Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bí Ẩn - Chương 9: Anh có thể cho tôi đi nhờ chứ?
Sáng hôm sau Bạch Lăng Diệp dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho mẹ cô và Tiểu Hiên.
Hạ Mộng Di vừa thức dậy, thấy cô đang loay hoay trong bếp, bà ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi: "Lăng Diệp à, sao hôm nay con dậy sớm vậy?"
"Mẹ, mẹ dậy rồi sao? Mẹ ngồi đó đợi chút, con sắp làm xong bữa sáng rồi!" Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn mẹ cô nói, sau đó tiếp tục làm bữa sáng.
Đợi Bạch Lăng Diệp làm xong bữa sáng thì Bạch Tuấn Hiên cũng đã dậy, cậu ngơ ngác ngồi trước bàn ăn nhìn chị mình. Đây có còn là chị gái của cậu không vậy? Chị ấy hôm nay lại thức dậy sớm như vậy?
"Cái thằng nhóc này, không mau ăn sáng rồi đi học? Còn ngồi ngẩn ngơ ra đấy làm gì hả?" Bạch Lăng Diệp thấy Bạch Tuấn Hiên ngơ ngác nhìn mình thì lên tiếng nhắc nhở.
"Chị, hôm nay chị dậy sớm như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?" Bạch Tuấn Hiên vẫn còn kinh ngạc mà hỏi.
"Ừm! Cũng coi như là chuyện quan trọng đi! Mà em còn không mau ăn sáng thì sẽ trễ học đó!" Bạch Lăng Diệp nhắc nhở Bạch Tuấn Hiên lần nữa.
Bạch Tuấn Hiên quay đầu nhìn đồng hồ, sau đó nhanh chóng ăn sáng.
Hạ Mộng Di quay sang nhìn cô hỏi: "Hôm nay con có chuyện quan trọng gì phải làm sao?"
Bạch Lăng Diệp bưng cốc sữa lên uống một ngụm rồi nói: "Dạ, con đang tính sẽ đi làm, dù sao chúng ta cũng sống ở đây lâu dài, không thể không tìm công việc được!"
Hạ Mộng Di gật gật đầu: "Cũng phải, mà mẹ đang tính nói với con chuyện này, mẹ cũng muốn ra ngoài đi làm, mẹ biết con có thể lo được cho cuộc sống của gia đình, nhưng mà một mình mẹ ở trong nhà cũng sẽ cảm thấy buồn chán nên muốn ra ngoài đi làm!"
Bạch Lăng Diệp trầm ngâm một chút sau đó nói: "Chuyện này con sẽ suy nghĩ, bây giờ con phải ra ngoài trước đây!"
"Được, vậy con ra ngoài cẩn thận!"
"Vâng ạ!" Bạch Lăng Diệp gật đầu với bà, sau đó vào phòng thay quần áo và đi ra ngoài.
Đúng lúc thang máy đang chuẩn bị đóng cửa, Bạch Lăng Diệp chạy tới vội nói: "Đợi đã! Chờ một chút!"
Cánh cửa thang máy liền dừng lại rồi mở ra, Bạch Lăng Diệp nhanh chóng bước vào trong, cô ổn định lại nhịp thở của mình sau đó ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn!" Khi nhìn thấy người trong thang máy là Hàn Trạch Dương thì cô kinh ngạc sau đó mỉm cười nói: "Thật trùng hợp, anh Hàn anh cũng đi ra ngoài sao?"
Hàn Trạch Dương gật đầu: "Ừm! Tôi đang chuẩn bị đưa cơm tới cho mẹ của tôi!"
"Nói như vậy là anh cũng đến bệnh viện đúng không? Vậy có thể cho tôi hóa nhang một đoạn được không?"
"Cô cũng tới bệnh viện?"Hàn Trạch Dương hỏi.
"Đúng vậy! Vậy nên anh có thể cho tôi đi nhờ chứ?" Bạch Lăng Diệp nhìn anh nói.
"Ừm!" Hàn Trạch Dương gật đầu.
Hai người xuống hầm để xe, Hàn Trạch Dương mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái phụ, rồi anh ngồi vào ghế lái và lái đi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu vẫn là cô nói, anh chỉ thỉnh thoảng trả lời vài câu.
Rất nhanh liền tới bệnh viện, Bạch Lăng Diệp xuống xe, chào Hàn Trạch Dương: "Anh Hàn, tôi có việc, tôi vào trong trước đây! Tạm biệt anh!"
Hàn Trạch Dương gật đầu chào cô, sau đó lái xe đi đỗ.
Bạch Lăng Diệp đi đến phòng viện trưởng tìm Lăng Hạo Thiên, thấy cô đến, Lăng Hạo Thiên kinh ngạc nhìn cô: "Lăng Diệp, cô tới đây làm gì vậy?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười rồi nói: "Tôi tới là để xin việc đó! Sao? Anh không chào đón tôi hả?"
"Đâu có! Đâu có! Đây cô mau ngồi đi, tôi lập tức sắp xếp công việc ngay cho cô đây!" Lăng Hạo Thiên vui mừng nói. Có trời mới biết bây giờ hắn vui như thế nào, vị đại thần này lại chịu ở lại làm việc tại bệnh viện của hắn, đúng là hắn phải tu phúc ba đời mà!
"Nhanh vậy? Anh không cần phỏng vấn mà cứ như vậy nhận tôi vào làm luôn sao?"
"Không cần, với năng lực của cô thì còn cần phỏng vấn sao? Mà cô muốn bắt đầu đi làm từ hôm nay hay là ngày mai?" Với năng lực và danh tiếng của cô, cần phải phỏng vấn nữa sao? Trực tiếp nhận cô vào làm luôn là được rồi. Hắn còn sợ cô sẽ chê bệnh viện của hắn là đằng khác.
Bạch Lăng Diệp nghĩ nghĩ: "Vậy thì hôm nay luôn đi, dù sao hôm nay tôi cũng rảnh!"
"Được! Vậy tôi sẽ lập tức cho người sắp xếp phòng làm việc cho cô, bây giờ cô đi thay đồ rồi tôi sẽ dẫn cô đi tham quan xung quanh bệnh viện." Lăng Hạo Thiên nói.
Bạch Lăng Diệp gật đầu sau đó đi thay đồ, cô khoác lên người chiếc áo blouse, sau đó cùng Lăng Hạo Thiên đi một vòng quanh bệnh viện.
Đi tới phòng bệnh của Trần Nhã Tịnh, Lăng Hạo Thiên nhìn cô hỏi: "Đây là phòng bệnh của mẹ Trạch Dương, cô có muốn vào thăm bác ấy chút không?"
Bạch Lăng Diệp gật đầu, dù sao bà cũng là bệnh nhân đầu tiên của cô từ khi trở về nước, cô cũng muốn xem tình hình tiến triển của bà.
Nhận được sự đồng ý của cô, Lăng Hạo Thiên bèn gõ gõ cửa phòng sau đó mở cửa ra bước vào trong.
Hạ Mộng Di vừa thức dậy, thấy cô đang loay hoay trong bếp, bà ngạc nhiên nhìn cô rồi hỏi: "Lăng Diệp à, sao hôm nay con dậy sớm vậy?"
"Mẹ, mẹ dậy rồi sao? Mẹ ngồi đó đợi chút, con sắp làm xong bữa sáng rồi!" Bạch Lăng Diệp ngẩng đầu nhìn mẹ cô nói, sau đó tiếp tục làm bữa sáng.
Đợi Bạch Lăng Diệp làm xong bữa sáng thì Bạch Tuấn Hiên cũng đã dậy, cậu ngơ ngác ngồi trước bàn ăn nhìn chị mình. Đây có còn là chị gái của cậu không vậy? Chị ấy hôm nay lại thức dậy sớm như vậy?
"Cái thằng nhóc này, không mau ăn sáng rồi đi học? Còn ngồi ngẩn ngơ ra đấy làm gì hả?" Bạch Lăng Diệp thấy Bạch Tuấn Hiên ngơ ngác nhìn mình thì lên tiếng nhắc nhở.
"Chị, hôm nay chị dậy sớm như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?" Bạch Tuấn Hiên vẫn còn kinh ngạc mà hỏi.
"Ừm! Cũng coi như là chuyện quan trọng đi! Mà em còn không mau ăn sáng thì sẽ trễ học đó!" Bạch Lăng Diệp nhắc nhở Bạch Tuấn Hiên lần nữa.
Bạch Tuấn Hiên quay đầu nhìn đồng hồ, sau đó nhanh chóng ăn sáng.
Hạ Mộng Di quay sang nhìn cô hỏi: "Hôm nay con có chuyện quan trọng gì phải làm sao?"
Bạch Lăng Diệp bưng cốc sữa lên uống một ngụm rồi nói: "Dạ, con đang tính sẽ đi làm, dù sao chúng ta cũng sống ở đây lâu dài, không thể không tìm công việc được!"
Hạ Mộng Di gật gật đầu: "Cũng phải, mà mẹ đang tính nói với con chuyện này, mẹ cũng muốn ra ngoài đi làm, mẹ biết con có thể lo được cho cuộc sống của gia đình, nhưng mà một mình mẹ ở trong nhà cũng sẽ cảm thấy buồn chán nên muốn ra ngoài đi làm!"
Bạch Lăng Diệp trầm ngâm một chút sau đó nói: "Chuyện này con sẽ suy nghĩ, bây giờ con phải ra ngoài trước đây!"
"Được, vậy con ra ngoài cẩn thận!"
"Vâng ạ!" Bạch Lăng Diệp gật đầu với bà, sau đó vào phòng thay quần áo và đi ra ngoài.
Đúng lúc thang máy đang chuẩn bị đóng cửa, Bạch Lăng Diệp chạy tới vội nói: "Đợi đã! Chờ một chút!"
Cánh cửa thang máy liền dừng lại rồi mở ra, Bạch Lăng Diệp nhanh chóng bước vào trong, cô ổn định lại nhịp thở của mình sau đó ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn!" Khi nhìn thấy người trong thang máy là Hàn Trạch Dương thì cô kinh ngạc sau đó mỉm cười nói: "Thật trùng hợp, anh Hàn anh cũng đi ra ngoài sao?"
Hàn Trạch Dương gật đầu: "Ừm! Tôi đang chuẩn bị đưa cơm tới cho mẹ của tôi!"
"Nói như vậy là anh cũng đến bệnh viện đúng không? Vậy có thể cho tôi hóa nhang một đoạn được không?"
"Cô cũng tới bệnh viện?"Hàn Trạch Dương hỏi.
"Đúng vậy! Vậy nên anh có thể cho tôi đi nhờ chứ?" Bạch Lăng Diệp nhìn anh nói.
"Ừm!" Hàn Trạch Dương gật đầu.
Hai người xuống hầm để xe, Hàn Trạch Dương mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái phụ, rồi anh ngồi vào ghế lái và lái đi.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chủ yếu vẫn là cô nói, anh chỉ thỉnh thoảng trả lời vài câu.
Rất nhanh liền tới bệnh viện, Bạch Lăng Diệp xuống xe, chào Hàn Trạch Dương: "Anh Hàn, tôi có việc, tôi vào trong trước đây! Tạm biệt anh!"
Hàn Trạch Dương gật đầu chào cô, sau đó lái xe đi đỗ.
Bạch Lăng Diệp đi đến phòng viện trưởng tìm Lăng Hạo Thiên, thấy cô đến, Lăng Hạo Thiên kinh ngạc nhìn cô: "Lăng Diệp, cô tới đây làm gì vậy?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười rồi nói: "Tôi tới là để xin việc đó! Sao? Anh không chào đón tôi hả?"
"Đâu có! Đâu có! Đây cô mau ngồi đi, tôi lập tức sắp xếp công việc ngay cho cô đây!" Lăng Hạo Thiên vui mừng nói. Có trời mới biết bây giờ hắn vui như thế nào, vị đại thần này lại chịu ở lại làm việc tại bệnh viện của hắn, đúng là hắn phải tu phúc ba đời mà!
"Nhanh vậy? Anh không cần phỏng vấn mà cứ như vậy nhận tôi vào làm luôn sao?"
"Không cần, với năng lực của cô thì còn cần phỏng vấn sao? Mà cô muốn bắt đầu đi làm từ hôm nay hay là ngày mai?" Với năng lực và danh tiếng của cô, cần phải phỏng vấn nữa sao? Trực tiếp nhận cô vào làm luôn là được rồi. Hắn còn sợ cô sẽ chê bệnh viện của hắn là đằng khác.
Bạch Lăng Diệp nghĩ nghĩ: "Vậy thì hôm nay luôn đi, dù sao hôm nay tôi cũng rảnh!"
"Được! Vậy tôi sẽ lập tức cho người sắp xếp phòng làm việc cho cô, bây giờ cô đi thay đồ rồi tôi sẽ dẫn cô đi tham quan xung quanh bệnh viện." Lăng Hạo Thiên nói.
Bạch Lăng Diệp gật đầu sau đó đi thay đồ, cô khoác lên người chiếc áo blouse, sau đó cùng Lăng Hạo Thiên đi một vòng quanh bệnh viện.
Đi tới phòng bệnh của Trần Nhã Tịnh, Lăng Hạo Thiên nhìn cô hỏi: "Đây là phòng bệnh của mẹ Trạch Dương, cô có muốn vào thăm bác ấy chút không?"
Bạch Lăng Diệp gật đầu, dù sao bà cũng là bệnh nhân đầu tiên của cô từ khi trở về nước, cô cũng muốn xem tình hình tiến triển của bà.
Nhận được sự đồng ý của cô, Lăng Hạo Thiên bèn gõ gõ cửa phòng sau đó mở cửa ra bước vào trong.