Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Chu Tường quyết định xong, cảm thấy mình quả thật không còn đường lùi, hoặc là từ nay về sau hắn hết đường kiếm cơm nhờ ngành giải trí, hoặc là hắn liều mạng lần này, kể cả cuối cùng không phất được, thì hắn cũng tích đủ vốn tìm kế khác mưu sinh.
Hiện giờ đang là giai đoạn mấu chốt, không phải lúc để thương nhớ mối tình tan nát kia, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là sau này làm sao kiếm sống. Hắn thân cô thế cô, không nơi nương tựa, nếu hắn còn chẳng nuôi nổi bản thân thì không có ai giúp hắn được nữa.
Lúc Chu Tường ra khỏi văn phòng của Thái Uy, Lan Khê Nhung vẫn chờ hắn ngoài hành lang. Y cầm một cục nước đá áp lên mặt, đối với nghệ sĩ mà nói, khuôn mặt chính là cần câu cơm, Yến Minh Tu chỉ đấm lên mặt Lan Khê Nhung, nhất định là cố ý.
Chu Tường và Lan Khê Nhung đều đã bình tĩnh lại không ít, hai người nhìn nhau hồi lâu, Lan Khê Nhung bật cười trước, y nói, “Anh Tường, không ngờ em cũng có ngày đánh lộn để giành giật tình nhân, mà tình nhân còn là đàn ông.” Hình như cười lên là đụng tới vết thương trên mặt, trông y hơi nhăn nhó.
Chu Tường cẩn thận kiểm tra mặt y, giận dữ nói, “Lần sau đừng kích động thế nữa, báo hại anh Uy còn phải xử lý hậu quả cho cậu. Giờ cậu nổi tiếng thật, nhưng dù sao vẫn là người mới, đừng có để tiếng xấu đồn ra.”
“Em biết rồi. Anh Tường, anh vẫn quan tâm em lắm.” Lan Khê Nhung nhìn hắn thật sâu.
Chu Tường bị y nhìn đến mất tự nhiên, “Cậu về nhà đi nghỉ ngơi đi, anh…” Nhất thời hắn cũng không biết mình nên làm gì, hắn rất muốn về nhà, nhưng chẳng rõ Yến Minh Tu đã đi chưa.
Lan Khê Nhung nói, “Em nghe anh Uy kể rồi, bây giờ anh ở nhà anh ấy à? Chị dâu sắp sinh, anh ở đấy không tiện đâu, đến nhà em đi.”
Chu Tường quả quyết lắc đầu, nếu Lan Khê Nhung chỉ coi hắn là anh em, hắn ở nhờ nhà y vài bữa cũng không thành vấn đề, nhưng giờ chuyện với Yến Minh Tu còn đang lộn xộn, hắn không thể tiếp tục nhập nhằng với Lan Khê Nhung, làm vậy còn loạn hơn.
Lan Khê Nhung chân thành nhìn hắn, “Anh Tường, em không có ý gì khác đâu. Anh làm sao ở khách sạn mãi được, hồi trước em cũng hay đến nhà anh ngủ nhờ, giờ em chỉ muốn báo đáp lại anh thôi. Anh vào nhà em rồi còn gì, rộng rãi lắm, thừa chỗ cho anh ở lại.”
Chu Tường thở dài, “Khê Nhung, cám ơn cậu. Nhưng anh không đến được đâu, đêm nay anh cứ ở tạm chỗ anh Uy để sáng mai còn về nhà. Yến Minh Tu cao ngạo sĩ diện, chắc giờ này đã chuyển đi rồi, anh về nhà chuẩn bị một chút, đến thứ Bảy còn phải tham dự lễ khởi quay.”
Lan Khê Nhung vẫn chưa từ bỏ, “Ít nhất tối nay cũng phải ăn cơm với em chứ, anh hứa lâu thế rồi, chẳng lẽ không định thực hiện sao?”
Chu Tường nhìn Lan Khê Nhung bầm tím nửa bên mặt, đôi mắt tràn trề hi vọng nhìn hắn, lời từ chối đã ra tới miệng lại không dám thốt lên, hắn đành phải gật đầu, “Được rồi, hôm nay anh Tường mời cậu một bữa.”
Lan Khê Nhung sung sướng nhoẻn cười.
