Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Năm thanh kiếm đồng loạt chia về phía nàng, Dương Khánh Văn nghiêng mình tránh né, nàng không có vũ khí, không thể tay không chặn kiếm được người có đại quen dùng kiếm nhưng nàng là người hiện đại nha, tuy rằng cha có dạy qua cho nàng đấu kiếm nhưng nàng chỉ học tránh né, lúc đó nàng nghĩ ở hiện đại cùng lắm là dùng gậy đánh nhau thôi, kiểm chỉ dùng trong thi đấu nên nàng cũng không thích cảm kiếm học.
Dương Khánh Vân tránh né vừa nhanh vừa lình hoạt có điều nàng không đánh lại sẽ mất sức, mà tên này thân thủ cũng không tệ không giống đảm hạ nhân trong phủ nàng chỉ cần ra tay một chút là xong, còn bạn người này dù chỉ có năm tên nhưng Dương
Khánh Vân vẫn còn tránh né một cách chất vật.
Lúc này bên trong lại phát ra tiếng động, nàng giật hỏi: “Vương gia, người không có việc gì chứ?”
Nam nhân bên trong im lặng không trả lời Dương
Khánh Vân sợ bên trong còn có thích khách liên gia, vương gia, người có sao không, không sao thì tránh nẻ một đường kiếm đang đâm vào cô nàng sau đó đạp cửa xông vào, còn không ngừng gọi: “Vương mau lên tiếng trà lời ta.”
Trong đây tối om Dương Khánh Vân không nhìn thấy gì, còn may có ánh trăng rọi vào nàng còn thấy lờ mở một bóng dáng, mà lúc này nàng thấy năm thanh kiếm lóe sáng dường như hưởng bóng dáng kia đâm tói.
Dương Khánh Vân trong lòng hoảng sợ kêu lên: “Vương gia, cẩn thận”
Nàng không suy nghĩ nhiều chạy ra ý đồ che chắn trước bóng dáng kia nhưng chưa kịp chạy tới thì lại vập vào cái gì đó ngã nhào về phía trước, rơi vào dục bồn, dưới nước Dương Khánh Vân quơ quạo chân tay lại không biết nắm phải cái gì trơn trơn mềm mềm lại có chút cương cứng, nàng còn cảm thấy nó giật giật mấy cái.
Nam nhân nào đó hít một ngụm khí lạnh mặt mày đen như đáy nồi, hắn phất phất tay mấy cái, năm thanh kiếm bỗng chốc thu lại người cũng biến mất không thấy, căn phòng cũng bất chợt sáng lên, lúc này hắn mới xách nữ nhân nào đó ra khỏi mặt nước gầm nhẹ, “Dương Khánh Vân, người muốn chết sao?”
Được đưa ra mặt nước, Dương Khánh Vân hít thở mấy cái lại chợt nhớ đến điều gì, mới theo bản năng với vàng nắm tay hắn nói: “Vương gia, có thích khách, mau rời khỏi đây Dương Khánh Vân lại thấy khuôn mặt của nam nhân nào đó sa sắm xuống sau đó nở nụ cười lạnh nói: “Bồn vương thấy người mới là thích khách, còn không mau rời khỏi bồn tắm của bổn vương”
Dương Khánh Vân ngớ người, nàng lại nhìn xung quanh, mọi thứ yên ắng lạ thường, không thấy bất cứ tên thích khách nào, nàng trố mắt nói: “Vương gia, lúc nãy, lúc này có thích khách.
MỞ đâu ra?” Tạ Đình lạnh lùng hỏi.
“Quải lạ, ta cũng không biết, rõ ràng có năm tên, bạn chúng còn nhắm vào vương gia nên ta mới xông tới cứu người không nghĩ lại bị trượt chân rồi rơi vào đây thấy gì sao?” Dương Khánh Vân nghi hoặc hỏi.
vương gia, người thật sự không nghe thấy gì hay nhìn
Ta Đình nghe năng hấp tấp nói khỏe miệng khả nhếch lên lại gần giọng nói: “Bổn vương chỉ thấy người đang ở trong dục bổn của bổn vương, người còn không mau đi ra “Ách, ta, ta không cố ý, ta, ta ra ngay đây.” Dương
Khánh Vân nhìn hoàn cảnh của mình lại nhìn nam nhân ở trận trước mặt liền lật đật đi ra, cũng may bây giờ là mùa hè nên nàng mới không bị lạnh.
Sau khi ra khỏi dục bồn nàng mới nhớ hồi nãy ở trong nước nàng hình như có nằm cái gì đó thì phải, cái đó là cái gì, nàng lại theo bản năng nhìn lại vào dục bồn.
Tạ Đình nhìn thấy ánh mắt của nàng khỏe mắt giật giật tức giận quát: “Dương Khánh Vân, cút cho bồn vương.”
“Á, vương gia bình tĩnh, ta ra, ta ra đây.” Lần đầu tiên nàng nhìn thấy sắc mặt kinh khủng này của hắn mới vội vàng chạy ra.
Lúc này Trịnh Lâm cũng vừa lúc chạy tới nơi, nghe thấy tiếng hát của vương gia liền lật đật chạy vào, vừa vào hắn lại đứng hình không thể đi nữa, đồng thời hắn cũng cúi người xuống, vương phi, vương phi sao lại ướt nhèm như vậy?
Dương Khánh Vân đi lướt qua người hắn lại nói: “Trịnh
Lâm, vương gia trồng cây người.”
“Vâng, vương phi.”
Nàng đi ra ngoài lại phân phó Thu Hoài chạy về viện lấy một bộ y phục đến cho mình, chung quy nàng cũng không thể mặc thế này đi về, mặc dù trên đường đi sẽ không có ai nhưng biết đâu được, nếu gặp phải sẽ rất phiền.
Dương Khánh Văn ôm mình ngồi trong phòng của là Đình, nàng tính kiếm cái gì mặc cho đỡ lạnh nhưng nhìn quanh chỉ có mỗi cái mền trên giường, hán chắc chỉ có mỗi cái chăn này để đắp đi, nàng cũng không thể lấy của hắn.
Đành vậy, nàng chịu lạnh một chút, thân thể Dương
Khánh Vân run cầm cập, hai hàm răng đánh vào nhau, thu mình lại trên ghế.
Nàng lại suy nghĩ lại vụ việc lúc nãy, rõ ràng nàng đã đấu với năm tên thích khách, tại sao lúc nàng rớt vào dục bồn bọn họ lại biến mất, lẽ nào nàng nằm mơ không đúng nha, mơ cũng không chân thật đi, cái lạ nữa là Tạ Đình lại không nghe thấy động tĩnh gì, lý là để ám sát Tạ Đình nhưng đến phút cuối làm sao lại biến mất vô hình như vậy? nào lại như thế, nàng đoán đám thích khách này đến
Thật quá kỷ là, sự tình có cái gì đó sai sai, nàng phải nghĩ cho ra mới được, nàng không cam tâm, Dương
Khánh Văn tức giận đập bàn một cái: “Chuyện này rất cuộc làm sao… ai da, đau.”
Dương Khánh Vân cảm thấy cánh tay đau đớn, đột nhiên nàng chợt nhớ ra, phải rồi, lúc nãy né tránh đường kiểm kia, nàng bị xẹt qua cánh tay, lúc đó vì lo lắng cho an nguy của Tạ Đình nàng mới không để ý, mơ đều là thật, nhưng điều quan trọng là đảm thích khách kia đi đâu mất, Dương Khánh Vân lại chìm đắm trong suy nghĩ miên man.
bây giờ mới nhớ ra điều này, vậy tất cả không phải là
Lúc này nàng lại nghe tiếng bánh xe cọc cạch cạc cạch truyền đến, nam nhân này nhanh như vậy sao.
Một chiếc xe lăn xuất hiện trước mặt nàng theo đó là khuôn mặt tuấn tú của nam nhân nào đó với mai toc dài ướt sừng, trên người chỉ mặc một bộ trung y đơn bạc, chân được đắp bởi một tấm áo choàng, nhìn số qua tấm áo choàng này có chút cũ kỹ.
Nhìn mới nhớ nàng thấy nam nhân này ăn mặc cũng quá kém, dường như chỉ có hai bộ y phục thay phiên nhau, thông thường nàng sẽ thấy hắn mặc bộ lam y thêu lá trúc, trông văn nhã thư sinh, trái ngược với khí chất trên người của hắn, bộ thứ hai nàng thấy hắn ngoài phủ một chiếc áo choàng nâu đơn bạc.
Không phải chứ đường đường là vương gia lý nào lại nào cũng không đến mức đó chứ? mặc chính là bộ y phục này, trung y màu trắng, bên chỉ có hai bộ y phục này thôi sao? Có bạc đãi hắn thế “Người còn chưa đi?” Nhìn thấy Dương Khánh Vân còn ở đây Tạ Đình lại nghĩ đến tình cảnh lúc này tran nổi đầy gần xanh, vì nàng mà chỗ đó của hắn còn ẩn an dau.
Ta chờ Thu Hoài mang y phục đến thay rồi mới đi, vương gia ta bị ướt thế này rồi người không đuổi ta đi đấy chứ.” Dương Khánh Vân run rẩy nói.
Tạ Đình nhìn bộ dạng này của nàng lại không chút tiếc thương muốn đẩy bánh xe rời đi thì Dương Khánh Vân lại lên tiếng: “Vương gia, chờ đã ”
Nàng thả chân xuống đất đứng dậy đi đến chỗ của hắn dõng dạc nói: “Trong phủ chắc chắn là có thích khách, người xem, vết thương này của ta là do thích khách làm ra, lúc đó ta đã đấu với bọn chúng.
Dương Khánh Vân tránh né vừa nhanh vừa lình hoạt có điều nàng không đánh lại sẽ mất sức, mà tên này thân thủ cũng không tệ không giống đảm hạ nhân trong phủ nàng chỉ cần ra tay một chút là xong, còn bạn người này dù chỉ có năm tên nhưng Dương
Khánh Vân vẫn còn tránh né một cách chất vật.
Lúc này bên trong lại phát ra tiếng động, nàng giật hỏi: “Vương gia, người không có việc gì chứ?”
Nam nhân bên trong im lặng không trả lời Dương
Khánh Vân sợ bên trong còn có thích khách liên gia, vương gia, người có sao không, không sao thì tránh nẻ một đường kiếm đang đâm vào cô nàng sau đó đạp cửa xông vào, còn không ngừng gọi: “Vương mau lên tiếng trà lời ta.”
Trong đây tối om Dương Khánh Vân không nhìn thấy gì, còn may có ánh trăng rọi vào nàng còn thấy lờ mở một bóng dáng, mà lúc này nàng thấy năm thanh kiếm lóe sáng dường như hưởng bóng dáng kia đâm tói.
Dương Khánh Vân trong lòng hoảng sợ kêu lên: “Vương gia, cẩn thận”
Nàng không suy nghĩ nhiều chạy ra ý đồ che chắn trước bóng dáng kia nhưng chưa kịp chạy tới thì lại vập vào cái gì đó ngã nhào về phía trước, rơi vào dục bồn, dưới nước Dương Khánh Vân quơ quạo chân tay lại không biết nắm phải cái gì trơn trơn mềm mềm lại có chút cương cứng, nàng còn cảm thấy nó giật giật mấy cái.
Nam nhân nào đó hít một ngụm khí lạnh mặt mày đen như đáy nồi, hắn phất phất tay mấy cái, năm thanh kiếm bỗng chốc thu lại người cũng biến mất không thấy, căn phòng cũng bất chợt sáng lên, lúc này hắn mới xách nữ nhân nào đó ra khỏi mặt nước gầm nhẹ, “Dương Khánh Vân, người muốn chết sao?”
Được đưa ra mặt nước, Dương Khánh Vân hít thở mấy cái lại chợt nhớ đến điều gì, mới theo bản năng với vàng nắm tay hắn nói: “Vương gia, có thích khách, mau rời khỏi đây Dương Khánh Vân lại thấy khuôn mặt của nam nhân nào đó sa sắm xuống sau đó nở nụ cười lạnh nói: “Bồn vương thấy người mới là thích khách, còn không mau rời khỏi bồn tắm của bổn vương”
Dương Khánh Vân ngớ người, nàng lại nhìn xung quanh, mọi thứ yên ắng lạ thường, không thấy bất cứ tên thích khách nào, nàng trố mắt nói: “Vương gia, lúc nãy, lúc này có thích khách.
MỞ đâu ra?” Tạ Đình lạnh lùng hỏi.
“Quải lạ, ta cũng không biết, rõ ràng có năm tên, bạn chúng còn nhắm vào vương gia nên ta mới xông tới cứu người không nghĩ lại bị trượt chân rồi rơi vào đây thấy gì sao?” Dương Khánh Vân nghi hoặc hỏi.
vương gia, người thật sự không nghe thấy gì hay nhìn
Ta Đình nghe năng hấp tấp nói khỏe miệng khả nhếch lên lại gần giọng nói: “Bổn vương chỉ thấy người đang ở trong dục bổn của bổn vương, người còn không mau đi ra “Ách, ta, ta không cố ý, ta, ta ra ngay đây.” Dương
Khánh Vân nhìn hoàn cảnh của mình lại nhìn nam nhân ở trận trước mặt liền lật đật đi ra, cũng may bây giờ là mùa hè nên nàng mới không bị lạnh.
Sau khi ra khỏi dục bồn nàng mới nhớ hồi nãy ở trong nước nàng hình như có nằm cái gì đó thì phải, cái đó là cái gì, nàng lại theo bản năng nhìn lại vào dục bồn.
Tạ Đình nhìn thấy ánh mắt của nàng khỏe mắt giật giật tức giận quát: “Dương Khánh Vân, cút cho bồn vương.”
“Á, vương gia bình tĩnh, ta ra, ta ra đây.” Lần đầu tiên nàng nhìn thấy sắc mặt kinh khủng này của hắn mới vội vàng chạy ra.
Lúc này Trịnh Lâm cũng vừa lúc chạy tới nơi, nghe thấy tiếng hát của vương gia liền lật đật chạy vào, vừa vào hắn lại đứng hình không thể đi nữa, đồng thời hắn cũng cúi người xuống, vương phi, vương phi sao lại ướt nhèm như vậy?
Dương Khánh Vân đi lướt qua người hắn lại nói: “Trịnh
Lâm, vương gia trồng cây người.”
“Vâng, vương phi.”
Nàng đi ra ngoài lại phân phó Thu Hoài chạy về viện lấy một bộ y phục đến cho mình, chung quy nàng cũng không thể mặc thế này đi về, mặc dù trên đường đi sẽ không có ai nhưng biết đâu được, nếu gặp phải sẽ rất phiền.
Dương Khánh Văn ôm mình ngồi trong phòng của là Đình, nàng tính kiếm cái gì mặc cho đỡ lạnh nhưng nhìn quanh chỉ có mỗi cái mền trên giường, hán chắc chỉ có mỗi cái chăn này để đắp đi, nàng cũng không thể lấy của hắn.
Đành vậy, nàng chịu lạnh một chút, thân thể Dương
Khánh Vân run cầm cập, hai hàm răng đánh vào nhau, thu mình lại trên ghế.
Nàng lại suy nghĩ lại vụ việc lúc nãy, rõ ràng nàng đã đấu với năm tên thích khách, tại sao lúc nàng rớt vào dục bồn bọn họ lại biến mất, lẽ nào nàng nằm mơ không đúng nha, mơ cũng không chân thật đi, cái lạ nữa là Tạ Đình lại không nghe thấy động tĩnh gì, lý là để ám sát Tạ Đình nhưng đến phút cuối làm sao lại biến mất vô hình như vậy? nào lại như thế, nàng đoán đám thích khách này đến
Thật quá kỷ là, sự tình có cái gì đó sai sai, nàng phải nghĩ cho ra mới được, nàng không cam tâm, Dương
Khánh Văn tức giận đập bàn một cái: “Chuyện này rất cuộc làm sao… ai da, đau.”
Dương Khánh Vân cảm thấy cánh tay đau đớn, đột nhiên nàng chợt nhớ ra, phải rồi, lúc nãy né tránh đường kiểm kia, nàng bị xẹt qua cánh tay, lúc đó vì lo lắng cho an nguy của Tạ Đình nàng mới không để ý, mơ đều là thật, nhưng điều quan trọng là đảm thích khách kia đi đâu mất, Dương Khánh Vân lại chìm đắm trong suy nghĩ miên man.
bây giờ mới nhớ ra điều này, vậy tất cả không phải là
Lúc này nàng lại nghe tiếng bánh xe cọc cạch cạc cạch truyền đến, nam nhân này nhanh như vậy sao.
Một chiếc xe lăn xuất hiện trước mặt nàng theo đó là khuôn mặt tuấn tú của nam nhân nào đó với mai toc dài ướt sừng, trên người chỉ mặc một bộ trung y đơn bạc, chân được đắp bởi một tấm áo choàng, nhìn số qua tấm áo choàng này có chút cũ kỹ.
Nhìn mới nhớ nàng thấy nam nhân này ăn mặc cũng quá kém, dường như chỉ có hai bộ y phục thay phiên nhau, thông thường nàng sẽ thấy hắn mặc bộ lam y thêu lá trúc, trông văn nhã thư sinh, trái ngược với khí chất trên người của hắn, bộ thứ hai nàng thấy hắn ngoài phủ một chiếc áo choàng nâu đơn bạc.
Không phải chứ đường đường là vương gia lý nào lại nào cũng không đến mức đó chứ? mặc chính là bộ y phục này, trung y màu trắng, bên chỉ có hai bộ y phục này thôi sao? Có bạc đãi hắn thế “Người còn chưa đi?” Nhìn thấy Dương Khánh Vân còn ở đây Tạ Đình lại nghĩ đến tình cảnh lúc này tran nổi đầy gần xanh, vì nàng mà chỗ đó của hắn còn ẩn an dau.
Ta chờ Thu Hoài mang y phục đến thay rồi mới đi, vương gia ta bị ướt thế này rồi người không đuổi ta đi đấy chứ.” Dương Khánh Vân run rẩy nói.
Tạ Đình nhìn bộ dạng này của nàng lại không chút tiếc thương muốn đẩy bánh xe rời đi thì Dương Khánh Vân lại lên tiếng: “Vương gia, chờ đã ”
Nàng thả chân xuống đất đứng dậy đi đến chỗ của hắn dõng dạc nói: “Trong phủ chắc chắn là có thích khách, người xem, vết thương này của ta là do thích khách làm ra, lúc đó ta đã đấu với bọn chúng.