Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Chu Tường nằm trên ghế phó lái, thân thể nhẹ nhàng lay động theo tốc độ xe đi. Dưới tác dụng của chất cồn, ý thức dần dần rời bỏ hắn, đôi lúc hắn mở to mắt không biết mình đang ở đâu, đôi lúc hắn lại buồn ngủ không chịu nổi.
Còn đang mơ màng, hắn bị Yến Minh Tu túm ra khỏi xe, cảm giác được thang máy đang lên cao, hắn biết bọn họ đến chỗ nào.
Yến Minh Tu lôi hắn vào phòng ngủ cho khách dưới lầu, hắn nghiêng ngả đổ ụp xuống giường, miệng lầm bầm gì đó nghe chẳng rõ.
Yến Minh Tu mệt đến vã mồ hôi, y cởi áo khoác, bước đến vỗ vỗ mặt hắn, “Dậy tắm đi.”
Chu Tường híp mắt nhìn y, “Không… Tắm đâu, tôi ngủ.”
“Dậy ngay! Hôi hám!” Yến Minh Tu không chịu nổi mùi rượu trên người hắn, không chịu nổi áo quần của Lan Khê Nhung trên người hắn, dù y có nuôi một con chó, con chó đó cũng phải mặc đồ theo sở thích của y.
Y lôi Chu Tường dậy, vừa túm lấy hắn, vừa lột áo len hắn đang mặc, khinh bỉ vứt xuống sàn.
Chu Tường hơi sốt ruột, líu lưỡi bảo y, “Yến tổng, để tôi ngủ được không?” Mi mắt hắn đã dính vào nhau.
Yến Minh Tu không chút do dự lôi hắn lên, “Không được, tắm.” Nói xong, y nửa tha nửa kéo hắn vào phòng tắm, “Tôi cảnh cáo anh, lần sau còn dám say thế này, tôi sẽ ném anh ra đường cái.”
Chu Tường hừ hừ cười, “Tôi có bắt ngài đến đón đâu.”
Rượu vào nên gan to ra, Chu Tường cười sằng sặc, Yến Minh Tu nổi trận lôi đình. Y cực kỳ ghét lũ say xỉn, vừa ngu vừa thối, nói năng còn lỗ mãng láo toét.
Y cầm vòi sen, vặn nước nóng, phun lên đầu Chu Tường.
Nhưng nước chưa kịp nóng, vòi sen chỉ phun ra nước lạnh, Chu Tường hét tướng lên, vô thức giơ hai tay che chắn.
Hắn vừa vung tay, vòi sen đã bị hất văng xuống sàn, nước lạnh văng tán loạn, xối cả vào hai người.
Yến Minh Tu cố nhịn không kêu lên, nhưng cảm giác nước lạnh xối vào da thịt cực kỳ khó chịu.
Chu Tường vô thức muốn nhặt vòi sen lên, Yến Minh Tu sáng suốt hơn, định đi khóa van nước, hai người va phải nhau, “Bốp” một tiếng, song song té ngã.
Chu Tường vốn đã say đến choáng váng, lần này cả người lại đổ nhào lên Yến Minh Tu, cố gắng mấy lần vẫn không đứng dậy được.
Trái tim Yến Minh Tu lại nảy lên mãnh liệt, điên cuồng thét gọi một cái tên. Ôm người này trong lòng, sức nặng quen thuộc, hương vị quen thuộc, thậm chí xúc cảm từ mái tóc cũng rất quen thuộc, tất cả đều khiến y mơ màng nhớ lại ba năm về trước. Những tháng ngày y và Chu Tường thắm thiết bên nhau, lúc này đang rành rành hiện rõ trước mắt y.
Bây giờ đã có nước ấm, nước ấm phun ướt sũng cả hai người. Chu Tường cố gắng ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu cũng đang nhìn hắn, không, ánh mắt mê say đó không phải đang nhìn hắn, mà là xuyên qua hắn để nhìn ngắm một người khác. Hắn uống quá nhiều rượu, nhưng hắn vẫn nhạy cảm hơn bất cứ lúc nào.
Chu Tường rời mắt đi, hắn muốn mình phải cứng rắn hơn.
Từ khi sống lại tới giờ, đã hơn nửa năm hắn chưa quan hệ thể xác, kể từ thời điểm bắt đầu có kinh nghiệm giới tính, hắn chưa từng nhịn đến nửa năm không làm tình.
Vậy nên khi kề sát với nửa thân dưới của Yến Minh Tu, hắn có phản ứng, điều này cũng chẳng có gì là lạ.
Ngay từ đầu hắn đã say mê Yến Minh Tu, huống chi hắn còn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường. Hắn cũng khao khát được thỏa mãn tính dục, khao khát vô cùng.
Yến Minh Tu nhận thấy thứ đó của Chu Tường chọc vào y, rất nóng, rất cứng. Y hơi bực, Chu Tường này phản ứng còn nhanh hơn cả y, chẳng hiểu rốt cuộc là ai bao ai nữa.
Chu Tường nhàn nhạt tươi cười, “Yến tổng, ngài trả tiền rồi mà không dùng à?”
Yến Minh Tu khàn khàn đáp, “Anh thạo nhỉ, trước đây chắc cùng nhiều người rồi?”
“Không nhớ, tôi bị đập vào đầu, chuyện trước kia chẳng nhớ được gì cả.” Những lời này chỉ nửa thật nửa giả, nhưng Chu Tường lại hi vọng chúng là thật từ tận đáy lòng, có đôi khi, quên đi tất cả mới là hạnh phúc nhất.
Yến Minh Tu nhìn hắn vài giây, sau đó nắm lấy vòi sen, phun nước nóng lên người hắn.
Chu Tường nhắm mắt lại, cũng không lảng tránh, lúc này hắn không muốn nhúc nhích.
Một lát sau, hắn cảm giác nước ấm biến mất, bản thân bị Yến Minh Tu kéo dậy, quăng lên giường.
Lúc Yến Minh Tu nắm lấy bả vai hắn, ép hắn nằm sấp, hắn cũng cực kỳ phối hợp, không cần Yến Minh Tu nhắc nhở, hắn biết mình là thứ gì.
Yến Minh Tu cởi bỏ quần áo ướt sũng, nhiệt độ trong phòng rất vừa vặn, thân thể hai người không bị lạnh, nhưng cả hai trái tim đều thiếu đi độ ấm.
Yến Minh Tu ấn đầu hắn xuống, bắt hắn nâng mông lên.
Chu Tường nghe thấy y nói rõ từng chữ, “Không được quay lại, không được lên tiếng.”
Chu Tường im lặng, thực ra so với cách lừa dối trước kia, thẳng thắn như vậy lại khiến hắn thoải mái hơn nhiều. Bạn tình mà thôi, vờ vịt làm gì, vô nghĩa.
Yến Minh Tu mở rộng qua loa, rồi lập tức thô bạo tiến vào.
Chu Tường rất đau, nhưng hắn không hé răng, lúc này hắn và Yến Minh Tu đang thực hiện giao dịch, thỏa mãn yêu cầu của khách hàng là nguyên tắc cơ bản nhất.
Hắn đã quen với tần suất va chạm của Yến Minh Tu, quen với sức lực và hương vị của y, quen với tác phong của y trên giường, quen với cuộc sống có y bên cạnh. Vậy nên hắn cũng thử tìm kiếm khoái cảm qua màn mập hợp đơn phương này, hắn thật sự không muốn làm khổ chính mình.
Yến Minh Tu ra vào càng lúc càng mạnh, đầu óc Chu Tường bắt đầu mê man, cơn say vẫn chưa tiêu tán, hắn có cảm giác mình sắp ngất đi, cảnh vật trước mắt cũng dần mờ mịt, hắn còn nghe thấy vài âm thanh không thực, bởi vì Yến Minh Tu nhất định sẽ chẳng bao giờ gọi “Chu Tường” trong lúc làm tình, trước đây đã không, bây giờ lại càng không.
Hắn dám chắc mình đã ngất đi rồi, bằng không hắn đâu thể tự sản sinh ra thứ ảo giác chân thật đến vậy.
Kích thích tính dục và kích thích chất cồn kéo hắn lên đỉnh cao khoái cảm, thân thể hắn vừa như bồng bềnh trên nhung lụa êm ái, vừa như vật lộn trong nước sâu bỏng rẫy, các giác quan cũng dần rời bỏ hắn, nửa thực nửa ảo, hắn thậm chí đã quên mất mình là ai.
“Chu Tường… Chu Tường…”
Có người gọi hắn sao? Âm thanh ấy nghe như còn đang khóc.
Vì hắn chết rồi, nên người ấy khóc sao? Ngại thật, hắn chết rồi còn khiến người ta khổ sở.
Thân thể ngứa ngáy khó chịu, tựa như một giây trước hắn còn ở thiên đường, một giây sau hắn đã xuống địa ngục. Thứ cảm giác này còn định giày vò hắn đến bao giờ nữa?
Chu Tường? Hắn không phải Chu Tường. Mà không, hắn đúng là Chu Tường.
