Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Tình cảm khác thường
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Ngủ một giấc no căng, lúc Tiêu Điểm Điềm tỉnh dậy Ngụy Chính Thần lại biến mất lần nữa. Công việc của hắn vẫn luôn bận rộn, mỗi ngày dành ra nhiều thời gian ân ái với cô như thế đã là cực hạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thân thể cô đã tốt hơn rất nhiều, sau khi ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng, cả người giống như đây máu sống lại.
Tiêu Điểm Điểm đi ra khỏi phòng ngủ, trong biệt thự có thêm rất nhiều nữ hâu, đèn đuốc cũng được bật sáng trưng, khiến cho không gian rộng lớn tăng thêm ba phần ấm áp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy nữ chủ nhân đi đến, một nữ hầu tiến lên thông báo với cô.
- Phu nhân, tiên sinh đã dùng bữa tối trước, bây giờ ngài ấy đang làm việc trong thư phòng. Tiên sinh có dặn dò nếu như phu nhân tỉnh dậy thì phải dùng bữa tối trước, sau đó tới thư phòng tìm ngài ấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu Điểm Điềm gật đầu, lại nghĩ tới xưng hô của nữ hâu, trong lòng cô có chút ngọt ngào. Nếu không có sự cho phép của chú, chắc chắn bọn họ sẽ không gọi cô như thế. Nói như vậy, trong lòng chú ít nhất cũng không coi cô là công cụ để tiết dục đúng không?
Cô gái nhỏ tung tăng đi tới phòng ăn. Cả bàn ăn rộng lớn có thể chứa được mấy chục người lúc này chỉ có một mình cô, khiến Tiêu Điểm Điềm cảm thấy hơi cô đơn. Nhưng nhớ tới chú còn đang ở thư phòng chờ cô đến tìm, trong nháy mắt tâm trạng cô gái nhỏ tốt hẳn lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đồ ăn khá thanh đạm, tất cả đều là những món bổ dưỡng ít dầu mỡ, chủ yếu là để chăm sóc cho thân thể cô, dù sao phục vụ Ngụy gia trên giường cũng là một công việc vô cùng hao phí thể lực đó!
Tiêu Điểm Điềm dù không phải tiểu thư quý tộc gì, nhưng từ khi sinh ra cô đã là công chúa nhỏ được lão đại hắc bang nâng trong lòng bàn tay. Thuộc hạ trong Hắc Long Bang thậm chí còn nói đùa rằng có khi bang chủ mới là cha ruột của tiểu thư cũng nên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Được nuôi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ nên lễ nghi trên bàn ăn của cô gái nhỏ rất tao nhã. Cả người cô toát lên khí chất điềm tĩnh dịu dàng giống như tiểu thư khuê các thời phong kiến, nhưng khuôn mặt và dáng người mỹ lệ kia, nhìn thế nào cũng giống đóa hoa trong nhà kính được người ta tỉ mỉ chăm sóc.
Ngụy gia mang tiểu thư tới nơi này làm gì, có thuộc hạ thân cận nào của hắn mà không rõ. Lúc này đám người mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra lão đại không phải đang nuôi con gái mà là dưỡng con dâu nuôi từ nhỏ nha! Thế này thì rất nhanh thôi Ngụy gia sẽ có người thừa kế rồi, thiếu chủ hắc đạo đó, nghe rất uy phong mài!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mất hơn nửa tiếng cô mới dùng xong bữa tối. Tiêu Điểm Điểm đi dạo một vòng trong biệt thự, sau đó mới đi lên tầng ba, tới thư phòng của Ngụy Chính Thần.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng, từ trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Vào đi.
Cánh cửa hé ra một khe hở, Tiêu Điểm Điềm nghiêng cái đầu nhỏ nhắn vụng trộm nhìn vào bên trong thư phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi mắt ngập nước ngoài ý muốn đụng phải một đôi mắt xanh thâm mang đầy ý cười. Ngụy Chính Thần dựa lưng vào ghế, khóe miệng trêu tức cười cười, mang theo vài phần tà mị giống như đùa giỡn nhìn hành động của cô gái nhỏ.
