-
Chương 14
Vai áo anh ướt đẫm, trên tóc đọng nước mưa, vẻ mặt khó nén mệt mỏi, đều là bằng chứng “chân thành”.
Tim Khương Uyển Phồn đập nhanh như cần gạt nước.
Cô bật thốt hỏi: “Chừng nào thì anh về?”
Trác Dụ sửng sốt, cười rất miễn cưỡng: “Đau lòng.”
“Không đúng! Không đúng! Tôi không có ý đuổi anh.” Khương Uyển Phồn giải thích: “Anh được nghỉ mấy ngày? Tôi có thể đưa anh đi dạo quanh trấn.”
Trác Dụ ngẫm nghĩ: “Hai ngày.”
Khương Uyển Phồn nói: “Chúng ta đi khách sạn thuê phòng trước.”
Trác Dụ liếc cô một cái.
Nhưng Khương Uyển Phồn chẳng phát hiện ra lời này không phải lời đứng đắn gì.
Thuê phòng, lấy thẻ từ xong, Trác Dụ kiên trì đưa cô về nhà mới quay về. Bên ngoài mưa to xối xả như trút, Khương Uyển Phồn không từ chối.
Trước khi xuống xe, cô nói: “Nhớ đường không? Quay đầu đi thẳng, tới ngã tư thứ ba quẹo trái. Anh đừng rẽ nhầm, có ngã tư đang sửa đường.”
“Được.”
“Anh vẫn nên mở định vị dẫn đường đi, là ‘Khách sạn Đan Tâm’.”
“Lo lắng cho tôi à?” Trác Dụ hỏi thẳng.
Khương Uyển Phồn cứng họng.
Trác Dụ cười: “Trí nhớ của tôi tốt, sẽ không nhầm đường. Về sau chúng ta tự lái xe đi ra ngoài chơi em sẽ biết. Trở về đi! Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi đèn xe xa dần, Khương Uyển Phồn mới phản ứng lại...
Cô ở trong “về sau” của anh.
Trời mưa một đêm, gió từng đợt như yêu ma. Buổi sáng, cuối cùng cũng ngừng mưa, nhưng tầng mây ép đến rắn chắc như bọc một tầng áo choàng màu tro, di động nhảy ra mấy thông báo màu vàng, nhắc nhở trong 48 giờ sẽ có mưa to.
Lúc Khương Dặc vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ thì bị một bàn cháo bánh quẩy dọa nhảy dựng lên: “Chị dậy sớm thế? Chuẩn bị làm quán bán đồ ăn sáng à? À đúng rồi! Tối hôm qua mấy giờ chị về?”
Khương Uyển Phồn trách cứ: “Tối hôm qua chị không về, em cũng không thèm đi tìm đúng không?”
Khương Dặc khiếp sợ: “Tối hôm qua chị không về nhà?! Làm gì đấy? Bố mẹ biết không? Chị yên tâm! Em sẽ giữ bí mật cho chị.”
“...”
Lúc ăn sáng, di động đặt ở trên mặt bàn, cô cầm lại buông, mở khóa vài lần lại ấn tắt.
Trác Dụ tỉnh chưa, khách sạn có bữa sáng không, ngõ nhỏ bên cạnh mới có cửa hàng mỳ, cũng không biết anh có thể tìm được chỗ không?
Khương Uyển Phồn thất thần, Khương Dặc lanh lợi càn quét quan sát.
“Em nhìn chị làm gì?” Khương Uyển Phồn bị nhìn chằm chằm đến phiền lòng.
“Em mới xem trong nồi còn để phần bữa sáng.” Khương Dặc vô tội nói.
Mặt Khương Uyển Phồn không đổi sắc: “Để cho bố. Đợi lát nữa chị đưa đến bệnh viện.”
Thời gian còn sớm, Khương Uyển Phồn kì kèo đến 8 giờ mới ra cửa. Lại ngồi ở khách sạn mười phút, lúc này mới gọi điện thoại cho Trác Dụ.
“Đi lên à?” Cô hỏi.
“Quay đầu lại.”
Khương Uyển Phồn xoay người, Trác Dụ một tay xách túi, áo đen quần đen, một thân thoải mái thanh tân đứng ở cửa khách sạn.
“Sớm vậy?” Khương Uyển Phồn dịch tầm mặt xuống: “Mua bữa sáng à?”
