Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
#38
Ngày hôm sau...
Sơ Sơ Hạ mở mắt ra, cô mấp mấy nhìn trần nhà...
Cô....còn sống sao?
Cô chống tay ngồi dậy, lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo. Nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh. Còn đang mặc đồ bệnh nhân, hình như còn ở phòng VIP nữa..
Sơ Sơ Hạ nhớ ra việc hôm qua, liền xuống giường đi tìm Lâm Cảnh. Nào ngờ khó nhọc vừa đi ra tới cửa, đã nghe thấy tiếng Cung Nghiêu Phong và Bắc Đường Tùy ở phòng bên cạnh.
Cô từ từ đi qua bên đó, nhìn qua cửa sổ. Cả hai đều đang rất vui mừng khi thấy Lâm Cảnh đã tỉnh, cô ấy còn đang dựa đầu vào lòng Bắc Đường Tùy, anh hết mực dịu dàng cho Lâm Cảnh uống nước.
Sơ Sơ Hạ chú tâm nhất là đôi mắt của Cung Nghiêu Phong, hắn nhìn Lâm Cảnh rất ôn nhu..
Mặc dù Bắc Đường Tùy đang ôm Huyên Lâm Cảnh trong tay.
Nghĩ lại thấy mình đang làm phiền họ, Sơ Sơ Hạ cười nhạt rồi quay người về phòng. Cả người cô dường như bủn rủn, muốn đứng vững cũng không thể.
" Cô sao vậy? "
Y tá đang đi đến nhìn thấy Sơ Hạ đang chống tay vịnh vào tường, cô y tá liền chạy đến đỡ Sơ Hạ.
" Không...không sao.." Sơ Hạ chỉ lắc đầu cười.
" Phòng cô ở đâu, tôi đỡ cô về.." Y tá nhìn Sơ Sơ Hạ nói.
" Đằng đó " Sơ Hạ chỉ tay phòng mình, y tá gật đầu rồi đỡ Sơ Sơ Hạ về phòng.
Bên trong, Lâm Cảnh nghe tiếng của Sơ Sơ Hạ. Cô liền hỏi Bắc Đường Tùy:" Sơ Hạ...em ấy đâu..."
Bắc Đường Tùy ngớ người ra. Đêm qua cũng may nhờ Sơ Hạ cô mới được cứu sống, anh lại quên bén mất đi.
" Để tôi đi " Cung Nghiêu Phong lên tiếng, bỏ tay vào túi quần rồi quay người đi.
Cả hai im lặng nhìn hắn rời đi, anh thở dài lắc đầu.
Lâm Cảnh tuy mới tỉnh dậy, nhưng anh đã kể mọi việc xảy ra cho cô biết. Sau đó cô lại càng thấy thương Sơ Hạ, nghe đâu em ấy đã mang thai con của hắn. Còn hắn thì..
Bắc Đường Tùy bỗng dưng ôm lấy Lâm Cảnh. Anh thở nhẹ ra..
" Lần sau anh sẽ không bỏ em một mình nữa..." Anh nhẹ nhàng nói.
Đêm qua anh chỉ rời khỏi phòng bệnh một chút thì đã có kẻ phóng hỏa muốn giết cô. Nếu không có Sơ Sơ Hạ đến lúc đó, có lẽ anh mất cô mãi mãi trong biển lửa rồi.
Cũng may một phần, lúc anh đưa cô ra ngoài thì đã không kịp lao vào cứu Sơ Sơ Hạ. Lúc ấy Cung Nghiêu Phong cũng đến kịp thời, lao vào cứu Sơ Sơ Hạ không suy nghĩ ở trong biển lửa.
Chỉ là khi đưa Sơ Hạ ra ngoài. Vẻ mặt Cung Nghiêu Phong không biểu lộ tâm tình gì, nét mặt cứ như mặt hồ nước vậy...yên tịnh đến lạ thường.
Huyên Lâm Cảnh biết anh đang sợ mất mình, cả người anh dường như đang run hết lên. Cô chỉ cười, phải chi cô có thể nhìn thấy cảnh tượng này...sẽ ấm áp biết bao.
Kết hôn rồi li hôn, có lẽ đây là những cảm giác cô được trải qua cùng anh. Hiểu tâm tình của anh như thế nào...
