-
Chương 23
Chưa tới tám giờ thì hai người đã rời đi.
Khương Uyển Phồn vừa lên xe thì vội mở chai nước, uống liền một mạch gần nửa chai, vì uống quá gấp nên sặc nước đến nỗi ho sặc sụa. Trác Dụ đưa tay phải ra vỗ lưng cô: "Em khát như vậy, thế sao lúc ở nhà không uống?”
“Em không thích uống trà.” Khương Uyển Phồn vừa hít thở thông thuận, sau đó lại nhấp một ngụm nữa: "Lá trà đắng lắm, cứ như uống thuốc vậy. Hồi nhỏ, bà nội rất thích hái thảo dược để pha nước cho em uống, nói cái gì mà uống cho thanh nhiệt với cả giải độc. Em uống nhiều đến nỗi phát sợ luôn.”
Trác Dụ nhăn mày: "Thế sao không nói, đổi loại khác là được mà.”
“Kệ đi, cô của anh đã mất công pha trà rồi, em không uống thì cũng không hay cho lắm.” Khương Uyển Phồn nhắc nhở: “Nhìn đường kìa, anh lo lái xe đi.”
Lúc qua đường hầm, ánh sáng chiếu thẳng từ cửa sổ trời của ô tô xuống, Trác Dụ thả chậm tốc độ xe: "Lúc ở lầu hai, cô đã nói chuyện gì với em vậy.”
“Thì nói chuyện đôi mình quen nhau thế nào này. Em nói là anh theo đuổi em đến mức em không thể nhìn thêm được nữa, thế là chỉ đành đồng ý thôi. Trông biểu cảm của cô rất phức tạp, còn nói là sau này cô sẽ chống lưng cho em đấy.” Khương Uyển Phồn xoay đầu, cười híp mắt hỏi: “Anh có sợ không?”
Trác Dụ giả bộ suy nghĩ: “Ừm, anh cảm thấy hình như hơi thiệt thòi.”
“Em thế này mà anh còn thấy thiệt sao?” Khương Uyển Phồn không khỏi dựng thẳng lưng, hàng lông mày giống hệt vành trăng lưỡi liềm treo ngược trên bầu trời. Đúng lúc xe đi qua đường hầm, ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện, khi nhìn rõ thấy khung cảnh xung quanh thì ánh mắt của cô đã trở nên giống hệt viên đạn sáng bóng, đâm xuyên thủng trái tim người khác.
Ánh mắt của Trác Dụ theo bản năng nhìn xuống dưới, dừng lại ở vị trí dưới xương quai xanh của Khương Uyển Phồn ba tấc.
Không phải cố ý, là bản năng.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ừm, không thiệt thòi.”
Lúc này Khương Uyển Phồn nhất thời chưa nắm bắt được suy nghĩ lưu manh của anh, còn cực kỳ nghiêm túc đợi chờ câu trả lời của anh nữa chứ. Trác Dụ ngoảnh mặt nhìn phía ngoài cửa sổ xe, tay gác trên bệ cửa sổ gõ gõ như có như không.
Khi quay đầu lại, anh hỏi thẳng không hề vòng vo: “Tối nay em định để anh về chỗ nào?”
Khương Uyển Phồn ngẩn người.
Có vẻ Trác Dụ đã đợi vấn đề này từ rất lâu rồi, hơn nữa còn tốt bụng nhắc nhở: “Lần trước em từng nói, anh có thể thử bám lấy em mà?”
Muốn về nhà cô thì cứ nói thẳng, vòng vo nãy giờ còn giả đò thanh tân thoát tục.
“Được.” Khương Uyển Phồn đồng ý rất nhanh gọn: "Về nhà em.”
***
“Đưa tua vít cho anh. Keo làm đầy nữa, loại nhỏ ấy.” Sau một hồi sột soạt, Trác Dụ chỉ tay vào công tắc: “Được rồi, thử đi.”
“Tạch.” Đèn sáng rồi.
Khương Uyển Phồn vui vẻ rạng rỡ: "Được rồi.”
Trác Dụ bước từ trên thang xuống hai bước, vỗ tay phủi bụi, cam chịu hỏi: “Tiếp theo là sửa cái gì?”
“Trong nhà vệ sinh bị rò rỉ nước.”
Trác Dụ thành thạo xách hòm đựng đồ nghề lên, di chuyển đến địa điểm làm việc tiếp theo.
Trong cái xô hứng nước đã đầy hơn nửa, chỗ mối nối đường ống nước bị rỉ nước tí tách. Trác Dụ đưa mắt nhìn, sau đó lấy cờ lê vặn chặt mối nối: "Sao em không tìm bên dịch vụ sửa chữa?”
“Quên mất tiêu, đến lúc nhớ ra thì lại bận bịu chuyện khác.”
“Tìm keo làm đầy cho anh, lần này lấy loại keo cỡ trung bình.” Khi Trác Dụ bắt đầu dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên rất rõ ràng, tuy da anh khá trắng, nhưng lại không hề đem lại cảm giác yếu ớt, các khớp ngón tay phủ lên tay cầm kim loại, động tác dứt khoát mà nhanh gọn.
“Chỗ rò nước này mà không sửa hẳn hoi, em không sợ ngày nào đó ống nước bị vỡ à? Đến lúc đấy thì lại càng phiền phức hơn.”
“Có chuyện quan trọng thật mà.” Khương Uyển Phồn ngồi xổm cạnh hòm dụng cụ, gẩy gẩy mấy con ốc vít.
“Ừm, chuyện gì thế?” Trác Dụ cúi đầu.
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, ngước mắt lên: "Đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh.”
Dáng vẻ khi cười rộ lên của cô tựa như tia nắng ban mai hững hờ trôi lơ lửng, ít nhiều lọt vào đáy mắt Trác Dụ. Dù cho xung quanh là một mảnh hỗn độn, địa điểm cũng không được đẹp cho lắm, vậy mà anh vẫn bị trêu chọc một cách dễ dàng.
Không gian nhỏ hẹp khiến cảm xúc nhanh chóng được bao trùm, khoảng cách hai người đưa mắt nhìn đối phương ngày càng thu hẹp. Trác Dụ hạ tay xuống, cờ lê chạm vào ống quần, sau đó rơi xuống mặt đất.
“Leng keng.”
Tiếng kim loại chói tai cũng hóa thành dịu dàng, tựa như tiếng chuông ngân vang góp phần vén màn cho sự việc sắp xảy ra. Trác Dụ dùng một tay vòng qua tấm lưng Khương Uyển Phồn rồi kéo cô lại gần, mũi giày của hai người chạm vào nhau.
Trác Dụ cúi đầu, Khương Uyển Phồn nhắm mắt, khoảng cách giữa hai đôi môi mỏng như cánh ve sầu.
Đột nhiên: "Tách tách rào rào rào…”.
