Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bí Ẩn - Chương 173: Lăng Diệp! Chúc cô hạnh phúc!
"Thôi được rồi! Lần này tha cho cậu đấy!" Vương Giai Kỳ ra vẻ rộng lượng nói, "Nhưng mà hai người đã kết hôn, vậy khi nào định tổ chức hôn lễ?"
"Đúng vậy! Chị dâu! Chị và anh hai em định khi nào thì tổ chức hôn lễ?" Hàn Lạc Vi nãy giờ vẫn im lặng cũng lên tiếng.
Bạch Lăng Diệp nhìn qua Vương Giai Kỳ, "Vội cái gì cơ chứ! Không phải hai người các cậu kết hôn trước bọn mình mà còn chưa tổ chức hôn lễ sao?"
Vương Giai Kỳ cười cười, "Nếu vậy thì không bằng chúng ta cùng tổ chức hôn lễ đi! Lăng Diệp, mình rất muốn lên xe hoa cùng một ngày với cậu!"
Bạch Lăng Diệp gật gù, "Ý hay nha!" Cô quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Anh thấy sao?"
Hàn Trạch Dương gắp một miếng cá bỏ vào bát của cô, "Em thích là được!"
"Mẹ thấy ý kiến này không tồi nha, nếu như bốn người các con cùng tổ chức hôn lễ như thế không phải sẽ rất náo nhiệt nha!" Trần Nhã Tịnh vui vẻ cười nói.
"Ha ha! Vậy thì quyết định như vậy đi! Lạc Vi! Tới lúc đó em làm phù dâu cho chị nhé!" Bạch Lăng Diệp quay sang nói với Hàn Lạc Vi.
Hàn Lạc Vi gật đầu, "Vâng! Chắc chắn rồi! Chị cứ yên tâm đi! Nhiệm vụ cao cả này cứ giao cho em!"
Bạch Lăng Diệp lại quay sang nhìn Cố Thành, người còn "độc thân" duy nhất ở đây, "Cố Thành! Có phải cậu cũng nên tìm một cô bạn gái rồi không? Cậu xem ở đây ai cũng đều có đôi có cặp cả rồi!"
"Không đúng nha chị! Còn có em! Em trai chị vẫn đang còn độc thân đấy!" Bạch Tuấn Hiên nhanh nhảu chen miệng vào.
Bạch Lăng Diệp cười xoà một tiếng, "Em vẫn còn nhỏ! Không có tính!"
"Em còn nhỏ chỗ nào chứ? Sang năm em đã 18 tuổi rồi!"
Bạch Lăng Diệp xua xua tay, "Thôi được rồi! Em xem với cái tính cách này của em sẽ có thể kiếm được bạn gái sao?"
Hạ Mộng Di cười cười xoa dịu bầu không khí, "Cố Thành vẫn chưa có bạn gái sao? Đúng lúc khách quen ở cửa hàng hoa của bác có một cô con gái tầm tuổi con cũng đẹp người đẹp nết, hay là hôm nào để bác giới thiệu giúp con!"
"A! Chị nói là con gái bà Lý đúng không? Tôi thấy con bé cũng được, Cố Thành, con có thể thử xem, nếu hai đứa ở bên nhau chắc cũng rất xứng đôi!"
Khoé miệng Bạch Lăng Diệp khẽ giật, cô chỉ tùy tiện nhắc một câu, tại sao hai người họ lại chuyển nghề trở thành bà mối rồi thế này? Cô liếc nhìn qua phía Hàn Trạch Dương ra hiệu cho anh ngăn hai người lại.
"Mẹ à! Ít nhất chúng ta cũng nên hỏi ý kiến của Cố Thành một chút chứ?" Bạch Lăng Diệp khéo léo nói với Hạ Mộng Di.
Hàn Trạch Dương cũng lập tức tiếp lời, "Đúng vậy! Mẹ à! Chuyện chung thân đại sự của người ta, chúng ta ít nhất cũng nên hỏi ý kiến của cậu ấy trước chứ?"
Hạ Mộng Di gật gật đầu, "Vậy Cố Thành, con suy nghĩ thế nào?"
Cố Thành ngẩng đầu nhìn bà, "Bác gái, con biết ý tốt của bác! Nhưng mà con vẫn muốn tự do thêm một thời gian, hơn nữa nhân duyên vẫn nên do trời quyết định thì tốt hơn!"
