Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Vì Hà Thích cần xem một ít tài liệu nên lướt một số trang web của các trường đại học ở những tỉnh khác, không khéo nhấn vào trang web của đại học W, thế là kéo con chuột từ từ xem. Đúng lúc ở trang đầu có tên Nhã Kỳ, hình của Nhã Kỳ cũng đập vào trong mắt anh, anh nhấn chuột, phóng to, nụ cười từ từ hiện lên, tư thế của Nhã Kỳ rất đẹp, có lẽ là hồi hộp, trong mắt còn có chút sợ hãi.
Đến khi nhận ra bên cạnh Nhã Kỳ còn có một người khác, nụ cười cũng cứng ngắc, là Chu Thăng Thăng. Nhã Kỳ cùng Chu Thăng Thăng lập nhóm trong cuộc thi hát và giành được giải nhất. Có rất nhiều tấm chụp hình người giành giải nhất, Hà Thích xem từng tấm, hình cả hai dắt tay lên sân khấu, vẻ mặt khi hát chung, hình nhìn nhau cười, hình cùng nhau nhận thưởng, trên trang web trường còn có mấy bài viết, phía dưới còn có bình luận. Chân mày anh nhíu lại, vừa ghen tị vừa không vui, mặc dù những bức ảnh này không thể nói rõ cái gì, nhưng anh không nhịn được mà ghen tị.
Hà Thích tắt trang web, không nhìn những bình luận kia, cầm điện thoại gọi cho Nhã Kỳ, "Nhã Kỳ, quà tặng bí mật của anh là gì đây?"
"Không có..." Nhã Kỳ ở trên sân thượng cùng anh nói chuyện điện thoại, nhớ tới con gấu bông bị Chu Thăng Thăng mang về, trong lòng chán nản.
"Em ngày nào cũng nói em muốn tặng quà cho anh, anh vẫn kỳ vọng nhiều ngày nay." Giọng Hà Thích nói chuyện không khác thường ngày, không lộ ra nửa điểm không vui, thờ ơ, mang theo mấy phần trêu chọc.
"Em cũng mong đợi nhiều ngày, nhưng không có..." Nhã Kỳ phồng miệng nói, dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mỉm cười, "Ngày mai em gửi bưu điện cho anh được hay không."
Hà Thích vốn muốn nói không cần nhưng lại từ từ nói một chữ, "... Được."
"Anh nhất định sẽ thích phần quà này." Sau khi tìm được cách giải quyết, tâm trạng của Nhã Kỳ đặc biệt tốt.
Hà Thích vẫn canh cánh trong lòng việc cô cùng Chu Thăng Thăng song ca, hỏi cô một vài chuyện, không biết thế nào Nhã Kỳ cũng không nói cho Hà Thích chuyện lần trước cùng Chu Thăng Thăng tranh giải. Giọng Hà Thích vẫn như thường, gương mặt căng lên, con ngươi lạnh lùng sắc bén, nhưng cho dù không vui, trong lòng lại cảm thấy đây là chuyện bình thường. Nghe giọng làm nũng của cô, khóe môi mím chặt dần dần khôi phục như lúc ban đầu.
Hai ngày sau, Hà Thích nhận được quà tặng của Nhã Kỳ gửi cho anh. Không ngoài dự đoán, là con gấu bông rất to trong hình, khóe mắt anh giật giật. Chỉ cần nghĩ là mình có chung quà tặng với Chu Thăng Thăng, trong lòng anh liền khó chịu, đấm hai quả đấm vào đầu con gấu bông, tát hai bạt tai, "Chu Thăng Thăng khốn kiếp, dám cướp quà của mình." Hà Thích lẩm bẩm, coi con gấu thành Chu Thăng Thăng, chà đạp mọi cách, thậm chí còn muốn vứt đi. Ngón tay đột nhiên sờ thấy cái gì, ngừng một lát, sờ xuống phía dưới mới phát hiện trước ngực con gấu dùng chỉ thêu tên Nhã Kỳ, là chỉ màu hồng. Đầu ngón tay giống như bị đốt, nụ cười từ từ khuếch trương, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, nhấn hai cái vào đầu con gấu, "Gấu bông Nhã Kỳ."
Lúc đó, điện thoại của Hà Thích vang lên, giọng Nhã Kỳ ở trong điện thoại truyền tới, "Anh đã nhận được quà chưa?"
