Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
"An An, đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại ở đây một mình?" Chu Tề xách hành lý bước đến trước mặt Trần An An, ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi.
Giọng nói hắn thực ôn nhu, ẩn chứa đầy quan tâm, trái tim Trần An An đau đớn, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. nói cho cùng thì chỉ là giả bộ kiên cường mạnh mẽ, một khi gặp được người quan tâm đến mình, tất cả mọi ủy khuất liền tuôn ra hết.
Lúc Chu Tề nghe thấy Trần An An nói cô ở cửa bệnh viện trung tâm, liền biết sự việc nhất định có liên quan đến Diệp Lương Nhất. Nhưng hắn vẫn coi như không biết gì, mặc dù hận không thể lao thẳng vào, tóm lấy Diệp Lương Nhất hung hăng chất vấn một phen.
"Chúng ta về nhà được không?" Chu Tề xoa xoa tóc cô, lấy từ trong hành lý một cái khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho cô, ban đêm gió mát, cô cứ như vậy sẽ lạnh mất.
"Về đâu?" Trần An An đáng thương sụt sịt, mắt to đỏ hồng, nước mắt từ lông mi dài lăn xuống,"Diệp Lương Nhất không cần em nữa."
Anh ngại cô làm phiền, ngại cô quấy rầy anh làm việc, cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào, nhưng lại không dám về nhà, sợ anh nhìn cô không chút cảm tình, càng sợ anh nói ra những lời lạnh nhạt.
"Anh cần em." Chu Tề chậm rãi xoa khuôn mặt lạnh lẽo của cô, ngón tay nhẹ nhàng tỉ mỉ vuốt ve, giống như muốn để đầu ngón tay vĩnh viễn ghi nhớ loại cảm giác này.
hắn nhìn vào mắt Trần An An, ánh mắt ôn hòa mà kiên định, giống như mặt biển rực rỡ lúc ban trưa, mạnh mẽ mà bao dung, gằn từng chữ:"Theo anh về nhà, anh cần em."
Trần An An khóc thút thít, mặt hơi né đi, tránh được ngón tay Chu Tề, chớp lông mi cúi đầu,"Cái gì, cái gì?"
không khí xung quanh giống như ngưng trệ, Chu Tề thu tay lại, rũ mắt xuống che giấu tình cảm mãnh liệt của mình, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục bộ dáng ôn hòa như bình thường, "không có gì, An An và Diệp Lương Nhất cãi nhau sao?"
Nhận thấy thân thể Trần An An nháy mắt cứng ngắc, hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói:"Đến nhà anh ở vài ngày được không? Diệp Lương Nhất không hối lỗi thì không thèm để ý đến cậu ta!"
Trần An An lắc đầu,"Phiền lắm."
"Phiền thế nào." Chu Tề mỉm cười,"đi tới nhà bạn ngủ lại gọi là phiền sao? Nếu sau này anh nói không có chỗ ở, muốn đến nhà em ở nhờ, chẳng lẽ em sẽ đuổi anh đi?"
Trần An An cuống quít xua tay,"không, em không có ý này, chỉ là......"
"Được rồi." Chu Tề ngắt lời cô, chỉ chỉ vali bên cạnh mình,"Anh vừa đi công tác về, xuống máy bay là đi tìm em ngay, có thể hân hạnh mời em đến chỗ anh ở vài ngày không?" hắn mỉm cười, dưới ánh đèn sáng rực, khuôn mặt vốn rất tuấn tú bỗng chốc thật chói mắt.
Trần An An nhìn hắn, mơ mơ màng màng gật đầu,"Được."
Nghe thấy cô đồng ý, nét cười trên mặt Chu Tề càng thêm sâu, giống như viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, từng vòng lại từng vòng lan rộng ra,"Chúng ta về thôi."
Trần An An không biết làm sao, tự nhiên không dám nhìn mặt hắn, cô dời ánh mắt, không đối diện với Chu Tề, chân nhỏ dùng sức một chút đứng lên, kết quả bởi vì ngồi lâu quá, chân đã tê rần, kinh sợ kêu lên một tiếng tưởng ngã tới nơi rồi.
