-
Chương 70
Tạ Hựu Địch chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị đánh.
Hơn nữa còn là lý do “Kẻ thứ ba”.
Ở đầu đường, trong đám người, nghìn người chỉ chỏ, vạn người phỉ nhổ.
Về đến nhà, anh đuổi tất cả bạn bè thân thích hoặc là thật sự quan tâm, hoặc là tới chế giễu, ở phòng ngủ, ngủ đến trời đất mịt mờ.
Điện thoại vang lên là lúc 1 giờ rạng sáng, đầu kia nói tìm được người rồi.
Vì thế, Tạ Hựu Địch kéo lê cái thân đầy thương tích, một mình lái xe đi đến một xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại thành.
Bước qua đá vụn ngổn ngang, anh gặp được Trần Dao.
Trần Dao mạnh mẽ đứng dậy, lại bị người bên cạnh ấn về.
“Tạ Hựu Địch! Anh bắt tôi làm cái gì thế!!”
Thuộc hạ nói bắt được cô ta ở ga tàu cao tốc. Càng vừa khéo là không chỉ có anh đang tìm mà còn có mấy nhóm người cũng đang tìm. Trong valy của Trần Dao đều là tiền mặt, trang sức, còn có mấy tờ xx.
Lời đã rất uyển chuyển.
Cô ta làm quen với nhiều chàng trai, lừa người gạt tiền.
Mấy vết sưng trên trán Tạ Hựu Địch còn chưa tiêu, khóe mắt cũng có vết trầy da, khóe miệng là màu xanh tím nhàn nhạt, giống với ánh mắt anh giờ phút này.
Anh đi về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Dao, tầm mắt ngửa lên vẫn là khuôn mặt trong sáng trắng tinh không tì vết.
“Tôi là không tìm thấy bạn gái mà? Không phải, cô biết mà.” Giọng điệu Tạ Hựu Địch hòa hoãn: “Từ năm thứ nhất đại học, tôi đã thích cô, thích cô nhiều như vậy. Những điều tôi làm cho cô, chưa bao giờ cần đáp lại. Cô cảm thấy tôi tốt, có thể nhìn tôi nhiều thêm một cái là được.”
“Câu tôi nhiều năm như vậy, thật sự cho rằng tôi không rõ à?” Tạ Hựu Địch nói: “Chẳng qua là thật lòng thích nên không muốn vạch trần thôi.” Anh cười tự giễu: “Là tôi, lừa mình dối người.”
Nhà xưởng u ám, tầng cao trống trải, giọng anh như độc thoại trong phim điện ảnh, ánh mắt lúc nhìn chăm chú cũng khó nén mất mát và tan nát cõi lòng.
“Ở Quảng Châu, cô tìm được tôi, nói bằng lòng ở bên tôi. Tôi nhìn ra cô chẳng có bao nhiêu nhiệt tình. Nhưng tôi vẫn không nỡ. Tôi nghĩ cứ thử xem sao, nhỡ đâu chúng ta thật sự có thể thân thiết với nhau, tôi nhất định sẽ tốt với cô.”
Nói đến đây, Tạ Hựu Địch chửi một tiếng ‘mẹ kiếp’, vừa tức vừa ức: “Con mẹ nó, tôi chưa đủ tốt với cô à?! Rốt cuộc cô có trái tim không? Làm vậy với tôi!”
Trần Dao trợn trắng mắt, lời lẽ chính đáng nói: “Tự anh cam tâm tình nguyện coi tiền như rác, liên quan gì đến tôi? Trước nay tôi chưa từng bằng lòng ở bên anh, bạn học cũ mà thôi. Những quà cáp kia là anh chủ động đưa tôi, tôi lại không ép anh. Xuất phát từ lễ phép, tôi cũng không từ chối. Bây giờ anh đến tính sổ với tôi cái gì? Hơn nữa, người đánh anh lại không phải tôi. Anh bị hiểu lầm, đó là chuyện của anh. Anh tìm tôi làm gì? Anh đi mà tìm người đánh mình ấy.”
Cô ta vừa lên tiếng, làm thuộc hạ đứng một bên đều nắm chặt tay đến vang lên tiếng ‘lách cách’.
Tạ Hựu Địch thiếu chút nữa ngất.
Anh gật gật đầu, sau đó đứng lên, tay nhấc lên không trung, uể oải nói: “Đưa cô ta đi đi. Đừng để cô ta tiếp tục xuất hiện ở thành phố B.”
Thật ra không cần anh phải nói như vậy, thuộc hạ đưa người đến Cục Công An, những chuyện rách nát cô ta làm cũng đủ bóc lịch rồi.
Về đến nhà, Tạ Hựu Địch mất hồn mất vía đi vào phòng bếp rót nước uống.
