Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 273
Chương 273
Cô ấy rất mong chờ có một ngày nào đó Hoäc Cao Lãng hoàn toàn khỏe lại, đến khi đó cậu ấy sẽ nói ra tất cả sự thật năm đó và cuối cùng Đường Hoa Nguyệt sẽ yên lòng.
Nói không chừng có lẽ khi đó cô còn có thể đào ra rất nhiều “những điều kinh ngạc vui vẻ” mà cô không biết.
Cứ suy nghĩ như vậy, trên gương mặt Đường Hoa Nguyệt toát lên vẻ thoải mái.
Nhưng đột nhiên cô nghe thấy Hoắc Cao Lãng lên tiếng nói, giọng nói vô cùng sốt sắng và cứng ngắc. Nhưng tiếng nói của cậu ấy lại rất lớn, giống như đang tăng thêm lòng dũng cảm cho mình.
Cậu ấy hơi nghiêng đầu nhìn Đường Hoa Nguyệt rồi nói: “Tôi có một số chuyện muốn khẳng định với chị một chút… Nói chuyện riêng một chút đi”
Giọng nói ngang nhiên không hề khoa trương khiến trái tim của Đường Hoa Nguyệt lập tức nhảy lên tận cố họng.
Tạ Đình Phong đương nhiên cũng không ngờ Hoắc Cao Lãng sẽ đột nhiên nhắc đến yêu cầu này, không ai biết cậu ấy sẽ nói chuyện riêng gì với Đường Hoa Nguyệt Cậu ấy bước hai ba bước rồi ngổi xốm xuống bên cạnh Hoắc Cao Lãng, gặng hỏi với ánh mắt lo lắng: “Cao Lãng à, cậu thật sự có thế sao? Không cần tôi ở lại bên cạnh cậu sao?”
Đối với Tạ Đình Phong, Hoắc Cao Lãng mãi mãi phô bày ra vẻ mặt chân thật nhất cũng như dịu dàng nhất của mình cho cậu ấy.
Hoäc Cao Lãng thu ngón tay lại rồi bản mu bàn tay về phía bác sĩ Tạ giống như đang làm một trò đùa quái đản: “Không sao cả, cứ tin ở tôi đi. Đã lâu như vậy rồi, nếu như tôi không tiến lên thêm một bước nữa thì chẳng phải đang vả lên mặt bác sĩ Tạ anh và nói rằng y thuật của anh không cao siêu giỏi giang sao?”
Tạ Đình Phong mỉm cười, cậu ấy biết Hoắc.
Cao Lãng thật sự thay đổi rồi. Cậu ấy đang cố gắng thoát khỏi bóng ma đã để lại cho mình và đang kiên cường đối mặt với tình hình sức khỏe của mình, cũng như đang thử thay đổi thành dáng vẻ của một thanh niên nên có.
“Được rồi” Trong lòng Tạ Đình Phong đan xen vui mừng và chua xót, cậu ấy suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên luồn vào trong túi áo.
khoác trắng của mình, lôi ra một vật nhỏ lông lá lồm xồm từ trong túi trước ngực áo sơ mi bên trong rồi đặt vào trong tay Hoäc Cao Lãng Bàn tay to lớn của cậu ấy bao trọn ngón tay của Hoäc Cao Lãng, cùng nhau nằm chặt: “Được rồi, vậy tôi và Thi Tịch ra ngoài đợi hai người. Cậu cầm lấy cái này đi, coi như là tôi vẫn đang ở trong này với cậu nên không phải sợ. Nếu như có bất kỳ tình trạng khó chịu nào thì phải ấn chuông đầu giường, tôi sẽ đến ngay lập tức được không?”
Cái con mèo không giống mèo, chó không giống chó này chính là nỉ lông cừu mà Hoäc Cao Lãng làm khi rảnh rỗi. Kết quả cậu ấy không đủ kiên nhẫn thì mắt xót tay cũng đau, chỉ đành làm xong cái đầu thì từ bỏ. Cậu ấy còn đưa nó cho Tạ Đình Phong coi như tranh công, bảo Tạ Đình Phong phải giữ gìn thật tốt.
Hoäc Cao Lãng không ngờ rằng bác sĩ Tạ lại luôn để một món đồ nhỏ xấu xí như vậy ở trước ngực mình.
Tạ Đình Phong đứng lên, kéo Thi Tịch đang mở to đôi mắt hơi nghỉ ngờ ở bên cạnh ra khỏi phòng bệnh. Đường Hoa Nguyệt liếc nhìn hai người họ, không kìm được mà đứng lên, cả người đều căng thẳng giống như cây cung đang giương lên.
Tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn. Bỗng nhiên trong căn phòng trở nên yên tĩnh khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
Đường Hoa Nguyệt miệng khô lưỡi khô, nghĩ mình có nên nói gì đó trước không. Cô còn chưa kịp phòng thủ thì Hoắc Cao Lãng lại chậm rãi lên tiếng, giọng nói trở nên vừa dịu dàng lại ấm áp, dường như món đồ nhỏ không ra hình thù gì kia đã tiếp thêm dũng khí to lớn cho cậu ấy.
“Chúng ta, tôi còn nhớ trước kia mối quan hệ của chúng ta rất tốt” Hoắc Cao Lãng vẫn quay lưng về phía Đường Hoa Nguyệt, ngồi trên tấm thảm ôm lấy đầu gối của mình.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, dường như thở dài một hơi: “Nhưng trong đầu cũng có những ký ức và hình ảnh khác. Tôi không thể chắc chắn rốt cuộc những thứ đó đâu là giả đâu là thật… Đối với tôi mà nói điều này hơi khó khăn”
Sống mũi Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên chua xót, cô không ngờ bây giờ Cao Lãng đã dũng cảm như vậy.
Cô nhăm mắt lại, hít một hơi sâu rồi lại nghiêm túc nói: “Chị xin lỗi, Cao Lãng. Đáng lẽ chị nên nói với xin lỗi này với em từ lâu… Chị xin lỗi”
Hoặc Cao Lãng mở to đôi mắt, sau đó chậm rãi quay người đối mặt với Đường Hoa Nguyệt, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống mặt đất.
Đường Hoa Nguyệt tiếp tục nói: “Cái ngày em gọi điện thoại cho chị nhờ giúp đỡ, thật ra chị cũng đang trải qua một số chuyện bất đắc dĩ. Thân mình còn lo chưa xong nên chị không kịp đi cứu em được. Chị muốn xin lỗi em về điều này, vào lúc nguy hiểm như vậy em còn nghĩ đến chị, nhưng chị lại phụ lòng sự tin tưởng của em”
“Chuyện gì vậy?” Hoắc Cao Lãng hơi nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Chị có thể nói ra không? Điều bất đắc dĩ của chị ý”
Cô ấy rất mong chờ có một ngày nào đó Hoäc Cao Lãng hoàn toàn khỏe lại, đến khi đó cậu ấy sẽ nói ra tất cả sự thật năm đó và cuối cùng Đường Hoa Nguyệt sẽ yên lòng.
Nói không chừng có lẽ khi đó cô còn có thể đào ra rất nhiều “những điều kinh ngạc vui vẻ” mà cô không biết.
Cứ suy nghĩ như vậy, trên gương mặt Đường Hoa Nguyệt toát lên vẻ thoải mái.
Nhưng đột nhiên cô nghe thấy Hoắc Cao Lãng lên tiếng nói, giọng nói vô cùng sốt sắng và cứng ngắc. Nhưng tiếng nói của cậu ấy lại rất lớn, giống như đang tăng thêm lòng dũng cảm cho mình.
Cậu ấy hơi nghiêng đầu nhìn Đường Hoa Nguyệt rồi nói: “Tôi có một số chuyện muốn khẳng định với chị một chút… Nói chuyện riêng một chút đi”
Giọng nói ngang nhiên không hề khoa trương khiến trái tim của Đường Hoa Nguyệt lập tức nhảy lên tận cố họng.
Tạ Đình Phong đương nhiên cũng không ngờ Hoắc Cao Lãng sẽ đột nhiên nhắc đến yêu cầu này, không ai biết cậu ấy sẽ nói chuyện riêng gì với Đường Hoa Nguyệt Cậu ấy bước hai ba bước rồi ngổi xốm xuống bên cạnh Hoắc Cao Lãng, gặng hỏi với ánh mắt lo lắng: “Cao Lãng à, cậu thật sự có thế sao? Không cần tôi ở lại bên cạnh cậu sao?”
Đối với Tạ Đình Phong, Hoắc Cao Lãng mãi mãi phô bày ra vẻ mặt chân thật nhất cũng như dịu dàng nhất của mình cho cậu ấy.
Hoäc Cao Lãng thu ngón tay lại rồi bản mu bàn tay về phía bác sĩ Tạ giống như đang làm một trò đùa quái đản: “Không sao cả, cứ tin ở tôi đi. Đã lâu như vậy rồi, nếu như tôi không tiến lên thêm một bước nữa thì chẳng phải đang vả lên mặt bác sĩ Tạ anh và nói rằng y thuật của anh không cao siêu giỏi giang sao?”
Tạ Đình Phong mỉm cười, cậu ấy biết Hoắc.
Cao Lãng thật sự thay đổi rồi. Cậu ấy đang cố gắng thoát khỏi bóng ma đã để lại cho mình và đang kiên cường đối mặt với tình hình sức khỏe của mình, cũng như đang thử thay đổi thành dáng vẻ của một thanh niên nên có.
“Được rồi” Trong lòng Tạ Đình Phong đan xen vui mừng và chua xót, cậu ấy suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên luồn vào trong túi áo.
khoác trắng của mình, lôi ra một vật nhỏ lông lá lồm xồm từ trong túi trước ngực áo sơ mi bên trong rồi đặt vào trong tay Hoäc Cao Lãng Bàn tay to lớn của cậu ấy bao trọn ngón tay của Hoäc Cao Lãng, cùng nhau nằm chặt: “Được rồi, vậy tôi và Thi Tịch ra ngoài đợi hai người. Cậu cầm lấy cái này đi, coi như là tôi vẫn đang ở trong này với cậu nên không phải sợ. Nếu như có bất kỳ tình trạng khó chịu nào thì phải ấn chuông đầu giường, tôi sẽ đến ngay lập tức được không?”
Cái con mèo không giống mèo, chó không giống chó này chính là nỉ lông cừu mà Hoäc Cao Lãng làm khi rảnh rỗi. Kết quả cậu ấy không đủ kiên nhẫn thì mắt xót tay cũng đau, chỉ đành làm xong cái đầu thì từ bỏ. Cậu ấy còn đưa nó cho Tạ Đình Phong coi như tranh công, bảo Tạ Đình Phong phải giữ gìn thật tốt.
Hoäc Cao Lãng không ngờ rằng bác sĩ Tạ lại luôn để một món đồ nhỏ xấu xí như vậy ở trước ngực mình.
Tạ Đình Phong đứng lên, kéo Thi Tịch đang mở to đôi mắt hơi nghỉ ngờ ở bên cạnh ra khỏi phòng bệnh. Đường Hoa Nguyệt liếc nhìn hai người họ, không kìm được mà đứng lên, cả người đều căng thẳng giống như cây cung đang giương lên.
Tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa đã đóng lại hoàn toàn. Bỗng nhiên trong căn phòng trở nên yên tĩnh khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
Đường Hoa Nguyệt miệng khô lưỡi khô, nghĩ mình có nên nói gì đó trước không. Cô còn chưa kịp phòng thủ thì Hoắc Cao Lãng lại chậm rãi lên tiếng, giọng nói trở nên vừa dịu dàng lại ấm áp, dường như món đồ nhỏ không ra hình thù gì kia đã tiếp thêm dũng khí to lớn cho cậu ấy.
“Chúng ta, tôi còn nhớ trước kia mối quan hệ của chúng ta rất tốt” Hoắc Cao Lãng vẫn quay lưng về phía Đường Hoa Nguyệt, ngồi trên tấm thảm ôm lấy đầu gối của mình.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, dường như thở dài một hơi: “Nhưng trong đầu cũng có những ký ức và hình ảnh khác. Tôi không thể chắc chắn rốt cuộc những thứ đó đâu là giả đâu là thật… Đối với tôi mà nói điều này hơi khó khăn”
Sống mũi Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên chua xót, cô không ngờ bây giờ Cao Lãng đã dũng cảm như vậy.
Cô nhăm mắt lại, hít một hơi sâu rồi lại nghiêm túc nói: “Chị xin lỗi, Cao Lãng. Đáng lẽ chị nên nói với xin lỗi này với em từ lâu… Chị xin lỗi”
Hoặc Cao Lãng mở to đôi mắt, sau đó chậm rãi quay người đối mặt với Đường Hoa Nguyệt, nhưng ánh mắt lại nhìn xuống mặt đất.
Đường Hoa Nguyệt tiếp tục nói: “Cái ngày em gọi điện thoại cho chị nhờ giúp đỡ, thật ra chị cũng đang trải qua một số chuyện bất đắc dĩ. Thân mình còn lo chưa xong nên chị không kịp đi cứu em được. Chị muốn xin lỗi em về điều này, vào lúc nguy hiểm như vậy em còn nghĩ đến chị, nhưng chị lại phụ lòng sự tin tưởng của em”
“Chuyện gì vậy?” Hoắc Cao Lãng hơi nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Chị có thể nói ra không? Điều bất đắc dĩ của chị ý”