Bạch Lăng Diệp không khỏi thở dài, mặc dù cô muốn hỏi ý kiến cậu ấy, cũng biết trước đáp án sẽ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng cậu ấy sẽ sớm tìm được một nửa kia của mình, như vậy cô mới có thể bớt cảm thấy áy náy.
Trong lòng cô biết rõ Cố Thành thích cô, nhưng bây giờ cô đã ở bên người đàn ông mà cô yêu, nên cô mong rằng cậu ấy sẽ tìm được một nửa kia xứng đáng với mình.
"Này hôm nay là cơm mừng tân hôn của hai người, tại sao cứ luôn nhắc đến chuyện của người khác thế?" Lăng Hạo Thiên bị Vương Giai Kỳ véo đau, bắt buộc phải đứng dậy thay đổi bầu không khí, "Nào tôi chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hoà hợp!"
"Ha ha! Cảm ơn! Vậy tôi cũng chúc anh và Giai Kỳ, hạnh phúc viên mãn!"
Bạch Lăng Diệp cười cười nâng ly rượu lên, lại bị Hàn Trạch Dương chặn lại, đưa tay lên cầm lấy ly rượu trên tay cô, "Em không được uống rượu!"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Không sao đâu mà! Hôm nay là ngày vui mà! Hơn nữa không phải còn có anh ở đây sao?" Nói xong cô liền lấy ly rượu trẻ tay anh cụng ly cùng với Lăng Hạo Thiên sau đó uống sạch.
Cô biết Hàn Trạch Dương sợ cô sẽ bị ám ảnh bởi chuyện kia, nhưng mà chuyện đó đã qua từ rất lâu rồi, hơn nữa từ khi về nước cô cũng đã phá lệ uống rượu những hai lần đều không có vấn đề gì, chứng tỏ chuyện kia đã không còn là nỗi sợ đối với cô nữa.
Kết thúc bữa cơm, mọi người đều lần lượt ra về, khi ra đến cửa, Cố Thành chợt gọi Bạch Lăng Diệp lại, Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn anh.
Cố Thành chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô nói, "Lăng Diệp! Chúc cô hạnh phúc!" Đây chính là lời chúc phúc của anh dành cho cô, cũng là dấu chấm cho mối tình đơn phương của anh. Cho dù không thể ở bên cô nhưng anh vẫn có thể làm bạn với cô.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười gật đầu, "Ừm! Cảm ơn cậu, Cố Thành!"
"Đúng vậy! Chị dâu! Chị và anh hai em định khi nào thì tổ chức hôn lễ?" Hàn Lạc Vi nãy giờ vẫn im lặng cũng lên tiếng.
Bạch Lăng Diệp nhìn qua Vương Giai Kỳ, "Vội cái gì cơ chứ! Không phải hai người các cậu kết hôn trước bọn mình mà còn chưa tổ chức hôn lễ sao?"
Vương Giai Kỳ cười cười, "Nếu vậy thì không bằng chúng ta cùng tổ chức hôn lễ đi! Lăng Diệp, mình rất muốn lên xe hoa cùng một ngày với cậu!"
Bạch Lăng Diệp gật gù, "Ý hay nha!" Cô quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, "Anh thấy sao?"
Hàn Trạch Dương gắp một miếng cá bỏ vào bát của cô, "Em thích là được!"
"Mẹ thấy ý kiến này không tồi nha, nếu như bốn người các con cùng tổ chức hôn lễ như thế không phải sẽ rất náo nhiệt nha!" Trần Nhã Tịnh vui vẻ cười nói.
"Ha ha! Vậy thì quyết định như vậy đi! Lạc Vi! Tới lúc đó em làm phù dâu cho chị nhé!" Bạch Lăng Diệp quay sang nói với Hàn Lạc Vi.
Hàn Lạc Vi gật đầu, "Vâng! Chắc chắn rồi! Chị cứ yên tâm đi! Nhiệm vụ cao cả này cứ giao cho em!"
Bạch Lăng Diệp lại quay sang nhìn Cố Thành, người còn "độc thân" duy nhất ở đây, "Cố Thành! Có phải cậu cũng nên tìm một cô bạn gái rồi không? Cậu xem ở đây ai cũng đều có đôi có cặp cả rồi!"
"Không đúng nha chị! Còn có em! Em trai chị vẫn đang còn độc thân đấy!" Bạch Tuấn Hiên nhanh nhảu chen miệng vào.
Bạch Lăng Diệp cười xoà một tiếng, "Em vẫn còn nhỏ! Không có tính!"
"Em còn nhỏ chỗ nào chứ? Sang năm em đã 18 tuổi rồi!"
Bạch Lăng Diệp xua xua tay, "Thôi được rồi! Em xem với cái tính cách này của em sẽ có thể kiếm được bạn gái sao?"
Hạ Mộng Di cười cười xoa dịu bầu không khí, "Cố Thành vẫn chưa có bạn gái sao? Đúng lúc khách quen ở cửa hàng hoa của bác có một cô con gái tầm tuổi con cũng đẹp người đẹp nết, hay là hôm nào để bác giới thiệu giúp con!"
"A! Chị nói là con gái bà Lý đúng không? Tôi thấy con bé cũng được, Cố Thành, con có thể thử xem, nếu hai đứa ở bên nhau chắc cũng rất xứng đôi!"
Khoé miệng Bạch Lăng Diệp khẽ giật, cô chỉ tùy tiện nhắc một câu, tại sao hai người họ lại chuyển nghề trở thành bà mối rồi thế này? Cô liếc nhìn qua phía Hàn Trạch Dương ra hiệu cho anh ngăn hai người lại.
"Mẹ à! Ít nhất chúng ta cũng nên hỏi ý kiến của Cố Thành một chút chứ?" Bạch Lăng Diệp khéo léo nói với Hạ Mộng Di.
Hàn Trạch Dương cũng lập tức tiếp lời, "Đúng vậy! Mẹ à! Chuyện chung thân đại sự của người ta, chúng ta ít nhất cũng nên hỏi ý kiến của cậu ấy trước chứ?"
Hạ Mộng Di gật gật đầu, "Vậy Cố Thành, con suy nghĩ thế nào?"
Cố Thành ngẩng đầu nhìn bà, "Bác gái, con biết ý tốt của bác! Nhưng mà con vẫn muốn tự do thêm một thời gian, hơn nữa nhân duyên vẫn nên do trời quyết định thì tốt hơn!"
Bạch Lăng Diệp không khỏi thở dài, mặc dù cô muốn hỏi ý kiến cậu ấy, cũng biết trước đáp án sẽ như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn hy vọng cậu ấy sẽ sớm tìm được một nửa kia của mình, như vậy cô mới có thể bớt cảm thấy áy náy.
Trong lòng cô biết rõ Cố Thành thích cô, nhưng bây giờ cô đã ở bên người đàn ông mà cô yêu, nên cô mong rằng cậu ấy sẽ tìm được một nửa kia xứng đáng với mình.
"Này hôm nay là cơm mừng tân hôn của hai người, tại sao cứ luôn nhắc đến chuyện của người khác thế?" Lăng Hạo Thiên bị Vương Giai Kỳ véo đau, bắt buộc phải đứng dậy thay đổi bầu không khí, "Nào tôi chúc hai người tân hôn vui vẻ, trăm năm hoà hợp!"
"Ha ha! Cảm ơn! Vậy tôi cũng chúc anh và Giai Kỳ, hạnh phúc viên mãn!"
Bạch Lăng Diệp cười cười nâng ly rượu lên, lại bị Hàn Trạch Dương chặn lại, đưa tay lên cầm lấy ly rượu trên tay cô, "Em không được uống rượu!"
Bạch Lăng Diệp cười cười, "Không sao đâu mà! Hôm nay là ngày vui mà! Hơn nữa không phải còn có anh ở đây sao?" Nói xong cô liền lấy ly rượu trẻ tay anh cụng ly cùng với Lăng Hạo Thiên sau đó uống sạch.
Cô biết Hàn Trạch Dương sợ cô sẽ bị ám ảnh bởi chuyện kia, nhưng mà chuyện đó đã qua từ rất lâu rồi, hơn nữa từ khi về nước cô cũng đã phá lệ uống rượu những hai lần đều không có vấn đề gì, chứng tỏ chuyện kia đã không còn là nỗi sợ đối với cô nữa.
Kết thúc bữa cơm, mọi người đều lần lượt ra về, khi ra đến cửa, Cố Thành chợt gọi Bạch Lăng Diệp lại, Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn anh.
Cố Thành chỉ khẽ mỉm cười nhìn cô nói, "Lăng Diệp! Chúc cô hạnh phúc!" Đây chính là lời chúc phúc của anh dành cho cô, cũng là dấu chấm cho mối tình đơn phương của anh. Cho dù không thể ở bên cô nhưng anh vẫn có thể làm bạn với cô.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười gật đầu, "Ừm! Cảm ơn cậu, Cố Thành!"