Anh cảm thấy mình hẳn nên tỏ vẻ một chút, để truy điệu tình yêu đã chết của mình.
Anh quyết định khóc, khóc ra được thì sẽ tốt hơn.
Anh nhắm mắt, ấp ủ cảm xúc, tưởng tượng ướt át bên trong cũng không có lan ra hốc mắt. Ngược lại tư duy phát tán, bỗng nhiên lĩnh ngộ, mình không phải cây si(*), mà là bị người ta coi như đồ ngu.
(*) Nguyên văn: 舔狗 Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Đến tư cách trồng cây si cũng không có, Tạ Hựu Địch lập tức nổi trận lôi đình.
Khóc đi! Nước mắt đâu!
Anh dùng sức chớp mắt, vẫn khô cằn.
Tạ Hựu Địch tự cổ vũ mình, véo đùi. Đau, nhưng vẫn không khóc được. Anh dứt khoát bưng cốc nước lên, hắt vào mặt mình.
Tỉnh táo một chút, khóc cho anh mày!
Vừa khéo, dì giúp việc trong nhà dậy nấu canh, đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt kinh ngạc: “Địch Địch, cháu… cháu làm sao vậy?”
Tạ Hựu Địch sững sờ quay đầu, mắt to trừng mắt nhỏ.
Dì giúp việc che miệng đau lòng: “Đừng ra vẻ kiên cường trốn một chỗ khóc. Cháu xem cháu khóc đến ướt hết cả tóc rồi.”
Cho nên ngày hôm sau, người nhà họ Tạ đều biết nửa đêm Tạ Hựu Địch ruột gan đứt từng khúc, bị tổn thương đến vết thương đầy mình.
Sốt ruột nhất chính là bà Tạ - mẹ anh.
Ngày đó Tần Phương Manh mỉm cười đi vào phòng con trai, cả người tản ra khí chất mẹ hiền.
Tạ Hựu Địch đang trả lời Wechat, không hiểu ra sao: “Mẹ, làm sao vậy?”
Tần Phương Manh quơ quơ quyển sách trên tay: “Mẹ đọc một ít văn chương cho con được không?”
Tạ Hựu Địch thấy rõ tên sách, đều là ‘Soup gà cho tâm hồn’.
“Mẹ, con không có việc gì.”
“Con có việc, không thể gạt được mẹ.”
“Con thật sự không sao.”
Tần Phương Manh đau lòng rơi nước mắt: “Ra vẻ kiên cường, điểm này thật giống mẹ.”
Tạ Hựu Địch thỏa hiệp: “Được rồi, mẹ đọc đi.”
Tần Phương Manh mở ra trang đầu tiên, âm thanh và tình cảm phong phú đọc tiêu đề: “Nếu cuộc sống đội nón xanh cho bạn.”
Tạ Hựu Địch: “…”
Kết quả tất nhiên là không có hiệu quả gì.
Tần Phương Manh để các anh chị em họ cùng thế hệ với anh đến khuyên bảo, vốn dĩ chuyện này không mấy người biết, bây giờ thì hay rồi, cả thiên hạ đều biết.
“Anh họ, nghĩ thoáng chút, nhiều người bị lừa như vậy, không phải chỉ có một mình anh.”
“Anh Địch, người đàn ông 30 tuổi rồi mà còn chưa yêu đương giống như anh thật sự không nhiều lắm, ông trời nhất định sẽ phù hộ anh.”
“Mấy đứa bọn em ở trong miếu thắp một nén nhang, châm đèn cầu phúc cho anh, hy vọng anh sớm tìm được tình yêu.”
Hai mắt Tạ Hựu Địch tối sầm, người đời đều biết còn chưa đủ phải không? Mấy ngày nữa đến thần tiên cũng không để sót.
Một đoạn thời gian này, Tạ Hựu Địch hoàn toàn tắt cảm xúc.
Mới đầu còn muốn truy điệu tình yêu đã chết, ít nhất có quan hệ đến tình cảm.
Nhưng tình thế dần dần đi lệch hướng, bình tĩnh mấy ngày, anh phát hiện, chuyện yêu đương này là cái rắm gì. Năm đó lòng xuân manh động, là thật sự thích Trần Dao. Sau lại cô ta biến mất, phai nhạt, cũng không đến mức nhất định cứ là cô ta.
Cùng với nói là thích người này, không bằng nói là mang theo một phần không cam lòng, hoài niệm đã từng trả giá.
Lúc lái xe, khi radio vang lên bài hát ‘Cả nhà thương nhau’, cả mắt và mũi Tạ Hựu Địch đều chua xót, cực kỳ muốn khóc.
Anh kể những việc này với người anh em tốt, Trác Dụ.
Được một đánh giá rất sắc bén: Có tình thân nhưng không nhiều lắm.
