Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 307
Chương 307
“Dạy dỗ?! Cô dựa vào đâu mà muốn dạy dỗ em ấy?”
Từ Uyển Nhan co rúm người lại một chút: “Cậu… Cậu ta khinh thường em! Cậu ta chỉ thích Đường Nguyệt Hoa, còn hay nói chuyện với Đường Nguyệt Hoa, cậu ta còn nhận định Đường Nguyệt Hoa chính là chị dâu của cậu ta nữa, thế nhưng cậu ta lại luôn khinh thường em.
Từ Uyển Nhan nói xong liền rơi lệ: “Em chỉ là muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn mà thôi!
Hoäc Cao Lãng dựa vào đâu mà nói rằng anh không thích sự hiện diện thường xuyên của em ở nhà của bọn anh?! Nếu không có cậu ta thì chúng ta đã sớm có thể ở bên nhau rồi!
Hoắc Anh Tuấn, không phải là vì cậu ta cho nên em với anh không thể yêu nhau ư?”
Hoäc Anh Tuấn đã dần trở nên bình tĩnh hơn, con ngươi đen như mực của anh giống như một loại mã não đen đắt tiền nhất, không hề có một chút tạp chất nào, khiến cho bất cứ ai nhìn vào đôi mắt ấy cũng tự nguyện sa vào đó.
Anh nhìn chäm chảm vào Từ Uyển Nhan với vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào, kể từ giây phút đó, anh biết mình chẳng cần phải tức giận làm gì nữa, bởi vì người phụ nữ trước mắt anh đã hoàn toàn bị điên rồi.
Thật lâu sau, Hoäc Anh Tuấn khẽ chớp mắt, Từ Uyển Nhan còn đang lẩm bẩm như muốn đổi trắng thay đen sao cho ăn khớp, anh cố gắng đè nén tâm trạng rồi hỏi tiếp “Cô nói cô muốn dạy dỗ em ấy một bài học… Vậy vì sao cô lại muốn giáo huấn em ấy như vậy”
Không ngờ Từ Uyển Nhan lại đột nhiên nở nụ cười: “Không phải cậu ta lúc nào cũng kiêu ngạo hay sao? Chẳng qua là cậu ta có xuất thân tốt hơn em, chứ cậu ta có gì mà hơn em chứ? Hoäc Anh Tuấn, anh yêu thương cậu ta như, coi cậu ta như bảo bối trong lòng mà nâng niu, cho nên em ghen tị với cậu ta! Vì cái gì mà cậu ta có thể trưởng thành với tính cách vô ưu vô lo như thế?! Cho dù cậu ta có gây ra chuyện gì thì cũng có anh chống lưng cho cậu †a, cậu ta dựa vào cái gì chứ? Hi hi, cho nên em, em đã tìm vài người để phá nát cái sự kiêu ngạo đó của cậu ta, một người đàn ông mà lại bị một đám đàn ông khác chơi đến mức phá hủy, để xem cậu ta có còn kiêu ngạo được nữa hay không?!”
Hoäc Anh Tuấn nhằm chặt mắt lại, anh cố gắng đè nén cảm xúc muốn giết người, anh cắn chặt khớp hàm đến mức bật máu.
“Đúng là đồ điên” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi hạ bản án đối với Từ Uyển Nhan.
“Thế nhưng em không muốn giết cậu ta!
Em không hề!” Đột nhiên Từ Uyển Nhan trừng to mắt, cô ta hét lên: “Vốn dĩ có người còn hận cậu ta hơn cả em, muốn cậu ta chịu nhục còn chưa đủ còn muốn dồn cậu ta vào chỗ chết nữa! Ha ha ha Hoắc Anh Tuấn, không phải là anh lâm vào đường cùng rồi đấy chứ? Khi biết người giết cậu ta không phải là em, có phải là anh thất vọng lắm không?! Nhìn dáng vẻ này của anh, chỉ sợ anh cũng chưa có cách nào để tìm ra người thần bí đó phải không?!” Bên trong ánh mắt của Từ Uyển Nhan mang theo sự điên cuồng, được cả ngã ăn về không: “Hoắc Anh Tuấn, đây chính là quả báo của anh đấy! Em chúc anh mãi mãi sẽ không tìm ra hung thủ thực sự! Mãi mãi sống trong sự tự trách cùng với hối hận!”
Từ Uyển Nhan nói ra những lời độc ác nhất mà không hề kiêng nể gì, bởi vì cô ta đột nhiên rất muốn nhìn thấy người đàn ông tên Hoắc Anh Tuấn này phát điên vì cô ta.
Nhưng đáng tiếc, Hoắc Anh Tuấn không hề có dáng vẻ như cô ta mong muốn.
Hoäc Anh Tuấn hít nhẹ một hơi, anh không hề nói bất cứ lời nào.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, dùng vẻ mặt thương hại cùng với bình tĩnh liếc nhìn Từ Uyển Nhan một cái, rồi đứng dậy rời đi.
Thế mà anh lại không có phản ứng gì! Từ Uyển Nhan luống cuống, đây là lần cuối cùng cô ta có thể nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn, thế nhưng cô ta còn chưa trút hết sự không cam tâm cùng với nỗi uất hận suốt bao nhiêu năm qua ra ngoài!
“Dạy dỗ?! Cô dựa vào đâu mà muốn dạy dỗ em ấy?”
