Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Chu Tường đảo một vòng trong khách sạn, hắn nghĩ nếu Yến Minh Tu vẫn ở trong khách sạn thì hắn quay về ngủ luôn, lạnh một tí chả chết được ai, nhưng hắn tìm khắp nơi vẫn không thấy y đâu. Có bà bác ngồi trước sân khấu chỉ lo tán gẫu bằng QQ, hỏi bà có thấy người nào mặc áo ngủ đi ra ngoài không, bà chỉ ấp úng chẳng biết mô tê gì.
Cuối cùng, bà thử kiểm tra cánh cửa, nói nhất định đã có người đi ra ngoài, vì cánh cửa đã cũ, những người không biết dùng sẽ không đóng chặt lại được.
Chu Tường hơi cuống, Yến Minh Tu mà xảy ra chuyện gì, “Trợ lý” hắn mới là người xui xẻo, nhất định Uông Vũ Đông sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn mượn một cái đèn pin, sau đó cũng bỏ ra ngoài.
Người ở đây ngủ rất sớm, hơn mười một giờ đã không còn nhà nào sáng đèn, cả thôn xóm tối đen như mực, Chu Tường ngẩn ngơ một hồi, không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.
Hắn không thể gọi to, cũng không thể quấy rầy những người khác, bằng không, dù tìm được Yến Minh Tu thì hắn cũng chẳng thể thoát tội.
Hắn khoác áo, cầm đèn pin đi lang thang trong thôn, thấp giọng gọi Yến Minh Tu. Lúc đến cuối thôn, hắn gặp một đôi tình nhân trẻ đang hẹn hò, ánh đèn pin làm họ giật mình, Chu Tường tranh thủ hỏi họ có nhìn thấy một người mặc áo ngủ đi qua không.
Hai người nọ vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô gái mới nhớ ra, “Hình như có người đi lên núi.”
Chu Tường vội la lên, “Đi bao lâu rồi?”
“Mới vừa nãy.”
Chu Tường chạy như điên theo hướng bọn họ chỉ, nếu Yến Minh Tu lên núi thật thì quá nguy hiểm. Từ trong tiềm thức, hắn vẫn luôn sợ hãi mấy nơi rừng rú tối ngòm kiểu này, bởi vì hắn đã từng vùi thây trong đó.
Chân thấp chân cao giẫm trên mặt cỏ, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, rừng núi đêm khuya lạnh như đông đá, hắn không hiểu sao Yến Minh Tu có thể mặc áo ngủ mỏng manh mà đi xa đến vậy.
Sao phải thế?
Chẳng lẽ bộ phim kia không phải Uông Vũ Đông diễn từ A đến Z, thật sự khó chấp nhận tới mức đó?
Chu Tường cảm thấy vừa đáng buồn lại vừa tức cười, Yến Minh Tu đúng là một gã si tình.
“Yến Minh Tu! Yến Minh Tu!” Hắn gọi tướng lên, hắn không dám chạy vào sâu quá, sợ chính mình cũng sẽ lạc đường, nhưng vòng vo tìm hơn mười phút vẫn chưa thấy Yến Minh Tu, hắn đang định quay về khách sạn gọi người cùng lên núi, nếu Yến Minh Tu xảy ra chuyện gì, hắn có ba cái mạng cũng chẳng đền nổi.
Quyết định xong, hắn lại men theo lối cũ, quay về.
Rừng núi rất bất ổn, lũ chim lượn vòng vòng trên không trung như thể cảm nhận được sự bất thường, chúng kêu thét tới điếc cả tai, hỗn loạn giành giật nhau bay nhốn nháo, Chu Tường nghe mà hoảng hốt trong lòng.
Phía trước hắn là sườn núi cao, đột nhiên, một trận rung động bắt đầu kéo tới, xuất phát từ dưới bàn chân, tiếp theo đó, toàn bộ thân thể hắn không đứng vững, lắc lư suýt ngã.