Chu Tề thấy thế lập tức vươn tay kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực.
Sau lưng Trần An An toát một trận mồ hôi lạnh, vẫn còn hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, liền nhận ra tình trạng của mình và Chu Tề, trong lòng cô hoảng hốt, lập tức đẩy Chu Tề ra, cúi đầu ấp úng nói:"Chúng ta đi thôi."
Trong ngực bỗng nhiên không còn, lòng cũng giống như khoảng không, giống như bị một cái gì đó sắc nhọn xé toạc ra một lỗ hổng lớn, gió lạnh cứ vù vù thổi vào bên trong, khiến cho cả người hắn đều lạnh lẽo. Chu Tề rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe tia u tối, nhưng chỉ chốc lát đã giấu kín dưới mặt nạ ôn hòa kia.
Trần An An ở ngoài trời gió lạnh một thời gian dài như vậy, lúc đến nhà Chu Tề mặt đã đỏ ửng lên, vừa căng vừa nóng, đầu cũng đau.
Chu Tề sờ trán cô, xem nhiệt độ, tuy rằng không phát sốt nhưng cũng có dấu hiệu bị cảm, liền tìm hai viên thuốc cảm bảo cô uống, lại chuẩn bị nước ấm cho cô thoải mái tắm rửa, xong mới để cô đi ngủ.
"không thoải mái thì gọi anh, không được chịu đựng một mình, biết không?" Chu Tề kéo chăn bông thật dày lên người Trần An An, bọc cô lại chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dặn dò nói.
"đã biết." Trần An An chớp chớp mắt, miễn cưỡng nhìn Chu Tề cười,"Ngại quá, làm phiền anh."
"Sao lại khách sáo như vậy." Chu Tề đưa tay tắt đèn đầu giường, dịu dàng nói:"Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên ngủ một giấc, ngày mai còn phải đi làm."
Trần An An gật đầu, nghe lời nhắm hai mắt lại. Chu Tề thấy thế, cũng không lưu lại lâu, nhẹ nhàng bước chân ra ngoài.
Diệp Lương Nhất về nhà thì đã sắp mười một giờ, hắn vốn tưởng rằng bây giờ Trần An An đã về rồi, không ngờ vẫn không thấy người đâu.
Lúc này Diệp Lương Nhất cũng sốt ruột, Trần An An ngốc nghếch, nếu bị người ta lừa, bị khi dễ thì làm sao bây giờ? Lo lắng vẫn ẩn núp ở trong lòng nháy mắt phá vỏ bật ra ngoài, làm trái tim hắn đau đớn vô cùng.
Diệp Lương Nhất cầm lấy chìa khóa lao ra cửa, một chiếc giày cũng quên đổi, một bên giày da một bên dép lê liền lên xe, chạy thẳng đến chỗ mẹ mình.
Diệp phu nhân thấy con nửa đêm bỗng nhiên về nhà cực kỳ kinh ngạc, vừa định hỏi hắn có việc gì gấp, điện thoại trên bàn đã bị hắn chộp lấy, lại hấp tấp chạy ra khỏi phòng.
Làm loạn gì vậy? Chẳng lẽ là cãi nhau với An An. Diệp phu nhân nhướng mày, nhẹ nhàng đi theo sau Diệp Lương Nhất nghe lén.
Điện thoại vang lên vài tiếng đã được nhận, Diệp Lương Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng hỏi:"Em đang ở đâu? Sao còn chưa về nhà?"
Bên kia ngừng vài giây rồi mới vang lên giọng nam quen thuộc,"Lương Nhất? An An còn đang ở trên giường tôi."
Hô hấp Diệp Lương Nhất cứng lại, tâm co rút, sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng khó coi,"Chu Tề, không phải chuyện cười đâu."
"Tôi không có bản lĩnh nói giỡn với cậu." Điện thoại bên kia, Chu Tề khẽ cười một tiếng,"Cậu có chuyện gì thì nói đi."
Mặt mày Diệp Lương Nhất lạnh như băng, gằn từng tiếng giống như rít ra khỏi răng,"Để Trần An An nghe điện thoại!"