Chu Tường và Lan Khê Nhung lái xe đến một nhà hàng hội viên chế*, nhà hàng này do một người quản lý thành lập, ra ra vào vào đều là danh nhân trong giới showbiz. Dùng bữa ở đây không sợ bị quấy rầy, hơn nữa khung cảnh đẹp, đồ ăn ngon, nên các ngôi sao và nghệ sĩ rất thường lui tới. (*Nhà hàng chỉ dành cho hội viên)
Vừa mới bước vào đã gặp người quen, nhưng đều là “Người quen” của Lan Khê Nhung, bọn họ cũng biết Chu Tường, nhưng tất nhiên chẳng ai hơi đâu để ý đến tôm tép như hắn.
Hai người được đưa đến một góc yên tĩnh. Lan Khê Nhung gọi đồ ăn, tuy nói Chu Tường mời, nhưng có vẻ Lan Khê Nhung cũng không định để hắn trả tiền.
Chu Tường chẳng có tâm trạng ăn uống, trong đầu hắn chỉ luẩn quẩn mấy lời Yến Minh Tu nói, cùng với vẻ mặt phẫn nộ tới vặn vẹo của y. Từng câu từng chữ đều như mũi dao đâm vào tim hắn, mãi đến lúc này hắn vẫn chưa thể hoàn hồn, thỉnh thoảng hắn lại sửng sốt, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Rõ ràng mọi thứ đều đang tốt đẹp, rõ ràng hắn và Yến Minh Tu đang chung sống rất vui vẻ, tại sao chỉ trong nháy mắt, tất cả lại biến thành thế này? Tại sao hắn và y lại trở mặt với nhau đến mức này?
Hắn sẽ không bao giờ cùng làm cơm với y được nữa, không thể cùng chơi game, cùng xem TV với y được nữa, không thể thỏa thích triền miên khắp các ngóc ngách trong căn hộ chật hẹp với y được nữa, chỉ nghĩ tới đây thôi, hắn đã cảm thấy trái tim mình như bị đục ra một lỗ, bất kể dùng thứ gì cũng không thể lấp đầy.
Trong đầu hắn thậm chí còn sinh ra một âm thanh, âm thanh đó nói cho hắn biết, hắn sai rồi, nếu hắn không vạch trần hết thảy, ít nhất hắn vẫn còn có thể hòa hợp với Yến Minh Tu, tại sao hắn không vờ như chưa biết, để tiếp tục những ngày sống hạnh phúc bên Yến Minh Tu? Hắn đã nghĩ cái gì, tại sao hắn lại đẩy mọi chuyện đi xa đến mức này?
Nhưng Chu Tường cũng hiểu, nếu được làm lại một lần, hắn cũng vẫn không thể tỏ vẻ như chưa hay biết. Không có lý do cao thượng nào cả, mà chỉ bởi vì hắn thật lòng yêu Yến Minh Tu, hắn không thể chịu nổi việc Yến Minh Tu coi hắn là người khác.
Lan Khê Nhung thấy hắn lơ đãng, trong lòng rất không thoải mái, nhưng y biết Chu Tường vừa chấm dứt một mối tình, tất nhiên không thể một sớm một chiều khôi phục tinh thần, hắn còn cần thời gian.
Y quơ quơ tay trước mắt Chu Tường, than thở, “Anh Tường, anh lại nhớ cậu ta đấy à?”
Chu Tường giật mình, xấu hổ nhìn Lan Khê Nhung, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng.
Lan Khê Nhung thở dài, “Một ngày nào đó anh sẽ không nhớ cậu ta nữa. Đến khi ấy em sẽ có cơ hội.”
Chu Tường tựa như không nghe thấy, chỉ cúi đầu dùng bữa, bộ dạng vẫn ngơ ngẩn mất hồn.
Lan Khê Nhung buông đũa, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút cô đơn.
Kết thúc bữa ăn lặng lẽ, Chu Tường lái xe đến nhà Thái Uy.
Lúc vào nhà, hắn hơi ngại. Thái Uy vẫn chưa về, chỉ có một mình chị dâu, tuy hắn là gay, chị dâu cũng rất nhiệt tình với hắn, nhưng hắn vẫn không tránh được khó xử, bèn kiếm cớ xuống lầu mua thuốc. Hắn định tránh đi một lát, không muốn chị dâu hỏi thăm đời sống tình cảm của hắn, chờ Thái Uy về thì hắn cũng lên lầu.
Hắn đứng ngoài cửa siêu thị nhỏ gần khu tập thể, trời rất lạnh, nhưng hắn không định vào nhà, hắn muốn cho mình tỉnh táo lại đôi chút.
Vừa lúc đó, Thái Uy gọi tới, Chu Tường nghe máy, “Anh Uy, anh về rồi à?”
