Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106: Lời xin lỗi
Sau khi Đỗ Phương đi ra Trần Đạt đi đến bên cạnh giường Đỗ Minh cô quay sang 1 bên ko nhìn vào mặt anh rồi nói
- Anh còn qua đây làm gì sao ko qua lo cho Lục Tuyết đi
- Anh xin lỗi vì lúc nãy anh ko để ý cảm nhận của em ( Trần Đạt thành khẩn)
Cô vẫn chưa thể nào quên chuyện lúc nãy nên xuống giường đi ra phía cửa quay lưng lại Trần Đạt nói
- Nếu ai ko biết còn tưởng anh và cô ta là một cặp đấy
- Anh xin lỗi anh biết là mình sai rồi
Trần Đạt cũng vội đi theo Đỗ Minh vội vàng xin lỗi mong cô tha thứ nhưng cô lại hất tay anh cùng lúc đó bao nhiêu thứ cô dồn nén cô cũng giải thoát cho nó
- Anh nhìn anh Trần Hùng đi có khi nào anh ấy quên chị Đỗ Phương như vậy ko đã yêu nhau thì cái gì người đầu tiên mình nhớ là người yêu mình chứ ko phải là người ko liên quan đến
Sau khi nói xong cô bật khóc nức nở anh nhìn cô như vậy rất đau lòng anh biết lần này anh đã làm cô tổn thương ko ít
Anh ôm lấy cô vào lòng lần này cô ko đẩy anh ra nữa mà bật khóc nức nở trong lồng ngực anh, anh vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô rồi nói
- Anh xin lỗi vì lần này đã làm đau lòng em nói đúng khi yêu nhau thì ai cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho đối phương
Anh nói xong thì tâm tình cô cũng bình tĩnh hơn lúc này ko hiểu vì sao anh đẩy cô vào tường một tay ôm chặt lấy eo cô còn tay còn lại vòng ra sau đầu để đầu cô lên tay anh sẽ ko đâu
Anh cúi xuống cho cô một nụ hôn sâu nhưng đẩu chỉ dừng lại ở đó những chuyện tiếp theo thì chắc ai cũng biết
Đỗ Phương đi ra ngoài định là hôm nay ngủ cùng hai đứa nhỏ vì đến bây giờ mà Trần Đạt ko bực mình chạy ra thì có lẽ đã ổn rồi
Cô đi xuống bãi biển nghe tiếng gió và tiếng sóng biển từ ngoài khơi đổ vào đất liền thì từ đằng sau một chiếc áo khoác đc đặt lên vai cô
Cô đang thất thần nhìn ra bờ biển xa xăm thì chiếc áo khoác đặt lên vai cô khiên cô giật mình mà quay lại Trần Hùng đứng ở đằng sau anh hỏi cô
- Em đang nghĩ gì mà thơ thẫn vậy
- Em đang nghĩ chuyện tình cảm của Đỗ Minh và Trần Đạt liệu trụ đc bao lâu ( Đỗ Phương nói)
Trần Hùng vòng tay ôm lấy eo của cô gục đầu vào vai cô rồi nói
- Tại sao em lại nghĩ vậy
- Anh thấy đấy chỉ là một Lục Tuyết thôi mà chúng nó đã có một lỗ hổng lớn vậy rồi ( Đỗ Phương nói)
- Chuyện của tụi nó anh biết chắc em cũng chẳng đứng nhìn ko ( Trần Hùng nói)
- Nói thì như vậy thôi chứ mấu chốt vẫn nằm ở bọn nó ( Đỗ Phương nói)
- Chuyện của tụi nó để tụi nó tự giải quyết đi giờ thì lên thôi ở dưới này tối lạnh lắm đấy ( Trần Hùng an ủi Đỗ Phương)
Anh và cô cùng đi lên cô vào phòng của 2 đứa nhỏ thì thấy 2 đứa đã ngủ cô nhẹ nhàng vén tóc đang vương ở trên mặt của Đỗ Đoan
Anh hỏi nhỏ cô
- Hôm nay em định ngủ ở đây sao
- Chứ ko thì ngủ ở đâu nữa Trần Đạt đang ở cũng Đỗ Minh rồi ( Đỗ Phương nói)
Anh hơi tức giận khi nghe cô nói như thế anh lôi tay cô qua phòng của mình sau khi đóng cửa lại anh đã ép cô vào cửa và hôn cô, Đỗ Phương chưa hiểu chuyện gì liền đẩy anh ra hỏi
- Anh bị làm sao vậy
- Em còn ko biết hay sao
Sau khi dứt lời anh lại vẫn tiếp hôn cô nụ hôn sâu làm cho cô ko thở đc và cơ thể cô cũng bắt đầu mềm nhũn và chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi
- Anh còn qua đây làm gì sao ko qua lo cho Lục Tuyết đi
- Anh xin lỗi vì lúc nãy anh ko để ý cảm nhận của em ( Trần Đạt thành khẩn)
Cô vẫn chưa thể nào quên chuyện lúc nãy nên xuống giường đi ra phía cửa quay lưng lại Trần Đạt nói
- Nếu ai ko biết còn tưởng anh và cô ta là một cặp đấy
- Anh xin lỗi anh biết là mình sai rồi
Trần Đạt cũng vội đi theo Đỗ Minh vội vàng xin lỗi mong cô tha thứ nhưng cô lại hất tay anh cùng lúc đó bao nhiêu thứ cô dồn nén cô cũng giải thoát cho nó
- Anh nhìn anh Trần Hùng đi có khi nào anh ấy quên chị Đỗ Phương như vậy ko đã yêu nhau thì cái gì người đầu tiên mình nhớ là người yêu mình chứ ko phải là người ko liên quan đến
Sau khi nói xong cô bật khóc nức nở anh nhìn cô như vậy rất đau lòng anh biết lần này anh đã làm cô tổn thương ko ít
Anh ôm lấy cô vào lòng lần này cô ko đẩy anh ra nữa mà bật khóc nức nở trong lồng ngực anh, anh vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô rồi nói
- Anh xin lỗi vì lần này đã làm đau lòng em nói đúng khi yêu nhau thì ai cũng muốn dành những thứ tốt nhất cho đối phương
Anh nói xong thì tâm tình cô cũng bình tĩnh hơn lúc này ko hiểu vì sao anh đẩy cô vào tường một tay ôm chặt lấy eo cô còn tay còn lại vòng ra sau đầu để đầu cô lên tay anh sẽ ko đâu
Anh cúi xuống cho cô một nụ hôn sâu nhưng đẩu chỉ dừng lại ở đó những chuyện tiếp theo thì chắc ai cũng biết
Đỗ Phương đi ra ngoài định là hôm nay ngủ cùng hai đứa nhỏ vì đến bây giờ mà Trần Đạt ko bực mình chạy ra thì có lẽ đã ổn rồi
Cô đi xuống bãi biển nghe tiếng gió và tiếng sóng biển từ ngoài khơi đổ vào đất liền thì từ đằng sau một chiếc áo khoác đc đặt lên vai cô
Cô đang thất thần nhìn ra bờ biển xa xăm thì chiếc áo khoác đặt lên vai cô khiên cô giật mình mà quay lại Trần Hùng đứng ở đằng sau anh hỏi cô
- Em đang nghĩ gì mà thơ thẫn vậy
- Em đang nghĩ chuyện tình cảm của Đỗ Minh và Trần Đạt liệu trụ đc bao lâu ( Đỗ Phương nói)
Trần Hùng vòng tay ôm lấy eo của cô gục đầu vào vai cô rồi nói
- Tại sao em lại nghĩ vậy
- Anh thấy đấy chỉ là một Lục Tuyết thôi mà chúng nó đã có một lỗ hổng lớn vậy rồi ( Đỗ Phương nói)
- Chuyện của tụi nó anh biết chắc em cũng chẳng đứng nhìn ko ( Trần Hùng nói)
- Nói thì như vậy thôi chứ mấu chốt vẫn nằm ở bọn nó ( Đỗ Phương nói)
- Chuyện của tụi nó để tụi nó tự giải quyết đi giờ thì lên thôi ở dưới này tối lạnh lắm đấy ( Trần Hùng an ủi Đỗ Phương)
Anh và cô cùng đi lên cô vào phòng của 2 đứa nhỏ thì thấy 2 đứa đã ngủ cô nhẹ nhàng vén tóc đang vương ở trên mặt của Đỗ Đoan
Anh hỏi nhỏ cô
- Hôm nay em định ngủ ở đây sao
- Chứ ko thì ngủ ở đâu nữa Trần Đạt đang ở cũng Đỗ Minh rồi ( Đỗ Phương nói)
Anh hơi tức giận khi nghe cô nói như thế anh lôi tay cô qua phòng của mình sau khi đóng cửa lại anh đã ép cô vào cửa và hôn cô, Đỗ Phương chưa hiểu chuyện gì liền đẩy anh ra hỏi
- Anh bị làm sao vậy
- Em còn ko biết hay sao
Sau khi dứt lời anh lại vẫn tiếp hôn cô nụ hôn sâu làm cho cô ko thở đc và cơ thể cô cũng bắt đầu mềm nhũn và chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi