The End : Cái tết sau cùng
29 tết âm lịch 2014 :
- “ Alo , nhóc hả , cà phê chút nhé “
…..
- Tôi : “ Sao nay rảnh ra cà phê vậy ta , bộ năm nay ế không được ai lì xì nên rủ anh ra cà phê giết thời gian phải không “
- Nhỏ : “ Lớn rồi đâu có ai lì xì nữa đâu , được mẹ với anh hai với mấy cô thôi “
- Tôi : “ Trời nhiều vậy , anh mới được thằng bạn nó lì xì cho 2k haha “ ( đoạn này vừa nói em vừa mở ví của nhó xem thì 1 xấp 500k ngại quá nên đóng lại cất , vẫn còn ái ngại khoảng cách giữa giàu và nghèo lắm )
- Tôi : “ Sao em đem theo nhiều vậy , lỡ mất rồi sao “
- Nhỏ : “ Sáng nay đi chúc tết nhưng chán quá gọi cho anh ra đó , tiền mấy cô chú lì xì em chưa kịp đem về , mà mấy hôm trước đi mua đào bị rớt mất 1 xấp , không biết rơi hay bị ai lấy nữa “ . ( Em dị ứng mấy đứa khoe tiền up lên mạng này kia , vậy mà mấy hôm sau qua tết thấy nhỏ up hình cháu của nhỏ nằm nghịch giữa 1 đống 500k với dollar mẽo , thấy ngứa mắt nhưng cũng chả nói gì )
- Tôi : “Em mua đào ở đâu “
- Nhỏ : “ Công viên Gia Định á , tối nay anh rảnh không , lên đó ngắm hoa ha “
Vậy là hẹn nhau 7h tối , qua chở nhỏ lên công viên Gia Định . Năm trước ngắm hoa trên quận 1 đã thấy đông vui rồi , ấy vậy mà ở đây cũng không kém , thậm chí còn nhiều hoa hơn cả đường Nguyễn Huệ ấy chứ , người ta bán theo khu , khu đào , khu mai , khu quất , hoa cúc , hoa tá lả … Ngắm muốn mòn mắt mà chả biết hoa gì với hoa gì .
- Tôi : “ Em , hoa này hoa gì “
- Nhỏ : “ Hoa này mà không biết á , cái này Đỗ Quyên , mào gà đuôi phụng nè , dã quỳ bên kia kìa , đi , đi lại từ đầu em chỉ hết cho “
Ôi mẹ ơi , mỏi chân quá trời là mỏi , hỏi có 1 câu thôi mà giờ nhỏ bắt đi lại từ đầu , tôi biết nhỏ thích hoa , lại còn cận tết thế này chắc nhỏ háo hức lắm nên tôi chả nở phá ngang , sau gần 60 phút thì cũng nhớ được gần một nửa các loại hoa mà nhỏ đã chỉ , tôi mừng muốn khóc , muốn ra góc ghế đá ngồi duỗi chân cho thoải mái nhưng ….
- Nhỏ : “ Anh , qua bên kia đi , để kiểm tra xem anh có nhớ gì không “
- Tôi : “ Thôi , anh nhớ mà , kiểm tra làm gì nữa , trong đó nóng nực , người không là người , anh mệt rồi “ ( Công viên Gia Định người bày bán cả hai bên đường ý )
- Nhỏ : “ Giờ không qua kia thì cõng em đi 1 vòng bên đây nha “
Tôi chỉ biết thở dài , ráng lê cái xác vô hồn bước theo nhỏ , nhỏ hỏi gì , tôi trả lời đó , cứ cái nào trả lời sai nhỏ lại cấu cho 1 phát điếng người . Cuối cùng cũng xong , kéo nhỏ ra ghế đá gần nhất ngồi nghỉ , tôi chả biết nói gì , dùng tay phe phẩy áo tạo chút gió cho mát , thật sự là quá nóng , quá kinh khủng đối với tôi.
- Nhỏ : “ Mệt lắm hả anh , ở đây em đi mua nước nha “
- Tôi : “ ờ ờ … “
Ngồi một lúc thì có 1 cậu bé bán hoa đi tới , ngộ thật , bình thường lên đây không có mà tự nhiên hôm nay người ta bán hoa tết , thằng nhóc lại ôm giỏ hoa hồng đi bán .
- “ Anh ơi , mua dùm em đi “
- “ Anh đi một mình , mua rồi tặng ai , anh không mua đâu “
- “ Đi , một cái thôi , em đi nãy giờ chưa bán được , em khát nước “
Suy nghĩ hồi lâu thì quyết định không mua , đưa cho nhóc 10k với phong chewgum mới mua lúc chiều . Cũng may thằng nhóc vừa đi thì nhỏ cũng về tới , không thôi nó lại xuỳ ra cái chuyện đi một mình ( Đừng ai nghĩ em keo nhé do em không có thói quen tặng hoa hay quà gì đâu , em thuộc dạng ngại nhất nhận quà từ ai đó và tặng cho ai đó ).
- Tôi : “ Em , chuyện của em với anh bây giờ sao , qua tết em cưới thật à “
- Nhỏ : “ Sao hỏi vậy , đang vui mà “
- Tôi : “ Uhm , anh xin lỗi “
Cũng phải uống gần hết chai nước , hai đứa không nói chuyện thì đột nhiên nhỏ nói .
- Nhỏ : “ Thôi đừng quan tâm chuyện đó nữa , em muốn anh biết 1 điều thôi , dù sau này có ra sao , em cũng vẫn yêu anh , dù em có lấy ai , em cũng vẫn yêu anh “ .
Nhỏ nói , mắt nhỏ như rươm rướm nước mắt , tôi cũng chẳng biết phải làm sao , bỏ trốn cùng nhỏ thì tôi không dám , ở lại nhìn nhỏ bên người khác thì tôi không nỡ , đối diện với gia đình nhỏ tôi lại càng không thể .
- Tôi : “ Anh không biết đâu , anh không muốn mất em , mình yêu nhau mà , tại sao không đến được với nhau chứ , anh thấy ngộ quá , trừ khi em không yêu anh nên em mới đi lấy người khác thôi “
- Nhỏ : “ Không có đâu , cha mẹ đặt đâu con ngồi đó , em yêu anh nhưng em không muốn cãi lời mẹ đâu , bỏ trốn thì được chứ em không đối diện với việc cãi lời mẹ được “.
- Tôi : “ Uhm , vậy thì giờ , cứ xem như không có gì , mình cứ bên nhau , hạnh phúc được bao lâu thì tốt bấy lâu “
Vậy là tôi chấp nhận sự thật , chấp nhận việc nhỏ sẽ lấy chồng , chấp nhận mất nhỏ sau bao nhiêu cố gắng níu lấy tình yêu này , bao nhiêu cay đắng , bao nhiêu giọt nước mắt , bao nhiêu niềm vui , nụ cười sẽ phải bỏ đi hết , tôi thấy ức , thấy nghẹn trong lòng mà không thể nào nói ra được . Những ngày tết tôi như chìm đắm trong men bia , cứ sáng dậy là ngồi vào mâm cùng các chú cho đến chiều tối , ngủ tới sáng lại tiếp tục như vậy cho hết tết . Tôi không nhớ chính xác rằng tôi và nhỏ có cãi nhau trong thời gian đó hay không mà tuyệt nhiên sau tết , không có bất kì một tin nhắn nào giữa tôi và nhỏ . Lên facebook thì lại thấy tin nhắn từ người lạ đó.
- “ Khoe ko e.an tet zuj ko? “
- “ zuj a “
Tại sao bây giờ hắn lại nhắn tin cho mình , ý gì nhỉ , hỏi han vui vẻ như vậy , hay hắn đã có được thứ mà hắn muốn. Lại đâm đầu vao suy nghĩ , suy luận đủ hướng nhưng vẫn không biết được lý do , những tin nhắn sau này tôi nhắn cho nhỏ , 10 tin thì nhỏ trả lời được 1 . Tôi nhắn càng nhiều thì nhỏ càng lặn tăm , còn nếu hỏi nhỏ khoẻ không , nhỏ trả lời khoẻ rồi lại im .Bẫng đi một thời gian thì nhỏ cũng chủ động nhắn tin cho tôi trước , tin nhắn này là ngày giờ thông báo ngày cưới của nhỏ , tôi như chẳng tin vào mắt mình . Ngày hôm đó tôi chạy sang nhà nhỏ , thấy im hơi lặng tiếng, nhà đóng cửa , chả có chuyện gì cả , tôi mừng thầm vì chắc rằng nhỏ chỉ thử lòng tôi bấy lâu nay .
