Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bí Ẩn - Chương 125: Cô vừa mới nói gì cơ?
Sáng hôm sau, Hàn Trạch Dương đưa Bạch Lăng Diệp đi làm, Vương Giai Kỳ cũng có tiết học buổi sáng nên sau khi cùng hai người ăn sáng xong liền tự mình tới trường.
Vừa đến bệnh viện, nhìn thấy vẻ mặt vui phơi phới của Lăng Hạo Thiên, Bạch Lăng Diệp liền cau mày nhìn anh nói: "Lăng Hạo Thiên, anh vẫn còn tâm trạng mà đứng ở đây sao?"
"Ý cô là sao? Tại sao tôi không thể đứng ở đây chứ?"
"Giai Kỳ vẫn chưa nói cho anh biết sao?"
"Hả? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Thực ra thì ba mẹ của Giai Kỳ đã biết chuyện cậu ấy lén lấy trộm sổ hộ khẩu để kết hôn rồi!"
"Hả?" Lăng Hạo Thiên ngây người, đồ vật trên tay anh ta đều rơi xuống đất.
Mất một lúc, anh ta mới phản ứng lại, "Cô vừa mới nói gì cơ?"
"Tôi nói là ba mẹ của Giai Kỳ rất có thể đã phát hiện chuyện hai người lén kết hôn rồi!"
Lần này Lăng Hạo Thiên phản ứng nhanh hơn, lập tức định chạy đi lại bị Bạch Lăng Diệp kéo lại, "Anh định đi đâu?"
"Thì tôi đi tìm ba mẹ cô ấy để nhận tội!"
Bạch Lăng Diệp thở dài, "Anh nghĩ bây giờ anh tới đó nói vài câu thì ba mẹ cậu ấy sẽ cho qua chuyện này sao?"
"Vậy bây giờ tôi phải làm sao?"
"Bây giờ anh nên đi tìm Giai Kỳ để bàn bạc kế hoạch, sau đó về nhà thuyết phục ba mẹ anh cùng anh đi tới nhà người ta xin lỗi đàng hoàng, như vậy may ra sẽ được tha thứ!"
"Được! Vậy bây giờ tôi lập tức đi tìm cô ấy!"
"Anh biết bây giờ cô ấy ở đâu sao?"
Lăng Hạo Thiên lắc lắc đầu.
"Còn nữa, anh định để bộ dạng bây giờ chạy tới tìm cô ấy sao?"
Lăng Hạo Thiên nhìn nhìn bản thân, cảm thấy mình có chút nhếch nhác, anh ta cười cười gãi đầu nói, "Vậy bây giờ tôi sẽ về nhà tắm rửa trước, rồi sẽ đi tìm cô ấy!"
Sau khi Lăng Hạo Thiên rời đi, Bạch Lăng Diệp mới thở dài quay trở lại phòng làm việc.
Sau sự việc ngày hôm qua, tập đoàn Phong Vân gặp rất nhiều biến cố, giá cổ phiếu cũng theo đó mà giảm xuống không ngừng, nhưng cũng chưa đến mức phải phá sản.
Hàn Trạch Dương nhân cơ hội này đã thu mua một lượng lớn cổ phiếu.
Mà bên này để ổn định lại tình hình của tập đoàn mà Hàn Dật đã phải chạy đông, chạy tây khắp nơi. Mới qua có một ngày mà khuôn mặt của ông ta đã già đi hẳn.
Hàn Lạc Vi vì lo lắng cho ba của mình nên thời gian này cô cũng chạy đến công ty để phụ giúp ông.
Qua thời gian hai ngày, mọi chuyện cũng dần lắng xuống, Cố Thành cũng không cố gắng chèn ép tập đoàn Phong Vân nữa, thay vào đó anh đang tập trung vào những hạng mục còn dang dở để chuẩn bị tổng kết cuối năm.
Mà chuyện của Vương Giai Kỳ và Lăng Hạo Thiên cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, khi nghe nói bọn họ sẽ tổ chức lễ cưới vào đầu năm mới.
Mà Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương lại chào đón một vị khách không mời mà đến.
Vừa mới sáng sớm, Hàn Lạc Vi đã kéo một đống đồ đứng trước cửa nhà Hàn Trạch Dương, khiến anh sửng sốt.
Ngay khi Bạch Lăng Diệp còn chưa kịp phản ứng, Hàn Lạc Vi đã mang đồ của cô ấy đến phòng của cô kèm theo một câu nói: "Anh trai, chị dâu, em xin ở nhờ một thời gian!"
Hàn Trạch Dương cau mày, từ khi nào nhà của anh lại trở thành khách sạn để cho mấy người bọn họ muốn đến ở thì đến ở, muốn đi thì đi vậy?
Khi ăn sáng, hai người rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hàn Lạc Vi lại tới đây xin ở nhờ, sau chuyện xảy ra với tập đoàn, dưới sự uy hiếp của Hàn Trạch Dương, Hàn Dật cuối cùng cũng không can thiệp vào chuyện cá nhân của anh nữa, đổi lại, ông ta lại đánh chủ ý lên người Hàn Lạc Vi, khi sắp xếp cho cô ấy liên tục những buổi xem mắt.
Cuối cùng dưới áp lực của ba mình, Hàn Lạc Vi đành phải trốn khỏi nhà, thực sự bây giờ cô không có tâm trạng để yêu đương hay tìm đối tượng kết hôn.
Cô bây giờ chỉ muốn sống bình bình yên yên tận hưởng cuộc sống mà thôi, dù sao người mà cô ấy thích vốn dĩ không thích cô ấy.
Bạch Lăng Diệp nhìn Hàn Lạc Vi sau đó hỏi Hàn Trạch Dương, "Anh có thấy con bé sống quá tiêu cực rồi không? Chỉ vì một đoá hoa không thuộc về mình, liền gạt bỏ hết những đóa hoa khác!"
"Sao em biết đoá hoa đó không thuộc về nó chứ?"
"Ha ha!" Bạch Lăng Diệp cười cười, "Cho dù thuộc thì sao? Rốt cuộc thì đoá hoa đó vẫn không thể hiện ra bên ngoài thì làm sao mà con bé cảm nhận được chứ?"
Hàn Trạch Dương gật đầu, đúng vậy là do Lục Hạo quá nhu nhược, không dám thừa nhận tình cảm của mình.
Đối với loại người như vậy, cần có một cái gì đó thực kích thích thì mới có thể làm anh ta tỉnh ra được.
Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương như hiểu ý đối phương mà nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Lăng Diệp trực tiếp kéo Hàn Lạc Vi đi mua sắm, vì hôm nay chính là ngày nghỉ của cô, sao có thể bỏ qua cơ hội như này được.
Mà Hàn Trạch Dương thì ngoan ngoãn ở nhà làm việc, sắp tới cuối năm, công ty của anh cũng có vô số việc phải làm, mặc dù là ngày nghỉ, cũng phải ở nhà làm việc.
Vừa đến bệnh viện, nhìn thấy vẻ mặt vui phơi phới của Lăng Hạo Thiên, Bạch Lăng Diệp liền cau mày nhìn anh nói: "Lăng Hạo Thiên, anh vẫn còn tâm trạng mà đứng ở đây sao?"
"Ý cô là sao? Tại sao tôi không thể đứng ở đây chứ?"
"Giai Kỳ vẫn chưa nói cho anh biết sao?"
"Hả? Đã có chuyện gì xảy ra sao?"
Bạch Lăng Diệp thở dài: "Thực ra thì ba mẹ của Giai Kỳ đã biết chuyện cậu ấy lén lấy trộm sổ hộ khẩu để kết hôn rồi!"
"Hả?" Lăng Hạo Thiên ngây người, đồ vật trên tay anh ta đều rơi xuống đất.
Mất một lúc, anh ta mới phản ứng lại, "Cô vừa mới nói gì cơ?"
"Tôi nói là ba mẹ của Giai Kỳ rất có thể đã phát hiện chuyện hai người lén kết hôn rồi!"
Lần này Lăng Hạo Thiên phản ứng nhanh hơn, lập tức định chạy đi lại bị Bạch Lăng Diệp kéo lại, "Anh định đi đâu?"
"Thì tôi đi tìm ba mẹ cô ấy để nhận tội!"
Bạch Lăng Diệp thở dài, "Anh nghĩ bây giờ anh tới đó nói vài câu thì ba mẹ cậu ấy sẽ cho qua chuyện này sao?"
"Vậy bây giờ tôi phải làm sao?"
"Bây giờ anh nên đi tìm Giai Kỳ để bàn bạc kế hoạch, sau đó về nhà thuyết phục ba mẹ anh cùng anh đi tới nhà người ta xin lỗi đàng hoàng, như vậy may ra sẽ được tha thứ!"
"Được! Vậy bây giờ tôi lập tức đi tìm cô ấy!"
"Anh biết bây giờ cô ấy ở đâu sao?"
Lăng Hạo Thiên lắc lắc đầu.
"Còn nữa, anh định để bộ dạng bây giờ chạy tới tìm cô ấy sao?"
Lăng Hạo Thiên nhìn nhìn bản thân, cảm thấy mình có chút nhếch nhác, anh ta cười cười gãi đầu nói, "Vậy bây giờ tôi sẽ về nhà tắm rửa trước, rồi sẽ đi tìm cô ấy!"
Sau khi Lăng Hạo Thiên rời đi, Bạch Lăng Diệp mới thở dài quay trở lại phòng làm việc.
Sau sự việc ngày hôm qua, tập đoàn Phong Vân gặp rất nhiều biến cố, giá cổ phiếu cũng theo đó mà giảm xuống không ngừng, nhưng cũng chưa đến mức phải phá sản.
Hàn Trạch Dương nhân cơ hội này đã thu mua một lượng lớn cổ phiếu.
Mà bên này để ổn định lại tình hình của tập đoàn mà Hàn Dật đã phải chạy đông, chạy tây khắp nơi. Mới qua có một ngày mà khuôn mặt của ông ta đã già đi hẳn.
Hàn Lạc Vi vì lo lắng cho ba của mình nên thời gian này cô cũng chạy đến công ty để phụ giúp ông.
Qua thời gian hai ngày, mọi chuyện cũng dần lắng xuống, Cố Thành cũng không cố gắng chèn ép tập đoàn Phong Vân nữa, thay vào đó anh đang tập trung vào những hạng mục còn dang dở để chuẩn bị tổng kết cuối năm.
Mà chuyện của Vương Giai Kỳ và Lăng Hạo Thiên cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, khi nghe nói bọn họ sẽ tổ chức lễ cưới vào đầu năm mới.
Mà Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương lại chào đón một vị khách không mời mà đến.
Vừa mới sáng sớm, Hàn Lạc Vi đã kéo một đống đồ đứng trước cửa nhà Hàn Trạch Dương, khiến anh sửng sốt.
Ngay khi Bạch Lăng Diệp còn chưa kịp phản ứng, Hàn Lạc Vi đã mang đồ của cô ấy đến phòng của cô kèm theo một câu nói: "Anh trai, chị dâu, em xin ở nhờ một thời gian!"
Hàn Trạch Dương cau mày, từ khi nào nhà của anh lại trở thành khách sạn để cho mấy người bọn họ muốn đến ở thì đến ở, muốn đi thì đi vậy?
Khi ăn sáng, hai người rốt cuộc cũng hiểu vì sao Hàn Lạc Vi lại tới đây xin ở nhờ, sau chuyện xảy ra với tập đoàn, dưới sự uy hiếp của Hàn Trạch Dương, Hàn Dật cuối cùng cũng không can thiệp vào chuyện cá nhân của anh nữa, đổi lại, ông ta lại đánh chủ ý lên người Hàn Lạc Vi, khi sắp xếp cho cô ấy liên tục những buổi xem mắt.
Cuối cùng dưới áp lực của ba mình, Hàn Lạc Vi đành phải trốn khỏi nhà, thực sự bây giờ cô không có tâm trạng để yêu đương hay tìm đối tượng kết hôn.
Cô bây giờ chỉ muốn sống bình bình yên yên tận hưởng cuộc sống mà thôi, dù sao người mà cô ấy thích vốn dĩ không thích cô ấy.
Bạch Lăng Diệp nhìn Hàn Lạc Vi sau đó hỏi Hàn Trạch Dương, "Anh có thấy con bé sống quá tiêu cực rồi không? Chỉ vì một đoá hoa không thuộc về mình, liền gạt bỏ hết những đóa hoa khác!"
"Sao em biết đoá hoa đó không thuộc về nó chứ?"
"Ha ha!" Bạch Lăng Diệp cười cười, "Cho dù thuộc thì sao? Rốt cuộc thì đoá hoa đó vẫn không thể hiện ra bên ngoài thì làm sao mà con bé cảm nhận được chứ?"
Hàn Trạch Dương gật đầu, đúng vậy là do Lục Hạo quá nhu nhược, không dám thừa nhận tình cảm của mình.
Đối với loại người như vậy, cần có một cái gì đó thực kích thích thì mới có thể làm anh ta tỉnh ra được.
Bạch Lăng Diệp và Hàn Trạch Dương như hiểu ý đối phương mà nhìn nhau mỉm cười.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Lăng Diệp trực tiếp kéo Hàn Lạc Vi đi mua sắm, vì hôm nay chính là ngày nghỉ của cô, sao có thể bỏ qua cơ hội như này được.
Mà Hàn Trạch Dương thì ngoan ngoãn ở nhà làm việc, sắp tới cuối năm, công ty của anh cũng có vô số việc phải làm, mặc dù là ngày nghỉ, cũng phải ở nhà làm việc.