-
Chương 15
Thực ra không đi căn tin, Viên Lãng đã sáu bảy tháng không có bửa ăn ngon trực tiếp đưa Trương Nam đi đến tiệm ăn.
Cũng băn khoăn vết thương của Trương Nam, không dám đi xa, liền đến quán bên cạnh nhà khách, của hai vợ chồng già kinh doanh món ăn gia đình. Viên Lãng là khách quen, vừa vào cửa liền cười hì hì chào hỏi “Chú thím Đại.” Vợ chồng già ít khi thấy Viên Lãng không mặc quân trang dẫn con gái đến đây ăn cơm, trừng mắt đến tròng mắt muốn lòi ra ngoài. Sau đó trong lòng hai ông bà đều hiểu không nói gì cười nhìn Trương Nam, cười làm Trương Nam không tự nhiên.
Viên Lãng không kỳ lạ, ngồi xuống nói: “Đói không? Tôi là sắp chết đói rồi. Cho em nắm lại không còn có cách nào khác đi ăn cơm, đêm qua Thiết đội liền nhét cho tôi một cái bánh nướng.”
“Đêm qua?” Bác gái tiệm cơm cười, chụp bờ vai Viên Lãng: “Tiểu tử ngoan. Tôi đã nói với ông lão nhà cậu là cậu không đeo cuộc sống độc thân.”
Bên kia mặt Trương Nam đều đã chôn sâu vào cuốn thực đơn rồi.
Nhìn một lát, Trương Nam chọn rau dưa xanh, Viên Lãng chọn món ăn mặn, còn chê cười cô: “Sao em lại dể nuôi như vậy?” Trương Nam trả lời thật sự khiêm tốn: “Một trong những ưu điểm cá nhân.”
Viên Lãng nhớ tới chuyện cà chua, trong lòng thở dài. Chuyện giết người đối với trong lòng là một khảo nghiệm lớn, phản ứng đầu tiên của Trương Nam là bắt đầu kiêng ăn đồ có màu sắc. Trong thời gian dài sau này, Viên Lãng liên tục chậm rãi thêm chút đồ ăn màu đỏ trong bửa cơm cho Trương Nam, đấu tranh thật lâu, cuối cùng Trương Nam từ chống cự đến chấp nhận rồi.
Đương nhiên, thật lâu về sau Viên Lãng thưởng thức xương sườn Trương Nam thưởng cho anh, ngẫu nhiên sẽ nhớ lại khoảng thời gian cô gái này ăn chay.
Tiệm cơm này ông chủ kiêm luôn đầu bếp mặt mày hơn hở chăm sóc hai người, cũng quá yêu đùa, lấy tuồng Côn Sơn còn nhớ rõ lời: “Hiểu được con gái muốn ăn cái gì; một vị giòn tan, rau cùng trái cây, trong bửa ăn thịnh soạn,Bữa ăn mỹ nhân tiên cơ ngọc cốt . Đúng không? Quay đầu chớp mắt với Viên Lãng: “thành toàn ẩm rượu đối hàng mi .”
Đột nhiên nét mặt Trương Nam như mây bay, oán trách liếc ông già một cái. Ông lão cười rồi đi. Viên Lãng khó có lúc không hiểu rõ: “Đây là nói cái gì?” Trương Nam nói: “Ông ta nói chính là lời trong bài hát Trường Kinh Điện – Kinh Biến.” Thấy Viên Lãng không biết toàn bộ, tiếp tục giải thích: “Nói chính là Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi trong cung thoải mái uống rượi.” Viên Lãng vui vẽ: “Sau này thế nào?” Trương Nam ăn một miếng rau trộn, mơ hồ không rõ: “Sau này liền kinh động đến ngai vàng, đem Dương Quý Phi cưỡng bức đến chết.”
Viên Lãng không cười, cẩn thận nhìn Trương Nam, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thường phục của cô: Đồ của vợ thiết đội là một bộ áo khoác hoa mai màu đỏ quá lớn, mặc ở trên người cô rộng phùng phình, ngược lại làm cho bộ dạng thướt tha bình thường của cô trở nên lạ thường. Quần áo tốt làm cho dáng vẽ vui tươi, màu đỏ luôn ánh lên đôi gò má ửng hồng, thật là đẹp mắt.