“À đúng.” Trác Dụ cho cô xem: “Cái này gọi là gì? Lúc dì bán hàng giới thiệu, tôi nghe không hiểu.”
“Bánh gạo nếp chiên, làm bằng gạo nếp, bên trong có đậu đỏ nghiền.” Khương Uyển Phồn hỏi: “Ơ? Anh không nếm thử mỳ à? Là đặc sản chỗ chúng tôi đấy.”
Trác Dụ cười: “Em dẫn tôi đi à? Dì bán hàng bên này rất nhiệt tình, hỏi tôi rất nhiều, nhưng tôi nghe không hiểu giọng địa phương lắm.”
Khương Uyển Phồn không nghĩ nhiều: “Vậy ngày mai tôi đến sớm một chút.”
“Đây là em mang cho tôi à?” Trác Dụ chỉ chỉ túi giữ ấm mà cô xách theo.
“Bữa sáng làm nhiều chút nên mang một phần cho anh.” Khương Uyển Phồn nói: “Chỉ có một ít cháo, anh muốn ăn không?”
“Ăn.”
Hai người vừa nói chuyện vừa trở lại phòng. Trác Dụ đi ở ngoài, tay ngăn ván cửa, không đóng cửa.
Khương Uyển Phồn hoài nghi: “Sao quần áo anh nhăn thế?”
“Tối hôm qua tôi giặt sạch.” Trác Dụ mở hộp giữ ấm, vừa ngửi đã thèm ăn: “Lấy máy sấy, sấy hai giờ.”
Sát giờ nảy lòng tham đến đây, quần áo cũng không mang. Áo sơ mi này làm bằng vải tơ tằm, có lẽ không thể mặc lại. Trác Dụ không thèm để ý: “Mặc tạm hai ngày này đã.”
“Không cần mặc tạm. Quên tôi làm gì rồi à?” Khương Uyển Phồn nhếch cao mi.
“Em làm quần áo cho tôi à?” Trác Dụ làm dáng đứng dậy. Sau khi đứng thẳng, anh tự giác mở rộng hai tay, sung sướng nói: “Đến đây đo đi nào.”
Bờ vai của anh dãn ra, có thể rõ ràng nhìn thấy thân hình cường tráng mạnh mẽ. Áo sơmi qua gió nóng có hơi nhỏ lại, dán sát eo lưng, dáng người hoàn hảo nhìn không sót một cái gì.
Khương Uyển Phồn hờ hững dịch ánh mắt: “Không cần.”
“Hở?”
“Tôi còn nhớ rõ kích cỡ ba vòng của anh.”
Giọng cô trong sáng như lông vũ nhẹ nhàng chọc vào đầu tim Trác Dụ.
“Quên mất.” Trác Dụ thấp giọng: “Gần đây tôi có tập thể hình, hẳn là đẹp hơn so với lần trước.”
Yên lặng, giữa lúc mắt nhìn nhau, lại thêm một giây là có thể nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mạnh.
Tiếng di động hòa hoãn không khí.
Khương Dặc gửi voice chat Wechat.
Khương Uyển Phồn không nghĩ nhiều mở ra, tiếng thiếu niên trong trẻo…
“Chị, có phải chị đang yêu đương không?!”
Khương Uyển Phồn ngây ra, cuống quít bấm vào màn hình.
Kết quả ấn trúng voicechat thứ hai
“Chị ở nhà tinh thần không yên, cơm sáng cũng chưa ăn mấy miếng giống bệnh tương tư!”
“...”
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, Trác Dụ đang cười như không cười nhìn cô. Anh cũng không nói thêm gì, tự nhiên ngồi ăn cháo.
Anh ăn uống trông khá đẹp, chén muỗng không phát ra chút tiếng vang. Lúc còn chút cháo cuối cùng dưới đáy bát, anh bưng thẳng lên húp hết. Không cần cố tình khen đã có thể làm người ta tin tưởng, anh thật sự thích bát cháo này.
Khương Uyển Phồn mới thả lỏng chút.
Trác Dụ bỗng nhiên gọi tên cô: “Khương Uyển Phồn.”
“Hử?” Cô khó hiểu.
“Em là nhớ rõ kích cỡ ba vòng của mỗi khách hàng, hay chỉ nhớ rõ một mình tôi?”