- Tôi : “ Em đang ở đâu vậy , anh chạy qua nhà em nhưng có thấy gì đâu , thôi em đừng giỡn nữa , anh khó chịu lắm “
1 tiếng trôi qua , 2 tiếng trôi qua tôi cứ đứng trước ngõ chờ bóng dáng nhỏ , chờ tin nhắn của nhỏ nhưng chẳng thấy .
- Tôi : “Em , đừng vậy nữa mà , em không yêu anh nữa thì cũng đừng dối anh chứ , em nói thẳng là hết yêu anh rồi thì anh sẽ buông , không làm phiền em nữa “
- Nhỏ : “ Em trên Đà Lạt “
- Tôi : “ Em làm gì trên đó , sao không nói anh biết ,sao em nói nay đám cưới mà “
- Nhỏ : " Đám cưới ở Đà Lạt "
Và rồi từ đó chẳng còn tin nhắn , chẳng còn một chút thông tin gì từ nhỏ , facebook nhỏ khoá , yahoo không onl , twoo cũng không thấy , không còn cách nào để liên lạc với nhỏ cả . Vậy là hết , kết thúc thật rồi , cuộc tình 5 6 năm của tôi , chấm dứt như vậy sao , không chẳng thể tin , tôi chẳng biết vì sao nhỏ lại như vậy , tôi đã làm gì sai , tôi có lỗi lầm gì trong chuyện này , tôi uất ức , tôi đã hận nhỏ , tôi thấy không còn tin tưởng vào ai nữa , cuộc sống xung quanh tôi như chỉ còn hai màu trắng đen , mọi thứ như vụt tắt , tôi bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh , tôi cắm đầu vào công việc , 1 thời gian tôi như trở nên tự kỉ , không giao lưu , không rượu chè , không bạn bè . Vài tháng sau thì tôi nhận được thư mời phỏng vấn từ đại sứ quán Mỹ , phỏng vấn thành công hai tuần sau visa về đến nhà , tôi và mẹ mua vé máy bay 16/9/2014 10h đêm máy bay cất cánh , tưởng chừng như khi đi rồi tôi sẽ quên được em , bỏ lại tất cả kỉ niệm đó nhưng tôi đã sai , tôi luôn nhớ em , người con gái mà tôi yêu nhất cũng có lẽ là người yêu tôi nhất , em đã cho anh thấy được yêu là như thế nào , đau là như thế nào , khóc vì người khác là như thế nào , mọi cảm giác cay , đắng , ngọt , bùi trong tình yêu đều là do em mang đến , hương vị đó có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên , không bao giờ tôi có thể cảm nhận lại được một lần nào nữa , tôi luôn nhớ tới em những khi rảnh rỗi , những khi buồn chán , tôi luôn tự nhủ rằng giờ đây em như thế nào , có vui không , có ai cõng em , có ai tắm mưa cùng em , có ai sẵn sàng đưa tay ra cho em cắn , cho em nhéo không , mỗi khi một bài hát thân thuộc nào đó vang lên , tôi lại nhớ đến nơi tôi và em nảy sinh tình cảm , một chút buồn thoáng qua vì nhớ em , nhưng sau cùng tôi luôn nở một nụ cười vì những kỉ niệm giữa em và tôi , tôi nguyện sẽ trọn đời ghi nhớ , trong tim tôi luôn có 1 khoảng trống để cất giữ những hình ảnh , những kỉ niệm của em và tôi , và trong thâm tâm tôi vẫn luôn mong em được hạnh phúc thật sự , hãy quên đi quá khứ và sống hết mình vì gia đình hiện tại , tôi cũng sẽ như vậy khi tôi có gia đình của chính tôi . Tạm biệt em , hoa dã quỳ , người đã thay đổi suy nghĩ trong tôi .
29 tết âm lịch 2014 :
- “ Alo , nhóc hả , cà phê chút nhé “
…..
- Tôi : “ Sao nay rảnh ra cà phê vậy ta , bộ năm nay ế không được ai lì xì nên rủ anh ra cà phê giết thời gian phải không “
- Nhỏ : “ Lớn rồi đâu có ai lì xì nữa đâu , được mẹ với anh hai với mấy cô thôi “
- Tôi : “ Trời nhiều vậy , anh mới được thằng bạn nó lì xì cho 2k haha “ ( đoạn này vừa nói em vừa mở ví của nhó xem thì 1 xấp 500k ngại quá nên đóng lại cất , vẫn còn ái ngại khoảng cách giữa giàu và nghèo lắm )
- Tôi : “ Sao em đem theo nhiều vậy , lỡ mất rồi sao “
- Nhỏ : “ Sáng nay đi chúc tết nhưng chán quá gọi cho anh ra đó , tiền mấy cô chú lì xì em chưa kịp đem về , mà mấy hôm trước đi mua đào bị rớt mất 1 xấp , không biết rơi hay bị ai lấy nữa “ . ( Em dị ứng mấy đứa khoe tiền up lên mạng này kia , vậy mà mấy hôm sau qua tết thấy nhỏ up hình cháu của nhỏ nằm nghịch giữa 1 đống 500k với dollar mẽo , thấy ngứa mắt nhưng cũng chả nói gì )
- Tôi : “Em mua đào ở đâu “
- Nhỏ : “ Công viên Gia Định á , tối nay anh rảnh không , lên đó ngắm hoa ha “
Vậy là hẹn nhau 7h tối , qua chở nhỏ lên công viên Gia Định . Năm trước ngắm hoa trên quận 1 đã thấy đông vui rồi , ấy vậy mà ở đây cũng không kém , thậm chí còn nhiều hoa hơn cả đường Nguyễn Huệ ấy chứ , người ta bán theo khu , khu đào , khu mai , khu quất , hoa cúc , hoa tá lả … Ngắm muốn mòn mắt mà chả biết hoa gì với hoa gì .
- Tôi : “ Em , hoa này hoa gì “
- Nhỏ : “ Hoa này mà không biết á , cái này Đỗ Quyên , mào gà đuôi phụng nè , dã quỳ bên kia kìa , đi , đi lại từ đầu em chỉ hết cho “
Ôi mẹ ơi , mỏi chân quá trời là mỏi , hỏi có 1 câu thôi mà giờ nhỏ bắt đi lại từ đầu , tôi biết nhỏ thích hoa , lại còn cận tết thế này chắc nhỏ háo hức lắm nên tôi chả nở phá ngang , sau gần 60 phút thì cũng nhớ được gần một nửa các loại hoa mà nhỏ đã chỉ , tôi mừng muốn khóc , muốn ra góc ghế đá ngồi duỗi chân cho thoải mái nhưng ….
- Nhỏ : “ Anh , qua bên kia đi , để kiểm tra xem anh có nhớ gì không “
- Tôi : “ Thôi , anh nhớ mà , kiểm tra làm gì nữa , trong đó nóng nực , người không là người , anh mệt rồi “ ( Công viên Gia Định người bày bán cả hai bên đường ý )
- Nhỏ : “ Giờ không qua kia thì cõng em đi 1 vòng bên đây nha “
Tôi chỉ biết thở dài , ráng lê cái xác vô hồn bước theo nhỏ , nhỏ hỏi gì , tôi trả lời đó , cứ cái nào trả lời sai nhỏ lại cấu cho 1 phát điếng người . Cuối cùng cũng xong , kéo nhỏ ra ghế đá gần nhất ngồi nghỉ , tôi chả biết nói gì , dùng tay phe phẩy áo tạo chút gió cho mát , thật sự là quá nóng , quá kinh khủng đối với tôi.
- Nhỏ : “ Mệt lắm hả anh , ở đây em đi mua nước nha “
- Tôi : “ ờ ờ … “
Ngồi một lúc thì có 1 cậu bé bán hoa đi tới , ngộ thật , bình thường lên đây không có mà tự nhiên hôm nay người ta bán hoa tết , thằng nhóc lại ôm giỏ hoa hồng đi bán .
