Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-38
Chương 38: Chương 38
"Vy... có thể cho anh xem lại ngực của em được không? "
Cái.... Cái gì... ?
Tôi trợn tròn mắt, tai ù đi, cảm giác tim mình như đang ngừng đập, đến thở ra tôi cũng không dám.
Thời gian như ngừng trôi, không gian căn phòng ngưng đọng lại. Một lúc lâu sau đó tôi mới có thể hít thở được dù vẫn còn khó khăn. Tôi đưa tay lên ngực vuốt vuốt, tự trấn an mình, chắc là nghe nhầm thôi...
Nghe nhầm thôi...Chắc chắn là thế, chú không thể nào là người như vậy được...
Tôi cứ vậy mà tự lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu mình.
Thế mà chú lại thốt ra một câu như vả vào mặt tôi.
"Anh.... Anh cấn lắm rồi... "
Mặt tôi méo xệch, tôi không tin nổi vào những gì mình nghe thấy.
Cái đồ biến thái nhà chú!
Tôi không chịu nổi nữa rồi, máu nóng như dồn lên não, tôi tốc chăn ra đứng phắt dậy cầm lấy cái gối của mình mà lao lên giường chú với tốc độ ánh sáng.
Tôi thực sự bốc hỏa rồi! Cứ thế cầm cái gối đập tới tấp vào người chú, vừa đập vừa hét lên:
"Chú là cái đồ biến thái, đồ biến thái, chú có biết là tôi đang cố gắng quên đi chuyện của ngày hôm qua, cố gắng nghĩ chú chỉ là trong phút chốc không kiềm chế được mới như vậy. Sao chú có thể nói với tôi như vậy hả? Sao chú có thể đối xử với tôi như thế? "
"Hay là chú chập mạch rồi? Tôi không tin... không tin... Chú lại trêu tôi hả? Tôi không tin chú là con người như vậy... Là con người như vậy... "
"Tôi đã cố gắng... cố gắng nghĩ thật tốt về chú dù cái suy nghĩ xấu xa về chú cứ bám lấy tôi... Chú... Đồ biến tháiiiiiiiiiiii. "
Chú không hề phản ứng với những đòn tấn công của tôi, chú cứ mặc cho tôi đánh chú, đôi lông mày đen nhánh nhíu lại, bày ra gương mặt rầu rĩ.
"Chú nói đi, nói chú nói đùa đi, tôi sẽ tin chú mà... "
Tôi đang cho chú cơ hội để thu lại lời nói của mình, ai ngờ chú lại im lặng... Chú sao vậy? Muốn tôi tức tới chết sao?
Tôi gia tăng tốc lực của mình, phát tiết trên người chú tới nửa tiếng đồng hồ, đến mức cánh tay mỏi nhừ tôi mới dừng lại, thở hổn hển.
Tóc chú trở lên lộn xộn, gương mặt vẫn bi thương như vậy. Nhưng mà... Tôi không thể tha thứ nổi...
"Nói đi, chú nói gì đi, tại sao chú có thể biến thành con người như vậy hả? Chẳng lẽ... đây mới là con người thật của chú? "
Tôi cứ nghĩ chú sẽ nói lời xin lỗi tôi, ai ngờ chú lại thốt ra một câu vô liêm sỉ:
"Em đẹp vậy làm sao anh chịu được. "
Ối trời ơi! Tôi điên mất! Có lẽ tôi cần phải uống thuốc trợ tim, tôi đưa tay vỗ trán mình "đét" một cái...
Ôi thánh thần ơi, người chú mẫu mực mà tôi luôn ngưỡng mộ đây ư? Người chú chính trực phong ba bão táp cũng không thể làm lay động chú đây ư? Không thể tin nổi...
Tôi nuốt xuống cục tức đang nghẹn ứ trong cổ, cố gắng kiềm chế hỏi lại:
"Nói đi, nói cho tôi biết, chú bắt đầu biến thái từ lúc nào vậy? Hay là trước đó vốn thế? "
Chú thản nhiên đáp:
"Từ trước tới nay anh luôn khống chế dục vọng khi ở cạnh em, anh từng nghĩ điều đó thật đáng xấu hổ. Ngày trước anh chưa hề nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ yêu nhau. Tình cảm nảy mầm từ khi nào anh cũng không rõ... Chỉ là... Mỗi lúc ở cạnh em... Anh... bắt đầu thấy cồn cào... "
"Nhưng sau vụ việc hôm qua, nhìn thấy toàn bộ cơ thể của em, anh đã nghĩ thông rồi, anh chỉ yêu mình em, người anh cưới chỉ có em, sớm muộn là vậy.... tại sao... "
"Chú im đi!!!!!!!!"- Tôi không kìm được mà gắt lên.