Từ Uyển Nhan co rúm người lại một chút: “Cậu… Cậu ta khinh thường em! Cậu ta chỉ thích Đường Nguyệt Hoa, còn hay nói chuyện với Đường Nguyệt Hoa, cậu ta còn nhận định Đường Nguyệt Hoa chính là chị dâu của cậu ta nữa, thế nhưng cậu ta lại luôn khinh thường em.
Từ Uyển Nhan nói xong liền rơi lệ: “Em chỉ là muốn ở bên cạnh anh nhiều hơn mà thôi!
Hoäc Cao Lãng dựa vào đâu mà nói rằng anh không thích sự hiện diện thường xuyên của em ở nhà của bọn anh?! Nếu không có cậu ta thì chúng ta đã sớm có thể ở bên nhau rồi!
Hoắc Anh Tuấn, không phải là vì cậu ta cho nên em với anh không thể yêu nhau ư?”
Hoäc Anh Tuấn đã dần trở nên bình tĩnh hơn, con ngươi đen như mực của anh giống như một loại mã não đen đắt tiền nhất, không hề có một chút tạp chất nào, khiến cho bất cứ ai nhìn vào đôi mắt ấy cũng tự nguyện sa vào đó.
Anh nhìn chäm chảm vào Từ Uyển Nhan với vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào, kể từ giây phút đó, anh biết mình chẳng cần phải tức giận làm gì nữa, bởi vì người phụ nữ trước mắt anh đã hoàn toàn bị điên rồi.
Thật lâu sau, Hoäc Anh Tuấn khẽ chớp mắt, Từ Uyển Nhan còn đang lẩm bẩm như muốn đổi trắng thay đen sao cho ăn khớp, anh cố gắng đè nén tâm trạng rồi hỏi tiếp “Cô nói cô muốn dạy dỗ em ấy một bài học… Vậy vì sao cô lại muốn giáo huấn em ấy như vậy”
Không ngờ Từ Uyển Nhan lại đột nhiên nở nụ cười: “Không phải cậu ta lúc nào cũng kiêu ngạo hay sao? Chẳng qua là cậu ta có xuất thân tốt hơn em, chứ cậu ta có gì mà hơn em chứ? Hoäc Anh Tuấn, anh yêu thương cậu ta như, coi cậu ta như bảo bối trong lòng mà nâng niu, cho nên em ghen tị với cậu ta! Vì cái gì mà cậu ta có thể trưởng thành với tính cách vô ưu vô lo như thế?! Cho dù cậu ta có gây ra chuyện gì thì cũng có anh chống lưng cho cậu †a, cậu ta dựa vào cái gì chứ? Hi hi, cho nên em, em đã tìm vài người để phá nát cái sự kiêu ngạo đó của cậu ta, một người đàn ông mà lại bị một đám đàn ông khác chơi đến mức phá hủy, để xem cậu ta có còn kiêu ngạo được nữa hay không?!”
Hoäc Anh Tuấn nhằm chặt mắt lại, anh cố gắng đè nén cảm xúc muốn giết người, anh cắn chặt khớp hàm đến mức bật máu.
“Đúng là đồ điên” Hoắc Anh Tuấn nghiến răng nghiến lợi hạ bản án đối với Từ Uyển Nhan.
“Thế nhưng em không muốn giết cậu ta!
Em không hề!” Đột nhiên Từ Uyển Nhan trừng to mắt, cô ta hét lên: “Vốn dĩ có người còn hận cậu ta hơn cả em, muốn cậu ta chịu nhục còn chưa đủ còn muốn dồn cậu ta vào chỗ chết nữa! Ha ha ha Hoắc Anh Tuấn, không phải là anh lâm vào đường cùng rồi đấy chứ? Khi biết người giết cậu ta không phải là em, có phải là anh thất vọng lắm không?! Nhìn dáng vẻ này của anh, chỉ sợ anh cũng chưa có cách nào để tìm ra người thần bí đó phải không?!” Bên trong ánh mắt của Từ Uyển Nhan mang theo sự điên cuồng, được cả ngã ăn về không: “Hoắc Anh Tuấn, đây chính là quả báo của anh đấy! Em chúc anh mãi mãi sẽ không tìm ra hung thủ thực sự! Mãi mãi sống trong sự tự trách cùng với hối hận!”
Từ Uyển Nhan nói ra những lời độc ác nhất mà không hề kiêng nể gì, bởi vì cô ta đột nhiên rất muốn nhìn thấy người đàn ông tên Hoắc Anh Tuấn này phát điên vì cô ta.
Nhưng đáng tiếc, Hoắc Anh Tuấn không hề có dáng vẻ như cô ta mong muốn.
Hoäc Anh Tuấn hít nhẹ một hơi, anh không hề nói bất cứ lời nào.
Anh đứng từ trên cao nhìn xuống, dùng vẻ mặt thương hại cùng với bình tĩnh liếc nhìn Từ Uyển Nhan một cái, rồi đứng dậy rời đi.
Thế mà anh lại không có phản ứng gì! Từ Uyển Nhan luống cuống, đây là lần cuối cùng cô ta có thể nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn, thế nhưng cô ta còn chưa trút hết sự không cam tâm cùng với nỗi uất hận suốt bao nhiêu năm qua ra ngoài!