Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia - Chương 78: Sao Anh Có Thể Lạnh Lùng Như Thế?
Để bảo vệ Bạch Tư Vũ và như tách rời hai người ra khỏi nhau, Lâm Diện đành gáng cho Bạch Tư Vũ tội danh nghi phạm giết Kiến Trung.Để bảo vệ thân phận cũng như tính mạng còn là mục tiêu trong kế hoạch.Nhưng con trai ông lại vì phụ nữ mà phát điên,muốn lật tung đồn cảnh sát còn thuê luật sư Trương Hải.Rõ ràng biết là sai mà vẫn làm.Điều đó cho thấy Bạch Tư Vũ là một điểm chết chí mạng của Lục Hạo.Khiến Trình Uy bắt buột phải ra mặt để giải quyết và còn thay đổi tất cả kế hoạch theo một bước ngoặc mới.
Kế hoạch lần này vô cùng nguy hiểm nhưng nếu thành công mọi ám ảnh kéo dài mười mấy năm qua sẽ kết thúc.
Lục Hạo nắm chặt hai tay, anh không phản bác mà gật đầu nhận lỗi.
- Con xin lỗi.
Sắc mặt Trịnh Uy dịu xuống,ông thở dài nhìn Lục Hạo có chút đau lòng, bao năm qua tuy là máu mủ, nhưng cha con ông luôn phải làm lơ với nhau khi lỡ chạm mặt bên ngoài.
Mấy ai hiểu được sự đau lòng âm ĩ không yên lòng đeo đẵng mười mấy năm qua của gia đình ông.
Giọng Trịnh Uy hòa hoãn đi nhiều.
- Sắp tới mọi thứ phải cẩn trọng, không được làm sai kế hoạch.Cố gắng thêm một thời gian nữa..
Lục Hạo kéo ghế đứng dậy,khẽ gật đầu..
- Con biết rồi, ba nhớ giữ gìn sức khỏe.
Nói rồi anh lẵng lặng rời khỏi phòng.
Không hiểu sao lần này nhìn bóng dáng của Lục Hạo khuất dần sau cánh cửa, lòng Trịnh Uy bồn chồn không yên như có dự cảm không lành..
Ông nhắm mắt thở dài, cố gắng không cho mình xiêu lòng, như ông đã nói trọng trách trên vai không thể để tình cảm cá nhân phá vỡ trọng trách được giao.
Cũng vì thế mà mười năm qua cha con không thể nhận nhau, Lục Hạo bán mình cho thế giới ngầm để tìm ra chứng cứ tội phạm.Ông biết mình có lỗi với con trai nhưng sinh ra là con cháu Trịnh Gia thì không thể có lựa chọn nào khác..
Cánh cửa nữa một lần nữa mở ra, Thu Tuyết nhìn chồng đầy suy tư ngồi sau bàn làm việc. Bà bước vào không muốn nói nhưng ấm ức tràn cả lòng ngực,càng nghĩ càng thấy đau lòng..
- Trịnh Dương nó về đúng không,tại sao anh không gọi em dậy..?
Lúc bà tỉnh giấc,bất ngờ nghe tiếng xe khởi động, trời mưa rất lớn chỉ nhìn ra cửa sổ nhìn chiếc xe khuất dần sau cửa cổng.
Nhưng bà biết rõ đấy là con trai mình, chắc chắn Trịnh Dương có qua phòng thăm bà nhưng lại không nỡ đánh thức bà dậy,hoặc lại sợ thấy bà khóc..
Mười mấy năm qua ngày nào bà không phải khóc vì nhớ con.
Càng nghĩ bà lại càng hận người đàn ông đang ngồi đối diện, trong mất ông chỉ có tổ quốc, đồng nghiệp còn con trai mình thì sống chết mất kệ..
Trịnh Uy nhìn vợ mình, ông trầm ổn an ủi.
- Em bình tĩnh có được không,chỉ một thời gian nữa thôi Trịnh Dương sẽ về với chúng ta.
Thu Tuyết khóc nghẹn ngào, ai làm mẹ rồi mới hiểu nỗi lòng bà lúc này, vì sinh khó nên bà chỉ có một mình Trịnh Dương.Từ bé đã xem như hòn ngọc trên tay, nhưng chồng bà thì sao,ông lúc nào cũng nghiêm khắc,giáo huấn đến đáng sợ. Vừa tốt nghiệp trung học ném thằng bé vào quân đội, tư tưởng bảo vệ quốc gia,phòng chống tội phạm.Trịnh Dương không phải là đứa không có chính kiến, nhưng ngặt nổi chảy trong mình dòng máu tham chiến của Trịnh Uy, chẳng khác gì thả hổ về rừng, càng thêm hoang dã mạnh mẽ liều chết chiến đấu.Chưa một lần nhờ vào chức vụ của Trịnh Uy mà leo lên chỗ cao,mà con bà phải đổ biết bao là mồ hôi,nước mắt, máu và tính mạng để khi tuổi còn khá trẻ đã là một đại úy của đội trinh sát phòng chống tội phạm quốc gia.
Nhưng phong danh,phong chức chỉ trong âm thầm, vì mười mấy năm qua Trịnh Dương phải mặc trên người chiếc áo Tam gia của thế giới ngầm. Chẳng biết khi bà mất đi con trai có kịp quay về để tang hay không, hay mang trên mình cơ mật quốc gia mà nuốt xuống cay đắng cam chịu..
