Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Bí Ẩn - Chương 71: Mẹ vẫn chưa về sao?
Vừa ra ngoài Lăng Hạo Thiên đã nhìn Bạch Lăng Diệp trêu chọc: "Này Lăng Diệp, không phải vận đào hoa của cô đã dẫn tới trên người một đứa bé rồi chứ?"
Bạch Lăng Diệp lườm anh: "Anh đừng có nói linh tinh, nó chỉ là trẻ con mà thôi!" Nói xong cô liền sải bước trở về phòng làm việc.
Cho đến lúc tan làm về nhà cô vẫn còn đang suy nghĩ về việc của đứa trẻ.
Sau khi về nhà, Bạch Lăng Diệp mở tủ lạnh muốn lấy đồ để nấu bữa tối, nhưng cô lại chợt phát hiện tủ lạnh không có nhiều đồ lắm.
Bình thường mẹ cô sẽ đi chợ và bổ sung thêm đồ vào tủ lạnh hàng ngày, nhưng hôm nay lại không.
Bạch Lăng Diệp thở dài, cởi tạp dề, sau đó xuống siêu thị dưới nhà mua tạm chút đồ.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp Hàn Trạch Dương, anh nhìn cô chuẩn bị ra ngoài thì hỏi: "Em đi ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, nhà hết thức ăn nên đi xuống dưới mua chút thực phẩm!"
Hàn Trạch Dương gật đầu, "Phải rồi, mẹ anh có ở bên nhà em không?"
"Không có, ngay cả mẹ em cũng còn chưa trở về!" Bạch Lăng Diệp lắc đầu nói.
Nói đến đây cả hai bắt đầu cảm thấy có chút kì lạ, nhưng chắc đó chỉ là sự tưởng tượng của họ mà thôi.
"Vậy anh đi cùng em, chắc lát nữa là hai người họ trở về thôi!"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu đi tới thang máy đi xuống lầu.
Sau một hồi chọn thực phẩm và thanh toán xong, Hàn Trạch Dương giúp cô xách đồ trở về nhà.
Lúc này Bạch Tuấn Hiên vừa từ trường học trở về, đang ngồi xem ti vi ở phòng khách, thấy hai người, cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Chị, chị đi cùng với anh Trạch Dương sao?"
"Ừm, bọn chị ra ngoài mua chút thực phẩm?" Rồi cô nhìn quanh nhà, "Mẹ vẫn chưa về sao?" Bạch Lăng Diệp kinh ngạc hỏi.
"Không có? Em còn tưởng mẹ ra ngoài cùng với chị nhưng xem ra là không phải!"
"Thôi được rồi, em ở nhà nấu bữa tối trước đi, để chị đi đón mẹ!"
"Để anh đi cùng em!" Hàn Trạch Dương vừa xách đồ để vào trong bếp, khi quay ra anh liền nói!"
Chỉ là hai người vừa ra khỏi cửa liền gặp Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh từ thang máy đi ra.
"Mẹ, dì Trần hai người sao về muộn vậy, làm con lo lắng chết đi được!"
"À thì...." Hạ Mộng Di ấp úng liếc nhìn Trần Nhã Tịnh.
"À thì lúc nãy có mấy vị khách đến mua hoa nên mẹ con phải đợi họ chọn xong mới có thể đóng cửa!" Trần Nhã Tịnh nhanh chóng tiếp lời.
"Đúng vậy, chính là mấy vị khách đó chọn hoa có hơi lâu nên chúng ta mới trở về muộn như vậy!"
"Nếu hai người đã về thì mau vào nhà đi, để con đi nấu bữa tối!"
Hàn Trạch Dương im lặng không nói gì, nhưng trong lòng anh chắc chắn là mẹ anh đang làm chuyện gì đó mờ ám ở sau lưng bọn họ.
Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng đi vào nhà.
Buổi tối hôm đó hai người hết sức kì lạ, ăn tối xong, hai người không có cùng nhau trò chuyện như mọi ngày mà là trở về đi ngủ còn nói là hôm nay mệt mỏi nên muốn đi ngủ sớm.
Lúc này Hàn Trạch Dương càng chắc chắn với suy nghĩ trong lòng của mình. Nhưng họ dù sao vẫn là mẹ của cô và anh, anh cũng không muốn xen vào chuyện của họ.
Liên tục mấy ngày liền mọi chuyện vẫn diễn ra y như vậy, Hạ Mộng Di cùng Trần Nhã Tịnh sáng sớm đi ra ngoài từ rất sớm, trở về lại rất muộn.
Chuyện này không khiến Bạch Lăng Diệp sinh nghi không được. Hôm nay cô cố tình tan làm sớm hơn rồi đến cửa hàng hoa để đón mẹ cô, nhưng khi cô đến cửa hàng hoa đã đóng cửa rồi, cô liền gọi điện cho bà ấy, thì bà ấy nói bà đang ở cửa hàng hoa, điều này càng khiến cho Bạch Lăng Diệp nghi ngờ, mẹ cô trước nay chưa từng nói dối cô, không biết là chuyện gì mà có thể khiến mẹ cô nói dối như vậy.
Bạch Lăng Diệp lại gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Trạch Dương nhờ anh hỏi xem mẹ anh đang ở đâu, kết quả là cũng nhận được câu trả lời là đang ở cùng mẹ cô ở cửa hàng hoa.
Tối đến Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh vẫn về muộn và vẫn lấy một lý do để cho qua.
Ăn cơm xong hai người chuẩn bị chuồn bài lẹ thì Bạch Lăng Diệp lại gọi hai người nói là có chuyện muốn nói.
Hai người bất đắc dĩ ngồi ở phòng khách đợi cô dọn dẹp xong.
Hạ Mộng Di khẽ thì thầm với Trần Nhã Tịnh: "Hình như tụi nó phát hiện ra rồi thì phải?"
Trần Nhã Tịnh cũng khẽ thì thầm: "Chắc không phải đâu, với tính cách của thằng Trạch Dương nhà tôi, nếu mà phát hiện ra chuyện chúng ta làm thì đã không yên ổn thế này đâu!"
"Vậy tôi yên tâm rồi!"
"Nhưng mà lỡ tý nữa chúng nó có hỏi gì đó thì cứ trả lời theo kịch bản nhé!"
"Được! Tôi biết rồi!"
"Hai người đang thì thầm to nhỏ thì Bạch Lăng Diệp cùng Hàn Trạch Dương bưng hai đĩa trái cây ra đặt lên bàn sau đó ngồi xuống.
"Mẹ, dì Trần, hai người ăn trái cây đi!"
"Ừ, Lăng Diệp con nói có chuyện muốn nói với chúng ta là chuyện gì vậy?" Trần Nhã Tịnh cầm lên một miếng táo rồi hỏi.
Bạch Lăng Diệp lườm anh: "Anh đừng có nói linh tinh, nó chỉ là trẻ con mà thôi!" Nói xong cô liền sải bước trở về phòng làm việc.
Cho đến lúc tan làm về nhà cô vẫn còn đang suy nghĩ về việc của đứa trẻ.
Sau khi về nhà, Bạch Lăng Diệp mở tủ lạnh muốn lấy đồ để nấu bữa tối, nhưng cô lại chợt phát hiện tủ lạnh không có nhiều đồ lắm.
Bình thường mẹ cô sẽ đi chợ và bổ sung thêm đồ vào tủ lạnh hàng ngày, nhưng hôm nay lại không.
Bạch Lăng Diệp thở dài, cởi tạp dề, sau đó xuống siêu thị dưới nhà mua tạm chút đồ.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp Hàn Trạch Dương, anh nhìn cô chuẩn bị ra ngoài thì hỏi: "Em đi ra ngoài sao?"
"Đúng vậy, nhà hết thức ăn nên đi xuống dưới mua chút thực phẩm!"
Hàn Trạch Dương gật đầu, "Phải rồi, mẹ anh có ở bên nhà em không?"
"Không có, ngay cả mẹ em cũng còn chưa trở về!" Bạch Lăng Diệp lắc đầu nói.
Nói đến đây cả hai bắt đầu cảm thấy có chút kì lạ, nhưng chắc đó chỉ là sự tưởng tượng của họ mà thôi.
"Vậy anh đi cùng em, chắc lát nữa là hai người họ trở về thôi!"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu đi tới thang máy đi xuống lầu.
Sau một hồi chọn thực phẩm và thanh toán xong, Hàn Trạch Dương giúp cô xách đồ trở về nhà.
Lúc này Bạch Tuấn Hiên vừa từ trường học trở về, đang ngồi xem ti vi ở phòng khách, thấy hai người, cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Chị, chị đi cùng với anh Trạch Dương sao?"
"Ừm, bọn chị ra ngoài mua chút thực phẩm?" Rồi cô nhìn quanh nhà, "Mẹ vẫn chưa về sao?" Bạch Lăng Diệp kinh ngạc hỏi.
"Không có? Em còn tưởng mẹ ra ngoài cùng với chị nhưng xem ra là không phải!"
"Thôi được rồi, em ở nhà nấu bữa tối trước đi, để chị đi đón mẹ!"
"Để anh đi cùng em!" Hàn Trạch Dương vừa xách đồ để vào trong bếp, khi quay ra anh liền nói!"
Chỉ là hai người vừa ra khỏi cửa liền gặp Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh từ thang máy đi ra.
"Mẹ, dì Trần hai người sao về muộn vậy, làm con lo lắng chết đi được!"
"À thì...." Hạ Mộng Di ấp úng liếc nhìn Trần Nhã Tịnh.
"À thì lúc nãy có mấy vị khách đến mua hoa nên mẹ con phải đợi họ chọn xong mới có thể đóng cửa!" Trần Nhã Tịnh nhanh chóng tiếp lời.
"Đúng vậy, chính là mấy vị khách đó chọn hoa có hơi lâu nên chúng ta mới trở về muộn như vậy!"
"Nếu hai người đã về thì mau vào nhà đi, để con đi nấu bữa tối!"
Hàn Trạch Dương im lặng không nói gì, nhưng trong lòng anh chắc chắn là mẹ anh đang làm chuyện gì đó mờ ám ở sau lưng bọn họ.
Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng đi vào nhà.
Buổi tối hôm đó hai người hết sức kì lạ, ăn tối xong, hai người không có cùng nhau trò chuyện như mọi ngày mà là trở về đi ngủ còn nói là hôm nay mệt mỏi nên muốn đi ngủ sớm.
Lúc này Hàn Trạch Dương càng chắc chắn với suy nghĩ trong lòng của mình. Nhưng họ dù sao vẫn là mẹ của cô và anh, anh cũng không muốn xen vào chuyện của họ.
Liên tục mấy ngày liền mọi chuyện vẫn diễn ra y như vậy, Hạ Mộng Di cùng Trần Nhã Tịnh sáng sớm đi ra ngoài từ rất sớm, trở về lại rất muộn.
Chuyện này không khiến Bạch Lăng Diệp sinh nghi không được. Hôm nay cô cố tình tan làm sớm hơn rồi đến cửa hàng hoa để đón mẹ cô, nhưng khi cô đến cửa hàng hoa đã đóng cửa rồi, cô liền gọi điện cho bà ấy, thì bà ấy nói bà đang ở cửa hàng hoa, điều này càng khiến cho Bạch Lăng Diệp nghi ngờ, mẹ cô trước nay chưa từng nói dối cô, không biết là chuyện gì mà có thể khiến mẹ cô nói dối như vậy.
Bạch Lăng Diệp lại gọi một cuộc điện thoại cho Hàn Trạch Dương nhờ anh hỏi xem mẹ anh đang ở đâu, kết quả là cũng nhận được câu trả lời là đang ở cùng mẹ cô ở cửa hàng hoa.
Tối đến Hạ Mộng Di và Trần Nhã Tịnh vẫn về muộn và vẫn lấy một lý do để cho qua.
Ăn cơm xong hai người chuẩn bị chuồn bài lẹ thì Bạch Lăng Diệp lại gọi hai người nói là có chuyện muốn nói.
Hai người bất đắc dĩ ngồi ở phòng khách đợi cô dọn dẹp xong.
Hạ Mộng Di khẽ thì thầm với Trần Nhã Tịnh: "Hình như tụi nó phát hiện ra rồi thì phải?"
Trần Nhã Tịnh cũng khẽ thì thầm: "Chắc không phải đâu, với tính cách của thằng Trạch Dương nhà tôi, nếu mà phát hiện ra chuyện chúng ta làm thì đã không yên ổn thế này đâu!"
"Vậy tôi yên tâm rồi!"
"Nhưng mà lỡ tý nữa chúng nó có hỏi gì đó thì cứ trả lời theo kịch bản nhé!"
"Được! Tôi biết rồi!"
"Hai người đang thì thầm to nhỏ thì Bạch Lăng Diệp cùng Hàn Trạch Dương bưng hai đĩa trái cây ra đặt lên bàn sau đó ngồi xuống.
"Mẹ, dì Trần, hai người ăn trái cây đi!"
"Ừ, Lăng Diệp con nói có chuyện muốn nói với chúng ta là chuyện gì vậy?" Trần Nhã Tịnh cầm lên một miếng táo rồi hỏi.