Tạ Hựu Địch vừa chua xót vừa muốn cười.
Trác Dụ hẹn anh đi uống rượu, đàn ông trưởng thành rồi, say một lần là thoải mái hết.
Vừa thấy người, Trác Dụ nhíu mày: “Biết thì là cậu đau khổ vì tình, người không biết, cho rằng cậu trụy lạc quá độ.”
Tạ Hựu Địch kịch liệt: “Cậu đang châm chọc tôi đấy.”
Trác Dụ nhướn mày: “Thật xin lỗi, quên cậu vẫn còn là trai tân.”
Tạ Hựu Địch ngửa đầu uống một ngụm Vodka: “Tôi lập tức tìm người bước ra bước đầu tiên.”
Vừa dứt lời, anh nghe được nam nữ trẻ tuổi bàn bên cạnh bàn kích động kêu gọi: “Á á á! Là Thịnh Lê Thư!!”
Trên màn hình lớn quán bar là một hoạt động phát sóng trực tiếp đi thảm đỏ nào đó.
Thịnh Lê Thư mặc một cái váy đuôi cá, ôm sát dáng người lồi lõm quyến rũ, ngũ quan thiên về vẻ trẻ con, khí chất lại lạnh nhạt. Cô dung hợp hai thái cực bất đồng một cách vi diệu, làm người ta không dời mắt được.
Mãi đến khi màn hình chuyển đến minh tinh tiếp theo, đôi mắt Tạ Hựu Địch mới dời về.
Trác Dụ cười như không cười: “Thế nào?”
Tạ Hựu Địch cảm thán: “Người thật quá đẹp, đồ dỏm kia không thể so.”
Trác Dụ: “…”
Buổi tối đổi thời tiết, khi vào quán trời còn đẹp, lúc ra đã là gió bão đầy trời.
Tạ Hựu Địch ném áo khoác ở trong xe, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu đen mỏng manh. Uống xong rượu, hứng gió, thổi một cái rùng cả mình. Người lái thay đưa xe lại đây cũng mất vài phút, lúc lên xe, máy sưởi đập vào mặt, răng lại càng va vào nhau dữ hơn.
Vừa nóng vừa lạnh k1ch thích, buổi đêm Tạ Hựu Địch lập tức không ổn.
Đầu tiên là đau dạ dày lăn lộn một đêm, sau đó đau đầu, phát sốt. Có lẽ do uống rượu pha, sau nửa đêm anh ôm bồn cầu nôn đến hừng đông. Cố chống đến sáng sớm, Tạ Hựu Địch hoàn toàn không chịu được. Tần Phương Manh sợ tới mức vội gọi bác sĩ gia đình đến truyền cho anh chai nước.
Hạ sốt, Tần Phương Manh yên tâm, cầm di động gửi mười cái icon khóc thút thít vào nhóm bạn thân.
“Địch Địch vì tình bị thương, còn chưa khôi phục. Tối hôm qua nó uống rượu mua say lại trúng gió, đây là có ý định tự sát. Con trai tớ thật si tình, tớ sợ nó đi tự tử mất.”
Nhóm quý bà ‘bé bỏng’ sôi nổi ra chủ ý:
“Dời sự chú ý của nó đi.”
“Không sai, dùng ma pháp đánh bại ma pháp.”
“Tinh thần Địch Địch quá sa sút, cần dùng sức sống k1ch thích ý chí chiến đấu của nó.”
Tần Phương Manh nghiêm túc ghi bút ký: “Làm cách nào k1ch thích?”
“Ngày mai không phải cậu muốn đi xem Thịnh Lê Thư à, dẫn nó cùng đi!”
Tần Phương Manh cảm thấy, thật sự quá chuẩn luôn.
Tuy rằng Tạ Hựu Địch còn bệnh, nhưng bà cảm thấy, ma pháp đánh bại ma pháp, chút đau xót này không là gì hết.
Tần Phương Manh tâm tính trẻ trung, không giới hạn trong tuổi mà còn nghiêm túc lại dụng tâm trong sinh hoạt.
Tạ Hựu Địch vẫn luôn cảm thấy mẹ mình là thần tiên. Người hơn 50 tuổi, sống đến không lo không nghĩ, giống công chúa nhỏ. Có một lần anh không nhịn được nói với bố. Ông Tạ lập tức không vui, cực kỳ nghiêm khắc phê bình: “Mẹ con vốn là công chúa!”
Tạ Hựu Địch hiểu ra người chân chính khởi xướng chính là bố anh.
Tần Phương Manh tìm cớ lừa Tạ Hựu Địch ra ngoài.
Đến sân bay rồi, nhìn thấy một đám em trai em gái đông nghìn nghịt, cùng với băng rôn trên tay bọn họ, màu cờ, trên băng rôn viết - Thịnh Lê Thư đẹp nhất, dừng chân trong cuộc sống của chúng em.
