Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Chương 134.4: Leo núi - Sự thật tàn nhẫn (4).
Hạ Đồng mặt méo sẹo nhìn Khiết Đạt, cô không tán thành, không tán thành cách chơi này mà, ở đâu ra luật kì quái như thế chứ?
-À, tớ quên còn một điều nữa, nếu cả hai cùng nói thật thì không ai được thưởng, có thưởng khi người đó là người nói thật trong cả hai.-Khiết Đạt tay xoa xoa cằm mình, thích thú nói
-Em không chơi.-Hạ Đồng bất mãn phản đối, chơi kiểu nào cô cũng là người thiệt thòi cả, không chơi
-Em không có quyền không chơi bởi vì trò chơi chính thức bắt đầu.-Khiết Đạt không cho cô cơ hội phản đối đã ma ranh tuyên bố bắt đầu
Ba người chơi mặt ai cũng không vui vẻ ngược lại còn đen thui, âm u như đêm ba mươi. Trò chơi này rõ ràng rất vô lý, hết sức vô lý, rốt cục Khiết Đạt muốn bày trò gì chứ?
-Hm... câu thứ nhất, Hạ Đồng thích làm gì khi buồn?-Khiết Đạt bắt đầu hỏi
-Ăn kem.-đồng loạt cả Dương Tử và Lăng Hạo không do dự đáp
-Hạ Đồng đúng không?-Khiết Đạt quay sang nhìn cô
Hạ Đồng gật đầu một cái. Qủa là lúc buồn cô thường muốn ăn kem, bởi vì kem lạnh ăn vào sẽ giúp cô thoải mái hơn.
-Được, câu hai, bài hát nào khi Hạ Đồng hát sẽ làm người khác buồn?-Khiết Đạt tiếp
-Qúa khứ.-cả hai lại đồng thanh
Khiết Đạt quay sang nhìn cô, thấy cô gật đầu một cái thì biết rõ cả hai nói trúng.
-Được, tới câu ba, Hạ Đồng yêu ai đầu tiên?
Nói xong câu này, lặp tức Hạ Đồng trợn mắt nhìn Khiết Đạt còn Lăng Hạo thì trừng to mắt, Dương Tử hơi bị "thích" câu hỏi này.
Mà khán giả xem bên ngoài thì có người chau mày đen mặt, có người thích thú muốn nghe đáp án.
-Là tôi./ Là Dương Tử.-lại đồng thanh
Lăng Hạo không vui khi nói ra hai từ Dương Tử, ánh mắt nhìn Khiết Đạt đầy mức sát thương.
-Hạ Đồng, có đúng không?-Khiết Đạt lại hỏi cô cho chắc chắn mặc dù anh đã biết trước kết quả
Hạ Đồng vẫn trợn to mắt nhìn Khiết Đạt, một lúc sau mới khó khăn chỉ tay về phía Dương Tử.
Đúng là Dương Tử là ngươi con trai cô yêu đầu tiên nha, cái này không thể gạt người được.
-Tốt, hai cậu cũng rất thành thật. Câu bốn, nụ hôn đầu của Hạ Đồng là ai?-nói xong câu này Khiết Đạt cười sáng lạng, chờ đợi nghe đáp án
Mà sắc mặt Hạ Đồng đã sớm đen như cục than, bản thân hận không thể đến bóp cổ Khiết Đạt, hỏi anh sống làm gì cho uổng vậy? Đáng tiếc cô chỉ đứng đó cười không được mà khóc chẳng xong.
-Vương Khiết Đạt.-Lăng Hạo tay siết chặt nghiến răng ken két gọi tên Khiết Đạt
-Nè nè, tớ không hề hôn em ấy lần nào nha.-Khiết Đạt cười cợt
-Cậu... lặp tức dừng trò chơi này.-Lăng Hạo mặt không thể khó coi hơn nữa, cố gắng kìm nén không nhào đến đấm vào mặt Khiết Đạt cho hả giận
-Nếu cậu dừng cuộc chơi thì Dương Tử thắng.-Khiết Đạt đưa một ngón tay lắc qua lắc lại
-Cậu...
-Nào, trả lời đi.-Khiết Đạt nhướn mày
-Không biết.-Lăng Hạo cau có đáp, trừng mắt nhìn Khiết Đạt
-Là tôi.-Dương Tử chậm rãi nói
Hạ Đồng thấy Khiết Đạt nhìn mình, gật đầu một cái sau đó không ngước mặt lên mà chỉ nhìn mũi giày mình, có cho cô cô cũng không chơi trò này thêm lần nào nữa.
-Dương Tử trả lời đúng nên thắng. Hm... để xem tớ nên thưởng cho cậu gì đây? Hay là ôm hoặc hôn hay là...
-Cái nào cũng không được.-Lăng Hạo phát điên cắt ngang lời Khiết Đạt
Tên Khiết Đạt chết tiệt, rõ ràng cố ý bày ra trò này, nhìn vào ai mà không Khiết Đạt muốn giúp Dương Tử chứ?
-Chậc chậc, cậu thua rồi đừng an gian thế chứ?-Khiết Đạt cười gian tà
-Cậu... Vương Khiết Đạt, đừng tưởng tớ không biết ý đồ của cậu.
-Ý đồ gì? Chỉ là trò chơi thôi mà.-Khiết Đạt nhún vai như thể anh không có làm gì quá đáng
Lăng Hạo nghẹn lời, bây giờ chỉ muốn dùng nắm đấm để xử Khiết Đạt, hai tay siết chặt gân xanh cũng nổi đầy.
-Nào, tớ nghĩ ra rồi. Tớ muốn... Hạ Đồng phải trước mặt mọi người nói sẽ tha thứ cho Dương Tử và cả nói yêu Dương Tử.-Khiết Đạt nói, ánh mắt sáng rực
-Cái gì?
Hạ Đồng gần như hét lớn, Khiết Đạt rốt cục anh muốn bày trò gì hả? Sao lại bắt cô nói vậy? Chẳng nhẽ anh cố ý sao?
-Có chơi phải có chịu.-Khiết Đạt nói
-Khiết Đạt... đừng có quá đáng.
-Bỏ đi, chỉ là chơi cho vui, tôi đi ngủ trước.-Dương Tử phất phất tay, sau đó quay người vào trong
-Dương...
Hạ Đồng định kêu anh nhưng sực nhớ lại im, chỉ đứng nhìn anh đi vào trong.
-Hạ Đồng chúng ta vào.
Lăng Hạo nắm lấy tay cô kéo cô vào trong, không quên tặng ánh mắt đầy mức sát thương của mình cho Khiết Đạt.
-Khiết Đạt, trò của cậu, đừng bao giờ chơi nữa.-Sa Sa đứng dậy phủi phủi tay dính cát của mình, ánh mắt rõ bực bội nói, sau đó cũng vào trong
-Haha... Khiết Đạt, trò của cậu vui đó.-Đình Hiên đứng lên cười hả hê
-Haizz... đáng lẽ có màn đặc sắc để xem ai mà ngờ...-Bạch Mai chậc lưỡi ra vẽ tiếc nuối
-Ba chúng ta lại có cùng ý nghĩ rồi.
Nói rồi cả ba cười lớn, ánh mắt Bạch Mai thoáng nhìn vào trong, ánh mắt có chút biến đổi, rốt cục đi đến bước này là đúng hay sai?
...
-Tên Khiết Đạt khốn kiếp, dám bày ra trò này, rõ ràng là cố tình.
Không khó nhận ra Lăng Hạo rất tức giận, tay vẫn kéo cô đi.
-Lăng Hạo, chỉ chơi vui thôi, anh đừng nổi nóng.-Hạ Đòng tạm hòa dịu anh, trong lòng thầm thở dài, Khiết Đạt anh muốn làm em khó xử thế sao?
-Anh không như em được.-Lăng Hạo dừng lại, quay sang gắt gỏng
-Được, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa, kẻo mất vui.-Hạ Đồng xoa xoa tay anh, làm giảm nhẹ cơn tức giận trong anh
-Hạ Đồng, anh không phải người em yêu đầu tiên, cũng không phải là nụ hôn đầu của em, anh chỉ là người bên cạnh em lúc buồn, chỉ có thể nhân cơ hội mà có em, anh thật tồi tệ...-Lăng Hạo mất đi ý chí, nhìn cô đôi mắt thấm đượm buồn
-Lăng Hạo... đừng bao giờ nói thế... anh không phải người em yêu đầu tiên, cũng không phải là nụ hôn đầu của em nhưng đó là quá khứ, hiện tại em sẽ yêu anh, tương lai em vẫn sẽ yêu anh...
-Hứa với anh, dù thế nào, dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn như thế này, đứng trước mặt anh không rời xa.-Lăng Hạo gắt gao ôm lấy cô, cứ như sợ rằng nếu buông ra anh sẽ mất cô
-Được, em hứa không bao giờ xa anh.-Hạ Đồng để anh ôm mình, khẽ mỉm cười
Ánh mắt cô khẽ dừng lại, sau đó hơi chấn động khi nhìn thấy chiếc bóng ở cuối dãy hành lang, tuy người đó núp sau bức tường nhưng cô vẫn biết rõ đó là ai.
Như thế cũng tốt, thấy rồi sẽ biết không còn cơ hội, thấy rồi sẽ biết rõ cô hiện tại đang rất hạnh phúc, thấy rồi sẽ biết rõ cô cũng yêu Lăng Hạo.
Dương Tử quay người, ánh mắt đen rũ một màn sương dày, đứng thêm một lát mới rời đi. Cô đang hạnh phúc, anh nên chúc phúc cô, mỉm cười khi thấy cô vui vẻ hạnh phúc như thế!!!
...
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy từ rất sớm, với mục tiêu leo lên đỉnh núi ngắm thác nước.
Sau khi ăn sáng xong mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ ăn thức uống mang theo rồi cùng bắt đầu cuộc hành trình. Trên đường đi tiếng nói tiếng cười vang lên rộn rã, mà Lăng Hạo thì đi sát bên cô, gần như không cho cô cách xa anh quá ba bước.
Khiết Đạt thấy màn chướng mắt, nhịn không nổi lên tiếng châm chọc:
-Haizz... sao lại có người tối ngày cứ bám sát nhau chứ?
-Cậu tốt nhất im cho tôi, nếu không nợ cũ thù mới tớ xử cậu một lượt.-Lăng Hạo gắt, trừng mắt đe dọa
-Nợ cũ? À, là chuyện tối qua. Có cần nhỏ mọn giữ kĩ thế không?-Khiết Đạt lại cười xuề xòa như thể không có gì quan trọng cả
Lăng Hạo muốn nói gì đó nhưng bị Hạ Đồng kéo tay áo lại ý bảo đừng cãi nhau, Lăng Hạo mới không so đo với Khiết Đạt.
Không hiểu sao cô luôn có cảm giác, Khiết Đạt đang cố ý gán ghép cô và Dương Tử!!!
Giữa trưa mọi người dừng chân nghỉ ngơi một lát, Hạ Đồng ngồi trên một tảng đá lấy khăn giấy lau mồ hôi cho mình đồng thời lau cho Lăng Hạo ngồi bên cạnh.
-Em uống nước đi, chắc em mệt lắm rồi.-Lăng Hạo đưa chai nước suối đã mở nắp sẵn cho cô
Hạ Đồng mỉm cười sau đó cầm chai nước uống một ngụm.
Dương Tử ngồi bên hòn đá đối diện, nhìn hai người trước mặt quay đi không muốn nhìn thấy tiếp, ngửa đầu uống chai nước suối trong tay mình. Giá mà vị trí ấy là anh ngồi chứ không phải Lăng Hạo!?
-Dương Tử, anh ăn đi còn lâu lắm mới tới thác nước.-Sa Sa đi đến dáng vẻ điệu đà chìa chiếc bánh ngọt trước mặt Dương Tử
-Không cần, tôi không đói.-Dương Tử tiếp tục uống nước không nhận chiếc bánh kia
-Vẫn còn lâu lắm mới tới thác nước anh không ăn sẽ đói bụng cho xem.-Sa Sa bắt đầu mất kiên nhẫn, lần nào anh cũng dùng thái độ này với cô, làm cô không chịu nổi nữa
-Không cần.-Dương Tử lại cự tuyệt
Sa Sa mím môi mặt, sắc mặt một mảng đỏ mảng đen, căm hận liếc về phía Hạ Đồng. Kim Sa Sa sao lại thua hai con nhỏ nghèo hèn này được cơ chứ?
Bạch Mai hơi giật mình ngước nhìn chiếc bánh trước mặt mình lại nhìn người con trai đưa cho mình, khóe môi giần giật.
-Không ăn sao?-Đình Hiên thấy Bạch Mai cứ nhìn mình như không muốn lấy hỏi
-Không, nhưng mà... sao lại cho tôi?-Bạch Mai vội đáp, lại thắc mắc
-Không đói sao?
-Đói.
-Thế thì được rồi, đói thì cầm lấy đi đừng hỏi nhiều.
Nói đoạn Đình Hiên quăng chiếc bánh cho Bạch Mai, rồi quay người đi lại Khiết Đạt.
Bạch Mai ngây ngốc nhìn Đình Hiên, sau đó cúi nhìn chiếc bánh ngọt trong tay, bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Bạch Mai vừa ăn chiếc bánh vừa nhìn xung quanh, vô tình đụng phải đôi mắt đỏ hừng hực của Sa Sa đang nhìn mình, Sa Sa khé liếc sang Hạ Đồng, ám chỉ còn chưa ra tay?
Bạch Mai cắn môi, ép buộc bản thân gật đầu một cái.
Thôi thì đã đến bước này thì phải tiếp tục làm thôi... Xin lỗi Hạ Đồng, có trách thì trách Kim Sa Sa kìa!!!
Bạch Mai đứng lên, phủi phủi chiếc quần mình đi về phía Hạ Đồng đang ngồi cùng Lăng Hạo.
-Hạ Đồng, cậu đi với mình được chứ?-Bạch Mai nhìn Hạ Đồng cười mỉm
-Cậu định đi đâu?-Hạ Đồng hơi không hiểu ý tứ của Bạch Mai
-Ừ thì...-Bạch Mai hơi đỏ mặt tay gãi gãi đầu mình
Hạ Đồng nhíu mày, sau đó trong đầu lóe sáng.
-À, tớ hiểu rồi... chúng ta đi.
Hạ Đồng hiểu chuyện sau đó cười khì khì đứng lên.
-Hạ Đồng, em đi đâu?-Lăng Hạo hỏi giật ngược cô lại
-Em đi với Bạch Mai một tí, lát em quay lại.-Hạ Đồng nhìn anh cười tươi
-Anh không an tâm cho lắm, để anh đi cùng.-Lăng Hạo đề xuất
-Ấy, anh là con trai sao lại đi cùng được chứ? Bọn em sẽ cẩn thận mà.-Hạ Đồng xua tay
-Nhưng... thôi được, đi nhanh về nhanh, nhớ cẩn thận.-Lăng Hạo chu đáo nhắc nhở
-Em biết rồi, đừng lo lắng.-Hạ Đồng tươi cười sau đó nắm tay Bach Mai đi
Lăng Hạo nhìn cô cùng Bạch Mai, trong lòng lại dâng lên một hồi bất an, cứ như có chuyện sắp xảy ra với cô. Có lẽ anh quá đa nghi......
- - -
-Bạch Mai, thế này thì sao cậu giải quyết "tâm sự" được?-Hạ Đồng nhíu mày nhìn xung quanh một lượt nói
-Tớ... thật ra tớ...-Bạch Mai cắn rứt trong lòng muốn nói hết ra cho cô biết
-Cậu thế nào? Cậu khó chịu phải không? Để xem...-Hạ Đồng vẫn vui vẻ
-Hạ Đồng, nếu như cậu biết tớ làm gì cậu, cậu sẽ thế nào?-Bạch Mai nói xong nhìn Hạ Đồng thầm quan sát thái độ cô
Hạ Đồng hơi ngây ngốc một lúc, sau đó đôi môi anh đào cong lên hiện ra nụ cười, cô trong sáng đáp:
-Sẽ không có. Ở nơi xa hoa này, ai ai cũng lừa gạt nhau, nhưng mà tớ biết ai cũng có thể lừa gạt làm hại tớ nhưng cậu thì không, vì chúng ta là bạn.
Bạch Mai cảm động không kìm chế được ôm lấy Hạ Đồng, nước mắt sắp trào ra lại bị Bạch Mai kiềm lại.
-Phải, chúng ta là bạn, sau này cũng thế, mãi mãi.
-Bạch Mai, xem cậu kìa, có cần kích động thế không?-Hạ Đồng buồn cười
-Không phải... Hạ Đồng... tớ nói cậu nghe, thật ra...
Bạch Mai đang nói thì sựng người lại, buông vội Hạ Đồng ra.
-Bạch Mai, thật ra gì?-Hạ Đồng đang chờ Bạch Mai nói thì đã dừng lại, thấy ánh mắt Bạch Mai nhìn chòng chọc phía sau, cô bất giác quay người lại
Hạ Đồng cau mày khi thấy hai tên con trai trước mặt mình, cô nhận ra một trong hai người bọn họ, hắn là tên Viễn là người lần ở sinh nhật Dương Tử đã gây chuyện với cô.
Chỉ là chưa kịp lên tiếng hỏi vì sao hắn đến đây thì Bạch Mai đã la lên sau đó kéo tay cô bỏ chạy.
-Hạ Đồng, chạy mau.
-Đuổi theo.-Viễn hơi nhếch mép sau đó cùngtên kia đuổi theo cả hai
Hạ Đồng không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc ấy cô đang gặp nguy hiểm.
- - -
-Cứu tôi... Á...
-Hạ Đồng...
Đồng loạt tất cả mọi người đều kinh hoảng, Dương Tử cùng Lăng Hạo đứng bậy dậy vô thức gọi tên cô, trong lòng một hồi tê tái cùng bất an.
-Là tiếng của Hạ Đồng?-Khiết Đạt cũng hốt hoảng
-Chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.-Dương Tử nói xong liền gấp gáp chạy về phía lúc nãy Hạ Đồng cùng Bạch Mai đã đi
Nhanh chóng cả đám người cũng đuổi theo.
Khi mọi người đến nơi thì chỉ thấy chiếc giày thể thao của Hạ Đồng nằm trên đám cỏ dại, khỏi cần nói ai cũng đoán được cô xảy ra chuyện gì.
-Chết tiệt, là ai bắt Hạ Đồng đi chứ?-Lăng Hạo trong lòng như bị lửa đốt tâm can, chỉ còn biết trút buồn bực lên đám cỏ dại xung quanh mình
Mà Dương Tử cũng không khác gì Lăng Hạo, nhưng mà anh phải bình tĩnh, lúc này mà mất kiểm soát không giữ được bình tĩnh thì sẽ không tìm được cách cứu cô.
-Tôi nghĩ bọn người bắt Hạ Đồng không phải vì tiền.-Dương Tử trầm ngâm nhìn Lăng Hạo
Lăng Hạo sựng lại, nhanh chóng hiểu hàm ý của Dương Tử.
Thật ra hai người bọn họ gây thù chuốt oán rất nhiều người, nhưng đa số đều căm hận nói sẽ trả thù, bởi vì không một ai làm gì được họ, mà hai anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ lại có thứ dùng để đe dọa cả hai, cũng như không nghĩ đến có người lấy cô ra uy hiếp cả hai. Là bọn họ làm thì tìm bọn họ, đừng làm liên lụy đến cô.
-Ý cậu là nhắm vào tôi và cậu?-Lăng Hạ mày nhíu chặt, ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm
-Trước hết chúng ta hãy đi tìm xem bọn người đó có thể đưa Hạ Đồng đi đâu, còn lí do thì hãy tính sau.-Khiết Đạt cũng hiểu ý, nói
-Khiết Đạt nói phải, đợi hai cậu biết ai làm biết lí do thì Hạ Đồng sớm gặp nguy hiểm rồi.-Đình Hiên cũng nói vào
-Bây giờ tôi đi hướng này, ba người chia làm ba hướng chúng ta đi tìm Hạ Đồng, ba tiếng sau gặp ở nhà trọ, còn cô Sa Sa, cô quay về nhà trọ đi.-Dương Tử nói xong đồng thời quay người đi tìm Hạ Đồng
Ba người kia cũng nhanh chóng chia làm ba ngã mong tìm được cô, trong lòng hai người con trai như bị lửa thêu rụi hoàn toàn, cả hai đều lo sợ, sợ là vì mình mà cô xảy ra chuyện, sợ là cả hai lại một lần nữa hối hận, gián tiếp làm cô phải chết, như cô ấy......
...
Sau nửa tiếng thuốc mê hết tác dụng, Hạ Đồng mới bắt đầu có lại ý thức, động đậy mi mắt nặng trĩu ra, nhìn xung quanh.
Ở đây xung quanh ngoài bốn bức tường cùng cảnh cửa để ra vào kia thì chẳng còn gì nữa, ở đây như một chiếc hộp khổng lồ nhốt cô bên trong. Mạng nhện bụi bặm bám đầy trên tường cũng đủ thấy ở đây đã lâu không có người lau dọn, xung quanh lại không có ánh sáng gì chỉ suy nhất phía trên trần nhà có cái lỗ thông gió để ánh sáng có thể chiếu vào.
Hạ Đồng thì đang ngồi trên ghế, hai tay bị đưa ra sau trói chặt bằng dây thừng, miệng bị dán lại chỉ phát ra tiếng ư ư ở cổ họng.
Lúc nãy khi bị hai tên con kia rượt thì cô đã liều mạng cùng Bạch Mai chạy nào ngờ vì sơ suất mà vấp té, cô bị tên Viễn túm lấy còn Bạch Mai bị tên kia lôi lại.
Cô phản kháng cắn vào tay tên Viễn làm hắn đau mà tay nới lỏng cô liền nhân cơ hội thoát thân, nhưng mà thấy Bạch Mai vẫn còn bị bắt nên cô quay lại giúp Bạch Mai, nào ngờ mình bị tên Viễn phía sau chụp thuốc mê, ý thức cô dần mơ hồ ý chí sinh tồn còn sót trong người cô dùng sức lực cuối cùng hét lên mong mọi người nghe thấy, trước khi ngất cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt áy náy cùng lời xin lỗi bên trong đó rồi ngất lịm.
Có lẽ là cô nhìn nhầm? Bạch Mai không có lí do gì nhìn cô bằng cặp mắt đó.
_Rầm
Cánh cửa đột ngột bị đá văng ra một cách mạnh bạo, ánh sáng từ ngoài hắt vào rọi vào mặt cô làm cô không thích ứng kịp mà né đi, mãi một lúc lâu mới có phản ứng.
-Tỉnh rồi sao?-Viễn nhìn cô hơi nhếch mép, ý cười xấu xa hèn mọn
-Bạch Mai đâu? Anh đã làm gì Bạch Mai?
Viễn còn tưởng sau khi được Mạnh Long mở băng dán ở miệng ra sẽ la lên cầu xin thả cô ra nào ngờ lời đầu tiên lại quan tâm Trịnh Bạch Mai.
-Giờ phút này cô còn lo lắng cho Trịnh Bạch Mai? Hahaha... là cô giả ngốc hay là thật đây?-Viễn cười lớn, như cô vừa nói ra một điều nực cười
-Anh nói thế là sao? Bạch Mai đâu? Anh thả cô ấy ra, là tôi gây sự với anh muốn gì cứ tìm tôi.-Hạ Đồng không hiểu ẩn ý của Viễn vẫn một lòng lo cho Bạch Mai
Lúc nãy tỉnh dậy đã chỉ có một mình cô bên trong, Bạch Mai cũng chẳng thấy đâu cả, làm sao cô không lo lắng.
-Mày thật là ngây thơ. Thôi được, để cho mày biết là ai muốn tao bắt mày đến đây.-Viễn dùng tay nắm cằm cô siết chặt, sau đó nhếch mép cười
-Không phải là tôi gây chuyện với anh nên anh bắt tôi sao?-Hạ Đồng nhíu mày, trong lòng trỗi dậy niềm bất an
-Haha... mày ngây thơ lắm rồi đó, đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, để tao nói cho mày biết...
Viên dừng một chút, tiểu nhân nở nụ cười sau đó chậm rãi nói tiếp, từng chữ đều là nhấn mạnh sợ rằng cô không nghe rõ.
-Trịnh Bạch Mai chính là người kêu tao bắt mày, giết chết.
-Trịnh Bạch Mai chính là người kêu tao bắt mày, giết chết.
Hạ Đồng khó khăn hô hấp, ngực phập phồng, hơi thở rối loạn, cứ tưởng như không thở được. Đầu óc cô trống rỗng đầy hoang mang, ánh mắt tĩnh lặng giăng một lớp sương dày đặc nhìn Viễn.
Mọi chuyện quá đột ngột, cô khó mà tiếp thu nổi!!!
Bạch Mai, Bạch Mai là người kêu Viễn bắt cô? Không thể là sự thật, đó không phải...
-Anh nói dối, anh đã làm gì Bạch Mai rồi? Anh thả Bạch Mai ra.-Hạ Đồng điên cuồng lắc đầu, cố gắng gạt bản thân lời Viễn nói chỉ là muốn kích động côcô
-Tao phải khâm phục mày, như thế còn lo lắng cho nó, nếu mày muốn tao sẽ kêu nó ra để đối chứng với mày.-Viễn cười đầy chế nhạo buông cằm cô ra, sau đó hướng mắt về phía cửa
Hạ Đồng mơ hồ nhìn ra phía cửa, một thân hình nhỏ nhắn với mái tóc ngắn hiện ra, do khúc xạ ánh sáng nên không nhìn rõ mặt của cô gái.
Nhưng mà bộ đồ cô gái đang mặc, dáng người cả mái tóc ngắn đó, đều cho cô biết cô gái đó là ai. Thì ra Viễn không gạt cô!!!
Hạ Đồng tự cười giễu bản thân, mắt bị lớp sương dày làm mơ hồ, cư nhiên người cô xem là bạn thân nhất lại muốn giết chết cô.
Bạch Mai từng bước từng bước đi vào trong, ánh mắt xanh biếc hiện lên ân hận cùng áy náy không nhìn Hạ Đồng.
