đi, còn mặt dày ngồi ở đây, khiến người ta chướng mắt lắm đấy." Lâm Xuân Mạn thấy bọn họ không để ý đến mình, lại mở miệng thêm lần nữa để tìm cảm giác tồn tại.
Dương Diễm cau mày nói: "Cái căng tin này là do nhà cô mở à? Chế chúng tôi ngứa mắt, sao không tự mình phẳn ra xa một chút?"
"Dương Diễm, sao cô dám nói chuyện như thế với Xuân Mạn? Mỗi lần Xuân Mạn đến căng tin đều gọi nhiều đồ ăn như vậy, lại còn là đồ đắt tiền nhất nữa chứ, đương nhiên là chọn chỗ tốt mà ngồi rồi, cô xem cái bộ dáng nghèo kiết xác của cô kia, gọi hải suất đồ ăn nhanh như thế, lại còn chiếm vị trí tốt như vậy, cô xứng hả?".
"Đúng thế đấy!"Mẹ nó.
Cái đám này bị thần kinh à, rõ ràng là một đám rảnh mỡ không có việc gì làm đi gây sự đây mà.
Đôi mắt của Tô Noãn, Tâm khẽ nheo lại, đang muốn đứng lên dạy dỗ bọn họ một chút, đã bị Dương Diễm kéo lại nói: "Noãn Tâm, đừng có nghĩa khí nắm quyền, chúng ta đổi chỗ là được."
Tô Noãn Tấm thấy bạn nổi khổ của mình tính tình từ bé đã nóng nảy, vậy mà lại dễ dàng khuất phục trước đám thần kinh này, trong lòr vô kinh ngạc.
Chợt nghe Dương Diễm ghé vào tại cô nói nhỏ: "Lâm Xuân Mạn là con gái cưng của nhà họ Lâm, một trong số công ty giải trí đứng đầu trong giới đó, những người đó tâng bốc có ta cũng là vì việc này. Chúng ta không nên chọc vào thì hơn." Tô Noãn Tâm không phục nói: "Đây không phải là ýthể hiếp người đó sao!"
"Ha ha ha... Dương Diễm, một mình kẻ quỷ nghèo kiết xác như cô cũng đừng trêu chọc đến cô Lâm đây của chúng tôi, cô ấy không phải người mà cô có thể trêu vào đầu."
"Đúng thế." Mấy cô gái ngồi bên cạnh Lâm Xuân Mạn cô một tiếng tôi một tiếng phụ họa.
Dương Diễm cười lạnh nói: "Tôi cũng không giống đám chó cảnh các cô, ỷ vào cô chủ con nhà giàu có người ta có tí đã làm chó săn cho người ta rồi."
Mấy người đó biến sắc, nói: "Dương Diễm, cô mới là chó cảnh ấy!""Noãn Tâm, đừng để ý tới mấy người đó, chỉ là mấy con chó thích sủa gâu gâu thôi ấy mà! Chúng ta ăn tiếp đi."
Tô Noãn Tâm nghe vậy, thu lại tầm
'nhìn, cười nói: "Diễm à, miệng cậu vẫn độc như vậy." "Đối phó với thứ người như vậy, miệng
không độc sao mà được?"
Lâm Xuân Mạn nhíu mày nói: "Đừng chứ Dương Diễm, cô nói bọn họ là chó cảnh, cô có nghĩ mình ngay cả cơ hội làm chó cảnh cũng không có hay không?"
Tô Noãn Tâm cau mày nói: "Cô gái này nói thế nào ấy nhỉ? Diễm nhà tôi không có chuyện gì làm mà phải đi làm chó cảnh cho người khác sao?"
"Ô kìa, cô gái sưng mặt sưng mũi xấu xí này là ai vậy? Hình như không phải sinh viên của trường chúng ta đúng không?"Mẹ nó, cô xấu chỗ nào.
Chẳng qua là gương mặt vừa mới ngủ dậy thôi, hơi sưng một tí thôi, nhưng không có xấu nha!