Chu Tường đạp phải một lớp đá sụt, mất thăng bằng, lập tức đổ nhào xuống.
Động đất!
Trận động đất khiến núi rừng rung chuyển, chỉ thiên nhiên mới có thể trụ vững trước sức mạnh này. Chu Tường nằm mơ cũng không ngờ lại gặp phải động đất, cường độ tuy không quá lớn, nhưng hắn quá mức căng thẳng, sợ đến nỗi không đứng dậy được.
Lá cây và cành cây ào ào rơi xuống, hắn lồm cồm bò dậy, vội vàng chạy tới bìa rừng.
Động đất đã qua, nhưng đôi lúc vẫn có vài dư chấn nhỏ, Chu Tường hoảng hốt vô cùng, cách đó không xa, thôn làng đèn đuốc sáng trưng, tiếng gào tiếng thét không ngừng văng vẳng bên tai hắn.
Chu Tường băng ngang qua một mảnh đất trũng, tình cờ nhìn thấy Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu trông khá mơ màng, thẫn thờ đứng giữa rừng cây, như thể đến lúc này mới nhận ra mình đang ở nơi nào.
“Yến Minh Tu!” Chu Tường thét to, lập tức vọt tới.
Yến Minh Tu quay mặt lại, làn da dưới ánh đèn pin xanh xao lạ thường, đôi môi tím tái, vành mắt đỏ hoe, trông y vừa ngơ ngác lại vừa bất lực.
Chu Tường không thể hình dung tâm trạng mình lúc này, đại khái là lo lắng, hắn thực hận mối tình thắm thiết của Yến Minh Tu với Uông Vũ Đông, hắn sắp ói ra mất.
Chu Tường vất áo khoác sang cho y, lạnh lùng nói, “Mẹ kiếp mày điên rồi à? Mày có biết tối mò mò chạy vào rừng nguy hiểm thế nào không? Sẽ toi mạng đó, đm mày toi thật đó!”
Yến Minh Tu không giơ tay đón, để mặc áo khoác rớt xuống đất, đôi mắt y trống rỗng nhìn Chu Tường, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
“Mày không biết có động đất à? Chạy nhanh lên, ở đây nguy hiểm lắm, nếu mà cây đổ…”
Chu Tường hổn hển nhặt áo khoác, phủ lên người Yến Minh Tu, sau đó lôi y ra ngoài.
Đi được vài bước, Yến Minh Tu lại đột nhiên hất tay hắn ra, vùng lên ôm chầm lấy eo hắn, sức lực y rất lớn, làm cả hai người ngã nhào xuống đất.
Chu Tường điên tiết suýt vung tay đấm chết y, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này, đến một vùng đất bằng phẳng đề phòng có dư chấn, vất vả lắm mới có sinh mệnh thứ hai, dù sau khi sống lại chả có chuyện gì hay ho, nhưng hắn vẫn không muốn chết.
Hắn nghe âm thanh yếu ớt của Yến Minh Tu từ phía sau truyền đến, y gọi, “Chu Tường.”
Chu Tường ngẩn người, bàn tay đang gạt cỏ dại hai bên siết chặt lại.
Yến Minh Tu lại khẽ gọi thêm một tiếng “Chu Tường”. Cho đến tận bây giờ, Chu Tường chưa từng được nghe Yến Minh Tu gọi hắn như thế, trước kia không, hiện tại cũng không, cách gọi đó thật giống như… Thật giống như đang cầu cứu hắn.
Chu Tường không hiểu, nhưng tiếng gọi của y lại khiến hắn rung động, tay chân hắn như bị bó buộc, hắn cứng đờ không thể nhúc nhích.
Qua thật lâu sau, Chu Tường lại cảm giác được ***g ngực nóng bỏng của Yến Minh Tu. Không nghe thấy gì từ y nữa, hắn nhẹ nhàng xoay người lại, phát hiện Yến Minh Tu đã ngủ rồi, chẳng khác nào tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là do y mộng du mà thôi.