"Có phải ngày trước chú cũng thế rồi đúng không hả? Chú 'mất' rồi còn gì? Đúng không? "
"Không! Chưa bao giờ anh thèm khát như vậy đối với một người con gái, trước kia... toàn là những cô gái chủ động... "
Cái gì?
Tôi tức tới mặt mày đỏ gắt, toàn thân nóng bừng, hít thở càng lúc càng khó khăn. Chú... trước kia là con người dễ dãi như vậy sao? Chú... Chú... Làm tôi tức chết mất!
"Tin anh... "
Chú liền tiến tới cầm lấy bàn tay của tôi vuốt ve. Bây giờ mà chú còn tỏ ra quan tâm tôi được hả? Tôi lập tức rút tay mình ra khỏi tay chú, thét lên:
"Cái đồ dễ dãi nhà chú không biết đã lên giường với bao nhiêu người rồi, chú quả là đồ hư hỏng, tôi đã nhìn sai chú rồi... Nhìn sai chú rồi!!!! "
Lần này, chú không hề nhượng bộ mà nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt của chú mang theo sự thành khẩn, sự chân thật. Tôi không nhìn ra chút giả dối nào.
"Anh chỉ có cảm xúc với riêng cơ thể em. Em nói anh biến thái cũng được, sau ngày hôm qua anh mới nhận ra từ trước tới nay mình đã sở hữu khả năng kiềm chế lớn như thế. Ngày còn trẻ, anh cũng là đàn ông như bao người khác, cũng có sinh lý, cũng cần giải tỏa, nhưng đó thực sự chỉ là giải tỏa về mặt thể xác. Còn bây giờ anh thực sự nảy sinh cảm giác muốn em... Ai yêu nhau thì cũng vậy, anh yêu em, là thật. Anh muốn em... rất muốn... Nếu anh không thèm em thì anh không phải là đàn ông nữa rồi! "
Cái gì? Tôi trợn ngược mắt nhìn chú...
Tại sao chú không hề kiêng nể gì hết vậy? Tôi chết vì chú mất thôi, tôi tức giận xông tới, đẩy chú xuống giường lại tiếp tục dùng gối đánh lên người chú.
"Chú là cái đồ............ siêu biến thái........ Đồ đáng ghét, đáng ghét, sao chú có thể thốt ra lời như vậy... "
Đang đánh hăng, chú lại đột ngột giữ tay tôi lại. Tôi không thể rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của chú... Chú định làm gì chứ?
Á!
Chú lập tức ngồi dậy kéo tôi nằm xuống giường, tình thế đột nhiên bị lật ngược, bấy giờ tôi mới chính là con thỏ non bị thịt...
Mặt mày tôi tái mép... không phải chứ...
Chú định... định dở trò với tôi thật ư?
Không... chú không thể biến thái với tôi như thế được...
Trong đầu tôi lập tức hiện ra hàng nghìn viễn cảnh đen tối khác nhau...
Chú giữ chặt hai tay tôi, đặt cố định lên đầu giường, tôi mở căng hết mắt nhìn chú. Tôi muốn giãy giụa cũng không nổi, chân chú đang đè lên chân tôi.
Tôi muốn nói gì đó, muốn thét lên, nhưng...
Tôi không thể!... Tôi đang sợ... Sợ tới mức chết đứng!
Chú nhìn tôi, đôi mắt chứa chan bao tình cảm dành cho tôi, đôi mắt vô cùng ấm áp.
Bỗng nhiên, nỗi sợ hãi trong tôi được thay thế bằng một cảm giác an toàn. Trái tim như được bao phủ bởi một hơi ấm...
Tôi không biết nữa, chỉ là đôi mắt của chú sao mà thâm tình quá...
Chú nhìn tôi mỉm cười:
"Anh yêu em. "
Trong đôi con ngươi đen láy của chú tôi chỉ nhìn thấy mình trong đó, đôi mắt thâm tình và cuồng si như vậy, chứa chan bao nhiêu là tình cảm dành cho tôi. Nhất thời, tôi bị đôi mắt của chú đánh gục.
Một câu anh yêu em thôi đã làm trái tim của tôi tan chảy. Nỗi sợ hãi chú cũng biến mất hết cả rồi, bởi vì... trong đôi mắt chú dường như chỉ tồn tại mỗi mình tôi.