"An An đã quá mệt, đang ngủ." Chu Tề ngáp một cái, giọng nói lười biếng ,"Cậu có gì thì nói với tôi, nhưng mà cậu phải nhanh lên, hôm nay tôi cũng mất nhiều sức lắm, mệt chết được."
Ánh mắt Diệp Lương Nhất chỉ một thoáng trở nên vô cùng lạnh lẽo, thái dương cũng nổi gân xanh, giật giật dữ dội, cơ trên mặt bởi vì nổi giận mà vặn vẹo, dưới ngọn đèn giống như ma quỷ, năm ngón tay nắm chặt điện thoại, giống như muốn đem cái khối kim loại kia nắm đến thay hình đổi dạng,"Hai người đang ở đâu?"
"Đương nhiên là ở nhà tôi." Chu Tề gạt gạt tóc trên trán, mở mì ăn liền trên bàn ra, hít hà vài hơi đầy hưởng thụ rồi tiếp tục nói:"Cậu muốn tới sao? Kết quả cũng vậy thôi, An An......"
hắn nói còn chưa nói xong, điện thoại bên kia đã tút tút, Chu Tề không sao cả nhún nhún vai, quấn mấy sợi mì bỏ vào miệng, ăn vài miếng liền bịch một tiếng đem cái dĩa ném vào thùng rác, mì này đắng như vậy, ăn thế nào được.
Chu Tề ngồi trên sô pha mới được năm phút, chợt nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm. Đến rất nhanh, Chu Tề chậm rãi mở cửa, cao thấp đánh giá Diệp Lương Nhất một phen, thấy giày hắn chiếc nọ chiếc kia, bộ dáng thật thảm hại, cười nhạo nói:"không biết còn tưởng cậu bị cướp."
Diệp Lương Nhất đối với lời nói của hắn mắt điếc tai ngơ, nhấc chân bước thẳng đến phòng chủ nhà, không khí xung quanh lạnh đến nỗi muốn ngưng tụ.
Ai ngờ hắn vừa nắm lấy cửa, đã bị Chu Tề từ phía sau túm lại. hắn lạnh lùng nhìn Diệp Lương Nhất, tươi cười trên mặt đã biến mất không còn dấu vết,"không được ầm ĩ, cô ấy đang ngủ."
Diệp Lương Nhất rũ mắt xuống, thô bạo trên người gần như không áp chế được,"Buông ra!"
"Tôi nói không được làm phiền cô ấy!" Ánh mắt Chu Tề u ám, cầm lấy tay Diệp Lương Nhất đã nổi gân xanh, gần như có thể nhìn thấy mạch máu ở bên trong, hơi thở hắn có chút ồ ồ, huyệt thái dương giật giật, mặt nạ ôn hòa trong khoảnh khắc liền gỡ xuống,"Tôi không cho cậu làm phiền cô ấy!"
Diệp Lương Nhất hít sâu một hơi, biết cảm xúc Chu Tề lại không khống chế được. hắn quay đầu lại, mặt lạnh như băng,"Cậu muốn như thế nào?"
"cô ấy sẽ không theo cậu trở về, cậu hết hy vọng đi." Chu Tề không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên mỉm cười, kết hợp với vẻ mặt âm trầm, nhìn cực kỳ kinh khủng,"Về sau An An sẽ ở chỗ này của tôi."
"Chu Tề." Ánh mắt Diệp Lương Nhất đột nhiên sắc bén, giống như ngay cả không khí xung quanh cũng đều bị tia mắt này cắt thành từng mảnh,"Vì sao cô ấy lại ở đây?"
"Cậu muốn biết?" Khóe môi Chu Tề khẽ nhếch, giống như một đứa trẻ cố chấp,"Tôi không nói cho cậu!"
Cho dù Diệp Lương Nhất muốn nhẫn nhịn cậu ta nhưng lúc này tâm trạng cũng có chút không khống chế được. hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao đối chọi với mắt Chu Tề,"Tôi hỏi lại lần nữa, cậu......" nói còn chưa hết, chỉ nghe cửa răng rắc một tiếng, Diệp Lương Nhất quay đầu lại, đã thấy Trần An An đứng ở cạnh cửa bình tĩnh nhìn hắn.