Thái Uy tức giận bảo, “Về cái gì, công ty còn chẳng ra được đây này.”
Đáy lòng hắn chùng xuống, nghĩ rằng Vương tổng mắng anh, “Sao thế?”
“Yến Minh Tu đứng chắn ngoài cửa không cho anh về.”
Chu Tường nín thở, thật lâu cũng không biết nói gì.
Lúc hắn và Lan Khê Nhung đi, Yến Minh Tu vẫn đang trong văn phòng của Vương tổng, có lẽ y quay ra không tìm thấy hắn, nên giờ đang làm khó Thái Uy.
Chu Tường cố gắng trấn định, “Anh Uy, em… Bây giờ em đến ngay.”
“Đừng, anh biết chú mày không muốn gặp cậu ta, nhìn cậu ta như thế, có khi vừa gặp đã lại đánh lộn. Haizz, Vương tổng khuyên không được, lát nữa Vương tổng gọi, chú mày đừng nghe máy, cứ giả vờ không biết đi.”
“Thế anh thì sao?”
“Anh ngủ lại văn phòng, anh không tin cậu ta dám đứng cả đêm.”
Chu Tường nói, “Không được, chị dâu sắp sinh, trong nhà phải có người, anh về đi.”
“Anh không về được, chú mày trông chị dâu hộ anh.”
Chu Tường thở dài, “Anh Uy, anh về đi, em xin lỗi, đến giờ này còn chuốc thêm phiền cho anh.”
“Nói cái gì buồn nôn thế…”
Chu Tường cúp máy, sau đó gọi cho Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu nhận điện rất nhanh, giọng điệu lạnh lẽo như đông thành đá, “Anh đang ở đâu?”
“Đừng làm khó anh Uy nữa, cậu tìm tôi làm gì?”
“Chu Tường, tôi đã nói, chuyện này tôi chưa bỏ qua.”
“Minh Tu, giờ cậu muốn thế nào?”
“Anh về nhà, ngay lập tức.”
Chu Tường im lặng.
“Chu Tường, anh đừng tưởng Yến Minh Tu tôi dễ tính. Bây giờ anh về nhà ngay, nếu không thì đừng hòng tôi để yên.”
Chu Tường chỉ cảm thấy rét lạnh, lạnh đến từng ngón tay hắn run run. Hắn thấp giọng đáp, “Được rồi, giờ tôi về. Tối nay chúng ta giải quyết hết mọi chuyện.”
END35.
Hiện giờ đang là giai đoạn mấu chốt, không phải lúc để thương nhớ mối tình tan nát kia, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là sau này làm sao kiếm sống. Hắn thân cô thế cô, không nơi nương tựa, nếu hắn còn chẳng nuôi nổi bản thân thì không có ai giúp hắn được nữa.
Lúc Chu Tường ra khỏi văn phòng của Thái Uy, Lan Khê Nhung vẫn chờ hắn ngoài hành lang. Y cầm một cục nước đá áp lên mặt, đối với nghệ sĩ mà nói, khuôn mặt chính là cần câu cơm, Yến Minh Tu chỉ đấm lên mặt Lan Khê Nhung, nhất định là cố ý.
Chu Tường và Lan Khê Nhung đều đã bình tĩnh lại không ít, hai người nhìn nhau hồi lâu, Lan Khê Nhung bật cười trước, y nói, “Anh Tường, không ngờ em cũng có ngày đánh lộn để giành giật tình nhân, mà tình nhân còn là đàn ông.” Hình như cười lên là đụng tới vết thương trên mặt, trông y hơi nhăn nhó.
Chu Tường cẩn thận kiểm tra mặt y, giận dữ nói, “Lần sau đừng kích động thế nữa, báo hại anh Uy còn phải xử lý hậu quả cho cậu. Giờ cậu nổi tiếng thật, nhưng dù sao vẫn là người mới, đừng có để tiếng xấu đồn ra.”
“Em biết rồi. Anh Tường, anh vẫn quan tâm em lắm.” Lan Khê Nhung nhìn hắn thật sâu.
Chu Tường bị y nhìn đến mất tự nhiên, “Cậu về nhà đi nghỉ ngơi đi, anh…” Nhất thời hắn cũng không biết mình nên làm gì, hắn rất muốn về nhà, nhưng chẳng rõ Yến Minh Tu đã đi chưa.
Lan Khê Nhung nói, “Em nghe anh Uy kể rồi, bây giờ anh ở nhà anh ấy à? Chị dâu sắp sinh, anh ở đấy không tiện đâu, đến nhà em đi.”
