Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Thành phố G giữa hè, mặt trời chói chang.
An Đình Đình chần chừ đứng trước cửa cục dân chính, tuy thời tiết nóng bức nhưng cô lại cảm thấy cả người lạnh như đang ngâm trong nước đá.
Bởi vì cô sắp gả đi làm vợ của một kẻ ngốc.
Công ty của cha nuôi ở bên bờ vực phá sản chỉ sau một đêm, những người đến đòi nợ khiến cả nhà họ An lâm vào cảnh ngột ngạt, khốn cùng. Cha nuôi tuyệt vọng chuẩn bị bán cô sang Ấn Độ làm gái mại ***.
Nếu không phải Mặc Diệu Dương đột nhiên xuất hiện, mang theo sính lễ ba mươi tỷ mai mối cho người anh ngốc của anh thì chỉ e hiện tại cô đã lành ít dữ nhiều.
Nhà họ Mặc, thế gia tài phiệt đứng đầu thành phố G. Doanh nghiệp gia đình có liên quan đến chính trị, quân sự và cả kinh doanh. Một dòng họ giàu có với hàng trăm năm lịch sử này đã nắm giữ hơn phân nửa mạch máu kinh tế của thành phố G.
Không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn bước vào cửa nhà họ Mặc để từ nay về sau một đời không phải lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng ông trời rất công bằng.
Mặc Diệu Dương như một vị thiên chi kiêu tử, nghe đồn anh không gần nữ sắc là vì có bệnh không tiện nói ra, không thể làm chuyện ấy! Đây là điều thứ nhất, còn điều thứ hai là anh của anh ta chỉ số IQ chỉ như một đứa trẻ sáu tuổi.
Mà hôm nay, người mà An Đình Đình gả cho là người anh ngốc ngếch-Mặc Diệu Phong đó.
Một chiếc xe ô tô màu đen tiến vào tầm mắt của cô, An Đình Đình nhíu mi nhìn, chỉ thấy có hai bóng dáng một trước một sau bước từ trên xe xuống.
Người đi trước mặc một bộ âu phục thủ công của Ý, chiếc quần duỗi thẳng ôm lấy đôi chân thon dài của người đàn ông. Tóc đen như mực, mày sắc như đao, đường nét vô cùng sắc sảo. Ngũ quan trên khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc bởi đôi tay của một danh sư. Mà đôi mắt đen u ám kia lại giống như một chiếc hồ sâu không thấy đáy, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào đó.
Người này chính là Mặc Diệu Dương! Con thứ của nhà họ Mặc. Nghe đồn tính cách của anh kỳ quái, tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, khuôn mặt lạnh như núi băng khiến người ta khiếp sợ mà lùi bước.
Một người đàn ông bình thường không thể làm chuyện ấy, quả là một điều vô cùng sỉ nhục. Tính cách kỳ quái ít gặp thì cũng chẳng có gì lạ.
Mà người đi theo phía sau là trợ lý đặc biệt của anh, Trần Hằng.
An Đình Đình cắn môi. Cô đồng ý gả đi rồi, cũng đã đến đây rồi, thì sẽ không nuốt lời. So với việc bị người cha nuôi không bằng cầm thú kia bán đi thì chăm sóc một tên ngốc còn có tôn nghiêm hơn.
Nghĩ đến điều này, lông mày đang nhíu lại của cô khẽ giãn ra, An Đình Đình bước qua bên đó.
”Cậu hai Mặc.” An Đình Đình thu lại cảm xúc phức tạp trong lòng, lễ phép chào hỏi.
Vẻ mặt người đàn ông không biểu lộ gì, lạnh lùng liếc cô một cái coi như là đáp lại.
Thái độ xa cách của Mặc Diệu Dương, An Đình Đình đã sớm đoán được, thân phận của anh cao quý thì tính cách kiêu ngạo cũng khó trách. Ngược lại Trần Hằng tỏ ra rất nhiệt tình.
Chỉ thấy hắn nở nụ cười thân thiết nói: ”Cô An, giấy tờ các thứ đã mang đủ hết chưa?”
An Đình Đình gật đầu: ”Đều đã mang đủ rồi!”
Nghe vậy, ánh mắt Trần Hằng không dừng trên người cô nữa mà mang theo ý trưng cầu nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
Sao vậy? Còn có chuyện gì ư? Lẽ nào cậu hai Mặc còn có chuyện gì muốn dặn dò?
Lúc An Đình Đình đang đầy một bụng nghi ngờ thì thấy quai hàm anh khẽ động.
Chốc lát Trần Hằng liền nở nụ cười áy náy với cô: ”Cô An, là như thế này. Trước khi lĩnh chứng, sếp của tôi hi vọng có thể ký một thỏa thuận với cô, như vậy chúng ta song phương đều có một sự ràng buộc, cô nói có đúng không?”
Thì ra là như vậy! An Đình Đình hiểu chuyện gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao, Mặc Diệu Dương cũng bỏ ba mươi tỷ để mua người chị dâu này về. Lỡ như cô chạy mất thì chẳng phải Mặc gia lỗ vốn rồi ư? Còn nói cô cũng có chuẩn bị mà đến nữa.
An Đình Đình chần chừ đứng trước cửa cục dân chính, tuy thời tiết nóng bức nhưng cô lại cảm thấy cả người lạnh như đang ngâm trong nước đá.
Bởi vì cô sắp gả đi làm vợ của một kẻ ngốc.
Công ty của cha nuôi ở bên bờ vực phá sản chỉ sau một đêm, những người đến đòi nợ khiến cả nhà họ An lâm vào cảnh ngột ngạt, khốn cùng. Cha nuôi tuyệt vọng chuẩn bị bán cô sang Ấn Độ làm gái mại ***.
Nếu không phải Mặc Diệu Dương đột nhiên xuất hiện, mang theo sính lễ ba mươi tỷ mai mối cho người anh ngốc của anh thì chỉ e hiện tại cô đã lành ít dữ nhiều.
Nhà họ Mặc, thế gia tài phiệt đứng đầu thành phố G. Doanh nghiệp gia đình có liên quan đến chính trị, quân sự và cả kinh doanh. Một dòng họ giàu có với hàng trăm năm lịch sử này đã nắm giữ hơn phân nửa mạch máu kinh tế của thành phố G.
Không biết bao nhiêu người phụ nữ muốn bước vào cửa nhà họ Mặc để từ nay về sau một đời không phải lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng ông trời rất công bằng.
Mặc Diệu Dương như một vị thiên chi kiêu tử, nghe đồn anh không gần nữ sắc là vì có bệnh không tiện nói ra, không thể làm chuyện ấy! Đây là điều thứ nhất, còn điều thứ hai là anh của anh ta chỉ số IQ chỉ như một đứa trẻ sáu tuổi.
Mà hôm nay, người mà An Đình Đình gả cho là người anh ngốc ngếch-Mặc Diệu Phong đó.
Một chiếc xe ô tô màu đen tiến vào tầm mắt của cô, An Đình Đình nhíu mi nhìn, chỉ thấy có hai bóng dáng một trước một sau bước từ trên xe xuống.
Người đi trước mặc một bộ âu phục thủ công của Ý, chiếc quần duỗi thẳng ôm lấy đôi chân thon dài của người đàn ông. Tóc đen như mực, mày sắc như đao, đường nét vô cùng sắc sảo. Ngũ quan trên khuôn mặt tuấn mỹ như được điêu khắc bởi đôi tay của một danh sư. Mà đôi mắt đen u ám kia lại giống như một chiếc hồ sâu không thấy đáy, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào đó.
Người này chính là Mặc Diệu Dương! Con thứ của nhà họ Mặc. Nghe đồn tính cách của anh kỳ quái, tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, khuôn mặt lạnh như núi băng khiến người ta khiếp sợ mà lùi bước.
Một người đàn ông bình thường không thể làm chuyện ấy, quả là một điều vô cùng sỉ nhục. Tính cách kỳ quái ít gặp thì cũng chẳng có gì lạ.
Mà người đi theo phía sau là trợ lý đặc biệt của anh, Trần Hằng.
An Đình Đình cắn môi. Cô đồng ý gả đi rồi, cũng đã đến đây rồi, thì sẽ không nuốt lời. So với việc bị người cha nuôi không bằng cầm thú kia bán đi thì chăm sóc một tên ngốc còn có tôn nghiêm hơn.
Nghĩ đến điều này, lông mày đang nhíu lại của cô khẽ giãn ra, An Đình Đình bước qua bên đó.
”Cậu hai Mặc.” An Đình Đình thu lại cảm xúc phức tạp trong lòng, lễ phép chào hỏi.
Vẻ mặt người đàn ông không biểu lộ gì, lạnh lùng liếc cô một cái coi như là đáp lại.
Thái độ xa cách của Mặc Diệu Dương, An Đình Đình đã sớm đoán được, thân phận của anh cao quý thì tính cách kiêu ngạo cũng khó trách. Ngược lại Trần Hằng tỏ ra rất nhiệt tình.
Chỉ thấy hắn nở nụ cười thân thiết nói: ”Cô An, giấy tờ các thứ đã mang đủ hết chưa?”
An Đình Đình gật đầu: ”Đều đã mang đủ rồi!”
Nghe vậy, ánh mắt Trần Hằng không dừng trên người cô nữa mà mang theo ý trưng cầu nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
Sao vậy? Còn có chuyện gì ư? Lẽ nào cậu hai Mặc còn có chuyện gì muốn dặn dò?
Lúc An Đình Đình đang đầy một bụng nghi ngờ thì thấy quai hàm anh khẽ động.
Chốc lát Trần Hằng liền nở nụ cười áy náy với cô: ”Cô An, là như thế này. Trước khi lĩnh chứng, sếp của tôi hi vọng có thể ký một thỏa thuận với cô, như vậy chúng ta song phương đều có một sự ràng buộc, cô nói có đúng không?”
Thì ra là như vậy! An Đình Đình hiểu chuyện gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Dù sao, Mặc Diệu Dương cũng bỏ ba mươi tỷ để mua người chị dâu này về. Lỡ như cô chạy mất thì chẳng phải Mặc gia lỗ vốn rồi ư? Còn nói cô cũng có chuẩn bị mà đến nữa.