Ở một nơi hoang vắng, lạnh lẽo, hơn nữa còn mới động đất, y ngủ rồi!
Hắn vỗ vỗ khuôn mặt Yến Minh Tu, lạnh quá.
Ngủ thật sao? Ngủ hay là ngất?
Chu Tường không rõ lắm, hắn chỉ biết bây giờ phải nhanh chóng đưa Yến Minh Tu ra khỏi nơi này, chẳng cần nghĩ cũng biết đây không phải chuyện dễ dàng gì.
Muốn đưa một người cao hơn hắn, nặng hơn hắn ra khỏi núi rừng tối tăm, dù thôn làng cách đó không xa, nhưng hắn cũng đủ mệt rã rời.
Chu Tường thở dài, lẩm bẩm, “Mẹ nó chứ, cậu đúng là tổ tông của tôi.”
Hắn khoác lại áo ngay ngắn cho Yến Minh Tu, khệ nệ cõng Yến Minh Tu trên lưng, sức nặng của Yến Minh Tu ép hắn gập thành góc vuông, hắn khổ sở lết từng bước đưa Yến Minh Tu ra ngoài.
Hơn hai trăm mét đường núi làm hắn thiếu điều quỵ xuống, đi mãi thật lâu, cuối cùng hắn mới cõng được Yến Minh Tu về làng.
Hình như rất nhiều người đang tìm bọn họ, bao nhiêu ánh đèn pin loe lóe chiếu lại, chói chang đến nỗi hắn không mở mắt ra được.
“Đây rồi đây rồi đây rồi!”
“Yến tổng! Chu Tường!” Mấy nhân viên chạy tới, nhìn thấy Yến Minh Tu ngất trên lưng Chu Tường, ai cũng sợ phát khiếp.
Đạo diễn cũng bổ nhào đến, hét tướng lên, “Sao lại thế này? Hai người đi đâu? Động đất đó trời ơi, biết nguy hiểm thế nào không?”
Uông Vũ Đông cũng bước tới, khẽ khàng đỡ Yến Minh Tu xuống, vỗ vỗ khuôn mặt y, thử gọi, “Minh Tu? Minh Tu? Mang cáng đến đây, gọi bác sĩ nhanh!”
Chu Tường phì phò thở dốc, định nói y không sao, nhưng thấy mọi người căng thẳng đến mức đó, hắn có nói cũng chẳng ích gì, nên chỉ lẳng lặng lùi sang một bên.
Uông Vũ Đông hung tợn trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi, “Chu Tường, chuyện gì xảy ra?”
Chu Tường cũng lạnh lùng đáp, “Tôi và Yến tổng ra ngoài tản bộ, động đất, Yến tổng đụng phải đầu.”
“Hơn nửa đêm mà tản bộ cái gì?”
Chu Tường cũng bất chấp, hắn đang ôm cả bụng ấm ức, nếu không không trút hết ra, có khi hắn còn làm vài chuyện cực đoan, vì thế nên hắn châm chọc nói, “Yến tổng muốn tản bộ, không phải chuyện của tôi.”
Những người xung quanh nín thở, trong giới showbiz, làm gì có ai dám ăn nói với Uông Vũ Đông kiểu đó.
Uông Vũ Đông cũng ngẩn cả người, không thể ngờ Chu Tường dám cãi lại mình, phản ứng đầu tiên chính là suy đoán, Chu Tường ỷ vào quan hệ với Yến Minh Tu, được chống lưng nên kiêu căng phách lối.
Hầu hết những người khác cũng nghĩ vậy, nhất là phỏng đoán quan hệ không bình thường giữa hắn và Yến Minh Tu, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên khó chịu.
Chu Tường lắc lắc đầu, xoay người đi ra xa, tìm một chỗ đất trống, ngồi xuống.