Quên đi, Dương Diễm nói bọn họ là chó, cô là một con người, không cần chấp nhặt với một bầy chó.
"Tôi chính xác không phải là sinh viên của trường các cô, tôi tới đây chơi với bạn, xin hỏi là làm phiền đến mấy người sao?"
"Đương nhiên là phiền rồi! Toàn bộ người ở ký túc xá đều biết, tôi và Dương Diễm không hợp nhau... Tôi thấy cô ta vui, tôi sẽ bực mình."
Tô Noãn Tâm không nhịn được liếc một cái, đây là cái loại người quái gì vậy.
"Diễm, cậu ở cùng ký túc xá với bọn họ
Dương Diễm cười khổ nói: "Ừ."
à?""Toàn bộ sao?"
"Đúng thế, qua lại chút chút, nhưng không có việc gì, ngoại trừ châm chọc tớ hai ba câu, bọn họ cũng không có bản lĩnh khác đâu."
Nhưng cùng một ký túc xá, ngày nào ngẩng đầu cũng thấy mà cúi đầu cũng hay, không có việc gì mà chế nhạo đôi ba câu, gây ra chút phiền toái nhỏ gì đó cũng khiến người khác rất ghét
Vốn là con đường sinh viên của Dương Diễm sẽ rất tốt đẹp, xem ra cũng không khả khẩm hơn bao nhiêu
Điều kiện gia đình của hai người cũng gần như nhau, nhưng gia đình của Dương Diễm bố mẹ đều khỏe mạnh, đều có tiền lượng của gia đình, nuôi cô ấy học đại học cũng không thành vấn đề.
Chủ với dì biết được Diễm bị người ta xa lánh ở ký túc trường học thế này, có lẽsẽ đau lòng chết mất.
"Tớ nói, này, Dương Diễm, hai người sang bên kia ăn đi, còn mặt dày ngồi ở đây, khiến người ta chướng mắt lắm đấy." Lâm Xuân Mạn thấy bọn họ không để ý đến mình, lại mở miệng thêm lần nữa để tìm cảm giác tồn tại.
Dương Diễm cau mày nói: "Cái căng tin này là do nhà cô mở à? Chế chúng tôi ngứa mắt, sao không tự mình phẳn ra xa một chút?"
"Dương Diễm, sao cô dám nói chuyện như thế với Xuân Mạn? Mỗi lần Xuân Mạn đến căng tin đều gọi nhiều đồ ăn như vậy, lại còn là đồ đắt tiền nhất nữa chứ, đương nhiên là chọn chỗ tốt mà ngồi rồi, cô xem cái bộ dáng nghèo kiết xác của cô kia, gọi hải suất đồ ăn nhanh như thế, lại còn chiếm vị trí tốt như vậy, cô xứng hả?".
"Đúng thế đấy!"Mẹ nó.
Cái đám này bị thần kinh à, rõ ràng là một đám rảnh mỡ không có việc gì làm đi gây sự đây mà.
Đôi mắt của Tô Noãn, Tâm khẽ nheo lại, đang muốn đứng lên dạy dỗ bọn họ một chút, đã bị Dương Diễm kéo lại nói: "Noãn Tâm, đừng có nghĩa khí nắm quyền, chúng ta đổi chỗ là được."
Tô Noãn Tấm thấy bạn nổi khổ của mình tính tình từ bé đã nóng nảy, vậy mà lại dễ dàng khuất phục trước đám thần kinh này, trong lòr vô kinh ngạc.
Chợt nghe Dương Diễm ghé vào tại cô nói nhỏ: "Lâm Xuân Mạn là con gái cưng của nhà họ Lâm, một trong số công ty giải trí đứng đầu trong giới đó, những người đó tâng bốc có ta cũng là vì việc này. Chúng ta không nên chọc vào thì hơn." Tô Noãn Tâm không phục nói: "Đây không phải là ýthể hiếp người đó sao!"