Tuyết Thu lắc đầu trong nước mắt..
- Câu này anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, mười mấy năm rồi, em vẫn chưa được ôm con,nấu món ngon cho con ăn.Anh có biết em nhớ nó thế nào không? Tại sao anh có thể lạnh lùng như vậy,nó là máu mủ của anh mà..
Nói đến đây bà khóc nghẹn, lòng dạ đau như ai cào ai cấu..
Kế hoạch lần này vô cùng nguy hiểm nhưng nếu thành công mọi ám ảnh kéo dài mười mấy năm qua sẽ kết thúc.
Lục Hạo nắm chặt hai tay, anh không phản bác mà gật đầu nhận lỗi.
- Con xin lỗi.
Sắc mặt Trịnh Uy dịu xuống,ông thở dài nhìn Lục Hạo có chút đau lòng, bao năm qua tuy là máu mủ, nhưng cha con ông luôn phải làm lơ với nhau khi lỡ chạm mặt bên ngoài.
Mấy ai hiểu được sự đau lòng âm ĩ không yên lòng đeo đẵng mười mấy năm qua của gia đình ông.
Giọng Trịnh Uy hòa hoãn đi nhiều.
- Sắp tới mọi thứ phải cẩn trọng, không được làm sai kế hoạch.Cố gắng thêm một thời gian nữa..
Lục Hạo kéo ghế đứng dậy,khẽ gật đầu..
- Con biết rồi, ba nhớ giữ gìn sức khỏe.
Nói rồi anh lẵng lặng rời khỏi phòng.
Không hiểu sao lần này nhìn bóng dáng của Lục Hạo khuất dần sau cánh cửa, lòng Trịnh Uy bồn chồn không yên như có dự cảm không lành..
Ông nhắm mắt thở dài, cố gắng không cho mình xiêu lòng, như ông đã nói trọng trách trên vai không thể để tình cảm cá nhân phá vỡ trọng trách được giao.
Cũng vì thế mà mười năm qua cha con không thể nhận nhau, Lục Hạo bán mình cho thế giới ngầm để tìm ra chứng cứ tội phạm.Ông biết mình có lỗi với con trai nhưng sinh ra là con cháu Trịnh Gia thì không thể có lựa chọn nào khác..
Cánh cửa nữa một lần nữa mở ra, Thu Tuyết nhìn chồng đầy suy tư ngồi sau bàn làm việc. Bà bước vào không muốn nói nhưng ấm ức tràn cả lòng ngực,càng nghĩ càng thấy đau lòng..
- Trịnh Dương nó về đúng không,tại sao anh không gọi em dậy..?
Lúc bà tỉnh giấc,bất ngờ nghe tiếng xe khởi động, trời mưa rất lớn chỉ nhìn ra cửa sổ nhìn chiếc xe khuất dần sau cửa cổng.
Nhưng bà biết rõ đấy là con trai mình, chắc chắn Trịnh Dương có qua phòng thăm bà nhưng lại không nỡ đánh thức bà dậy,hoặc lại sợ thấy bà khóc..
Mười mấy năm qua ngày nào bà không phải khóc vì nhớ con.
Càng nghĩ bà lại càng hận người đàn ông đang ngồi đối diện, trong mất ông chỉ có tổ quốc, đồng nghiệp còn con trai mình thì sống chết mất kệ..
Trịnh Uy nhìn vợ mình, ông trầm ổn an ủi.
- Em bình tĩnh có được không,chỉ một thời gian nữa thôi Trịnh Dương sẽ về với chúng ta.
Thu Tuyết khóc nghẹn ngào, ai làm mẹ rồi mới hiểu nỗi lòng bà lúc này, vì sinh khó nên bà chỉ có một mình Trịnh Dương.Từ bé đã xem như hòn ngọc trên tay, nhưng chồng bà thì sao,ông lúc nào cũng nghiêm khắc,giáo huấn đến đáng sợ. Vừa tốt nghiệp trung học ném thằng bé vào quân đội, tư tưởng bảo vệ quốc gia,phòng chống tội phạm.Trịnh Dương không phải là đứa không có chính kiến, nhưng ngặt nổi chảy trong mình dòng máu tham chiến của Trịnh Uy, chẳng khác gì thả hổ về rừng, càng thêm hoang dã mạnh mẽ liều chết chiến đấu.Chưa một lần nhờ vào chức vụ của Trịnh Uy mà leo lên chỗ cao,mà con bà phải đổ biết bao là mồ hôi,nước mắt, máu và tính mạng để khi tuổi còn khá trẻ đã là một đại úy của đội trinh sát phòng chống tội phạm quốc gia.
Nhưng phong danh,phong chức chỉ trong âm thầm, vì mười mấy năm qua Trịnh Dương phải mặc trên người chiếc áo Tam gia của thế giới ngầm. Chẳng biết khi bà mất đi con trai có kịp quay về để tang hay không, hay mang trên mình cơ mật quốc gia mà nuốt xuống cay đắng cam chịu..
Tuyết Thu lắc đầu trong nước mắt..
- Câu này anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, mười mấy năm rồi, em vẫn chưa được ôm con,nấu món ngon cho con ăn.Anh có biết em nhớ nó thế nào không? Tại sao anh có thể lạnh lùng như vậy,nó là máu mủ của anh mà..
Nói đến đây bà khóc nghẹn, lòng dạ đau như ai cào ai cấu..