Trước mắt không thể quay về phòng, cũng chẳng có chuyện gì để làm, hắn giống một con nhím đang xù gai nhọn, ôm đầu gối ngồi xổm một bên, lặng lẽ quan sát đám người cuống cuồng vì Yến Minh Tu, vẻ lo lắng trên mặt Uông Vũ Đông, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
END75.
Cuối cùng, bà thử kiểm tra cánh cửa, nói nhất định đã có người đi ra ngoài, vì cánh cửa đã cũ, những người không biết dùng sẽ không đóng chặt lại được.
Chu Tường hơi cuống, Yến Minh Tu mà xảy ra chuyện gì, “Trợ lý” hắn mới là người xui xẻo, nhất định Uông Vũ Đông sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn mượn một cái đèn pin, sau đó cũng bỏ ra ngoài.
Người ở đây ngủ rất sớm, hơn mười một giờ đã không còn nhà nào sáng đèn, cả thôn xóm tối đen như mực, Chu Tường ngẩn ngơ một hồi, không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.
Hắn không thể gọi to, cũng không thể quấy rầy những người khác, bằng không, dù tìm được Yến Minh Tu thì hắn cũng chẳng thể thoát tội.
Hắn khoác áo, cầm đèn pin đi lang thang trong thôn, thấp giọng gọi Yến Minh Tu. Lúc đến cuối thôn, hắn gặp một đôi tình nhân trẻ đang hẹn hò, ánh đèn pin làm họ giật mình, Chu Tường tranh thủ hỏi họ có nhìn thấy một người mặc áo ngủ đi qua không.
Hai người nọ vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cô gái mới nhớ ra, “Hình như có người đi lên núi.”
Chu Tường vội la lên, “Đi bao lâu rồi?”
“Mới vừa nãy.”
Chu Tường chạy như điên theo hướng bọn họ chỉ, nếu Yến Minh Tu lên núi thật thì quá nguy hiểm. Từ trong tiềm thức, hắn vẫn luôn sợ hãi mấy nơi rừng rú tối ngòm kiểu này, bởi vì hắn đã từng vùi thây trong đó.
Chân thấp chân cao giẫm trên mặt cỏ, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, rừng núi đêm khuya lạnh như đông đá, hắn không hiểu sao Yến Minh Tu có thể mặc áo ngủ mỏng manh mà đi xa đến vậy.
Sao phải thế?
Chẳng lẽ bộ phim kia không phải Uông Vũ Đông diễn từ A đến Z, thật sự khó chấp nhận tới mức đó?
Chu Tường cảm thấy vừa đáng buồn lại vừa tức cười, Yến Minh Tu đúng là một gã si tình.
“Yến Minh Tu! Yến Minh Tu!” Hắn gọi tướng lên, hắn không dám chạy vào sâu quá, sợ chính mình cũng sẽ lạc đường, nhưng vòng vo tìm hơn mười phút vẫn chưa thấy Yến Minh Tu, hắn đang định quay về khách sạn gọi người cùng lên núi, nếu Yến Minh Tu xảy ra chuyện gì, hắn có ba cái mạng cũng chẳng đền nổi.
Quyết định xong, hắn lại men theo lối cũ, quay về.
Rừng núi rất bất ổn, lũ chim lượn vòng vòng trên không trung như thể cảm nhận được sự bất thường, chúng kêu thét tới điếc cả tai, hỗn loạn giành giật nhau bay nhốn nháo, Chu Tường nghe mà hoảng hốt trong lòng.
Phía trước hắn là sườn núi cao, đột nhiên, một trận rung động bắt đầu kéo tới, xuất phát từ dưới bàn chân, tiếp theo đó, toàn bộ thân thể hắn không đứng vững, lắc lư suýt ngã.
Chu Tường đạp phải một lớp đá sụt, mất thăng bằng, lập tức đổ nhào xuống.
Động đất!
Trận động đất khiến núi rừng rung chuyển, chỉ thiên nhiên mới có thể trụ vững trước sức mạnh này. Chu Tường nằm mơ cũng không ngờ lại gặp phải động đất, cường độ tuy không quá lớn, nhưng hắn quá mức căng thẳng, sợ đến nỗi không đứng dậy được.
