Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107: Ko thích
Sáng hôm sau khi nắng mai rọi vào phòng Đỗ Minh từ từ tỉnh dậy thấy mình đang nằm gối lên tay của Trần Đạt
Cô bất giác ko nhịn đc mà nhìn lâu hơn một tí lúc này Trần Đạt mở mắt tỉnh dậy hỏi
- Em nhìn đủ chưa
Cô thấy Trần Đạt đã tỉnh dậy nên hốt hoảng hỏi
- Anh dậy từ lúc nào vậy
- Em cứ nhìn chằm chằm anh như thế thì sao mà ngủ đc ( Trần Đạt nói)
Cô xấu hổ ko biết nói gì nữa nên vội vàng ngồi dậy lấy lí do ko muốn để mọi người chờ
Anh ko cho cô đc như ý muốn kéo tay cô để cô tiếp tục gối lên tay mình rồi ôm cô vào lòng nói
- Em yên tâm đi Trần Hùng ko để chị Đỗ Phương dậy sớm vậy đâu
Sau ngày nghỉ đầy thư giãn cũng phải trở về cuộc sống hàng ngày
Mọi chuyện diễn ra rất bình thường cho đến một ngày khi mọi người đang cùng nhau đi ăn trong một nhà hàng sang trọng thì Lục Tuyết cũng bước vào vừa nhìn thấy ả ta mắt phải của Đỗ Phương đã giựt liên tục Lục Tuyết ra vẻ ngạc nhiên vộ chạy đến cái bàn họ đang ngồi nói
- Chúng ta có duyên thật đấy ko ngờ tùy tiện đi ăn thôi cũng có thể gặp đc mọi người
- Ko biết có phải là trùng hợp ko cô cứ như là âm hồn ko tan theo dõi chúng tôi ấy ( Đỗ Phương nói)
Mọi người nghe Đỗ Phương nói vậy thì cười thầm riêng Lục Tuyết thì cứng họng ko biết phải nói thế nào nhưng chân cũng ko đứng dậy mà cứ ngồi lì ở đấy Đỗ Minh cũng lịch sự nói
- Nếu chị đã đến rồi thì chi bằng chúng ta ăn chung đi
Khi món ăn đc mang lên Lục Tuyết ra vẻ gắp cho Trần Đạt một miếng cá rồi nói
- Em nhớ trước anh thích ăn cá lắm để em gắp cho ăn
Trần Đạt thấy miếng cá đặt trong bát liền lập tức gắp ra rồi nói
- Tôi trước giờ ko thích ăn cá và cũng ko thích người gắp cho tôi miếng cá này
Lục Tuyết lúc này bối rối rồi nói
- Chắc là em nhớ nhầm
- Đúng rồi quan hệ với quá nhiều người làm sao mà nhớ hết sở thích từng người đc nhầm lẫn một tí cũng là chuyện bình thường ( Đỗ Phương nói)
Lục Tuyết nghe vậy thì tức đỏ cả mặt ko biết phải trả lời lại thế nào đang bình yên ăn đc một lúc thì Lục Tuyết lại ra vẻ tốt bụng rót rượu vang cho Đỗ Minh. Cô ta cũng ko rót đang hoàng cố tình là đổ ra người Đỗ Minh mà hôm nay cô ấy mặc cái váy trắng làm đổ rượu vang đỏ lên màu loang loang lỗ lỗ nhìn thật là thảm thương Lục Tuyết thấy vậy vội nói
- Chị xin lỗi em chị ko cố ý tại tay chị run quá
Đỗ Minh do quá hiền nên chỉ cười cho qua chuyện bữa tối hôm nay có cả hai đứa nhỏ cùng đi nữa Đỗ Dũng thấy vậy thì ra hiệu cho Đỗ Đoan, cô bé hiểu ý cầm chai rượu bên cạnh mình giơ lên nói
- Lần trước chúng ta gặp nhau ở bãi biển cũng ko có cơ hội chào hỏi nhiều nên hôm nay gặp nhau ở đây con rót giúp cô Lục Tuyết một ly coi như chào hỏi
Lục Tuyết cũng ko suy nghĩ nhiều cứ để cho Đỗ Đoan rót vì cô ta nghĩ một đứa bé thì có thể làm gì chứ
Đỗ Đoan cầm chai rượu rốt vào ly của Lục Tuyết nhưng cô bé lại cố tính rót ra ngoài để đổ vào người Lục Tuyết nhưng là đổ từ trên cổ xuống, cô ta bị đổ như vậy nên nói
- Mày làm cái gì vậy
- Con xin lỗi vì chai rượu này nặng quá nên con rót chậc cô đừng trách con ( Đỗ Đoan tỏ vẻ đáng thương nói)
Lục Tuyết bị rượu vang đổ từ trên cổ xuống nên người ướt nhẹm nhìn ghê vô cùng
Cô bất giác ko nhịn đc mà nhìn lâu hơn một tí lúc này Trần Đạt mở mắt tỉnh dậy hỏi
- Em nhìn đủ chưa
Cô thấy Trần Đạt đã tỉnh dậy nên hốt hoảng hỏi
- Anh dậy từ lúc nào vậy
- Em cứ nhìn chằm chằm anh như thế thì sao mà ngủ đc ( Trần Đạt nói)
Cô xấu hổ ko biết nói gì nữa nên vội vàng ngồi dậy lấy lí do ko muốn để mọi người chờ
Anh ko cho cô đc như ý muốn kéo tay cô để cô tiếp tục gối lên tay mình rồi ôm cô vào lòng nói
- Em yên tâm đi Trần Hùng ko để chị Đỗ Phương dậy sớm vậy đâu
Sau ngày nghỉ đầy thư giãn cũng phải trở về cuộc sống hàng ngày
Mọi chuyện diễn ra rất bình thường cho đến một ngày khi mọi người đang cùng nhau đi ăn trong một nhà hàng sang trọng thì Lục Tuyết cũng bước vào vừa nhìn thấy ả ta mắt phải của Đỗ Phương đã giựt liên tục Lục Tuyết ra vẻ ngạc nhiên vộ chạy đến cái bàn họ đang ngồi nói
- Chúng ta có duyên thật đấy ko ngờ tùy tiện đi ăn thôi cũng có thể gặp đc mọi người
- Ko biết có phải là trùng hợp ko cô cứ như là âm hồn ko tan theo dõi chúng tôi ấy ( Đỗ Phương nói)
Mọi người nghe Đỗ Phương nói vậy thì cười thầm riêng Lục Tuyết thì cứng họng ko biết phải nói thế nào nhưng chân cũng ko đứng dậy mà cứ ngồi lì ở đấy Đỗ Minh cũng lịch sự nói
- Nếu chị đã đến rồi thì chi bằng chúng ta ăn chung đi
Khi món ăn đc mang lên Lục Tuyết ra vẻ gắp cho Trần Đạt một miếng cá rồi nói
- Em nhớ trước anh thích ăn cá lắm để em gắp cho ăn
Trần Đạt thấy miếng cá đặt trong bát liền lập tức gắp ra rồi nói
- Tôi trước giờ ko thích ăn cá và cũng ko thích người gắp cho tôi miếng cá này
Lục Tuyết lúc này bối rối rồi nói
- Chắc là em nhớ nhầm
- Đúng rồi quan hệ với quá nhiều người làm sao mà nhớ hết sở thích từng người đc nhầm lẫn một tí cũng là chuyện bình thường ( Đỗ Phương nói)
Lục Tuyết nghe vậy thì tức đỏ cả mặt ko biết phải trả lời lại thế nào đang bình yên ăn đc một lúc thì Lục Tuyết lại ra vẻ tốt bụng rót rượu vang cho Đỗ Minh. Cô ta cũng ko rót đang hoàng cố tình là đổ ra người Đỗ Minh mà hôm nay cô ấy mặc cái váy trắng làm đổ rượu vang đỏ lên màu loang loang lỗ lỗ nhìn thật là thảm thương Lục Tuyết thấy vậy vội nói
- Chị xin lỗi em chị ko cố ý tại tay chị run quá
Đỗ Minh do quá hiền nên chỉ cười cho qua chuyện bữa tối hôm nay có cả hai đứa nhỏ cùng đi nữa Đỗ Dũng thấy vậy thì ra hiệu cho Đỗ Đoan, cô bé hiểu ý cầm chai rượu bên cạnh mình giơ lên nói
- Lần trước chúng ta gặp nhau ở bãi biển cũng ko có cơ hội chào hỏi nhiều nên hôm nay gặp nhau ở đây con rót giúp cô Lục Tuyết một ly coi như chào hỏi
Lục Tuyết cũng ko suy nghĩ nhiều cứ để cho Đỗ Đoan rót vì cô ta nghĩ một đứa bé thì có thể làm gì chứ
Đỗ Đoan cầm chai rượu rốt vào ly của Lục Tuyết nhưng cô bé lại cố tính rót ra ngoài để đổ vào người Lục Tuyết nhưng là đổ từ trên cổ xuống, cô ta bị đổ như vậy nên nói
- Mày làm cái gì vậy
- Con xin lỗi vì chai rượu này nặng quá nên con rót chậc cô đừng trách con ( Đỗ Đoan tỏ vẻ đáng thương nói)
Lục Tuyết bị rượu vang đổ từ trên cổ xuống nên người ướt nhẹm nhìn ghê vô cùng