Một giây sau, cảm giác man mát ngay lập tức dội thẳng từ trên đầu xuống.
Mối nối chỗ rò rỉ nước bị áp lực nước làm cho vỡ tan, vòi hoa sen nhảy múa giống hệt như một chiếc máy vặn trứng đồ chơi. Chỉ trong một khoảng thời gian, cả nhà tắm tựa như một thác nước dưới cơn mưa to trút không ngớt, khiến hai người ướt nhẹp, cả mặt đầy nước.
Ừm, kỹ thuật sửa chữa của thầy Trác đúng là đỉnh, lần sau mong thầy đừng sửa nữa.
Đến tối muộn, nhân viên của bên dịch vụ bảo trì và sửa chữa đã đến tận nhà, sau khi kiểm tra thì phát hiện không chỉ đơn giản là vấn đề bị rò rỉ nước, mà đường ống ngầm còn bị nứt rồi, phải đập vỡ gạch lát, sau đó chôn đường ống ngầm như cũ, bận bịu đến tận một giờ sáng mới hoàn tất. Đến khi thu dọn xong mớ hỗn độn còn sót lại thì Khương Uyển Phồn đã mệt đến tê liệt cả người.
Cô nằm bò ra sô pha, nửa bên mặt đang gối đầu trông giống hệt trái dưa héo: "Nhà em không có quần áo cho đàn ông đâu, nếu anh muốn ngủ lại đây thì tự tìm chỗ đi nhé.”
Trác Dụ vòng cánh tay, nghiêng người dựa vào cửa rồi bất lực nói: “Em đối xử với anh như vậy sao?”
Khương Uyển Phồn chỉ phía phòng ngủ: "Thế anh mặc đồ của em nhé?”
“…”
Trác Dụ từ chối: “Anh không có cái sở thích này.”
Khương Uyển Phồn phì cười ra tiếng, cô nằm nghiêng người nhìn về phía anh, ở góc độ này, nương nhờ ánh sáng đôi mắt của cô tựa như ánh trăng dưới nước.
Quả thật là Trác Dụ muốn làm chút chuyện gì đó.
Nhưng cả người đang ướt nhẹp nhỏ nước tong tỏng như thế này thì đúng là không thể làm được gì.
Lúc rời đi, Trác Dụ lắc lắc chìa khoá xe trong tay: "À đúng rồi, tối mai em có thể bớt chút thời gian không?”
Trác Dụ suy nghĩ rất chu đáo, dù có là chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa, anh vẫn có thể không mắc sai lầm ngay cả trong lúc bận bịu gấp rút, sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy. Sau khi an ủi bố mẹ vợ xong thì đến thu phục đám anh em bạn bè.
Tạ Hựu Địch là làm quá nhất, lúc nhận được cuộc gọi còn cố ý ép cổ họng giả đò lạnh lùng: “Xin lỗi, ông Tạ đang mở cuộc họp hội đồng quản trị. Xin hỏi đằng ấy là tên đàn em nào nhỉ?”
“Tôi là ông nội cậu.”
“Cút.” Tạ Hựu Địch hừ một tiếng: "Không rảnh, ai thèm bữa cơm này của cậu.”
“Không đến thật đấy à?” Giọng điệu của Trác Dụ như kiểu trút được gánh nặng: "May quá. Lúc Uyển Phồn kêu tôi gọi cậu, tôi đã phải đau khổ giày vò sống không bằng chết, tôi cảm ơn cậu nhé.”
“Xí. Tôi đến. Tôi phải đến, tôi quyết không để cho cậu thoải mái, tôi phải khiến cậu tức chết.” Tạ Hựu Địch gấp đến độ nhảy cẫng lên.
Trác Dụ nhẹ nhàng ờ một tiếng: "Cậu rất bất mãn với Khương Uyển Phồn à?”
“?”
“Thế mà lại muốn cô ấy trở thành người đàn bà goá chồng.”
“…”
Bữa tiệc được đặt tại một nhà hàng tư nhân nhỏ của bạn Trác Dụ. Nhà hàng được trang trí theo phong cách Giang Nam Trung Quốc rất trang nhã đẹp mắt, tinh tế mà không hề đơn giản, đến cả hộp đựng giấy trong nhà vệ sinh cũng được chăm chút tỉ mỉ.
Hôm nay Khương Uyển Phồn mặc một chiếc áo Cardigan nỉ màu trắng thuần, kiểu dáng lười biếng nhưng chất liệu lại cứng cáp, vô cùng hoà hợp với tâm trạng ngày hôm nay.
Những người ngồi ở bàn tròn đều là người của Giản Yên, khi vừa nghe thấy chuyện này vào ban sáng, mọi người đều kinh ngạc nhưng lại không hề thấy bất ngờ, sau khi chúc mừng xong xuôi, mọi người nhiệt tình thảo luận xem mang theo quà cáp như thế nào.
Vừa nhìn thấy Trác Dụ, tám chín người đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, sau đó ăn ý hét lớn: “Chào thầy!!”
Trác Dụ ngẩn người.
Anh đã từng nghĩ đến rất nhiều khung cảnh, có đòi lì xì, có trêu đùa, hoặc cùng lắm là hét to đòi náo động phòng, chỉ có một màn này là chưa từng nghĩ đến.
Thầy?
Cách xưng hô xa lạ tựa như bị điện giật này khiến địa vị hình tượng của anh được nâng cao lên trong nháy mắt.
Nhìn thấy những ánh mắt đáng yêu này, Trác Dụ lùi lại một bước, nghiêng đầu ra phía sau vai Khương Uyển Phồn rồi hỏi nhỏ: “Có phải anh nên bày tỏ chút gì đó không?”
Khương Uyển Phồn nín cười, nhướng mày.
Trác Dụ bình tĩnh quét mắt một vòng: "Ừm, tiền lì xì thì cứ để cô giáo của mọi người giữ nhé.”
Lữ Lữ tấm tắc khen ngợi, cái điệu bộ này, cái cảm giác nhập tâm này, và cả cái sự thay đổi vai vế này nữa, thật đúng là thần tốc mà.
Phía bên này đang ồn ào náo nhiệt, ở lối vào cầu thang còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, âm thanh vang vọng lảnh lót như thể chỉ sợ người khác không nghe thấy vậy…
“Bà chủ Khương, cô phải làm chủ cho tôi đấy!”
Tạ Hựu Địch bướng bỉnh, chạy đến gần Khương Uyển Phồn mách lẻo: “Tôi tủi thân, tôi đau khổ, tôi tổn thương.”
Tay phải Trác Dụ phủ lên lưng Khương Uyển Phồn, bất lực nói: "Cậu bị đúp ở lớp mẫu giáo 27 năm, đến bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp à?”
“Cô nhìn đi, cậu ấy sỉ nhục tôi như vậy đấy. Nể tình Tiểu Khương nên tôi không tính toán với cậu.” Tạ Hựu Địch không tình nguyện lôi lì xì ra dúi vào ngực anh: "Mau giữ lấy tình yêu của Tạ gia ta đây.”
Trác Dụ nhận lấy lì xì, làm ra vẻ ngã về phía sau: "Nặng thật đấy.”
Tạ Hựu Địch bĩu môi, cuối cùng phải phì cười.
Hai người ăn ý giơ tay, cụng nắm đấm vào nhau, Tạ Hựu Địch nói thật lòng: “Thôi được rồi, chúc mừng người anh em, mắng thì mắng thế thôi, nhưng tôi thật sự vui mừng thay cho cậu.”
Trác Dụ không nói gì, chỉ vỗ vai anh ấy hai cái. Tạ Hựu Địch quay đầu nhìn Khương Uyển Phồn với vẻ mặt nghiêm túc: "Sau này cô phải đối tốt với người anh em của tôi một chút nhé.”
Trác Dụ cười mắng: "Cậu đến phá đám đấy hả?”
“Chẳng lẽ cậu không nhìn ra điệu cười giấu dao ấy à?”
Trong tiếng cười, Lữ Lữ vén một góc mành tre lên, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc: "Quào!”
Tất cả mọi người đều nhìn ra bên ngoài.
Sắc trời dần đổ về hoàng hôn trong vắt với sắc vàng cam ấm áp, khoảng trống giữa các toà nhà đan xen nhau tựa như những khung kính ngắm với kích cỡ khác nhau, phía bên trong được lấp đầy bởi sắc màu tịch dương sặc sỡ, toàn bộ thành phố được bao trùm bởi một lớp filter trộn lẫn các sắc màu, một khung cảnh duyên dáng mà hùng vĩ bao la.
Khương Uyển Phồn không khỏi nói: “Sắc trời mùa đông như này thật đúng là hiếm có.”
Trác Dụ xoay mặt, ánh mắt anh bao trùm lấy cô, nói nhỏ: “Nhưng anh vẫn gặp được em.”
Trái tim Khương Uyển Phồn run lên, ngón tay kề vào nhau tựa như tự động tìm kiếm, hơi thở mẫn cảm, hai người tựa sát vào nhau theo bản năng. Đầu ngón tay chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể vấn vít quấn bện lấy nhau.
Cuối cùng, hai bàn tay nhẹ nhàng đan vào nhau.
Đừng thấy đám người của Giản Yên gọi Trác Dụ là “thầy” ngọt xớt khiến anh nở hoa trong lòng, thật ra đây là một cạm bẫy dịu dàng, không cần bọn họ phải chuốc rượu mà Trác Dụ đã tự giác nâng ly rồi.
Tạ Hựu Địch khinh thường anh: "Cậu có thể khí phách hơn được không hả!”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng họ gọi tôi là thầy.” Trác Dụ xắn tay áo lên nửa cánh tay, chiếc đồng hồ nằm vắt vẻo giữa cổ tay, xương khớp và cơ bắp lờ mờ hiện ra những đường nét rắn chắc.
“Có tiền đồ.” Tạ Hựu Địch tê rần cả người không thể chịu được nữa: "Kết hôn xong thì ghê gớm quá nhỉ.”
“Không phải kết hôn thì ghê gớm hơn người.” Trác Dụ nói xong nửa câu thì cũng không ừ hử gì thêm nữa mà chỉ xoay mặt qua, cơ thể theo bản năng dựa sát lại gần Khương Uyển Phồn, anh đã uống ngà ngà năm sáu phần, tuy chưa say nhưng ánh mắt anh đã nhiễm một tầng hơi rượu, vừa rõ ràng lại vừa nồng đậm.
Nếu như ánh mắt có thể nói chuyện.
Vậy thì giờ phút này đây, Khương Uyển Phồn có thể nghe hiểu.
Không phải kết hôn thì ghê gớm hơn người.
Mà là kết hôn cùng em.
Sau bữa tiệc mọi người lại đi KTV, bởi vì đi tăng hai nên Trác Dụ đã uống kha khá rồi. Anh nghiêng người dựa vào ghế sô pha, hệt như người không xương vậy. Trong phòng bao có điều hoà đầy đủ, quần áo cũng đã cởi chỉ chừa lại áo sơ mi, nhưng chất cồn thiêu đốt khiến cơ thể tăng nhiệt độ, nóng đến mức anh phải kéo cổ áo sơ mi ra.
Đám đồ đệ của Khương Uyển Phồn ai nấy đều có tám trăm mưu đồ, giỏi nhất là vẽ vời suy nghĩ viển vông, thấy gọi “thầy” không còn tác dụng nữa, thế là lại tung chiêu sát thủ: “Chào anh rể!!”
“Anh rể, bọn em muốn mời rượu anh!”
“Anh rể, hôm nay anh đẹp trai lắm!”
“Anh rể, anh và cô Uyển Phồn đẹp đôi lắm luôn!”
Trác Dụ lập tức sửng sốt, uống, vơ hết chỗ đó uống!!
Ca hát ồn ào cực kì hăng, Khương Uyển Phồn đi qua đó, đứng trước mặt anh cười nhẹ nhàng không nói gì.
Trác Dụ ngẩng mặt, từ góc độ này trông đường nét đôi mắt của anh giống như đuôi én hẹp dài nhẹ hếch lên, mượn thêm chút ánh sáng mờ ảo khiến nó trở nên hệt như hai lưỡi dao dịu dàng.
Đột nhiên anh duỗi chân vòng ra sau lưng Khương Uyển Phồn, vừa vây hãm vừa kéo người kia ngã vào lòng mình.
Khương Uyển Phồn chống tay ở trước ngực anh, sau đó lại bị anh tóm chặt cánh tay.
Tư thế của hai người rất thân mật, che khuất một góc ghế sô pha - nơi mà ánh sáng lập loè đuổi bắt trong phòng bao không thể chiếu đến, nó trở thành vùng an toàn cho cả hai.
Trong không gian ồn ào xung quanh, hai người vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim đập rộn ràng của đối phương. Trác Dụ hơi nghiêng đầu là đã có thể nhẹ nhàng tựa lên phần cổ của Khương Uyển Phồn.
Hơi thở của anh rất trầm đục, rất sâu, là một loại cảm giác vô cùng thư thái. “Anh ngủ một lát đã.” Trác Dụ nhẹ nhàng gọi cô: "Bà xã.”
Cả người Khương Uyển Phồn tựa như có dòng điện chạy qua, cô không nhịn được mà phải nghiêng đầu nhìn.
Đúng là anh đã uống đến mức choáng váng rồi, giờ phút này anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi hàng lông mày bằng phẳng, hàng lông mi tựa phiến quạt lông vũ đang xòe mở. Thật ra, nếu tách riêng các bộ phận trên gương mặt của Trác Dụ thì đôi mắt của anh là hút hồn nhất, rõ ràng đó là một đôi mắt hẹp dài với đôi đồng tử màu sắc thanh lãnh, nhưng khi gặp người khác, anh lại đem theo một thứ cảm xúc dâng đầy. Sự kết hợp đầy mâu thuẫn này giống như một lớp mặt nạ hoàn hảo không tì vết.
Còn lúc này đây mới là dáng vẻ thật sự sau khi tháo bỏ lớp mặt nạ ấy.
Tạ Hựu Địch vừa rú xong bài “Trời cao biển rộng”, rú đến nỗi sắp đứt cả hơi, vừa quay đầu thì bị thồn cho một tô cơm chó: "Trời má! Làm cái gì đấy! Giả say để giả bộ đáng thương hả, cậu còn nợ tôi mười chai Champagne Armand de Brignac đấy, tối nay vẫn không định trả sao?!”
Trác Dụ vùi đầu vào cổ Khương Uyển Phồn, cố ý ép giọng nói: “Không trả nổi đâu, tôi xì tiền rồi còn gì, từ sau mà có hoạt động nào vượt quá 100 tệ thì đừng có gọi tôi.”
Tạ Hựu Địch tức giận mắng: “Coi cái nết của cậu kìa!”
Trác Dụ lười biếng nói: “Tinh thần tự giác của người đàn ông đã kết hôn.”
Đến 0h thì tất cả giải tán, Lữ Lữ hùng hùng hổ hổ thu xếp xe. Trác Dụ đứng dựa vào cột không nói chuyện, nhìn có vẻ không có gì khác thường.
Tạ Hựu Địch nhắc nhở Khương Uyển Phồn: “Có lẽ cậu ấy uống nhiều rồi, về nhà nhớ đun cho cậu ấy cốc nước ấm rồi để kệ cậu ấy ngủ một giấc. Cậu ấy uống rượu xong sẽ không quậy phá đâu. À đúng rồi, xe của cậu ấy thì cứ để tạm đây đi, ngày mai trợ lý đến lấy. Còn hai người ngồi xe của tôi về đi.”
“Từ đây cũng không xa chỗ tôi lắm, hay là để tôi lái…”
“Thôi đừng.” Tạ Hựu Địch ngắt lời: “Cậu ấy đặc biệt dặn dò tôi.”
Tạ Hựu Địch chỉ chỉ vào mắt, ý chỉ chứng quáng gà của Khương Uyển Phồn.
“Cậu ấy say đến mức này mà vẫn không quên lo lắng cho cô, nói là nhất định không được để cô lái.”
Về đến Tứ Quý Vân Đỉnh, Trác Dụ không nói chuyện, cũng không cần cô dìu, chỉ ngoan ngoãn đi sau cô nửa bước không rời. Vừa vào cửa, anh tự thay giày, còn không quên xếp giày ngăn nắp, xong xuôi mới đổ gục ra ghế sô pha chợp mắt ngủ say.
Khương Uyển Phồn đã từng thấy rất nhiều người lên cơn phát điên khi uống rượu, trong đó bao gồm cả bố cô - Khương Vinh Diệu, vừa uống ba lạng rượu (*) là có thể mặc tạp dề chạy ra ngoài múa ương ca.
(*) Một lạng rượu tương đương 55,5ml
So sánh như vậy mới thấy Trác Dụ đúng là quá ngoan.
Khương Uyển Phồn lấy một tấm thảm lông cừu đắp cho anh, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng lên. Sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ khi đang ngủ của anh.
Có tin nhắn trong nhóm chat Weibo:
Siêu sao: Gọi hồn thiếu nữ đã kết hôn! Tôi đóng máy rồi, nghỉ ngơi ba ngày, đợi cậu hẹn một chầu!!
Máy ảnh mini: Có mỗi thế thôi mà cậu tag cậu ấy á?
Máy ảnh mini: Có lẽ giờ phút này người đã kết hôn nào đó sẽ không trả lời cậu đâu.
Một chén trà gừng: … Tớ đây.
Máy ảnh mini: Trả lời nhanh thế?? Đêm tân hôn mà cậu còn có thời gian để chơi điện thoại à?
Siêu sao: Chẳng lẽ không phải nên được yêu thương sao?
Một chén trà gừng: …
Khương Uyển Phồn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cô quay đầu nhìn Trác Dụ đang ngủ, tiếp tục gõ chữ với cảm xúc phức tạp: “Hai bọn tớ… còn chưa đâu.”
Trong nhóm chat im lặng mười giây, sau đó trực tiếp gọi âm thanh.
Thịnh Lê Thư: “Vậy thì chỉ có một khả năng.”
Hướng Khâm trả lời ngay tức khắc: “Anh ấy không được.”
Gò má Khương Uyển Phồn nóng rực: “Không thể nào.”
Thịnh Lê Thư: “Cậu không thể chỉ nhìn thân hình và vẻ bề ngoài của anh ấy được, nếu cậu đến nam khoa quan sát một vòng thì sẽ biết trong ngoài khác biệt là chuyện rất bình thường.”
Hướng Khâm hỏi: “Sao cậu biết nhiều thế?”
Thịnh Lê Thư: “Các cậu là bạn thân của tớ đấy à? Bộ phim tớ vừa đóng máy cũng là diễn vai nữ bác sĩ nam khoa đấy.”
Khương Uyển Phồn nhắc lại một cách không còn chắc chắn nữa: “Anh ấy không phải người như vậy.”
Thịnh Lê Thư: “Thế sao hai người kết hôn lâu như vậy rồi mà anh ấy vẫn không cho cậu chạm vào?!”
Khương Uyển Phồn chụp một tấm tư thế đang ngủ của Trác Dụ rồi gửi đi: “Bữa tối nay anh ấy uống say rồi.”
Thịnh Lê Thư nói lớn: “Đây là cái cớ để anh ấy che giấu!”
Hướng Khâm: “Lần này là uống say, lần sau sẽ là ăn nhiều, lần sau nữa thì lại đi công tác, nói chung là sẽ không ‘làm’ với cậu!”
Thịnh Lê Thư: “Khương Khương, cậu phải mạnh mẽ lên một chút, tớ sẽ kêu quản lý đi hỏi số điện thoại của bên chuyên gia tư vấn về nam khoa của bộ phim vừa đóng máy, cậu phải tin tưởng vào nền y học.”
Tiếng nói chuyện của hai người được phóng đại trong không gian phòng khách yên tĩnh, giống như âm thanh vòm trầm bổng vang vọng qua lại khiến Khương Uyển Phồn hết cả hồn.
Có lẽ là vì nhiệt độ điều hoà quá cao nên phía sau lưng như được dán một tấm thảm điện giữ nhiệt.
Một giây sau, tiếng của Trác Dụ khàn khàn, ai oán thì thầm: “Nói với bạn em…”
“Anh say, chứ không phải chết rồi.”
Khương Uyển Phồn vừa lên xe thì vội mở chai nước, uống liền một mạch gần nửa chai, vì uống quá gấp nên sặc nước đến nỗi ho sặc sụa. Trác Dụ đưa tay phải ra vỗ lưng cô: "Em khát như vậy, thế sao lúc ở nhà không uống?”
“Em không thích uống trà.” Khương Uyển Phồn vừa hít thở thông thuận, sau đó lại nhấp một ngụm nữa: "Lá trà đắng lắm, cứ như uống thuốc vậy. Hồi nhỏ, bà nội rất thích hái thảo dược để pha nước cho em uống, nói cái gì mà uống cho thanh nhiệt với cả giải độc. Em uống nhiều đến nỗi phát sợ luôn.”
Trác Dụ nhăn mày: "Thế sao không nói, đổi loại khác là được mà.”
“Kệ đi, cô của anh đã mất công pha trà rồi, em không uống thì cũng không hay cho lắm.” Khương Uyển Phồn nhắc nhở: “Nhìn đường kìa, anh lo lái xe đi.”
Lúc qua đường hầm, ánh sáng chiếu thẳng từ cửa sổ trời của ô tô xuống, Trác Dụ thả chậm tốc độ xe: "Lúc ở lầu hai, cô đã nói chuyện gì với em vậy.”
“Thì nói chuyện đôi mình quen nhau thế nào này. Em nói là anh theo đuổi em đến mức em không thể nhìn thêm được nữa, thế là chỉ đành đồng ý thôi. Trông biểu cảm của cô rất phức tạp, còn nói là sau này cô sẽ chống lưng cho em đấy.” Khương Uyển Phồn xoay đầu, cười híp mắt hỏi: “Anh có sợ không?”
Trác Dụ giả bộ suy nghĩ: “Ừm, anh cảm thấy hình như hơi thiệt thòi.”
“Em thế này mà anh còn thấy thiệt sao?” Khương Uyển Phồn không khỏi dựng thẳng lưng, hàng lông mày giống hệt vành trăng lưỡi liềm treo ngược trên bầu trời. Đúng lúc xe đi qua đường hầm, ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện, khi nhìn rõ thấy khung cảnh xung quanh thì ánh mắt của cô đã trở nên giống hệt viên đạn sáng bóng, đâm xuyên thủng trái tim người khác.
Ánh mắt của Trác Dụ theo bản năng nhìn xuống dưới, dừng lại ở vị trí dưới xương quai xanh của Khương Uyển Phồn ba tấc.
Không phải cố ý, là bản năng.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ừm, không thiệt thòi.”
Lúc này Khương Uyển Phồn nhất thời chưa nắm bắt được suy nghĩ lưu manh của anh, còn cực kỳ nghiêm túc đợi chờ câu trả lời của anh nữa chứ. Trác Dụ ngoảnh mặt nhìn phía ngoài cửa sổ xe, tay gác trên bệ cửa sổ gõ gõ như có như không.
Khi quay đầu lại, anh hỏi thẳng không hề vòng vo: “Tối nay em định để anh về chỗ nào?”
Khương Uyển Phồn ngẩn người.
Có vẻ Trác Dụ đã đợi vấn đề này từ rất lâu rồi, hơn nữa còn tốt bụng nhắc nhở: “Lần trước em từng nói, anh có thể thử bám lấy em mà?”
Muốn về nhà cô thì cứ nói thẳng, vòng vo nãy giờ còn giả đò thanh tân thoát tục.
“Được.” Khương Uyển Phồn đồng ý rất nhanh gọn: "Về nhà em.”
***
“Đưa tua vít cho anh. Keo làm đầy nữa, loại nhỏ ấy.” Sau một hồi sột soạt, Trác Dụ chỉ tay vào công tắc: “Được rồi, thử đi.”
“Tạch.” Đèn sáng rồi.
Khương Uyển Phồn vui vẻ rạng rỡ: "Được rồi.”
Trác Dụ bước từ trên thang xuống hai bước, vỗ tay phủi bụi, cam chịu hỏi: “Tiếp theo là sửa cái gì?”
“Trong nhà vệ sinh bị rò rỉ nước.”
Trác Dụ thành thạo xách hòm đựng đồ nghề lên, di chuyển đến địa điểm làm việc tiếp theo.
Trong cái xô hứng nước đã đầy hơn nửa, chỗ mối nối đường ống nước bị rỉ nước tí tách. Trác Dụ đưa mắt nhìn, sau đó lấy cờ lê vặn chặt mối nối: "Sao em không tìm bên dịch vụ sửa chữa?”
“Quên mất tiêu, đến lúc nhớ ra thì lại bận bịu chuyện khác.”
“Tìm keo làm đầy cho anh, lần này lấy loại keo cỡ trung bình.” Khi Trác Dụ bắt đầu dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên rất rõ ràng, tuy da anh khá trắng, nhưng lại không hề đem lại cảm giác yếu ớt, các khớp ngón tay phủ lên tay cầm kim loại, động tác dứt khoát mà nhanh gọn.
“Chỗ rò nước này mà không sửa hẳn hoi, em không sợ ngày nào đó ống nước bị vỡ à? Đến lúc đấy thì lại càng phiền phức hơn.”
“Có chuyện quan trọng thật mà.” Khương Uyển Phồn ngồi xổm cạnh hòm dụng cụ, gẩy gẩy mấy con ốc vít.
“Ừm, chuyện gì thế?” Trác Dụ cúi đầu.
Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, ngước mắt lên: "Đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh.”
Dáng vẻ khi cười rộ lên của cô tựa như tia nắng ban mai hững hờ trôi lơ lửng, ít nhiều lọt vào đáy mắt Trác Dụ. Dù cho xung quanh là một mảnh hỗn độn, địa điểm cũng không được đẹp cho lắm, vậy mà anh vẫn bị trêu chọc một cách dễ dàng.
Không gian nhỏ hẹp khiến cảm xúc nhanh chóng được bao trùm, khoảng cách hai người đưa mắt nhìn đối phương ngày càng thu hẹp. Trác Dụ hạ tay xuống, cờ lê chạm vào ống quần, sau đó rơi xuống mặt đất.
“Leng keng.”
Tiếng kim loại chói tai cũng hóa thành dịu dàng, tựa như tiếng chuông ngân vang góp phần vén màn cho sự việc sắp xảy ra. Trác Dụ dùng một tay vòng qua tấm lưng Khương Uyển Phồn rồi kéo cô lại gần, mũi giày của hai người chạm vào nhau.
Trác Dụ cúi đầu, Khương Uyển Phồn nhắm mắt, khoảng cách giữa hai đôi môi mỏng như cánh ve sầu.
Đột nhiên: "Tách tách rào rào rào…”.
Một giây sau, cảm giác man mát ngay lập tức dội thẳng từ trên đầu xuống.
Mối nối chỗ rò rỉ nước bị áp lực nước làm cho vỡ tan, vòi hoa sen nhảy múa giống hệt như một chiếc máy vặn trứng đồ chơi. Chỉ trong một khoảng thời gian, cả nhà tắm tựa như một thác nước dưới cơn mưa to trút không ngớt, khiến hai người ướt nhẹp, cả mặt đầy nước.
Ừm, kỹ thuật sửa chữa của thầy Trác đúng là đỉnh, lần sau mong thầy đừng sửa nữa.
Đến tối muộn, nhân viên của bên dịch vụ bảo trì và sửa chữa đã đến tận nhà, sau khi kiểm tra thì phát hiện không chỉ đơn giản là vấn đề bị rò rỉ nước, mà đường ống ngầm còn bị nứt rồi, phải đập vỡ gạch lát, sau đó chôn đường ống ngầm như cũ, bận bịu đến tận một giờ sáng mới hoàn tất. Đến khi thu dọn xong mớ hỗn độn còn sót lại thì Khương Uyển Phồn đã mệt đến tê liệt cả người.
Cô nằm bò ra sô pha, nửa bên mặt đang gối đầu trông giống hệt trái dưa héo: "Nhà em không có quần áo cho đàn ông đâu, nếu anh muốn ngủ lại đây thì tự tìm chỗ đi nhé.”
Trác Dụ vòng cánh tay, nghiêng người dựa vào cửa rồi bất lực nói: “Em đối xử với anh như vậy sao?”
Khương Uyển Phồn chỉ phía phòng ngủ: "Thế anh mặc đồ của em nhé?”
“…”
Trác Dụ từ chối: “Anh không có cái sở thích này.”
Khương Uyển Phồn phì cười ra tiếng, cô nằm nghiêng người nhìn về phía anh, ở góc độ này, nương nhờ ánh sáng đôi mắt của cô tựa như ánh trăng dưới nước.
Quả thật là Trác Dụ muốn làm chút chuyện gì đó.
Nhưng cả người đang ướt nhẹp nhỏ nước tong tỏng như thế này thì đúng là không thể làm được gì.
Lúc rời đi, Trác Dụ lắc lắc chìa khoá xe trong tay: "À đúng rồi, tối mai em có thể bớt chút thời gian không?”
Trác Dụ suy nghĩ rất chu đáo, dù có là chuyện ngoài ý muốn đi chăng nữa, anh vẫn có thể không mắc sai lầm ngay cả trong lúc bận bịu gấp rút, sắp xếp kế hoạch đâu vào đấy. Sau khi an ủi bố mẹ vợ xong thì đến thu phục đám anh em bạn bè.
Tạ Hựu Địch là làm quá nhất, lúc nhận được cuộc gọi còn cố ý ép cổ họng giả đò lạnh lùng: “Xin lỗi, ông Tạ đang mở cuộc họp hội đồng quản trị. Xin hỏi đằng ấy là tên đàn em nào nhỉ?”
“Tôi là ông nội cậu.”
“Cút.” Tạ Hựu Địch hừ một tiếng: "Không rảnh, ai thèm bữa cơm này của cậu.”
“Không đến thật đấy à?” Giọng điệu của Trác Dụ như kiểu trút được gánh nặng: "May quá. Lúc Uyển Phồn kêu tôi gọi cậu, tôi đã phải đau khổ giày vò sống không bằng chết, tôi cảm ơn cậu nhé.”
“Xí. Tôi đến. Tôi phải đến, tôi quyết không để cho cậu thoải mái, tôi phải khiến cậu tức chết.” Tạ Hựu Địch gấp đến độ nhảy cẫng lên.
Trác Dụ nhẹ nhàng ờ một tiếng: "Cậu rất bất mãn với Khương Uyển Phồn à?”
“?”
“Thế mà lại muốn cô ấy trở thành người đàn bà goá chồng.”
“…”
Bữa tiệc được đặt tại một nhà hàng tư nhân nhỏ của bạn Trác Dụ. Nhà hàng được trang trí theo phong cách Giang Nam Trung Quốc rất trang nhã đẹp mắt, tinh tế mà không hề đơn giản, đến cả hộp đựng giấy trong nhà vệ sinh cũng được chăm chút tỉ mỉ.
Hôm nay Khương Uyển Phồn mặc một chiếc áo Cardigan nỉ màu trắng thuần, kiểu dáng lười biếng nhưng chất liệu lại cứng cáp, vô cùng hoà hợp với tâm trạng ngày hôm nay.
Những người ngồi ở bàn tròn đều là người của Giản Yên, khi vừa nghe thấy chuyện này vào ban sáng, mọi người đều kinh ngạc nhưng lại không hề thấy bất ngờ, sau khi chúc mừng xong xuôi, mọi người nhiệt tình thảo luận xem mang theo quà cáp như thế nào.
Vừa nhìn thấy Trác Dụ, tám chín người đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, sau đó ăn ý hét lớn: “Chào thầy!!”
Trác Dụ ngẩn người.
Anh đã từng nghĩ đến rất nhiều khung cảnh, có đòi lì xì, có trêu đùa, hoặc cùng lắm là hét to đòi náo động phòng, chỉ có một màn này là chưa từng nghĩ đến.
Thầy?
Cách xưng hô xa lạ tựa như bị điện giật này khiến địa vị hình tượng của anh được nâng cao lên trong nháy mắt.
Nhìn thấy những ánh mắt đáng yêu này, Trác Dụ lùi lại một bước, nghiêng đầu ra phía sau vai Khương Uyển Phồn rồi hỏi nhỏ: “Có phải anh nên bày tỏ chút gì đó không?”
Khương Uyển Phồn nín cười, nhướng mày.
Trác Dụ bình tĩnh quét mắt một vòng: "Ừm, tiền lì xì thì cứ để cô giáo của mọi người giữ nhé.”
Lữ Lữ tấm tắc khen ngợi, cái điệu bộ này, cái cảm giác nhập tâm này, và cả cái sự thay đổi vai vế này nữa, thật đúng là thần tốc mà.
Phía bên này đang ồn ào náo nhiệt, ở lối vào cầu thang còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, âm thanh vang vọng lảnh lót như thể chỉ sợ người khác không nghe thấy vậy…
“Bà chủ Khương, cô phải làm chủ cho tôi đấy!”
Tạ Hựu Địch bướng bỉnh, chạy đến gần Khương Uyển Phồn mách lẻo: “Tôi tủi thân, tôi đau khổ, tôi tổn thương.”
Tay phải Trác Dụ phủ lên lưng Khương Uyển Phồn, bất lực nói: "Cậu bị đúp ở lớp mẫu giáo 27 năm, đến bây giờ vẫn chưa tốt nghiệp à?”