"Vy... có thể cho anh xem lại ngực của em được không? "
Cái.... Cái gì... ?
Tôi trợn tròn mắt, tai ù đi, cảm giác tim mình như đang ngừng đập, đến thở ra tôi cũng không dám.
Thời gian như ngừng trôi, không gian căn phòng ngưng đọng lại. Một lúc lâu sau đó tôi mới có thể hít thở được dù vẫn còn khó khăn. Tôi đưa tay lên ngực vuốt vuốt, tự trấn an mình, chắc là nghe nhầm thôi...
Nghe nhầm thôi...Chắc chắn là thế, chú không thể nào là người như vậy được...
Tôi cứ vậy mà tự lặp đi lặp lại câu nói ấy trong đầu mình.
Thế mà chú lại thốt ra một câu như vả vào mặt tôi.
"Anh.... Anh cấn lắm rồi... "
Mặt tôi méo xệch, tôi không tin nổi vào những gì mình nghe thấy.
Cái đồ biến thái nhà chú!
Tôi không chịu nổi nữa rồi, máu nóng như dồn lên não, tôi tốc chăn ra đứng phắt dậy cầm lấy cái gối của mình mà lao lên giường chú với tốc độ ánh sáng.
Tôi thực sự bốc hỏa rồi! Cứ thế cầm cái gối đập tới tấp vào người chú, vừa đập vừa hét lên:
"Chú là cái đồ biến thái, đồ biến thái, chú có biết là tôi đang cố gắng quên đi chuyện của ngày hôm qua, cố gắng nghĩ chú chỉ là trong phút chốc không kiềm chế được mới như vậy. Sao chú có thể nói với tôi như vậy hả? Sao chú có thể đối xử với tôi như thế? "
"Hay là chú chập mạch rồi? Tôi không tin... không tin... Chú lại trêu tôi hả? Tôi không tin chú là con người như vậy... Là con người như vậy... "
"Tôi đã cố gắng... cố gắng nghĩ thật tốt về chú dù cái suy nghĩ xấu xa về chú cứ bám lấy tôi... Chú... Đồ biến tháiiiiiiiiiiii. "
Chú không hề phản ứng với những đòn tấn công của tôi, chú cứ mặc cho tôi đánh chú, đôi lông mày đen nhánh nhíu lại, bày ra gương mặt rầu rĩ.
"Chú nói đi, nói chú nói đùa đi, tôi sẽ tin chú mà... "
Tôi đang cho chú cơ hội để thu lại lời nói của mình, ai ngờ chú lại im lặng... Chú sao vậy? Muốn tôi tức tới chết sao?
Tôi gia tăng tốc lực của mình, phát tiết trên người chú tới nửa tiếng đồng hồ, đến mức cánh tay mỏi nhừ tôi mới dừng lại, thở hổn hển.
Tóc chú trở lên lộn xộn, gương mặt vẫn bi thương như vậy. Nhưng mà... Tôi không thể tha thứ nổi...
"Nói đi, chú nói gì đi, tại sao chú có thể biến thành con người như vậy hả? Chẳng lẽ... đây mới là con người thật của chú? "
Tôi cứ nghĩ chú sẽ nói lời xin lỗi tôi, ai ngờ chú lại thốt ra một câu vô liêm sỉ:
"Em đẹp vậy làm sao anh chịu được. "
Ối trời ơi! Tôi điên mất! Có lẽ tôi cần phải uống thuốc trợ tim, tôi đưa tay vỗ trán mình "đét" một cái...
Ôi thánh thần ơi, người chú mẫu mực mà tôi luôn ngưỡng mộ đây ư? Người chú chính trực phong ba bão táp cũng không thể làm lay động chú đây ư? Không thể tin nổi...
Tôi nuốt xuống cục tức đang nghẹn ứ trong cổ, cố gắng kiềm chế hỏi lại:
"Nói đi, nói cho tôi biết, chú bắt đầu biến thái từ lúc nào vậy? Hay là trước đó vốn thế? "
Chú thản nhiên đáp:
"Từ trước tới nay anh luôn khống chế dục vọng khi ở cạnh em, anh từng nghĩ điều đó thật đáng xấu hổ. Ngày trước anh chưa hề nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ yêu nhau. Tình cảm nảy mầm từ khi nào anh cũng không rõ... Chỉ là... Mỗi lúc ở cạnh em... Anh... bắt đầu thấy cồn cào... "
"Nhưng sau vụ việc hôm qua, nhìn thấy toàn bộ cơ thể của em, anh đã nghĩ thông rồi, anh chỉ yêu mình em, người anh cưới chỉ có em, sớm muộn là vậy.... tại sao... "
"Chú im đi!!!!!!!!"- Tôi không kìm được mà gắt lên.
