Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Dù đêm đã khuya, con ngõ Đông Dao Dân vẫn tấp nập người, nhà máy điện tuân lệnh cấp trên cắt đứt nguồn điện, muốn nhờ chuyện này để giải tán đoàn người đi biểu tình, nhưng mọi người vẫn không chịu rời đi, giằng co với cảnh sát mang súng, khắp nơi toàn là đuốc và đèn dầu, soi sáng từng khuôn mặt của bọn họ, người sau nối tiếp người trước tham gia vào đoàn người đi biểu tình, không biết từ đâu có người cất cao giọng hát "Gió thổi vi vu sống Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không quay về [1]", ban đầu chỉ có một hai tiếng, sau đó có một vài người hát theo, bỗng chốc xung quanh đại sứ quán, trong đêm đen vang lên tiếng hát đau buồn.
[1] Trích từ Dịch Thủy Ca. Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
Trưởng cục cảnh sát mồ hôi đầy đầu, kéo Lưu Ngạn Sinh vào góc nhỏ, khó xử nói. "Bộ trưởng Lưu, anh phải thông cảm cho tôi. Mới rồi đã nổ mấy lần súng nhưng người cũng không đi, ngược lại còn khiến người ta tới nhiều hơn, bây giờ một đám người đông như kiến, tôi không dám bảo anh em của tôi nổ súng nữa! Huống chi chỉ toàn là mạng người, anh cũng biết, báo chí và phóng viên là những người không sợ chết, chuyện gì cũng viết được, tôi chỉ là một cục trưởng nhỏ bé, làm sao chống lại được chỉ trích của dư luận! Hoặc là tôi gọi các anh em tới đánh, đánh cho chết hoặc là bắt sống đám người này."
Lưu Ngạn Sinh quay đầu liếc nhìn sinh viên mới rồi còn hô to khẩu hiệu, bây giờ lại chảy máu nằm ven đường, cười lạnh nói. "Đám người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Mới rồi mà ông bảo là ông nổ súng ư? Bắn súng làm oai với trời à? Tôi nói cho ông biết, đây cũng không phải ý của Lưu Ngạn Sinh tôi, đây là mệnh lệnh của cấp trên! Đám người này mà là sinh viên sao? Rõ ràng cùng chung một ruộc với đám côn đồ kia! Không áp dụng thủ đoạn ác độc thì sao có thể dẹp được những người này? Hơn nữa, đại sứ quán cũng đang tức giận, mới vừa rồi còn gửi thư nói phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, khôi phục lại trật tự trong đại sứ quán, ông chỉ nghe lệnh mà làm thì sợ cái gì? Nếu ông không có gan thì tôi bảo người khác tới giúp ông?"
Hắn quay đầu mở miệng gọi người, cục trưởng cuống quýt ngăn cản.
Sau khi Trương Hiệu Niên tới đây, còn mua một đám nhà báo cắn bút rung đùi viết bài ca tụng cho ông ta, phủ Tổng thống bị mất quyền lực, quốc hội cũng do Trương Hiệu Niên nắm giữ, dùng từ "một tay che trời" để hình dung cũng chẳng có gì quá đáng. Bây giờ ông ta đang nóng lòng đàm phán với các nước khác, lấy được sự ủng hộ của tất cả các nước rồi sẽ phát động chiến tranh. Bây giờ nổ súng với sinh viên trong tay không có vũ khí cũng không phải chuyện nhỏ. Ý của Lưu Ngạn Sinh cũng chính là ý của Trương Hiệu Niên, mình chỉ là một cục trưởng cục cảnh sát nho nhỏ, trừ phi không muốn cái chức quèn này nữa mới dám chống lại lời của Lưu Ngạn Sinh.
Một bên là sinh viên và áp lực dư luận, một bên là quyền cao chức trọng, cục trưởng do dự một lát rồi quyết định.
Ông ta xoay người về phía đường ranh giới, lệnh cho mọi người xếp thành hàng, nhắm nòng súng về phía đám người đi biểu tình, còn mình cầm súng hướng nòng súng lên trời nổ một phát súng.
Tiếng ca dần ngừng lại, các sinh viên nhao nhao vây quanh đường ranh giới.
"Toàn bộ mọi người nghe rõ, đây là lần cảnh cáo cuối cùng! Bắt đầu từ bây giờ, tôi đếm tới mười, nếu như mọi người không rời khỏi đây, tôi sẽ nổ súng, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước."
Ông ta bắt đầu đếm, đếm tới mười nhưng đám người vẫn không lui lại, xung quanh yên tĩnh.
Cục trưởng hướng lên trời nổ một phát súng. "Bắn cho tôi!"
Cảnh sát nhìn nhau, chần chờ một chút rồi bóp còi.
"Đoàng đoàng đoàng" Kèm theo đó là một viên đạn bắn ra, một chuỗi tiếng súng vang lên, sau đó là những tiếng hét chói tai quanh quẩn trong bầu trời đêm của ngõ Đông Dao Dân.
Xung quanh hỗn loạn, có người trúng đạn nằm ngã xuống đất, rên rỉ đau đớn, có người khóc lóc, có người chạy trốn, giẫm đạp lên nhau, có người vẫn hô khẩu hiệu như trước, hát khúc ca đau buồn, tay nắm tay ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước.
Sắc mặt cục trưởng tái mét, ra lệnh cho cảnh sát tạm ngưng, quay đầu nhìn về phía Lưu Ngạn Sinh, run lên. "Bộ trưởng, anh xem..."
"Tiếp tục! Ông đây không tin hôm nay không đuổi được đám ranh con này!"
Trong đôi mắt Lưu Ngạn Sinh là vẻ lạnh lùng, độc ác.