"Ừ, nhận được rồi." Giọng Hà Thích mang theo mấy phần cười khẽ, một tay vân vê lông dài của con gấu, cuốn quanh đầu ngón tay, kéo một cái, rồi buông ra. Bàn tay đè đầu con gấu bông, xoa nhẹ một chút, vỗ lần thứ nhất, rồi nhéo cằm con gấu, "Đột nhiên cảm thấy rất thích, gấu bông Nhã Kỳ."
"Anh có thấy trước ngực nó có tên của em không, hôm trước em khó khăn lắm mới làm được như vậy." Giọng nói tranh công của Nhã Kỳ vang lên, mà Hà Thích nhếch miệng cười, "Lông dài như vậy, buổi tối anh ôm ngủ nhất định rất ấm áp."
Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, trong lòng không đứng đắn nghĩ anh ấy ôm gấu thì chẳng khác nào ôm mình?
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Hà Thích rất tốt, giày vò con gấu một phen, "Anh có em không có, không công bằng, anh cũng mua cho em một con."
Hà Thích lên mạng tìm hiểu một chút, cũng hiểu về con gấu bông một chút. Cả nước chỉ bán một ngàn con, nhưng chỉ cần có bán, anh cũng có cách lấy được. Nhìn kỹ lại, gấu bông làm sao đẹp bằng búp bê người thật được. Hà Thích lên mạng xem một hồi, gọi một cú điện thoại, "Có phải chỗ bạn nhận làm búp bê người thật không? ... Ảnh? ... Được, không thành vấn đề."
Cuối tuần sau, Nhã Kỳ nhận được quà gửi bưu điện của Hà Thích, một hộp rất lớn, mở ra thì thấy một con búp bê mặc quân trang màu xanh đậm, biểu cảm của con búp bê này rất dễ thương, cười toét miệng, còn làm động tác rất tức cười, Nhã Kỳ nhìn con búp bê này chằm chằm, phát hiện mặt con búp bê rất giống Hà Thích. Khi cô còn đang giật mình, cúi đầu thì thấy trước ngực con búp bê này có tên Hà Thích xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhã Kỳ ôm con búp bê đứng tại chỗ, lập tức cả người kích động đến run rẩy, cô chôn mình vào trong lòng con búp bê, hít một hơi thật sâu, vội vàng gọi cho Hà Thích.
Hà Thích dường như cũng đang mong đợi phản ứng này của cô, nghe được tiếng thở dồn dập của cô ở đầu bên kia điện thoại, đắc ý nhướn mi, "Nhã Kỳ, thích không?"
"Hà, Hà Thích..." Nhã Kỳ lắp bắp kêu hắn, "Sao anh lại nghĩ mua cho em cái này?"
"Anh sợ buổi tối em cô đơn."
"..." Nhã Kỳ cứng họng, nói, "Em đang cảm ơn anh, anh đừng dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ này để trêu chọc em."
"Con này gọi là búp bê Hà Thích, toàn thế giới chỉ có một con, em phải quý trọng nó."
"... Hà Thích anh giả bộ dễ thương." Nhã Kỳ nhìn mặt con búp bê, "Anh làm sao mà cười đáng yêu như vậy được."
Môi Hà Thích giật giật, người ta muốn làm dễ thương thì anh có cách gì, anh gửi tấm hình rất lạnh lùng mà, anh trả lời một nẻo, "Nhớ ngày nào cũng phải ôm nó ngủ đó."
Vốn là Nhã Kỳ đang nhớ nhung con gấu kia, nhưng hôm nay nhận được phần quà này của Hà Thích, tâm tư cũng ở nơi này. Đến khi Thi Mộng trở lại thấy con búp bê, nhất thời cặp mắt sáng lên, gần như muốn nhào tới, nhưng Nhã Kỳ không cho đụng vào, nhét con búp bê vào trong chăn của mình, xụ mặt, "Không cho chạm vào người đàn ông của tớ!"
Thi Mộng bật cười, ngay sau đó mặt đầy nghiêm túc nói, "Đây là con búp bê mô phỏng phải không, cậu mau cởi quần áo nhìn xem, phía dưới có cái đó hay không?"
Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, thừa dịp Thi Mộng xoay người rót nước, cô cởi ra nhìn một cái, đỏ mặt lắc đầu. Mà từ sớm Thi Mộng từ trong gương đã thấy được động tác của Nhã Kỳ, bưng ly trà cười lớn, "Ôi, Nhã Kỳ, cậu thật mắc cười."
"Ê..." Mặt Nhã Kỳ đỏ hơn, nàng chẳng qua là tò mò.
"Nhã Kỳ, thật ra đây là trắc nghiệm tâm lý."
"Cái gì?"
"Kết quả trắc nghiệm là, cậu rất mốn cởi quần người đẹp nhà cậu."
"Đi ra chỗ khác đi." Nhã Kỳ xoay người không để ý tới cô nữa, trắc nghiệm tâm lý của Thi Mộng đều rất biến thái, cô nàng đã từng nói, nếu như cậu bị lạc ở trong núi, đói hai ngày, sau đó thấy bốn loại trái cây: táo, chuối tiêu, dưa hấu, quýt, cậu sẽ chọn trái nào? Nhã Kỳ trả lời chuối tiêu, nghĩ là cô nàng sẽ nói điều gì đó sâu xa huyền bí, không nghĩ tới cô ấy nói một câu, "Câu trả lời là cậu rất thích ăn chuối tiêu."
Ở sau lưng cô, Thi Mộng bật cười, mà Nhã Kỳ lên giường ôm búp bê "Hà Thích", áp mặt vào mặt nó, "Tớ ngủ một lát."
"Ê, trò chơi mô phỏng trong truyền thuyết?"
Sau đó mỗi ngày, Nhã Kỳ đều ôm búp bê Hà Thích đi ngủ, mặc dù giường hơi chật, nhưng trong thời gian này, chất lượng giấc ngủ của cô tăng không ít.
Thời gian còn lại của học kỳ này không còn nhiều, học rồi thi cuối kỳ khiến thời gian này trôi qua nhanh chóng. Sau khi thi cuối kỳ, Nhã Kỳ gọi điện thoại hỏi Hà Thích khi nào về nhà. Hà Thích nói còn một cuộc thi đấu tập huấn, phải một thời gian nữa mới có thể về được. Trong lòng Nhã Kỳ mất mát, nhưng cũng không biểu hiện ra, buồn buồn nói, "Trở về phải nói với em."
"Dĩ nhiên, gấu bông Nhã Kỳ." Hà Thích gọi cái biệt danh đến nghiện.
Đến khi nhận ra bên cạnh Nhã Kỳ còn có một người khác, nụ cười cũng cứng ngắc, là Chu Thăng Thăng. Nhã Kỳ cùng Chu Thăng Thăng lập nhóm trong cuộc thi hát và giành được giải nhất. Có rất nhiều tấm chụp hình người giành giải nhất, Hà Thích xem từng tấm, hình cả hai dắt tay lên sân khấu, vẻ mặt khi hát chung, hình nhìn nhau cười, hình cùng nhau nhận thưởng, trên trang web trường còn có mấy bài viết, phía dưới còn có bình luận. Chân mày anh nhíu lại, vừa ghen tị vừa không vui, mặc dù những bức ảnh này không thể nói rõ cái gì, nhưng anh không nhịn được mà ghen tị.
Hà Thích tắt trang web, không nhìn những bình luận kia, cầm điện thoại gọi cho Nhã Kỳ, "Nhã Kỳ, quà tặng bí mật của anh là gì đây?"
"Không có..." Nhã Kỳ ở trên sân thượng cùng anh nói chuyện điện thoại, nhớ tới con gấu bông bị Chu Thăng Thăng mang về, trong lòng chán nản.
"Em ngày nào cũng nói em muốn tặng quà cho anh, anh vẫn kỳ vọng nhiều ngày nay." Giọng Hà Thích nói chuyện không khác thường ngày, không lộ ra nửa điểm không vui, thờ ơ, mang theo mấy phần trêu chọc.
"Em cũng mong đợi nhiều ngày, nhưng không có..." Nhã Kỳ phồng miệng nói, dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mỉm cười, "Ngày mai em gửi bưu điện cho anh được hay không."
Hà Thích vốn muốn nói không cần nhưng lại từ từ nói một chữ, "... Được."
"Anh nhất định sẽ thích phần quà này." Sau khi tìm được cách giải quyết, tâm trạng của Nhã Kỳ đặc biệt tốt.
Hà Thích vẫn canh cánh trong lòng việc cô cùng Chu Thăng Thăng song ca, hỏi cô một vài chuyện, không biết thế nào Nhã Kỳ cũng không nói cho Hà Thích chuyện lần trước cùng Chu Thăng Thăng tranh giải. Giọng Hà Thích vẫn như thường, gương mặt căng lên, con ngươi lạnh lùng sắc bén, nhưng cho dù không vui, trong lòng lại cảm thấy đây là chuyện bình thường. Nghe giọng làm nũng của cô, khóe môi mím chặt dần dần khôi phục như lúc ban đầu.
Hai ngày sau, Hà Thích nhận được quà tặng của Nhã Kỳ gửi cho anh. Không ngoài dự đoán, là con gấu bông rất to trong hình, khóe mắt anh giật giật. Chỉ cần nghĩ là mình có chung quà tặng với Chu Thăng Thăng, trong lòng anh liền khó chịu, đấm hai quả đấm vào đầu con gấu bông, tát hai bạt tai, "Chu Thăng Thăng khốn kiếp, dám cướp quà của mình." Hà Thích lẩm bẩm, coi con gấu thành Chu Thăng Thăng, chà đạp mọi cách, thậm chí còn muốn vứt đi. Ngón tay đột nhiên sờ thấy cái gì, ngừng một lát, sờ xuống phía dưới mới phát hiện trước ngực con gấu dùng chỉ thêu tên Nhã Kỳ, là chỉ màu hồng. Đầu ngón tay giống như bị đốt, nụ cười từ từ khuếch trương, động tác cũng nhẹ nhàng hơn, nhấn hai cái vào đầu con gấu, "Gấu bông Nhã Kỳ."
Lúc đó, điện thoại của Hà Thích vang lên, giọng Nhã Kỳ ở trong điện thoại truyền tới, "Anh đã nhận được quà chưa?"
"Ừ, nhận được rồi." Giọng Hà Thích mang theo mấy phần cười khẽ, một tay vân vê lông dài của con gấu, cuốn quanh đầu ngón tay, kéo một cái, rồi buông ra. Bàn tay đè đầu con gấu bông, xoa nhẹ một chút, vỗ lần thứ nhất, rồi nhéo cằm con gấu, "Đột nhiên cảm thấy rất thích, gấu bông Nhã Kỳ."
"Anh có thấy trước ngực nó có tên của em không, hôm trước em khó khăn lắm mới làm được như vậy." Giọng nói tranh công của Nhã Kỳ vang lên, mà Hà Thích nhếch miệng cười, "Lông dài như vậy, buổi tối anh ôm ngủ nhất định rất ấm áp."
Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, trong lòng không đứng đắn nghĩ anh ấy ôm gấu thì chẳng khác nào ôm mình?
Sau khi cúp điện thoại, tâm tình của Hà Thích rất tốt, giày vò con gấu một phen, "Anh có em không có, không công bằng, anh cũng mua cho em một con."
Hà Thích lên mạng tìm hiểu một chút, cũng hiểu về con gấu bông một chút. Cả nước chỉ bán một ngàn con, nhưng chỉ cần có bán, anh cũng có cách lấy được. Nhìn kỹ lại, gấu bông làm sao đẹp bằng búp bê người thật được. Hà Thích lên mạng xem một hồi, gọi một cú điện thoại, "Có phải chỗ bạn nhận làm búp bê người thật không? ... Ảnh? ... Được, không thành vấn đề."
Cuối tuần sau, Nhã Kỳ nhận được quà gửi bưu điện của Hà Thích, một hộp rất lớn, mở ra thì thấy một con búp bê mặc quân trang màu xanh đậm, biểu cảm của con búp bê này rất dễ thương, cười toét miệng, còn làm động tác rất tức cười, Nhã Kỳ nhìn con búp bê này chằm chằm, phát hiện mặt con búp bê rất giống Hà Thích. Khi cô còn đang giật mình, cúi đầu thì thấy trước ngực con búp bê này có tên Hà Thích xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhã Kỳ ôm con búp bê đứng tại chỗ, lập tức cả người kích động đến run rẩy, cô chôn mình vào trong lòng con búp bê, hít một hơi thật sâu, vội vàng gọi cho Hà Thích.
Hà Thích dường như cũng đang mong đợi phản ứng này của cô, nghe được tiếng thở dồn dập của cô ở đầu bên kia điện thoại, đắc ý nhướn mi, "Nhã Kỳ, thích không?"
"Hà, Hà Thích..." Nhã Kỳ lắp bắp kêu hắn, "Sao anh lại nghĩ mua cho em cái này?"
"Anh sợ buổi tối em cô đơn."
"..." Nhã Kỳ cứng họng, nói, "Em đang cảm ơn anh, anh đừng dùng dáng vẻ cà lơ phất phơ này để trêu chọc em."
"Con này gọi là búp bê Hà Thích, toàn thế giới chỉ có một con, em phải quý trọng nó."
"... Hà Thích anh giả bộ dễ thương." Nhã Kỳ nhìn mặt con búp bê, "Anh làm sao mà cười đáng yêu như vậy được."
Môi Hà Thích giật giật, người ta muốn làm dễ thương thì anh có cách gì, anh gửi tấm hình rất lạnh lùng mà, anh trả lời một nẻo, "Nhớ ngày nào cũng phải ôm nó ngủ đó."
Vốn là Nhã Kỳ đang nhớ nhung con gấu kia, nhưng hôm nay nhận được phần quà này của Hà Thích, tâm tư cũng ở nơi này. Đến khi Thi Mộng trở lại thấy con búp bê, nhất thời cặp mắt sáng lên, gần như muốn nhào tới, nhưng Nhã Kỳ không cho đụng vào, nhét con búp bê vào trong chăn của mình, xụ mặt, "Không cho chạm vào người đàn ông của tớ!"
Thi Mộng bật cười, ngay sau đó mặt đầy nghiêm túc nói, "Đây là con búp bê mô phỏng phải không, cậu mau cởi quần áo nhìn xem, phía dưới có cái đó hay không?"
Mặt Nhã Kỳ đỏ lên, thừa dịp Thi Mộng xoay người rót nước, cô cởi ra nhìn một cái, đỏ mặt lắc đầu. Mà từ sớm Thi Mộng từ trong gương đã thấy được động tác của Nhã Kỳ, bưng ly trà cười lớn, "Ôi, Nhã Kỳ, cậu thật mắc cười."
"Ê..." Mặt Nhã Kỳ đỏ hơn, nàng chẳng qua là tò mò.
"Nhã Kỳ, thật ra đây là trắc nghiệm tâm lý."
"Cái gì?"
"Kết quả trắc nghiệm là, cậu rất mốn cởi quần người đẹp nhà cậu."
"Đi ra chỗ khác đi." Nhã Kỳ xoay người không để ý tới cô nữa, trắc nghiệm tâm lý của Thi Mộng đều rất biến thái, cô nàng đã từng nói, nếu như cậu bị lạc ở trong núi, đói hai ngày, sau đó thấy bốn loại trái cây: táo, chuối tiêu, dưa hấu, quýt, cậu sẽ chọn trái nào? Nhã Kỳ trả lời chuối tiêu, nghĩ là cô nàng sẽ nói điều gì đó sâu xa huyền bí, không nghĩ tới cô ấy nói một câu, "Câu trả lời là cậu rất thích ăn chuối tiêu."
Ở sau lưng cô, Thi Mộng bật cười, mà Nhã Kỳ lên giường ôm búp bê "Hà Thích", áp mặt vào mặt nó, "Tớ ngủ một lát."
"Ê, trò chơi mô phỏng trong truyền thuyết?"
Sau đó mỗi ngày, Nhã Kỳ đều ôm búp bê Hà Thích đi ngủ, mặc dù giường hơi chật, nhưng trong thời gian này, chất lượng giấc ngủ của cô tăng không ít.
Thời gian còn lại của học kỳ này không còn nhiều, học rồi thi cuối kỳ khiến thời gian này trôi qua nhanh chóng. Sau khi thi cuối kỳ, Nhã Kỳ gọi điện thoại hỏi Hà Thích khi nào về nhà. Hà Thích nói còn một cuộc thi đấu tập huấn, phải một thời gian nữa mới có thể về được. Trong lòng Nhã Kỳ mất mát, nhưng cũng không biểu hiện ra, buồn buồn nói, "Trở về phải nói với em."
"Dĩ nhiên, gấu bông Nhã Kỳ." Hà Thích gọi cái biệt danh đến nghiện.