Bỗng nhiên nhớ tới lúc trướng Tiểu Triệu nói với mình: Quân Vương che mặt không cứu được. Hơn nữa mấy hôm nay lộn xộn vì cái gì. Viên Lãng nhìn Trương Nam, nghĩ lại cái kế hoạch TJ quỷ quái, trong lòng lại có dự báo điềm xấu.
Nhưng anh cũng biết rõ, đã mặc quân trang, phải phục tùng mệnh lệnh. Quân lệnh như núi, đã bị chọn lựa, còn có biện pháp nào? Viên Lãng thở dài, gấp thức ăn cho Trương Nam, nói: “Ăn nhiều chút.”
Ngày đó được nghĩ rãnh rỗi, Viên Lãng cùng Trương Nam tay trong tay như người yêu bình thường, đi đông nhìn kỹ, mù quáng đi dạo khắp nơi hết cả buổi trưa.
Buổi tối lúc trở về, Viên Lãng từ trong của hàng lấy ra một cái hộp nhỏ được thiết kế tinh xảo, đưa cho Trương Nam. Trương Nam mở ra thì thấy: trên tấm nhưng đen lót trong tráp là một dao phẫu thuật bằng bạc, mặt trên được điêu khắc mấy chữ gấp rút: “Ngày tốt.”
Trương Nam sửng sốt, nhớ tới: Chính là dao chém sắt này! Rất thích! Ôm hộp cười trả lời không được, nói với Viên Lãng: “Cười đến đau cả thắt lưng.”
Tay Viên Lãng nhẹ nhàng xoa eo của cô, bất đắc dĩ gật đầu ra hiệu với người đi đường đang nhìn họ chăm chú.
Một ngày vô cùng thích thú, Viên Lãng cùng Trương Nam ai cũng không nói lại về việc kế hoạch TJ tham gia sắp tới là cái gì, hoặc ngày ngày 1533 này là một ngày bất thình lình xảy ra khảo nghiệm…
Dường như là thế giới hòa bình, năm tháng yên ổn.
Ngày thứ hai, Viên Lãng dẫn theo một lính nữ đưa Trương Nam đi tắm rửa. Sau đó đưa cô đi đến nhà Trường Giang cùng Lý Hi chơi. Bạn cũ gặp lại, hết sức vui vẽ. Viên Lãng cùng Lý Hi tán gẫu một bên, một bên nhìn Trương Nam cùng cục cưng nhà Lý Hi chơi đùa. Trường Giang cười Trương Nam: “Thấy thích, tự mình sinh một đứa.” Nói xong nhìn Trương Nam, lại quay đầu nhìn Viên Lãng…
Viên Lãng rất hào phóng, giống như nhìn Trương Nam hỏi, trong ánh mắt dịu dàng thắm thiết. Trương Nam ngẩn người quay đầu, không noi chuyện.
Viên Lãng cảm khái với Lý Hi: “Cách mạng còn chưa thành công.”
Lý Hi cười: “Đồng chí còn cần phải nỗ lực. Cậu đem ném con nhà người ta hết bốn năm, cũng phải có chút gian khổ nhỏ cho cô ấy.”
Viên Lãng gật đầu, có chút áy náy, mơ hồ cảm thấy tuy rằng Trương Nam nói cười đùa giỡn với mình giống như bốn năm trước, bất quá cô ấy không dể dàng đem chuyện mình vứt bỏ cô ấy mà bỏ qua, có chút đau đầu.
Nói tới nói lui, ồn ào vẫn ồn ào. Trong lúc đó Viên Lãng tinh tế không xem nhẹ Trương Nam cùng Lý Hi dường như có cảm giác quen biết nhau. Lý Hi, hiện tại là nghiên cứu vũ khí sát thương; Trương Nam là người chịu trách nhiệm cứu chữa chuyên nghiệp vũ khí hiện đại. Ma quỹ cùng thiên sứ, một người liền có hai mặt. Cái dạng cơ mật gì đều có thể theo dấu vết để lại tìm ra manh mối, Viên Lãng bỗng nhiên hút một ngụm khí lạnh.
Chạng vàng, nhà khách phụ cận, Viên Lãng cùng Trương Nam ngồi song song trên gò đất nhìn trời chiều, thuận tay mở hai chay bia ra, hỏi Trương Nam: “Uống không?” Trương Nam nhận một chai: “Có thể uống một chút.”
Có gió thổi qua, ven đường lấm tấm một chút hoa nở dại.
Yên tĩnh một lúc, mắt Viên Lãng nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng: “Nam Nam, tôi không biết em muốn tham gia kế hoạch TJ là cái gì, tôi cũng không biết tướng quân Lý bố trí em làm nhiệm vụ gì. Nhưng mà là một lính lâu năm trực giác nói với tôi, chuyện này rất nguy hiểm.” Ngừng một chút: “Không thể không đi sao?
Trương Nam không nói chuyện, thật lâu sau, chậm rãi trả lời: “Viên Lãng, anh là thiếu tá tôi là thượng úy, anh là lão A tôi là quân y, anh là đàn ông tôi là con gái. Chúng ta nghe thấy đạo lý trước sau, thực nghiệp có chuyên về một một. Nhưng không thay đổi, anh tôi đều là lính. Là lính nên lên chiến trường. Trên tổ chức lựa chọn tôi, tôi phải trung thành với quốc gia. Viên Lãng, không phải là trước kia anh cảm thấy tôi thiếu trung thành sao? Tôi chứng minh cho anh xem.”
Viên Lãng quay đầu, cẩn thận đánh giá Trương Nam: áo sơ mi quần dài màu xanh lục, không che được sự mạnh mẽ xinh đẹp nhanh nhẹn, ngón tay thon dài, cầm dao cầm súng linh hoạt tự nhiên, từ mấy cây thổi ra gió xuân phà vào gương mặt trắng nõn của cô, tuy rằng rất đẹp, nhưng không thể nghi ngờ, cô là một người lính.
Viên Lãng xúc động: “Nam Nam, em đã rất xuất sắc rồi. Không cần phải chứng minh với tôi cái gì.”
Mắt Trương Nam cũng nhìn về phía trước: “Anh không hiểu. Anh đã từng đối xử với tôi tốt như vậy, sau đó đột nhiên lại vứt bỏ tôi, tôi oán giận anh thật lâu. Nhưng mà lúc ở Sudan, điều kiện gian khổ như vậy, ác liệt như thế, đụng tới nhiều nguy hiểm như vậy, nhiều khó khăn. Tôi suy nghĩ cẩn thận, gặp được anh là may mắn của tôi. Lúc ở cùng với ah, anh dạy tôi kỹ năng, về sau rời bỏ tôi, anh bức tôi kiên cường. Viên Lãng là thành tựu hôm nay của Trương Nam,” Bỗng dưng quay đầu, hai mắt sáng ngời chống lại Viên LÃng: “Những năm tháng gần đây, chứng minh cho anh thấy, là một trong những mục tiêu nỗ lực của tôi. Viên Lãng, tôi muốn đi.”
Viên Lãng nhìn cô thật lâu, gật đầu: “Thượng úy, tự mình bảo trọng,” Trương Nam nở nụ cười: “Thiếu tá, anh cũng vậy.”
Hai người cười cụng chai bia một cái. Không chỉ ấm áo, nhưng trong lúc đó có thưởng thức cùng hiểu ngầm.
Sau này Viên Lãng đưa Trương Nam đến trước cửa nhà khách, vuốt tóc cô: “Hãy nhớ, phải bình an trở về. Bởi vì Viên Lãng… Vĩnh viễn chờ Trương Nam.”
Trương Nam nhìn thẳng Viên Lãng, bỗng nhiên bỗ nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, tính như trẻ con gật đầu: “Nhất định.”
Lần này mặt Viễn Lãng khó có được đỏ lên: Bốn năm, khi đi trên đồng ruộng hoa sặc sỡ, hôm này về liễu đã chuyển xanh…
Ngày thứ ba, Viên LÃng huấn luyện xong trở lại tìm Trương Nam. Trong nhà khách đã trống không người đã đi, chuyến đi này liền không có âm tính.
Không lâu, Viên Lãng bị điểm danh liên tục tham gia nhiều lần hành động thực tế, bởi vì nhiệm vụ xuất sắc, rất nhanh được thăng lên làm trung tá. Ba trung đội dưới tay anh cũng thành đội viên đội A có nhiều tổ nhất.
Bốn tháng sau, đội A trải qua lựa chọn thượng cấp, lấu ra đủ tư cách chính trị, tác phong bộ đội vững vàng đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt ở biên giới Nga.
Quân khu đặc biệt bố trí: Không cần bộ đội địa phương vì giữ bí mật. Lần này cần các người tiếp nhận vài nhiệm vụ về việc nhân viên khoa học kỹ thuật bị nhiễm virut độ có thể chết người. Chú ý an toàn, phòng ngừa lây nhiễm.”
Đường Sắt dẫn đội cố ý căn dặn: “Bị cách ly đều là những chuyên gia khoa học kỹ thuật quân sự tốt nhất. Vì công việc không may bị nhiễm độc, chỉ sợ qua vài ngày liền được truy tặng liệt sĩ, bởi vì cần giữ bí mật, bọn họ không có khả năng gặp lại cha mẹ của mình. Chúng tôi muốn tôn trọng bọn họ, cũng muốn cam đoan bọn họ hoàn toàn bị cách ly. Bọn họ đều là người lão luyện được huấn luyện nghiêm chĩnh.” Nói tới đây thở dài một tiếng: “Còn trẻ tuổi như vậy sẽ đối mặt với tử vong, trước khi chết bị tra tấn bởi ốm đau, chỉ sợ có lối suy nghĩ không giống như người thường, tâm lý cũng không khỏe mạnh như vậy, mọi người phải bảo vệ bọn họ đến cuối đời, càng phải chú trọng bảo vệ bản thân.” Nhiệm vụ này, làm cho trong lòng mọi người đều nặng trịch.
Cách biên giới nước Nga không xa, một tòa kiến trúc đứng lẽ loi trên đĩnh núi. Toàn thân Viên Lãng mặc đồ phòng độc, mặt nạ, cầm súng ngấm, tâm tình phúc tạp cùng đợi ba tên chuyên gia giám sát chuyện phòng lây nhiễm độc của Nga từ trực thăng đi xuống.
Dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, bọn họ sắp bị trực tiếp đưa xuống tần hầm cảu tòa kiến trúc này cách ly cho đến khi bị ốm chết. Cho nên hôm nay, có thể là lần cuối cùng bọn họ thấy được ánh mặt trời….
Viên Lãng cảm thấy, đây là nhiệm vụ tàn khốc. Nhưng sau đó một giây, anh liền nhìn thấy chuyện tàn khốc nhất thực sự -- Trương Nam, từ trên phi cơ nhảy xuống.
Đó là cảm giác máu ngưng tụ trong nháy mắt, một hơi nghẹn ở cổ không thể phun ra hay nuốt vào. Lúc đó Viên Lãng nghĩ: Cái gọi là đau thấu tâm tư, có phải như vậy không? Cũng không có cái gì hơn cái này.
Tiếp theo thời khác đó, Đường Sắt dẫn đầu cũng thấy Trương Nam, ông lo lắng kéo Viên Lãng một cái. Viên LÃng chỉ nhớ rõ bản thân máy móc cùng các chiên hữu đi về phía trước. Sắc mặt của Trương Nam hoàn toàn tốt, đầu mùa hạ ở phương Bắc còn rất lanh, mặt cô cười bị lạnh đỏ bừng, nhất là hai mắt to vụt sáng nhìn xung quanh đánh giá, cũng không biết nhớ tới cái gì, là tự cười một mình.
Thiết đại đội cùng tiến hành thủ tục chuyển giao với nước Nga, Viên Lãng theo kế hoạch đi đến phụ trách giám hộ cho Trương Nam. Bởi vì toàn thân bị bao bọc bởi trang phục phòng hộ, Trương Nam cũng không thể nhận ra anh, vừa đi một bên vừa vui vẻ nói: “A… Đồng chí, tôi thật cao hứng, có thể chết cho tổ quốc rồi.”
Viên Lãng không lên tiếng, tay nắm súng bỗng nhiên run lên, đầu ngón tay rét lạnh dọc theo mạch máu, luôn để trong lòng rướm máu. Khi Trương Nam mang trang bị phòng ngừa thoát khỏi vùng định vị, tay Viên Lãng vẫn còn run.
Sau đó, anh thấy Trương Nam hất đầu đánh giá mình, thật lâu sau, nụ cười của cô ngưng lại, giọng nói nho nhỏ: “Anh là Viên Lãng, đúng không?”
Cũng băn khoăn vết thương của Trương Nam, không dám đi xa, liền đến quán bên cạnh nhà khách, của hai vợ chồng già kinh doanh món ăn gia đình. Viên Lãng là khách quen, vừa vào cửa liền cười hì hì chào hỏi “Chú thím Đại.” Vợ chồng già ít khi thấy Viên Lãng không mặc quân trang dẫn con gái đến đây ăn cơm, trừng mắt đến tròng mắt muốn lòi ra ngoài. Sau đó trong lòng hai ông bà đều hiểu không nói gì cười nhìn Trương Nam, cười làm Trương Nam không tự nhiên.
Viên Lãng không kỳ lạ, ngồi xuống nói: “Đói không? Tôi là sắp chết đói rồi. Cho em nắm lại không còn có cách nào khác đi ăn cơm, đêm qua Thiết đội liền nhét cho tôi một cái bánh nướng.”
“Đêm qua?” Bác gái tiệm cơm cười, chụp bờ vai Viên Lãng: “Tiểu tử ngoan. Tôi đã nói với ông lão nhà cậu là cậu không đeo cuộc sống độc thân.”
Bên kia mặt Trương Nam đều đã chôn sâu vào cuốn thực đơn rồi.
Nhìn một lát, Trương Nam chọn rau dưa xanh, Viên Lãng chọn món ăn mặn, còn chê cười cô: “Sao em lại dể nuôi như vậy?” Trương Nam trả lời thật sự khiêm tốn: “Một trong những ưu điểm cá nhân.”
Viên Lãng nhớ tới chuyện cà chua, trong lòng thở dài. Chuyện giết người đối với trong lòng là một khảo nghiệm lớn, phản ứng đầu tiên của Trương Nam là bắt đầu kiêng ăn đồ có màu sắc. Trong thời gian dài sau này, Viên Lãng liên tục chậm rãi thêm chút đồ ăn màu đỏ trong bửa cơm cho Trương Nam, đấu tranh thật lâu, cuối cùng Trương Nam từ chống cự đến chấp nhận rồi.
Đương nhiên, thật lâu về sau Viên Lãng thưởng thức xương sườn Trương Nam thưởng cho anh, ngẫu nhiên sẽ nhớ lại khoảng thời gian cô gái này ăn chay.
Tiệm cơm này ông chủ kiêm luôn đầu bếp mặt mày hơn hở chăm sóc hai người, cũng quá yêu đùa, lấy tuồng Côn Sơn còn nhớ rõ lời: “Hiểu được con gái muốn ăn cái gì; một vị giòn tan, rau cùng trái cây, trong bửa ăn thịnh soạn,Bữa ăn mỹ nhân tiên cơ ngọc cốt . Đúng không? Quay đầu chớp mắt với Viên Lãng: “thành toàn ẩm rượu đối hàng mi .”
Đột nhiên nét mặt Trương Nam như mây bay, oán trách liếc ông già một cái. Ông lão cười rồi đi. Viên Lãng khó có lúc không hiểu rõ: “Đây là nói cái gì?” Trương Nam nói: “Ông ta nói chính là lời trong bài hát Trường Kinh Điện – Kinh Biến.” Thấy Viên Lãng không biết toàn bộ, tiếp tục giải thích: “Nói chính là Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi trong cung thoải mái uống rượi.” Viên Lãng vui vẽ: “Sau này thế nào?” Trương Nam ăn một miếng rau trộn, mơ hồ không rõ: “Sau này liền kinh động đến ngai vàng, đem Dương Quý Phi cưỡng bức đến chết.”
Viên Lãng không cười, cẩn thận nhìn Trương Nam, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thường phục của cô: Đồ của vợ thiết đội là một bộ áo khoác hoa mai màu đỏ quá lớn, mặc ở trên người cô rộng phùng phình, ngược lại làm cho bộ dạng thướt tha bình thường của cô trở nên lạ thường. Quần áo tốt làm cho dáng vẽ vui tươi, màu đỏ luôn ánh lên đôi gò má ửng hồng, thật là đẹp mắt.
Bỗng nhiên nhớ tới lúc trướng Tiểu Triệu nói với mình: Quân Vương che mặt không cứu được. Hơn nữa mấy hôm nay lộn xộn vì cái gì. Viên Lãng nhìn Trương Nam, nghĩ lại cái kế hoạch TJ quỷ quái, trong lòng lại có dự báo điềm xấu.
Nhưng anh cũng biết rõ, đã mặc quân trang, phải phục tùng mệnh lệnh. Quân lệnh như núi, đã bị chọn lựa, còn có biện pháp nào? Viên Lãng thở dài, gấp thức ăn cho Trương Nam, nói: “Ăn nhiều chút.”
Ngày đó được nghĩ rãnh rỗi, Viên Lãng cùng Trương Nam tay trong tay như người yêu bình thường, đi đông nhìn kỹ, mù quáng đi dạo khắp nơi hết cả buổi trưa.
Buổi tối lúc trở về, Viên Lãng từ trong của hàng lấy ra một cái hộp nhỏ được thiết kế tinh xảo, đưa cho Trương Nam. Trương Nam mở ra thì thấy: trên tấm nhưng đen lót trong tráp là một dao phẫu thuật bằng bạc, mặt trên được điêu khắc mấy chữ gấp rút: “Ngày tốt.”
Trương Nam sửng sốt, nhớ tới: Chính là dao chém sắt này! Rất thích! Ôm hộp cười trả lời không được, nói với Viên Lãng: “Cười đến đau cả thắt lưng.”
Tay Viên Lãng nhẹ nhàng xoa eo của cô, bất đắc dĩ gật đầu ra hiệu với người đi đường đang nhìn họ chăm chú.
Một ngày vô cùng thích thú, Viên Lãng cùng Trương Nam ai cũng không nói lại về việc kế hoạch TJ tham gia sắp tới là cái gì, hoặc ngày ngày 1533 này là một ngày bất thình lình xảy ra khảo nghiệm…
Dường như là thế giới hòa bình, năm tháng yên ổn.
Ngày thứ hai, Viên Lãng dẫn theo một lính nữ đưa Trương Nam đi tắm rửa. Sau đó đưa cô đi đến nhà Trường Giang cùng Lý Hi chơi. Bạn cũ gặp lại, hết sức vui vẽ. Viên Lãng cùng Lý Hi tán gẫu một bên, một bên nhìn Trương Nam cùng cục cưng nhà Lý Hi chơi đùa. Trường Giang cười Trương Nam: “Thấy thích, tự mình sinh một đứa.” Nói xong nhìn Trương Nam, lại quay đầu nhìn Viên Lãng…
Viên Lãng rất hào phóng, giống như nhìn Trương Nam hỏi, trong ánh mắt dịu dàng thắm thiết. Trương Nam ngẩn người quay đầu, không noi chuyện.
Viên Lãng cảm khái với Lý Hi: “Cách mạng còn chưa thành công.”
Lý Hi cười: “Đồng chí còn cần phải nỗ lực. Cậu đem ném con nhà người ta hết bốn năm, cũng phải có chút gian khổ nhỏ cho cô ấy.”
Viên Lãng gật đầu, có chút áy náy, mơ hồ cảm thấy tuy rằng Trương Nam nói cười đùa giỡn với mình giống như bốn năm trước, bất quá cô ấy không dể dàng đem chuyện mình vứt bỏ cô ấy mà bỏ qua, có chút đau đầu.
Nói tới nói lui, ồn ào vẫn ồn ào. Trong lúc đó Viên Lãng tinh tế không xem nhẹ Trương Nam cùng Lý Hi dường như có cảm giác quen biết nhau. Lý Hi, hiện tại là nghiên cứu vũ khí sát thương; Trương Nam là người chịu trách nhiệm cứu chữa chuyên nghiệp vũ khí hiện đại. Ma quỹ cùng thiên sứ, một người liền có hai mặt. Cái dạng cơ mật gì đều có thể theo dấu vết để lại tìm ra manh mối, Viên Lãng bỗng nhiên hút một ngụm khí lạnh.
Chạng vàng, nhà khách phụ cận, Viên Lãng cùng Trương Nam ngồi song song trên gò đất nhìn trời chiều, thuận tay mở hai chay bia ra, hỏi Trương Nam: “Uống không?” Trương Nam nhận một chai: “Có thể uống một chút.”
Có gió thổi qua, ven đường lấm tấm một chút hoa nở dại.
Yên tĩnh một lúc, mắt Viên Lãng nhìn về phía trước, đột nhiên mở miệng: “Nam Nam, tôi không biết em muốn tham gia kế hoạch TJ là cái gì, tôi cũng không biết tướng quân Lý bố trí em làm nhiệm vụ gì. Nhưng mà là một lính lâu năm trực giác nói với tôi, chuyện này rất nguy hiểm.” Ngừng một chút: “Không thể không đi sao?
Trương Nam không nói chuyện, thật lâu sau, chậm rãi trả lời: “Viên Lãng, anh là thiếu tá tôi là thượng úy, anh là lão A tôi là quân y, anh là đàn ông tôi là con gái. Chúng ta nghe thấy đạo lý trước sau, thực nghiệp có chuyên về một một. Nhưng không thay đổi, anh tôi đều là lính. Là lính nên lên chiến trường. Trên tổ chức lựa chọn tôi, tôi phải trung thành với quốc gia. Viên Lãng, không phải là trước kia anh cảm thấy tôi thiếu trung thành sao? Tôi chứng minh cho anh xem.”
Viên Lãng quay đầu, cẩn thận đánh giá Trương Nam: áo sơ mi quần dài màu xanh lục, không che được sự mạnh mẽ xinh đẹp nhanh nhẹn, ngón tay thon dài, cầm dao cầm súng linh hoạt tự nhiên, từ mấy cây thổi ra gió xuân phà vào gương mặt trắng nõn của cô, tuy rằng rất đẹp, nhưng không thể nghi ngờ, cô là một người lính.
Viên Lãng xúc động: “Nam Nam, em đã rất xuất sắc rồi. Không cần phải chứng minh với tôi cái gì.”
Mắt Trương Nam cũng nhìn về phía trước: “Anh không hiểu. Anh đã từng đối xử với tôi tốt như vậy, sau đó đột nhiên lại vứt bỏ tôi, tôi oán giận anh thật lâu. Nhưng mà lúc ở Sudan, điều kiện gian khổ như vậy, ác liệt như thế, đụng tới nhiều nguy hiểm như vậy, nhiều khó khăn. Tôi suy nghĩ cẩn thận, gặp được anh là may mắn của tôi. Lúc ở cùng với ah, anh dạy tôi kỹ năng, về sau rời bỏ tôi, anh bức tôi kiên cường. Viên Lãng là thành tựu hôm nay của Trương Nam,” Bỗng dưng quay đầu, hai mắt sáng ngời chống lại Viên LÃng: “Những năm tháng gần đây, chứng minh cho anh thấy, là một trong những mục tiêu nỗ lực của tôi. Viên Lãng, tôi muốn đi.”
Viên Lãng nhìn cô thật lâu, gật đầu: “Thượng úy, tự mình bảo trọng,” Trương Nam nở nụ cười: “Thiếu tá, anh cũng vậy.”
Hai người cười cụng chai bia một cái. Không chỉ ấm áo, nhưng trong lúc đó có thưởng thức cùng hiểu ngầm.
Sau này Viên Lãng đưa Trương Nam đến trước cửa nhà khách, vuốt tóc cô: “Hãy nhớ, phải bình an trở về. Bởi vì Viên Lãng… Vĩnh viễn chờ Trương Nam.”
Trương Nam nhìn thẳng Viên Lãng, bỗng nhiên bỗ nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, tính như trẻ con gật đầu: “Nhất định.”
Lần này mặt Viễn Lãng khó có được đỏ lên: Bốn năm, khi đi trên đồng ruộng hoa sặc sỡ, hôm này về liễu đã chuyển xanh…
Ngày thứ ba, Viên LÃng huấn luyện xong trở lại tìm Trương Nam. Trong nhà khách đã trống không người đã đi, chuyến đi này liền không có âm tính.
Không lâu, Viên Lãng bị điểm danh liên tục tham gia nhiều lần hành động thực tế, bởi vì nhiệm vụ xuất sắc, rất nhanh được thăng lên làm trung tá. Ba trung đội dưới tay anh cũng thành đội viên đội A có nhiều tổ nhất.
Bốn tháng sau, đội A trải qua lựa chọn thượng cấp, lấu ra đủ tư cách chính trị, tác phong bộ đội vững vàng đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt ở biên giới Nga.
Quân khu đặc biệt bố trí: Không cần bộ đội địa phương vì giữ bí mật. Lần này cần các người tiếp nhận vài nhiệm vụ về việc nhân viên khoa học kỹ thuật bị nhiễm virut độ có thể chết người. Chú ý an toàn, phòng ngừa lây nhiễm.”
Đường Sắt dẫn đội cố ý căn dặn: “Bị cách ly đều là những chuyên gia khoa học kỹ thuật quân sự tốt nhất. Vì công việc không may bị nhiễm độc, chỉ sợ qua vài ngày liền được truy tặng liệt sĩ, bởi vì cần giữ bí mật, bọn họ không có khả năng gặp lại cha mẹ của mình. Chúng tôi muốn tôn trọng bọn họ, cũng muốn cam đoan bọn họ hoàn toàn bị cách ly. Bọn họ đều là người lão luyện được huấn luyện nghiêm chĩnh.” Nói tới đây thở dài một tiếng: “Còn trẻ tuổi như vậy sẽ đối mặt với tử vong, trước khi chết bị tra tấn bởi ốm đau, chỉ sợ có lối suy nghĩ không giống như người thường, tâm lý cũng không khỏe mạnh như vậy, mọi người phải bảo vệ bọn họ đến cuối đời, càng phải chú trọng bảo vệ bản thân.” Nhiệm vụ này, làm cho trong lòng mọi người đều nặng trịch.
Cách biên giới nước Nga không xa, một tòa kiến trúc đứng lẽ loi trên đĩnh núi. Toàn thân Viên Lãng mặc đồ phòng độc, mặt nạ, cầm súng ngấm, tâm tình phúc tạp cùng đợi ba tên chuyên gia giám sát chuyện phòng lây nhiễm độc của Nga từ trực thăng đi xuống.
Dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, bọn họ sắp bị trực tiếp đưa xuống tần hầm cảu tòa kiến trúc này cách ly cho đến khi bị ốm chết. Cho nên hôm nay, có thể là lần cuối cùng bọn họ thấy được ánh mặt trời….
Viên Lãng cảm thấy, đây là nhiệm vụ tàn khốc. Nhưng sau đó một giây, anh liền nhìn thấy chuyện tàn khốc nhất thực sự -- Trương Nam, từ trên phi cơ nhảy xuống.
Đó là cảm giác máu ngưng tụ trong nháy mắt, một hơi nghẹn ở cổ không thể phun ra hay nuốt vào. Lúc đó Viên Lãng nghĩ: Cái gọi là đau thấu tâm tư, có phải như vậy không? Cũng không có cái gì hơn cái này.
Tiếp theo thời khác đó, Đường Sắt dẫn đầu cũng thấy Trương Nam, ông lo lắng kéo Viên Lãng một cái. Viên LÃng chỉ nhớ rõ bản thân máy móc cùng các chiên hữu đi về phía trước. Sắc mặt của Trương Nam hoàn toàn tốt, đầu mùa hạ ở phương Bắc còn rất lanh, mặt cô cười bị lạnh đỏ bừng, nhất là hai mắt to vụt sáng nhìn xung quanh đánh giá, cũng không biết nhớ tới cái gì, là tự cười một mình.
Thiết đại đội cùng tiến hành thủ tục chuyển giao với nước Nga, Viên Lãng theo kế hoạch đi đến phụ trách giám hộ cho Trương Nam. Bởi vì toàn thân bị bao bọc bởi trang phục phòng hộ, Trương Nam cũng không thể nhận ra anh, vừa đi một bên vừa vui vẻ nói: “A… Đồng chí, tôi thật cao hứng, có thể chết cho tổ quốc rồi.”
Viên Lãng không lên tiếng, tay nắm súng bỗng nhiên run lên, đầu ngón tay rét lạnh dọc theo mạch máu, luôn để trong lòng rướm máu. Khi Trương Nam mang trang bị phòng ngừa thoát khỏi vùng định vị, tay Viên Lãng vẫn còn run.
Sau đó, anh thấy Trương Nam hất đầu đánh giá mình, thật lâu sau, nụ cười của cô ngưng lại, giọng nói nho nhỏ: “Anh là Viên Lãng, đúng không?”
Last edited by a moderator: