Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 308
Chương 308
“Hoäc Anh Tuấn! Đến lúc này rồi em cũng không muốn giấu anh nữa, lúc trước chuyện đứa nhỏ Lục Bạch Ngôn của Lục Xuyên Mạn khiến anh cảm thấy ghê tởm chính là chủ ý của em đấy! Còn có báo cáo sức khỏe của Đường Hoa Nguyệt bị tráo đổi nữa, còn có rất nhiều chuyện anh không ngờ tới, cũng đều là do em làm cả đấy!”
Từ Uyển Nhan nhìn thấy nước mắt chảy ra ở một bên mặt của Hoắc Anh Tuấn, cảm nhận được sự áp lực cùng với run rẩy của anh, cô ta đứng lên với vẻ vô cùng đắc ý..Hoắc Anh Tuấn, hay là bây giờ anh giết em đi, có lẽ anh sẽ nếm được chút cảm giác trên tay dính đầy máu người đấy! Em với anh cùng nhau xuống địa ngục!
“Thật là nực cười! Anh còn nhớ rõ năm đó vì chuyện này mà anh đối xử với Đường Hoa Nguyệt ra sao không? Cô ta đã bị anh làm cho tổn thương nhiều đến mức nào? Lúc đó em cảm thấy hãnh diện ra sao…Hoäc Anh Tuấn, vì sao sau đó anh lại thay đổi?! Vì sao anh vẫn không tin em, khiến cho Đường Hoa Nguyệt tránh xa anh ra?!”
Trong giây phút nào đó, Từ Uyển Nhan mơ hồ cảm thấy được Hoắc Anh Tuấn sẽ xông lên bóp cổ cô ta ngay lập tức.
Thế nhưng chẳng có gì cả.
Hoäc Anh Tuấn thậm chí còn chẳng nhìn cô ta lấy một cái.
Anh thật sự cảm thấy ghê tởm chính mình, đột nhiên Từ Uyển Nhan đang trong tình trạng kiệt sức lại nở nụ cười vô cùng vặn vẹo.
‘Ghê tởm đi, hận đi! Cô ta không cần! Dù sao quãng đời ngắn ngủi sau này, cô ta chỉ cần khiến cho cuộc sống của Hoắc Anh Tuấn với Đường Hoa Nguyệt không được yên bình, như vậy là đủ rồi!
Bước đi của Hoắc Anh Tuấn có chút lảo đảo, anh không thể tiếp tục nghe kẻ điên như cô ta nói tiếp nữa, nếu không sẽ thật sự như ý nguyện của cô ta, anh sẽ biến thành hung thủ giết người giống như cô ta Từ Uyển Nhan nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Hoäc Anh Tuấn càng ngày càng xa, nước mắt trên mặt đã khô, cô ta cười nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh đừng có quên, em chính là người đã cứu mạng anh đấy! Nếu như ngày đó không có em thì anh đã sớm chết ở trong thang máy rồi! Nếu như không có em thì nói không chừng anh vấn không thể vượt qua từng đêm đen! Chứng sợ hãi không gian khép kín của anh cũng chính là do em chữa khỏi!
Một hồi lâu sau, nhịp tim chấn động của anh mới đần dần hồi phục bình thường trở lại Hoắc Anh Tuấn cảm thấy vô cùng mệt mỏi cho dừng xe ở bên đường, dùng sức kiềm nén cơn đau ở hai bên huyệt thái dương, những lời vừa nãy của kẻ điên kia cứ như một lời nguyên rủa vậy, ép bức anh nhớ về quá khứ mà anh không hề muốn nhớ lại nữa.
Nhưng anh biết rằng anh sẽ không vì những lời đó mà khiến lòng mình rối loạn.
Người mà anh có lỗi nhất trên đời này chính là Đường Hoa Nguyệt.
Thế nhưng… Anh cũng nhìn ra được, trong chuyện lần này của Hoäc Cao Lãng, Từ Uyển Nhan cũng không nói gì sai Người đứng phía sau ra lệnh giết chết Hoäc Cao Lãng cũng không phải cô ta, đến Hàn Nhạc cũng không dám nói ra người thần bí đó là ai, cho nên người đó không thể nào là cô ta được.
Loại người ngu xuẩn tự cho mình là thông minh như cô ta không thể nào tạo ra một kế hoạch điên cuồng như vậy được.
“Hoäc Anh Tuấn! Đến lúc này rồi em cũng không muốn giấu anh nữa, lúc trước chuyện đứa nhỏ Lục Bạch Ngôn của Lục Xuyên Mạn khiến anh cảm thấy ghê tởm chính là chủ ý của em đấy! Còn có báo cáo sức khỏe của Đường Hoa Nguyệt bị tráo đổi nữa, còn có rất nhiều chuyện anh không ngờ tới, cũng đều là do em làm cả đấy!”
Từ Uyển Nhan nhìn thấy nước mắt chảy ra ở một bên mặt của Hoắc Anh Tuấn, cảm nhận được sự áp lực cùng với run rẩy của anh, cô ta đứng lên với vẻ vô cùng đắc ý..Hoắc Anh Tuấn, hay là bây giờ anh giết em đi, có lẽ anh sẽ nếm được chút cảm giác trên tay dính đầy máu người đấy! Em với anh cùng nhau xuống địa ngục!
“Thật là nực cười! Anh còn nhớ rõ năm đó vì chuyện này mà anh đối xử với Đường Hoa Nguyệt ra sao không? Cô ta đã bị anh làm cho tổn thương nhiều đến mức nào? Lúc đó em cảm thấy hãnh diện ra sao…Hoäc Anh Tuấn, vì sao sau đó anh lại thay đổi?! Vì sao anh vẫn không tin em, khiến cho Đường Hoa Nguyệt tránh xa anh ra?!”
Trong giây phút nào đó, Từ Uyển Nhan mơ hồ cảm thấy được Hoắc Anh Tuấn sẽ xông lên bóp cổ cô ta ngay lập tức.
Thế nhưng chẳng có gì cả.
Hoäc Anh Tuấn thậm chí còn chẳng nhìn cô ta lấy một cái.
Anh thật sự cảm thấy ghê tởm chính mình, đột nhiên Từ Uyển Nhan đang trong tình trạng kiệt sức lại nở nụ cười vô cùng vặn vẹo.
‘Ghê tởm đi, hận đi! Cô ta không cần! Dù sao quãng đời ngắn ngủi sau này, cô ta chỉ cần khiến cho cuộc sống của Hoắc Anh Tuấn với Đường Hoa Nguyệt không được yên bình, như vậy là đủ rồi!
Bước đi của Hoắc Anh Tuấn có chút lảo đảo, anh không thể tiếp tục nghe kẻ điên như cô ta nói tiếp nữa, nếu không sẽ thật sự như ý nguyện của cô ta, anh sẽ biến thành hung thủ giết người giống như cô ta Từ Uyển Nhan nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của Hoäc Anh Tuấn càng ngày càng xa, nước mắt trên mặt đã khô, cô ta cười nói: “Hoắc Anh Tuấn, anh đừng có quên, em chính là người đã cứu mạng anh đấy! Nếu như ngày đó không có em thì anh đã sớm chết ở trong thang máy rồi! Nếu như không có em thì nói không chừng anh vấn không thể vượt qua từng đêm đen! Chứng sợ hãi không gian khép kín của anh cũng chính là do em chữa khỏi!
Một hồi lâu sau, nhịp tim chấn động của anh mới đần dần hồi phục bình thường trở lại Hoắc Anh Tuấn cảm thấy vô cùng mệt mỏi cho dừng xe ở bên đường, dùng sức kiềm nén cơn đau ở hai bên huyệt thái dương, những lời vừa nãy của kẻ điên kia cứ như một lời nguyên rủa vậy, ép bức anh nhớ về quá khứ mà anh không hề muốn nhớ lại nữa.
Nhưng anh biết rằng anh sẽ không vì những lời đó mà khiến lòng mình rối loạn.
Người mà anh có lỗi nhất trên đời này chính là Đường Hoa Nguyệt.
Thế nhưng… Anh cũng nhìn ra được, trong chuyện lần này của Hoäc Cao Lãng, Từ Uyển Nhan cũng không nói gì sai Người đứng phía sau ra lệnh giết chết Hoäc Cao Lãng cũng không phải cô ta, đến Hàn Nhạc cũng không dám nói ra người thần bí đó là ai, cho nên người đó không thể nào là cô ta được.
Loại người ngu xuẩn tự cho mình là thông minh như cô ta không thể nào tạo ra một kế hoạch điên cuồng như vậy được.