Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Con người sở dĩ sống mệt mỏi là bởi vì không bỏ được thói kiêu ngạo, không thoát được sĩ diện, không giải quyết được tình hình.
Nhà họ Âm thuộc danh môn vọng tộc, mặt mũi của những gia đình này còn đáng tiền hơn so với bất cứ thứ gì khác. Tôi không biết Âm Tam Nhi đi tham gia hôn lễ của bạn gái trước là giả hay thật, nhưng hắn đã quyết định đi, thì người khác không cách nào ngăn cản được.
Bà nội nói: "Như vậy cũng không tồi, cắt đứt hoàn toàn mộng tưởng của nó, sau này sẽ chung sống tốt đẹp với con, nói không chừng, vào ngày này năm sau, bà đã có thể bồng cháu rồi."
Trán tôi đầy vạch đen, cũng chẳng muốn giải thích làm gì. Cho dù có nói bất cứ cái gì, bà cụ cũng sẽ nói một câu với tôi: "Bà nội hiểu".
Đêm trước hôn lễ của Nhiễm Du, vừa lúc Xảo Dĩnh trở về nước, thêm vào đó, Âm Nhị Nhi cũng muốn tham gia hôn lễ, nhưng không có bạn gái thích hợp, Xảo Dĩnh thoải mái đảm nhiệm vai trò này. Nói thật, đó cũng không phải là chuyện tốt, tuy Âm Nhị Nhi là một người đàn ông rất có khuôn cách thân sĩ, dịu dàng phúc hắc, nhưng dịu dàng là giả, phúc hắc mới là hàng thật giá thật. Cũng may, Xảo Dĩnh là cô gái trong sáng như Lan như Huệ, là người khéo léo, ứng phó cũng thành thạo.
Tôi thì thảm, từ lúc ngồi lên xe, gương mặt của Âm Tam Nhi đều âm u đáng sợ. Lạnh lùng, bực tức, chồng chéo đan vào nhau, tạo thành một tấm màng mà người lạ không dám đụng vào, bầu không khí nguy hiểm - khủng khiếp.
Tôi chỉ sợ hắn bùng nổ, Âm Nhị Nhi còn chọc phá hắn, thỉnh thoảng nói mát một hai câu kích thích Âm Tam Nhi, nếu không phải vì biết Nhị công tử này cũng không dễ trêu, tôi nhất định sẽ gắn cho hắn một cái khóa kéo ngoài miệng. Chưa tới hội trường hôn lễ, tuyệt không cho hắn có quyền phát biểu.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, một lúc lâu sau, cuối cùng lúc Âm Nhị Nhi nói châm chọc lần thứ năm thì tôi không thể nhịn được nữa vươn tay. Âm Nhị Nhi theo bản năng nhận lấy kẹo que tôi đưa, hơi sững sờ, rồi cười vẻ thấu hiểu, tao nhã bóc giấy gói kẹo ra, đưa vào cái miệng ác độc nhưng cũng rất đẹp kia.
Âm Tam Nhi cau mày nhìn tôi nói: "Cô ngồi xa như vậy làm gì?"
"Sợ anh nổ tung, tôi thiếu hụt mất một tấm gương khích lệ tinh thần cho binh sĩ." Tôi thành thật nói.
Hắn tức giận trừng tôi: "Tới đây."
Tôi bĩu môi, không cam tâm tình nguyện xê dịch mông. Nếu như không nhìn kỹ, rất khó phát hiện, từ chỗ ngồi cũ, tôi chỉ nhích về hắn khoảng 1 cm.
Âm Nhị Nhi lấy kẹo que trong miệng ra, cười khanh khách nói: "Nếu Bách Khả sợ, thì làm bạn gái tôi nhé."
Xảo Dĩnh chợt giữ cánh tay của hắn, lắc đầu nháy mắt, rất rõ ràng, cô ấy cũng không muốn buộc chung một chỗ với bom hẹn giờ.
Âm Nhị Nhi mỉm cười trấn an: "Đừng sợ, ý của tôi là, lão Tam không cần bạn gái."
Âm Tam Nhi buồn bực trừng anh, lông mày nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ: "Anh, hoặc câm miệng, hoặc xuống xe, nói một câu nữa, đừng trách tôi không khách khí!"