Tạ Hựu Địch mới biết được đạo lý mà mẹ mình nói.
Anh cạn lời: “Mẹ, mẹ đu idol, gọi con đến làm gì?”
Tần Phương Manh nói: “Mẹ già rồi, không đu nổi, đợi lát nữa con đu giúp mẹ.”
Tạ Hựu Địch: “Mẹ biết mẹ già rồi, còn đu idol cái gì?”
“Cho nên mới bảo con tới, con trẻ tuổi, đu mới nhanh.”
… OK, logic 100 điểm.
Thẩm mỹ của Tần Phương Manh cực kỳ một lòng, là fan trung thành của Thịnh Lê Thư. Qua hai năm, bà đi khắp nơi trong cả nước tiếp ứng, tiêu tiền bỏ phiếu, phàm là hoạt động Thịnh Lê Thư tham gia, bà nhất định là người đứng đầu điều tiết bầu không khí bình luận chạy ngang màn hình. Năm trước, Tần Phương Manh tự trả tiền, tố cáo một paparazzi chụp lén Thịnh Lê Thư ở chỗ đóng phim lên toà án.
Người quá nhiều, Tạ Hựu Địch bị chen đến hai mắt biến thành màu đen.
Anh cần phải nhắc nhở: “Thưa quý bà Manh Manh, con trai của bà là con, còn đang sốt.”
Tần Phương Manh áy náy gật đầu: “Vậy đợi lát nữa về nhà truyền thêm mấy chai nước.”
Tạ Hựu Địch: “…”
“Con trai à, con nên ra khỏi thế giới của mình, nhìn xem thế giới bên ngoài. Có thể trước kia mắt con mù rồi, mẹ đưa con đi chữa mắt.”
Tạ Hựu Địch: “…”
Anh khổ sở, bị đả kích, cả người ngây thơ mờ mịt.
Bỗng nhiên, đám người bắt đầu xôn xao, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên: “Á á á! Thịnh Lê Thư!! Tiểu Thư tới!!”
Tần Phương Manh cực kỳ nhanh chóng, từ trong cái túi Hermes giá hơn ba mươi ngàn móc ra biểu ngữ tiếp ứng, tấm card có ảnh chụp cực đẹp của Thịnh Lê Thư, cùng với một cái cài đầu tai mèo, “Xoạch” một tiếng mang ở trên đầu Tạ Hựu Địch, tai mèo này sẽ sáng lên, màu hồng nhạt.
Không khí càng ngày càng nóng lên, Tạ Hựu Địch bị chèn đến như bèo dạt giữa dòng.
“Thịnh Lê Thư!!!”
“Tiểu Thư!! Em yêu chị!!”
Ở trong tiếng bày tỏ tình yêu chân thành của fans, Tạ Hựu Địch không biết bị ai đẩy một cái, bước chân lảo đảo, chạy ra khỏi đám người. Trọng tâm của anh hoàn toàn bị mất, ngã lăn một cái phủ phục trên mặt đất.
Bàn tay đau, đầu gối đau, trong lòng Tạ Hựu Địch mắng mười lần “Đờ mờ” cũng không đủ để biểu đạt tâm tình ở giờ phút này.
Trong nháy mắt, bên tai yên ắng.
Anh lấy lại tinh thần, đập vào mắt đầu tiên là giày cao gót thon dài tinh xảo, mắt cá chân mảnh khảnh, cẳng chân thon thon một tay có thể ôm hết. Tim Tạ Hựu Địch đập như sấm, đầu óc cũng như nổ tung.
Anh giương mắt, cùng chính chủ bốn mắt nhìn nhau.
Thịnh Lê Thư hơi nhíu mày, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
Tai mèo trên đầu Tạ Hựu Địch sáng lên, bóp chặt biểu ngữ tiếp ứng ở lòng bàn tay, còn có tư thế chật vật của anh giờ phút này, rất nhanh làm Thịnh Lê Thư bình tĩnh lại.
Cô thong thả ung dung ngồi xổm xuống, khoảng cách hai người gần trong gang tấc.
“Thịnh Lê Thư là chòm sao gì - tôi suy tính đặt làm.”
Bản thân ngôi sao nữ từng chữ một đọc ra.
Tạ Hựu Địch cực kỳ muốn chết.
Thịnh Lê Thư duỗi tay, búng búng tai mèo hồng nhạt trên đầu anh, hốt hoảng nói: “Hóa ra anh yêu tôi như vậy, tôi còn tưởng rằng anh là antifans đấy.”
___
Tạ Hựu Địch: Bị ép đu idol.
Tần Phương Manh: Không! Là con theo đuổi con dâu của mẹ!!!