Chu Tường quả quyết lắc đầu, nếu Lan Khê Nhung chỉ coi hắn là anh em, hắn ở nhờ nhà y vài bữa cũng không thành vấn đề, nhưng giờ chuyện với Yến Minh Tu còn đang lộn xộn, hắn không thể tiếp tục nhập nhằng với Lan Khê Nhung, làm vậy còn loạn hơn.
Lan Khê Nhung chân thành nhìn hắn, “Anh Tường, em không có ý gì khác đâu. Anh làm sao ở khách sạn mãi được, hồi trước em cũng hay đến nhà anh ngủ nhờ, giờ em chỉ muốn báo đáp lại anh thôi. Anh vào nhà em rồi còn gì, rộng rãi lắm, thừa chỗ cho anh ở lại.”
Chu Tường thở dài, “Khê Nhung, cám ơn cậu. Nhưng anh không đến được đâu, đêm nay anh cứ ở tạm chỗ anh Uy để sáng mai còn về nhà. Yến Minh Tu cao ngạo sĩ diện, chắc giờ này đã chuyển đi rồi, anh về nhà chuẩn bị một chút, đến thứ Bảy còn phải tham dự lễ khởi quay.”
Lan Khê Nhung vẫn chưa từ bỏ, “Ít nhất tối nay cũng phải ăn cơm với em chứ, anh hứa lâu thế rồi, chẳng lẽ không định thực hiện sao?”
Chu Tường nhìn Lan Khê Nhung bầm tím nửa bên mặt, đôi mắt tràn trề hi vọng nhìn hắn, lời từ chối đã ra tới miệng lại không dám thốt lên, hắn đành phải gật đầu, “Được rồi, hôm nay anh Tường mời cậu một bữa.”
Lan Khê Nhung sung sướng nhoẻn cười.
Chu Tường và Lan Khê Nhung lái xe đến một nhà hàng hội viên chế*, nhà hàng này do một người quản lý thành lập, ra ra vào vào đều là danh nhân trong giới showbiz. Dùng bữa ở đây không sợ bị quấy rầy, hơn nữa khung cảnh đẹp, đồ ăn ngon, nên các ngôi sao và nghệ sĩ rất thường lui tới. (*Nhà hàng chỉ dành cho hội viên)
Vừa mới bước vào đã gặp người quen, nhưng đều là “Người quen” của Lan Khê Nhung, bọn họ cũng biết Chu Tường, nhưng tất nhiên chẳng ai hơi đâu để ý đến tôm tép như hắn.
Hai người được đưa đến một góc yên tĩnh. Lan Khê Nhung gọi đồ ăn, tuy nói Chu Tường mời, nhưng có vẻ Lan Khê Nhung cũng không định để hắn trả tiền.
Chu Tường chẳng có tâm trạng ăn uống, trong đầu hắn chỉ luẩn quẩn mấy lời Yến Minh Tu nói, cùng với vẻ mặt phẫn nộ tới vặn vẹo của y. Từng câu từng chữ đều như mũi dao đâm vào tim hắn, mãi đến lúc này hắn vẫn chưa thể hoàn hồn, thỉnh thoảng hắn lại sửng sốt, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Rõ ràng mọi thứ đều đang tốt đẹp, rõ ràng hắn và Yến Minh Tu đang chung sống rất vui vẻ, tại sao chỉ trong nháy mắt, tất cả lại biến thành thế này? Tại sao hắn và y lại trở mặt với nhau đến mức này?
Hắn sẽ không bao giờ cùng làm cơm với y được nữa, không thể cùng chơi game, cùng xem TV với y được nữa, không thể thỏa thích triền miên khắp các ngóc ngách trong căn hộ chật hẹp với y được nữa, chỉ nghĩ tới đây thôi, hắn đã cảm thấy trái tim mình như bị đục ra một lỗ, bất kể dùng thứ gì cũng không thể lấp đầy.
Trong đầu hắn thậm chí còn sinh ra một âm thanh, âm thanh đó nói cho hắn biết, hắn sai rồi, nếu hắn không vạch trần hết thảy, ít nhất hắn vẫn còn có thể hòa hợp với Yến Minh Tu, tại sao hắn không vờ như chưa biết, để tiếp tục những ngày sống hạnh phúc bên Yến Minh Tu? Hắn đã nghĩ cái gì, tại sao hắn lại đẩy mọi chuyện đi xa đến mức này?
Nhưng Chu Tường cũng hiểu, nếu được làm lại một lần, hắn cũng vẫn không thể tỏ vẻ như chưa hay biết. Không có lý do cao thượng nào cả, mà chỉ bởi vì hắn thật lòng yêu Yến Minh Tu, hắn không thể chịu nổi việc Yến Minh Tu coi hắn là người khác.
Lan Khê Nhung thấy hắn lơ đãng, trong lòng rất không thoải mái, nhưng y biết Chu Tường vừa chấm dứt một mối tình, tất nhiên không thể một sớm một chiều khôi phục tinh thần, hắn còn cần thời gian.
Y quơ quơ tay trước mắt Chu Tường, than thở, “Anh Tường, anh lại nhớ cậu ta đấy à?”
Chu Tường giật mình, xấu hổ nhìn Lan Khê Nhung, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng.
Lan Khê Nhung thở dài, “Một ngày nào đó anh sẽ không nhớ cậu ta nữa. Đến khi ấy em sẽ có cơ hội.”
Chu Tường tựa như không nghe thấy, chỉ cúi đầu dùng bữa, bộ dạng vẫn ngơ ngẩn mất hồn.
Lan Khê Nhung buông đũa, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút cô đơn.
Kết thúc bữa ăn lặng lẽ, Chu Tường lái xe đến nhà Thái Uy.
Lúc vào nhà, hắn hơi ngại. Thái Uy vẫn chưa về, chỉ có một mình chị dâu, tuy hắn là gay, chị dâu cũng rất nhiệt tình với hắn, nhưng hắn vẫn không tránh được khó xử, bèn kiếm cớ xuống lầu mua thuốc. Hắn định tránh đi một lát, không muốn chị dâu hỏi thăm đời sống tình cảm của hắn, chờ Thái Uy về thì hắn cũng lên lầu.
Hắn đứng ngoài cửa siêu thị nhỏ gần khu tập thể, trời rất lạnh, nhưng hắn không định vào nhà, hắn muốn cho mình tỉnh táo lại đôi chút.
Vừa lúc đó, Thái Uy gọi tới, Chu Tường nghe máy, “Anh Uy, anh về rồi à?”
Thái Uy tức giận bảo, “Về cái gì, công ty còn chẳng ra được đây này.”
Đáy lòng hắn chùng xuống, nghĩ rằng Vương tổng mắng anh, “Sao thế?”
“Yến Minh Tu đứng chắn ngoài cửa không cho anh về.”
Chu Tường nín thở, thật lâu cũng không biết nói gì.
Lúc hắn và Lan Khê Nhung đi, Yến Minh Tu vẫn đang trong văn phòng của Vương tổng, có lẽ y quay ra không tìm thấy hắn, nên giờ đang làm khó Thái Uy.
Chu Tường cố gắng trấn định, “Anh Uy, em… Bây giờ em đến ngay.”
“Đừng, anh biết chú mày không muốn gặp cậu ta, nhìn cậu ta như thế, có khi vừa gặp đã lại đánh lộn. Haizz, Vương tổng khuyên không được, lát nữa Vương tổng gọi, chú mày đừng nghe máy, cứ giả vờ không biết đi.”
“Thế anh thì sao?”
“Anh ngủ lại văn phòng, anh không tin cậu ta dám đứng cả đêm.”
Chu Tường nói, “Không được, chị dâu sắp sinh, trong nhà phải có người, anh về đi.”
“Anh không về được, chú mày trông chị dâu hộ anh.”
Chu Tường thở dài, “Anh Uy, anh về đi, em xin lỗi, đến giờ này còn chuốc thêm phiền cho anh.”
“Nói cái gì buồn nôn thế…”
Chu Tường cúp máy, sau đó gọi cho Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu nhận điện rất nhanh, giọng điệu lạnh lẽo như đông thành đá, “Anh đang ở đâu?”
“Đừng làm khó anh Uy nữa, cậu tìm tôi làm gì?”
“Chu Tường, tôi đã nói, chuyện này tôi chưa bỏ qua.”
“Minh Tu, giờ cậu muốn thế nào?”
“Anh về nhà, ngay lập tức.”
Chu Tường im lặng.
“Chu Tường, anh đừng tưởng Yến Minh Tu tôi dễ tính. Bây giờ anh về nhà ngay, nếu không thì đừng hòng tôi để yên.”
Chu Tường chỉ cảm thấy rét lạnh, lạnh đến từng ngón tay hắn run run. Hắn thấp giọng đáp, “Được rồi, giờ tôi về. Tối nay chúng ta giải quyết hết mọi chuyện.”
END35.