Chu Tường là ai? Hắn là Chu Tường sao? Hắn là Chu Tường nào?
Trước mắt hắn dần dần chỉ còn lại màn đêm.
END68.
Còn đang mơ màng, hắn bị Yến Minh Tu túm ra khỏi xe, cảm giác được thang máy đang lên cao, hắn biết bọn họ đến chỗ nào.
Yến Minh Tu lôi hắn vào phòng ngủ cho khách dưới lầu, hắn nghiêng ngả đổ ụp xuống giường, miệng lầm bầm gì đó nghe chẳng rõ.
Yến Minh Tu mệt đến vã mồ hôi, y cởi áo khoác, bước đến vỗ vỗ mặt hắn, “Dậy tắm đi.”
Chu Tường híp mắt nhìn y, “Không… Tắm đâu, tôi ngủ.”
“Dậy ngay! Hôi hám!” Yến Minh Tu không chịu nổi mùi rượu trên người hắn, không chịu nổi áo quần của Lan Khê Nhung trên người hắn, dù y có nuôi một con chó, con chó đó cũng phải mặc đồ theo sở thích của y.
Y lôi Chu Tường dậy, vừa túm lấy hắn, vừa lột áo len hắn đang mặc, khinh bỉ vứt xuống sàn.
Chu Tường hơi sốt ruột, líu lưỡi bảo y, “Yến tổng, để tôi ngủ được không?” Mi mắt hắn đã dính vào nhau.
Yến Minh Tu không chút do dự lôi hắn lên, “Không được, tắm.” Nói xong, y nửa tha nửa kéo hắn vào phòng tắm, “Tôi cảnh cáo anh, lần sau còn dám say thế này, tôi sẽ ném anh ra đường cái.”
Chu Tường hừ hừ cười, “Tôi có bắt ngài đến đón đâu.”
Rượu vào nên gan to ra, Chu Tường cười sằng sặc, Yến Minh Tu nổi trận lôi đình. Y cực kỳ ghét lũ say xỉn, vừa ngu vừa thối, nói năng còn lỗ mãng láo toét.
Y cầm vòi sen, vặn nước nóng, phun lên đầu Chu Tường.
Nhưng nước chưa kịp nóng, vòi sen chỉ phun ra nước lạnh, Chu Tường hét tướng lên, vô thức giơ hai tay che chắn.
Hắn vừa vung tay, vòi sen đã bị hất văng xuống sàn, nước lạnh văng tán loạn, xối cả vào hai người.
Yến Minh Tu cố nhịn không kêu lên, nhưng cảm giác nước lạnh xối vào da thịt cực kỳ khó chịu.
Chu Tường vô thức muốn nhặt vòi sen lên, Yến Minh Tu sáng suốt hơn, định đi khóa van nước, hai người va phải nhau, “Bốp” một tiếng, song song té ngã.
Chu Tường vốn đã say đến choáng váng, lần này cả người lại đổ nhào lên Yến Minh Tu, cố gắng mấy lần vẫn không đứng dậy được.
Trái tim Yến Minh Tu lại nảy lên mãnh liệt, điên cuồng thét gọi một cái tên. Ôm người này trong lòng, sức nặng quen thuộc, hương vị quen thuộc, thậm chí xúc cảm từ mái tóc cũng rất quen thuộc, tất cả đều khiến y mơ màng nhớ lại ba năm về trước. Những tháng ngày y và Chu Tường thắm thiết bên nhau, lúc này đang rành rành hiện rõ trước mắt y.
Bây giờ đã có nước ấm, nước ấm phun ướt sũng cả hai người. Chu Tường cố gắng ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu cũng đang nhìn hắn, không, ánh mắt mê say đó không phải đang nhìn hắn, mà là xuyên qua hắn để nhìn ngắm một người khác. Hắn uống quá nhiều rượu, nhưng hắn vẫn nhạy cảm hơn bất cứ lúc nào.
Chu Tường rời mắt đi, hắn muốn mình phải cứng rắn hơn.
Từ khi sống lại tới giờ, đã hơn nửa năm hắn chưa quan hệ thể xác, kể từ thời điểm bắt đầu có kinh nghiệm giới tính, hắn chưa từng nhịn đến nửa năm không làm tình.
Vậy nên khi kề sát với nửa thân dưới của Yến Minh Tu, hắn có phản ứng, điều này cũng chẳng có gì là lạ.
Ngay từ đầu hắn đã say mê Yến Minh Tu, huống chi hắn còn là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường. Hắn cũng khao khát được thỏa mãn tính dục, khao khát vô cùng.