Anh giống như rất muốn một đáp án.
Khương Uyển Phồn cũng không tìm cớ giấu đầu lòi đuôi: “Cực kỳ đẹp hoặc là khác hẳn với bình thường, tôi sẽ nhớ kỹ hơn chút. Là thói quen nghề nghiệp.”
“Tôi thuộc loại nào?”
Khương Uyển Phồn liếc anh một cái, nhỏ giọng: “Cực kỳ đẹp.”
Ánh mắt cô trong sáng lại thẳng thắn thành khẩn, giống một liều thuốc ăn ủi mềm mại rải lên gân cốt của bạn. Trác Dụ bị cô chăm chú nhìn đến lồng nguc bành trướng. Anh không chống đỡ được thoáng quay mặt đi.
Khương Uyển Phồn chỉ áo khoác ở mép giường: “Mặc vào đi. Hôm nay mang anh đi một nơi.”
Ban ngày cô có thể lái xe, ở trên xe Trác Dụ sờ so4ng thích ứng rồi điều khiển rất trơn tru.
“Chỗ anh ở là trung tâm thị trấn. Lâm Tước không lớn, nước nhiều núi nhiều. Hiện tại vẫn có một bộ phận ở trên núi.”
Trác Dụ: “Kinh tế sản xuất chủ yếu là thêu thùa à?”
“Đúng vậy.” Khương Uyển Phồn ấn đèn xi nhan trái: “Không danh tiếng giống trấn Hồ, Lộc Thành, không hình thành quy mô. Tuổi vừa lớn đều biết thêu, cũng có nhà máy hiệu buôn đến đây thu mua, nhưng giá cả đều rất thấp.”
Lộ trình xe mất hai mươi phút, còn đi một đoạn đường nhỏ.
Đến nơi, xuống xe, một ngôi nhà tự xây rất bình thường. Vào cửa là một sân rộng, ở cửa loáng thoáng có mấy cụ già ngồi làm thêu dân gian.
Khương Uyển Phồn quen thuộc chào hỏi: “Bà ơi.”
Bà lão đeo khăn trùm đầu, áo khoác dày vải thô, có thể thấy hoa văn tinh xảo phức tạp bên trên. Lúc cười rộ lên, nếp nhăn đầy mặt, ánh mắt trong sáng.
Khương Uyển Phồn khom lưng cúi người xem tác phẩm thêu trong tay các bà. Lúc nói chuyện cô dùng giọng địa phương, Trác Dụ nghe không hiểu. Xung quanh bao bọc bởi nủi, giữa núi mờ mịt mông lung, cứ nhìn như vậy cũng là một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Không bao lâu, các cụ già đều cười tủm tỉm nhìn về phía Trác Dụ.
Khương Uyển Phồn cũng nhìn theo qua, ánh mắt lấp lánh, hai má thẹn thùng.
Trác Dụ đi qua, nhặt cuộn chỉ rơi trên mặt đất đưa trả cụ già rồi lại ngồi xổm trên mặt đất nhìn kỹ: “Bà à, bà thêu thật đẹp.”
Bà cụ nghe hiểu, đôi mắt cười đến híp lại.
Khương Uyển Phồn lại dẫn anh vào trong phòng, sau khi Trác Dụ thấy rõ thì sửng sốt.
Trừ những công cụ như xiên tre, sợi tơ, giá dệt, trong phòng có nhiều người, có chút khác biệt. Hoặc còng lưng, hoặc thấp bé, còn có một người chỉ còn nửa thân thể, ống quần trống rỗng buộc thành hai nút.
“Khương Khương đến à.” Mọi người vui mừng hớn hở chào hỏi, cũng không vì có người xa lạ đến mà mất tự nhiên.
Khương Uyển Phồn đi qua trò chuyện, cầm lấy hai cái quạt thêu đưa Trác Dụ xem: “Đẹp không?”
“Sinh động như thật.” Trác Dụ không qua loa, tiếp nhận cẩn thận quan sát. Anh kinh ngạc: “Thế mà lại là mặt phẳng, nhìn như lập thể vậy.”
Khương Uyển Phồn rất đắc ý: “Tiểu Thủy thêu đó.”
Chính là cậu bé chỉ còn nửa thân mình kia.
Trác Dụ đoán được gì đó, hỏi: “Là em tập trung bọn họ lại?”
Khương Uyển Phồn “ừ” một tiếng: “Nhóm các bà tuổi lớn không làm được việc nặng, trong nhà không ai chăm lo đều rất đáng thương. Tôi tìm công cụ cho các bà, thêu đồ đẹp, tôi lại hỗ trợ tìm đường tiêu thụ, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.”
“Những bộ đồ đó đẹp quá.” Trác Dụ chỉ vào cái giá bên trái.
“À, cái đó không bán. Làm cho bệnh viện tâm thần.”
“Bệnh viện tâm thần?”
Khương Uyển Phồn dọn cho anh một cái ghế tre, ra hiệu cho anh ngồi xuống, sau đó nói: “Tuy bọn họ sinh bệnh, tinh thần không bình thường. Nhưng dù là dạng người gì, đều có nhận thức chung về cái đẹp.”
Khương Uyển Phồn cười cười: “Giống như bản năng thân thể, nhìn thấy hoa sẽ vui vẻ, ngửi được mùi hoa sẽ thoải mái. Mùa đông mỗi năm chúng tôi đều làm quần áo tặng sang. Đón năm mới, mặc bộ đồ mới, cầu mong một dấu hiệu tốt.”
Trác Dụ nhìn cô thật lâu không nói gì.
Khương Uyển Phồn bị bà lão gọi đi, Trác Dụ nhìn theo, đáy mắt hơi nóng lên.
Bên ngoài, đám mây u ám ép càng thấp như sắp đổ nhào xuống nhưng mưa vẫn không xuống.
Khương Uyển Phồn phải ở đây cả đêm, kiểm kê chụp ảnh một loạt thành phẩm thêu để bán ra bên ngoài. Cô bảo Trác Dụ về khách sạn. Trác Dụ rất trực tiếp: “Tôi có thể ở đây với em không?”
Khương Uyển Phồn khó xử nói: “Nơi này không có phòng dư.”
“Được.” Trác Dụ không lì lợm la li3m: “Sáng sớm ngày mai tôi lại tìm em.”
Giọng điệu anh nói chuyện, ừm, khá nghe lời.
Khương Uyển Phồn cười: “Được. Vậy anh đừng ăn bữa sáng, chờ tôi đưa anh đi ăn bún.”
Ăn cơm chiều xong, Trác Dụ lái xe trở về trên trấn.
Lúc này mới 5 giờ, trời đã đen nhánh, khí áp cực thấp, gió thổi đến vậy mà mang theo oi bức làm người ta bứt rứt.
Xe ngừng ở “Khách sạn Đan Tâm”, thư ký gọi điện thoại đến.
“Tổng giám đốc Dụ, anh… anh đi công tác à?” Thư ký nhỏ giọng nói: “Sếp Lâm nói anh không báo cáo theo đúng quy trình. Chủ tịch Lâm có chút... không vui.”
Trác Dụ nhàn nhạt nói một tiếng: “Ừm.”
Thư ký căng thẳng hỏi: “Vậy hội nghị thường kỳ sáng mai anh có thể đến tham gia không?”
“Không thể.” Trác Dụ lời ít ý nhiều.
Thư ký sắp khóc, cô ta không thể báo cáo kết quả công tác mà.
Trác Dụ dùng giọng điệu không sao cả: “Chủ tịch Lâm có hỏi cô cứ bảo tôi đang theo đuổi người ta.”
“Hả? Theo… Theo đuổi ai?”
Trác Dụ dùng giọng khẳng định thành tâm, cười nói: “Chị dâu cậu ta.”
Radio đang dự báo thời tiết: “Bắt đầu từ 17 giờ, toàn tỉnh xuất hiện mưa rào và dông cục bộ. Đài khí tượng phát tín hiệu báo động màu vàng mưa dông và gió giật mạnh ở phía Tây Nam...”
Trác Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi mây trôi, nhánh cây ngược gió khom lưng giống thanh kiếm đang chờ ra khỏi vỏ. “Ầm” một tiếng, mưa lớn như hạt đậu đập lên kính chắn gió, vừa nhanh vừa mạnh.
Bốn chữ đáp án này vốn là lời nói đùa nửa thật nửa giả.
Trác Dụ chưa bao giờ nghĩ tới lời này lại thành lời sấm giống dự báo về trận lũ trong đêm mưa này.
Tim Khương Uyển Phồn đập nhanh như cần gạt nước.
Cô bật thốt hỏi: “Chừng nào thì anh về?”
Trác Dụ sửng sốt, cười rất miễn cưỡng: “Đau lòng.”
“Không đúng! Không đúng! Tôi không có ý đuổi anh.” Khương Uyển Phồn giải thích: “Anh được nghỉ mấy ngày? Tôi có thể đưa anh đi dạo quanh trấn.”
Trác Dụ ngẫm nghĩ: “Hai ngày.”
Khương Uyển Phồn nói: “Chúng ta đi khách sạn thuê phòng trước.”
Trác Dụ liếc cô một cái.
Nhưng Khương Uyển Phồn chẳng phát hiện ra lời này không phải lời đứng đắn gì.
Thuê phòng, lấy thẻ từ xong, Trác Dụ kiên trì đưa cô về nhà mới quay về. Bên ngoài mưa to xối xả như trút, Khương Uyển Phồn không từ chối.
Trước khi xuống xe, cô nói: “Nhớ đường không? Quay đầu đi thẳng, tới ngã tư thứ ba quẹo trái. Anh đừng rẽ nhầm, có ngã tư đang sửa đường.”
“Được.”
“Anh vẫn nên mở định vị dẫn đường đi, là ‘Khách sạn Đan Tâm’.”
“Lo lắng cho tôi à?” Trác Dụ hỏi thẳng.
Khương Uyển Phồn cứng họng.
Trác Dụ cười: “Trí nhớ của tôi tốt, sẽ không nhầm đường. Về sau chúng ta tự lái xe đi ra ngoài chơi em sẽ biết. Trở về đi! Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Sau khi đèn xe xa dần, Khương Uyển Phồn mới phản ứng lại...
Cô ở trong “về sau” của anh.
Trời mưa một đêm, gió từng đợt như yêu ma. Buổi sáng, cuối cùng cũng ngừng mưa, nhưng tầng mây ép đến rắn chắc như bọc một tầng áo choàng màu tro, di động nhảy ra mấy thông báo màu vàng, nhắc nhở trong 48 giờ sẽ có mưa to.
Lúc Khương Dặc vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ thì bị một bàn cháo bánh quẩy dọa nhảy dựng lên: “Chị dậy sớm thế? Chuẩn bị làm quán bán đồ ăn sáng à? À đúng rồi! Tối hôm qua mấy giờ chị về?”
Khương Uyển Phồn trách cứ: “Tối hôm qua chị không về, em cũng không thèm đi tìm đúng không?”
Khương Dặc khiếp sợ: “Tối hôm qua chị không về nhà?! Làm gì đấy? Bố mẹ biết không? Chị yên tâm! Em sẽ giữ bí mật cho chị.”
“...”
Lúc ăn sáng, di động đặt ở trên mặt bàn, cô cầm lại buông, mở khóa vài lần lại ấn tắt.
Trác Dụ tỉnh chưa, khách sạn có bữa sáng không, ngõ nhỏ bên cạnh mới có cửa hàng mỳ, cũng không biết anh có thể tìm được chỗ không?
Khương Uyển Phồn thất thần, Khương Dặc lanh lợi càn quét quan sát.
“Em nhìn chị làm gì?” Khương Uyển Phồn bị nhìn chằm chằm đến phiền lòng.
“Em mới xem trong nồi còn để phần bữa sáng.” Khương Dặc vô tội nói.
Mặt Khương Uyển Phồn không đổi sắc: “Để cho bố. Đợi lát nữa chị đưa đến bệnh viện.”
Thời gian còn sớm, Khương Uyển Phồn kì kèo đến 8 giờ mới ra cửa. Lại ngồi ở khách sạn mười phút, lúc này mới gọi điện thoại cho Trác Dụ.
“Đi lên à?” Cô hỏi.
“Quay đầu lại.”
Khương Uyển Phồn xoay người, Trác Dụ một tay xách túi, áo đen quần đen, một thân thoải mái thanh tân đứng ở cửa khách sạn.
“Sớm vậy?” Khương Uyển Phồn dịch tầm mặt xuống: “Mua bữa sáng à?”
“À đúng.” Trác Dụ cho cô xem: “Cái này gọi là gì? Lúc dì bán hàng giới thiệu, tôi nghe không hiểu.”
“Bánh gạo nếp chiên, làm bằng gạo nếp, bên trong có đậu đỏ nghiền.” Khương Uyển Phồn hỏi: “Ơ? Anh không nếm thử mỳ à? Là đặc sản chỗ chúng tôi đấy.”
Trác Dụ cười: “Em dẫn tôi đi à? Dì bán hàng bên này rất nhiệt tình, hỏi tôi rất nhiều, nhưng tôi nghe không hiểu giọng địa phương lắm.”
Khương Uyển Phồn không nghĩ nhiều: “Vậy ngày mai tôi đến sớm một chút.”
“Đây là em mang cho tôi à?” Trác Dụ chỉ chỉ túi giữ ấm mà cô xách theo.
“Bữa sáng làm nhiều chút nên mang một phần cho anh.” Khương Uyển Phồn nói: “Chỉ có một ít cháo, anh muốn ăn không?”
“Ăn.”
Hai người vừa nói chuyện vừa trở lại phòng. Trác Dụ đi ở ngoài, tay ngăn ván cửa, không đóng cửa.
Khương Uyển Phồn hoài nghi: “Sao quần áo anh nhăn thế?”
“Tối hôm qua tôi giặt sạch.” Trác Dụ mở hộp giữ ấm, vừa ngửi đã thèm ăn: “Lấy máy sấy, sấy hai giờ.”
Sát giờ nảy lòng tham đến đây, quần áo cũng không mang. Áo sơ mi này làm bằng vải tơ tằm, có lẽ không thể mặc lại. Trác Dụ không thèm để ý: “Mặc tạm hai ngày này đã.”
“Không cần mặc tạm. Quên tôi làm gì rồi à?” Khương Uyển Phồn nhếch cao mi.
“Em làm quần áo cho tôi à?” Trác Dụ làm dáng đứng dậy. Sau khi đứng thẳng, anh tự giác mở rộng hai tay, sung sướng nói: “Đến đây đo đi nào.”
Bờ vai của anh dãn ra, có thể rõ ràng nhìn thấy thân hình cường tráng mạnh mẽ. Áo sơmi qua gió nóng có hơi nhỏ lại, dán sát eo lưng, dáng người hoàn hảo nhìn không sót một cái gì.
Khương Uyển Phồn hờ hững dịch ánh mắt: “Không cần.”
“Hở?”
“Tôi còn nhớ rõ kích cỡ ba vòng của anh.”
Giọng cô trong sáng như lông vũ nhẹ nhàng chọc vào đầu tim Trác Dụ.
“Quên mất.” Trác Dụ thấp giọng: “Gần đây tôi có tập thể hình, hẳn là đẹp hơn so với lần trước.”
Yên lặng, giữa lúc mắt nhìn nhau, lại thêm một giây là có thể nghe thấy tiếng tim đập càng ngày càng mạnh.
Tiếng di động hòa hoãn không khí.
Khương Dặc gửi voice chat Wechat.
Khương Uyển Phồn không nghĩ nhiều mở ra, tiếng thiếu niên trong trẻo…
“Chị, có phải chị đang yêu đương không?!”
Khương Uyển Phồn ngây ra, cuống quít bấm vào màn hình.
Kết quả ấn trúng voicechat thứ hai
“Chị ở nhà tinh thần không yên, cơm sáng cũng chưa ăn mấy miếng giống bệnh tương tư!”
“...”
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, Trác Dụ đang cười như không cười nhìn cô. Anh cũng không nói thêm gì, tự nhiên ngồi ăn cháo.
Anh ăn uống trông khá đẹp, chén muỗng không phát ra chút tiếng vang. Lúc còn chút cháo cuối cùng dưới đáy bát, anh bưng thẳng lên húp hết. Không cần cố tình khen đã có thể làm người ta tin tưởng, anh thật sự thích bát cháo này.
Khương Uyển Phồn mới thả lỏng chút.
Trác Dụ bỗng nhiên gọi tên cô: “Khương Uyển Phồn.”
“Hử?” Cô khó hiểu.
“Em là nhớ rõ kích cỡ ba vòng của mỗi khách hàng, hay chỉ nhớ rõ một mình tôi?”
Anh giống như rất muốn một đáp án.
Khương Uyển Phồn cũng không tìm cớ giấu đầu lòi đuôi: “Cực kỳ đẹp hoặc là khác hẳn với bình thường, tôi sẽ nhớ kỹ hơn chút. Là thói quen nghề nghiệp.”
“Tôi thuộc loại nào?”
Khương Uyển Phồn liếc anh một cái, nhỏ giọng: “Cực kỳ đẹp.”
Ánh mắt cô trong sáng lại thẳng thắn thành khẩn, giống một liều thuốc ăn ủi mềm mại rải lên gân cốt của bạn. Trác Dụ bị cô chăm chú nhìn đến lồng nguc bành trướng. Anh không chống đỡ được thoáng quay mặt đi.
Khương Uyển Phồn chỉ áo khoác ở mép giường: “Mặc vào đi. Hôm nay mang anh đi một nơi.”
Ban ngày cô có thể lái xe, ở trên xe Trác Dụ sờ so4ng thích ứng rồi điều khiển rất trơn tru.
“Chỗ anh ở là trung tâm thị trấn. Lâm Tước không lớn, nước nhiều núi nhiều. Hiện tại vẫn có một bộ phận ở trên núi.”
Trác Dụ: “Kinh tế sản xuất chủ yếu là thêu thùa à?”
“Đúng vậy.” Khương Uyển Phồn ấn đèn xi nhan trái: “Không danh tiếng giống trấn Hồ, Lộc Thành, không hình thành quy mô. Tuổi vừa lớn đều biết thêu, cũng có nhà máy hiệu buôn đến đây thu mua, nhưng giá cả đều rất thấp.”
Lộ trình xe mất hai mươi phút, còn đi một đoạn đường nhỏ.
Đến nơi, xuống xe, một ngôi nhà tự xây rất bình thường. Vào cửa là một sân rộng, ở cửa loáng thoáng có mấy cụ già ngồi làm thêu dân gian.
Khương Uyển Phồn quen thuộc chào hỏi: “Bà ơi.”
Bà lão đeo khăn trùm đầu, áo khoác dày vải thô, có thể thấy hoa văn tinh xảo phức tạp bên trên. Lúc cười rộ lên, nếp nhăn đầy mặt, ánh mắt trong sáng.
Khương Uyển Phồn khom lưng cúi người xem tác phẩm thêu trong tay các bà. Lúc nói chuyện cô dùng giọng địa phương, Trác Dụ nghe không hiểu. Xung quanh bao bọc bởi nủi, giữa núi mờ mịt mông lung, cứ nhìn như vậy cũng là một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Không bao lâu, các cụ già đều cười tủm tỉm nhìn về phía Trác Dụ.
Khương Uyển Phồn cũng nhìn theo qua, ánh mắt lấp lánh, hai má thẹn thùng.
Trác Dụ đi qua, nhặt cuộn chỉ rơi trên mặt đất đưa trả cụ già rồi lại ngồi xổm trên mặt đất nhìn kỹ: “Bà à, bà thêu thật đẹp.”
Bà cụ nghe hiểu, đôi mắt cười đến híp lại.
Khương Uyển Phồn lại dẫn anh vào trong phòng, sau khi Trác Dụ thấy rõ thì sửng sốt.
Trừ những công cụ như xiên tre, sợi tơ, giá dệt, trong phòng có nhiều người, có chút khác biệt. Hoặc còng lưng, hoặc thấp bé, còn có một người chỉ còn nửa thân thể, ống quần trống rỗng buộc thành hai nút.
“Khương Khương đến à.” Mọi người vui mừng hớn hở chào hỏi, cũng không vì có người xa lạ đến mà mất tự nhiên.
Khương Uyển Phồn đi qua trò chuyện, cầm lấy hai cái quạt thêu đưa Trác Dụ xem: “Đẹp không?”
“Sinh động như thật.” Trác Dụ không qua loa, tiếp nhận cẩn thận quan sát. Anh kinh ngạc: “Thế mà lại là mặt phẳng, nhìn như lập thể vậy.”
Khương Uyển Phồn rất đắc ý: “Tiểu Thủy thêu đó.”
Chính là cậu bé chỉ còn nửa thân mình kia.
Trác Dụ đoán được gì đó, hỏi: “Là em tập trung bọn họ lại?”
Khương Uyển Phồn “ừ” một tiếng: “Nhóm các bà tuổi lớn không làm được việc nặng, trong nhà không ai chăm lo đều rất đáng thương. Tôi tìm công cụ cho các bà, thêu đồ đẹp, tôi lại hỗ trợ tìm đường tiêu thụ, có thể giúp bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.”
“Những bộ đồ đó đẹp quá.” Trác Dụ chỉ vào cái giá bên trái.
“À, cái đó không bán. Làm cho bệnh viện tâm thần.”
“Bệnh viện tâm thần?”
Khương Uyển Phồn dọn cho anh một cái ghế tre, ra hiệu cho anh ngồi xuống, sau đó nói: “Tuy bọn họ sinh bệnh, tinh thần không bình thường. Nhưng dù là dạng người gì, đều có nhận thức chung về cái đẹp.”
Khương Uyển Phồn cười cười: “Giống như bản năng thân thể, nhìn thấy hoa sẽ vui vẻ, ngửi được mùi hoa sẽ thoải mái. Mùa đông mỗi năm chúng tôi đều làm quần áo tặng sang. Đón năm mới, mặc bộ đồ mới, cầu mong một dấu hiệu tốt.”
Trác Dụ nhìn cô thật lâu không nói gì.
Khương Uyển Phồn bị bà lão gọi đi, Trác Dụ nhìn theo, đáy mắt hơi nóng lên.
Bên ngoài, đám mây u ám ép càng thấp như sắp đổ nhào xuống nhưng mưa vẫn không xuống.
Khương Uyển Phồn phải ở đây cả đêm, kiểm kê chụp ảnh một loạt thành phẩm thêu để bán ra bên ngoài. Cô bảo Trác Dụ về khách sạn. Trác Dụ rất trực tiếp: “Tôi có thể ở đây với em không?”
Khương Uyển Phồn khó xử nói: “Nơi này không có phòng dư.”
“Được.” Trác Dụ không lì lợm la li3m: “Sáng sớm ngày mai tôi lại tìm em.”
Giọng điệu anh nói chuyện, ừm, khá nghe lời.
Khương Uyển Phồn cười: “Được. Vậy anh đừng ăn bữa sáng, chờ tôi đưa anh đi ăn bún.”
Ăn cơm chiều xong, Trác Dụ lái xe trở về trên trấn.
Lúc này mới 5 giờ, trời đã đen nhánh, khí áp cực thấp, gió thổi đến vậy mà mang theo oi bức làm người ta bứt rứt.
Xe ngừng ở “Khách sạn Đan Tâm”, thư ký gọi điện thoại đến.
“Tổng giám đốc Dụ, anh… anh đi công tác à?” Thư ký nhỏ giọng nói: “Sếp Lâm nói anh không báo cáo theo đúng quy trình. Chủ tịch Lâm có chút... không vui.”
Trác Dụ nhàn nhạt nói một tiếng: “Ừm.”
Thư ký căng thẳng hỏi: “Vậy hội nghị thường kỳ sáng mai anh có thể đến tham gia không?”
“Không thể.” Trác Dụ lời ít ý nhiều.
Thư ký sắp khóc, cô ta không thể báo cáo kết quả công tác mà.
Trác Dụ dùng giọng điệu không sao cả: “Chủ tịch Lâm có hỏi cô cứ bảo tôi đang theo đuổi người ta.”
“Hả? Theo… Theo đuổi ai?”
Trác Dụ dùng giọng khẳng định thành tâm, cười nói: “Chị dâu cậu ta.”
Radio đang dự báo thời tiết: “Bắt đầu từ 17 giờ, toàn tỉnh xuất hiện mưa rào và dông cục bộ. Đài khí tượng phát tín hiệu báo động màu vàng mưa dông và gió giật mạnh ở phía Tây Nam...”
Trác Dụ nhìn ra ngoài cửa sổ, gió thổi mây trôi, nhánh cây ngược gió khom lưng giống thanh kiếm đang chờ ra khỏi vỏ. “Ầm” một tiếng, mưa lớn như hạt đậu đập lên kính chắn gió, vừa nhanh vừa mạnh.
Bốn chữ đáp án này vốn là lời nói đùa nửa thật nửa giả.
Trác Dụ chưa bao giờ nghĩ tới lời này lại thành lời sấm giống dự báo về trận lũ trong đêm mưa này.