Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616
CHƯƠNG 616: TÔ TIỂU NIỆM GẦN KỀ VỚI NGUY HIỂM
Mặc Diệu Lương có thể không biết được câu hỏi mà mình vừa mới hỏi quả thật rất ngây thơ.
Bệnh viện mà anh ta đưa Tô Tiểu Niệm đến là một trong những bệnh viện đứng đầu về sức khỏe của bà mẹ và trẻ em ở thành phố G, các chuyên gia trong bệnh viện đều là những giáo sư nổi tiếng trong ngành, sao lại có thể lừa gạt anh đang được chứ.
Tại sao, dựa vào cái gì
Người khác có thể sinh con, có thể mổ, có thể sinh thường thuận lợi, có thể sinh non… tại sao người phụ nữ của anh ta lại không được? Tại sao người phụ nữ của anh ta mang thai mà lại phải cắt bỏ tử cung, dựa vào cái gì chứ?
Mặc Diệu Lương hung thần ác sát bắt lấy tay của bác sĩ mổ chính, hung tợn nói: “Ông nghe kĩ cho tôi, nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy, đừng nói tỉ lệ gì với tôi hết, cho dù chỉ là một phần nghìn thì cũng phải cứu lại cô ấy cho tôi!”
Tô Tiểu Niệm không thể bị cắt bỏ tử cung được, nếu như làm như vậy thì mang ý nghĩa sau này cô ta sẽ mất đi tư cách làm mẹ vĩnh viễn. Tô Tiểu Niệm thích trẻ con biết bao nhiêu, anh ta biết điều đó, đã rất nhiều lần rồi lúc tỉnh dậy từ trong giấc mộng người phụ nữ ở bên cạnh ôm lấy eo của anh ta mà nói mê: “Diệu Lương, chúng ta sinh bé cưng đi. Diệu Lương, em muốn làm mẹ. Diệu Lương, chúng ta sinh em bé nha, tốt nhất là con gái.”
Lúc đó anh ta thật sự nghe thấy một cách rõ ràng, nhưng mà anh ta chưa thật lòng quan tâm tới, trong lòng của anh ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy rằng phụ nữ có thể sinh ra đứa con cho Mặc Diệu Lương anh ta chỉ có thể là Long Đình Đình, những người phụ nữ khác không có ai xứng, nhất là Tô Tiểu Niệm, bởi vì cô ta là hàng giả.
Hiện tại hàng giả này sắp bị cắt bỏ tử cung rồi, mãi mãi mất đi tư cách có con, trái tim của anh ta lại giống như là cơn sóng lớn đang lăn lộn làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi và bất an.
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, an ủi nói: “Cậu ba à, chúng tôi… sẽ cố hết sức.”
Mặc Diệu Lương canh giữ ở bên ngoài, anh ta cảm thấy mình không nên ích kỷ như thế, phải biết rằng nếu như không cắt bỏ tử cung thì tính mạng của Tô Tiểu Niệm sẽ gặp nguy hiểm, rốt cuộc là tử cung quan trọng hay là tính mạng của cô ta quan trọng hơn đây?
Nhưng mà anh ta lại không muốn phải thừa nhận mình thật sự quan tâm đến hàng dỏm này.
Cô ta chẳng qua chỉ là giả mà thôi, là món hàng dỏm do anh ta tự tay tạo ra, là rác rưởi sau khi dùng rồi thì anh ta muốn vứt bỏ, tại sao anh ta lại có loại tâm lý không nỡ như thế này cơ chứ?
Không, anh ta không phải là không nỡ, dù sao thì đồ vật do tay anh ta tạo ra, đột nhiên biến mất như thế chắc chắn sẽ có cảm giác không thích hợp, chuyện này không có liên quan gì với tình yêu.
Mặc Diệu Lương do dự, rối rắm, mâu thuẫn… thời gian trôi qua được nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta gọi bác sĩ trực ban tới, nói cho bọn họ biết rằng anh ta đồng ý làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung cho Tô Tiểu Niệm.
Nhân viên liền nhanh chóng tẩy vi khuẩn ở trên người, mặc tất cả các dụng cụ để bước vào trong phòng phẫu thuật, trong khoảng thời gian vào trong phòng phẫu thuật chỉ có mười phút, Mặc Diệu Lương liền cảm thấy không được bình thường.