Hắn không khỏi nhớ đến khi cô còn nhỏ, lúc nào cũng quấn quýt bám lấy hắn, mỗi khi trộm theo hắn tới thư phòng đều là dáng vẻ rụt rè đáng yêu như thế này, tựa như trẻ con muốn chơi trốn tìm, thử xem lúc nào thì hắn mới phát hiện ra cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt người đàn ông càng thêm dịu dàng, thanh âm từ tính khiến cho lòng cô càng thêm nhộn nhạo.
- Bảo bối, mau tới đây nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không hiểu sao lúc này Tiêu Điểm Điểm lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô cảm thấy vị trí của chú trong lòng cô bây giờ không còn giống như trước nữa. Nhìn thấy người đàn ông này, ngoài cảm xúc quyến luyến ỷ lại cô còn sinh ra một tia tình tố khác thường. Mỗi khi nhớ đến hắn, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô không còn là nụ cười sủng nịch, mà là đôi mắt thâm trầm chứa đầy dục vọng, môi mỏng nóng rực hôn khắp thân thể cô, và cả côn thịt thô to hung hăng sáp nhập bên trong hoa huyệt.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô gái nhỏ bất giác mang theo chút trốn tránh, không dám đối diện với đôi mắt như nhìn thấu hết thảy của hắn kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong thư phòng, ngọn đèn vàng cam ấm áp chiếu vào thân thể thiếu nữ, làn váy mềm mại phác họa dáng người uyển chuyển lả lướt, trong vẻ thanh thuần lại lộ ra một chút quyến rũ gợi cảm non nớt.
Đôi mắt xanh thẫm càng thêm thâm trầm, dục vọng đã bắt đầu trào dâng trong đáy mắt hắn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu Điểm Điềm đã đi đến trước mặt người đàn ông. Hắn vươn tay ra, khẩn cấp muốn hái đóa hoa kiều diễm này ôm vào trong lòng.
- Bảo bối, vừa nhìn thấy con ta đã cứng rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.com
**********
Ngủ một giấc no căng, lúc Tiêu Điểm Điềm tỉnh dậy Ngụy Chính Thần lại biến mất lần nữa. Công việc của hắn vẫn luôn bận rộn, mỗi ngày dành ra nhiều thời gian ân ái với cô như thế đã là cực hạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thân thể cô đã tốt hơn rất nhiều, sau khi ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng, cả người giống như đây máu sống lại.
Tiêu Điểm Điểm đi ra khỏi phòng ngủ, trong biệt thự có thêm rất nhiều nữ hâu, đèn đuốc cũng được bật sáng trưng, khiến cho không gian rộng lớn tăng thêm ba phần ấm áp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy nữ chủ nhân đi đến, một nữ hầu tiến lên thông báo với cô.
- Phu nhân, tiên sinh đã dùng bữa tối trước, bây giờ ngài ấy đang làm việc trong thư phòng. Tiên sinh có dặn dò nếu như phu nhân tỉnh dậy thì phải dùng bữa tối trước, sau đó tới thư phòng tìm ngài ấy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu Điểm Điềm gật đầu, lại nghĩ tới xưng hô của nữ hâu, trong lòng cô có chút ngọt ngào. Nếu không có sự cho phép của chú, chắc chắn bọn họ sẽ không gọi cô như thế. Nói như vậy, trong lòng chú ít nhất cũng không coi cô là công cụ để tiết dục đúng không?
Cô gái nhỏ tung tăng đi tới phòng ăn. Cả bàn ăn rộng lớn có thể chứa được mấy chục người lúc này chỉ có một mình cô, khiến Tiêu Điểm Điềm cảm thấy hơi cô đơn. Nhưng nhớ tới chú còn đang ở thư phòng chờ cô đến tìm, trong nháy mắt tâm trạng cô gái nhỏ tốt hẳn lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đồ ăn khá thanh đạm, tất cả đều là những món bổ dưỡng ít dầu mỡ, chủ yếu là để chăm sóc cho thân thể cô, dù sao phục vụ Ngụy gia trên giường cũng là một công việc vô cùng hao phí thể lực đó!