Lá cây và cành cây ào ào rơi xuống, hắn lồm cồm bò dậy, vội vàng chạy tới bìa rừng.
Động đất đã qua, nhưng đôi lúc vẫn có vài dư chấn nhỏ, Chu Tường hoảng hốt vô cùng, cách đó không xa, thôn làng đèn đuốc sáng trưng, tiếng gào tiếng thét không ngừng văng vẳng bên tai hắn.
Chu Tường băng ngang qua một mảnh đất trũng, tình cờ nhìn thấy Yến Minh Tu.
Yến Minh Tu trông khá mơ màng, thẫn thờ đứng giữa rừng cây, như thể đến lúc này mới nhận ra mình đang ở nơi nào.
“Yến Minh Tu!” Chu Tường thét to, lập tức vọt tới.
Yến Minh Tu quay mặt lại, làn da dưới ánh đèn pin xanh xao lạ thường, đôi môi tím tái, vành mắt đỏ hoe, trông y vừa ngơ ngác lại vừa bất lực.
Chu Tường không thể hình dung tâm trạng mình lúc này, đại khái là lo lắng, hắn thực hận mối tình thắm thiết của Yến Minh Tu với Uông Vũ Đông, hắn sắp ói ra mất.
Chu Tường vất áo khoác sang cho y, lạnh lùng nói, “Mẹ kiếp mày điên rồi à? Mày có biết tối mò mò chạy vào rừng nguy hiểm thế nào không? Sẽ toi mạng đó, đm mày toi thật đó!”
Yến Minh Tu không giơ tay đón, để mặc áo khoác rớt xuống đất, đôi mắt y trống rỗng nhìn Chu Tường, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
“Mày không biết có động đất à? Chạy nhanh lên, ở đây nguy hiểm lắm, nếu mà cây đổ…”
Chu Tường hổn hển nhặt áo khoác, phủ lên người Yến Minh Tu, sau đó lôi y ra ngoài.
Đi được vài bước, Yến Minh Tu lại đột nhiên hất tay hắn ra, vùng lên ôm chầm lấy eo hắn, sức lực y rất lớn, làm cả hai người ngã nhào xuống đất.
Chu Tường điên tiết suýt vung tay đấm chết y, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này, đến một vùng đất bằng phẳng đề phòng có dư chấn, vất vả lắm mới có sinh mệnh thứ hai, dù sau khi sống lại chả có chuyện gì hay ho, nhưng hắn vẫn không muốn chết.
Hắn nghe âm thanh yếu ớt của Yến Minh Tu từ phía sau truyền đến, y gọi, “Chu Tường.”
Chu Tường ngẩn người, bàn tay đang gạt cỏ dại hai bên siết chặt lại.
Yến Minh Tu lại khẽ gọi thêm một tiếng “Chu Tường”. Cho đến tận bây giờ, Chu Tường chưa từng được nghe Yến Minh Tu gọi hắn như thế, trước kia không, hiện tại cũng không, cách gọi đó thật giống như… Thật giống như đang cầu cứu hắn.
Chu Tường không hiểu, nhưng tiếng gọi của y lại khiến hắn rung động, tay chân hắn như bị bó buộc, hắn cứng đờ không thể nhúc nhích.
Qua thật lâu sau, Chu Tường lại cảm giác được ***g ngực nóng bỏng của Yến Minh Tu. Không nghe thấy gì từ y nữa, hắn nhẹ nhàng xoay người lại, phát hiện Yến Minh Tu đã ngủ rồi, chẳng khác nào tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là do y mộng du mà thôi.
Ở một nơi hoang vắng, lạnh lẽo, hơn nữa còn mới động đất, y ngủ rồi!
Hắn vỗ vỗ khuôn mặt Yến Minh Tu, lạnh quá.
Ngủ thật sao? Ngủ hay là ngất?
Chu Tường không rõ lắm, hắn chỉ biết bây giờ phải nhanh chóng đưa Yến Minh Tu ra khỏi nơi này, chẳng cần nghĩ cũng biết đây không phải chuyện dễ dàng gì.
Muốn đưa một người cao hơn hắn, nặng hơn hắn ra khỏi núi rừng tối tăm, dù thôn làng cách đó không xa, nhưng hắn cũng đủ mệt rã rời.
Chu Tường thở dài, lẩm bẩm, “Mẹ nó chứ, cậu đúng là tổ tông của tôi.”
Hắn khoác lại áo ngay ngắn cho Yến Minh Tu, khệ nệ cõng Yến Minh Tu trên lưng, sức nặng của Yến Minh Tu ép hắn gập thành góc vuông, hắn khổ sở lết từng bước đưa Yến Minh Tu ra ngoài.
Hơn hai trăm mét đường núi làm hắn thiếu điều quỵ xuống, đi mãi thật lâu, cuối cùng hắn mới cõng được Yến Minh Tu về làng.
Hình như rất nhiều người đang tìm bọn họ, bao nhiêu ánh đèn pin loe lóe chiếu lại, chói chang đến nỗi hắn không mở mắt ra được.
“Đây rồi đây rồi đây rồi!”
“Yến tổng! Chu Tường!” Mấy nhân viên chạy tới, nhìn thấy Yến Minh Tu ngất trên lưng Chu Tường, ai cũng sợ phát khiếp.
Đạo diễn cũng bổ nhào đến, hét tướng lên, “Sao lại thế này? Hai người đi đâu? Động đất đó trời ơi, biết nguy hiểm thế nào không?”
Uông Vũ Đông cũng bước tới, khẽ khàng đỡ Yến Minh Tu xuống, vỗ vỗ khuôn mặt y, thử gọi, “Minh Tu? Minh Tu? Mang cáng đến đây, gọi bác sĩ nhanh!”
Chu Tường phì phò thở dốc, định nói y không sao, nhưng thấy mọi người căng thẳng đến mức đó, hắn có nói cũng chẳng ích gì, nên chỉ lẳng lặng lùi sang một bên.
Uông Vũ Đông hung tợn trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi, “Chu Tường, chuyện gì xảy ra?”
Chu Tường cũng lạnh lùng đáp, “Tôi và Yến tổng ra ngoài tản bộ, động đất, Yến tổng đụng phải đầu.”
“Hơn nửa đêm mà tản bộ cái gì?”
Chu Tường cũng bất chấp, hắn đang ôm cả bụng ấm ức, nếu không không trút hết ra, có khi hắn còn làm vài chuyện cực đoan, vì thế nên hắn châm chọc nói, “Yến tổng muốn tản bộ, không phải chuyện của tôi.”
Những người xung quanh nín thở, trong giới showbiz, làm gì có ai dám ăn nói với Uông Vũ Đông kiểu đó.
Uông Vũ Đông cũng ngẩn cả người, không thể ngờ Chu Tường dám cãi lại mình, phản ứng đầu tiên chính là suy đoán, Chu Tường ỷ vào quan hệ với Yến Minh Tu, được chống lưng nên kiêu căng phách lối.
Hầu hết những người khác cũng nghĩ vậy, nhất là phỏng đoán quan hệ không bình thường giữa hắn và Yến Minh Tu, ánh mắt nhìn hắn cũng trở nên khó chịu.
Chu Tường lắc lắc đầu, xoay người đi ra xa, tìm một chỗ đất trống, ngồi xuống.
Trước mắt không thể quay về phòng, cũng chẳng có chuyện gì để làm, hắn giống một con nhím đang xù gai nhọn, ôm đầu gối ngồi xổm một bên, lặng lẽ quan sát đám người cuống cuồng vì Yến Minh Tu, vẻ lo lắng trên mặt Uông Vũ Đông, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
END75.