Yến Minh Tu nhận thấy thứ đó của Chu Tường chọc vào y, rất nóng, rất cứng. Y hơi bực, Chu Tường này phản ứng còn nhanh hơn cả y, chẳng hiểu rốt cuộc là ai bao ai nữa.
Chu Tường nhàn nhạt tươi cười, “Yến tổng, ngài trả tiền rồi mà không dùng à?”
Yến Minh Tu khàn khàn đáp, “Anh thạo nhỉ, trước đây chắc cùng nhiều người rồi?”
“Không nhớ, tôi bị đập vào đầu, chuyện trước kia chẳng nhớ được gì cả.” Những lời này chỉ nửa thật nửa giả, nhưng Chu Tường lại hi vọng chúng là thật từ tận đáy lòng, có đôi khi, quên đi tất cả mới là hạnh phúc nhất.
Yến Minh Tu nhìn hắn vài giây, sau đó nắm lấy vòi sen, phun nước nóng lên người hắn.
Chu Tường nhắm mắt lại, cũng không lảng tránh, lúc này hắn không muốn nhúc nhích.
Một lát sau, hắn cảm giác nước ấm biến mất, bản thân bị Yến Minh Tu kéo dậy, quăng lên giường.
Lúc Yến Minh Tu nắm lấy bả vai hắn, ép hắn nằm sấp, hắn cũng cực kỳ phối hợp, không cần Yến Minh Tu nhắc nhở, hắn biết mình là thứ gì.
Yến Minh Tu cởi bỏ quần áo ướt sũng, nhiệt độ trong phòng rất vừa vặn, thân thể hai người không bị lạnh, nhưng cả hai trái tim đều thiếu đi độ ấm.
Yến Minh Tu ấn đầu hắn xuống, bắt hắn nâng mông lên.
Chu Tường nghe thấy y nói rõ từng chữ, “Không được quay lại, không được lên tiếng.”
Chu Tường im lặng, thực ra so với cách lừa dối trước kia, thẳng thắn như vậy lại khiến hắn thoải mái hơn nhiều. Bạn tình mà thôi, vờ vịt làm gì, vô nghĩa.
Yến Minh Tu mở rộng qua loa, rồi lập tức thô bạo tiến vào.
Chu Tường rất đau, nhưng hắn không hé răng, lúc này hắn và Yến Minh Tu đang thực hiện giao dịch, thỏa mãn yêu cầu của khách hàng là nguyên tắc cơ bản nhất.
Hắn đã quen với tần suất va chạm của Yến Minh Tu, quen với sức lực và hương vị của y, quen với tác phong của y trên giường, quen với cuộc sống có y bên cạnh. Vậy nên hắn cũng thử tìm kiếm khoái cảm qua màn mập hợp đơn phương này, hắn thật sự không muốn làm khổ chính mình.
Yến Minh Tu ra vào càng lúc càng mạnh, đầu óc Chu Tường bắt đầu mê man, cơn say vẫn chưa tiêu tán, hắn có cảm giác mình sắp ngất đi, cảnh vật trước mắt cũng dần mờ mịt, hắn còn nghe thấy vài âm thanh không thực, bởi vì Yến Minh Tu nhất định sẽ chẳng bao giờ gọi “Chu Tường” trong lúc làm tình, trước đây đã không, bây giờ lại càng không.
Hắn dám chắc mình đã ngất đi rồi, bằng không hắn đâu thể tự sản sinh ra thứ ảo giác chân thật đến vậy.
Kích thích tính dục và kích thích chất cồn kéo hắn lên đỉnh cao khoái cảm, thân thể hắn vừa như bồng bềnh trên nhung lụa êm ái, vừa như vật lộn trong nước sâu bỏng rẫy, các giác quan cũng dần rời bỏ hắn, nửa thực nửa ảo, hắn thậm chí đã quên mất mình là ai.
“Chu Tường… Chu Tường…”
Có người gọi hắn sao? Âm thanh ấy nghe như còn đang khóc.
Vì hắn chết rồi, nên người ấy khóc sao? Ngại thật, hắn chết rồi còn khiến người ta khổ sở.
Thân thể ngứa ngáy khó chịu, tựa như một giây trước hắn còn ở thiên đường, một giây sau hắn đã xuống địa ngục. Thứ cảm giác này còn định giày vò hắn đến bao giờ nữa?
Chu Tường? Hắn không phải Chu Tường. Mà không, hắn đúng là Chu Tường.
Chu Tường là ai? Hắn là Chu Tường sao? Hắn là Chu Tường nào?
Trước mắt hắn dần dần chỉ còn lại màn đêm.
END68.