- “ Anh ơi , mua dùm em đi “
- “ Anh đi một mình , mua rồi tặng ai , anh không mua đâu “
- “ Đi , một cái thôi , em đi nãy giờ chưa bán được , em khát nước “
Suy nghĩ hồi lâu thì quyết định không mua , đưa cho nhóc 10k với phong chewgum mới mua lúc chiều . Cũng may thằng nhóc vừa đi thì nhỏ cũng về tới , không thôi nó lại xuỳ ra cái chuyện đi một mình ( Đừng ai nghĩ em keo nhé do em không có thói quen tặng hoa hay quà gì đâu , em thuộc dạng ngại nhất nhận quà từ ai đó và tặng cho ai đó ).
- Tôi : “ Em , chuyện của em với anh bây giờ sao , qua tết em cưới thật à “
- Nhỏ : “ Sao hỏi vậy , đang vui mà “
- Tôi : “ Uhm , anh xin lỗi “
Cũng phải uống gần hết chai nước , hai đứa không nói chuyện thì đột nhiên nhỏ nói .
- Nhỏ : “ Thôi đừng quan tâm chuyện đó nữa , em muốn anh biết 1 điều thôi , dù sau này có ra sao , em cũng vẫn yêu anh , dù em có lấy ai , em cũng vẫn yêu anh “ .
Nhỏ nói , mắt nhỏ như rươm rướm nước mắt , tôi cũng chẳng biết phải làm sao , bỏ trốn cùng nhỏ thì tôi không dám , ở lại nhìn nhỏ bên người khác thì tôi không nỡ , đối diện với gia đình nhỏ tôi lại càng không thể .
- Tôi : “ Anh không biết đâu , anh không muốn mất em , mình yêu nhau mà , tại sao không đến được với nhau chứ , anh thấy ngộ quá , trừ khi em không yêu anh nên em mới đi lấy người khác thôi “
- Nhỏ : “ Không có đâu , cha mẹ đặt đâu con ngồi đó , em yêu anh nhưng em không muốn cãi lời mẹ đâu , bỏ trốn thì được chứ em không đối diện với việc cãi lời mẹ được “.
- Tôi : “ Uhm , vậy thì giờ , cứ xem như không có gì , mình cứ bên nhau , hạnh phúc được bao lâu thì tốt bấy lâu “
Vậy là tôi chấp nhận sự thật , chấp nhận việc nhỏ sẽ lấy chồng , chấp nhận mất nhỏ sau bao nhiêu cố gắng níu lấy tình yêu này , bao nhiêu cay đắng , bao nhiêu giọt nước mắt , bao nhiêu niềm vui , nụ cười sẽ phải bỏ đi hết , tôi thấy ức , thấy nghẹn trong lòng mà không thể nào nói ra được . Những ngày tết tôi như chìm đắm trong men bia , cứ sáng dậy là ngồi vào mâm cùng các chú cho đến chiều tối , ngủ tới sáng lại tiếp tục như vậy cho hết tết . Tôi không nhớ chính xác rằng tôi và nhỏ có cãi nhau trong thời gian đó hay không mà tuyệt nhiên sau tết , không có bất kì một tin nhắn nào giữa tôi và nhỏ . Lên facebook thì lại thấy tin nhắn từ người lạ đó.
- “ Khoe ko e.an tet zuj ko? “
- “ zuj a “
Tại sao bây giờ hắn lại nhắn tin cho mình , ý gì nhỉ , hỏi han vui vẻ như vậy , hay hắn đã có được thứ mà hắn muốn. Lại đâm đầu vao suy nghĩ , suy luận đủ hướng nhưng vẫn không biết được lý do , những tin nhắn sau này tôi nhắn cho nhỏ , 10 tin thì nhỏ trả lời được 1 . Tôi nhắn càng nhiều thì nhỏ càng lặn tăm , còn nếu hỏi nhỏ khoẻ không , nhỏ trả lời khoẻ rồi lại im .Bẫng đi một thời gian thì nhỏ cũng chủ động nhắn tin cho tôi trước , tin nhắn này là ngày giờ thông báo ngày cưới của nhỏ , tôi như chẳng tin vào mắt mình . Ngày hôm đó tôi chạy sang nhà nhỏ , thấy im hơi lặng tiếng, nhà đóng cửa , chả có chuyện gì cả , tôi mừng thầm vì chắc rằng nhỏ chỉ thử lòng tôi bấy lâu nay .
- Tôi : “ Em đang ở đâu vậy , anh chạy qua nhà em nhưng có thấy gì đâu , thôi em đừng giỡn nữa , anh khó chịu lắm “
1 tiếng trôi qua , 2 tiếng trôi qua tôi cứ đứng trước ngõ chờ bóng dáng nhỏ , chờ tin nhắn của nhỏ nhưng chẳng thấy .
- Tôi : “Em , đừng vậy nữa mà , em không yêu anh nữa thì cũng đừng dối anh chứ , em nói thẳng là hết yêu anh rồi thì anh sẽ buông , không làm phiền em nữa “
- Nhỏ : “ Em trên Đà Lạt “
- Tôi : “ Em làm gì trên đó , sao không nói anh biết ,sao em nói nay đám cưới mà “
- Nhỏ : " Đám cưới ở Đà Lạt "
Và rồi từ đó chẳng còn tin nhắn , chẳng còn một chút thông tin gì từ nhỏ , facebook nhỏ khoá , yahoo không onl , twoo cũng không thấy , không còn cách nào để liên lạc với nhỏ cả . Vậy là hết , kết thúc thật rồi , cuộc tình 5 6 năm của tôi , chấm dứt như vậy sao , không chẳng thể tin , tôi chẳng biết vì sao nhỏ lại như vậy , tôi đã làm gì sai , tôi có lỗi lầm gì trong chuyện này , tôi uất ức , tôi đã hận nhỏ , tôi thấy không còn tin tưởng vào ai nữa , cuộc sống xung quanh tôi như chỉ còn hai màu trắng đen , mọi thứ như vụt tắt , tôi bỏ qua tất cả mọi thứ xung quanh , tôi cắm đầu vào công việc , 1 thời gian tôi như trở nên tự kỉ , không giao lưu , không rượu chè , không bạn bè . Vài tháng sau thì tôi nhận được thư mời phỏng vấn từ đại sứ quán Mỹ , phỏng vấn thành công hai tuần sau visa về đến nhà , tôi và mẹ mua vé máy bay 16/9/2014 10h đêm máy bay cất cánh , tưởng chừng như khi đi rồi tôi sẽ quên được em , bỏ lại tất cả kỉ niệm đó nhưng tôi đã sai , tôi luôn nhớ em , người con gái mà tôi yêu nhất cũng có lẽ là người yêu tôi nhất , em đã cho anh thấy được yêu là như thế nào , đau là như thế nào , khóc vì người khác là như thế nào , mọi cảm giác cay , đắng , ngọt , bùi trong tình yêu đều là do em mang đến , hương vị đó có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên , không bao giờ tôi có thể cảm nhận lại được một lần nào nữa , tôi luôn nhớ tới em những khi rảnh rỗi , những khi buồn chán , tôi luôn tự nhủ rằng giờ đây em như thế nào , có vui không , có ai cõng em , có ai tắm mưa cùng em , có ai sẵn sàng đưa tay ra cho em cắn , cho em nhéo không , mỗi khi một bài hát thân thuộc nào đó vang lên , tôi lại nhớ đến nơi tôi và em nảy sinh tình cảm , một chút buồn thoáng qua vì nhớ em , nhưng sau cùng tôi luôn nở một nụ cười vì những kỉ niệm giữa em và tôi , tôi nguyện sẽ trọn đời ghi nhớ , trong tim tôi luôn có 1 khoảng trống để cất giữ những hình ảnh , những kỉ niệm của em và tôi , và trong thâm tâm tôi vẫn luôn mong em được hạnh phúc thật sự , hãy quên đi quá khứ và sống hết mình vì gia đình hiện tại , tôi cũng sẽ như vậy khi tôi có gia đình của chính tôi . Tạm biệt em , hoa dã quỳ , người đã thay đổi suy nghĩ trong tôi .
Last edited by a moderator: