Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-175
Chương 175: Chương 175: Về nơi có ánh sáng.
Những người xung quanh vì tò mò câu chuyện của tôi mà lán lại nghe, có người còn chỉ trỏ nói tôi bị thôi miên, có người thì nói tôi bị đánh thuốc mê. Còn khuyên tôi vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem sao. Nhưng tôi làm sao vào bệnh viện giờ này khi tôi còn chưa tìm thấy con mình chứ?
Hết quan tâm hỏi han, bọn họ lại như thêm dầu vào lửa khiến tôi tá hỏa.
"Nghe nói dạo gần đây nhiều vụ bắt cóc man rợ lắm, chúng nó toàn rình công viên với khu vui chơi thôi. "
"Ừ ừ đấy, tôi cũng chẳng dám cho con mình đến đây nữa đâu, an ninh kém khủng khiếp, bảo check camera mà mãi chẳng thấy tăm hơi đâu. "
Tôi không dám nghĩ, chỉ biết ôm đầu chạy khỏi nơi đông người đó, tôi chẳng biết đi về đâu, tôi lạc mất phương hướng. Chỉ biết chạy đi xung quanh nơi chúng tôi từng đến rồi lần mò đoán vị trí của con mụ kia. Tôi gặp mãi mới có người nói rằng vừa thấy con mụ ấy ở khu tô tượng cho bé, tôi lại phi như bay vào tìm nhưng chẳng thấy đâu.
Tôi tuyệt vọng. Đáng lẽ tôi nên nghe lời Vũ, đáng lẽ tôi nên ở nhà...
Tôi ngu ngốc quá!
Nghĩ tới Vũ, một ánh sáng như vụt qua đầu tôi, tôi cầm cái điện thoại ngón tay run run bấm từng số, tôi đập liên tục vào trán, nước mắt cứ tuôn rơi lã chã trên mặt.
Tôi gọi mãi mà Vũ không nghe, rốt cuộc cả ngày hôm nay anh ta làm gì mà tôi gọi mãi không nghe? Tôi như ngồi trên đống lửa, gọi tới cuộc thứ tám anh ta mới chịu nghe.
"Alo. "
Nghe thấy giọng anh, tôi mất hết bình tĩnh mà gào vừa khóc.
"Ôi anh ơi! Con... con... con mình..."
Thấy giọng tôi đang yếu dần đi, Vũ như cảm nhận được có chuyện lớn xảy ra, anh trấn an tôi.
"Bình tĩnh nào bình tĩnh nào, có chuyện gì nói anh nghe. "
"Em cho con đi chơi ở công viên, không thấy đâu nữa rồi... không thấy nữa rồi anh ơi..."
Tôi hét lên qua điện thoại trong tuyệt vọng, Vũ nghe tôi đau lòng như thế không gặng hỏi nhiều mà chỉ hỏi:
"Công viên nào? Em báo cảnh sát chưa? Anh đến ngay. "
"Mọi người giúp em báo rồi, công viên X. Anh mau đến đi em xin anh đấy. "
"Được rồi, đứng yên một chỗ anh phái người đi tìm ngay đây. "
Anh nói xong câu đó cũng cúp máy luôn. Nhưng tôi làm sao ngồi yên nổi? Chỉ vì do người mẹ vô tích sự của tôi mà tôi lạc mất con.
Tôi vừa chạy đi khắp nơi vừa gào lên gọi:
"Bảo Bối, con ở đâu? Mẹ xin lỗi mà. Mẹ xin lỗi con nhiều lắm. "
Tôi lại tiếp tục chạy khắp công viên, rộng lớn thế này tôi biết con tôi ở đâu chứ?
Cái bọn khốn nạn đấy! Nó lách camera nên chỉ thấy được mỗi cảnh con mụ kia bế con tôi rời đi nhưng chẳng biết đi đâu thì camera đã không chiếu tới nữa rồi.
"Aaaaaaaa! "
Cái lũ khốn nạn nhà nó, tôi sẽ băm vằm con mụ đấy ra hàng vạn mảnh. Tôi chưa bao giờ hận ai nhiều như thế, cái lũ chó chết bắt con tôi rồi chúng nó sẽ phải trả giá!
Nghĩ tới nụ cười của bảo bối vừa mới ở đây thôi mà ruột gan tôi như muốn nổ tung! Nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, còn để lộ hàm răng sữa mới mọc...
Ôi con tôi! Nó mới hai tuổi rưỡi thôi! Làm ơn đừng khiến nó đau, chỉ cần nó xước một chút da thôi tôi cũng thấy mình như bị cắt mất một miếng thịt!
Không biết bảo bối có khóc không? Có khiến cho chúng nó nổi điên không...
Ôi trời ơi! Con tôi!
Tôi nhìn thời gian đã 1 tiếng trôi qua rồi, không biết bọn nó đối xử với con tôi như nào, gió càng lúc càng mạnh, không biết chúng nó có mặc thêm áo cho con tôi không?
Ôi trời ơi là trời!
Ông trời ơi!
Tôi ngẩng mặt lên trời gào lên một câu, nước mắt rơi đầy trên gương mặt.
"Tôi đã làm gì mà ông đối xử với tôi như thế? Tôi đã làm gì sai sao? "
Tôi đưa tay bấu chặt lấy lồng ngực đang quặn thắt của mình... Thầm cầu xin đừng có chuyện gì không may xảy ra với con tôi...
Con tôi không có tội, chỉ cầu mong mọi chuyện tồi tệ đổ lên đầu tôi đây này, đừng làm hại con tôi mà...
Tôi ngã khụy xuống nền đường ẩm ướt, để mặc cho người đi kẻ lại nhìn tôi chằm chằm, đầu tôi ong ong, mắt cũng hoa đi, nhìn một thành hai.
Tôi vội vàng lau nước mắt, không, tôi không được nghỉ ngơi, tôi phải đi tìm con.
Tôi lau nước mắt, đứng dậy nhưng cái chân đau của tôi không cho phép, tôi lại ngã xuống đường một lần nữa, cánh tay chống xuống vì ma sát với nền đất mà ứa máu.
Nhưng tôi mặc kệ, dù cho cơ thể tôi đã đến giới hạn rồi, nhưng tôi mặc kệ đứng dậy mà bước từng bước lảo đảo về phía trước.
"Con ơi... con ở đâu... "
Tôi vừa đi vừa khóc như một con thần kinh, mặc kệ những ánh mắt xa lạ đang dán chặt vào người tôi kia, tôi tiếp tục bước đi rồi lại ngã khụy xuống nền đất.
Tôi cố gắng đưa tay ra bò dậy, không đi được thì bò, tôi không ở yên một chỗ đâu...
Tôi cứ thế khóc đến đỏ cả mắt, trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một giọng nói trầm thấp vang bên tai tôi...
Đi về phía trước, về nơi có ánh sáng...
Tại sao lúc này giọng nói ấy lại hiện lên trong đầu tôi? Nó luôn hiện lên khi tôi tuyệt vọng nhất. Đã lâu rồi tôi chưa gặp lại người đàn ông đó trong giấc mơ của tôi, tại sao người ấy lại xuất hiện?
Người đó luôn hiện lên cứu rỗi tôi ra khỏi cơn ác mộng bóng tối...
Nghĩ vậy, một tia sáng lướt qua đầu tôi...
Một hy vọng nhỏ nhoi sượt qua trái tim tôi...
Tôi lau nước mắt, cố gắng đứng dậy một lần nữa, giọng nói ấy như tiếp thêm sức lực cho tôi đi về phía trước.
Tin tôi, phía trước là ánh sáng...
Đây là thực hay là mơ?
Chúng ta sắp gặp nhau rồi...
Không hiểu sao nước mắt cứ rơi lã chã trên gương mặt tôi càng lúc càng nhiều, tôi bước từng bước khập khễnh vội vàng.
Kia là cổng công viên mà...
Cổng công viên có một con dốc, khi tôi cố leo lên đỉnh dốc thì nhìn thấy ở đầu dốc kia là...
Tôi sững người...
Trời đông giá rét, một người đàn ông có ngoại hình cao lớn như người mẫu, thu hút tất cả những ánh mắt ở nơi này. Anh ta mặc áo khoác măng tô đen trông rất phong trần. Mái tóc bị gió thổi bay nhưng càng nổi bật vẻ lãng tử của anh.
Người đàn ông đó dựa người vào chiếc xe Roll Royce sang trọng, từng đường nét trên gương mặt đều đẹp tới nao lòng, đôi mắt trầm buồn hướng về phía xa, tay anh ta... đang ôm Bảo bối...
Đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ tưởng như không ai có thể làm dậy sóng được nhưng khi ánh mắt vừa giao nhau, đôi mắt kia bỗng trở nên sửng sốt...
Những người xung quanh vì tò mò câu chuyện của tôi mà lán lại nghe, có người còn chỉ trỏ nói tôi bị thôi miên, có người thì nói tôi bị đánh thuốc mê. Còn khuyên tôi vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe xem sao. Nhưng tôi làm sao vào bệnh viện giờ này khi tôi còn chưa tìm thấy con mình chứ?
Hết quan tâm hỏi han, bọn họ lại như thêm dầu vào lửa khiến tôi tá hỏa.
"Nghe nói dạo gần đây nhiều vụ bắt cóc man rợ lắm, chúng nó toàn rình công viên với khu vui chơi thôi. "
"Ừ ừ đấy, tôi cũng chẳng dám cho con mình đến đây nữa đâu, an ninh kém khủng khiếp, bảo check camera mà mãi chẳng thấy tăm hơi đâu. "
Tôi không dám nghĩ, chỉ biết ôm đầu chạy khỏi nơi đông người đó, tôi chẳng biết đi về đâu, tôi lạc mất phương hướng. Chỉ biết chạy đi xung quanh nơi chúng tôi từng đến rồi lần mò đoán vị trí của con mụ kia. Tôi gặp mãi mới có người nói rằng vừa thấy con mụ ấy ở khu tô tượng cho bé, tôi lại phi như bay vào tìm nhưng chẳng thấy đâu.
Tôi tuyệt vọng. Đáng lẽ tôi nên nghe lời Vũ, đáng lẽ tôi nên ở nhà...
Tôi ngu ngốc quá!
Nghĩ tới Vũ, một ánh sáng như vụt qua đầu tôi, tôi cầm cái điện thoại ngón tay run run bấm từng số, tôi đập liên tục vào trán, nước mắt cứ tuôn rơi lã chã trên mặt.
Tôi gọi mãi mà Vũ không nghe, rốt cuộc cả ngày hôm nay anh ta làm gì mà tôi gọi mãi không nghe? Tôi như ngồi trên đống lửa, gọi tới cuộc thứ tám anh ta mới chịu nghe.
"Alo. "
Nghe thấy giọng anh, tôi mất hết bình tĩnh mà gào vừa khóc.
"Ôi anh ơi! Con... con... con mình..."
Thấy giọng tôi đang yếu dần đi, Vũ như cảm nhận được có chuyện lớn xảy ra, anh trấn an tôi.
"Bình tĩnh nào bình tĩnh nào, có chuyện gì nói anh nghe. "
"Em cho con đi chơi ở công viên, không thấy đâu nữa rồi... không thấy nữa rồi anh ơi..."
Tôi hét lên qua điện thoại trong tuyệt vọng, Vũ nghe tôi đau lòng như thế không gặng hỏi nhiều mà chỉ hỏi:
"Công viên nào? Em báo cảnh sát chưa? Anh đến ngay. "
"Mọi người giúp em báo rồi, công viên X. Anh mau đến đi em xin anh đấy. "
"Được rồi, đứng yên một chỗ anh phái người đi tìm ngay đây. "
Anh nói xong câu đó cũng cúp máy luôn. Nhưng tôi làm sao ngồi yên nổi? Chỉ vì do người mẹ vô tích sự của tôi mà tôi lạc mất con.
Tôi vừa chạy đi khắp nơi vừa gào lên gọi:
"Bảo Bối, con ở đâu? Mẹ xin lỗi mà. Mẹ xin lỗi con nhiều lắm. "
Tôi lại tiếp tục chạy khắp công viên, rộng lớn thế này tôi biết con tôi ở đâu chứ?
Cái bọn khốn nạn đấy! Nó lách camera nên chỉ thấy được mỗi cảnh con mụ kia bế con tôi rời đi nhưng chẳng biết đi đâu thì camera đã không chiếu tới nữa rồi.
"Aaaaaaaa! "
Cái lũ khốn nạn nhà nó, tôi sẽ băm vằm con mụ đấy ra hàng vạn mảnh. Tôi chưa bao giờ hận ai nhiều như thế, cái lũ chó chết bắt con tôi rồi chúng nó sẽ phải trả giá!
Nghĩ tới nụ cười của bảo bối vừa mới ở đây thôi mà ruột gan tôi như muốn nổ tung! Nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, còn để lộ hàm răng sữa mới mọc...
Ôi con tôi! Nó mới hai tuổi rưỡi thôi! Làm ơn đừng khiến nó đau, chỉ cần nó xước một chút da thôi tôi cũng thấy mình như bị cắt mất một miếng thịt!
Không biết bảo bối có khóc không? Có khiến cho chúng nó nổi điên không...
Ôi trời ơi! Con tôi!
Tôi nhìn thời gian đã 1 tiếng trôi qua rồi, không biết bọn nó đối xử với con tôi như nào, gió càng lúc càng mạnh, không biết chúng nó có mặc thêm áo cho con tôi không?
Ôi trời ơi là trời!
Ông trời ơi!
Tôi ngẩng mặt lên trời gào lên một câu, nước mắt rơi đầy trên gương mặt.
"Tôi đã làm gì mà ông đối xử với tôi như thế? Tôi đã làm gì sai sao? "
Tôi đưa tay bấu chặt lấy lồng ngực đang quặn thắt của mình... Thầm cầu xin đừng có chuyện gì không may xảy ra với con tôi...
Con tôi không có tội, chỉ cầu mong mọi chuyện tồi tệ đổ lên đầu tôi đây này, đừng làm hại con tôi mà...
Tôi ngã khụy xuống nền đường ẩm ướt, để mặc cho người đi kẻ lại nhìn tôi chằm chằm, đầu tôi ong ong, mắt cũng hoa đi, nhìn một thành hai.
Tôi vội vàng lau nước mắt, không, tôi không được nghỉ ngơi, tôi phải đi tìm con.
Tôi lau nước mắt, đứng dậy nhưng cái chân đau của tôi không cho phép, tôi lại ngã xuống đường một lần nữa, cánh tay chống xuống vì ma sát với nền đất mà ứa máu.
Nhưng tôi mặc kệ, dù cho cơ thể tôi đã đến giới hạn rồi, nhưng tôi mặc kệ đứng dậy mà bước từng bước lảo đảo về phía trước.
"Con ơi... con ở đâu... "
Tôi vừa đi vừa khóc như một con thần kinh, mặc kệ những ánh mắt xa lạ đang dán chặt vào người tôi kia, tôi tiếp tục bước đi rồi lại ngã khụy xuống nền đất.
Tôi cố gắng đưa tay ra bò dậy, không đi được thì bò, tôi không ở yên một chỗ đâu...
Tôi cứ thế khóc đến đỏ cả mắt, trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, một giọng nói trầm thấp vang bên tai tôi...
Đi về phía trước, về nơi có ánh sáng...
Tại sao lúc này giọng nói ấy lại hiện lên trong đầu tôi? Nó luôn hiện lên khi tôi tuyệt vọng nhất. Đã lâu rồi tôi chưa gặp lại người đàn ông đó trong giấc mơ của tôi, tại sao người ấy lại xuất hiện?
Người đó luôn hiện lên cứu rỗi tôi ra khỏi cơn ác mộng bóng tối...
Nghĩ vậy, một tia sáng lướt qua đầu tôi...
Một hy vọng nhỏ nhoi sượt qua trái tim tôi...
Tôi lau nước mắt, cố gắng đứng dậy một lần nữa, giọng nói ấy như tiếp thêm sức lực cho tôi đi về phía trước.
Tin tôi, phía trước là ánh sáng...
Đây là thực hay là mơ?
Chúng ta sắp gặp nhau rồi...
Không hiểu sao nước mắt cứ rơi lã chã trên gương mặt tôi càng lúc càng nhiều, tôi bước từng bước khập khễnh vội vàng.
Kia là cổng công viên mà...
Cổng công viên có một con dốc, khi tôi cố leo lên đỉnh dốc thì nhìn thấy ở đầu dốc kia là...
Tôi sững người...
Trời đông giá rét, một người đàn ông có ngoại hình cao lớn như người mẫu, thu hút tất cả những ánh mắt ở nơi này. Anh ta mặc áo khoác măng tô đen trông rất phong trần. Mái tóc bị gió thổi bay nhưng càng nổi bật vẻ lãng tử của anh.
Người đàn ông đó dựa người vào chiếc xe Roll Royce sang trọng, từng đường nét trên gương mặt đều đẹp tới nao lòng, đôi mắt trầm buồn hướng về phía xa, tay anh ta... đang ôm Bảo bối...
Đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ tưởng như không ai có thể làm dậy sóng được nhưng khi ánh mắt vừa giao nhau, đôi mắt kia bỗng trở nên sửng sốt...