Trong phòng phẫu thuật không ngừng có người hoảng loạn chạy đến, hết lấy máu lại gọi người. Anh ta gấp gáp không biết có chuyện gì xảy ra, anh ta tiện tay bắt lấy một người mà hỏi.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hỗn loạn cái gì vậy chứ?”
“Bệnh nhân ở bên trong đã bỏ lỡ ca phẫu thuật cắt bỏ tử cung tốt nhất, đã xuất hiện tình huống xuất huyết nặng.”
“Cô nói cái gì chứ?” Mặc Diệu Lương mở to hai mắt mà nhìn.
“Anh à, xin anh buông tay trước, tôi phải đi vào trong kho máu lấy máu cho người bệnh, dùng trễ một phút thì bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng.”
Đáng chết! Mặc Diệu Lương buông tay ra, anh ta hung hăng đấm một đấm lên trên vách tường
Xuất huyết nhiều? Nguy hiểm đến tính mạng?
Dường như chuyện này cũng là do một tay anh ta tạo thành, nếu như không phải anh ta do dự, nếu như không phải… sao Tô Tiểu Niệm lại có thể gặp phải loại chuyện đau đớn như thế này.
Tô Tiểu Niệm, anh cảnh cáo em, không cho phép em chết, không có mệnh lệnh của Mặc Diệu Lương anh, anh không cho phép em chết. Đồng thời trong lòng của anh ta cùng mang theo ý niệm báo thù rất dữ dội, nếu như không phải là Mặc Diệu Dương ép sát từng bước thì Tiểu Niệm cũng sẽ không bị tra tấn như thế này.
Mặc Diệu Dương chết tiệt!
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến năm tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa bác sĩ đã tuyên bố bệnh nhân lên con sốc đứng trước tử vong rất nhiều lần, nhưng mà lại lần lượt được kéo lại từ quỷ môn quan.
Cuối cùng lúc Tô Tiểu Niệm được đẩy ra ngoài, đã là đêm khuya.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Mặc Diệu Lương đứng ở bên cạnh giường bệnh nhìn cô gái xinh đẹp đã từng tràn trề sức sống ở trên giường bệnh, bây giờ lại giống như là một người chết im lặng không tiếng động nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt giống như là tờ giấy, lạnh cả người.
Đột nhiên lại có một loại sợ hãi chưa bao giờ có.
Anh ta sợ cô đột nhiên biến mất ở bên cạnh mình, sợ rốt cuộc cũng không nhìn thấy nụ cười tỏa sáng của cô ta, rốt cuộc cũng không nghe thấy âm thanh mềm mại như nước của cô ta, sợ là cả một đời của mình sẽ trở nên cô độc.
Thật ra anh ta đã quan tâm đến cô ta từ lâu rồi, chỉ là anh ta không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta bắt đầu kiềm chế tình cảm của mình, bắt đầu cảnh cáo mình theo bản năng, đó là một hàng dõm, bắt đầu mang tính lựa chọn mà không thèm nhìn cảm giác của cô ta…
Anh ta nắm chặt lòng bàn tay lại, lạnh lẽo yếu đuối như thế.
“Tiểu Niệm… thật sự xin lỗi… trước kia là do anh đối xử với em không tốt, chỉ cần em có thể chịu đựng nổi, anh nhất định sẽ không đối xử với em giống như lúc trước nữa, chỉ cần em khỏe thôi, ở đây rất lạnh, chúng ta về nhà… trở lại căn nhà của chúng ta.”
Anh sẽ dẫn em đến nhà tổ nhà họ Mặc giới thiệu em cho người nhà và bạn bè của anh, nói cho bọn họ biết rằng Tô Tiểu Niệm em chính là bạn gái của Mặc Diệu Lương anh, là người phụ nữ mà anh thích, anh sẽ giới thiệu em cho ông nội của anh, nói cho ông ấy biết rằng em là một cô gái rất tốt rất tốt.
Tiểu Niệm… em nhất định phải khỏe, nếu như em không ở đây thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Mặc Diệu Lương đang lún sâu vào trong tâm trạng của mình, lần này anh ta đã không còn trốn tránh và né tránh nó nữa, anh ta nhìn thẳng vào trái tim của mình, nói hết tất cả những lời ở trong lòng ra.
Ngày hôm sau, Mặc Diệu Lương bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Anh ta mơ thấy một mình Tô Tiểu Niệm ngã vào trong vũng máu, anh ta bước lên muốn cứu cô ta, nhưng mà chờ đến lúc anh ta đuổi tớ thì người phụ nữ trong vũng máu đã biến mất.
Lúc này lòng của anh ta đang đau đớn run rẩy, anh ta liều mạng kêu lên, liều mạng đuổi theo, liều mạng tìm kiếm, nhưng mà cũng không có cái gì hết, cái gì cũng không có…
“Tiểu Niệm…” Mặc Diệu Lương bừng tĩnh từ trong cơn ác mộng.
Cả người đều đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập, anh ta vội vàng đứng dậy đi đến bên giường, kinh ngạc đến ngây người, nhìn cái giường trống rỗng, không thấy Tô Tiểu Niệm đâu nữa.
Người đâu rồi? Đi đâu rồi? Đi một mình hay là bị người khác cướp đi.
Mặc Diệu Lương đẩy cửa ra đi thẳng đến phòng trực ban của y tá, người nào được hỏi cũng đều lắc đầu nói là không có nhìn thấy.
“Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy hả, một người sống sờ sờ mà lại không thấy đâu, các người lại nói với tôi là mình không biết, cần loại người như các người làm cái gì chứ?”
Mặc Diệu Lương thiếu điều lật tung cả bệnh viện mà tìm kiếm, nhưng vẫn không nhìn thấy tung tích của Tô Tiểu Niệm đâu.
Viện trưởng biết được tin tức này cũng tự mình chạy tới cùng nhau tìm kiếm với mọi người, nhưng mà vẫn không có kết quả, hơn nữa Tô Tiểu Niệm cũng không làm thủ tục xuất viện cho mình, cứ biến mất như thế.
Mặc Diệu Lương nghĩ đến nơi mà cô ta có thể đến, không có nữa. Thành phố G to như vậy, có rất nhiều cảnh đẹp và những nơi giải trí, nhưng mà trong số đó không có nơi nào mà anh ta nghĩ rằng cô ta có thể đến đó.
Mặc Diệu Lương có thể không biết được câu hỏi mà mình vừa mới hỏi quả thật rất ngây thơ.
Bệnh viện mà anh ta đưa Tô Tiểu Niệm đến là một trong những bệnh viện đứng đầu về sức khỏe của bà mẹ và trẻ em ở thành phố G, các chuyên gia trong bệnh viện đều là những giáo sư nổi tiếng trong ngành, sao lại có thể lừa gạt anh đang được chứ.
Tại sao, dựa vào cái gì
Người khác có thể sinh con, có thể mổ, có thể sinh thường thuận lợi, có thể sinh non… tại sao người phụ nữ của anh ta lại không được? Tại sao người phụ nữ của anh ta mang thai mà lại phải cắt bỏ tử cung, dựa vào cái gì chứ?
Mặc Diệu Lương hung thần ác sát bắt lấy tay của bác sĩ mổ chính, hung tợn nói: “Ông nghe kĩ cho tôi, nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy, đừng nói tỉ lệ gì với tôi hết, cho dù chỉ là một phần nghìn thì cũng phải cứu lại cô ấy cho tôi!”
Tô Tiểu Niệm không thể bị cắt bỏ tử cung được, nếu như làm như vậy thì mang ý nghĩa sau này cô ta sẽ mất đi tư cách làm mẹ vĩnh viễn. Tô Tiểu Niệm thích trẻ con biết bao nhiêu, anh ta biết điều đó, đã rất nhiều lần rồi lúc tỉnh dậy từ trong giấc mộng người phụ nữ ở bên cạnh ôm lấy eo của anh ta mà nói mê: “Diệu Lương, chúng ta sinh bé cưng đi. Diệu Lương, em muốn làm mẹ. Diệu Lương, chúng ta sinh em bé nha, tốt nhất là con gái.”
Lúc đó anh ta thật sự nghe thấy một cách rõ ràng, nhưng mà anh ta chưa thật lòng quan tâm tới, trong lòng của anh ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy rằng phụ nữ có thể sinh ra đứa con cho Mặc Diệu Lương anh ta chỉ có thể là Long Đình Đình, những người phụ nữ khác không có ai xứng, nhất là Tô Tiểu Niệm, bởi vì cô ta là hàng giả.
Hiện tại hàng giả này sắp bị cắt bỏ tử cung rồi, mãi mãi mất đi tư cách có con, trái tim của anh ta lại giống như là cơn sóng lớn đang lăn lộn làm cho anh ta cảm thấy sợ hãi và bất an.
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu, an ủi nói: “Cậu ba à, chúng tôi… sẽ cố hết sức.”
Mặc Diệu Lương canh giữ ở bên ngoài, anh ta cảm thấy mình không nên ích kỷ như thế, phải biết rằng nếu như không cắt bỏ tử cung thì tính mạng của Tô Tiểu Niệm sẽ gặp nguy hiểm, rốt cuộc là tử cung quan trọng hay là tính mạng của cô ta quan trọng hơn đây?
Nhưng mà anh ta lại không muốn phải thừa nhận mình thật sự quan tâm đến hàng dỏm này.
Cô ta chẳng qua chỉ là giả mà thôi, là món hàng dỏm do anh ta tự tay tạo ra, là rác rưởi sau khi dùng rồi thì anh ta muốn vứt bỏ, tại sao anh ta lại có loại tâm lý không nỡ như thế này cơ chứ?
Không, anh ta không phải là không nỡ, dù sao thì đồ vật do tay anh ta tạo ra, đột nhiên biến mất như thế chắc chắn sẽ có cảm giác không thích hợp, chuyện này không có liên quan gì với tình yêu.
Mặc Diệu Lương do dự, rối rắm, mâu thuẫn… thời gian trôi qua được nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng anh ta gọi bác sĩ trực ban tới, nói cho bọn họ biết rằng anh ta đồng ý làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung cho Tô Tiểu Niệm.
Nhân viên liền nhanh chóng tẩy vi khuẩn ở trên người, mặc tất cả các dụng cụ để bước vào trong phòng phẫu thuật, trong khoảng thời gian vào trong phòng phẫu thuật chỉ có mười phút, Mặc Diệu Lương liền cảm thấy không được bình thường.
Trong phòng phẫu thuật không ngừng có người hoảng loạn chạy đến, hết lấy máu lại gọi người. Anh ta gấp gáp không biết có chuyện gì xảy ra, anh ta tiện tay bắt lấy một người mà hỏi.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, hỗn loạn cái gì vậy chứ?”
“Bệnh nhân ở bên trong đã bỏ lỡ ca phẫu thuật cắt bỏ tử cung tốt nhất, đã xuất hiện tình huống xuất huyết nặng.”
“Cô nói cái gì chứ?” Mặc Diệu Lương mở to hai mắt mà nhìn.
“Anh à, xin anh buông tay trước, tôi phải đi vào trong kho máu lấy máu cho người bệnh, dùng trễ một phút thì bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng.”
Đáng chết! Mặc Diệu Lương buông tay ra, anh ta hung hăng đấm một đấm lên trên vách tường
Xuất huyết nhiều? Nguy hiểm đến tính mạng?
Dường như chuyện này cũng là do một tay anh ta tạo thành, nếu như không phải anh ta do dự, nếu như không phải… sao Tô Tiểu Niệm lại có thể gặp phải loại chuyện đau đớn như thế này.
Tô Tiểu Niệm, anh cảnh cáo em, không cho phép em chết, không có mệnh lệnh của Mặc Diệu Lương anh, anh không cho phép em chết. Đồng thời trong lòng của anh ta cùng mang theo ý niệm báo thù rất dữ dội, nếu như không phải là Mặc Diệu Dương ép sát từng bước thì Tiểu Niệm cũng sẽ không bị tra tấn như thế này.
Mặc Diệu Dương chết tiệt!
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến năm tiếng đồng hồ, thiếu chút nữa bác sĩ đã tuyên bố bệnh nhân lên con sốc đứng trước tử vong rất nhiều lần, nhưng mà lại lần lượt được kéo lại từ quỷ môn quan.
Cuối cùng lúc Tô Tiểu Niệm được đẩy ra ngoài, đã là đêm khuya.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Mặc Diệu Lương đứng ở bên cạnh giường bệnh nhìn cô gái xinh đẹp đã từng tràn trề sức sống ở trên giường bệnh, bây giờ lại giống như là một người chết im lặng không tiếng động nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt giống như là tờ giấy, lạnh cả người.
Đột nhiên lại có một loại sợ hãi chưa bao giờ có.
Anh ta sợ cô đột nhiên biến mất ở bên cạnh mình, sợ rốt cuộc cũng không nhìn thấy nụ cười tỏa sáng của cô ta, rốt cuộc cũng không nghe thấy âm thanh mềm mại như nước của cô ta, sợ là cả một đời của mình sẽ trở nên cô độc.
Thật ra anh ta đã quan tâm đến cô ta từ lâu rồi, chỉ là anh ta không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta bắt đầu kiềm chế tình cảm của mình, bắt đầu cảnh cáo mình theo bản năng, đó là một hàng dõm, bắt đầu mang tính lựa chọn mà không thèm nhìn cảm giác của cô ta…
Anh ta nắm chặt lòng bàn tay lại, lạnh lẽo yếu đuối như thế.
“Tiểu Niệm… thật sự xin lỗi… trước kia là do anh đối xử với em không tốt, chỉ cần em có thể chịu đựng nổi, anh nhất định sẽ không đối xử với em giống như lúc trước nữa, chỉ cần em khỏe thôi, ở đây rất lạnh, chúng ta về nhà… trở lại căn nhà của chúng ta.”
Anh sẽ dẫn em đến nhà tổ nhà họ Mặc giới thiệu em cho người nhà và bạn bè của anh, nói cho bọn họ biết rằng Tô Tiểu Niệm em chính là bạn gái của Mặc Diệu Lương anh, là người phụ nữ mà anh thích, anh sẽ giới thiệu em cho ông nội của anh, nói cho ông ấy biết rằng em là một cô gái rất tốt rất tốt.
Tiểu Niệm… em nhất định phải khỏe, nếu như em không ở đây thì anh sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Mặc Diệu Lương đang lún sâu vào trong tâm trạng của mình, lần này anh ta đã không còn trốn tránh và né tránh nó nữa, anh ta nhìn thẳng vào trái tim của mình, nói hết tất cả những lời ở trong lòng ra.
Ngày hôm sau, Mặc Diệu Lương bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc.
Anh ta mơ thấy một mình Tô Tiểu Niệm ngã vào trong vũng máu, anh ta bước lên muốn cứu cô ta, nhưng mà chờ đến lúc anh ta đuổi tớ thì người phụ nữ trong vũng máu đã biến mất.
Lúc này lòng của anh ta đang đau đớn run rẩy, anh ta liều mạng kêu lên, liều mạng đuổi theo, liều mạng tìm kiếm, nhưng mà cũng không có cái gì hết, cái gì cũng không có…
“Tiểu Niệm…” Mặc Diệu Lương bừng tĩnh từ trong cơn ác mộng.
Cả người đều đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập, anh ta vội vàng đứng dậy đi đến bên giường, kinh ngạc đến ngây người, nhìn cái giường trống rỗng, không thấy Tô Tiểu Niệm đâu nữa.
Người đâu rồi? Đi đâu rồi? Đi một mình hay là bị người khác cướp đi.
Mặc Diệu Lương đẩy cửa ra đi thẳng đến phòng trực ban của y tá, người nào được hỏi cũng đều lắc đầu nói là không có nhìn thấy.
“Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy hả, một người sống sờ sờ mà lại không thấy đâu, các người lại nói với tôi là mình không biết, cần loại người như các người làm cái gì chứ?”
Mặc Diệu Lương thiếu điều lật tung cả bệnh viện mà tìm kiếm, nhưng vẫn không nhìn thấy tung tích của Tô Tiểu Niệm đâu.
Viện trưởng biết được tin tức này cũng tự mình chạy tới cùng nhau tìm kiếm với mọi người, nhưng mà vẫn không có kết quả, hơn nữa Tô Tiểu Niệm cũng không làm thủ tục xuất viện cho mình, cứ biến mất như thế.
Mặc Diệu Lương nghĩ đến nơi mà cô ta có thể đến, không có nữa. Thành phố G to như vậy, có rất nhiều cảnh đẹp và những nơi giải trí, nhưng mà trong số đó không có nơi nào mà anh ta nghĩ rằng cô ta có thể đến đó.