"Có phải ngày trước chú cũng thế rồi đúng không hả? Chú 'mất' rồi còn gì? Đúng không? "
"Không! Chưa bao giờ anh thèm khát như vậy đối với một người con gái, trước kia... toàn là những cô gái chủ động... "
Cái gì?
Tôi tức tới mặt mày đỏ gắt, toàn thân nóng bừng, hít thở càng lúc càng khó khăn. Chú... trước kia là con người dễ dãi như vậy sao? Chú... Chú... Làm tôi tức chết mất!
"Tin anh... "
Chú liền tiến tới cầm lấy bàn tay của tôi vuốt ve. Bây giờ mà chú còn tỏ ra quan tâm tôi được hả? Tôi lập tức rút tay mình ra khỏi tay chú, thét lên:
"Cái đồ dễ dãi nhà chú không biết đã lên giường với bao nhiêu người rồi, chú quả là đồ hư hỏng, tôi đã nhìn sai chú rồi... Nhìn sai chú rồi!!!! "
Lần này, chú không hề nhượng bộ mà nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt của chú mang theo sự thành khẩn, sự chân thật. Tôi không nhìn ra chút giả dối nào.
"Anh chỉ có cảm xúc với riêng cơ thể em. Em nói anh biến thái cũng được, sau ngày hôm qua anh mới nhận ra từ trước tới nay mình đã sở hữu khả năng kiềm chế lớn như thế. Ngày còn trẻ, anh cũng là đàn ông như bao người khác, cũng có sinh lý, cũng cần giải tỏa, nhưng đó thực sự chỉ là giải tỏa về mặt thể xác. Còn bây giờ anh thực sự nảy sinh cảm giác muốn em... Ai yêu nhau thì cũng vậy, anh yêu em, là thật. Anh muốn em... rất muốn... Nếu anh không thèm em thì anh không phải là đàn ông nữa rồi! "
Cái gì? Tôi trợn ngược mắt nhìn chú...
Tại sao chú không hề kiêng nể gì hết vậy? Tôi chết vì chú mất thôi, tôi tức giận xông tới, đẩy chú xuống giường lại tiếp tục dùng gối đánh lên người chú.
"Chú là cái đồ............ siêu biến thái........ Đồ đáng ghét, đáng ghét, sao chú có thể thốt ra lời như vậy... "
Đang đánh hăng, chú lại đột ngột giữ tay tôi lại. Tôi không thể rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của chú... Chú định làm gì chứ?
Á!
Chú lập tức ngồi dậy kéo tôi nằm xuống giường, tình thế đột nhiên bị lật ngược, bấy giờ tôi mới chính là con thỏ non bị thịt...
Mặt mày tôi tái mép... không phải chứ...
Chú định... định dở trò với tôi thật ư?
Không... chú không thể biến thái với tôi như thế được...
Trong đầu tôi lập tức hiện ra hàng nghìn viễn cảnh đen tối khác nhau...
Chú giữ chặt hai tay tôi, đặt cố định lên đầu giường, tôi mở căng hết mắt nhìn chú. Tôi muốn giãy giụa cũng không nổi, chân chú đang đè lên chân tôi.
Tôi muốn nói gì đó, muốn thét lên, nhưng...
Tôi không thể!... Tôi đang sợ... Sợ tới mức chết đứng!
Chú nhìn tôi, đôi mắt chứa chan bao tình cảm dành cho tôi, đôi mắt vô cùng ấm áp.
Bỗng nhiên, nỗi sợ hãi trong tôi được thay thế bằng một cảm giác an toàn. Trái tim như được bao phủ bởi một hơi ấm...
Tôi không biết nữa, chỉ là đôi mắt của chú sao mà thâm tình quá...
Chú nhìn tôi mỉm cười:
"Anh yêu em. "
Trong đôi con ngươi đen láy của chú tôi chỉ nhìn thấy mình trong đó, đôi mắt thâm tình và cuồng si như vậy, chứa chan bao nhiêu là tình cảm dành cho tôi. Nhất thời, tôi bị đôi mắt của chú đánh gục.
Một câu anh yêu em thôi đã làm trái tim của tôi tan chảy. Nỗi sợ hãi chú cũng biến mất hết cả rồi, bởi vì... trong đôi mắt chú dường như chỉ tồn tại mỗi mình tôi.