Vào giờ phút này, tôi có chút oán giận bà nội, nếu biết hai anh em này giống như sóng ngầm tuôn trào, thì thu xếp cách xa nhau ra, nhưng lại để đi chung lâu như vậy trên một chiếc xe sang trọng lại nguy hiểm, đây không phải là tạo cơ hội cho hai người tranh đấu sao?
"Thấy tâm trạng hiện giờ của cậu không tốt, tôi không so đo với cậu." Âm Nhị Nhi tiếp tục ngậm kẹo que, khóe môi hiện lên nụ cười chói mắt.
Âm Tam Nhi trừng mắt nhìn anh, giơ tay kéo bả vai của tôi: "Cách xa anh ta một chút."
Tôi cười khổ, ngài có biết hay không, tôi càng muốn cách ngài xa hơn, tốt nhất là xa ngoài ngàn dặm.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa nhà họ Lạc ở vùng ngoại thành, thử thách lại bắt đầu.
Giống như tiệc đính hôn, hôn lễ cũng tổ chức theo hình thức tự phục vụ, sau khi Âm Nhị Nhi và Xảo Dĩnh xuống xe liền tới chỗ ghi danh tặng lễ vật. Tôi kéo cánh tay vua bom, luôn chuẩn bị trốn đi.
Âm Tam Nhi là một thương nhân, mặc dù bình thường cũng không non nớt, nhưng một khi lẫn vào đám đông quần quần áo áo kia, những lời chúc mừng cũng chỉ là khuôn mẫu, nếu như bình chọn kiểu mặt người dạ thú, hắn nhất định đoạt giải nhất.
Sau khi bước vào hội trường tiệc cưới, trên người hắn phát ra cảnh báo người lạ đừng tới gần, tôi chỉ cần khoác lên cánh tay của hắn, cùng những bọn gian thương mang "Mặt nạ" chào hỏi một chút là được, miệng chỉ dùng để nói chào hoặc dùng để mỉm cười.
"Sao cô cứng ngắc vậy? Bị người ta điểm huyệt à?" Âm Tam Nhi cau mày nhìn tôi nói.
Tôi nhỏ giọng nói: "Tôi sợ anh cướp tân nương của người ta."
Hắn khinh thường liếc mắt nhìn cô dâu chú rể cách đó không xa, chính xác mà nói là cô dâu mới thướt tha, "Nếu tôi mà có ý nghĩ đó, sẽ không đến hôn lễ ngày hôm nay."
Tôi cười, hỏi dò: "Vậy anh có thể đừng bày ra vẻ mặt như thua năm trăm vạn kia được không? Nói thật, tôi rất có áp lực."
Hắn nhìn tôi có chút tức giận: "Nhìn cô có vẻ tiến bộ."
"Tôi có tiến bộ như vậy, mong rằng Tam Thiếu bao dung." Tôi nửa đùa nửa thật.
Hắn liếc mắt, kéo miệng, nặn ra một thứ khá giống nụ cười: "Như vậy được chưa?"
Tôi chậm chạp vò đầu: "Vẫn không nên cười, quá dọa người."
Hắn trút giận, đột ngột nhéo eo của tôi, kết quả, không làm tôi đau tôi, lại khiến tôi buồn cười, không phải là nụ cười xinh đẹp không lộ răng, mà phì cười thành tiếng. Tất cả tân khách xung quanh đều ngờ vực nhìn lại, cô dâu chú rể cũng không ngoại lệ.
Khi ánh mắt tôi giao nhau với ánh mắt của Nhiễm Du, tôi rõ ràng nhận thấy ánh mắt u oán và có vẻ không cam lòng của cô ấy, xem ra Âm Hạng Thiên cũng không phải là yêu đơn phương, tân nương tử cũng không hoàn toàn quên đi đoạn tình cảm kia, hai người cũng không dễ dàng.
Tôi còn đang cảm thán, thì Lạc Quân Dật mang theo khí thế mạnh mẽ tiến tới, “Tôi thắng, tôi làm vua, anh thua, anh làm giặc", đương nhiên, hắn cũng không quên mang theo "Chiến lợi phẩm" của mình.
"Cám ơn hai vị tới tham gia hôn lễ của tôi và Nhiễm Du." Lạc Quân Dật lấy thái độ hợp lý, nụ cười ôn hòa kích thích tuyến thần kinh của Âm Tam Nhi.
Nhưng thái độ của Âm Tam Nhi quả thực rất tuyệt tình — hắn lạnh lùng nhìn hai người một cái, rồi quay đầu đi.
