Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 274
Chương 274
Nhưng còn chưa đợi Đường Hoa Nguyệt lên tiếng nói, cậu ấy lại tiếp tục tự mình nói: “Chị biết không, năm năm trước tôi thật sự cho rằng chị muốn hại tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết.
Mãi đến trước khi bác sĩ Tạ đến bên cạnh tôi, tôi cũng luôn tràn đầy sự hận thù và kinh sợ đối với chị.
Nhưng sau này những ký ức đã từng ghi nhớ mãi không quên đó lại dần dần trở nên mơ hồ, biến thành không chắc chắn.
Có đôi khi tôi nghĩ những hình ảnh khiến tôi hận chị đến tận xương tủy đó giống như đang bị người ta cố ép nhét vào trong đầu của Bây giờ tôi đã hơi muốn tin không tôi vậ phải chị làm ra những chuyện này.
Nhưng tôi không có bằng chứng nào có thể thuyết phục tôi tin, cho nên chị có thể nói cho tôi biết được không? Rốt cuộc ngày đó chị đang ở đâu?”
Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên trở nên nghẹn ngào, Cao Lãng có thể lập tức nói với cô nhiều như vậy và còn nói cho cô nghe những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình. Đây là chuyện mà trước kia cô không dám nghĩ đến.
“Cao Lãng à, khi đó chị…”
Cùng lúc đó, Tạ Đình Phong dắt Thi Tịch chơi ở vườn hoa nhỏ dưới tầng. Đây cũng là nơi mà bình thường Hoäc Cao Lãng thích đi ra tắm nắng nhất.
Từng con chim sẻ trong ngày đông đều nuôi mình béo tròn trùng trục giống như quả cầu lông, trông vô cùng đáng yêu và cũng không sợ con người. Thi Tịch vừa cười vừa náo loạn đuổi theo những con chim sẻ nhỏ lúc bay lúc đậu.
Tạ Đình Phong nhìn từng cử chỉ động tác của cô bé để đảm bảo cô bé sẽ không ngã hay bị thương, nhưng trong lòng cậu ấy đã phiêu dạt về trong phòng bệnh của Hoắc Cao Lãng.
Bên tai cậu ấy đeo một tai nghe màu đen với kiểu dáng rất đặc biệt và nghe rõ mồn một từng lời nói chuyện trong phòng bệnh.
Cậu ấy đã đặc biệt đặt hệ thống theo dõi này vì sự an toàn của Hoäc Cao Lãng và cũng.
được sắp xếp ở vị trí rất khuất, nhưng không ngờ lần đầu tiên sử dụng nó lại trong tình hình này.
Cậu ấy vô tình nghe thấy được những chuyện riêng tư của Đường Hoa Nguyệt, huống hồ cậu ấy cũng đã biết được kha khá những chuyện trong quá khứ của Đường Hoa Nguyệt.
Tạ Đình Phong làm như vậy là chỉ muốn có thể xác định được trạng thái của Cao Lãng bất cứ lúc nào.
Tạ Đình Phong đột nhiên nhếch khóe môi, trên gương mặt mang theo vẻ mặt có thể nói là rất tự hào… Cao Lãng của cậu ấy quả nhiên rất lợi hại.
Hoäc Cao Lãng không lựa chọn mãi mãi là con rùa rụt cổ trong mang, cậu ấy không muốn mãi mãi bị coi là đóa hoa được bảo vệ trong phòng ấm Tạ Đình Phong biết Hoắc Cao Lãng luôn tự mình chống lại những nơi ấy nhìn thấy hoặc không nhìn thấy, cậu ấy muốn thay đối và chưa bao giờ thỏa thuận với vận mệnh.
Những điều có thể nghe thì cứ nghe, vẻ mặt của Tạ Đình Phong lại bắt đầu trở nên chăm chú.
Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Cao Lãng đều có quá khứ nặng nề, mà không ai có thể trốn tránh được tất cả những điều này.
Tạ Đình Phong biết Hoắc Cao Lãng phải trải bỏ ra bao nhiêu cố gảng để có thể hồi phục lại sự chậm rãi đĩnh đạc mà nói chuyện với Đường Hoa Nguyệt, nhưng Hoắc Anh Tuấn..
Tạ Đình Phong nheo mắt, trong lòng hiện lên một ý tưởng.
Trong văn phòng chủ tịch GS, đã lâu lắm rồi Hoắc Anh Tuấn mới nhận được điện thoại từ bác sĩ tâm lý của Cao Lãng. Anh nhíu mày lại, còn tưởng Cao Lãng lại xảy ra chuyện gì.
“Alo, có chuyện gì vậy?”
“Anh Hoắc, hôm nay có khách đến thăm.
Tôi cảm thấy trong nội dung cuộc trò chuyện của cô ấy với Cao Lãng hình như có điều gì đó rất quan trọng, có thể cần anh đích thân đến xem”
“Ừm” Hàng lông mày của Hoắc Anh Tuấn thả lỏng hơn một chút: “Tôi biết rồi, gửi cho tôi đi”
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Đình Phong gửi một đoạn video không dài không ngắn đi.
Nhưng còn chưa đợi Đường Hoa Nguyệt lên tiếng nói, cậu ấy lại tiếp tục tự mình nói: “Chị biết không, năm năm trước tôi thật sự cho rằng chị muốn hại tôi, muốn đưa tôi vào chỗ chết.
Mãi đến trước khi bác sĩ Tạ đến bên cạnh tôi, tôi cũng luôn tràn đầy sự hận thù và kinh sợ đối với chị.
Nhưng sau này những ký ức đã từng ghi nhớ mãi không quên đó lại dần dần trở nên mơ hồ, biến thành không chắc chắn.
Có đôi khi tôi nghĩ những hình ảnh khiến tôi hận chị đến tận xương tủy đó giống như đang bị người ta cố ép nhét vào trong đầu của Bây giờ tôi đã hơi muốn tin không tôi vậ phải chị làm ra những chuyện này.
Nhưng tôi không có bằng chứng nào có thể thuyết phục tôi tin, cho nên chị có thể nói cho tôi biết được không? Rốt cuộc ngày đó chị đang ở đâu?”
Đường Hoa Nguyệt bỗng nhiên trở nên nghẹn ngào, Cao Lãng có thể lập tức nói với cô nhiều như vậy và còn nói cho cô nghe những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình. Đây là chuyện mà trước kia cô không dám nghĩ đến.
“Cao Lãng à, khi đó chị…”
Cùng lúc đó, Tạ Đình Phong dắt Thi Tịch chơi ở vườn hoa nhỏ dưới tầng. Đây cũng là nơi mà bình thường Hoäc Cao Lãng thích đi ra tắm nắng nhất.
Từng con chim sẻ trong ngày đông đều nuôi mình béo tròn trùng trục giống như quả cầu lông, trông vô cùng đáng yêu và cũng không sợ con người. Thi Tịch vừa cười vừa náo loạn đuổi theo những con chim sẻ nhỏ lúc bay lúc đậu.
Tạ Đình Phong nhìn từng cử chỉ động tác của cô bé để đảm bảo cô bé sẽ không ngã hay bị thương, nhưng trong lòng cậu ấy đã phiêu dạt về trong phòng bệnh của Hoắc Cao Lãng.
Bên tai cậu ấy đeo một tai nghe màu đen với kiểu dáng rất đặc biệt và nghe rõ mồn một từng lời nói chuyện trong phòng bệnh.
Cậu ấy đã đặc biệt đặt hệ thống theo dõi này vì sự an toàn của Hoäc Cao Lãng và cũng.
được sắp xếp ở vị trí rất khuất, nhưng không ngờ lần đầu tiên sử dụng nó lại trong tình hình này.
Cậu ấy vô tình nghe thấy được những chuyện riêng tư của Đường Hoa Nguyệt, huống hồ cậu ấy cũng đã biết được kha khá những chuyện trong quá khứ của Đường Hoa Nguyệt.
Tạ Đình Phong làm như vậy là chỉ muốn có thể xác định được trạng thái của Cao Lãng bất cứ lúc nào.
Tạ Đình Phong đột nhiên nhếch khóe môi, trên gương mặt mang theo vẻ mặt có thể nói là rất tự hào… Cao Lãng của cậu ấy quả nhiên rất lợi hại.
Hoäc Cao Lãng không lựa chọn mãi mãi là con rùa rụt cổ trong mang, cậu ấy không muốn mãi mãi bị coi là đóa hoa được bảo vệ trong phòng ấm Tạ Đình Phong biết Hoắc Cao Lãng luôn tự mình chống lại những nơi ấy nhìn thấy hoặc không nhìn thấy, cậu ấy muốn thay đối và chưa bao giờ thỏa thuận với vận mệnh.
Những điều có thể nghe thì cứ nghe, vẻ mặt của Tạ Đình Phong lại bắt đầu trở nên chăm chú.
Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Cao Lãng đều có quá khứ nặng nề, mà không ai có thể trốn tránh được tất cả những điều này.
Tạ Đình Phong biết Hoắc Cao Lãng phải trải bỏ ra bao nhiêu cố gảng để có thể hồi phục lại sự chậm rãi đĩnh đạc mà nói chuyện với Đường Hoa Nguyệt, nhưng Hoắc Anh Tuấn..
Tạ Đình Phong nheo mắt, trong lòng hiện lên một ý tưởng.
Trong văn phòng chủ tịch GS, đã lâu lắm rồi Hoắc Anh Tuấn mới nhận được điện thoại từ bác sĩ tâm lý của Cao Lãng. Anh nhíu mày lại, còn tưởng Cao Lãng lại xảy ra chuyện gì.
“Alo, có chuyện gì vậy?”
“Anh Hoắc, hôm nay có khách đến thăm.
Tôi cảm thấy trong nội dung cuộc trò chuyện của cô ấy với Cao Lãng hình như có điều gì đó rất quan trọng, có thể cần anh đích thân đến xem”
“Ừm” Hàng lông mày của Hoắc Anh Tuấn thả lỏng hơn một chút: “Tôi biết rồi, gửi cho tôi đi”
Sau khi cúp điện thoại, Tạ Đình Phong gửi một đoạn video không dài không ngắn đi.