"An An, sao em lại đi ra? không ngủ được à?" Chu Tề vội vàng đi tới, chặn ánh mắt Trần An An nhìn về Diệp Lương Nhất.
Trần An An lắc đầu, nhẹ giọng nói:"À, chỉ hơi khó ngủ."
Chu Tề nghe vậy, trong lòng trầm xuống, thuốc cảm kia có chứa thành phần thuốc ngủ, uống vào sẽ làm cho người ta rất buồn ngủ, nhưng mà cô lại nói cô không ngủ được, nếu không phải tâm sự quá nặng nề, làm sao lại như vậy?
"Theo anh về nhà." Diệp Lương Nhất đẩy Chu Tề ra, trực tiếp đi đến trước mặt Trần An An, trầm giọng nói với cô:"đã trễ thế này còn ở bên ngoài thì ra cái gì!"
Trần An An nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Lương Nhất đột nhiên lui về phía sau, trái tim như muốn ngừng đập.
Ánh mắt cô nhìn hắn, lạnh nhạt mà xa lạ, lạnh lẽo giống như bão tuyết vậy, hờ hững chẳng quan tâm. hắn đứng ở trước mặt cô, nhưng mà lại giống như khí loãng, không hề có cảm giác tồn tại.
Trong mắt cô không có hắn, một chút cũng không. Lồng ngực Diệp Lương Nhất cực kỳ khó chịu, trong hô hấp dường như cũng mang theo mùi máu tươi,"An An, theo anh về nhà."
"Em không về." Trần An An cúi đầu, mười ngón chân cũng gắt gao co lại,"Mấy ngày tới em sẽ đi tìm phòng, năm sau sẽ chuyển đi."
"Em đang nói cái gì?" Diệp Lương Nhất túm chặt cổ tay Trần An An, định kéo cô ra khỏi cửa,"Trở về! Lập tức! Lập tức!"
Lúc này, trái tim và sự đau đớn của Diệp Lương Nhất cũng như muốn chạy đua, muốn chạy thật nhanh, không cho nỗi đau vượt qua. hắn không biết chính mình đang nói cái gì, làm cái gì, chỉ muốn quên đi nỗi đau xé lòng này.
"Em nói nghiêm túc." Đôi mắt Trần An An phủ kín một tầng hơi nước, cô không phản kháng động tác thô bạo của hắn, ngoan ngoãn để hắn túm đi, giọng nói không cao nhưng vô cùng kiên định,"đã làm phiền anh nhiều ngày như vậy," cô hít một hơi, ánh mắt đỏ ửng,"Bác sĩ Diệp, về sau anh phải tự học nấu cơm, dạ dày anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, em......"
"Đủ rồi!" Diệp Lương Nhất ngắt lời cô, thanh âm lạnh lẽo như kết một tầng băng,"Em sẽ không đi đâu hết! Em là bạn gái của anh, đương nhiên phải ở nhà của anh! Anh không cho phép em đi!"
"Em không phải là bạn gái của anh." Trần An An lắc đầu, mũi chua xót,"Em chỉ đóng giả diễn cho mẹ anh xem mà thôi, bây giờ em không làm nữa." cô cố gắng nhịn xuống nước mắt đang cuộn trào,"Bác sĩ Diệp, anh buông tha em đi."
Sau này sau này, rất nhiều năm về sau.
Trần An An [ đắc ý dào dạt ]: Khi đó anh có cảm thấy không giữ được em đúng không?
Bác sĩ Diệp:......
Trần An An [ tiếp tục rèn sắt ]: nói đi, nói đi, lúc ấy có phải cảm thấy hết sức đau lòng không? Cảm thấy không có em một ngày là không chịu nổi, ha ha ha, em......
Bác sĩ Diệp [ ngắt lời ]: Ừ.
Trần An An [ ngây ngốc còn chưa rõ tình trạng ]: Cái gì?
Bác sĩ Diệp [ thực nghiêm túc thực nghiêm túc ]: không thể không có em.
_
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Giọng nói hắn thực ôn nhu, ẩn chứa đầy quan tâm, trái tim Trần An An đau đớn, nước mắt lại không ngừng rơi xuống. nói cho cùng thì chỉ là giả bộ kiên cường mạnh mẽ, một khi gặp được người quan tâm đến mình, tất cả mọi ủy khuất liền tuôn ra hết.
Lúc Chu Tề nghe thấy Trần An An nói cô ở cửa bệnh viện trung tâm, liền biết sự việc nhất định có liên quan đến Diệp Lương Nhất. Nhưng hắn vẫn coi như không biết gì, mặc dù hận không thể lao thẳng vào, tóm lấy Diệp Lương Nhất hung hăng chất vấn một phen.
"Chúng ta về nhà được không?" Chu Tề xoa xoa tóc cô, lấy từ trong hành lý một cái khăn tay, cẩn thận lau nước mắt cho cô, ban đêm gió mát, cô cứ như vậy sẽ lạnh mất.
"Về đâu?" Trần An An đáng thương sụt sịt, mắt to đỏ hồng, nước mắt từ lông mi dài lăn xuống,"Diệp Lương Nhất không cần em nữa."
Anh ngại cô làm phiền, ngại cô quấy rầy anh làm việc, cô cũng không biết mình có thể đi nơi nào, nhưng lại không dám về nhà, sợ anh nhìn cô không chút cảm tình, càng sợ anh nói ra những lời lạnh nhạt.
"Anh cần em." Chu Tề chậm rãi xoa khuôn mặt lạnh lẽo của cô, ngón tay nhẹ nhàng tỉ mỉ vuốt ve, giống như muốn để đầu ngón tay vĩnh viễn ghi nhớ loại cảm giác này.
hắn nhìn vào mắt Trần An An, ánh mắt ôn hòa mà kiên định, giống như mặt biển rực rỡ lúc ban trưa, mạnh mẽ mà bao dung, gằn từng chữ:"Theo anh về nhà, anh cần em."
Trần An An khóc thút thít, mặt hơi né đi, tránh được ngón tay Chu Tề, chớp lông mi cúi đầu,"Cái gì, cái gì?"
không khí xung quanh giống như ngưng trệ, Chu Tề thu tay lại, rũ mắt xuống che giấu tình cảm mãnh liệt của mình, lúc ngẩng đầu lên đã khôi phục bộ dáng ôn hòa như bình thường, "không có gì, An An và Diệp Lương Nhất cãi nhau sao?"
Nhận thấy thân thể Trần An An nháy mắt cứng ngắc, hắn dừng một chút, mới tiếp tục nói:"Đến nhà anh ở vài ngày được không? Diệp Lương Nhất không hối lỗi thì không thèm để ý đến cậu ta!"
Trần An An lắc đầu,"Phiền lắm."
"Phiền thế nào." Chu Tề mỉm cười,"đi tới nhà bạn ngủ lại gọi là phiền sao? Nếu sau này anh nói không có chỗ ở, muốn đến nhà em ở nhờ, chẳng lẽ em sẽ đuổi anh đi?"
Trần An An cuống quít xua tay,"không, em không có ý này, chỉ là......"
"Được rồi." Chu Tề ngắt lời cô, chỉ chỉ vali bên cạnh mình,"Anh vừa đi công tác về, xuống máy bay là đi tìm em ngay, có thể hân hạnh mời em đến chỗ anh ở vài ngày không?" hắn mỉm cười, dưới ánh đèn sáng rực, khuôn mặt vốn rất tuấn tú bỗng chốc thật chói mắt.
Trần An An nhìn hắn, mơ mơ màng màng gật đầu,"Được."
Nghe thấy cô đồng ý, nét cười trên mặt Chu Tề càng thêm sâu, giống như viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, từng vòng lại từng vòng lan rộng ra,"Chúng ta về thôi."
Trần An An không biết làm sao, tự nhiên không dám nhìn mặt hắn, cô dời ánh mắt, không đối diện với Chu Tề, chân nhỏ dùng sức một chút đứng lên, kết quả bởi vì ngồi lâu quá, chân đã tê rần, kinh sợ kêu lên một tiếng tưởng ngã tới nơi rồi.
Chu Tề thấy thế lập tức vươn tay kéo cô lại, ôm cô vào trong ngực.
Sau lưng Trần An An toát một trận mồ hôi lạnh, vẫn còn hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, liền nhận ra tình trạng của mình và Chu Tề, trong lòng cô hoảng hốt, lập tức đẩy Chu Tề ra, cúi đầu ấp úng nói:"Chúng ta đi thôi."
Trong ngực bỗng nhiên không còn, lòng cũng giống như khoảng không, giống như bị một cái gì đó sắc nhọn xé toạc ra một lỗ hổng lớn, gió lạnh cứ vù vù thổi vào bên trong, khiến cho cả người hắn đều lạnh lẽo. Chu Tề rũ mắt xuống, trong mắt chợt lóe tia u tối, nhưng chỉ chốc lát đã giấu kín dưới mặt nạ ôn hòa kia.
Trần An An ở ngoài trời gió lạnh một thời gian dài như vậy, lúc đến nhà Chu Tề mặt đã đỏ ửng lên, vừa căng vừa nóng, đầu cũng đau.
Chu Tề sờ trán cô, xem nhiệt độ, tuy rằng không phát sốt nhưng cũng có dấu hiệu bị cảm, liền tìm hai viên thuốc cảm bảo cô uống, lại chuẩn bị nước ấm cho cô thoải mái tắm rửa, xong mới để cô đi ngủ.
"không thoải mái thì gọi anh, không được chịu đựng một mình, biết không?" Chu Tề kéo chăn bông thật dày lên người Trần An An, bọc cô lại chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, dặn dò nói.
"đã biết." Trần An An chớp chớp mắt, miễn cưỡng nhìn Chu Tề cười,"Ngại quá, làm phiền anh."
"Sao lại khách sáo như vậy." Chu Tề đưa tay tắt đèn đầu giường, dịu dàng nói:"Đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên ngủ một giấc, ngày mai còn phải đi làm."
Trần An An gật đầu, nghe lời nhắm hai mắt lại. Chu Tề thấy thế, cũng không lưu lại lâu, nhẹ nhàng bước chân ra ngoài.
Diệp Lương Nhất về nhà thì đã sắp mười một giờ, hắn vốn tưởng rằng bây giờ Trần An An đã về rồi, không ngờ vẫn không thấy người đâu.
Lúc này Diệp Lương Nhất cũng sốt ruột, Trần An An ngốc nghếch, nếu bị người ta lừa, bị khi dễ thì làm sao bây giờ? Lo lắng vẫn ẩn núp ở trong lòng nháy mắt phá vỏ bật ra ngoài, làm trái tim hắn đau đớn vô cùng.
Diệp Lương Nhất cầm lấy chìa khóa lao ra cửa, một chiếc giày cũng quên đổi, một bên giày da một bên dép lê liền lên xe, chạy thẳng đến chỗ mẹ mình.
Diệp phu nhân thấy con nửa đêm bỗng nhiên về nhà cực kỳ kinh ngạc, vừa định hỏi hắn có việc gì gấp, điện thoại trên bàn đã bị hắn chộp lấy, lại hấp tấp chạy ra khỏi phòng.
Làm loạn gì vậy? Chẳng lẽ là cãi nhau với An An. Diệp phu nhân nhướng mày, nhẹ nhàng đi theo sau Diệp Lương Nhất nghe lén.
Điện thoại vang lên vài tiếng đã được nhận, Diệp Lương Nhất thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng hỏi:"Em đang ở đâu? Sao còn chưa về nhà?"
Bên kia ngừng vài giây rồi mới vang lên giọng nam quen thuộc,"Lương Nhất? An An còn đang ở trên giường tôi."
Hô hấp Diệp Lương Nhất cứng lại, tâm co rút, sắc mặt nháy mắt trở nên vô cùng khó coi,"Chu Tề, không phải chuyện cười đâu."
"Tôi không có bản lĩnh nói giỡn với cậu." Điện thoại bên kia, Chu Tề khẽ cười một tiếng,"Cậu có chuyện gì thì nói đi."
Mặt mày Diệp Lương Nhất lạnh như băng, gằn từng tiếng giống như rít ra khỏi răng,"Để Trần An An nghe điện thoại!"
"An An đã quá mệt, đang ngủ." Chu Tề ngáp một cái, giọng nói lười biếng ,"Cậu có gì thì nói với tôi, nhưng mà cậu phải nhanh lên, hôm nay tôi cũng mất nhiều sức lắm, mệt chết được."
Ánh mắt Diệp Lương Nhất chỉ một thoáng trở nên vô cùng lạnh lẽo, thái dương cũng nổi gân xanh, giật giật dữ dội, cơ trên mặt bởi vì nổi giận mà vặn vẹo, dưới ngọn đèn giống như ma quỷ, năm ngón tay nắm chặt điện thoại, giống như muốn đem cái khối kim loại kia nắm đến thay hình đổi dạng,"Hai người đang ở đâu?"
"Đương nhiên là ở nhà tôi." Chu Tề gạt gạt tóc trên trán, mở mì ăn liền trên bàn ra, hít hà vài hơi đầy hưởng thụ rồi tiếp tục nói:"Cậu muốn tới sao? Kết quả cũng vậy thôi, An An......"
hắn nói còn chưa nói xong, điện thoại bên kia đã tút tút, Chu Tề không sao cả nhún nhún vai, quấn mấy sợi mì bỏ vào miệng, ăn vài miếng liền bịch một tiếng đem cái dĩa ném vào thùng rác, mì này đắng như vậy, ăn thế nào được.
Chu Tề ngồi trên sô pha mới được năm phút, chợt nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm. Đến rất nhanh, Chu Tề chậm rãi mở cửa, cao thấp đánh giá Diệp Lương Nhất một phen, thấy giày hắn chiếc nọ chiếc kia, bộ dáng thật thảm hại, cười nhạo nói:"không biết còn tưởng cậu bị cướp."
Diệp Lương Nhất đối với lời nói của hắn mắt điếc tai ngơ, nhấc chân bước thẳng đến phòng chủ nhà, không khí xung quanh lạnh đến nỗi muốn ngưng tụ.
Ai ngờ hắn vừa nắm lấy cửa, đã bị Chu Tề từ phía sau túm lại. hắn lạnh lùng nhìn Diệp Lương Nhất, tươi cười trên mặt đã biến mất không còn dấu vết,"không được ầm ĩ, cô ấy đang ngủ."
Diệp Lương Nhất rũ mắt xuống, thô bạo trên người gần như không áp chế được,"Buông ra!"
"Tôi nói không được làm phiền cô ấy!" Ánh mắt Chu Tề u ám, cầm lấy tay Diệp Lương Nhất đã nổi gân xanh, gần như có thể nhìn thấy mạch máu ở bên trong, hơi thở hắn có chút ồ ồ, huyệt thái dương giật giật, mặt nạ ôn hòa trong khoảnh khắc liền gỡ xuống,"Tôi không cho cậu làm phiền cô ấy!"
Diệp Lương Nhất hít sâu một hơi, biết cảm xúc Chu Tề lại không khống chế được. hắn quay đầu lại, mặt lạnh như băng,"Cậu muốn như thế nào?"
"cô ấy sẽ không theo cậu trở về, cậu hết hy vọng đi." Chu Tề không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên mỉm cười, kết hợp với vẻ mặt âm trầm, nhìn cực kỳ kinh khủng,"Về sau An An sẽ ở chỗ này của tôi."
"Chu Tề." Ánh mắt Diệp Lương Nhất đột nhiên sắc bén, giống như ngay cả không khí xung quanh cũng đều bị tia mắt này cắt thành từng mảnh,"Vì sao cô ấy lại ở đây?"
"Cậu muốn biết?" Khóe môi Chu Tề khẽ nhếch, giống như một đứa trẻ cố chấp,"Tôi không nói cho cậu!"
Cho dù Diệp Lương Nhất muốn nhẫn nhịn cậu ta nhưng lúc này tâm trạng cũng có chút không khống chế được. hắn nắm chặt hai tay, ánh mắt gắt gao đối chọi với mắt Chu Tề,"Tôi hỏi lại lần nữa, cậu......" nói còn chưa hết, chỉ nghe cửa răng rắc một tiếng, Diệp Lương Nhất quay đầu lại, đã thấy Trần An An đứng ở cạnh cửa bình tĩnh nhìn hắn.
"An An, sao em lại đi ra? không ngủ được à?" Chu Tề vội vàng đi tới, chặn ánh mắt Trần An An nhìn về Diệp Lương Nhất.
Trần An An lắc đầu, nhẹ giọng nói:"À, chỉ hơi khó ngủ."
Chu Tề nghe vậy, trong lòng trầm xuống, thuốc cảm kia có chứa thành phần thuốc ngủ, uống vào sẽ làm cho người ta rất buồn ngủ, nhưng mà cô lại nói cô không ngủ được, nếu không phải tâm sự quá nặng nề, làm sao lại như vậy?
"Theo anh về nhà." Diệp Lương Nhất đẩy Chu Tề ra, trực tiếp đi đến trước mặt Trần An An, trầm giọng nói với cô:"đã trễ thế này còn ở bên ngoài thì ra cái gì!"
Trần An An nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, Diệp Lương Nhất đột nhiên lui về phía sau, trái tim như muốn ngừng đập.
Ánh mắt cô nhìn hắn, lạnh nhạt mà xa lạ, lạnh lẽo giống như bão tuyết vậy, hờ hững chẳng quan tâm. hắn đứng ở trước mặt cô, nhưng mà lại giống như khí loãng, không hề có cảm giác tồn tại.
Trong mắt cô không có hắn, một chút cũng không. Lồng ngực Diệp Lương Nhất cực kỳ khó chịu, trong hô hấp dường như cũng mang theo mùi máu tươi,"An An, theo anh về nhà."
"Em không về." Trần An An cúi đầu, mười ngón chân cũng gắt gao co lại,"Mấy ngày tới em sẽ đi tìm phòng, năm sau sẽ chuyển đi."
"Em đang nói cái gì?" Diệp Lương Nhất túm chặt cổ tay Trần An An, định kéo cô ra khỏi cửa,"Trở về! Lập tức! Lập tức!"
Lúc này, trái tim và sự đau đớn của Diệp Lương Nhất cũng như muốn chạy đua, muốn chạy thật nhanh, không cho nỗi đau vượt qua. hắn không biết chính mình đang nói cái gì, làm cái gì, chỉ muốn quên đi nỗi đau xé lòng này.
"Em nói nghiêm túc." Đôi mắt Trần An An phủ kín một tầng hơi nước, cô không phản kháng động tác thô bạo của hắn, ngoan ngoãn để hắn túm đi, giọng nói không cao nhưng vô cùng kiên định,"đã làm phiền anh nhiều ngày như vậy," cô hít một hơi, ánh mắt đỏ ửng,"Bác sĩ Diệp, về sau anh phải tự học nấu cơm, dạ dày anh không tốt, phải ăn cơm đúng giờ, em......"
"Đủ rồi!" Diệp Lương Nhất ngắt lời cô, thanh âm lạnh lẽo như kết một tầng băng,"Em sẽ không đi đâu hết! Em là bạn gái của anh, đương nhiên phải ở nhà của anh! Anh không cho phép em đi!"
"Em không phải là bạn gái của anh." Trần An An lắc đầu, mũi chua xót,"Em chỉ đóng giả diễn cho mẹ anh xem mà thôi, bây giờ em không làm nữa." cô cố gắng nhịn xuống nước mắt đang cuộn trào,"Bác sĩ Diệp, anh buông tha em đi."
Sau này sau này, rất nhiều năm về sau.
Trần An An [ đắc ý dào dạt ]: Khi đó anh có cảm thấy không giữ được em đúng không?
Bác sĩ Diệp:......
Trần An An [ tiếp tục rèn sắt ]: nói đi, nói đi, lúc ấy có phải cảm thấy hết sức đau lòng không? Cảm thấy không có em một ngày là không chịu nổi, ha ha ha, em......
Bác sĩ Diệp [ ngắt lời ]: Ừ.
Trần An An [ ngây ngốc còn chưa rõ tình trạng ]: Cái gì?
Bác sĩ Diệp [ thực nghiêm túc thực nghiêm túc ]: không thể không có em.
_
Đọc nhanh tại Vietwriter.com