-Tao đây có lòng tốt cho hai tụi mày nói chuyện, mày cứ hỏi cô ta thoải mái, để xem mày còn không tin.-Viễn cười khinh khỉnh sau đó cùng Mạnh Long ra ngoàingoài
Cánh cửa đóng lại bên trong ngoài ánh sáng từ trên lỗ thông gió chiếu vào thì không còn ánh sáng nào nữa, trong lòng Hạ Đồng như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn Bạch Mai, đôi mắt đã đầy hơi nước, giọng lạc đi cố gắng nói:
-Vì sao?...
Bạch Mai không hiểu ý Hạ Đồng nói, ánh mắt hiện lên sự áy náy, chờ cô nói hết.
-Vì sao cậu lại muốn giết chết tớ? Không phải cậu nói chúng ta mãi là bạn sao? Cậu nói sẽ bảo vệ tớ sao? Vì sao người muốn giết chết tớ lại là cậu?-Hạ Đồng như bị hàng vạn kim nhọn đâm vào tim, giọng nói run rẩy không dám tin Bạch Mai lại làm thế với mình
-Xin lỗi... Hạ Đồng...-ngoài hai từ xin lỗi ra thì lúc này Bạch Mai không biết nói hai từ nào khác
-Cậu thừa nhận, là cậu kếu Viễn bắt tớ sau đó giết tớ?-Hạ Đồng ngây ngốc, ánh mắt bị màn nước dày đặc làm mơ hồ
Bạch Mai không trả lời mà né tránh, không dám nhìn Hạ Đồng.
-Ha... người tôi xem là bạn, người tôi tin tưởng lại muốn giết chết tôi.-Hạ Đồng cười chát đắng
-Hạ Đồng... cậu mắng tớ chửi tớ tớ cũng không nửa lời oán trách, nhưng cậu hãy tin tớ, tớ thật sự xem cậu là bạn, là người bạn thân nhất từ trước đến giờ.-Bạch Mai lời nói phát ra từ tận đáy lòng, không hề gian dối
Bạch Mai không cần Hạ Đồng tin, chỉ cần Bạch Mai cô chưa từng nghĩ sẽ dồn Hạ Đồng vào đường chết, tất cả đều do Kim Sa Sa mà ra.
-Tin cậu? Làm sao tôi tin được nữa? Thì ra từ trước đến giờ những rắc rối xung quanh tôi, những lần gặp nguy hiểm đều là cô gây ra, Trịnh Bạch Mai tôi đã làm gì cô mà cô phải dồn tôi vào con đường chết mới cam?-Hạ Đồng chua chát trong lòng, ánh mắt nhòe lệ nhìn Bạch Mai
-Tớ...-Bạch Mai định nói ra hết một lần nhưng mà lại ngừng lại không nói
Nói ra thì không những không cứu được Hạ Đồng có khi cả gia đình Bạch Mai sẽ liên lụy theo.
-Cậu nói cho tớ biết là cậu có nỗi khổ đúng không? Là cậu bị ép chứ không phải là cậu muốn? Làm ơn hãy nói là cậu bất đắc dĩ đi...-Hạ Đồng gần như òa khóc cầu xin Bạch Mai, cô vẫn không tin Bạch Mai là con người độc ác như thế
-Xin lỗi...
Xin lỗi... Hai từ xin lỗi cũng đủ chứng minh mọi chuyện là sự thật, Lâm Hạ Đồng mày thật ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc....
-Bất kì ai ở nơi phồn hoa phức tạp này đều có thể lừa gạt tôi nhưng mà cậu thì không thể, bởi vì cậu là người bạn thân nhất của tôi ở nơi này, vậy mà... haha Lâm Hạ Đồng tôi đáng lí không nên dễ tin người...-Hạ Đồng trong lòng chua xót
Cô cứ nghĩ ở nơi xa hoa của những con người chuyên lừa lọc nhau đổi chác thì cô tìm được người bạn thật sự, nào ngờ là do cô quá ngu ngốc khi tin Bạch Mai.
Nhưng mà vì sao lúc Viễn muốn bắ cô thì Bạch Mai lại kéo cô bỏ chạy, vì sao lại nhìn cô bằng ánh mắt áy náy hối hận chứ không phải căm hận? Rốt cục là Bạch Mai muốn giết cô hay là ai khác?
-Hạ Đồng, cậu quá dễ tin người, xung quanh cậu luôn có người muốn tìm cách hại cậu, nếu cậu có thể thoát khỏi nơi này thì hãy cẩn thận người bên cạnh cậu.-Bạch Mai nói đồng thời nhắc nhở cô, sau đó quay người ra ngoài
-Bạch Mai cậu nói thế là có ý gì? Bạch Mai... cậu nói hết đi chứ?... Bạch Mai...
Mặc cho Hạ Đồng kêu Bạch Mai đến khan cả họng thì Bạch Mai vẫn bỏ ra ngoài không ngoáy đầu lại. Cánh cửa đóng cũng là hình dáng Bạch Mai mất sau cánh cửa, Hạ Đồng tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng lại.
Dương Tử nói phải, anh cảnh cáo cô đừng nên tiếp xúc nhiều với Bạch Mai vậy mà cô không tin anh lại tin Bạch Mai nhưng mà... nếu Bạch Mai từ trước đến giờ gạt cô thì chuyện Lăng Hạo với Bạch Mai mà Dương Tử nói... là thật hay là giả!??
Lăng Hạo... Bạch Mai đã gạt em, anh đừng giống bạn ấy bởi vì em thà chọn tin tưởng anh chứ không tin Dương Tử, cho nên anh tuyệt đối đừng gạt em...
...
Ba tiếng tìm kiếm trôi qua trong sự trở về không có kết quả của bốn người con trai, Dương Tử trầm tĩnh suy nghĩ ra biện pháp tìm cô, Lăng Hạo thì không kiên nhẫn giữ được bình tĩnh, trút giận vào cái cây to trước nhà trọ, còn Khiết Đạt và Đình Hiên thì lo lắng cho sự an nguy của cô.
-Chết tiệt, tôi mà biết là ai chắc chắn hắn ta không toàn htây với tôi.-Lăng Hạo ánh mắt hằn học, tia máu cũng hiện đầy
-Cậu bình tĩnh có được không? Giờ phút này phải tìm ra cách tìm Hạ Đồng kìa.-Dương Tử quay sang gắt, anh đã phiền chết rồi tên này còn nói nhiều thì anh cũng chẳng khách sáo
-Cậu thì tốt gì, cậu cứ đi tới đi lui có nghĩ ra gì đâu chứ?-Lăng Hạo khinh bỉ
-Lăng Hạo... cậu tốt nhất câm miệng cho tôi, Hạ Đồng bị bắt đi cậu không nghĩ ra cách thì thôi chỉ đứng trút giận lên cái cây, nó giúp cậu tìm ra Hạ Đồng đó.-Dương Tử bị chọc giận không nể nang
-Hừ, cậu nói hay nhỉ? Vậy cậu đã nghĩ ra cách chưa? Bản thân mình chưa tốt thì đừng nói người ta.-Lăng Hạo xem thường hừ lạnh
-Cậu...-Dương Tử hung hăng túm cổ áo Lăng Hạo giơ nắm đấm
-Hai cậu thôi đi giờ phút này không lo cho Hạ Đồng thì thôi còn lo cãi nhau.-Khiết Đạt không vui cau có nói
-Tôi không đôi co với cậu.-Dương Tử buông tay ra, sau đó không đếm xỉ đến Lăng Hạo nữa
Cứ tiếp tục hoài cũng không phải là cách, cho nên Dương Tử cùng Lăng Hạo điện thoại cho người đến chi viện cùng nhau đi tìm tung tích của cô, đoàn người dù bất kể ngày đêm vẫn tìm cô. Mặc dù đem về chỉ là con số không.
Đến ngày thứ hai Hạ Đồng bị mất tích, Dương Tử đã chịu không nổi nữa ngay cả bình tĩnh ban đầu cũng mất, khuôn mặt ngày nào đã giăng một mảng mây đen, từ lúc cô mất tích anh không ăn chỉ uống nước trừ cơm, đến cả ngủ cũng rất ít, một ngày chỉ ngủ ít nhất ba tiếng bởi vì mỗi lần chợp mất đều thấy cô đang bị hành hạ thê thảm.
Mà Lăng Hạo thì không hơn Dương Tử là mấy, hai ngày nay anh ít nói hẳn, không vui vẻ như thường nữa, tâm trạng hay nổi cáu, chỉ cần đám người đi tìm cô về báo cáo không tìm được thì anh lặp tức \\\"tặng\\\" mỗi người một đấm.
Ai mà không biết trong mất cả hai anh, cô rất quan trọng...
...
Hạ Đồng bị trói bên trong căn phòng u tối kia, ánh mắt tuyệt vọng, đã hai ngày rồi ngoại trừ bọn người bắt cô cho cô uống nước ra thì cô không có một miếng gì bỏ vào bụng, ngay cả Bạch Mai cũng không đến nữa, hai ngày trải qua sự đánh đập của bọn người tên Viễn, bị bọn họ hành hạ cay nghiệt, ngay cả bản thân cô cũng tưởng vừa trải qua khoảnh khắc sống đi chết lại, cô chỉ mong mọi người sẽ tìm ra cô, cô rất muốn hỏi rõ Bạch Mai sự thật.
Bọn người tên Viễn không đánh bằng tay chân mà chỉ bằng roi da và dây thắt lưng mà đánh cô, nhiều lần có người có ý làm nhục cô nhưng mà Bạch Mai liền uy hiếp mặc dù lí do của Bạch Mai là cô chủ không cho phép, cô luôn có cảm giác là Bạch Mai muốn bảo vệ cô, cô cũng cảm nhận cô chủ mà Bạch Mai nói mới là chủ mưu thật sự.
\\\"Rầm\\\" một cái, cánh cửa lại bị đá văng, Hạ Đồng không cần nhìn cũng đủ biết là ai, mấy ngày nay cũng chỉ có bọn họ mà thôi, bọn người của tên Viễn.
Viễn khinh khỉnh cười, bước vào trong cùng Mạnh Long, dừng trước mặt cô.
-Anh muốn gì nữa?-Hạ Đồng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, máu tươi do những trận đánh dính đầy trên áo, cô khàn giọng hỏi
-Tao nói cho mày biết, người tao ghét nhất chính là Dương Tử, nó lại yêu mày, mày bảo tao làm sao đây?-Viễn cười nham hiểm, tay siết cằm cô
-Anh... anh muốn làm gì Dương Tử? Tôi là bạn gái Lăng Hạo... tôi không có quan hệ gì với Dương Tử... Lăng Hạo cũng không đụng chạm tới anh...-Hạ Đồng cơ thể run lên, lo lắng nói
-Chậc chậc, đáng tiếc mày lại là người Dương Tử yêu, Dương Tử xem tao như con chó, tao thề sẽ cho nó hiểu cảm giác quỳ gối dưới chân tao, mày nói xem, tao nên làm gì?
Viễn nói ánh mắt hiện lên tia khát máu, tay siét chặt cằm Hạ Đồng thêm.
Mặc dù đau nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không yếu đuối kêu lên.
-Mày chờ đi, tao sẽ cho mày thấy nó thảm hại đến chừng nào.-Viễn nói xong buông tay ra cười lớn một tràng, xung quanh chỉ bị thù hận bao quanh.
Hạ Đồng trong lòng run lên từng cơn sóng dữ dội, trực giác cho cô biết mọi chuyện chi mới bắt đầu, là cô chủ gì đó bắt cô muốn cô chết nhưng mà Viễn lại thừa dịp muốn trả thù Dương Tử. Là cô liên lụy anh, là cô nên tin lời anh... Là cô có lỗi...
"Xin chào, Dương Tử."
"Mày là ai?"
"Mày không cần biết, trong tay tao đang giữ một người rất quan trọng với mày, có hứng thú hay không?"
"Là mày bắt Hạ Đồng!??"
"Haha... xem mày kích động kìa, nếu muốn cô ta toàn mạng thì sáng mai hãy lên ngôi chùa bỏ hoang trên đỉnh núi, nếu mày kêu ai đi cùng thì mạng sống của nó tao không bảo đảm... tút tút..."
"Mày... alo, alo..."
Dù hi sinh cả tính mạng của mình, anh cũng sẽ đem em an toàn trở về, anh chắc chắn sẽ bù lỗi lầm những mang cho em hạnh phúc, dù em không cần đến nó...............
- - -
Dương Tử nhận được cú điện thoại vào lúc nửa đêm lúc đó anh ngủ không được nên ra ngoài ngồi nhìn trời cao, mong ông trời có thể nghe lời câu xin của anh mà giúp anh mau tìm ra cô, nào ngờ có điện thoại của tên bắt cô gọi cho anh. Chỉ là giọng nói này khá quen thuộc...
Dù biết đi một mình sẽ rất nguy hiểm nhưng Dương Tử vẫn không nói cho mọi người biết, chỉ vừa tờ mờ sáng anh đã rời khỏi nhà trọ để đến chỗ tên bắt cô nói.
Giữa ranh giới sống và chết, cuối cùng anh cũng nghe được ba tiếng "Em yêu anh" từ cô.........
Dương Tử đến ngôi chùa bị bỏ hoang thì mặt trời cũng đã nhô lên cao, khi ấy có mười tên con trai dáng người hung tợn cao to mình xăm trổ đợi anh, nhưng chỉ trong mười phút anh đã xử lý bọn chúng nhanh chóng.
