Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
– Này! Y Lan! Vậy cậu và anh học trưởng Huỳnh Đông thế nào rồi. Hai người định khi nào kết hôn.
Cô cười bẽn lẽn: kết hôn gì chứ bọn mình mới ra trường, anh ấy cũng mới đi làm được hơn một năm, sự nghiệp cũng chưa ổn định.
– Vậy ba mẹ cậu đã chấp nhận cho cậu yêu anh ấy chưa.
– Ba mẹ mình cũng chưa chấp nhận hẳn nhưng nói chung cũng không phản đối kịch liệt nữa. Mình tin chỉ cần bọn mình kiên trì nhất định ba mẹ sẽ đồng ý.
– Thôi muộn rồi chúng ta về thôi. Giờ chúng ta phải lo nốt mấy môn thi ngày mai, thi xong chúng ta sẽ rủ bọn người của Giai Tuệ cùng đi đảo phía Nam một chuyến.
– ok sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ đi đảo phía Nam.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ cô bị giật mình bởi tiếng động quay người lại thì thấy cô người hầu đã đi từ phòng vệ sinh ra: thiếu phu nhân nước tắm đã chuẩn bị xong cô vào tắm rồi nghỉ ngơi đi
– uh được rồi cô ra ngoài đi.
– Ah uh! cô ngập ngừng
– Thiếu phu nhân cô có cần gì nữa không?
– Ah! việc này! mà thôi cô đi làm việc đi.
– Vâng ạ! cần gì cô cứ gọi.
– Cảm ơn cô
Cô nhìn lại căn phòng lần nữa rồi đi vào nhà vệ sinh thay đồ. Thật ra lúc nãy cô muốn hỏi. xem Cảnh Hàn đang ở đâu. Nghĩ đến việc đêm nay là đêm tân hôn của hai người khiến cô bứt rứt đứng ngồi không yên. Cô với anh cũng không có tình cảm liệu anh ta có làm chuyện đó với cô không. Mải suy nghĩ cô không nghe thấy trong phòng có người mở cửa bước vào
Y Lan cởi chiếc váy cô dâu mà cô đang mặc ra nhưng cởi được một nửa thì chiếc khóa bị kẹt. Cô loay hoay mãi mà không cởi được. Cô liền nghĩ đến việc nhờ cô giúp việc không biết cô ấy còn ngoài kia không. Nghĩ là làm cô mở cửa phòng rón rén ra ngoài, vừa bước được mấy bước ra đến giữa phòng. Cô liền cảm thấy ánh mắt cô thể thiêu đốt của người nào đó đang hướng về phải mình. Cô quay người lại nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cạnh giường và nhìn mình không hề kiêng dè.
– Anh! anh vào đây làm gì?
– Vậy theo cô tôi phải ở đâu. Anh nhìn cô bằng anh mắt giễu cợt.
– Tôi! tôi! tôi! đây là phòng của tôi.
– Vậy sao! anh từ từ bước lại gần cô.
– Cô vội lùi lại: tôi! tôi! tôi không nói với anh nữa, nói chung anh không được ở lại đây. Giờ tôi phải đi thay đồ.
Cô nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh, nhưng đi được nửa đường thì cô bỗng quay lại nói với anh.
– Anh có thể kêu giúp tôi cô giúp việc không. Tôi! tôi! không thể mở khóa chiếc váy này, hình như nó bị kẹt khóa rồi
Anh không nói gì nhìn cô từ đầu tới chân khiến cô càng lúng túng hơn.
– Lại đây
Anh bỗng lên tiếng
– Sao! sao cơ! à không cần đâu anh kêu người làm giúp tôi là được rồi.
– Lại đây
Cô trần trừ một lúc rồi cũng bước lại phía anh
– Quay lại
Cô xoay lưng về phía anh. Cảm nhận được anh chạm vào lưng mình, thân thể cô không tự chủ mà cứng đờ.
Động tác anh làm rất chậm, cô cảm nhận được cả hơi thở của anh phả vào gáy mình. Khi chiếc khóa được kéo xuống cô cảm nhận được ngón tay anh chạm vào da thịt mình. Chiếc khóa được kéo đến đâu ngón tay lướt trên da thịt cô cũng chạy đến đó khiến cô không khỏi rùng mình.
Cô lắc đầu lên tiếng xua tan bầu không khí ngột thở này.
– Được rồi cảm ơn anh, tôi đi thay đồ đây.
Cảnh Hàn cũng thu hồi lại cảm giác thất thần của mình. Anh ho nhẹ một tiếng. Không nói gì lạnh lùng nhìn cô rồi bỏ ra ngoài.
Cô liền ôm lấy váy chạy vào nhà vệ sinh.
Trở về thư phòng, Cảnh Hàn ngồi vào bàn làm việc mà đầu óc không thể tập trung vào tập hồ sơ trước mặt.
– Chết tiệt.
Anh điên cuồng xô hết đồ trên mặt bàn xuống đất.
– Cảnh Hàn à Cảnh Hàn sao hôm nay chỉ nhìn cô ta một chút mà mày lại thất thần đến vậy. Mày phải nhớ cô ta là kẻ thù, cô ta luôn dùng bộ mặt gây thơ đó để dụ dỗ đàn ông. Anh vơ lấy khóa xe rồi lao ra khỏi biệt thự
Trong phòng Y Lan tắm rửa xong rón rén nghe động tĩnh phía ngoài rồi mới nhẹ nhàng mở cửa ló đầu ra coi, xác định trong phòng không có ai mới dám đường hoàng đi ra. Cô chạy lại phía cửa ra vào áp tai lên cửa nghe ngóng, rồi khóa cửa lại.
Lúc này cô mới an tâm trở về giường nằm và mở điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển lên hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Huỳnh Đông, cô lần lượt đọc hết các tin nhắn mà ăn gửi, vừa đọc vừa rơi nước mắt.
( Y Lan sao em không nghe điện thoại mau trả lời anh đi…
Y Lan em đâu rồi xin em đừng làm như vậy chúng ta cần nói rõ ràng với nhau…
Tại sao em lại dễ dàng nói chia tay như vậy chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ không nói lời chia tay hay sao…
Từng lời từng lời anh nói như bóp nghẹt tim cô. Cô quen anh khi mới bước chân vào trường đại học. Anh là đàn anh học trên cô hai khóa.
Cô cười bẽn lẽn: kết hôn gì chứ bọn mình mới ra trường, anh ấy cũng mới đi làm được hơn một năm, sự nghiệp cũng chưa ổn định.
– Vậy ba mẹ cậu đã chấp nhận cho cậu yêu anh ấy chưa.
– Ba mẹ mình cũng chưa chấp nhận hẳn nhưng nói chung cũng không phản đối kịch liệt nữa. Mình tin chỉ cần bọn mình kiên trì nhất định ba mẹ sẽ đồng ý.
– Thôi muộn rồi chúng ta về thôi. Giờ chúng ta phải lo nốt mấy môn thi ngày mai, thi xong chúng ta sẽ rủ bọn người của Giai Tuệ cùng đi đảo phía Nam một chuyến.
– ok sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ đi đảo phía Nam.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ cô bị giật mình bởi tiếng động quay người lại thì thấy cô người hầu đã đi từ phòng vệ sinh ra: thiếu phu nhân nước tắm đã chuẩn bị xong cô vào tắm rồi nghỉ ngơi đi
– uh được rồi cô ra ngoài đi.
– Ah uh! cô ngập ngừng
– Thiếu phu nhân cô có cần gì nữa không?
– Ah! việc này! mà thôi cô đi làm việc đi.
– Vâng ạ! cần gì cô cứ gọi.
– Cảm ơn cô
Cô nhìn lại căn phòng lần nữa rồi đi vào nhà vệ sinh thay đồ. Thật ra lúc nãy cô muốn hỏi. xem Cảnh Hàn đang ở đâu. Nghĩ đến việc đêm nay là đêm tân hôn của hai người khiến cô bứt rứt đứng ngồi không yên. Cô với anh cũng không có tình cảm liệu anh ta có làm chuyện đó với cô không. Mải suy nghĩ cô không nghe thấy trong phòng có người mở cửa bước vào
Y Lan cởi chiếc váy cô dâu mà cô đang mặc ra nhưng cởi được một nửa thì chiếc khóa bị kẹt. Cô loay hoay mãi mà không cởi được. Cô liền nghĩ đến việc nhờ cô giúp việc không biết cô ấy còn ngoài kia không. Nghĩ là làm cô mở cửa phòng rón rén ra ngoài, vừa bước được mấy bước ra đến giữa phòng. Cô liền cảm thấy ánh mắt cô thể thiêu đốt của người nào đó đang hướng về phải mình. Cô quay người lại nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở cạnh giường và nhìn mình không hề kiêng dè.
– Anh! anh vào đây làm gì?
– Vậy theo cô tôi phải ở đâu. Anh nhìn cô bằng anh mắt giễu cợt.
– Tôi! tôi! tôi! đây là phòng của tôi.
– Vậy sao! anh từ từ bước lại gần cô.
– Cô vội lùi lại: tôi! tôi! tôi không nói với anh nữa, nói chung anh không được ở lại đây. Giờ tôi phải đi thay đồ.
Cô nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh, nhưng đi được nửa đường thì cô bỗng quay lại nói với anh.
– Anh có thể kêu giúp tôi cô giúp việc không. Tôi! tôi! không thể mở khóa chiếc váy này, hình như nó bị kẹt khóa rồi
Anh không nói gì nhìn cô từ đầu tới chân khiến cô càng lúng túng hơn.
– Lại đây
Anh bỗng lên tiếng
– Sao! sao cơ! à không cần đâu anh kêu người làm giúp tôi là được rồi.
– Lại đây
Cô trần trừ một lúc rồi cũng bước lại phía anh
– Quay lại
Cô xoay lưng về phía anh. Cảm nhận được anh chạm vào lưng mình, thân thể cô không tự chủ mà cứng đờ.
Động tác anh làm rất chậm, cô cảm nhận được cả hơi thở của anh phả vào gáy mình. Khi chiếc khóa được kéo xuống cô cảm nhận được ngón tay anh chạm vào da thịt mình. Chiếc khóa được kéo đến đâu ngón tay lướt trên da thịt cô cũng chạy đến đó khiến cô không khỏi rùng mình.
Cô lắc đầu lên tiếng xua tan bầu không khí ngột thở này.
– Được rồi cảm ơn anh, tôi đi thay đồ đây.
Cảnh Hàn cũng thu hồi lại cảm giác thất thần của mình. Anh ho nhẹ một tiếng. Không nói gì lạnh lùng nhìn cô rồi bỏ ra ngoài.
Cô liền ôm lấy váy chạy vào nhà vệ sinh.
Trở về thư phòng, Cảnh Hàn ngồi vào bàn làm việc mà đầu óc không thể tập trung vào tập hồ sơ trước mặt.
– Chết tiệt.
Anh điên cuồng xô hết đồ trên mặt bàn xuống đất.
– Cảnh Hàn à Cảnh Hàn sao hôm nay chỉ nhìn cô ta một chút mà mày lại thất thần đến vậy. Mày phải nhớ cô ta là kẻ thù, cô ta luôn dùng bộ mặt gây thơ đó để dụ dỗ đàn ông. Anh vơ lấy khóa xe rồi lao ra khỏi biệt thự
Trong phòng Y Lan tắm rửa xong rón rén nghe động tĩnh phía ngoài rồi mới nhẹ nhàng mở cửa ló đầu ra coi, xác định trong phòng không có ai mới dám đường hoàng đi ra. Cô chạy lại phía cửa ra vào áp tai lên cửa nghe ngóng, rồi khóa cửa lại.
Lúc này cô mới an tâm trở về giường nằm và mở điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển lên hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Huỳnh Đông, cô lần lượt đọc hết các tin nhắn mà ăn gửi, vừa đọc vừa rơi nước mắt.
( Y Lan sao em không nghe điện thoại mau trả lời anh đi…
Y Lan em đâu rồi xin em đừng làm như vậy chúng ta cần nói rõ ràng với nhau…
Tại sao em lại dễ dàng nói chia tay như vậy chẳng phải chúng ta đã hứa sẽ không nói lời chia tay hay sao…
Từng lời từng lời anh nói như bóp nghẹt tim cô. Cô quen anh khi mới bước chân vào trường đại học. Anh là đàn anh học trên cô hai khóa.