" Anh sợ mất em lắm..." Bắc Đường Tùy nói thêm, ôn nhu đặt lên trán cô nụ hôn.
Cô chỉ nắm chặt áo anh, mỉm cười đáp:" Chỉ cần anh buông bỏ, em sẽ đi. Còn nếu không, em sẽ bám theo anh cả đời "
Nghe lời của cô nói, anh càng vui mừng hơn:" Anh sẽ không bảo buông bỏ em. Bắc Đường Tùy đã quá tệ với em rồi, sau này anh sẽ bù đắp cho em cả đời "
Lúc ôm cô ra khỏi biển lửa, những hình ảnh anh đối xử tệ với cô trước kia ùa về trong đầu anh. Lúc đó anh rất sợ, sợ lắm...
Nếu không có mẹ anh. Có lẽ bây giờ anh đã thành kẻ cô độc rồi, đánh mất cô mãi mãi. Không còn gì để hối lỗi nữa..
" Tùy...em yêu anh.."
...
Phòng của Sơ Hạ.
Cung Nghiêu Phong đứng trước cửa phòng bệnh, hắn đưa mắt nhìn Sơ Hạ đang né tránh mình, ngồi co ro trên giường đằng kia.
Không nhịn được, hắn từ từ đi đến chỗ Sơ Hạ. Thấy được cô đang sợ hãi, hắn liền đưa tay ôm Sơ Hạ vào lòng.
" Cô làm tôi lo chết đi được " Cung Nghiêu Phong nhỏ giọng bảo, lần này không lạnh như băng hay phũ phàng trước kia.
" Là lo cho đứa nhỏ...hay là lo cho chị Cảnh " Tâm của Sơ Hạ như chết lặng, cô khẽ buông lời.
"..." Cung Nghiêu Phong không đáp.
Lúc hắn trở về Cung gia đã không thấy cô, biết rõ cô đến tìm Lâm Cảnh ngay trong đêm khuya, hắn đã đến bệnh viện nhanh nhất để tìm. Nào ngờ vừa đến thì đã thấy có cháy, ở bên ngoài Bắc Đường Tùy không ngừng gọi tên Sơ Sơ Hạ rồi còn nhìn vào biển lửa.
Đoán được Sơ Hạ đã ở bên trong, hắn liền lao vào, cũng không ngừng gọi tên cô...khi nhìn thấy cô dần mất ý thức, hắn lao đến ôm cô như hổ dữ, sợ cô sẽ bị biển lửa nuốt chửng vậy.
" Là lo cho em..." Cung Nghiêu Phong lúc này lên tiếng phủ nhận.
Khi nghe Bắc Đường Tùy bảo cô vì Lâm Cảnh mà lao vào trong cứu không suy nghĩ đến mình, đến đứa nhỏ trong bụng mà tim có chút nhói.
Có lẽ cô sợ Lâm Cảnh có chuyện gì, người đau lòng nhất lại là hắn...
" Nếu chị ấy có chuyện gì...thì người anh lo cũng đâu phải em " Sơ Sơ Hạ nắm lấy áo hắn, bờ vai dần run rẩy bảo.
Cung Nghiêu Phong thở dài, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng cô.
Hắn bây giờ cũng không biết nên nói gì, cũng không biết đối xử với Sơ Hạ ra sao.
Tâm hắn...rối như tơ vò rồi!
...
Vụ cháy xảy ra, cảnh sát cũng đã vào cuộc. Vào xế chiều, cảnh sát có đến tìm Lâm Cảnh để nói lời khai lúc bị đâm. Chỉ tiếc cô bị mù, lại bị đâm từ đằng sau, cô không thể nói được gì để cảnh sát điều tra nhanh hơn.
" Không phải lỗi của em..." Bắc Đường Tùy thấy cô buồn liền ai ủi. Có lẽ cô đang khiển trách bản thân mình không giúp được gì cho cảnh sát và việc điều tra.
" Con dâu "
Bắc phu nhân lúc này xuất hiện, trên tay bà cầm rổ trái cây, từ từ đi vào phòng bệnh.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô liền bất ngờ ngẩn đầu lên.
" Mẹ "
Ngày hôm sau...