Nếu không có võ nghệ gì thì sao anh lại dám đến đây một mình, dù sao về chuyện đánh nhau anh cũng chưa từng thua ai, chỉ có đánh với Lăng Hạo chỉ toàn hòa mà thôi.
Khi anh đi sâu vào trong chùa thì không một bóng người, anh ra phía sau thì ánh mắt dừng lại ở căn nhà kho duy nhất ở đó.
Không nghĩ ngợi nhiều Dương Tử đã xông cửa, nhanh chóng đáy mắt anh hiện lên tia đau lòng, hai tay cũng vì tức giận mà siết chặt thành nắm đấm.
Anh đau lòng khi thấy bộ dạng của cô bây giờ, những vết thương bị roi da đánh in hằn cả máu lên áo, mái tóc bị nắm giựt mà rối tung.
Hạ Đồng giật mình, mơ màng nhìn ra phía cửa, nhanh chóng xung quanh cô được bao quanh bởi luồn hơi ấm quen thuộc, rất an toàn.
-Hạ Đồng... xin lỗi.... xin lỗi em... là anh đến trễ.... là anh làm em ra nông nỗi này...-lời nói Dương Tử không hoàn chỉnh, thanh âm run rẩy tháo băng dán cùng dây thừng đang trói cô
-Dương... Tử, là anh sao? May quá... anh đến rồi...-Hạ Đồng lại ngây ngốc mỉm cười, bàn tay dính máu vươn lên chạm vào khuôn mặt của anh
-Xin lỗi, là anh không tốt làm liên lụy em... xin lỗi...-Dương Tử gắt gao ôm cô vào lòng mình
-Lúc này đây chỉ cần anh bên cạnh em là tốt lắm rồi... em cứ sợ... mình không gặp được anh nữa...-Hạ Đồng nói đồng thời rơi nước mắt
Cô không cần gì hết, chỉ cần lúc này thôi anh bên cạnh cô, dang rộng tay ôm lấy cô vào lòng bảo vệ che chắn cho cô là cô mãn nguyện rồi.
_Bốp bốp bốp...
Phía sau vang lên ba hồi vỗ tay, sau đó là tiếng nói mang theo sự châm chọc:
-Thật là một màn cảm động... làm tôi sắp rơi lệ rồi đây này.
Dương Tử ánh mắt đen lãnh đạm nhìn Viễn, xung quanh bao trùm một luồn sát khí bức người.
Anh còn tưởng là ai chán sống, hóa ra là tên Viễn không biết trời cao đất rộng này.
-Là mày bắt Hạ Đồng? Muốn gì cứ tìm tao mà trả thù đừng liên lụy người vô tội.-Dương Tử thanh âm lạnh lẽo, sắc mặt không thể u ám hơn
-Bởi vì tao biết Lâm Hạ Đồng rất quan trọng với mày, chỉ cần bắt được nó thì mày chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đến đây.-Viễn nhếch mép, tiểu nhân cười
Lời Viễn vừa dứt đi thì lại có một toán người bước lên, tuy trong trạng thái mơ màng nhưng cô có thể ước chừng toán người khoảng ba mươi tên, vẻ mặt ai cũng dữ tợn, mặt mày không thể hiện là người tốt.
-Từ từ mà đánh nó, tao không tin ba mươi đứa tụi mày không đánh lại nó.-Viễn nhàn nhã mở miệng, sau đó chờ xem chuyện vui
Cô chỉ biết Dương Tử đặt cô xuống, sau đó luồn khí ấm áp đầy an toàn vốn vây quanh cô liền biến mất, Hạ Đồng mở mắt nhìn cảnh trước mặt, từng tiếng đánh đá vang lên chói tay, cả tiếng cây gậy va chạm vang lên.
Hạ Đồng nằm trên sàn đất, thấy Dương Tử dũng mãnh hạ từng tên một, đa số không phải là đối thủ của anh nhưng mà một chọi ba mươi cho dù anh giỏi cách mấy cũng bị thương nặng.
Đám người kia bị Dương Tử đánh ngã nằm la lết trên sàn đã hơn hai mươi mấy tên, Viễn thấy tình hình bất lợi cho mình liền chĩa mũi quay sang mục tiêu là Hạ Đồng, thừa dịp không ai chú ý Viễn nhanh cơ hội chạy đến Hạ Đồng túm cô ngồi dậy.
-A...
Bị tên Viễn thô bạo kéo đứng dậy Hạ Đồng rít lên một hồi, nhăn mặt lại vì đau.
-Dừng tay lại, nếu không con nhỏ này không sống nổi đâu.-Viễn lớn giọng uy hiếp
Ngay lặp tức Dương Tử dừng tay cả bọn người kia cũng thế, ánh mắt Dương Tử sắc lạnh, quét qua người Viễn, lại lãnh khốc như ma vương tối cao.
-Mày muốn cứ tìm tao đừng làm liên lụy người vô tội, cô ấy không làm gì mày cả.-Dương Tử tay nắm thành quyền nhìn Viễn không một cảm xúc
-Haha... nó đáng lẽ vô tội nhưng mà đáng tiếc mày lại yêu nó.-Viễn ánh mắt hiện lên tia căn hận, hận không thể giết chết anh lặp tức
-Suy cho cùng người mày nhắm vào là tao, thả Hạ Đồng đi mày muốn tao làm gì cũng được.-Dương Tử không do dự dứt khoác nói
-Không được... Viễn chắc chắn sẽ làm hại anh...-Hạ Đồng nghe xong thì hoảng hồn, ngăn ý định điên rồ của anh lại
-Con khốn, câm miệng.-Viễn thô bạo nắm tóc cô giật về phía sau
Bất ngờ trên đầu truyền đến một cơn đau dữ dội, cô nhăn mặt rít lên nhưng mà trong lòng lại một hồi ấm áp, bởi vì cô biết anh bất chấp để bảo vệ sự an toàn cho cô.
-Viễn... mày mà làm gì Hạ Đồng đau một cái nữa tao nhất định giết chết mày.-Dương Tử bị chọc giận nghiến răng nghiến lợi
-Được để tao xem mày vì nó mà làm được gì.-Viễn nói đồng thời cười to đầy gian trá
Viễn liếc đám người xung quanh, nhanh chóng ba mươi ấy tên lúc nãy người cầm cây gỗ, người cầm roi da, còn có người cầm cả chai rượu bằng thủy tinh, lần lượt tiến lên.
Tình trạng Dương Tử như một con thỏ không thể phản kháng bị ba mươi con sư tử nhe răng vươn vuốt tấn công.
-Nếu mày dám đánh trả, lặp tức đừng nghĩ con nhỏ này sống sót. Tao cho mày nếm mùi vị mà mày đã làm với tao ra sao.-Viễn dùng cô uy hiếp
-Không... Dương Tử... anh ấy sẽ chết mất...-Hạ Đồng nước mắt chảy dài trên má, không ngừng năn nỉ
Nhìn Dương Tử bị từng người một tàn nhẫn đánh đập lên người, cô đau lòng khôn xiết, như bản thân cô bị đánh, bị hành hạ.
Mấy ngày nay cô tưởng như mình vừa nếm trải mùi vị của đau đớn, bị bọn họ đánh đập hành hạ, hóa ra nó cũng không đau bằng lúc này, cảm giác như đang ở địa ngục, nhìn anh, một người luôn đứng trên vạn người lại vì cô mà tình nguyện để họ đánh đá không phản kháng, tim cô vỡ vụn, đau đớn còn hơn cái chết.
-Xin anh... dừng lại đi... anh ấy sẽ chết mất...-Hạ Đồng muốn thoát khỏi tay Viễn nhưng không sao rời khỏi được hắn
-Tao bị nó hành hạ trút giận phải nằm viện đúng một tháng, mày nói xem, bao nhiêu làm sao đủ?-Viễn giật tóc cô, bất cô nhìn mình
-Xin anh... anh muốn giết chết tôi cũng được... chỉ cần đừng hành hạ anh ấy...-Hạ Đồng yếu đuối van xin, nước mắt đã chảy không ngừng
-Mày càng muốn lãnh giùm nó tao càng muốn cho mày xem nó thảm hại thế nào? Tiếp tục đánh.
Từng tiếng động vang lên chói tai, máu tươi trên người anh cũng đã chảy ra loang lỗ trên nền đất, tâm Hạ Đồng đau đến mức như vừa trải qua một trận tra tấn thể xác lẫn tinh thần cay nghiệt nhất trước nay, muốn chạy đến ôm lấy anh, ngăn cản bọn họ nhưng mà sức cô quá nhỏ, mà bọn họ lại quá đông, quá mạnh.
-Dừng lại... xin anh... dừng lại đi...-Hạ Đồng không thể làm gì chỉ giương mắt nhìn anh bị đánh, tâm can đau đớn dữ dội
-Dừng lại.-Viễn đột ngột giơ tay cao ý bảo dừng tay
Ngay lặp tức bọn người kia dừng tay, lui về sau hết.
Dương Tử nằm quằn quại trên nền đất, không kêu rên, không cầu xin, chỉ nhìn về Hạ Đồng mỉm cười, ít nhất đây là chuyện anh làm tốt nhất với cô từ trước đến giờ, anh luôn làm cô đau khổ hôm nay anh sẽ bảo vệ cô, không cho cô chịu bất kì đau khổ nào.
-Dương Tử... sao anh lại ngu ngốc đến thế? Sao anh không đánh trả... anh có thể đánh trả họ mà... tôi không xứng cho anh làm thế đâu?-Hạ Đồng lắc đầu quầy quậy, nước mắt tuôn trào
-Hạ... Hạ Đồng...-Dương Tử vươn tay như muốn nắm tay cô nhưng đáng tiếc khoảng cách quá xa anh căn bản không chạm tới cô được
-Đồ ngốc... anh là đồ ngốc...-Hạ Đồng điên cuồng la hét không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay như gông kềm của Viễn
-Vẫn chưa xong đâu.
Viễn nói buông cô ra để một tên đàn em giữ chặt cô, sau đó bước từng bước về phía Dương Tử.
-Mày có biết tao chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi không?-Viễn đứng trước mặt Dương Tử cười khỉnh
-Chậc, thật không ngờ mày cũng có ngày này, thật là tội nghiệp, so với chuyện mày làm với tao thì bây nhiêu thấm thía gì?-Viễn nói xong, giơ cao chân đá Dương Tử một cái
Dương Tử bị đá chỉ nhăn mặt, tay siết chặt chịu đựng, anh thề nếu cho anh có cơ hội anh chắc chắn để tên Viễn sống không bằng chết.
-Haizz... mày luôn xem tao như cặn bã, vậy thì mày xem cặn bã là thế nào.-Viễn xoay cười, sau đó nhanh như thoắt cầm chiếc ghế gần đó, lại quay người giơ cao chiếc ghế gỗ lên
-Không...
Hạ Đồng thấy cảnh trước mặt hét lên, sau đó liều mạng cắn vào tay tên giữ mình, hắn bất ngờ bị cô cắn nên buông cô ra, nhân cơ hội Hạ Đồng thoát khỏi tay hắn liền không nghĩ nhiều chạy về Dương Tử.
_Rầm...
Một tiếng vang lớn vang lên khắp căn phòng, Dương Tử ánh mắt trân trân nhìn người phía trên mình, tất cả đều im lặng, ngay cả Viễn cũng chết đứng.
Không đau... không đau tí nào... không đau bằng cảm giác nhìn anh vì mình mà chịu nhục nhã... không đau tí nào...
-Hạ Đồng...-Dương Tử gầm lên gọi tên cô, sau đó đỡ cô vào lòng mình
-Sao lại đỡ cho anh? Em không được xảy ra chuyện, anh chưa cho phép em đi lúc này... làm ơn...
Dương Tử ôm cô trong lòng mình, lo sợ mà cả tay run rẩy, bàn tay dính máu của anh nay dính thêm máu của cô, như hòa làm một.
-Như thế này... còn không đau bằng cảm giác... nhìn anh bị bọn họ lăng nhục... xin lỗi... là em làm vướng bận...-Hạ Đồng thở từng đợt yếu ớt, cơ thể cô như mất hết sinh khí, yếu ớt chống chọi
-Anh không cho em rời xa anh... anh vẫn còn sống nên em phải tiếp tục chịu đựng, nếu có chết cũng là anh chết trước em...-Dương Tử ghì chặt cô trong lòng, lời nói phát ra từ tận đáy lòng
-Dương Tử... Dương Tử... em có một câu rất muốn nói với anh... rất lâu rồi... em... em yêu anh... rất yêu...
Hạ Đồng như nói ra câu này rất mãn nguyện, sau đó chạm bàn tay dính đầy máu của mình vào má anh, không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Đáng lẽ nghe ba từ này miệng cô nói ra anh sẽ rất hạnh phúc nhưng mà ngược lại, tim anh đau thắt, đau như bị bóp nát, đau như bị ai đó xé tan nó đi, đau như có hàng vạn hàng nghìn con dao nhọn đâm thủng.
-Hạ Đồng...
Giữa ranh giới sống và chết, cuối cùng anh cũng nghe được ba tiếng "Em yêu anh" từ cô.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hạ Đồng mặt méo sẹo nhìn Khiết Đạt, cô không tán thành, không tán thành cách chơi này mà, ở đâu ra luật kì quái như thế chứ?