~ ~ ~ Hết chương 26 ~ ~ ~
Nhà họ Âm thuộc danh môn vọng tộc, mặt mũi của những gia đình này còn đáng tiền hơn so với bất cứ thứ gì khác. Tôi không biết Âm Tam Nhi đi tham gia hôn lễ của bạn gái trước là giả hay thật, nhưng hắn đã quyết định đi, thì người khác không cách nào ngăn cản được.
Bà nội nói: "Như vậy cũng không tồi, cắt đứt hoàn toàn mộng tưởng của nó, sau này sẽ chung sống tốt đẹp với con, nói không chừng, vào ngày này năm sau, bà đã có thể bồng cháu rồi."
Trán tôi đầy vạch đen, cũng chẳng muốn giải thích làm gì. Cho dù có nói bất cứ cái gì, bà cụ cũng sẽ nói một câu với tôi: "Bà nội hiểu".
Đêm trước hôn lễ của Nhiễm Du, vừa lúc Xảo Dĩnh trở về nước, thêm vào đó, Âm Nhị Nhi cũng muốn tham gia hôn lễ, nhưng không có bạn gái thích hợp, Xảo Dĩnh thoải mái đảm nhiệm vai trò này. Nói thật, đó cũng không phải là chuyện tốt, tuy Âm Nhị Nhi là một người đàn ông rất có khuôn cách thân sĩ, dịu dàng phúc hắc, nhưng dịu dàng là giả, phúc hắc mới là hàng thật giá thật. Cũng may, Xảo Dĩnh là cô gái trong sáng như Lan như Huệ, là người khéo léo, ứng phó cũng thành thạo.
Tôi thì thảm, từ lúc ngồi lên xe, gương mặt của Âm Tam Nhi đều âm u đáng sợ. Lạnh lùng, bực tức, chồng chéo đan vào nhau, tạo thành một tấm màng mà người lạ không dám đụng vào, bầu không khí nguy hiểm - khủng khiếp.
Tôi chỉ sợ hắn bùng nổ, Âm Nhị Nhi còn chọc phá hắn, thỉnh thoảng nói mát một hai câu kích thích Âm Tam Nhi, nếu không phải vì biết Nhị công tử này cũng không dễ trêu, tôi nhất định sẽ gắn cho hắn một cái khóa kéo ngoài miệng. Chưa tới hội trường hôn lễ, tuyệt không cho hắn có quyền phát biểu.
Tôi ngồi nghiêm chỉnh, một lúc lâu sau, cuối cùng lúc Âm Nhị Nhi nói châm chọc lần thứ năm thì tôi không thể nhịn được nữa vươn tay. Âm Nhị Nhi theo bản năng nhận lấy kẹo que tôi đưa, hơi sững sờ, rồi cười vẻ thấu hiểu, tao nhã bóc giấy gói kẹo ra, đưa vào cái miệng ác độc nhưng cũng rất đẹp kia.
Âm Tam Nhi cau mày nhìn tôi nói: "Cô ngồi xa như vậy làm gì?"
"Sợ anh nổ tung, tôi thiếu hụt mất một tấm gương khích lệ tinh thần cho binh sĩ." Tôi thành thật nói.
Hắn tức giận trừng tôi: "Tới đây."
Tôi bĩu môi, không cam tâm tình nguyện xê dịch mông. Nếu như không nhìn kỹ, rất khó phát hiện, từ chỗ ngồi cũ, tôi chỉ nhích về hắn khoảng 1 cm.
Âm Nhị Nhi lấy kẹo que trong miệng ra, cười khanh khách nói: "Nếu Bách Khả sợ, thì làm bạn gái tôi nhé."
Xảo Dĩnh chợt giữ cánh tay của hắn, lắc đầu nháy mắt, rất rõ ràng, cô ấy cũng không muốn buộc chung một chỗ với bom hẹn giờ.
Âm Nhị Nhi mỉm cười trấn an: "Đừng sợ, ý của tôi là, lão Tam không cần bạn gái."
Âm Tam Nhi buồn bực trừng anh, lông mày nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ: "Anh, hoặc câm miệng, hoặc xuống xe, nói một câu nữa, đừng trách tôi không khách khí!"
Vào giờ phút này, tôi có chút oán giận bà nội, nếu biết hai anh em này giống như sóng ngầm tuôn trào, thì thu xếp cách xa nhau ra, nhưng lại để đi chung lâu như vậy trên một chiếc xe sang trọng lại nguy hiểm, đây không phải là tạo cơ hội cho hai người tranh đấu sao?
"Thấy tâm trạng hiện giờ của cậu không tốt, tôi không so đo với cậu." Âm Nhị Nhi tiếp tục ngậm kẹo que, khóe môi hiện lên nụ cười chói mắt.
Âm Tam Nhi trừng mắt nhìn anh, giơ tay kéo bả vai của tôi: "Cách xa anh ta một chút."
Tôi cười khổ, ngài có biết hay không, tôi càng muốn cách ngài xa hơn, tốt nhất là xa ngoài ngàn dặm.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa nhà họ Lạc ở vùng ngoại thành, thử thách lại bắt đầu.
Giống như tiệc đính hôn, hôn lễ cũng tổ chức theo hình thức tự phục vụ, sau khi Âm Nhị Nhi và Xảo Dĩnh xuống xe liền tới chỗ ghi danh tặng lễ vật. Tôi kéo cánh tay vua bom, luôn chuẩn bị trốn đi.
Âm Tam Nhi là một thương nhân, mặc dù bình thường cũng không non nớt, nhưng một khi lẫn vào đám đông quần quần áo áo kia, những lời chúc mừng cũng chỉ là khuôn mẫu, nếu như bình chọn kiểu mặt người dạ thú, hắn nhất định đoạt giải nhất.
Sau khi bước vào hội trường tiệc cưới, trên người hắn phát ra cảnh báo người lạ đừng tới gần, tôi chỉ cần khoác lên cánh tay của hắn, cùng những bọn gian thương mang "Mặt nạ" chào hỏi một chút là được, miệng chỉ dùng để nói chào hoặc dùng để mỉm cười.
"Sao cô cứng ngắc vậy? Bị người ta điểm huyệt à?" Âm Tam Nhi cau mày nhìn tôi nói.
Tôi nhỏ giọng nói: "Tôi sợ anh cướp tân nương của người ta."
Hắn khinh thường liếc mắt nhìn cô dâu chú rể cách đó không xa, chính xác mà nói là cô dâu mới thướt tha, "Nếu tôi mà có ý nghĩ đó, sẽ không đến hôn lễ ngày hôm nay."
Tôi cười, hỏi dò: "Vậy anh có thể đừng bày ra vẻ mặt như thua năm trăm vạn kia được không? Nói thật, tôi rất có áp lực."
Hắn nhìn tôi có chút tức giận: "Nhìn cô có vẻ tiến bộ."
"Tôi có tiến bộ như vậy, mong rằng Tam Thiếu bao dung." Tôi nửa đùa nửa thật.
Hắn liếc mắt, kéo miệng, nặn ra một thứ khá giống nụ cười: "Như vậy được chưa?"
Tôi chậm chạp vò đầu: "Vẫn không nên cười, quá dọa người."
Hắn trút giận, đột ngột nhéo eo của tôi, kết quả, không làm tôi đau tôi, lại khiến tôi buồn cười, không phải là nụ cười xinh đẹp không lộ răng, mà phì cười thành tiếng. Tất cả tân khách xung quanh đều ngờ vực nhìn lại, cô dâu chú rể cũng không ngoại lệ.
Khi ánh mắt tôi giao nhau với ánh mắt của Nhiễm Du, tôi rõ ràng nhận thấy ánh mắt u oán và có vẻ không cam lòng của cô ấy, xem ra Âm Hạng Thiên cũng không phải là yêu đơn phương, tân nương tử cũng không hoàn toàn quên đi đoạn tình cảm kia, hai người cũng không dễ dàng.
Tôi còn đang cảm thán, thì Lạc Quân Dật mang theo khí thế mạnh mẽ tiến tới, “Tôi thắng, tôi làm vua, anh thua, anh làm giặc", đương nhiên, hắn cũng không quên mang theo "Chiến lợi phẩm" của mình.
"Cám ơn hai vị tới tham gia hôn lễ của tôi và Nhiễm Du." Lạc Quân Dật lấy thái độ hợp lý, nụ cười ôn hòa kích thích tuyến thần kinh của Âm Tam Nhi.
Nhưng thái độ của Âm Tam Nhi quả thực rất tuyệt tình — hắn lạnh lùng nhìn hai người một cái, rồi quay đầu đi.
~ ~ ~ Hết chương 26 ~ ~ ~