Cục trưởng cắn răng, ra dấu tay, cảnh sát tiếp tục ôm súng nhắm về phía trước, đang muốn nổ súng lần nữa, bỗng nhiên một âm thah vang lên. "Dừng tay!"
Bên trong ngõ hẻm, một đám người ầm ĩ, một người đẩy đám người đang hốt hoảng kia ra, bước về phía đường ranh giới, phía sau là một đại đội quân cảnh.
Cục trưởng giương mắt, nương theo ánh lửa nhìn về phía trước, người dẫn quân cảnh tới đây đúng là Từ Trí Thâm, ông ta ngẩn ra, đứng ở nơi đó.
Một sĩ quan phụ tá của Lưu Ngạn Sinh lại nổ súng, một sinh viên trúng đạn ngã trên mặt đất. Sĩ quan phụ tá lại lần nữa nhắm bắn về phía sinh viên dẫn đầu đang đứng ở trong đám người, chuẩn bị bóp còi, Từ Trí Thâm nhanh chóng nhảy lên bao cát chất đống cao hơn nửa người ở phía đường ranh giới, nắm được cổ tay của sĩ quan, trở tay một cái xoay ngược báng súng, súng đánh vào trên đầu người kia, đối phương kêu thảm một tiếng, trán bị rách, máu chảy ra không cầm được, ngã trên mặt đất.
Từ Trí Thâm tháo băng đạn, vứt súng rỗng xuống, nhấc chân bước qua cơ thể đang đau đớn kia, đi về phía trước, nói với cục trưởng cục cảnh sát đang sợ ngây người. "Bảo người của ông buông súng xuống!"
Chuyện này nhanh như một tia chớp.
Cảnh sát không so được với quân đội, nổ súng áp đảo quần chúng cũng cảm thấy sợ hãi, mới rồi phải nghe theo mệnh lệnh của cục trưởng nổ súng, bây giờ Từ Trí Thâm đột nhiên xuất hiện ngăn cản, xung quanh đây không có ai là không biết thanh danh của anh, nhìn nhau mấy lần, cục trưởng chưa hạ lệnh đã tự động bỏ súng trong tay xuống.
Lưu Ngạn Sinh lộ vẻ nghi ngờ, cũng không vui, nén giận kéo Từ Trí Thâm qua một bên, thấp giọng hỏi. "Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đại soái phái cậu tới sửa lệnh?"
Hắn liếc nhìn Từ Trí Thâm và đội quân cảnh đứng phía sau anh, híp mắt một cái, giọng nói uy hiếp. "Từ Trí Thâm, tôi luôn ngưỡng mộ năng lực của cậu, đại soái cũng tin tưởng cậu, lần này mọi chuyện quá lớn, liên quan tới cả đại sứ quan, tôi khuyên cậu đừng trổ tài phá chuyện khiến tôi không có cách nào nói với đại soái."
"Học sinh không có vũ khí, đốc quân thực sự muốn bắn chết người ta?"
Lưu Ngạn Sinh hừ một tiếng. "Đại soái nói phải dùng tất cả thủ đoạn! Cậu không thấy bọn họ ném đá phóng hỏa sao? Trấn áp bọn họ là trách nhiệm của tôi, cậu đừng nhúng tay vào."
Từ Trí Thâm nói. "Đêm nay anh không được động vào những sinh viên này nữa."
Lưu Ngạn Sinh lớn tuổi hơn Từ Trí Thâm, từng trải hơn anh nhiều, lâu nay vẫn không vừa lòng với anh, tối nay thấy anh xuất hiện ở đây ngăn cản mình, sắc mặt thay đổi, nói. "Tôi mới là người đại soái chọn có toàn quyền phụ trách! Nếu cậu không đi, đừng trách tôi không niệm tình cũ!"
Hắn phất tay, phía sau đột nhiên có một nhóm thuộc hạ xông lên, chĩa súng vào Từ Trí Thâm.
Trong giây phút ấy, đội quân cảnh mà Từ Trí Thâm mang theo cũng lập tức tiến về phía trước, kèm theo một tiếng lên cò, hàng họng súng đèn ngòm đồng loạt chĩa về phía trước.
Lưu Ngạn Sinh sửng sốt, mặt càng biến sắc hơn. "Từ Trí Thâm, lá gan cậu lớn thật. Không sợ phá chuyện lớn, bị đại soái trách móc sao?"
"Nếu đốc quân trách tội, tôi sẽ tự gánh chịu, không liên quan gì tới anh Lưu anh."
Từ Trí Thâm lạnh lùng nói, bỏ lại Lưu Ngạn Sinh đang há hốc mồm, xoay người nhảy khỏi đường ranh giới, tới trước đám người biểu tình, bước đi thong thả, ánh mắt nhìn những sinh viên đang trợn mắt há mồm, cuối cùng dừng lại ở giữa, nhìn người sinh viên giống như là người dẫn đầu, nhìn cậu ta một lát, sau đó cầm loa phóng thanh trong tay cậu ta lên.
Sinh viên ngẩn ra, nhìn anh với ánh mắt đề phòng.
Từ Trí Thâm cầm loa phóng thanh trong tay, lớn tiếng nói. "Tất cả mọi người nghe đây, lập tức giải tán toàn bộ! Tới từ đâu thì về chỗ đó! Đây không phải là nơi mọi người có thể gây chuyện!"
Sau khi anh xuất hiện, ngăn cản cánh sát nổ súng, xung quanh bắt đầu yên tĩnh, khi anh vừa mở miệng, đám người lập tức trở nên ầm ĩ.
"Anh là ai? Dựa vào gì mà muốn đuổi chúng tôi đi?"
"Từ Trí Thâm, chỉ huy sư đoàn hai."
Nghe được cái tên này, đám người lại càng thêm ầm ĩ.
Sau khi cuộc đàm phán ở Thượng Hải kết thúc, cái tên Từ Trí Thâm liên tục xuất hiện trên báo Thượng Hải khiến ai ai cũng biết.
Mọi người nhìn anh, vẻ mặt vô cùng thất vọng, người học sinh cầm đầu nói to. "Từ trưởng quan, chúng tôi biết những chuyện anh làm, cũng rất tôn trọng anh, không ngờ hôm nay anh cùng một giuộc với bọn người kia, cấu kết với nhau làm việc xấu! Phủ viện đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, đại sứ quán cũng không để ý tới, hôm nay chúng tôi tới đây là để đòi một câu trả lời thích đáng cho bạn học của chúng tôi! Anh muốn chúng tôi đi, được thôi, cho chúng tôi một lý do hợp lý đi."
Từ Trí Thâm nói. "Tôi không có thứ gì để bảo đảm với mọi người, cũng hông cần bảo đảm gì với mọi người! Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, trước nòng súng, mọi người chỉ giống như một bầy gia súc đang đợi làm thịt, nhiệt huyết của mọi người cũng không có tác dụng."
Ngón tay anh chỉ những người đang nằm trong vũng máu, được bạn bè ôm chặt. "Nhìn những người bạn này đi, đây chính là kết quả."
"Chúng tôi không sợ chảy máu! Cho dù chết cũng là cái chết có ý nghĩa." Một giọng nói vang lên.
Từ Trí Thâm cười nhạt, gật đầu. "Đó là vì mọi người chưa từng thấy lò mổ như thế nào! Hôm nay, những người anh em này.." Anh quay đầu chỉ vào những cảnh sát phía trước. "Mọi người hận bọn họ lắm phải không? Bọn họ không có tình người, dùng nòng súng để phá nát những lý tưởng, chính nghĩa mà mọi người tới đây để tìm kiếm, là bọn họ bắn chết những người bạn của mọi người! Nhưng tôi nói cho mọi người biết, trong bọn họ vẫn còn sự lương thiện, không phải là đồ tể thực sự. Các người không rời đi thì mới biết cái gì gọi là địa ngục trần gian."
Âm thanh của anh được khuếch đại, vang lên xung quanh, lấn át đi cả tiếng ầm ĩ.
"Các sinh viên, tôi cũng đã từng có thời tuổi trẻ ngông cuồng như mọi người, tôi hiểu được khao khát của mọi người, tức giận và uất ức trong lòng mọi người. Nhưng bây giờ, mọi người tự cho là bản thân mình dũng cảm, chạy lên đối đầu với nòng súng là ngu ngốc! Khi tôi vẫn còn trẻ như mọi người, từng trải qua nhiều cuộc cách mạng, tham gia khởi nghĩa phía Nam, nhìn những đồng chí hừng hực ý chí chiến đấu rồi cũng ngã xuống dưới họng súng và lửa đạn, tôi bò ra từ trong đám người đã chết, vậy nên hôm nay mới có tư cách đứng đây để nói cho mọi người biết, mọi người dùng lồng ngực ngăn cản họng súng là vô nghĩa! Đừng ảo tưởng dưới sự hò hét của mọi người mà chúng sẽ nhường đường, nằm mơ! Chết quả thực rất dễ dàng, sống sót trong vũng bùn cùng đêm tối, ôm leo lý tưởng và hoài bão, khiến bản thân mạnh mẽ, tới ngày mà mọi người có khả năng theo tuổi hoài bảo của mình, gánh vác trách nhiệm trên vai, thay đổi tất cả những thứ mà mọi người cho là không công bằng mới khó khăn! Đây mới là can đảm thật sự, mới là chuyện những thanh niên nhiệt huyết như mọi người phải làm."
Xung quanh yên tĩnh, đống lửa bên cạnh chỉ còn lại chấm lửa nhỏ, trong không khí có mùi khét nồng đậm.
Bỗng nhiên, đèn đường xung quanh lại sáng lần nữa.
Đám người lại ầm ĩ.
"Từ trưởng quan, anh nói có lý, thế nhưng..."
Sinh viên dẫn đầu kia chần chờ một lát, trong giọng nói ẩn chứa căm uất vô tận. "Lẽ nào bạn học của chúng tôi bị sát hại mà chúng tôi không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ giết người được bao che, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?"
Từ Trí Thâm nói. "Cậu nghĩ lầm rồi, không phải mọi người không làm được gì! Hôm nay mọi người đã dùng cách của riêng mình để thể hiện tiếng nói của mình, không chừng đến ngày mai, toàn bộ Trung Quốc, đại giang nam bắc, hai mươi tỉnh, thậm chí thế giới sẽ biết chuyện gì xảy ra, những gì mà mọi người đã làm! Cho dù bây giờ mọi người không hài lòng nhưng không sao, mọi người mất đi một người bạn học, bây giờ nếu như mọi người còn ở đây, tôi có thể chắc chắn sau này sẽ có nhiều người hy sinh vô nghĩa hơn. Tôi khuyên mọi người lập tức rút lui, chừa cho mình một con đường sống, tôi có thể đưa những người bị thương này đi chữa bệnh, có thế cứu sống bọn họ, đồng thời, tôi có thể cam đoan với mọi người sẽ thả tất cả những sinh viên bị bắt ngày hôm nay. Tôi nói như vậy, nghe hay không nghe tùy mọi người."
Anh đi về phía sinh viên cầm đầu, trả lại loa phóng thanh cho cậu ta, sau đó quay về phía đội quân cảnh, dùng ánh mắt hững hờ nhìn những sinh viên phía trước, dần dần, bọn họ cũng thống nhất ý kiến với nhau, có người bắt đầu dùng loa phóng thanh nói với mọi người, trong đám người không vang lên âm thanh nào nữa, mọi người xoay người giải tán.
Rạng sáng, xung quanh đại sứ quán đã không còn một ai, chỉ còn lại những vết máu chưa khô chên bãi cỏ, biểu ngữ và những vết chân, quần áo và tro tàn, kể cho người ta nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Người dân ở bên cạnh cũng mở cửa, thò đầu ra thăm hỏi lẫn nhau, nói chuyện hôm qua.
Có người nói hôm qua khi mới tụ tập, phủ viện cũng không quan tâm, ai ngờ sau này lại không khống chế được, tối hôm qua cảnh sát còn nổ súng với sinh viên, sinh viên trúng đạn, hai người chết, mười mấy người bị thương, có mấy trăm người bị đánh đập, còn có người bị bắt vào tù.
Có người nói, đám người bao quanh đại sứ quán không chịu tản đi bị một quan quân khuyên nhủ mới giải tán.
Lại có người nói, khách sạn bên cạnh đêm qua cũng bị vạ lây, một đám côn đồ không rõ lai lịch chạy vào trong đó cướp bóc, mười mấy người khách nước ngoài bị thương, một người chết, mặc dù sau đó đội quân cảnh đã chạy tới nhưng không bắt được những tên côn đồ này. Sau khi đại sứ quán bị bao vây, những công sứ khác biết chuyện này vô cùng tức giận, ầm ĩ yêu cầu Trương Hiệu Niên lập tức truy nã hung thủ, cho bọn họ một lời giải thích.
Lòng người trên cả kinh đô bàng hoàng, bầu không khí kinh khủng, đầu để của mỗi tờ báo lớn đều đưa tin những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhất là chuyện nổ súng với sinh viên, không biết viết nhiều bao nhiêu. Trên đường thỉnh thoảng có từng nhóm quân cảnh đi tuần tra xung quanh khiến bầu không khí càng khủng bố hơn.
Chân Chu không chợp mắt được, hơn bảy giờ, khi tia nắng nhỏ chiếu trên đầu giường, điện thoại cô vang lên.
Cô nhấc điện thoại lên, alo.
Âm thanh bên kia vang lên. "Là anh đây."
Giọng nói khàn khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời.
Chân Chu. "Anh..."
Khi cô mở miệng, người đàn ông bên đầu điện thoại cũng mở miệng, nói cùng một chữ với cô, khi nghe giọng đối phương, không hẹn mà cùng ngừng lại.
Yên lặng một lát, bên kia nói. "Em nói trước đi."
Chân Chu nhẹ giọng nói. "Anh vẫn ổn chứ?"
Anh "hở" một tiếng. "Anh rất ổn, chuyện phải giải quyết rất nhiều, bây giờ phải đi.."
Anh hơi chần chờ một lát. "Tối hôm qua em bị sốt phải không? Có đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ rồi, anh không cần quan tâm đâu."
Trong lòng Chân Chu bỗng cảm thấy ngọt ngào, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
Anh dừng một chút. "Vậy thì tốt rồi, nghỉ ngơi đi. Anh gọi điện cho em là muốn nói với em, tình hình mấy hôm nay không được yên ổn, thực thi quản lý giao thông, em về Thiên Tân trước đi! Hôm nay lên đường, anh bảo với Vương sĩ quan rồi."
Chân Chu hơi ngẩn ra, lập tức nói "Được." Suy nghĩ một chút, hỏi anh. "Anh vẫn ở lại Bắc Kinh sao?"
"Sau khi chuyện này qua rồi, anh sẽ về Thiên Tân."
Giọng nói của anh không nhanh không chậm.
Chân Chu gật đầu.
Sau khi hai người xong, điện thoại cũng yên lặng, yên lặng một lát, hơi thở của đối phương vang lên bên tai, không ai mở miệng trước.
"Chuyện đó..."
Chân Chu lên tiếng, rồi lại chần chờ, ấp a ấp úng.
"Hả?"
Bên tai vang lên giọng mũi dịu dàng của anh.
Có lẽ là do ảo giác của Chân Chu, giọng mũi ấy lọt vào tai cô, khiến lỗ tai và cổ cô đỏ ửng, giống như anh đang bên cô, thổi hơi vào tai của cô, trong miệng cô khô khốc, cố gắng đè nén sự thẹn thùng trong lòng xuống, ấp a ấp úng hỏi. "Tối hôm đó...Em bỏ anh lại rồi đi...sau đó anh làm thế nào..."
Đầu bên kia điện thoại yên lặng.
Chân Chu hỏi xong cảm thấy có chút hối hận, cắn nhẹ môi mình, ngừng thở chờ đợi câu hỏi trả lời của anh.
"À..." Một lát sau, người đàn ông cũng ồ một tiếng, kéo dài âm thanh.
"Cũng không có gì, chỉ là đi bộ mười mấy cây số thôi."
Giọng nói của anh nhàn nhạt, tuy không nhìn thấy khuôn mặt nhưng Chân Chu cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh.
Cô bỗng nhiên bật cười nhưng lại không dám cười, cố gắng nhịn xuống, suy nghĩ một chút, nói. "Em biết anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em. Sau này có cơ hội, nếu như anh muốn biết, em sẽ nói cho anh nghe."
"Được." Anh im lặng một lát rồi nói, giọng nói ngoan ngoãn như một đứa nhỏ nghe lời.
Tim Chân Chu mềm mại như kẹo bông, bên kia vang lên âm thanh, hình như là có người đang gọi anh.
"Anh phải đi rồi. Em cúp điện thoại đi."
Chân Chu khẽ vâng, chậm rãi cúp điện thoại, ngẩn người một lát, cảm thấy hai gò má mình nóng lên, áp tay lên một chút, nhìn vào gương, hai gò má đỏ ửng giống như phát sốt.
Cùng ngày hôm đó, Chân Chu gọi cho Will phu nhân xong rồi rời khỏi Bắc Kinh, được Vương sĩ quan đưa đi, thuận lợi về tới Thiên Tân.
Sau khi ra khỏi trạm, tài xế lái xe tới đón.
Vương sĩ quan nói trưởng quan đã dặn dò anh ta phải mang Tiết tiểu thư về biệt thự.
[1] Trích từ Dịch Thủy Ca. Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần là Doanh Chính. Cuộc chia tay diễn ra bên bờ sông Dịch.
Trưởng cục cảnh sát mồ hôi đầy đầu, kéo Lưu Ngạn Sinh vào góc nhỏ, khó xử nói. "Bộ trưởng Lưu, anh phải thông cảm cho tôi. Mới rồi đã nổ mấy lần súng nhưng người cũng không đi, ngược lại còn khiến người ta tới nhiều hơn, bây giờ một đám người đông như kiến, tôi không dám bảo anh em của tôi nổ súng nữa! Huống chi chỉ toàn là mạng người, anh cũng biết, báo chí và phóng viên là những người không sợ chết, chuyện gì cũng viết được, tôi chỉ là một cục trưởng nhỏ bé, làm sao chống lại được chỉ trích của dư luận! Hoặc là tôi gọi các anh em tới đánh, đánh cho chết hoặc là bắt sống đám người này."
Lưu Ngạn Sinh quay đầu liếc nhìn sinh viên mới rồi còn hô to khẩu hiệu, bây giờ lại chảy máu nằm ven đường, cười lạnh nói. "Đám người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Mới rồi mà ông bảo là ông nổ súng ư? Bắn súng làm oai với trời à? Tôi nói cho ông biết, đây cũng không phải ý của Lưu Ngạn Sinh tôi, đây là mệnh lệnh của cấp trên! Đám người này mà là sinh viên sao? Rõ ràng cùng chung một ruộc với đám côn đồ kia! Không áp dụng thủ đoạn ác độc thì sao có thể dẹp được những người này? Hơn nữa, đại sứ quán cũng đang tức giận, mới vừa rồi còn gửi thư nói phải nhanh chóng kết thúc chuyện này, khôi phục lại trật tự trong đại sứ quán, ông chỉ nghe lệnh mà làm thì sợ cái gì? Nếu ông không có gan thì tôi bảo người khác tới giúp ông?"
Hắn quay đầu mở miệng gọi người, cục trưởng cuống quýt ngăn cản.
Sau khi Trương Hiệu Niên tới đây, còn mua một đám nhà báo cắn bút rung đùi viết bài ca tụng cho ông ta, phủ Tổng thống bị mất quyền lực, quốc hội cũng do Trương Hiệu Niên nắm giữ, dùng từ "một tay che trời" để hình dung cũng chẳng có gì quá đáng. Bây giờ ông ta đang nóng lòng đàm phán với các nước khác, lấy được sự ủng hộ của tất cả các nước rồi sẽ phát động chiến tranh. Bây giờ nổ súng với sinh viên trong tay không có vũ khí cũng không phải chuyện nhỏ. Ý của Lưu Ngạn Sinh cũng chính là ý của Trương Hiệu Niên, mình chỉ là một cục trưởng cục cảnh sát nho nhỏ, trừ phi không muốn cái chức quèn này nữa mới dám chống lại lời của Lưu Ngạn Sinh.
Một bên là sinh viên và áp lực dư luận, một bên là quyền cao chức trọng, cục trưởng do dự một lát rồi quyết định.
Ông ta xoay người về phía đường ranh giới, lệnh cho mọi người xếp thành hàng, nhắm nòng súng về phía đám người đi biểu tình, còn mình cầm súng hướng nòng súng lên trời nổ một phát súng.
Tiếng ca dần ngừng lại, các sinh viên nhao nhao vây quanh đường ranh giới.
"Toàn bộ mọi người nghe rõ, đây là lần cảnh cáo cuối cùng! Bắt đầu từ bây giờ, tôi đếm tới mười, nếu như mọi người không rời khỏi đây, tôi sẽ nổ súng, đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc trước."
Ông ta bắt đầu đếm, đếm tới mười nhưng đám người vẫn không lui lại, xung quanh yên tĩnh.
Cục trưởng hướng lên trời nổ một phát súng. "Bắn cho tôi!"
Cảnh sát nhìn nhau, chần chờ một chút rồi bóp còi.
"Đoàng đoàng đoàng" Kèm theo đó là một viên đạn bắn ra, một chuỗi tiếng súng vang lên, sau đó là những tiếng hét chói tai quanh quẩn trong bầu trời đêm của ngõ Đông Dao Dân.
Xung quanh hỗn loạn, có người trúng đạn nằm ngã xuống đất, rên rỉ đau đớn, có người khóc lóc, có người chạy trốn, giẫm đạp lên nhau, có người vẫn hô khẩu hiệu như trước, hát khúc ca đau buồn, tay nắm tay ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước.
Sắc mặt cục trưởng tái mét, ra lệnh cho cảnh sát tạm ngưng, quay đầu nhìn về phía Lưu Ngạn Sinh, run lên. "Bộ trưởng, anh xem..."
"Tiếp tục! Ông đây không tin hôm nay không đuổi được đám ranh con này!"
Trong đôi mắt Lưu Ngạn Sinh là vẻ lạnh lùng, độc ác.
Cục trưởng cắn răng, ra dấu tay, cảnh sát tiếp tục ôm súng nhắm về phía trước, đang muốn nổ súng lần nữa, bỗng nhiên một âm thah vang lên. "Dừng tay!"
Bên trong ngõ hẻm, một đám người ầm ĩ, một người đẩy đám người đang hốt hoảng kia ra, bước về phía đường ranh giới, phía sau là một đại đội quân cảnh.
Cục trưởng giương mắt, nương theo ánh lửa nhìn về phía trước, người dẫn quân cảnh tới đây đúng là Từ Trí Thâm, ông ta ngẩn ra, đứng ở nơi đó.
Một sĩ quan phụ tá của Lưu Ngạn Sinh lại nổ súng, một sinh viên trúng đạn ngã trên mặt đất. Sĩ quan phụ tá lại lần nữa nhắm bắn về phía sinh viên dẫn đầu đang đứng ở trong đám người, chuẩn bị bóp còi, Từ Trí Thâm nhanh chóng nhảy lên bao cát chất đống cao hơn nửa người ở phía đường ranh giới, nắm được cổ tay của sĩ quan, trở tay một cái xoay ngược báng súng, súng đánh vào trên đầu người kia, đối phương kêu thảm một tiếng, trán bị rách, máu chảy ra không cầm được, ngã trên mặt đất.
Từ Trí Thâm tháo băng đạn, vứt súng rỗng xuống, nhấc chân bước qua cơ thể đang đau đớn kia, đi về phía trước, nói với cục trưởng cục cảnh sát đang sợ ngây người. "Bảo người của ông buông súng xuống!"
Chuyện này nhanh như một tia chớp.
Cảnh sát không so được với quân đội, nổ súng áp đảo quần chúng cũng cảm thấy sợ hãi, mới rồi phải nghe theo mệnh lệnh của cục trưởng nổ súng, bây giờ Từ Trí Thâm đột nhiên xuất hiện ngăn cản, xung quanh đây không có ai là không biết thanh danh của anh, nhìn nhau mấy lần, cục trưởng chưa hạ lệnh đã tự động bỏ súng trong tay xuống.
Lưu Ngạn Sinh lộ vẻ nghi ngờ, cũng không vui, nén giận kéo Từ Trí Thâm qua một bên, thấp giọng hỏi. "Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đại soái phái cậu tới sửa lệnh?"
Hắn liếc nhìn Từ Trí Thâm và đội quân cảnh đứng phía sau anh, híp mắt một cái, giọng nói uy hiếp. "Từ Trí Thâm, tôi luôn ngưỡng mộ năng lực của cậu, đại soái cũng tin tưởng cậu, lần này mọi chuyện quá lớn, liên quan tới cả đại sứ quan, tôi khuyên cậu đừng trổ tài phá chuyện khiến tôi không có cách nào nói với đại soái."
"Học sinh không có vũ khí, đốc quân thực sự muốn bắn chết người ta?"
Lưu Ngạn Sinh hừ một tiếng. "Đại soái nói phải dùng tất cả thủ đoạn! Cậu không thấy bọn họ ném đá phóng hỏa sao? Trấn áp bọn họ là trách nhiệm của tôi, cậu đừng nhúng tay vào."
Từ Trí Thâm nói. "Đêm nay anh không được động vào những sinh viên này nữa."
Lưu Ngạn Sinh lớn tuổi hơn Từ Trí Thâm, từng trải hơn anh nhiều, lâu nay vẫn không vừa lòng với anh, tối nay thấy anh xuất hiện ở đây ngăn cản mình, sắc mặt thay đổi, nói. "Tôi mới là người đại soái chọn có toàn quyền phụ trách! Nếu cậu không đi, đừng trách tôi không niệm tình cũ!"
Hắn phất tay, phía sau đột nhiên có một nhóm thuộc hạ xông lên, chĩa súng vào Từ Trí Thâm.
Trong giây phút ấy, đội quân cảnh mà Từ Trí Thâm mang theo cũng lập tức tiến về phía trước, kèm theo một tiếng lên cò, hàng họng súng đèn ngòm đồng loạt chĩa về phía trước.
Lưu Ngạn Sinh sửng sốt, mặt càng biến sắc hơn. "Từ Trí Thâm, lá gan cậu lớn thật. Không sợ phá chuyện lớn, bị đại soái trách móc sao?"
"Nếu đốc quân trách tội, tôi sẽ tự gánh chịu, không liên quan gì tới anh Lưu anh."
Từ Trí Thâm lạnh lùng nói, bỏ lại Lưu Ngạn Sinh đang há hốc mồm, xoay người nhảy khỏi đường ranh giới, tới trước đám người biểu tình, bước đi thong thả, ánh mắt nhìn những sinh viên đang trợn mắt há mồm, cuối cùng dừng lại ở giữa, nhìn người sinh viên giống như là người dẫn đầu, nhìn cậu ta một lát, sau đó cầm loa phóng thanh trong tay cậu ta lên.
Sinh viên ngẩn ra, nhìn anh với ánh mắt đề phòng.
Từ Trí Thâm cầm loa phóng thanh trong tay, lớn tiếng nói. "Tất cả mọi người nghe đây, lập tức giải tán toàn bộ! Tới từ đâu thì về chỗ đó! Đây không phải là nơi mọi người có thể gây chuyện!"
Sau khi anh xuất hiện, ngăn cản cánh sát nổ súng, xung quanh bắt đầu yên tĩnh, khi anh vừa mở miệng, đám người lập tức trở nên ầm ĩ.
"Anh là ai? Dựa vào gì mà muốn đuổi chúng tôi đi?"
"Từ Trí Thâm, chỉ huy sư đoàn hai."
Nghe được cái tên này, đám người lại càng thêm ầm ĩ.
Sau khi cuộc đàm phán ở Thượng Hải kết thúc, cái tên Từ Trí Thâm liên tục xuất hiện trên báo Thượng Hải khiến ai ai cũng biết.
Mọi người nhìn anh, vẻ mặt vô cùng thất vọng, người học sinh cầm đầu nói to. "Từ trưởng quan, chúng tôi biết những chuyện anh làm, cũng rất tôn trọng anh, không ngờ hôm nay anh cùng một giuộc với bọn người kia, cấu kết với nhau làm việc xấu! Phủ viện đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, đại sứ quán cũng không để ý tới, hôm nay chúng tôi tới đây là để đòi một câu trả lời thích đáng cho bạn học của chúng tôi! Anh muốn chúng tôi đi, được thôi, cho chúng tôi một lý do hợp lý đi."
Từ Trí Thâm nói. "Tôi không có thứ gì để bảo đảm với mọi người, cũng hông cần bảo đảm gì với mọi người! Tôi chỉ muốn nói cho mọi người biết, trước nòng súng, mọi người chỉ giống như một bầy gia súc đang đợi làm thịt, nhiệt huyết của mọi người cũng không có tác dụng."
Ngón tay anh chỉ những người đang nằm trong vũng máu, được bạn bè ôm chặt. "Nhìn những người bạn này đi, đây chính là kết quả."
"Chúng tôi không sợ chảy máu! Cho dù chết cũng là cái chết có ý nghĩa." Một giọng nói vang lên.
Từ Trí Thâm cười nhạt, gật đầu. "Đó là vì mọi người chưa từng thấy lò mổ như thế nào! Hôm nay, những người anh em này.." Anh quay đầu chỉ vào những cảnh sát phía trước. "Mọi người hận bọn họ lắm phải không? Bọn họ không có tình người, dùng nòng súng để phá nát những lý tưởng, chính nghĩa mà mọi người tới đây để tìm kiếm, là bọn họ bắn chết những người bạn của mọi người! Nhưng tôi nói cho mọi người biết, trong bọn họ vẫn còn sự lương thiện, không phải là đồ tể thực sự. Các người không rời đi thì mới biết cái gì gọi là địa ngục trần gian."
Âm thanh của anh được khuếch đại, vang lên xung quanh, lấn át đi cả tiếng ầm ĩ.
"Các sinh viên, tôi cũng đã từng có thời tuổi trẻ ngông cuồng như mọi người, tôi hiểu được khao khát của mọi người, tức giận và uất ức trong lòng mọi người. Nhưng bây giờ, mọi người tự cho là bản thân mình dũng cảm, chạy lên đối đầu với nòng súng là ngu ngốc! Khi tôi vẫn còn trẻ như mọi người, từng trải qua nhiều cuộc cách mạng, tham gia khởi nghĩa phía Nam, nhìn những đồng chí hừng hực ý chí chiến đấu rồi cũng ngã xuống dưới họng súng và lửa đạn, tôi bò ra từ trong đám người đã chết, vậy nên hôm nay mới có tư cách đứng đây để nói cho mọi người biết, mọi người dùng lồng ngực ngăn cản họng súng là vô nghĩa! Đừng ảo tưởng dưới sự hò hét của mọi người mà chúng sẽ nhường đường, nằm mơ! Chết quả thực rất dễ dàng, sống sót trong vũng bùn cùng đêm tối, ôm leo lý tưởng và hoài bão, khiến bản thân mạnh mẽ, tới ngày mà mọi người có khả năng theo tuổi hoài bảo của mình, gánh vác trách nhiệm trên vai, thay đổi tất cả những thứ mà mọi người cho là không công bằng mới khó khăn! Đây mới là can đảm thật sự, mới là chuyện những thanh niên nhiệt huyết như mọi người phải làm."
Xung quanh yên tĩnh, đống lửa bên cạnh chỉ còn lại chấm lửa nhỏ, trong không khí có mùi khét nồng đậm.
Bỗng nhiên, đèn đường xung quanh lại sáng lần nữa.
Đám người lại ầm ĩ.
"Từ trưởng quan, anh nói có lý, thế nhưng..."
Sinh viên dẫn đầu kia chần chờ một lát, trong giọng nói ẩn chứa căm uất vô tận. "Lẽ nào bạn học của chúng tôi bị sát hại mà chúng tôi không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ giết người được bao che, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật hay sao?"
Từ Trí Thâm nói. "Cậu nghĩ lầm rồi, không phải mọi người không làm được gì! Hôm nay mọi người đã dùng cách của riêng mình để thể hiện tiếng nói của mình, không chừng đến ngày mai, toàn bộ Trung Quốc, đại giang nam bắc, hai mươi tỉnh, thậm chí thế giới sẽ biết chuyện gì xảy ra, những gì mà mọi người đã làm! Cho dù bây giờ mọi người không hài lòng nhưng không sao, mọi người mất đi một người bạn học, bây giờ nếu như mọi người còn ở đây, tôi có thể chắc chắn sau này sẽ có nhiều người hy sinh vô nghĩa hơn. Tôi khuyên mọi người lập tức rút lui, chừa cho mình một con đường sống, tôi có thể đưa những người bị thương này đi chữa bệnh, có thế cứu sống bọn họ, đồng thời, tôi có thể cam đoan với mọi người sẽ thả tất cả những sinh viên bị bắt ngày hôm nay. Tôi nói như vậy, nghe hay không nghe tùy mọi người."
Anh đi về phía sinh viên cầm đầu, trả lại loa phóng thanh cho cậu ta, sau đó quay về phía đội quân cảnh, dùng ánh mắt hững hờ nhìn những sinh viên phía trước, dần dần, bọn họ cũng thống nhất ý kiến với nhau, có người bắt đầu dùng loa phóng thanh nói với mọi người, trong đám người không vang lên âm thanh nào nữa, mọi người xoay người giải tán.
Rạng sáng, xung quanh đại sứ quán đã không còn một ai, chỉ còn lại những vết máu chưa khô chên bãi cỏ, biểu ngữ và những vết chân, quần áo và tro tàn, kể cho người ta nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Người dân ở bên cạnh cũng mở cửa, thò đầu ra thăm hỏi lẫn nhau, nói chuyện hôm qua.
Có người nói hôm qua khi mới tụ tập, phủ viện cũng không quan tâm, ai ngờ sau này lại không khống chế được, tối hôm qua cảnh sát còn nổ súng với sinh viên, sinh viên trúng đạn, hai người chết, mười mấy người bị thương, có mấy trăm người bị đánh đập, còn có người bị bắt vào tù.
Có người nói, đám người bao quanh đại sứ quán không chịu tản đi bị một quan quân khuyên nhủ mới giải tán.
Lại có người nói, khách sạn bên cạnh đêm qua cũng bị vạ lây, một đám côn đồ không rõ lai lịch chạy vào trong đó cướp bóc, mười mấy người khách nước ngoài bị thương, một người chết, mặc dù sau đó đội quân cảnh đã chạy tới nhưng không bắt được những tên côn đồ này. Sau khi đại sứ quán bị bao vây, những công sứ khác biết chuyện này vô cùng tức giận, ầm ĩ yêu cầu Trương Hiệu Niên lập tức truy nã hung thủ, cho bọn họ một lời giải thích.
Lòng người trên cả kinh đô bàng hoàng, bầu không khí kinh khủng, đầu để của mỗi tờ báo lớn đều đưa tin những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhất là chuyện nổ súng với sinh viên, không biết viết nhiều bao nhiêu. Trên đường thỉnh thoảng có từng nhóm quân cảnh đi tuần tra xung quanh khiến bầu không khí càng khủng bố hơn.
Chân Chu không chợp mắt được, hơn bảy giờ, khi tia nắng nhỏ chiếu trên đầu giường, điện thoại cô vang lên.
Cô nhấc điện thoại lên, alo.
Âm thanh bên kia vang lên. "Là anh đây."
Giọng nói khàn khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời.
Chân Chu. "Anh..."
Khi cô mở miệng, người đàn ông bên đầu điện thoại cũng mở miệng, nói cùng một chữ với cô, khi nghe giọng đối phương, không hẹn mà cùng ngừng lại.
Yên lặng một lát, bên kia nói. "Em nói trước đi."
Chân Chu nhẹ giọng nói. "Anh vẫn ổn chứ?"
Anh "hở" một tiếng. "Anh rất ổn, chuyện phải giải quyết rất nhiều, bây giờ phải đi.."
Anh hơi chần chờ một lát. "Tối hôm qua em bị sốt phải không? Có đỡ hơn chút nào chưa?"
"Đỡ rồi, anh không cần quan tâm đâu."
Trong lòng Chân Chu bỗng cảm thấy ngọt ngào, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
Anh dừng một chút. "Vậy thì tốt rồi, nghỉ ngơi đi. Anh gọi điện cho em là muốn nói với em, tình hình mấy hôm nay không được yên ổn, thực thi quản lý giao thông, em về Thiên Tân trước đi! Hôm nay lên đường, anh bảo với Vương sĩ quan rồi."
Chân Chu hơi ngẩn ra, lập tức nói "Được." Suy nghĩ một chút, hỏi anh. "Anh vẫn ở lại Bắc Kinh sao?"
"Sau khi chuyện này qua rồi, anh sẽ về Thiên Tân."
Giọng nói của anh không nhanh không chậm.
Chân Chu gật đầu.
Sau khi hai người xong, điện thoại cũng yên lặng, yên lặng một lát, hơi thở của đối phương vang lên bên tai, không ai mở miệng trước.
"Chuyện đó..."
Chân Chu lên tiếng, rồi lại chần chờ, ấp a ấp úng.
"Hả?"
Bên tai vang lên giọng mũi dịu dàng của anh.
Có lẽ là do ảo giác của Chân Chu, giọng mũi ấy lọt vào tai cô, khiến lỗ tai và cổ cô đỏ ửng, giống như anh đang bên cô, thổi hơi vào tai của cô, trong miệng cô khô khốc, cố gắng đè nén sự thẹn thùng trong lòng xuống, ấp a ấp úng hỏi. "Tối hôm đó...Em bỏ anh lại rồi đi...sau đó anh làm thế nào..."
Đầu bên kia điện thoại yên lặng.
Chân Chu hỏi xong cảm thấy có chút hối hận, cắn nhẹ môi mình, ngừng thở chờ đợi câu hỏi trả lời của anh.
"À..." Một lát sau, người đàn ông cũng ồ một tiếng, kéo dài âm thanh.
"Cũng không có gì, chỉ là đi bộ mười mấy cây số thôi."
Giọng nói của anh nhàn nhạt, tuy không nhìn thấy khuôn mặt nhưng Chân Chu cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh.
Cô bỗng nhiên bật cười nhưng lại không dám cười, cố gắng nhịn xuống, suy nghĩ một chút, nói. "Em biết anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em. Sau này có cơ hội, nếu như anh muốn biết, em sẽ nói cho anh nghe."
"Được." Anh im lặng một lát rồi nói, giọng nói ngoan ngoãn như một đứa nhỏ nghe lời.
Tim Chân Chu mềm mại như kẹo bông, bên kia vang lên âm thanh, hình như là có người đang gọi anh.
"Anh phải đi rồi. Em cúp điện thoại đi."
Chân Chu khẽ vâng, chậm rãi cúp điện thoại, ngẩn người một lát, cảm thấy hai gò má mình nóng lên, áp tay lên một chút, nhìn vào gương, hai gò má đỏ ửng giống như phát sốt.
Cùng ngày hôm đó, Chân Chu gọi cho Will phu nhân xong rồi rời khỏi Bắc Kinh, được Vương sĩ quan đưa đi, thuận lợi về tới Thiên Tân.
Sau khi ra khỏi trạm, tài xế lái xe tới đón.
Vương sĩ quan nói trưởng quan đã dặn dò anh ta phải mang Tiết tiểu thư về biệt thự.