-À, tớ quên còn một điều nữa, nếu cả hai cùng nói thật thì không ai được thưởng, có thưởng khi người đó là người nói thật trong cả hai.-Khiết Đạt tay xoa xoa cằm mình, thích thú nói
-Em không chơi.-Hạ Đồng bất mãn phản đối, chơi kiểu nào cô cũng là người thiệt thòi cả, không chơi
-Em không có quyền không chơi bởi vì trò chơi chính thức bắt đầu.-Khiết Đạt không cho cô cơ hội phản đối đã ma ranh tuyên bố bắt đầu
Ba người chơi mặt ai cũng không vui vẻ ngược lại còn đen thui, âm u như đêm ba mươi. Trò chơi này rõ ràng rất vô lý, hết sức vô lý, rốt cục Khiết Đạt muốn bày trò gì chứ?
-Hm... câu thứ nhất, Hạ Đồng thích làm gì khi buồn?-Khiết Đạt bắt đầu hỏi
-Ăn kem.-đồng loạt cả Dương Tử và Lăng Hạo không do dự đáp
-Hạ Đồng đúng không?-Khiết Đạt quay sang nhìn cô
Hạ Đồng gật đầu một cái. Qủa là lúc buồn cô thường muốn ăn kem, bởi vì kem lạnh ăn vào sẽ giúp cô thoải mái hơn.
-Được, câu hai, bài hát nào khi Hạ Đồng hát sẽ làm người khác buồn?-Khiết Đạt tiếp
-Qúa khứ.-cả hai lại đồng thanh
Khiết Đạt quay sang nhìn cô, thấy cô gật đầu một cái thì biết rõ cả hai nói trúng.
-Được, tới câu ba, Hạ Đồng yêu ai đầu tiên?
Nói xong câu này, lặp tức Hạ Đồng trợn mắt nhìn Khiết Đạt còn Lăng Hạo thì trừng to mắt, Dương Tử hơi bị "thích" câu hỏi này.
Mà khán giả xem bên ngoài thì có người chau mày đen mặt, có người thích thú muốn nghe đáp án.
-Là tôi./ Là Dương Tử.-lại đồng thanh
Lăng Hạo không vui khi nói ra hai từ Dương Tử, ánh mắt nhìn Khiết Đạt đầy mức sát thương.
-Hạ Đồng, có đúng không?-Khiết Đạt lại hỏi cô cho chắc chắn mặc dù anh đã biết trước kết quả
Hạ Đồng vẫn trợn to mắt nhìn Khiết Đạt, một lúc sau mới khó khăn chỉ tay về phía Dương Tử.
Đúng là Dương Tử là ngươi con trai cô yêu đầu tiên nha, cái này không thể gạt người được.
-Tốt, hai cậu cũng rất thành thật. Câu bốn, nụ hôn đầu của Hạ Đồng là ai?-nói xong câu này Khiết Đạt cười sáng lạng, chờ đợi nghe đáp án
Mà sắc mặt Hạ Đồng đã sớm đen như cục than, bản thân hận không thể đến bóp cổ Khiết Đạt, hỏi anh sống làm gì cho uổng vậy? Đáng tiếc cô chỉ đứng đó cười không được mà khóc chẳng xong.
-Vương Khiết Đạt.-Lăng Hạo tay siết chặt nghiến răng ken két gọi tên Khiết Đạt
-Nè nè, tớ không hề hôn em ấy lần nào nha.-Khiết Đạt cười cợt
-Cậu... lặp tức dừng trò chơi này.-Lăng Hạo mặt không thể khó coi hơn nữa, cố gắng kìm nén không nhào đến đấm vào mặt Khiết Đạt cho hả giận
-Nếu cậu dừng cuộc chơi thì Dương Tử thắng.-Khiết Đạt đưa một ngón tay lắc qua lắc lại
-Cậu...
-Nào, trả lời đi.-Khiết Đạt nhướn mày
-Không biết.-Lăng Hạo cau có đáp, trừng mắt nhìn Khiết Đạt
-Là tôi.-Dương Tử chậm rãi nói
Hạ Đồng thấy Khiết Đạt nhìn mình, gật đầu một cái sau đó không ngước mặt lên mà chỉ nhìn mũi giày mình, có cho cô cô cũng không chơi trò này thêm lần nào nữa.
-Dương Tử trả lời đúng nên thắng. Hm... để xem tớ nên thưởng cho cậu gì đây? Hay là ôm hoặc hôn hay là...
-Cái nào cũng không được.-Lăng Hạo phát điên cắt ngang lời Khiết Đạt
Tên Khiết Đạt chết tiệt, rõ ràng cố ý bày ra trò này, nhìn vào ai mà không Khiết Đạt muốn giúp Dương Tử chứ?
-Chậc chậc, cậu thua rồi đừng an gian thế chứ?-Khiết Đạt cười gian tà
-Cậu... Vương Khiết Đạt, đừng tưởng tớ không biết ý đồ của cậu.
-Ý đồ gì? Chỉ là trò chơi thôi mà.-Khiết Đạt nhún vai như thể anh không có làm gì quá đáng
Lăng Hạo nghẹn lời, bây giờ chỉ muốn dùng nắm đấm để xử Khiết Đạt, hai tay siết chặt gân xanh cũng nổi đầy.
-Nào, tớ nghĩ ra rồi. Tớ muốn... Hạ Đồng phải trước mặt mọi người nói sẽ tha thứ cho Dương Tử và cả nói yêu Dương Tử.-Khiết Đạt nói, ánh mắt sáng rực
-Cái gì?
Hạ Đồng gần như hét lớn, Khiết Đạt rốt cục anh muốn bày trò gì hả? Sao lại bắt cô nói vậy? Chẳng nhẽ anh cố ý sao?
-Có chơi phải có chịu.-Khiết Đạt nói
-Khiết Đạt... đừng có quá đáng.
-Bỏ đi, chỉ là chơi cho vui, tôi đi ngủ trước.-Dương Tử phất phất tay, sau đó quay người vào trong
-Dương...
Hạ Đồng định kêu anh nhưng sực nhớ lại im, chỉ đứng nhìn anh đi vào trong.
-Hạ Đồng chúng ta vào.
Lăng Hạo nắm lấy tay cô kéo cô vào trong, không quên tặng ánh mắt đầy mức sát thương của mình cho Khiết Đạt.
-Khiết Đạt, trò của cậu, đừng bao giờ chơi nữa.-Sa Sa đứng dậy phủi phủi tay dính cát của mình, ánh mắt rõ bực bội nói, sau đó cũng vào trong
-Haha... Khiết Đạt, trò của cậu vui đó.-Đình Hiên đứng lên cười hả hê
-Haizz... đáng lẽ có màn đặc sắc để xem ai mà ngờ...-Bạch Mai chậc lưỡi ra vẽ tiếc nuối
-Ba chúng ta lại có cùng ý nghĩ rồi.
Nói rồi cả ba cười lớn, ánh mắt Bạch Mai thoáng nhìn vào trong, ánh mắt có chút biến đổi, rốt cục đi đến bước này là đúng hay sai?
...
-Tên Khiết Đạt khốn kiếp, dám bày ra trò này, rõ ràng là cố tình.
Không khó nhận ra Lăng Hạo rất tức giận, tay vẫn kéo cô đi.
-Lăng Hạo, chỉ chơi vui thôi, anh đừng nổi nóng.-Hạ Đòng tạm hòa dịu anh, trong lòng thầm thở dài, Khiết Đạt anh muốn làm em khó xử thế sao?
-Anh không như em được.-Lăng Hạo dừng lại, quay sang gắt gỏng
-Được, chúng ta đừng nói về chuyện này nữa, kẻo mất vui.-Hạ Đồng xoa xoa tay anh, làm giảm nhẹ cơn tức giận trong anh
-Hạ Đồng, anh không phải người em yêu đầu tiên, cũng không phải là nụ hôn đầu của em, anh chỉ là người bên cạnh em lúc buồn, chỉ có thể nhân cơ hội mà có em, anh thật tồi tệ...-Lăng Hạo mất đi ý chí, nhìn cô đôi mắt thấm đượm buồn
-Lăng Hạo... đừng bao giờ nói thế... anh không phải người em yêu đầu tiên, cũng không phải là nụ hôn đầu của em nhưng đó là quá khứ, hiện tại em sẽ yêu anh, tương lai em vẫn sẽ yêu anh...
-Hứa với anh, dù thế nào, dù có xảy ra chuyện gì, em vẫn như thế này, đứng trước mặt anh không rời xa.-Lăng Hạo gắt gao ôm lấy cô, cứ như sợ rằng nếu buông ra anh sẽ mất cô
-Được, em hứa không bao giờ xa anh.-Hạ Đồng để anh ôm mình, khẽ mỉm cười
Ánh mắt cô khẽ dừng lại, sau đó hơi chấn động khi nhìn thấy chiếc bóng ở cuối dãy hành lang, tuy người đó núp sau bức tường nhưng cô vẫn biết rõ đó là ai.
Như thế cũng tốt, thấy rồi sẽ biết không còn cơ hội, thấy rồi sẽ biết rõ cô hiện tại đang rất hạnh phúc, thấy rồi sẽ biết rõ cô cũng yêu Lăng Hạo.
Dương Tử quay người, ánh mắt đen rũ một màn sương dày, đứng thêm một lát mới rời đi. Cô đang hạnh phúc, anh nên chúc phúc cô, mỉm cười khi thấy cô vui vẻ hạnh phúc như thế!!!
...
Sáng hôm sau, mọi người thức dậy từ rất sớm, với mục tiêu leo lên đỉnh núi ngắm thác nước.
Sau khi ăn sáng xong mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ ăn thức uống mang theo rồi cùng bắt đầu cuộc hành trình. Trên đường đi tiếng nói tiếng cười vang lên rộn rã, mà Lăng Hạo thì đi sát bên cô, gần như không cho cô cách xa anh quá ba bước.
Khiết Đạt thấy màn chướng mắt, nhịn không nổi lên tiếng châm chọc:
-Haizz... sao lại có người tối ngày cứ bám sát nhau chứ?
-Cậu tốt nhất im cho tôi, nếu không nợ cũ thù mới tớ xử cậu một lượt.-Lăng Hạo gắt, trừng mắt đe dọa
-Nợ cũ? À, là chuyện tối qua. Có cần nhỏ mọn giữ kĩ thế không?-Khiết Đạt lại cười xuề xòa như thể không có gì quan trọng cả
Lăng Hạo muốn nói gì đó nhưng bị Hạ Đồng kéo tay áo lại ý bảo đừng cãi nhau, Lăng Hạo mới không so đo với Khiết Đạt.
Không hiểu sao cô luôn có cảm giác, Khiết Đạt đang cố ý gán ghép cô và Dương Tử!!!
Giữa trưa mọi người dừng chân nghỉ ngơi một lát, Hạ Đồng ngồi trên một tảng đá lấy khăn giấy lau mồ hôi cho mình đồng thời lau cho Lăng Hạo ngồi bên cạnh.
-Em uống nước đi, chắc em mệt lắm rồi.-Lăng Hạo đưa chai nước suối đã mở nắp sẵn cho cô
Hạ Đồng mỉm cười sau đó cầm chai nước uống một ngụm.
Dương Tử ngồi bên hòn đá đối diện, nhìn hai người trước mặt quay đi không muốn nhìn thấy tiếp, ngửa đầu uống chai nước suối trong tay mình. Giá mà vị trí ấy là anh ngồi chứ không phải Lăng Hạo!?
-Dương Tử, anh ăn đi còn lâu lắm mới tới thác nước.-Sa Sa đi đến dáng vẻ điệu đà chìa chiếc bánh ngọt trước mặt Dương Tử
-Không cần, tôi không đói.-Dương Tử tiếp tục uống nước không nhận chiếc bánh kia
-Vẫn còn lâu lắm mới tới thác nước anh không ăn sẽ đói bụng cho xem.-Sa Sa bắt đầu mất kiên nhẫn, lần nào anh cũng dùng thái độ này với cô, làm cô không chịu nổi nữa
-Không cần.-Dương Tử lại cự tuyệt
Sa Sa mím môi mặt, sắc mặt một mảng đỏ mảng đen, căm hận liếc về phía Hạ Đồng. Kim Sa Sa sao lại thua hai con nhỏ nghèo hèn này được cơ chứ?
Bạch Mai hơi giật mình ngước nhìn chiếc bánh trước mặt mình lại nhìn người con trai đưa cho mình, khóe môi giần giật.
-Không ăn sao?-Đình Hiên thấy Bạch Mai cứ nhìn mình như không muốn lấy hỏi
-Không, nhưng mà... sao lại cho tôi?-Bạch Mai vội đáp, lại thắc mắc
-Không đói sao?
-Đói.
-Thế thì được rồi, đói thì cầm lấy đi đừng hỏi nhiều.
Nói đoạn Đình Hiên quăng chiếc bánh cho Bạch Mai, rồi quay người đi lại Khiết Đạt.
Bạch Mai ngây ngốc nhìn Đình Hiên, sau đó cúi nhìn chiếc bánh ngọt trong tay, bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Bạch Mai vừa ăn chiếc bánh vừa nhìn xung quanh, vô tình đụng phải đôi mắt đỏ hừng hực của Sa Sa đang nhìn mình, Sa Sa khé liếc sang Hạ Đồng, ám chỉ còn chưa ra tay?
Bạch Mai cắn môi, ép buộc bản thân gật đầu một cái.
Thôi thì đã đến bước này thì phải tiếp tục làm thôi... Xin lỗi Hạ Đồng, có trách thì trách Kim Sa Sa kìa!!!
Bạch Mai đứng lên, phủi phủi chiếc quần mình đi về phía Hạ Đồng đang ngồi cùng Lăng Hạo.
-Hạ Đồng, cậu đi với mình được chứ?-Bạch Mai nhìn Hạ Đồng cười mỉm
-Cậu định đi đâu?-Hạ Đồng hơi không hiểu ý tứ của Bạch Mai
-Ừ thì...-Bạch Mai hơi đỏ mặt tay gãi gãi đầu mình
Hạ Đồng nhíu mày, sau đó trong đầu lóe sáng.
-À, tớ hiểu rồi... chúng ta đi.
Hạ Đồng hiểu chuyện sau đó cười khì khì đứng lên.
-Hạ Đồng, em đi đâu?-Lăng Hạo hỏi giật ngược cô lại
-Em đi với Bạch Mai một tí, lát em quay lại.-Hạ Đồng nhìn anh cười tươi
-Anh không an tâm cho lắm, để anh đi cùng.-Lăng Hạo đề xuất
-Ấy, anh là con trai sao lại đi cùng được chứ? Bọn em sẽ cẩn thận mà.-Hạ Đồng xua tay
-Nhưng... thôi được, đi nhanh về nhanh, nhớ cẩn thận.-Lăng Hạo chu đáo nhắc nhở
-Em biết rồi, đừng lo lắng.-Hạ Đồng tươi cười sau đó nắm tay Bach Mai đi
Lăng Hạo nhìn cô cùng Bạch Mai, trong lòng lại dâng lên một hồi bất an, cứ như có chuyện sắp xảy ra với cô. Có lẽ anh quá đa nghi......
- - -
-Bạch Mai, thế này thì sao cậu giải quyết "tâm sự" được?-Hạ Đồng nhíu mày nhìn xung quanh một lượt nói
-Tớ... thật ra tớ...-Bạch Mai cắn rứt trong lòng muốn nói hết ra cho cô biết
-Cậu thế nào? Cậu khó chịu phải không? Để xem...-Hạ Đồng vẫn vui vẻ
-Hạ Đồng, nếu như cậu biết tớ làm gì cậu, cậu sẽ thế nào?-Bạch Mai nói xong nhìn Hạ Đồng thầm quan sát thái độ cô
Hạ Đồng hơi ngây ngốc một lúc, sau đó đôi môi anh đào cong lên hiện ra nụ cười, cô trong sáng đáp:
-Sẽ không có. Ở nơi xa hoa này, ai ai cũng lừa gạt nhau, nhưng mà tớ biết ai cũng có thể lừa gạt làm hại tớ nhưng cậu thì không, vì chúng ta là bạn.
Bạch Mai cảm động không kìm chế được ôm lấy Hạ Đồng, nước mắt sắp trào ra lại bị Bạch Mai kiềm lại.
-Phải, chúng ta là bạn, sau này cũng thế, mãi mãi.
-Bạch Mai, xem cậu kìa, có cần kích động thế không?-Hạ Đồng buồn cười
-Không phải... Hạ Đồng... tớ nói cậu nghe, thật ra...
Bạch Mai đang nói thì sựng người lại, buông vội Hạ Đồng ra.
-Bạch Mai, thật ra gì?-Hạ Đồng đang chờ Bạch Mai nói thì đã dừng lại, thấy ánh mắt Bạch Mai nhìn chòng chọc phía sau, cô bất giác quay người lại
Hạ Đồng cau mày khi thấy hai tên con trai trước mặt mình, cô nhận ra một trong hai người bọn họ, hắn là tên Viễn là người lần ở sinh nhật Dương Tử đã gây chuyện với cô.
Chỉ là chưa kịp lên tiếng hỏi vì sao hắn đến đây thì Bạch Mai đã la lên sau đó kéo tay cô bỏ chạy.
-Hạ Đồng, chạy mau.
-Đuổi theo.-Viễn hơi nhếch mép sau đó cùngtên kia đuổi theo cả hai
Hạ Đồng không biết đang xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc ấy cô đang gặp nguy hiểm.
- - -
-Cứu tôi... Á...
-Hạ Đồng...
Đồng loạt tất cả mọi người đều kinh hoảng, Dương Tử cùng Lăng Hạo đứng bậy dậy vô thức gọi tên cô, trong lòng một hồi tê tái cùng bất an.
-Là tiếng của Hạ Đồng?-Khiết Đạt cũng hốt hoảng
-Chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.-Dương Tử nói xong liền gấp gáp chạy về phía lúc nãy Hạ Đồng cùng Bạch Mai đã đi
Nhanh chóng cả đám người cũng đuổi theo.
Khi mọi người đến nơi thì chỉ thấy chiếc giày thể thao của Hạ Đồng nằm trên đám cỏ dại, khỏi cần nói ai cũng đoán được cô xảy ra chuyện gì.
-Chết tiệt, là ai bắt Hạ Đồng đi chứ?-Lăng Hạo trong lòng như bị lửa đốt tâm can, chỉ còn biết trút buồn bực lên đám cỏ dại xung quanh mình
Mà Dương Tử cũng không khác gì Lăng Hạo, nhưng mà anh phải bình tĩnh, lúc này mà mất kiểm soát không giữ được bình tĩnh thì sẽ không tìm được cách cứu cô.
-Tôi nghĩ bọn người bắt Hạ Đồng không phải vì tiền.-Dương Tử trầm ngâm nhìn Lăng Hạo
Lăng Hạo sựng lại, nhanh chóng hiểu hàm ý của Dương Tử.
Thật ra hai người bọn họ gây thù chuốt oán rất nhiều người, nhưng đa số đều căm hận nói sẽ trả thù, bởi vì không một ai làm gì được họ, mà hai anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ sẽ lại có thứ dùng để đe dọa cả hai, cũng như không nghĩ đến có người lấy cô ra uy hiếp cả hai. Là bọn họ làm thì tìm bọn họ, đừng làm liên lụy đến cô.
-Ý cậu là nhắm vào tôi và cậu?-Lăng Hạ mày nhíu chặt, ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm
-Trước hết chúng ta hãy đi tìm xem bọn người đó có thể đưa Hạ Đồng đi đâu, còn lí do thì hãy tính sau.-Khiết Đạt cũng hiểu ý, nói
-Khiết Đạt nói phải, đợi hai cậu biết ai làm biết lí do thì Hạ Đồng sớm gặp nguy hiểm rồi.-Đình Hiên cũng nói vào
-Bây giờ tôi đi hướng này, ba người chia làm ba hướng chúng ta đi tìm Hạ Đồng, ba tiếng sau gặp ở nhà trọ, còn cô Sa Sa, cô quay về nhà trọ đi.-Dương Tử nói xong đồng thời quay người đi tìm Hạ Đồng
Ba người kia cũng nhanh chóng chia làm ba ngã mong tìm được cô, trong lòng hai người con trai như bị lửa thêu rụi hoàn toàn, cả hai đều lo sợ, sợ là vì mình mà cô xảy ra chuyện, sợ là cả hai lại một lần nữa hối hận, gián tiếp làm cô phải chết, như cô ấy......
...
Sau nửa tiếng thuốc mê hết tác dụng, Hạ Đồng mới bắt đầu có lại ý thức, động đậy mi mắt nặng trĩu ra, nhìn xung quanh.
Ở đây xung quanh ngoài bốn bức tường cùng cảnh cửa để ra vào kia thì chẳng còn gì nữa, ở đây như một chiếc hộp khổng lồ nhốt cô bên trong. Mạng nhện bụi bặm bám đầy trên tường cũng đủ thấy ở đây đã lâu không có người lau dọn, xung quanh lại không có ánh sáng gì chỉ suy nhất phía trên trần nhà có cái lỗ thông gió để ánh sáng có thể chiếu vào.
Hạ Đồng thì đang ngồi trên ghế, hai tay bị đưa ra sau trói chặt bằng dây thừng, miệng bị dán lại chỉ phát ra tiếng ư ư ở cổ họng.
Lúc nãy khi bị hai tên con kia rượt thì cô đã liều mạng cùng Bạch Mai chạy nào ngờ vì sơ suất mà vấp té, cô bị tên Viễn túm lấy còn Bạch Mai bị tên kia lôi lại.
Cô phản kháng cắn vào tay tên Viễn làm hắn đau mà tay nới lỏng cô liền nhân cơ hội thoát thân, nhưng mà thấy Bạch Mai vẫn còn bị bắt nên cô quay lại giúp Bạch Mai, nào ngờ mình bị tên Viễn phía sau chụp thuốc mê, ý thức cô dần mơ hồ ý chí sinh tồn còn sót trong người cô dùng sức lực cuối cùng hét lên mong mọi người nghe thấy, trước khi ngất cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt áy náy cùng lời xin lỗi bên trong đó rồi ngất lịm.
Có lẽ là cô nhìn nhầm? Bạch Mai không có lí do gì nhìn cô bằng cặp mắt đó.
_Rầm
Cánh cửa đột ngột bị đá văng ra một cách mạnh bạo, ánh sáng từ ngoài hắt vào rọi vào mặt cô làm cô không thích ứng kịp mà né đi, mãi một lúc lâu mới có phản ứng.
-Tỉnh rồi sao?-Viễn nhìn cô hơi nhếch mép, ý cười xấu xa hèn mọn
-Bạch Mai đâu? Anh đã làm gì Bạch Mai?
Viễn còn tưởng sau khi được Mạnh Long mở băng dán ở miệng ra sẽ la lên cầu xin thả cô ra nào ngờ lời đầu tiên lại quan tâm Trịnh Bạch Mai.
-Giờ phút này cô còn lo lắng cho Trịnh Bạch Mai? Hahaha... là cô giả ngốc hay là thật đây?-Viễn cười lớn, như cô vừa nói ra một điều nực cười
-Anh nói thế là sao? Bạch Mai đâu? Anh thả cô ấy ra, là tôi gây sự với anh muốn gì cứ tìm tôi.-Hạ Đồng không hiểu ẩn ý của Viễn vẫn một lòng lo cho Bạch Mai
Lúc nãy tỉnh dậy đã chỉ có một mình cô bên trong, Bạch Mai cũng chẳng thấy đâu cả, làm sao cô không lo lắng.
-Mày thật là ngây thơ. Thôi được, để cho mày biết là ai muốn tao bắt mày đến đây.-Viễn dùng tay nắm cằm cô siết chặt, sau đó nhếch mép cười
-Không phải là tôi gây chuyện với anh nên anh bắt tôi sao?-Hạ Đồng nhíu mày, trong lòng trỗi dậy niềm bất an
-Haha... mày ngây thơ lắm rồi đó, đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, để tao nói cho mày biết...
Viên dừng một chút, tiểu nhân nở nụ cười sau đó chậm rãi nói tiếp, từng chữ đều là nhấn mạnh sợ rằng cô không nghe rõ.
-Trịnh Bạch Mai chính là người kêu tao bắt mày, giết chết.
-Trịnh Bạch Mai chính là người kêu tao bắt mày, giết chết.
Hạ Đồng khó khăn hô hấp, ngực phập phồng, hơi thở rối loạn, cứ tưởng như không thở được. Đầu óc cô trống rỗng đầy hoang mang, ánh mắt tĩnh lặng giăng một lớp sương dày đặc nhìn Viễn.
Mọi chuyện quá đột ngột, cô khó mà tiếp thu nổi!!!
Bạch Mai, Bạch Mai là người kêu Viễn bắt cô? Không thể là sự thật, đó không phải...
-Anh nói dối, anh đã làm gì Bạch Mai rồi? Anh thả Bạch Mai ra.-Hạ Đồng điên cuồng lắc đầu, cố gắng gạt bản thân lời Viễn nói chỉ là muốn kích động côcô
-Tao phải khâm phục mày, như thế còn lo lắng cho nó, nếu mày muốn tao sẽ kêu nó ra để đối chứng với mày.-Viễn cười đầy chế nhạo buông cằm cô ra, sau đó hướng mắt về phía cửa
Hạ Đồng mơ hồ nhìn ra phía cửa, một thân hình nhỏ nhắn với mái tóc ngắn hiện ra, do khúc xạ ánh sáng nên không nhìn rõ mặt của cô gái.
Nhưng mà bộ đồ cô gái đang mặc, dáng người cả mái tóc ngắn đó, đều cho cô biết cô gái đó là ai. Thì ra Viễn không gạt cô!!!
Hạ Đồng tự cười giễu bản thân, mắt bị lớp sương dày làm mơ hồ, cư nhiên người cô xem là bạn thân nhất lại muốn giết chết cô.
Bạch Mai từng bước từng bước đi vào trong, ánh mắt xanh biếc hiện lên ân hận cùng áy náy không nhìn Hạ Đồng.
-Tao đây có lòng tốt cho hai tụi mày nói chuyện, mày cứ hỏi cô ta thoải mái, để xem mày còn không tin.-Viễn cười khinh khỉnh sau đó cùng Mạnh Long ra ngoàingoài
Cánh cửa đóng lại bên trong ngoài ánh sáng từ trên lỗ thông gió chiếu vào thì không còn ánh sáng nào nữa, trong lòng Hạ Đồng như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Hạ Đồng ngẩng đầu nhìn Bạch Mai, đôi mắt đã đầy hơi nước, giọng lạc đi cố gắng nói:
-Vì sao?...
Bạch Mai không hiểu ý Hạ Đồng nói, ánh mắt hiện lên sự áy náy, chờ cô nói hết.
-Vì sao cậu lại muốn giết chết tớ? Không phải cậu nói chúng ta mãi là bạn sao? Cậu nói sẽ bảo vệ tớ sao? Vì sao người muốn giết chết tớ lại là cậu?-Hạ Đồng như bị hàng vạn kim nhọn đâm vào tim, giọng nói run rẩy không dám tin Bạch Mai lại làm thế với mình
-Xin lỗi... Hạ Đồng...-ngoài hai từ xin lỗi ra thì lúc này Bạch Mai không biết nói hai từ nào khác
-Cậu thừa nhận, là cậu kếu Viễn bắt tớ sau đó giết tớ?-Hạ Đồng ngây ngốc, ánh mắt bị màn nước dày đặc làm mơ hồ
Bạch Mai không trả lời mà né tránh, không dám nhìn Hạ Đồng.
-Ha... người tôi xem là bạn, người tôi tin tưởng lại muốn giết chết tôi.-Hạ Đồng cười chát đắng
-Hạ Đồng... cậu mắng tớ chửi tớ tớ cũng không nửa lời oán trách, nhưng cậu hãy tin tớ, tớ thật sự xem cậu là bạn, là người bạn thân nhất từ trước đến giờ.-Bạch Mai lời nói phát ra từ tận đáy lòng, không hề gian dối
Bạch Mai không cần Hạ Đồng tin, chỉ cần Bạch Mai cô chưa từng nghĩ sẽ dồn Hạ Đồng vào đường chết, tất cả đều do Kim Sa Sa mà ra.
-Tin cậu? Làm sao tôi tin được nữa? Thì ra từ trước đến giờ những rắc rối xung quanh tôi, những lần gặp nguy hiểm đều là cô gây ra, Trịnh Bạch Mai tôi đã làm gì cô mà cô phải dồn tôi vào con đường chết mới cam?-Hạ Đồng chua chát trong lòng, ánh mắt nhòe lệ nhìn Bạch Mai
-Tớ...-Bạch Mai định nói ra hết một lần nhưng mà lại ngừng lại không nói
Nói ra thì không những không cứu được Hạ Đồng có khi cả gia đình Bạch Mai sẽ liên lụy theo.
-Cậu nói cho tớ biết là cậu có nỗi khổ đúng không? Là cậu bị ép chứ không phải là cậu muốn? Làm ơn hãy nói là cậu bất đắc dĩ đi...-Hạ Đồng gần như òa khóc cầu xin Bạch Mai, cô vẫn không tin Bạch Mai là con người độc ác như thế
-Xin lỗi...
Xin lỗi... Hai từ xin lỗi cũng đủ chứng minh mọi chuyện là sự thật, Lâm Hạ Đồng mày thật ngu ngốc, thật sự rất ngu ngốc....
-Bất kì ai ở nơi phồn hoa phức tạp này đều có thể lừa gạt tôi nhưng mà cậu thì không thể, bởi vì cậu là người bạn thân nhất của tôi ở nơi này, vậy mà... haha Lâm Hạ Đồng tôi đáng lí không nên dễ tin người...-Hạ Đồng trong lòng chua xót
Cô cứ nghĩ ở nơi xa hoa của những con người chuyên lừa lọc nhau đổi chác thì cô tìm được người bạn thật sự, nào ngờ là do cô quá ngu ngốc khi tin Bạch Mai.
Nhưng mà vì sao lúc Viễn muốn bắ cô thì Bạch Mai lại kéo cô bỏ chạy, vì sao lại nhìn cô bằng ánh mắt áy náy hối hận chứ không phải căm hận? Rốt cục là Bạch Mai muốn giết cô hay là ai khác?
-Hạ Đồng, cậu quá dễ tin người, xung quanh cậu luôn có người muốn tìm cách hại cậu, nếu cậu có thể thoát khỏi nơi này thì hãy cẩn thận người bên cạnh cậu.-Bạch Mai nói đồng thời nhắc nhở cô, sau đó quay người ra ngoài
-Bạch Mai cậu nói thế là có ý gì? Bạch Mai... cậu nói hết đi chứ?... Bạch Mai...
Mặc cho Hạ Đồng kêu Bạch Mai đến khan cả họng thì Bạch Mai vẫn bỏ ra ngoài không ngoáy đầu lại. Cánh cửa đóng cũng là hình dáng Bạch Mai mất sau cánh cửa, Hạ Đồng tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng lại.
Dương Tử nói phải, anh cảnh cáo cô đừng nên tiếp xúc nhiều với Bạch Mai vậy mà cô không tin anh lại tin Bạch Mai nhưng mà... nếu Bạch Mai từ trước đến giờ gạt cô thì chuyện Lăng Hạo với Bạch Mai mà Dương Tử nói... là thật hay là giả!??
Lăng Hạo... Bạch Mai đã gạt em, anh đừng giống bạn ấy bởi vì em thà chọn tin tưởng anh chứ không tin Dương Tử, cho nên anh tuyệt đối đừng gạt em...
...
Ba tiếng tìm kiếm trôi qua trong sự trở về không có kết quả của bốn người con trai, Dương Tử trầm tĩnh suy nghĩ ra biện pháp tìm cô, Lăng Hạo thì không kiên nhẫn giữ được bình tĩnh, trút giận vào cái cây to trước nhà trọ, còn Khiết Đạt và Đình Hiên thì lo lắng cho sự an nguy của cô.
-Chết tiệt, tôi mà biết là ai chắc chắn hắn ta không toàn htây với tôi.-Lăng Hạo ánh mắt hằn học, tia máu cũng hiện đầy
-Cậu bình tĩnh có được không? Giờ phút này phải tìm ra cách tìm Hạ Đồng kìa.-Dương Tử quay sang gắt, anh đã phiền chết rồi tên này còn nói nhiều thì anh cũng chẳng khách sáo
-Cậu thì tốt gì, cậu cứ đi tới đi lui có nghĩ ra gì đâu chứ?-Lăng Hạo khinh bỉ
-Lăng Hạo... cậu tốt nhất câm miệng cho tôi, Hạ Đồng bị bắt đi cậu không nghĩ ra cách thì thôi chỉ đứng trút giận lên cái cây, nó giúp cậu tìm ra Hạ Đồng đó.-Dương Tử bị chọc giận không nể nang
-Hừ, cậu nói hay nhỉ? Vậy cậu đã nghĩ ra cách chưa? Bản thân mình chưa tốt thì đừng nói người ta.-Lăng Hạo xem thường hừ lạnh
-Cậu...-Dương Tử hung hăng túm cổ áo Lăng Hạo giơ nắm đấm
-Hai cậu thôi đi giờ phút này không lo cho Hạ Đồng thì thôi còn lo cãi nhau.-Khiết Đạt không vui cau có nói
-Tôi không đôi co với cậu.-Dương Tử buông tay ra, sau đó không đếm xỉ đến Lăng Hạo nữa
Cứ tiếp tục hoài cũng không phải là cách, cho nên Dương Tử cùng Lăng Hạo điện thoại cho người đến chi viện cùng nhau đi tìm tung tích của cô, đoàn người dù bất kể ngày đêm vẫn tìm cô. Mặc dù đem về chỉ là con số không.
Đến ngày thứ hai Hạ Đồng bị mất tích, Dương Tử đã chịu không nổi nữa ngay cả bình tĩnh ban đầu cũng mất, khuôn mặt ngày nào đã giăng một mảng mây đen, từ lúc cô mất tích anh không ăn chỉ uống nước trừ cơm, đến cả ngủ cũng rất ít, một ngày chỉ ngủ ít nhất ba tiếng bởi vì mỗi lần chợp mất đều thấy cô đang bị hành hạ thê thảm.
Mà Lăng Hạo thì không hơn Dương Tử là mấy, hai ngày nay anh ít nói hẳn, không vui vẻ như thường nữa, tâm trạng hay nổi cáu, chỉ cần đám người đi tìm cô về báo cáo không tìm được thì anh lặp tức \\\"tặng\\\" mỗi người một đấm.
Ai mà không biết trong mất cả hai anh, cô rất quan trọng...
...
Hạ Đồng bị trói bên trong căn phòng u tối kia, ánh mắt tuyệt vọng, đã hai ngày rồi ngoại trừ bọn người bắt cô cho cô uống nước ra thì cô không có một miếng gì bỏ vào bụng, ngay cả Bạch Mai cũng không đến nữa, hai ngày trải qua sự đánh đập của bọn người tên Viễn, bị bọn họ hành hạ cay nghiệt, ngay cả bản thân cô cũng tưởng vừa trải qua khoảnh khắc sống đi chết lại, cô chỉ mong mọi người sẽ tìm ra cô, cô rất muốn hỏi rõ Bạch Mai sự thật.
Bọn người tên Viễn không đánh bằng tay chân mà chỉ bằng roi da và dây thắt lưng mà đánh cô, nhiều lần có người có ý làm nhục cô nhưng mà Bạch Mai liền uy hiếp mặc dù lí do của Bạch Mai là cô chủ không cho phép, cô luôn có cảm giác là Bạch Mai muốn bảo vệ cô, cô cũng cảm nhận cô chủ mà Bạch Mai nói mới là chủ mưu thật sự.
\\\"Rầm\\\" một cái, cánh cửa lại bị đá văng, Hạ Đồng không cần nhìn cũng đủ biết là ai, mấy ngày nay cũng chỉ có bọn họ mà thôi, bọn người của tên Viễn.
Viễn khinh khỉnh cười, bước vào trong cùng Mạnh Long, dừng trước mặt cô.
-Anh muốn gì nữa?-Hạ Đồng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo, máu tươi do những trận đánh dính đầy trên áo, cô khàn giọng hỏi
-Tao nói cho mày biết, người tao ghét nhất chính là Dương Tử, nó lại yêu mày, mày bảo tao làm sao đây?-Viễn cười nham hiểm, tay siết cằm cô
-Anh... anh muốn làm gì Dương Tử? Tôi là bạn gái Lăng Hạo... tôi không có quan hệ gì với Dương Tử... Lăng Hạo cũng không đụng chạm tới anh...-Hạ Đồng cơ thể run lên, lo lắng nói
-Chậc chậc, đáng tiếc mày lại là người Dương Tử yêu, Dương Tử xem tao như con chó, tao thề sẽ cho nó hiểu cảm giác quỳ gối dưới chân tao, mày nói xem, tao nên làm gì?
Viễn nói ánh mắt hiện lên tia khát máu, tay siét chặt cằm Hạ Đồng thêm.
Mặc dù đau nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng không yếu đuối kêu lên.
-Mày chờ đi, tao sẽ cho mày thấy nó thảm hại đến chừng nào.-Viễn nói xong buông tay ra cười lớn một tràng, xung quanh chỉ bị thù hận bao quanh.
Hạ Đồng trong lòng run lên từng cơn sóng dữ dội, trực giác cho cô biết mọi chuyện chi mới bắt đầu, là cô chủ gì đó bắt cô muốn cô chết nhưng mà Viễn lại thừa dịp muốn trả thù Dương Tử. Là cô liên lụy anh, là cô nên tin lời anh... Là cô có lỗi...
"Xin chào, Dương Tử."
"Mày là ai?"
"Mày không cần biết, trong tay tao đang giữ một người rất quan trọng với mày, có hứng thú hay không?"
"Là mày bắt Hạ Đồng!??"
"Haha... xem mày kích động kìa, nếu muốn cô ta toàn mạng thì sáng mai hãy lên ngôi chùa bỏ hoang trên đỉnh núi, nếu mày kêu ai đi cùng thì mạng sống của nó tao không bảo đảm... tút tút..."
"Mày... alo, alo..."
Dù hi sinh cả tính mạng của mình, anh cũng sẽ đem em an toàn trở về, anh chắc chắn sẽ bù lỗi lầm những mang cho em hạnh phúc, dù em không cần đến nó...............
- - -
Dương Tử nhận được cú điện thoại vào lúc nửa đêm lúc đó anh ngủ không được nên ra ngoài ngồi nhìn trời cao, mong ông trời có thể nghe lời câu xin của anh mà giúp anh mau tìm ra cô, nào ngờ có điện thoại của tên bắt cô gọi cho anh. Chỉ là giọng nói này khá quen thuộc...
Dù biết đi một mình sẽ rất nguy hiểm nhưng Dương Tử vẫn không nói cho mọi người biết, chỉ vừa tờ mờ sáng anh đã rời khỏi nhà trọ để đến chỗ tên bắt cô nói.
Giữa ranh giới sống và chết, cuối cùng anh cũng nghe được ba tiếng "Em yêu anh" từ cô.........
Dương Tử đến ngôi chùa bị bỏ hoang thì mặt trời cũng đã nhô lên cao, khi ấy có mười tên con trai dáng người hung tợn cao to mình xăm trổ đợi anh, nhưng chỉ trong mười phút anh đã xử lý bọn chúng nhanh chóng.