“Cô nhìn đi, cậu ấy sỉ nhục tôi như vậy đấy. Nể tình Tiểu Khương nên tôi không tính toán với cậu.” Tạ Hựu Địch không tình nguyện lôi lì xì ra dúi vào ngực anh: "Mau giữ lấy tình yêu của Tạ gia ta đây.”
Trác Dụ nhận lấy lì xì, làm ra vẻ ngã về phía sau: "Nặng thật đấy.”
Tạ Hựu Địch bĩu môi, cuối cùng phải phì cười.
Hai người ăn ý giơ tay, cụng nắm đấm vào nhau, Tạ Hựu Địch nói thật lòng: “Thôi được rồi, chúc mừng người anh em, mắng thì mắng thế thôi, nhưng tôi thật sự vui mừng thay cho cậu.”
Trác Dụ không nói gì, chỉ vỗ vai anh ấy hai cái. Tạ Hựu Địch quay đầu nhìn Khương Uyển Phồn với vẻ mặt nghiêm túc: "Sau này cô phải đối tốt với người anh em của tôi một chút nhé.”
Trác Dụ cười mắng: "Cậu đến phá đám đấy hả?”
“Chẳng lẽ cậu không nhìn ra điệu cười giấu dao ấy à?”
Trong tiếng cười, Lữ Lữ vén một góc mành tre lên, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc: "Quào!”
Tất cả mọi người đều nhìn ra bên ngoài.
Sắc trời dần đổ về hoàng hôn trong vắt với sắc vàng cam ấm áp, khoảng trống giữa các toà nhà đan xen nhau tựa như những khung kính ngắm với kích cỡ khác nhau, phía bên trong được lấp đầy bởi sắc màu tịch dương sặc sỡ, toàn bộ thành phố được bao trùm bởi một lớp filter trộn lẫn các sắc màu, một khung cảnh duyên dáng mà hùng vĩ bao la.
Khương Uyển Phồn không khỏi nói: “Sắc trời mùa đông như này thật đúng là hiếm có.”
Trác Dụ xoay mặt, ánh mắt anh bao trùm lấy cô, nói nhỏ: “Nhưng anh vẫn gặp được em.”
Trái tim Khương Uyển Phồn run lên, ngón tay kề vào nhau tựa như tự động tìm kiếm, hơi thở mẫn cảm, hai người tựa sát vào nhau theo bản năng. Đầu ngón tay chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể vấn vít quấn bện lấy nhau.
Cuối cùng, hai bàn tay nhẹ nhàng đan vào nhau.
Đừng thấy đám người của Giản Yên gọi Trác Dụ là “thầy” ngọt xớt khiến anh nở hoa trong lòng, thật ra đây là một cạm bẫy dịu dàng, không cần bọn họ phải chuốc rượu mà Trác Dụ đã tự giác nâng ly rồi.
Tạ Hựu Địch khinh thường anh: "Cậu có thể khí phách hơn được không hả!”
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng họ gọi tôi là thầy.” Trác Dụ xắn tay áo lên nửa cánh tay, chiếc đồng hồ nằm vắt vẻo giữa cổ tay, xương khớp và cơ bắp lờ mờ hiện ra những đường nét rắn chắc.
“Có tiền đồ.” Tạ Hựu Địch tê rần cả người không thể chịu được nữa: "Kết hôn xong thì ghê gớm quá nhỉ.”
“Không phải kết hôn thì ghê gớm hơn người.” Trác Dụ nói xong nửa câu thì cũng không ừ hử gì thêm nữa mà chỉ xoay mặt qua, cơ thể theo bản năng dựa sát lại gần Khương Uyển Phồn, anh đã uống ngà ngà năm sáu phần, tuy chưa say nhưng ánh mắt anh đã nhiễm một tầng hơi rượu, vừa rõ ràng lại vừa nồng đậm.
Nếu như ánh mắt có thể nói chuyện.
Vậy thì giờ phút này đây, Khương Uyển Phồn có thể nghe hiểu.
Không phải kết hôn thì ghê gớm hơn người.
Mà là kết hôn cùng em.
Sau bữa tiệc mọi người lại đi KTV, bởi vì đi tăng hai nên Trác Dụ đã uống kha khá rồi. Anh nghiêng người dựa vào ghế sô pha, hệt như người không xương vậy. Trong phòng bao có điều hoà đầy đủ, quần áo cũng đã cởi chỉ chừa lại áo sơ mi, nhưng chất cồn thiêu đốt khiến cơ thể tăng nhiệt độ, nóng đến mức anh phải kéo cổ áo sơ mi ra.
Đám đồ đệ của Khương Uyển Phồn ai nấy đều có tám trăm mưu đồ, giỏi nhất là vẽ vời suy nghĩ viển vông, thấy gọi “thầy” không còn tác dụng nữa, thế là lại tung chiêu sát thủ: “Chào anh rể!!”
“Anh rể, bọn em muốn mời rượu anh!”
“Anh rể, hôm nay anh đẹp trai lắm!”
“Anh rể, anh và cô Uyển Phồn đẹp đôi lắm luôn!”
Trác Dụ lập tức sửng sốt, uống, vơ hết chỗ đó uống!!
Ca hát ồn ào cực kì hăng, Khương Uyển Phồn đi qua đó, đứng trước mặt anh cười nhẹ nhàng không nói gì.
Trác Dụ ngẩng mặt, từ góc độ này trông đường nét đôi mắt của anh giống như đuôi én hẹp dài nhẹ hếch lên, mượn thêm chút ánh sáng mờ ảo khiến nó trở nên hệt như hai lưỡi dao dịu dàng.
Đột nhiên anh duỗi chân vòng ra sau lưng Khương Uyển Phồn, vừa vây hãm vừa kéo người kia ngã vào lòng mình.
Khương Uyển Phồn chống tay ở trước ngực anh, sau đó lại bị anh tóm chặt cánh tay.
Tư thế của hai người rất thân mật, che khuất một góc ghế sô pha - nơi mà ánh sáng lập loè đuổi bắt trong phòng bao không thể chiếu đến, nó trở thành vùng an toàn cho cả hai.
Trong không gian ồn ào xung quanh, hai người vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim đập rộn ràng của đối phương. Trác Dụ hơi nghiêng đầu là đã có thể nhẹ nhàng tựa lên phần cổ của Khương Uyển Phồn.
Hơi thở của anh rất trầm đục, rất sâu, là một loại cảm giác vô cùng thư thái. “Anh ngủ một lát đã.” Trác Dụ nhẹ nhàng gọi cô: "Bà xã.”
Cả người Khương Uyển Phồn tựa như có dòng điện chạy qua, cô không nhịn được mà phải nghiêng đầu nhìn.
Đúng là anh đã uống đến mức choáng váng rồi, giờ phút này anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi hàng lông mày bằng phẳng, hàng lông mi tựa phiến quạt lông vũ đang xòe mở. Thật ra, nếu tách riêng các bộ phận trên gương mặt của Trác Dụ thì đôi mắt của anh là hút hồn nhất, rõ ràng đó là một đôi mắt hẹp dài với đôi đồng tử màu sắc thanh lãnh, nhưng khi gặp người khác, anh lại đem theo một thứ cảm xúc dâng đầy. Sự kết hợp đầy mâu thuẫn này giống như một lớp mặt nạ hoàn hảo không tì vết.
Còn lúc này đây mới là dáng vẻ thật sự sau khi tháo bỏ lớp mặt nạ ấy.
Tạ Hựu Địch vừa rú xong bài “Trời cao biển rộng”, rú đến nỗi sắp đứt cả hơi, vừa quay đầu thì bị thồn cho một tô cơm chó: "Trời má! Làm cái gì đấy! Giả say để giả bộ đáng thương hả, cậu còn nợ tôi mười chai Champagne Armand de Brignac đấy, tối nay vẫn không định trả sao?!”
Trác Dụ vùi đầu vào cổ Khương Uyển Phồn, cố ý ép giọng nói: “Không trả nổi đâu, tôi xì tiền rồi còn gì, từ sau mà có hoạt động nào vượt quá 100 tệ thì đừng có gọi tôi.”
Tạ Hựu Địch tức giận mắng: “Coi cái nết của cậu kìa!”
Trác Dụ lười biếng nói: “Tinh thần tự giác của người đàn ông đã kết hôn.”
Đến 0h thì tất cả giải tán, Lữ Lữ hùng hùng hổ hổ thu xếp xe. Trác Dụ đứng dựa vào cột không nói chuyện, nhìn có vẻ không có gì khác thường.
Tạ Hựu Địch nhắc nhở Khương Uyển Phồn: “Có lẽ cậu ấy uống nhiều rồi, về nhà nhớ đun cho cậu ấy cốc nước ấm rồi để kệ cậu ấy ngủ một giấc. Cậu ấy uống rượu xong sẽ không quậy phá đâu. À đúng rồi, xe của cậu ấy thì cứ để tạm đây đi, ngày mai trợ lý đến lấy. Còn hai người ngồi xe của tôi về đi.”
“Từ đây cũng không xa chỗ tôi lắm, hay là để tôi lái…”
“Thôi đừng.” Tạ Hựu Địch ngắt lời: “Cậu ấy đặc biệt dặn dò tôi.”
Tạ Hựu Địch chỉ chỉ vào mắt, ý chỉ chứng quáng gà của Khương Uyển Phồn.
“Cậu ấy say đến mức này mà vẫn không quên lo lắng cho cô, nói là nhất định không được để cô lái.”
Về đến Tứ Quý Vân Đỉnh, Trác Dụ không nói chuyện, cũng không cần cô dìu, chỉ ngoan ngoãn đi sau cô nửa bước không rời. Vừa vào cửa, anh tự thay giày, còn không quên xếp giày ngăn nắp, xong xuôi mới đổ gục ra ghế sô pha chợp mắt ngủ say.
Khương Uyển Phồn đã từng thấy rất nhiều người lên cơn phát điên khi uống rượu, trong đó bao gồm cả bố cô - Khương Vinh Diệu, vừa uống ba lạng rượu (*) là có thể mặc tạp dề chạy ra ngoài múa ương ca.
(*) Một lạng rượu tương đương 55,5ml
So sánh như vậy mới thấy Trác Dụ đúng là quá ngoan.
Khương Uyển Phồn lấy một tấm thảm lông cừu đắp cho anh, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng lên. Sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ khi đang ngủ của anh.
Có tin nhắn trong nhóm chat Weibo:
Siêu sao: Gọi hồn thiếu nữ đã kết hôn! Tôi đóng máy rồi, nghỉ ngơi ba ngày, đợi cậu hẹn một chầu!!
Máy ảnh mini: Có mỗi thế thôi mà cậu tag cậu ấy á?
Máy ảnh mini: Có lẽ giờ phút này người đã kết hôn nào đó sẽ không trả lời cậu đâu.
Một chén trà gừng: … Tớ đây.
Máy ảnh mini: Trả lời nhanh thế?? Đêm tân hôn mà cậu còn có thời gian để chơi điện thoại à?
Siêu sao: Chẳng lẽ không phải nên được yêu thương sao?
Một chén trà gừng: …
Khương Uyển Phồn ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cô quay đầu nhìn Trác Dụ đang ngủ, tiếp tục gõ chữ với cảm xúc phức tạp: “Hai bọn tớ… còn chưa đâu.”
Trong nhóm chat im lặng mười giây, sau đó trực tiếp gọi âm thanh.
Thịnh Lê Thư: “Vậy thì chỉ có một khả năng.”
Hướng Khâm trả lời ngay tức khắc: “Anh ấy không được.”
Gò má Khương Uyển Phồn nóng rực: “Không thể nào.”
Thịnh Lê Thư: “Cậu không thể chỉ nhìn thân hình và vẻ bề ngoài của anh ấy được, nếu cậu đến nam khoa quan sát một vòng thì sẽ biết trong ngoài khác biệt là chuyện rất bình thường.”
Hướng Khâm hỏi: “Sao cậu biết nhiều thế?”
Thịnh Lê Thư: “Các cậu là bạn thân của tớ đấy à? Bộ phim tớ vừa đóng máy cũng là diễn vai nữ bác sĩ nam khoa đấy.”
Khương Uyển Phồn nhắc lại một cách không còn chắc chắn nữa: “Anh ấy không phải người như vậy.”
Thịnh Lê Thư: “Thế sao hai người kết hôn lâu như vậy rồi mà anh ấy vẫn không cho cậu chạm vào?!”
Khương Uyển Phồn chụp một tấm tư thế đang ngủ của Trác Dụ rồi gửi đi: “Bữa tối nay anh ấy uống say rồi.”
Thịnh Lê Thư nói lớn: “Đây là cái cớ để anh ấy che giấu!”
Hướng Khâm: “Lần này là uống say, lần sau sẽ là ăn nhiều, lần sau nữa thì lại đi công tác, nói chung là sẽ không ‘làm’ với cậu!”
Thịnh Lê Thư: “Khương Khương, cậu phải mạnh mẽ lên một chút, tớ sẽ kêu quản lý đi hỏi số điện thoại của bên chuyên gia tư vấn về nam khoa của bộ phim vừa đóng máy, cậu phải tin tưởng vào nền y học.”
Tiếng nói chuyện của hai người được phóng đại trong không gian phòng khách yên tĩnh, giống như âm thanh vòm trầm bổng vang vọng qua lại khiến Khương Uyển Phồn hết cả hồn.
Có lẽ là vì nhiệt độ điều hoà quá cao nên phía sau lưng như được dán một tấm thảm điện giữ nhiệt.
Một giây sau, tiếng của Trác Dụ khàn khàn, ai oán thì thầm: “Nói với bạn em…”
“Anh say, chứ không phải chết rồi.”