Sơ Sơ Hạ mở mắt ra, cô mấp mấy nhìn trần nhà...
Cô....còn sống sao?
Cô chống tay ngồi dậy, lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo. Nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh. Còn đang mặc đồ bệnh nhân, hình như còn ở phòng VIP nữa..
Sơ Sơ Hạ nhớ ra việc hôm qua, liền xuống giường đi tìm Lâm Cảnh. Nào ngờ khó nhọc vừa đi ra tới cửa, đã nghe thấy tiếng Cung Nghiêu Phong và Bắc Đường Tùy ở phòng bên cạnh.
Cô từ từ đi qua bên đó, nhìn qua cửa sổ. Cả hai đều đang rất vui mừng khi thấy Lâm Cảnh đã tỉnh, cô ấy còn đang dựa đầu vào lòng Bắc Đường Tùy, anh hết mực dịu dàng cho Lâm Cảnh uống nước.
Sơ Sơ Hạ chú tâm nhất là đôi mắt của Cung Nghiêu Phong, hắn nhìn Lâm Cảnh rất ôn nhu..
Mặc dù Bắc Đường Tùy đang ôm Huyên Lâm Cảnh trong tay.
Nghĩ lại thấy mình đang làm phiền họ, Sơ Sơ Hạ cười nhạt rồi quay người về phòng. Cả người cô dường như bủn rủn, muốn đứng vững cũng không thể.
" Cô sao vậy? "
Y tá đang đi đến nhìn thấy Sơ Hạ đang chống tay vịnh vào tường, cô y tá liền chạy đến đỡ Sơ Hạ.
" Không...không sao.." Sơ Hạ chỉ lắc đầu cười.
" Phòng cô ở đâu, tôi đỡ cô về.." Y tá nhìn Sơ Sơ Hạ nói.
" Đằng đó " Sơ Hạ chỉ tay phòng mình, y tá gật đầu rồi đỡ Sơ Sơ Hạ về phòng.
Bên trong, Lâm Cảnh nghe tiếng của Sơ Sơ Hạ. Cô liền hỏi Bắc Đường Tùy:" Sơ Hạ...em ấy đâu..."
Bắc Đường Tùy ngớ người ra. Đêm qua cũng may nhờ Sơ Hạ cô mới được cứu sống, anh lại quên bén mất đi.
" Để tôi đi " Cung Nghiêu Phong lên tiếng, bỏ tay vào túi quần rồi quay người đi.
Cả hai im lặng nhìn hắn rời đi, anh thở dài lắc đầu.
Lâm Cảnh tuy mới tỉnh dậy, nhưng anh đã kể mọi việc xảy ra cho cô biết. Sau đó cô lại càng thấy thương Sơ Hạ, nghe đâu em ấy đã mang thai con của hắn. Còn hắn thì..
Bắc Đường Tùy bỗng dưng ôm lấy Lâm Cảnh. Anh thở nhẹ ra..
" Lần sau anh sẽ không bỏ em một mình nữa..." Anh nhẹ nhàng nói.
Đêm qua anh chỉ rời khỏi phòng bệnh một chút thì đã có kẻ phóng hỏa muốn giết cô. Nếu không có Sơ Sơ Hạ đến lúc đó, có lẽ anh mất cô mãi mãi trong biển lửa rồi.
Cũng may một phần, lúc anh đưa cô ra ngoài thì đã không kịp lao vào cứu Sơ Sơ Hạ. Lúc ấy Cung Nghiêu Phong cũng đến kịp thời, lao vào cứu Sơ Sơ Hạ không suy nghĩ ở trong biển lửa.
Chỉ là khi đưa Sơ Hạ ra ngoài. Vẻ mặt Cung Nghiêu Phong không biểu lộ tâm tình gì, nét mặt cứ như mặt hồ nước vậy...yên tịnh đến lạ thường.
Huyên Lâm Cảnh biết anh đang sợ mất mình, cả người anh dường như đang run hết lên. Cô chỉ cười, phải chi cô có thể nhìn thấy cảnh tượng này...sẽ ấm áp biết bao.
Kết hôn rồi li hôn, có lẽ đây là những cảm giác cô được trải qua cùng anh. Hiểu tâm tình của anh như thế nào...
" Anh sợ mất em lắm..." Bắc Đường Tùy nói thêm, ôn nhu đặt lên trán cô nụ hôn.
Cô chỉ nắm chặt áo anh, mỉm cười đáp:" Chỉ cần anh buông bỏ, em sẽ đi. Còn nếu không, em sẽ bám theo anh cả đời "
Nghe lời của cô nói, anh càng vui mừng hơn:" Anh sẽ không bảo buông bỏ em. Bắc Đường Tùy đã quá tệ với em rồi, sau này anh sẽ bù đắp cho em cả đời "
Lúc ôm cô ra khỏi biển lửa, những hình ảnh anh đối xử tệ với cô trước kia ùa về trong đầu anh. Lúc đó anh rất sợ, sợ lắm...
Nếu không có mẹ anh. Có lẽ bây giờ anh đã thành kẻ cô độc rồi, đánh mất cô mãi mãi. Không còn gì để hối lỗi nữa..
" Tùy...em yêu anh.."
...
Phòng của Sơ Hạ.
Cung Nghiêu Phong đứng trước cửa phòng bệnh, hắn đưa mắt nhìn Sơ Hạ đang né tránh mình, ngồi co ro trên giường đằng kia.
Không nhịn được, hắn từ từ đi đến chỗ Sơ Hạ. Thấy được cô đang sợ hãi, hắn liền đưa tay ôm Sơ Hạ vào lòng.
" Cô làm tôi lo chết đi được " Cung Nghiêu Phong nhỏ giọng bảo, lần này không lạnh như băng hay phũ phàng trước kia.
" Là lo cho đứa nhỏ...hay là lo cho chị Cảnh " Tâm của Sơ Hạ như chết lặng, cô khẽ buông lời.
"..." Cung Nghiêu Phong không đáp.
Lúc hắn trở về Cung gia đã không thấy cô, biết rõ cô đến tìm Lâm Cảnh ngay trong đêm khuya, hắn đã đến bệnh viện nhanh nhất để tìm. Nào ngờ vừa đến thì đã thấy có cháy, ở bên ngoài Bắc Đường Tùy không ngừng gọi tên Sơ Sơ Hạ rồi còn nhìn vào biển lửa.
Đoán được Sơ Hạ đã ở bên trong, hắn liền lao vào, cũng không ngừng gọi tên cô...khi nhìn thấy cô dần mất ý thức, hắn lao đến ôm cô như hổ dữ, sợ cô sẽ bị biển lửa nuốt chửng vậy.
" Là lo cho em..." Cung Nghiêu Phong lúc này lên tiếng phủ nhận.
Khi nghe Bắc Đường Tùy bảo cô vì Lâm Cảnh mà lao vào trong cứu không suy nghĩ đến mình, đến đứa nhỏ trong bụng mà tim có chút nhói.
Có lẽ cô sợ Lâm Cảnh có chuyện gì, người đau lòng nhất lại là hắn...
" Nếu chị ấy có chuyện gì...thì người anh lo cũng đâu phải em " Sơ Sơ Hạ nắm lấy áo hắn, bờ vai dần run rẩy bảo.
Cung Nghiêu Phong thở dài, nhẹ nhàng đưa tay vỗ lưng cô.
Hắn bây giờ cũng không biết nên nói gì, cũng không biết đối xử với Sơ Hạ ra sao.
Tâm hắn...rối như tơ vò rồi!
...
Vụ cháy xảy ra, cảnh sát cũng đã vào cuộc. Vào xế chiều, cảnh sát có đến tìm Lâm Cảnh để nói lời khai lúc bị đâm. Chỉ tiếc cô bị mù, lại bị đâm từ đằng sau, cô không thể nói được gì để cảnh sát điều tra nhanh hơn.
" Không phải lỗi của em..." Bắc Đường Tùy thấy cô buồn liền ai ủi. Có lẽ cô đang khiển trách bản thân mình không giúp được gì cho cảnh sát và việc điều tra.
" Con dâu "
Bắc phu nhân lúc này xuất hiện, trên tay bà cầm rổ trái cây, từ từ đi vào phòng bệnh.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô liền bất ngờ ngẩn đầu lên.
" Mẹ "