Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
“Được” An Đình Đình gật đầu.
Trong phòng dành cho khách VIP, Trân Hằng mở túi văn kiện bên người, lấy ra một vài giấy tờ, hai tay đưa tới trước mặt An Đình Đình.
An Đình Đình mở ra, cẩn thận lật xem.
Điều thứ nhất: Trong thời gian hôn nhân hợp pháp, nhà gái phải tuân thủ tất cả điều kiện của bên mua.
Hai chữ “bên mua” khiến mí mắt của An Đình Đình giật giật.
Trong lúc chăm sóc chồng của mình không thể có hành vi chân trong chân ngoài, lực bất tòng tâm, tâm không cam, lòng không nguyện.
Trên thực tế nói cô là nô lệ cũng không sai.
Phải một lòng một dạ yêu chồng của mình, không được phép có sự thân mật quá mức với bất kỳ người khác giới nào ngoại trừ chồng.
Yêu ư? Ai lại yêu được một người đàn ông chưa từng gặp mặt đã kết hôn cơ chứ, huống hồ lại là một kẻ ngốc!
Gần 10 điều, từng điều từng điều vừa vô tình vừa hà khắc.
“Cô An, nếu cô không có ý kiến gì, vậy thì kí tên đi” Trần Hằng lấy ra một chiếc bút, mở nắp ra đặt vào tay cô.
Những điều kiện này tuy hà khắc, nhưng còn tốt hơn việc cô bị bán đi. Dù sao, có thể gả vào nhà họ Mặc, đã là chuyện mà rất nhiều phụ nữ trong thành phố G này mong cầu không được rồi.
An Đình Đình gật đầu: “Được”
Trần Hằng vừa nghe, trên mặt lộ ra nét thoải mái. Nhưng lời nói sau đó của An Đình Đình khiến anh ta chấn kinh.
“Tôi cũng có điều kiện, không biết cậu hai Mặc có chịu đồng ý hay không?” An Đình Đình nâng mắt lên, đôi mắt trong sáng như dòng nước mùa thu.
“Chuyện này…” Trân Hằng sửng sốt, sau đó quay đầu sang nhìn ông chủ của mình!
Trên khuôn mặt không cảm xúc của Mặc Diệu Dương xẹt qua một tia kinh ngạc.
Dường như người phụ nữ này cũng không ngu dốt, yếu đuối như lời đồn. Chẳng lẽ tin tức sai rồi? Lúc trước nhìn trúng cô là bởi vì tính cách nhẫn nhục chịu đựng, dễ dàng nắm trong tay, mà hiện tại…
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông nghiền ngẫm, nhàn nhạt đáp: “Cô nói đi.”
Đáy lòng cô như trống trận rền vang, nhưng vẻ mặt lại giả bộ trấn tĩnh, tự nhiên, bình thản nói: “Thực ra điêu kiện của tôi rất đơn giản, tôi rất thích, cũng rất vừa lòng công việc hiện tại… sau khi kết hôn cũng không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình để ở nhà làm bà chủ… ừm… chỉ đơn giản vậy thôi.”
Trân Hằng quay đầu nhìn ông chủ của mình.
Vẻ mặt ông chủ vẫn lạnh lùng như cũ. Chỉ là ở bên cạnh đã lâu, dân dân cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Lúc này tâm trạng của ông chủ không tốt lắm!
“Được!” Mặc Diệu Dương mở miệng, vẫn tích tự như kim.
Ông chủ thế mà lại đáp ứng ư? Trần Hằng khó hiểu.
Hôm nay ông chủ hình như hơi khác…
“Anh đồng ý thật à?” An Đình Đình không dám tin vào tai mình.
Cô ngồi trên ghế VIP, vì phấn khích mà hai tay xen kẽ nhau nâng lên giữ hàm mình. Thân thể tiến lên phía trước nhìn Mặc Diệu Dương.
Đôi mắt đen trắng to tròn toát lên vẻ rực rỡ, khóe mắt hơi hếch lên, đôi môi như cánh hoa hơi hé mở.
An Đình Đình thuộc loại vừa nhìn thấy đẹp, nhìn kĩ lại càng đẹp hơn, nhìn thoáng qua sẽ khiến người khác khó mà quên được. Mà giờ phút này, cô ngây ngô, rực rỡ, cả người đơn thuần như vậy nhìn Mặc Diệu Dương.
Trong phòng dành cho khách VIP, Trân Hằng mở túi văn kiện bên người, lấy ra một vài giấy tờ, hai tay đưa tới trước mặt An Đình Đình.
An Đình Đình mở ra, cẩn thận lật xem.
Điều thứ nhất: Trong thời gian hôn nhân hợp pháp, nhà gái phải tuân thủ tất cả điều kiện của bên mua.
Hai chữ “bên mua” khiến mí mắt của An Đình Đình giật giật.
Trong lúc chăm sóc chồng của mình không thể có hành vi chân trong chân ngoài, lực bất tòng tâm, tâm không cam, lòng không nguyện.
Trên thực tế nói cô là nô lệ cũng không sai.
Phải một lòng một dạ yêu chồng của mình, không được phép có sự thân mật quá mức với bất kỳ người khác giới nào ngoại trừ chồng.
Yêu ư? Ai lại yêu được một người đàn ông chưa từng gặp mặt đã kết hôn cơ chứ, huống hồ lại là một kẻ ngốc!
Gần 10 điều, từng điều từng điều vừa vô tình vừa hà khắc.
“Cô An, nếu cô không có ý kiến gì, vậy thì kí tên đi” Trần Hằng lấy ra một chiếc bút, mở nắp ra đặt vào tay cô.
Những điều kiện này tuy hà khắc, nhưng còn tốt hơn việc cô bị bán đi. Dù sao, có thể gả vào nhà họ Mặc, đã là chuyện mà rất nhiều phụ nữ trong thành phố G này mong cầu không được rồi.
An Đình Đình gật đầu: “Được”
Trần Hằng vừa nghe, trên mặt lộ ra nét thoải mái. Nhưng lời nói sau đó của An Đình Đình khiến anh ta chấn kinh.
“Tôi cũng có điều kiện, không biết cậu hai Mặc có chịu đồng ý hay không?” An Đình Đình nâng mắt lên, đôi mắt trong sáng như dòng nước mùa thu.
“Chuyện này…” Trân Hằng sửng sốt, sau đó quay đầu sang nhìn ông chủ của mình!
Trên khuôn mặt không cảm xúc của Mặc Diệu Dương xẹt qua một tia kinh ngạc.
Dường như người phụ nữ này cũng không ngu dốt, yếu đuối như lời đồn. Chẳng lẽ tin tức sai rồi? Lúc trước nhìn trúng cô là bởi vì tính cách nhẫn nhục chịu đựng, dễ dàng nắm trong tay, mà hiện tại…
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông nghiền ngẫm, nhàn nhạt đáp: “Cô nói đi.”
Đáy lòng cô như trống trận rền vang, nhưng vẻ mặt lại giả bộ trấn tĩnh, tự nhiên, bình thản nói: “Thực ra điêu kiện của tôi rất đơn giản, tôi rất thích, cũng rất vừa lòng công việc hiện tại… sau khi kết hôn cũng không muốn từ bỏ sự nghiệp của mình để ở nhà làm bà chủ… ừm… chỉ đơn giản vậy thôi.”
Trân Hằng quay đầu nhìn ông chủ của mình.
Vẻ mặt ông chủ vẫn lạnh lùng như cũ. Chỉ là ở bên cạnh đã lâu, dân dân cũng có thể nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Lúc này tâm trạng của ông chủ không tốt lắm!
“Được!” Mặc Diệu Dương mở miệng, vẫn tích tự như kim.
Ông chủ thế mà lại đáp ứng ư? Trần Hằng khó hiểu.
Hôm nay ông chủ hình như hơi khác…
“Anh đồng ý thật à?” An Đình Đình không dám tin vào tai mình.
Cô ngồi trên ghế VIP, vì phấn khích mà hai tay xen kẽ nhau nâng lên giữ hàm mình. Thân thể tiến lên phía trước nhìn Mặc Diệu Dương.
Đôi mắt đen trắng to tròn toát lên vẻ rực rỡ, khóe mắt hơi hếch lên, đôi môi như cánh hoa hơi hé mở.
An Đình Đình thuộc loại vừa nhìn thấy đẹp, nhìn kĩ lại càng đẹp hơn, nhìn thoáng qua sẽ khiến người khác khó mà quên được. Mà giờ phút này, cô ngây ngô, rực rỡ, cả người đơn thuần như vậy nhìn Mặc Diệu Dương.