Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Vũ Mục An rời khỏi Vũ Trạch và anh đã đi đến bệnh viện, Mục An muốn nhìn thấy người con gái anh yêu... Người con gái anh bất chấp tất cả để yêu, nhưng nó không có kết quả. Khi bước đứng trước cửa phòng bệnh của cô, Mục An đã nhìn thấy Nhược Uyển, trên gương mặt của cô có nét cười... Người bên cạnh cô lại là Khang Tố Tố và Hàng Hạo, Mục An nhìn vào... Thật sự, chỉ khi cô cười thì cô mới là tỏa sáng nhất
Còn Diên Ngư, sau khi Mục An rời khỏi thì cô nàng cũng đã đi theo anh, đứng từ xa nhìn người đàn ông mà mình thầm yêu mến không biết bao nhiêu năm qua. Lại lủi thủi đứng bên ngoài nhìn người con gái khác, trái tim của Diên Ngư cũng là trái tim của một người, cô cũng biết đau. Có lẽ... Đoạn tình cảm này, cô sớm nên buông bỏ... Nghĩ như vậy, Diên Ngư cười chua chát rồi xoay người bỏ đi.
Còn Mục An, anh dường như không biết rằng phía sau lưng anh còn đang có một người con gái khác cũng đang đau lòng, cũng thống khổ, cũng muốn bất chấp tất cả để bên cạnh anh, nhưng anh không biết... Trong mắt anh hiện tại chỉ có một mình Trang Nhược Uyển, trong trái tim anh cũng chỉ ngự trị một hình bóng của Trang Nhược Uyển... Nhưng mà, Nhược Uyển mãi mãi cũng không thể thuộc về anh
Mục An có chút sững sờ khi Nhược Uyển phát hiện ra mình đang đứng ở ngoài, Mục An cố gượng gạo nở một nụ cười... Định bước vào
Nhưng...
Nhưng mà Nhược Uyển lại lạnh lẽo lên tiếng
- Trang Nhược Uyển này không chào đón Vũ gia ở đây. Hàng Hạo, tiễn anh ta đi.
- Tiểu Uyển... Em nghe anh nói một câu thôi. Vũ gia không thể hãm hại em, dù sao đi nữa đứa bé cũng là máu mủ của Vũ gia.... Làm sao anh hai có thể không cần nó....
- Máu mủ của Vũ gia thì sao chứ? Nó là con tôi! Là ruột thịt của tôi. Trong mấy ngày nay tôi chỉ ở Vũ gia của các người, chẳng lẽ bản thân tôi lại hạ thuốc hại chết con ruột của mình?
Nhược Uyển dường như sắp kích động. Nhưng may mắn là bên cạnh cô vẫn còn người bạn thân là Khang Tố Tố, còn có người hết lòng bảo vệ cô là Hàng Hạo. Khi nhìn thấy cô sắp phát điên thì Khang Tố Tố đã nhanh chóng đưa Vũ Mục An cách xa ra một chút, Tố Tố nói
- Nhị thiếu, bây giờ anh nên nói với Vũ Dạ Triệt nhanh chóng tìm ra hung thủ để nói rõ với Tiểu Ái, như vậy còn có ích hơn là anh đến đây thăm Tiểu Ái
- Tôi chỉ muốn chắc chắn cô ấy đang hồi phục.
- Nhị thiếu, tôi nói ra đây có lẽ sẽ khiến anh đau lòng. Nhưng, nếu như Tiểu Ái không thể thành với Vũ Dạ Triệt, thì cũng không đến lượt anh. Nhị thiếu, vì sao anh không xem xung quanh anh cũng đang có một người khác.
Khang Tố Tố nói xong liền quay trở về phòng bệnh của Nhược Uyển để lại Mục An ngây người. Ý tứ của Khang Tố Tố rất rõ ràng, cho dù Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt không thành thì vẫn còn Hàng Hạo... Đúng là Vũ Mục An đúng là không có cơ hội... Nhưng mà... Người bên cạnh... Người bên cạnh... Diên Ngư? Diên Ngư... Đúng rồi... Diên Ngư, lúc nảy cô ấy còn cùng anh về Vũ Trạch... Sau đó, Mục An vì tức giận với Vũ Dạ Triệt mà bỏ quên Diên Ngư...
Nghĩ đến, Mục An liền lấy điện thoại ra gọi cho Diên Ngư. Nhưng mà cô nàng không bắt máy...
[........................]
Còn về Diên Ngư, một mình cô thẩn thờ rời khỏi bệnh viện, cô còn tự mình bắt taxi, trở về khách sạn. Người lái taxi cũng là người đã có tuổi, nhìn thấy Diên Ngư thẩn thờ nhìn ra ngoài thì ông ta cũng có ý tốt hỏi thăm
- Vị tiểu thư, hình như cô có việc gì đó không vui?
Diên Ngư khẽ gật đầu.
- Chẳng lẽ tên khốn nào đó làm cô mang thai rồi lại không nhận?
Diên Ngư cười nhẹ lắc đầu
- Tiểu thư, nếu như cô từ bệnh viện đi ra, gương mặt lại thất thần như vậy. Không lẽ người cô yêu đang đau lòng vì người con gái khác?
Diên Ngư ngây người một chút, rồi chậm rãi gật đầu. Cô không ngờ người khác lại dễ đoán tâm tình của cô như vậy. Cô đau lòng? Đúng rồi.... Ngực trái của cô đau quá, nó nhói lên từng cái một, như là có nhiều cây kim đang thay phiên nhau đâm vào. Diên Ngư đưa tay lên ngực trái, rồi nở một nụ cười chua chát
- Tiểu thư, nếu như người ta không trân trọng cô... Thì cô cũng không nên hi sinh cả tuổi xuân của mình. Người nam có rất nhiều thời gian, họ có thể cho đi nhưng họ có thể lấy lại. Riêng người con gái, nếu thanh xuân như mất đi rồi sẽ không lấy lại được nữa.
- Tôi và anh ấy quen biết nhau 20 năm, tôi yêu anh ấy 10 năm, ở bên cạnh ấy 8 năm.... Cũng không bằng một người con gái mới xuất hiện 3 năm.... Tình cảm của tôi, thanh xuân của tôi đều hướng về anh ấy... Nhưng anh ấy lại hướng đến người con gái khác. Nhưng mà, người con gái đó cũng không hề yêu anh ấy như anh ấy yêu người ta. Tôi ngu ngốc lắm đúng không?
- Tình yêu là sự ích kỉ và dại khờ, chỉ là cô yêu quá điên cuồng. Nhưng tôi tin là sau tất cả... Cô vẫn sẽ có một tình yêu đẹp.
Diên Ngư mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, khi đến khách sạn, Diên Ngư chưa kịp đi lên phòng thì Diên Mỹ đã đứng trước đó. Cô ta hung hăng nhìn Diên Ngư, rồi ra tay đánh cô một cái "CHÁT"
- Tiểu Mỹ... Em..
- Diên Ngư! Tôi đã nói với chị bao nhiêu lần rồi? Sao con người của chị lại ngu ngốc như vậy? Suốt ngày chỉ đi quanh quẩn lấy Vũ Mục An, cuối cùng lại để anh ta dùng một dao đâm vào tim. Diên Ngư, cuối cùng chị có xem lời nói của cha mẹ có trọng lượng hay không!
- Tiểu Mỹ... Em đi theo chị.
Diên Ngư nói xong liền kéo Diên Mỹ trở về phòng. Nhiều người ở ngoài sảnh có chút kinh ngạc nhìn, hai vị tiểu thư nhà họ Diên lại gây nhau ngay tại sảnh chính?
Còn Diên Ngư, sau khi Mục An rời khỏi thì cô nàng cũng đã đi theo anh, đứng từ xa nhìn người đàn ông mà mình thầm yêu mến không biết bao nhiêu năm qua. Lại lủi thủi đứng bên ngoài nhìn người con gái khác, trái tim của Diên Ngư cũng là trái tim của một người, cô cũng biết đau. Có lẽ... Đoạn tình cảm này, cô sớm nên buông bỏ... Nghĩ như vậy, Diên Ngư cười chua chát rồi xoay người bỏ đi.
Còn Mục An, anh dường như không biết rằng phía sau lưng anh còn đang có một người con gái khác cũng đang đau lòng, cũng thống khổ, cũng muốn bất chấp tất cả để bên cạnh anh, nhưng anh không biết... Trong mắt anh hiện tại chỉ có một mình Trang Nhược Uyển, trong trái tim anh cũng chỉ ngự trị một hình bóng của Trang Nhược Uyển... Nhưng mà, Nhược Uyển mãi mãi cũng không thể thuộc về anh
Mục An có chút sững sờ khi Nhược Uyển phát hiện ra mình đang đứng ở ngoài, Mục An cố gượng gạo nở một nụ cười... Định bước vào
Nhưng...
Nhưng mà Nhược Uyển lại lạnh lẽo lên tiếng
- Trang Nhược Uyển này không chào đón Vũ gia ở đây. Hàng Hạo, tiễn anh ta đi.
- Tiểu Uyển... Em nghe anh nói một câu thôi. Vũ gia không thể hãm hại em, dù sao đi nữa đứa bé cũng là máu mủ của Vũ gia.... Làm sao anh hai có thể không cần nó....
- Máu mủ của Vũ gia thì sao chứ? Nó là con tôi! Là ruột thịt của tôi. Trong mấy ngày nay tôi chỉ ở Vũ gia của các người, chẳng lẽ bản thân tôi lại hạ thuốc hại chết con ruột của mình?
Nhược Uyển dường như sắp kích động. Nhưng may mắn là bên cạnh cô vẫn còn người bạn thân là Khang Tố Tố, còn có người hết lòng bảo vệ cô là Hàng Hạo. Khi nhìn thấy cô sắp phát điên thì Khang Tố Tố đã nhanh chóng đưa Vũ Mục An cách xa ra một chút, Tố Tố nói
- Nhị thiếu, bây giờ anh nên nói với Vũ Dạ Triệt nhanh chóng tìm ra hung thủ để nói rõ với Tiểu Ái, như vậy còn có ích hơn là anh đến đây thăm Tiểu Ái
- Tôi chỉ muốn chắc chắn cô ấy đang hồi phục.
- Nhị thiếu, tôi nói ra đây có lẽ sẽ khiến anh đau lòng. Nhưng, nếu như Tiểu Ái không thể thành với Vũ Dạ Triệt, thì cũng không đến lượt anh. Nhị thiếu, vì sao anh không xem xung quanh anh cũng đang có một người khác.
Khang Tố Tố nói xong liền quay trở về phòng bệnh của Nhược Uyển để lại Mục An ngây người. Ý tứ của Khang Tố Tố rất rõ ràng, cho dù Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt không thành thì vẫn còn Hàng Hạo... Đúng là Vũ Mục An đúng là không có cơ hội... Nhưng mà... Người bên cạnh... Người bên cạnh... Diên Ngư? Diên Ngư... Đúng rồi... Diên Ngư, lúc nảy cô ấy còn cùng anh về Vũ Trạch... Sau đó, Mục An vì tức giận với Vũ Dạ Triệt mà bỏ quên Diên Ngư...
Nghĩ đến, Mục An liền lấy điện thoại ra gọi cho Diên Ngư. Nhưng mà cô nàng không bắt máy...
[........................]
Còn về Diên Ngư, một mình cô thẩn thờ rời khỏi bệnh viện, cô còn tự mình bắt taxi, trở về khách sạn. Người lái taxi cũng là người đã có tuổi, nhìn thấy Diên Ngư thẩn thờ nhìn ra ngoài thì ông ta cũng có ý tốt hỏi thăm
- Vị tiểu thư, hình như cô có việc gì đó không vui?
Diên Ngư khẽ gật đầu.
- Chẳng lẽ tên khốn nào đó làm cô mang thai rồi lại không nhận?
Diên Ngư cười nhẹ lắc đầu
- Tiểu thư, nếu như cô từ bệnh viện đi ra, gương mặt lại thất thần như vậy. Không lẽ người cô yêu đang đau lòng vì người con gái khác?
Diên Ngư ngây người một chút, rồi chậm rãi gật đầu. Cô không ngờ người khác lại dễ đoán tâm tình của cô như vậy. Cô đau lòng? Đúng rồi.... Ngực trái của cô đau quá, nó nhói lên từng cái một, như là có nhiều cây kim đang thay phiên nhau đâm vào. Diên Ngư đưa tay lên ngực trái, rồi nở một nụ cười chua chát
- Tiểu thư, nếu như người ta không trân trọng cô... Thì cô cũng không nên hi sinh cả tuổi xuân của mình. Người nam có rất nhiều thời gian, họ có thể cho đi nhưng họ có thể lấy lại. Riêng người con gái, nếu thanh xuân như mất đi rồi sẽ không lấy lại được nữa.
- Tôi và anh ấy quen biết nhau 20 năm, tôi yêu anh ấy 10 năm, ở bên cạnh ấy 8 năm.... Cũng không bằng một người con gái mới xuất hiện 3 năm.... Tình cảm của tôi, thanh xuân của tôi đều hướng về anh ấy... Nhưng anh ấy lại hướng đến người con gái khác. Nhưng mà, người con gái đó cũng không hề yêu anh ấy như anh ấy yêu người ta. Tôi ngu ngốc lắm đúng không?
- Tình yêu là sự ích kỉ và dại khờ, chỉ là cô yêu quá điên cuồng. Nhưng tôi tin là sau tất cả... Cô vẫn sẽ có một tình yêu đẹp.
Diên Ngư mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, khi đến khách sạn, Diên Ngư chưa kịp đi lên phòng thì Diên Mỹ đã đứng trước đó. Cô ta hung hăng nhìn Diên Ngư, rồi ra tay đánh cô một cái "CHÁT"
- Tiểu Mỹ... Em..
- Diên Ngư! Tôi đã nói với chị bao nhiêu lần rồi? Sao con người của chị lại ngu ngốc như vậy? Suốt ngày chỉ đi quanh quẩn lấy Vũ Mục An, cuối cùng lại để anh ta dùng một dao đâm vào tim. Diên Ngư, cuối cùng chị có xem lời nói của cha mẹ có trọng lượng hay không!
- Tiểu Mỹ... Em đi theo chị.
Diên Ngư nói xong liền kéo Diên Mỹ trở về phòng. Nhiều người ở ngoài sảnh có chút kinh ngạc nhìn, hai vị tiểu thư nhà họ Diên lại gây nhau ngay tại sảnh chính?