Nếu không có võ nghệ gì thì sao anh lại dám đến đây một mình, dù sao về chuyện đánh nhau anh cũng chưa từng thua ai, chỉ có đánh với Lăng Hạo chỉ toàn hòa mà thôi.
Khi anh đi sâu vào trong chùa thì không một bóng người, anh ra phía sau thì ánh mắt dừng lại ở căn nhà kho duy nhất ở đó.
Không nghĩ ngợi nhiều Dương Tử đã xông cửa, nhanh chóng đáy mắt anh hiện lên tia đau lòng, hai tay cũng vì tức giận mà siết chặt thành nắm đấm.
Anh đau lòng khi thấy bộ dạng của cô bây giờ, những vết thương bị roi da đánh in hằn cả máu lên áo, mái tóc bị nắm giựt mà rối tung.
Hạ Đồng giật mình, mơ màng nhìn ra phía cửa, nhanh chóng xung quanh cô được bao quanh bởi luồn hơi ấm quen thuộc, rất an toàn.
-Hạ Đồng... xin lỗi.... xin lỗi em... là anh đến trễ.... là anh làm em ra nông nỗi này...-lời nói Dương Tử không hoàn chỉnh, thanh âm run rẩy tháo băng dán cùng dây thừng đang trói cô
-Dương... Tử, là anh sao? May quá... anh đến rồi...-Hạ Đồng lại ngây ngốc mỉm cười, bàn tay dính máu vươn lên chạm vào khuôn mặt của anh
-Xin lỗi, là anh không tốt làm liên lụy em... xin lỗi...-Dương Tử gắt gao ôm cô vào lòng mình
-Lúc này đây chỉ cần anh bên cạnh em là tốt lắm rồi... em cứ sợ... mình không gặp được anh nữa...-Hạ Đồng nói đồng thời rơi nước mắt
Cô không cần gì hết, chỉ cần lúc này thôi anh bên cạnh cô, dang rộng tay ôm lấy cô vào lòng bảo vệ che chắn cho cô là cô mãn nguyện rồi.
_Bốp bốp bốp...
Phía sau vang lên ba hồi vỗ tay, sau đó là tiếng nói mang theo sự châm chọc:
-Thật là một màn cảm động... làm tôi sắp rơi lệ rồi đây này.
Dương Tử ánh mắt đen lãnh đạm nhìn Viễn, xung quanh bao trùm một luồn sát khí bức người.
Anh còn tưởng là ai chán sống, hóa ra là tên Viễn không biết trời cao đất rộng này.
-Là mày bắt Hạ Đồng? Muốn gì cứ tìm tao mà trả thù đừng liên lụy người vô tội.-Dương Tử thanh âm lạnh lẽo, sắc mặt không thể u ám hơn
-Bởi vì tao biết Lâm Hạ Đồng rất quan trọng với mày, chỉ cần bắt được nó thì mày chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đến đây.-Viễn nhếch mép, tiểu nhân cười
Lời Viễn vừa dứt đi thì lại có một toán người bước lên, tuy trong trạng thái mơ màng nhưng cô có thể ước chừng toán người khoảng ba mươi tên, vẻ mặt ai cũng dữ tợn, mặt mày không thể hiện là người tốt.
-Từ từ mà đánh nó, tao không tin ba mươi đứa tụi mày không đánh lại nó.-Viễn nhàn nhã mở miệng, sau đó chờ xem chuyện vui
Cô chỉ biết Dương Tử đặt cô xuống, sau đó luồn khí ấm áp đầy an toàn vốn vây quanh cô liền biến mất, Hạ Đồng mở mắt nhìn cảnh trước mặt, từng tiếng đánh đá vang lên chói tay, cả tiếng cây gậy va chạm vang lên.
Hạ Đồng nằm trên sàn đất, thấy Dương Tử dũng mãnh hạ từng tên một, đa số không phải là đối thủ của anh nhưng mà một chọi ba mươi cho dù anh giỏi cách mấy cũng bị thương nặng.
Đám người kia bị Dương Tử đánh ngã nằm la lết trên sàn đã hơn hai mươi mấy tên, Viễn thấy tình hình bất lợi cho mình liền chĩa mũi quay sang mục tiêu là Hạ Đồng, thừa dịp không ai chú ý Viễn nhanh cơ hội chạy đến Hạ Đồng túm cô ngồi dậy.
-A...
Bị tên Viễn thô bạo kéo đứng dậy Hạ Đồng rít lên một hồi, nhăn mặt lại vì đau.
-Dừng tay lại, nếu không con nhỏ này không sống nổi đâu.-Viễn lớn giọng uy hiếp
Ngay lặp tức Dương Tử dừng tay cả bọn người kia cũng thế, ánh mắt Dương Tử sắc lạnh, quét qua người Viễn, lại lãnh khốc như ma vương tối cao.
-Mày muốn cứ tìm tao đừng làm liên lụy người vô tội, cô ấy không làm gì mày cả.-Dương Tử tay nắm thành quyền nhìn Viễn không một cảm xúc
-Haha... nó đáng lẽ vô tội nhưng mà đáng tiếc mày lại yêu nó.-Viễn ánh mắt hiện lên tia căn hận, hận không thể giết chết anh lặp tức
-Suy cho cùng người mày nhắm vào là tao, thả Hạ Đồng đi mày muốn tao làm gì cũng được.-Dương Tử không do dự dứt khoác nói
-Không được... Viễn chắc chắn sẽ làm hại anh...-Hạ Đồng nghe xong thì hoảng hồn, ngăn ý định điên rồ của anh lại
-Con khốn, câm miệng.-Viễn thô bạo nắm tóc cô giật về phía sau
Bất ngờ trên đầu truyền đến một cơn đau dữ dội, cô nhăn mặt rít lên nhưng mà trong lòng lại một hồi ấm áp, bởi vì cô biết anh bất chấp để bảo vệ sự an toàn cho cô.
-Viễn... mày mà làm gì Hạ Đồng đau một cái nữa tao nhất định giết chết mày.-Dương Tử bị chọc giận nghiến răng nghiến lợi
-Được để tao xem mày vì nó mà làm được gì.-Viễn nói đồng thời cười to đầy gian trá
Viễn liếc đám người xung quanh, nhanh chóng ba mươi ấy tên lúc nãy người cầm cây gỗ, người cầm roi da, còn có người cầm cả chai rượu bằng thủy tinh, lần lượt tiến lên.
Tình trạng Dương Tử như một con thỏ không thể phản kháng bị ba mươi con sư tử nhe răng vươn vuốt tấn công.
-Nếu mày dám đánh trả, lặp tức đừng nghĩ con nhỏ này sống sót. Tao cho mày nếm mùi vị mà mày đã làm với tao ra sao.-Viễn dùng cô uy hiếp
-Không... Dương Tử... anh ấy sẽ chết mất...-Hạ Đồng nước mắt chảy dài trên má, không ngừng năn nỉ
Nhìn Dương Tử bị từng người một tàn nhẫn đánh đập lên người, cô đau lòng khôn xiết, như bản thân cô bị đánh, bị hành hạ.
Mấy ngày nay cô tưởng như mình vừa nếm trải mùi vị của đau đớn, bị bọn họ đánh đập hành hạ, hóa ra nó cũng không đau bằng lúc này, cảm giác như đang ở địa ngục, nhìn anh, một người luôn đứng trên vạn người lại vì cô mà tình nguyện để họ đánh đá không phản kháng, tim cô vỡ vụn, đau đớn còn hơn cái chết.
-Xin anh... dừng lại đi... anh ấy sẽ chết mất...-Hạ Đồng muốn thoát khỏi tay Viễn nhưng không sao rời khỏi được hắn
-Tao bị nó hành hạ trút giận phải nằm viện đúng một tháng, mày nói xem, bao nhiêu làm sao đủ?-Viễn giật tóc cô, bất cô nhìn mình
-Xin anh... anh muốn giết chết tôi cũng được... chỉ cần đừng hành hạ anh ấy...-Hạ Đồng yếu đuối van xin, nước mắt đã chảy không ngừng
-Mày càng muốn lãnh giùm nó tao càng muốn cho mày xem nó thảm hại thế nào? Tiếp tục đánh.
Từng tiếng động vang lên chói tai, máu tươi trên người anh cũng đã chảy ra loang lỗ trên nền đất, tâm Hạ Đồng đau đến mức như vừa trải qua một trận tra tấn thể xác lẫn tinh thần cay nghiệt nhất trước nay, muốn chạy đến ôm lấy anh, ngăn cản bọn họ nhưng mà sức cô quá nhỏ, mà bọn họ lại quá đông, quá mạnh.
-Dừng lại... xin anh... dừng lại đi...-Hạ Đồng không thể làm gì chỉ giương mắt nhìn anh bị đánh, tâm can đau đớn dữ dội
-Dừng lại.-Viễn đột ngột giơ tay cao ý bảo dừng tay
Ngay lặp tức bọn người kia dừng tay, lui về sau hết.
Dương Tử nằm quằn quại trên nền đất, không kêu rên, không cầu xin, chỉ nhìn về Hạ Đồng mỉm cười, ít nhất đây là chuyện anh làm tốt nhất với cô từ trước đến giờ, anh luôn làm cô đau khổ hôm nay anh sẽ bảo vệ cô, không cho cô chịu bất kì đau khổ nào.
-Dương Tử... sao anh lại ngu ngốc đến thế? Sao anh không đánh trả... anh có thể đánh trả họ mà... tôi không xứng cho anh làm thế đâu?-Hạ Đồng lắc đầu quầy quậy, nước mắt tuôn trào
-Hạ... Hạ Đồng...-Dương Tử vươn tay như muốn nắm tay cô nhưng đáng tiếc khoảng cách quá xa anh căn bản không chạm tới cô được
-Đồ ngốc... anh là đồ ngốc...-Hạ Đồng điên cuồng la hét không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay như gông kềm của Viễn
-Vẫn chưa xong đâu.
Viễn nói buông cô ra để một tên đàn em giữ chặt cô, sau đó bước từng bước về phía Dương Tử.
-Mày có biết tao chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi không?-Viễn đứng trước mặt Dương Tử cười khỉnh
-Chậc, thật không ngờ mày cũng có ngày này, thật là tội nghiệp, so với chuyện mày làm với tao thì bây nhiêu thấm thía gì?-Viễn nói xong, giơ cao chân đá Dương Tử một cái
Dương Tử bị đá chỉ nhăn mặt, tay siết chặt chịu đựng, anh thề nếu cho anh có cơ hội anh chắc chắn để tên Viễn sống không bằng chết.
-Haizz... mày luôn xem tao như cặn bã, vậy thì mày xem cặn bã là thế nào.-Viễn xoay cười, sau đó nhanh như thoắt cầm chiếc ghế gần đó, lại quay người giơ cao chiếc ghế gỗ lên
-Không...
Hạ Đồng thấy cảnh trước mặt hét lên, sau đó liều mạng cắn vào tay tên giữ mình, hắn bất ngờ bị cô cắn nên buông cô ra, nhân cơ hội Hạ Đồng thoát khỏi tay hắn liền không nghĩ nhiều chạy về Dương Tử.
_Rầm...
Một tiếng vang lớn vang lên khắp căn phòng, Dương Tử ánh mắt trân trân nhìn người phía trên mình, tất cả đều im lặng, ngay cả Viễn cũng chết đứng.
Không đau... không đau tí nào... không đau bằng cảm giác nhìn anh vì mình mà chịu nhục nhã... không đau tí nào...
-Hạ Đồng...-Dương Tử gầm lên gọi tên cô, sau đó đỡ cô vào lòng mình
-Sao lại đỡ cho anh? Em không được xảy ra chuyện, anh chưa cho phép em đi lúc này... làm ơn...
Dương Tử ôm cô trong lòng mình, lo sợ mà cả tay run rẩy, bàn tay dính máu của anh nay dính thêm máu của cô, như hòa làm một.
-Như thế này... còn không đau bằng cảm giác... nhìn anh bị bọn họ lăng nhục... xin lỗi... là em làm vướng bận...-Hạ Đồng thở từng đợt yếu ớt, cơ thể cô như mất hết sinh khí, yếu ớt chống chọi
-Anh không cho em rời xa anh... anh vẫn còn sống nên em phải tiếp tục chịu đựng, nếu có chết cũng là anh chết trước em...-Dương Tử ghì chặt cô trong lòng, lời nói phát ra từ tận đáy lòng
-Dương Tử... Dương Tử... em có một câu rất muốn nói với anh... rất lâu rồi... em... em yêu anh... rất yêu...
Hạ Đồng như nói ra câu này rất mãn nguyện, sau đó chạm bàn tay dính đầy máu của mình vào má anh, không chịu nổi nữa mà ngất đi.
Đáng lẽ nghe ba từ này miệng cô nói ra anh sẽ rất hạnh phúc nhưng mà ngược lại, tim anh đau thắt, đau như bị bóp nát, đau như bị ai đó xé tan nó đi, đau như có hàng vạn hàng nghìn con dao nhọn đâm thủng.
-Hạ Đồng...
Giữa ranh giới sống và chết, cuối cùng anh cũng nghe được ba tiếng "Em yêu anh" từ cô.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com