Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 269
Chương 269:
Nét mặt Từ Uyển Nhan co giật mà lắc lắc đầu, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ rồi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lại rơi xuống gương mặt Tân Dương. Gương mặt của anh ta vừa nhìn đã mang dòng máu ngoại quốc cao quý, dòng máu của anh ta rất khác biệt không thể nghi ngờ gì. Anh ta là người thường mà không dễ dàng gì cô ta mới gặp được, chắc chắn không thể có quan hệ gì với cái tên Đường Hàn Khiết đó.
Hơn nữa câu nói vừa nãy của anh ta cũng chỉ là những lời đường mật mà rất nhiều người đàn ông thích nói, đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi, là cô ta đã nghĩ quá nhiều mà thôi.
Từ Uyển Nhan cố nén những bất an trong lòng xuống, nở nụ cười e thẹn: “Ai nói sau này nhất định phải gả cho anh chứ, đồ đáng ghét!”
Tân Dương nhìn liếc qua phản ứng của cô ta, anh thu lại tay của mình và nói với vẻ tiếc nuối: “Vậy thật là đáng tiếc, nếu như em không gả cho anh thì sau này anh đi đâu để ăn tôm hoa sen chính thống đây?”
Từ Uyển Nhan nở nụ cười gượng gạo rồi gắp một con tôm cho anh ta, cánh tay đang gắp đồ ăn nổi da gà.
Món tôm hoa sen này cũng là món ăn mà Đường Hàn Khiết thích ăn… Cũng không phải là cô ta cố tình làm món này mà đây là một trong số những món ăn mà cô ta biết làm.
Từ Uyển Nhan ăn bữa cơm này với tâm sự nặng nề, ngay cả khi rửa bát cô ta cũng không cẩn thận mà làm vỡ vài cái đĩa.
Phiền chết đi được!
Cô ta muốn yên ổn với Tân Dương, tại sao ngày hôm nay mọi thứ lại kỳ lạ như vậy?
Từ Uyển Nhan cởi tạp đề xuống, bước chân nặng trịch đi đến phòng khách. Tần Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo sản đến khửu tay và chỉ để lộ ra đường cong cánh tay khi đang uống trà.
Hình ảnh này khiến cho Từ Uyển Nhan tim đập loạn xạ, nhưng không biết tại sao cô ta lại không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Tân Dương. Cô ta luôn sợ mình lại nghĩ đến những người và chuyện không tốt đẹp đó.
Tân Dương nhìn thấy Từ Uyển Nhan đi ra thì đứng lên vòng tay qua eo từ phía sau lưng cô ta, hơi cúi người đặt cằm lên trên bả vai của cô ta. Anh ta thoải mái thở dài một tiếng, đôi môi mỏng hờ hững rơi xuống bờ vai của Cô ta.
Anh ta phả hơi thở nóng rực lên cổ của Từ Uyển Nhan, khiến cho tóc gáy của cô ta dựng thẳng lên.
Hành… Hành động này..
như Đường Hàn Khiết vốn không có tư cách để đánh đồng với Tân Dương.
Từ Uyển Nhan vô cùng hoảng sợ, sợ biểu hiện hôm nay của mình quá tệ sẽ tạo ấn tượng không tốt cho Tân Dương.
Bây giờ trên các trang báo của thành phố Hà Nội đều lần lượt xuất hiện hình ảnh hai người Tân Dương và Hoắc Anh Tuấn. Bây giờ người có thể ngang vai ngang vế với Hoắc Anh Tuấn cũng chỉ có mình Tân Dương.
Sao cô ta có thể để cho anh ta chạy thoát khỏi bàn tay của mình được.
“Em..” Từ Uyển Nhan miễn cưỡng nở nụ cười: “Em thấy không thoải mái”
Tân Dương hơi lo lắng: “Em không thoải mái ở chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không, không sao đâu. Chắc là vừa nấy em ăn nhiều quá”
Nét mặt Từ Uyển Nhan co giật mà lắc lắc đầu, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ rồi lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lại rơi xuống gương mặt Tân Dương. Gương mặt của anh ta vừa nhìn đã mang dòng máu ngoại quốc cao quý, dòng máu của anh ta rất khác biệt không thể nghi ngờ gì. Anh ta là người thường mà không dễ dàng gì cô ta mới gặp được, chắc chắn không thể có quan hệ gì với cái tên Đường Hàn Khiết đó.
Hơn nữa câu nói vừa nãy của anh ta cũng chỉ là những lời đường mật mà rất nhiều người đàn ông thích nói, đây chỉ là sự trùng hợp mà thôi, là cô ta đã nghĩ quá nhiều mà thôi.
Từ Uyển Nhan cố nén những bất an trong lòng xuống, nở nụ cười e thẹn: “Ai nói sau này nhất định phải gả cho anh chứ, đồ đáng ghét!”
Tân Dương nhìn liếc qua phản ứng của cô ta, anh thu lại tay của mình và nói với vẻ tiếc nuối: “Vậy thật là đáng tiếc, nếu như em không gả cho anh thì sau này anh đi đâu để ăn tôm hoa sen chính thống đây?”
Từ Uyển Nhan nở nụ cười gượng gạo rồi gắp một con tôm cho anh ta, cánh tay đang gắp đồ ăn nổi da gà.
Món tôm hoa sen này cũng là món ăn mà Đường Hàn Khiết thích ăn… Cũng không phải là cô ta cố tình làm món này mà đây là một trong số những món ăn mà cô ta biết làm.
Từ Uyển Nhan ăn bữa cơm này với tâm sự nặng nề, ngay cả khi rửa bát cô ta cũng không cẩn thận mà làm vỡ vài cái đĩa.
Phiền chết đi được!
Cô ta muốn yên ổn với Tân Dương, tại sao ngày hôm nay mọi thứ lại kỳ lạ như vậy?
Từ Uyển Nhan cởi tạp đề xuống, bước chân nặng trịch đi đến phòng khách. Tần Dương chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay áo sản đến khửu tay và chỉ để lộ ra đường cong cánh tay khi đang uống trà.
Hình ảnh này khiến cho Từ Uyển Nhan tim đập loạn xạ, nhưng không biết tại sao cô ta lại không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Tân Dương. Cô ta luôn sợ mình lại nghĩ đến những người và chuyện không tốt đẹp đó.
Tân Dương nhìn thấy Từ Uyển Nhan đi ra thì đứng lên vòng tay qua eo từ phía sau lưng cô ta, hơi cúi người đặt cằm lên trên bả vai của cô ta. Anh ta thoải mái thở dài một tiếng, đôi môi mỏng hờ hững rơi xuống bờ vai của Cô ta.
Anh ta phả hơi thở nóng rực lên cổ của Từ Uyển Nhan, khiến cho tóc gáy của cô ta dựng thẳng lên.
Hành… Hành động này..
như Đường Hàn Khiết vốn không có tư cách để đánh đồng với Tân Dương.
Từ Uyển Nhan vô cùng hoảng sợ, sợ biểu hiện hôm nay của mình quá tệ sẽ tạo ấn tượng không tốt cho Tân Dương.
Bây giờ trên các trang báo của thành phố Hà Nội đều lần lượt xuất hiện hình ảnh hai người Tân Dương và Hoắc Anh Tuấn. Bây giờ người có thể ngang vai ngang vế với Hoắc Anh Tuấn cũng chỉ có mình Tân Dương.
Sao cô ta có thể để cho anh ta chạy thoát khỏi bàn tay của mình được.
“Em..” Từ Uyển Nhan miễn cưỡng nở nụ cười: “Em thấy không thoải mái”
Tân Dương hơi lo lắng: “Em không thoải mái ở chỗ nào? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không, không sao đâu. Chắc là vừa nấy em ăn nhiều quá”