Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-113
Chương 113: Em ăn nhưng em không làm, có thích hợp sao?
Tần Dĩ Duyệt đem túi mình để dưới đất, đứng ở phía đầu bên trái của người đàn ông, vừa kiểm tra vết thương vừa nói: "Mọi người có ai biết ông ấy bị thương khi nào? Thời gian nằm trên đất là bao lâu không?"
"Năm phút trước. Tôi thấy một chiếc xe đụng vào ông ta, sau đó ông ta liền nằm trên đất."
"Xe đụng vào chỗ nào của ông ta?"
"Đụng ngang đấy."
"Tốc độ xe nhanh lắm sao?"
"Tốc độ xe không nhanh. Nhưng mà xe trượt một chút, thời điểm đang trượt hình như lại đụng vào ông ta."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, trong lòng có cơ sở.
Cô nhanh chóng kiểm tra mí mắt đầu cùng với trên vết thương trên bụng của nạn nhân.
Đồng thời cũng thử cùng người đàn ông này trao đổi nhưng không được đáp lại.
Tần Dĩ Duyệt cũng không ngẩng đầu lên nói: "Làm phiền mọi người gọi điện cho đường dây nóng của bệnh viện Nhã Đức. Mã số là XXXXXX, nói rõ ràng tỉ mỉ địa điểm tình huống đại khái của người bị thương, sau đó nói bác sĩ Tần đã ở chỗ này. Mời bọn họ nhất định phải lập tức tới ngay."
Mọi người nghe cô nói rất nhanh, trong lúc nhất thời có chút không tiêu hóa nổi nhiều tin tức như vậy.
Hạ Kiều Yến lấy điện thoại ra gọi, nói tóm tắt rõ ràng tình huống ở hiện trường.
Tần Dĩ Duyệt nói xong đoạn lời nói kia, hai đầu gối liền quỳ xuống đất. Làm cho người đàn ông nọ các biện pháp cấp cứu khẩn cấp, dùng gối mang theo người ở trong túi xách thuận lợi lót sau ót người đó, tránh cho thời gian dài nằm trên đất lạnh dẫn đến phần đầu bị hạ nhiệt.
Hạ Kiều Yến nhìn cô gái không chút cảm thấy dơ bẩn nào đang ngồi chồm hổm dưới đất.
Giờ khắc này, anh mới biết tại sao anh sẽ đối với cô ngốc này nhìn bằng cặp mắt khác xưa?
Trên người cô ngốc này không dính khói bụi trần gian, cái khí tục phàm trần.
Cô ấy cho người ta một loại cảm giác vô cùng trong trẻo. Loại trong trẻo này để cho người ta đặc biệt thoải mái, nó làm cho người ta tin tưởng cô ấy có thể làm ra rất nhiều cử động khiến cho lòng người lay động không thôi.
Mưa ngày càng lớn, đám người vây xem dần dần lùi đi.
Hạ Kiều Yến che dù, ngăn trở nước mưa cho Tần Dĩ Duyệt cùng người đàn ông kia.
Dù vậy, tóc và quần áo Tần Dĩ Duyệt cũng đã bị thấm ướt.
Nhưng cô phảng phất như không cảm giác, vẫn ở chỗ cũ cố gắng cứu chữa người đàn ông nằm dưới đất kia.
Xe cứu thương của bệnh viện rất nhanh đã tới, bác sĩ, y tá theo xe nhanh chóng cầm cáng bước xuống, động tác huấn luyện nghiêm chỉnh đem người bị thương đưa lên xe.
Tần Dĩ Duyệt cùng nhân viên y tế nói tường tận phản ứng của người bị thương, để cho bọn họ trong lúc cứu chữa chú ý tình huống.
Cho đến khi xe cứu thương rời đi, cô mới mệt mỏi đứng lên, xoa xoa nước mưa đã tụ tập không ít trên mi.
Tần Dĩ Duyệt gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Thổ hào, em thật giống như đã phá hư hẹn ước của hai chúng ta rồi. A a a a a a, thật là đáng tiếc, thật là đáng tiếc."
Hạ Kiều Yến bất đắc dĩ sờ mái tóc ươn ướt của cô một cái, "Đổi nơi hẹn ước thì cũng giống như nhau thôi, mang em đi đến biệt thự nhỏ lần trước ngâm suối nước nóng vậy."
"Tốt ghê, nếu không thì em cũng sẽ bị cảm mất."
Hạ Kiều Yến lúc này mới cởi xuống áo khoác của âu phục, phủ lên người cô, rồi bật điều hòa bên trong xe tăng đến 30 độ, mới đem cô đẩy vào.
**
Vừa vào biệt thự suối nước nóng, Tần Dĩ Duyệt liền vọt vào phòng tắm, tắm táp cùng gội đầu đơn giản, thay bộ đồ ở nhà thoải mái rồi xuống lầu.
Dưới lầu, Hạ Kiều Yến đã cho người đem thức ăn chuẩn bị xong, nóng hổi.
Tần Dĩ Duyệt rất không hình tượng ngồi vào đối diện anh, "Thổ hào, em muốn ăn ngay. Em có chút đói rồi."
"Những thứ này đều cho em ăn."
"Được được." Tần Dĩ Duyệt lập tức bắt đầu quét sạch thức ăn trên bàn.
Bây giờ cách ăn của cô đã hơi kín đáo hơn một chút xíu, nếu không sẽ để cho Hạ Kiều Yến có cái kiểu cảm giác cưới đàn ông về nhà mất.
Lượng cơm của cô so với một người đàn ông còn nhiều hơn, cũng đã rất ngượng ngùng rồi mà.
Nếu là ngay cả cách ăn cũng rất đàn ông, cô phải đi tìm ai nói lý chứ?
Hạ Kiều Yến thường thường gọi món cho cô ăn, phần lớn thời gian cũng dùng để quan sát cách cô ăn.
Cô ngốc này thường xuyên đem hai má nhét đến phình phình, lại hợp với con mắt tròn vo của cô ấy, rất là khả ái.
Cái cô ngốc này cậu nói cô thiên chân vô tà* cũng không hẳn vậy.
Thời điểm cô xử lý quan hệ đồng nghiệp, quan hệ cấp trên cấp điểm, liền rất thông minh, sẽ không để cho người khá cảm thấy đặc biệt tận lực.
Mà lúc xử lý loại chuyện này, lại là thời điểm đặc biệt biểu hiện EQ*.
Cô chỉ là một bác sĩ chủ trị thông thường, nhưng thường xuyên cùng viện trưởng, trưởng khoa cùng giáo sư hòa thành một mảnh.
Đây là cái mà bác sĩ cùng một cấp bậc với cô không cách nào làm được.
Cô lõi đời, mà không lõi đời.
Độ đắn đo, gây khó dễ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Khi cô xử lý chuyện công việc, thì sẽ không chút nào để cho người khác cảm thấy cô không thể giải quyết bất kỳ khó khăn hay tiến thoái lưỡng nan nào trong đó.
Nhưng chỉ cần một khi cô không ở trạng thái làm việc, thì cô sẽ hoàn toàn biến thành một người khác.
Tần Dĩ Duyệt buông chén đũa xuống, mới phát hiện Hạ Kiều Yến cũng không sao động đũa, ngược lại là đang quan sát cô.
Tần Dĩ Duyệt cười hì hì nói: "Thổ hào, anh đây là đột nhiên phát hiện dáng dấp em đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt vẫy gọi người sao?"
"Em đã đoán đúng mất rồi." Hạ Kiều Yến vừa nói vừa đưa tay ở khóe miệng cô xoa xoa.
Tần Dĩ Duyệt thấy đầu ngón tay anh dính một chút hành lá cắt nhỏ cùng nước tương, có chút ngượng ngùng.
Lúc đang muốn nói chút gì đó, Hạ Kiều Yến đem hành lá cắt nhỏ cùng chút nước tương trên đầu ngón tay kia bỏ vào trong miệng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Duyệt nhất thời đỏ rực, cái nhiệt độ bản thân đó chính cô cũng có thể cảm giác được.
Thổ hào nhà cô đang trêu ghẹo cô sao?
Cô phải làm thế nào mới tỏ ra mình chẳng phải 囧 囧 đây?
Hạ Kiều Yến nhìn khuôn mặt bạo đỏ, không nhịn được đưa tay nhéo má cô một cái.
Tần Dĩ Duyệt trừng mắt nhìn, miệng thật giống như không phải của mình, "Thổ hào, chúng ta đang bắt đầu nói chuyện yêu đương?"
"Nếu không thì sao?"
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc mấy tiếng, "Em cũng không có bị người theo đuổi mà. Trước kia, thời điểm Chu Tử Dương theo đuổi em chính là ngày ngày mua bữa sáng cho em, lúc trời lạnh thì cho em nước ấm, cùng em đi thư viện đọc sách, cùng nhau thi. Lúc đi làm rồi em liền không yêu nữa, nên cũng không biết rõ lắm làm sao để nói."
"Chúng ta bây giờ nói cũng không muộn. Em thích gì, anh từng cái từng cái đều vì em làm." Hạ Kiều Yến không biết tư vị của người đàn ông khác khi nghe được người phụ nữ của mình nói về bạn trai cũ là gì, anh thì ngược lại không có cảm giác quá ghen tị, ngược lại rất thích sự thẳng thắn của cô.
"Em cũng không rõ lắm. Chỉ là mỗi ngày có thể thấy anh thì đã cảm thấy rất tốt rồi, những thứ khác em còn phải lại suy nghĩ một chút. Nhưng mà anh không thể để đến khi em nghĩ tới, anh mới làm đâu đấy."
Hạ Kiều Yến bị giọng cô làm cho tức cười, anh cũng không biết anh là từ đâu mà đào được tên dở hơi này đến nữa.
"Đầu tiên dựa theo ý tưởng của anh mà theo đuổi em, chờ em nghĩ xong rồi, anh lại lần nữa dựa theo ý em tới."
"Tốt lắm." Tần Dĩ Duyệt nghiêm túc gật đầu một cái, cảm thấy kế hoạch như vậy vô cùng tốt.
Hạ Kiều Yến sờ tóc đã nửa khô của cô, nói, "Em đi ngâm suối nước nóng đi, anh đem bàn cơm thu dọn một chút."
"Em ăn nhưng không làm, không thích hợp lắm đâu."
"Có gì không hợp chứ, em cứ như vậy là rất tốt. Nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh thật đấy."
Tần Dĩ Duyệt cũng không từ chối, đổi đồ bơi phao tắm, liền tựa vào bên cạnh thành hồ.
Hạ Kiều Yến thu dọn xong mấy cái chén đũa kia, xa xa nhìn cô ngốc đang nhắm mắt dưỡng thần tựa vào bên cạnh hồ
=============
Thiên chân vô tà: Ý chỉ hồn nhiên
EQ: Trí tuệ xúc cảm: Trí tuệ xúc cảm thường dùng dưới hàm nghĩa nói về chỉ số cảm xúc của mỗi cá nhân. Chỉ số này mô tả khả năng, năng lực, kỹ năng hay khả năng tự nhận thức để xác định, đánh giá và điều tiết cảm xúc của chính mỗi người, của người khác, của các nhóm cảm xúc. [Theo wikipedia]
Tần Dĩ Duyệt đem túi mình để dưới đất, đứng ở phía đầu bên trái của người đàn ông, vừa kiểm tra vết thương vừa nói: "Mọi người có ai biết ông ấy bị thương khi nào? Thời gian nằm trên đất là bao lâu không?"
"Năm phút trước. Tôi thấy một chiếc xe đụng vào ông ta, sau đó ông ta liền nằm trên đất."
"Xe đụng vào chỗ nào của ông ta?"
"Đụng ngang đấy."
"Tốc độ xe nhanh lắm sao?"
"Tốc độ xe không nhanh. Nhưng mà xe trượt một chút, thời điểm đang trượt hình như lại đụng vào ông ta."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu một cái, trong lòng có cơ sở.
Cô nhanh chóng kiểm tra mí mắt đầu cùng với trên vết thương trên bụng của nạn nhân.
Đồng thời cũng thử cùng người đàn ông này trao đổi nhưng không được đáp lại.
Tần Dĩ Duyệt cũng không ngẩng đầu lên nói: "Làm phiền mọi người gọi điện cho đường dây nóng của bệnh viện Nhã Đức. Mã số là XXXXXX, nói rõ ràng tỉ mỉ địa điểm tình huống đại khái của người bị thương, sau đó nói bác sĩ Tần đã ở chỗ này. Mời bọn họ nhất định phải lập tức tới ngay."
Mọi người nghe cô nói rất nhanh, trong lúc nhất thời có chút không tiêu hóa nổi nhiều tin tức như vậy.
Hạ Kiều Yến lấy điện thoại ra gọi, nói tóm tắt rõ ràng tình huống ở hiện trường.
Tần Dĩ Duyệt nói xong đoạn lời nói kia, hai đầu gối liền quỳ xuống đất. Làm cho người đàn ông nọ các biện pháp cấp cứu khẩn cấp, dùng gối mang theo người ở trong túi xách thuận lợi lót sau ót người đó, tránh cho thời gian dài nằm trên đất lạnh dẫn đến phần đầu bị hạ nhiệt.
Hạ Kiều Yến nhìn cô gái không chút cảm thấy dơ bẩn nào đang ngồi chồm hổm dưới đất.
Giờ khắc này, anh mới biết tại sao anh sẽ đối với cô ngốc này nhìn bằng cặp mắt khác xưa?
Trên người cô ngốc này không dính khói bụi trần gian, cái khí tục phàm trần.
Cô ấy cho người ta một loại cảm giác vô cùng trong trẻo. Loại trong trẻo này để cho người ta đặc biệt thoải mái, nó làm cho người ta tin tưởng cô ấy có thể làm ra rất nhiều cử động khiến cho lòng người lay động không thôi.
Mưa ngày càng lớn, đám người vây xem dần dần lùi đi.
Hạ Kiều Yến che dù, ngăn trở nước mưa cho Tần Dĩ Duyệt cùng người đàn ông kia.
Dù vậy, tóc và quần áo Tần Dĩ Duyệt cũng đã bị thấm ướt.
Nhưng cô phảng phất như không cảm giác, vẫn ở chỗ cũ cố gắng cứu chữa người đàn ông nằm dưới đất kia.
Xe cứu thương của bệnh viện rất nhanh đã tới, bác sĩ, y tá theo xe nhanh chóng cầm cáng bước xuống, động tác huấn luyện nghiêm chỉnh đem người bị thương đưa lên xe.
Tần Dĩ Duyệt cùng nhân viên y tế nói tường tận phản ứng của người bị thương, để cho bọn họ trong lúc cứu chữa chú ý tình huống.
Cho đến khi xe cứu thương rời đi, cô mới mệt mỏi đứng lên, xoa xoa nước mưa đã tụ tập không ít trên mi.
Tần Dĩ Duyệt gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Thổ hào, em thật giống như đã phá hư hẹn ước của hai chúng ta rồi. A a a a a a, thật là đáng tiếc, thật là đáng tiếc."
Hạ Kiều Yến bất đắc dĩ sờ mái tóc ươn ướt của cô một cái, "Đổi nơi hẹn ước thì cũng giống như nhau thôi, mang em đi đến biệt thự nhỏ lần trước ngâm suối nước nóng vậy."
"Tốt ghê, nếu không thì em cũng sẽ bị cảm mất."
Hạ Kiều Yến lúc này mới cởi xuống áo khoác của âu phục, phủ lên người cô, rồi bật điều hòa bên trong xe tăng đến 30 độ, mới đem cô đẩy vào.
**
Vừa vào biệt thự suối nước nóng, Tần Dĩ Duyệt liền vọt vào phòng tắm, tắm táp cùng gội đầu đơn giản, thay bộ đồ ở nhà thoải mái rồi xuống lầu.
Dưới lầu, Hạ Kiều Yến đã cho người đem thức ăn chuẩn bị xong, nóng hổi.
Tần Dĩ Duyệt rất không hình tượng ngồi vào đối diện anh, "Thổ hào, em muốn ăn ngay. Em có chút đói rồi."
"Những thứ này đều cho em ăn."
"Được được." Tần Dĩ Duyệt lập tức bắt đầu quét sạch thức ăn trên bàn.
Bây giờ cách ăn của cô đã hơi kín đáo hơn một chút xíu, nếu không sẽ để cho Hạ Kiều Yến có cái kiểu cảm giác cưới đàn ông về nhà mất.
Lượng cơm của cô so với một người đàn ông còn nhiều hơn, cũng đã rất ngượng ngùng rồi mà.
Nếu là ngay cả cách ăn cũng rất đàn ông, cô phải đi tìm ai nói lý chứ?
Hạ Kiều Yến thường thường gọi món cho cô ăn, phần lớn thời gian cũng dùng để quan sát cách cô ăn.
Cô ngốc này thường xuyên đem hai má nhét đến phình phình, lại hợp với con mắt tròn vo của cô ấy, rất là khả ái.
Cái cô ngốc này cậu nói cô thiên chân vô tà* cũng không hẳn vậy.
Thời điểm cô xử lý quan hệ đồng nghiệp, quan hệ cấp trên cấp điểm, liền rất thông minh, sẽ không để cho người khá cảm thấy đặc biệt tận lực.
Mà lúc xử lý loại chuyện này, lại là thời điểm đặc biệt biểu hiện EQ*.
Cô chỉ là một bác sĩ chủ trị thông thường, nhưng thường xuyên cùng viện trưởng, trưởng khoa cùng giáo sư hòa thành một mảnh.
Đây là cái mà bác sĩ cùng một cấp bậc với cô không cách nào làm được.
Cô lõi đời, mà không lõi đời.
Độ đắn đo, gây khó dễ đều gãi đúng chỗ ngứa.
Khi cô xử lý chuyện công việc, thì sẽ không chút nào để cho người khác cảm thấy cô không thể giải quyết bất kỳ khó khăn hay tiến thoái lưỡng nan nào trong đó.
Nhưng chỉ cần một khi cô không ở trạng thái làm việc, thì cô sẽ hoàn toàn biến thành một người khác.
Tần Dĩ Duyệt buông chén đũa xuống, mới phát hiện Hạ Kiều Yến cũng không sao động đũa, ngược lại là đang quan sát cô.
Tần Dĩ Duyệt cười hì hì nói: "Thổ hào, anh đây là đột nhiên phát hiện dáng dấp em đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt vẫy gọi người sao?"
"Em đã đoán đúng mất rồi." Hạ Kiều Yến vừa nói vừa đưa tay ở khóe miệng cô xoa xoa.
Tần Dĩ Duyệt thấy đầu ngón tay anh dính một chút hành lá cắt nhỏ cùng nước tương, có chút ngượng ngùng.
Lúc đang muốn nói chút gì đó, Hạ Kiều Yến đem hành lá cắt nhỏ cùng chút nước tương trên đầu ngón tay kia bỏ vào trong miệng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Dĩ Duyệt nhất thời đỏ rực, cái nhiệt độ bản thân đó chính cô cũng có thể cảm giác được.
Thổ hào nhà cô đang trêu ghẹo cô sao?
Cô phải làm thế nào mới tỏ ra mình chẳng phải 囧 囧 đây?
Hạ Kiều Yến nhìn khuôn mặt bạo đỏ, không nhịn được đưa tay nhéo má cô một cái.
Tần Dĩ Duyệt trừng mắt nhìn, miệng thật giống như không phải của mình, "Thổ hào, chúng ta đang bắt đầu nói chuyện yêu đương?"
"Nếu không thì sao?"
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc mấy tiếng, "Em cũng không có bị người theo đuổi mà. Trước kia, thời điểm Chu Tử Dương theo đuổi em chính là ngày ngày mua bữa sáng cho em, lúc trời lạnh thì cho em nước ấm, cùng em đi thư viện đọc sách, cùng nhau thi. Lúc đi làm rồi em liền không yêu nữa, nên cũng không biết rõ lắm làm sao để nói."
"Chúng ta bây giờ nói cũng không muộn. Em thích gì, anh từng cái từng cái đều vì em làm." Hạ Kiều Yến không biết tư vị của người đàn ông khác khi nghe được người phụ nữ của mình nói về bạn trai cũ là gì, anh thì ngược lại không có cảm giác quá ghen tị, ngược lại rất thích sự thẳng thắn của cô.
"Em cũng không rõ lắm. Chỉ là mỗi ngày có thể thấy anh thì đã cảm thấy rất tốt rồi, những thứ khác em còn phải lại suy nghĩ một chút. Nhưng mà anh không thể để đến khi em nghĩ tới, anh mới làm đâu đấy."
Hạ Kiều Yến bị giọng cô làm cho tức cười, anh cũng không biết anh là từ đâu mà đào được tên dở hơi này đến nữa.
"Đầu tiên dựa theo ý tưởng của anh mà theo đuổi em, chờ em nghĩ xong rồi, anh lại lần nữa dựa theo ý em tới."
"Tốt lắm." Tần Dĩ Duyệt nghiêm túc gật đầu một cái, cảm thấy kế hoạch như vậy vô cùng tốt.
Hạ Kiều Yến sờ tóc đã nửa khô của cô, nói, "Em đi ngâm suối nước nóng đi, anh đem bàn cơm thu dọn một chút."
"Em ăn nhưng không làm, không thích hợp lắm đâu."
"Có gì không hợp chứ, em cứ như vậy là rất tốt. Nhanh đi, đừng để bị cảm lạnh thật đấy."
Tần Dĩ Duyệt cũng không từ chối, đổi đồ bơi phao tắm, liền tựa vào bên cạnh thành hồ.
Hạ Kiều Yến thu dọn xong mấy cái chén đũa kia, xa xa nhìn cô ngốc đang nhắm mắt dưỡng thần tựa vào bên cạnh hồ
=============
Thiên chân vô tà: Ý chỉ hồn nhiên
EQ: Trí tuệ xúc cảm: Trí tuệ xúc cảm thường dùng dưới hàm nghĩa nói về chỉ số cảm xúc của mỗi cá nhân. Chỉ số này mô tả khả năng, năng lực, kỹ năng hay khả năng tự nhận thức để xác định, đánh giá và điều tiết cảm xúc của chính mỗi người, của người khác, của các nhóm cảm xúc. [Theo wikipedia]