Hơn nữa còn là lý do “Kẻ thứ ba”.
Ở đầu đường, trong đám người, nghìn người chỉ chỏ, vạn người phỉ nhổ.
Về đến nhà, anh đuổi tất cả bạn bè thân thích hoặc là thật sự quan tâm, hoặc là tới chế giễu, ở phòng ngủ, ngủ đến trời đất mịt mờ.
Điện thoại vang lên là lúc 1 giờ rạng sáng, đầu kia nói tìm được người rồi.
Vì thế, Tạ Hựu Địch kéo lê cái thân đầy thương tích, một mình lái xe đi đến một xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại thành.
Bước qua đá vụn ngổn ngang, anh gặp được Trần Dao.
Trần Dao mạnh mẽ đứng dậy, lại bị người bên cạnh ấn về.
“Tạ Hựu Địch! Anh bắt tôi làm cái gì thế!!”
Thuộc hạ nói bắt được cô ta ở ga tàu cao tốc. Càng vừa khéo là không chỉ có anh đang tìm mà còn có mấy nhóm người cũng đang tìm. Trong valy của Trần Dao đều là tiền mặt, trang sức, còn có mấy tờ xx.
Lời đã rất uyển chuyển.
Cô ta làm quen với nhiều chàng trai, lừa người gạt tiền.
Mấy vết sưng trên trán Tạ Hựu Địch còn chưa tiêu, khóe mắt cũng có vết trầy da, khóe miệng là màu xanh tím nhàn nhạt, giống với ánh mắt anh giờ phút này.
Anh đi về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Dao, tầm mắt ngửa lên vẫn là khuôn mặt trong sáng trắng tinh không tì vết.
“Tôi là không tìm thấy bạn gái mà? Không phải, cô biết mà.” Giọng điệu Tạ Hựu Địch hòa hoãn: “Từ năm thứ nhất đại học, tôi đã thích cô, thích cô nhiều như vậy. Những điều tôi làm cho cô, chưa bao giờ cần đáp lại. Cô cảm thấy tôi tốt, có thể nhìn tôi nhiều thêm một cái là được.”
“Câu tôi nhiều năm như vậy, thật sự cho rằng tôi không rõ à?” Tạ Hựu Địch nói: “Chẳng qua là thật lòng thích nên không muốn vạch trần thôi.” Anh cười tự giễu: “Là tôi, lừa mình dối người.”
Nhà xưởng u ám, tầng cao trống trải, giọng anh như độc thoại trong phim điện ảnh, ánh mắt lúc nhìn chăm chú cũng khó nén mất mát và tan nát cõi lòng.
“Ở Quảng Châu, cô tìm được tôi, nói bằng lòng ở bên tôi. Tôi nhìn ra cô chẳng có bao nhiêu nhiệt tình. Nhưng tôi vẫn không nỡ. Tôi nghĩ cứ thử xem sao, nhỡ đâu chúng ta thật sự có thể thân thiết với nhau, tôi nhất định sẽ tốt với cô.”
Nói đến đây, Tạ Hựu Địch chửi một tiếng ‘mẹ kiếp’, vừa tức vừa ức: “Con mẹ nó, tôi chưa đủ tốt với cô à?! Rốt cuộc cô có trái tim không? Làm vậy với tôi!”
Trần Dao trợn trắng mắt, lời lẽ chính đáng nói: “Tự anh cam tâm tình nguyện coi tiền như rác, liên quan gì đến tôi? Trước nay tôi chưa từng bằng lòng ở bên anh, bạn học cũ mà thôi. Những quà cáp kia là anh chủ động đưa tôi, tôi lại không ép anh. Xuất phát từ lễ phép, tôi cũng không từ chối. Bây giờ anh đến tính sổ với tôi cái gì? Hơn nữa, người đánh anh lại không phải tôi. Anh bị hiểu lầm, đó là chuyện của anh. Anh tìm tôi làm gì? Anh đi mà tìm người đánh mình ấy.”
Cô ta vừa lên tiếng, làm thuộc hạ đứng một bên đều nắm chặt tay đến vang lên tiếng ‘lách cách’.
Tạ Hựu Địch thiếu chút nữa ngất.
Anh gật gật đầu, sau đó đứng lên, tay nhấc lên không trung, uể oải nói: “Đưa cô ta đi đi. Đừng để cô ta tiếp tục xuất hiện ở thành phố B.”
Thật ra không cần anh phải nói như vậy, thuộc hạ đưa người đến Cục Công An, những chuyện rách nát cô ta làm cũng đủ bóc lịch rồi.
Về đến nhà, Tạ Hựu Địch mất hồn mất vía đi vào phòng bếp rót nước uống.
Anh cảm thấy mình hẳn nên tỏ vẻ một chút, để truy điệu tình yêu đã chết của mình.
Anh quyết định khóc, khóc ra được thì sẽ tốt hơn.
Anh nhắm mắt, ấp ủ cảm xúc, tưởng tượng ướt át bên trong cũng không có lan ra hốc mắt. Ngược lại tư duy phát tán, bỗng nhiên lĩnh ngộ, mình không phải cây si(*), mà là bị người ta coi như đồ ngu.
(*) Nguyên văn: 舔狗 Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Đến tư cách trồng cây si cũng không có, Tạ Hựu Địch lập tức nổi trận lôi đình.
Khóc đi! Nước mắt đâu!
Anh dùng sức chớp mắt, vẫn khô cằn.
Tạ Hựu Địch tự cổ vũ mình, véo đùi. Đau, nhưng vẫn không khóc được. Anh dứt khoát bưng cốc nước lên, hắt vào mặt mình.
Tỉnh táo một chút, khóc cho anh mày!
Vừa khéo, dì giúp việc trong nhà dậy nấu canh, đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt kinh ngạc: “Địch Địch, cháu… cháu làm sao vậy?”
Tạ Hựu Địch sững sờ quay đầu, mắt to trừng mắt nhỏ.
Dì giúp việc che miệng đau lòng: “Đừng ra vẻ kiên cường trốn một chỗ khóc. Cháu xem cháu khóc đến ướt hết cả tóc rồi.”
Cho nên ngày hôm sau, người nhà họ Tạ đều biết nửa đêm Tạ Hựu Địch ruột gan đứt từng khúc, bị tổn thương đến vết thương đầy mình.
Sốt ruột nhất chính là bà Tạ - mẹ anh.
Ngày đó Tần Phương Manh mỉm cười đi vào phòng con trai, cả người tản ra khí chất mẹ hiền.
Tạ Hựu Địch đang trả lời Wechat, không hiểu ra sao: “Mẹ, làm sao vậy?”
Tần Phương Manh quơ quơ quyển sách trên tay: “Mẹ đọc một ít văn chương cho con được không?”
Tạ Hựu Địch thấy rõ tên sách, đều là ‘Soup gà cho tâm hồn’.
“Mẹ, con không có việc gì.”
“Con có việc, không thể gạt được mẹ.”
“Con thật sự không sao.”
Tần Phương Manh đau lòng rơi nước mắt: “Ra vẻ kiên cường, điểm này thật giống mẹ.”
Tạ Hựu Địch thỏa hiệp: “Được rồi, mẹ đọc đi.”
Tần Phương Manh mở ra trang đầu tiên, âm thanh và tình cảm phong phú đọc tiêu đề: “Nếu cuộc sống đội nón xanh cho bạn.”
Tạ Hựu Địch: “…”
Kết quả tất nhiên là không có hiệu quả gì.
Tần Phương Manh để các anh chị em họ cùng thế hệ với anh đến khuyên bảo, vốn dĩ chuyện này không mấy người biết, bây giờ thì hay rồi, cả thiên hạ đều biết.
“Anh họ, nghĩ thoáng chút, nhiều người bị lừa như vậy, không phải chỉ có một mình anh.”
“Anh Địch, người đàn ông 30 tuổi rồi mà còn chưa yêu đương giống như anh thật sự không nhiều lắm, ông trời nhất định sẽ phù hộ anh.”
“Mấy đứa bọn em ở trong miếu thắp một nén nhang, châm đèn cầu phúc cho anh, hy vọng anh sớm tìm được tình yêu.”
Hai mắt Tạ Hựu Địch tối sầm, người đời đều biết còn chưa đủ phải không? Mấy ngày nữa đến thần tiên cũng không để sót.
Một đoạn thời gian này, Tạ Hựu Địch hoàn toàn tắt cảm xúc.
Mới đầu còn muốn truy điệu tình yêu đã chết, ít nhất có quan hệ đến tình cảm.
Nhưng tình thế dần dần đi lệch hướng, bình tĩnh mấy ngày, anh phát hiện, chuyện yêu đương này là cái rắm gì. Năm đó lòng xuân manh động, là thật sự thích Trần Dao. Sau lại cô ta biến mất, phai nhạt, cũng không đến mức nhất định cứ là cô ta.
Cùng với nói là thích người này, không bằng nói là mang theo một phần không cam lòng, hoài niệm đã từng trả giá.
Lúc lái xe, khi radio vang lên bài hát ‘Cả nhà thương nhau’, cả mắt và mũi Tạ Hựu Địch đều chua xót, cực kỳ muốn khóc.
Anh kể những việc này với người anh em tốt, Trác Dụ.
Được một đánh giá rất sắc bén: Có tình thân nhưng không nhiều lắm.
Tạ Hựu Địch vừa chua xót vừa muốn cười.
Trác Dụ hẹn anh đi uống rượu, đàn ông trưởng thành rồi, say một lần là thoải mái hết.
Vừa thấy người, Trác Dụ nhíu mày: “Biết thì là cậu đau khổ vì tình, người không biết, cho rằng cậu trụy lạc quá độ.”
Tạ Hựu Địch kịch liệt: “Cậu đang châm chọc tôi đấy.”
Trác Dụ nhướn mày: “Thật xin lỗi, quên cậu vẫn còn là trai tân.”
Tạ Hựu Địch ngửa đầu uống một ngụm Vodka: “Tôi lập tức tìm người bước ra bước đầu tiên.”
Vừa dứt lời, anh nghe được nam nữ trẻ tuổi bàn bên cạnh bàn kích động kêu gọi: “Á á á! Là Thịnh Lê Thư!!”
Trên màn hình lớn quán bar là một hoạt động phát sóng trực tiếp đi thảm đỏ nào đó.
Thịnh Lê Thư mặc một cái váy đuôi cá, ôm sát dáng người lồi lõm quyến rũ, ngũ quan thiên về vẻ trẻ con, khí chất lại lạnh nhạt. Cô dung hợp hai thái cực bất đồng một cách vi diệu, làm người ta không dời mắt được.
Mãi đến khi màn hình chuyển đến minh tinh tiếp theo, đôi mắt Tạ Hựu Địch mới dời về.
Trác Dụ cười như không cười: “Thế nào?”
Tạ Hựu Địch cảm thán: “Người thật quá đẹp, đồ dỏm kia không thể so.”
Trác Dụ: “…”
Buổi tối đổi thời tiết, khi vào quán trời còn đẹp, lúc ra đã là gió bão đầy trời.
Tạ Hựu Địch ném áo khoác ở trong xe, chỉ mặc một cái áo sơ mi màu đen mỏng manh. Uống xong rượu, hứng gió, thổi một cái rùng cả mình. Người lái thay đưa xe lại đây cũng mất vài phút, lúc lên xe, máy sưởi đập vào mặt, răng lại càng va vào nhau dữ hơn.
Vừa nóng vừa lạnh k1ch thích, buổi đêm Tạ Hựu Địch lập tức không ổn.
Đầu tiên là đau dạ dày lăn lộn một đêm, sau đó đau đầu, phát sốt. Có lẽ do uống rượu pha, sau nửa đêm anh ôm bồn cầu nôn đến hừng đông. Cố chống đến sáng sớm, Tạ Hựu Địch hoàn toàn không chịu được. Tần Phương Manh sợ tới mức vội gọi bác sĩ gia đình đến truyền cho anh chai nước.
Hạ sốt, Tần Phương Manh yên tâm, cầm di động gửi mười cái icon khóc thút thít vào nhóm bạn thân.
“Địch Địch vì tình bị thương, còn chưa khôi phục. Tối hôm qua nó uống rượu mua say lại trúng gió, đây là có ý định tự sát. Con trai tớ thật si tình, tớ sợ nó đi tự tử mất.”
Nhóm quý bà ‘bé bỏng’ sôi nổi ra chủ ý:
“Dời sự chú ý của nó đi.”
“Không sai, dùng ma pháp đánh bại ma pháp.”
“Tinh thần Địch Địch quá sa sút, cần dùng sức sống k1ch thích ý chí chiến đấu của nó.”
Tần Phương Manh nghiêm túc ghi bút ký: “Làm cách nào k1ch thích?”
“Ngày mai không phải cậu muốn đi xem Thịnh Lê Thư à, dẫn nó cùng đi!”
Tần Phương Manh cảm thấy, thật sự quá chuẩn luôn.
Tuy rằng Tạ Hựu Địch còn bệnh, nhưng bà cảm thấy, ma pháp đánh bại ma pháp, chút đau xót này không là gì hết.
Tần Phương Manh tâm tính trẻ trung, không giới hạn trong tuổi mà còn nghiêm túc lại dụng tâm trong sinh hoạt.
Tạ Hựu Địch vẫn luôn cảm thấy mẹ mình là thần tiên. Người hơn 50 tuổi, sống đến không lo không nghĩ, giống công chúa nhỏ. Có một lần anh không nhịn được nói với bố. Ông Tạ lập tức không vui, cực kỳ nghiêm khắc phê bình: “Mẹ con vốn là công chúa!”
Tạ Hựu Địch hiểu ra người chân chính khởi xướng chính là bố anh.
Tần Phương Manh tìm cớ lừa Tạ Hựu Địch ra ngoài.
Đến sân bay rồi, nhìn thấy một đám em trai em gái đông nghìn nghịt, cùng với băng rôn trên tay bọn họ, màu cờ, trên băng rôn viết - Thịnh Lê Thư đẹp nhất, dừng chân trong cuộc sống của chúng em.
Tạ Hựu Địch mới biết được đạo lý mà mẹ mình nói.
Anh cạn lời: “Mẹ, mẹ đu idol, gọi con đến làm gì?”
Tần Phương Manh nói: “Mẹ già rồi, không đu nổi, đợi lát nữa con đu giúp mẹ.”
Tạ Hựu Địch: “Mẹ biết mẹ già rồi, còn đu idol cái gì?”
“Cho nên mới bảo con tới, con trẻ tuổi, đu mới nhanh.”
… OK, logic 100 điểm.
Thẩm mỹ của Tần Phương Manh cực kỳ một lòng, là fan trung thành của Thịnh Lê Thư. Qua hai năm, bà đi khắp nơi trong cả nước tiếp ứng, tiêu tiền bỏ phiếu, phàm là hoạt động Thịnh Lê Thư tham gia, bà nhất định là người đứng đầu điều tiết bầu không khí bình luận chạy ngang màn hình. Năm trước, Tần Phương Manh tự trả tiền, tố cáo một paparazzi chụp lén Thịnh Lê Thư ở chỗ đóng phim lên toà án.
Người quá nhiều, Tạ Hựu Địch bị chen đến hai mắt biến thành màu đen.
Anh cần phải nhắc nhở: “Thưa quý bà Manh Manh, con trai của bà là con, còn đang sốt.”
Tần Phương Manh áy náy gật đầu: “Vậy đợi lát nữa về nhà truyền thêm mấy chai nước.”
Tạ Hựu Địch: “…”
“Con trai à, con nên ra khỏi thế giới của mình, nhìn xem thế giới bên ngoài. Có thể trước kia mắt con mù rồi, mẹ đưa con đi chữa mắt.”
Tạ Hựu Địch: “…”
Anh khổ sở, bị đả kích, cả người ngây thơ mờ mịt.
Bỗng nhiên, đám người bắt đầu xôn xao, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác vang lên: “Á á á! Thịnh Lê Thư!! Tiểu Thư tới!!”
Tần Phương Manh cực kỳ nhanh chóng, từ trong cái túi Hermes giá hơn ba mươi ngàn móc ra biểu ngữ tiếp ứng, tấm card có ảnh chụp cực đẹp của Thịnh Lê Thư, cùng với một cái cài đầu tai mèo, “Xoạch” một tiếng mang ở trên đầu Tạ Hựu Địch, tai mèo này sẽ sáng lên, màu hồng nhạt.
Không khí càng ngày càng nóng lên, Tạ Hựu Địch bị chèn đến như bèo dạt giữa dòng.
“Thịnh Lê Thư!!!”
“Tiểu Thư!! Em yêu chị!!”
Ở trong tiếng bày tỏ tình yêu chân thành của fans, Tạ Hựu Địch không biết bị ai đẩy một cái, bước chân lảo đảo, chạy ra khỏi đám người. Trọng tâm của anh hoàn toàn bị mất, ngã lăn một cái phủ phục trên mặt đất.
Bàn tay đau, đầu gối đau, trong lòng Tạ Hựu Địch mắng mười lần “Đờ mờ” cũng không đủ để biểu đạt tâm tình ở giờ phút này.
Trong nháy mắt, bên tai yên ắng.
Anh lấy lại tinh thần, đập vào mắt đầu tiên là giày cao gót thon dài tinh xảo, mắt cá chân mảnh khảnh, cẳng chân thon thon một tay có thể ôm hết. Tim Tạ Hựu Địch đập như sấm, đầu óc cũng như nổ tung.
Anh giương mắt, cùng chính chủ bốn mắt nhìn nhau.
Thịnh Lê Thư hơi nhíu mày, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
Tai mèo trên đầu Tạ Hựu Địch sáng lên, bóp chặt biểu ngữ tiếp ứng ở lòng bàn tay, còn có tư thế chật vật của anh giờ phút này, rất nhanh làm Thịnh Lê Thư bình tĩnh lại.
Cô thong thả ung dung ngồi xổm xuống, khoảng cách hai người gần trong gang tấc.
“Thịnh Lê Thư là chòm sao gì - tôi suy tính đặt làm.”
Bản thân ngôi sao nữ từng chữ một đọc ra.
Tạ Hựu Địch cực kỳ muốn chết.
Thịnh Lê Thư duỗi tay, búng búng tai mèo hồng nhạt trên đầu anh, hốt hoảng nói: “Hóa ra anh yêu tôi như vậy, tôi còn tưởng rằng anh là antifans đấy.”
___
Tạ Hựu Địch: Bị ép đu idol.
Tần Phương Manh: Không! Là con theo đuổi con dâu của mẹ!!!