Tiêu Điểm Điềm dù không phải tiểu thư quý tộc gì, nhưng từ khi sinh ra cô đã là công chúa nhỏ được lão đại hắc bang nâng trong lòng bàn tay. Thuộc hạ trong Hắc Long Bang thậm chí còn nói đùa rằng có khi bang chủ mới là cha ruột của tiểu thư cũng nên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Được nuôi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ nên lễ nghi trên bàn ăn của cô gái nhỏ rất tao nhã. Cả người cô toát lên khí chất điềm tĩnh dịu dàng giống như tiểu thư khuê các thời phong kiến, nhưng khuôn mặt và dáng người mỹ lệ kia, nhìn thế nào cũng giống đóa hoa trong nhà kính được người ta tỉ mỉ chăm sóc.
Ngụy gia mang tiểu thư tới nơi này làm gì, có thuộc hạ thân cận nào của hắn mà không rõ. Lúc này đám người mới giật mình tỉnh ngộ, thì ra lão đại không phải đang nuôi con gái mà là dưỡng con dâu nuôi từ nhỏ nha! Thế này thì rất nhanh thôi Ngụy gia sẽ có người thừa kế rồi, thiếu chủ hắc đạo đó, nghe rất uy phong mài!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mất hơn nửa tiếng cô mới dùng xong bữa tối. Tiêu Điểm Điểm đi dạo một vòng trong biệt thự, sau đó mới đi lên tầng ba, tới thư phòng của Ngụy Chính Thần.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng, từ trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
- Vào đi.
Cánh cửa hé ra một khe hở, Tiêu Điểm Điềm nghiêng cái đầu nhỏ nhắn vụng trộm nhìn vào bên trong thư phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đôi mắt ngập nước ngoài ý muốn đụng phải một đôi mắt xanh thâm mang đầy ý cười. Ngụy Chính Thần dựa lưng vào ghế, khóe miệng trêu tức cười cười, mang theo vài phần tà mị giống như đùa giỡn nhìn hành động của cô gái nhỏ.
Hắn không khỏi nhớ đến khi cô còn nhỏ, lúc nào cũng quấn quýt bám lấy hắn, mỗi khi trộm theo hắn tới thư phòng đều là dáng vẻ rụt rè đáng yêu như thế này, tựa như trẻ con muốn chơi trốn tìm, thử xem lúc nào thì hắn mới phát hiện ra cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt người đàn ông càng thêm dịu dàng, thanh âm từ tính khiến cho lòng cô càng thêm nhộn nhạo.
- Bảo bối, mau tới đây nào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không hiểu sao lúc này Tiêu Điểm Điểm lại cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô cảm thấy vị trí của chú trong lòng cô bây giờ không còn giống như trước nữa. Nhìn thấy người đàn ông này, ngoài cảm xúc quyến luyến ỷ lại cô còn sinh ra một tia tình tố khác thường. Mỗi khi nhớ đến hắn, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô không còn là nụ cười sủng nịch, mà là đôi mắt thâm trầm chứa đầy dục vọng, môi mỏng nóng rực hôn khắp thân thể cô, và cả côn thịt thô to hung hăng sáp nhập bên trong hoa huyệt.
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô gái nhỏ bất giác mang theo chút trốn tránh, không dám đối diện với đôi mắt như nhìn thấu hết thảy của hắn kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong thư phòng, ngọn đèn vàng cam ấm áp chiếu vào thân thể thiếu nữ, làn váy mềm mại phác họa dáng người uyển chuyển lả lướt, trong vẻ thanh thuần lại lộ ra một chút quyến rũ gợi cảm non nớt.
Đôi mắt xanh thẫm càng thêm thâm trầm, dục vọng đã bắt đầu trào dâng trong đáy mắt hắn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiêu Điểm Điềm đã đi đến trước mặt người đàn ông. Hắn vươn tay ra, khẩn cấp muốn hái đóa hoa kiều diễm này ôm vào trong lòng.
- Bảo bối, vừa nhìn thấy con ta đã cứng rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cập nhật chương mới nhanh nhất trên VietWriter.com