Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310
CHƯƠNG 310
“Không quen.” Dụ Vỹ Phàm không hề chần chừ, trả lời hết sức dứt khoát.
Trong một căn phòng khác, Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm video, đôi mắt lạnh lẽo híp lại.
“Biết ngay Dụ Vỹ Phàm sẽ không nói.” Cậu năm Tào hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng cậu Dụ lại giúp cô ta chạy trốn khỏi khách sạn.”
“Chạy trốn?” Dụ Vỹ Phàm cố ý thốt lên kinh ngạc: “Sao thế? Cô ta giết người? Nếu cô ta giết người, các người không phải nên hạ lệnh bắt tội phạm sao? Vậy tôi đây trở thành đồng lõa tình nghi rồi?”
“Không nghiêm trọng như vậy.” Đội trưởng Lục thầm thở dài, cái này quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì.
“Ồ, vậy thì được, cô ta chỉ là thuận tiện ngồi xe tôi, ra khỏi khách sạn, cô ta xuống xe, những cái khác tôi cũng không biết gì.”
Lúc này đây dáng vẻ của Dụ Vỹ Phàm hoàn toàn là cà lơ phất phơ.
“Cậu Dụ không biết cô ta là ai?”
“Không biết, đeo mặt nạ, tôi không thấy bộ dạng cô ta.” Dụ Vỹ Phàm trả lời rất thờ ơ.
“Dụ Vỹ Phàm quả nhiên là một con hồ ly.” Trong một căn phòng khác, cậu năm Tào măng một câu: “Với tính cách của Dụ Vỹ Phàm, nếu anh ta không quen người phụ nữ kia, tuyệt đối sẽ không liều mạng giúp cô ta như vậy.”
Nguyễn Hạo Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, mặc dù không nói chuyện, nhưng có ý ám chỉ.
“Anh ba, hiểu rồi.” Trên mặt cậu năm Tào lập tức có thêm hưng phấn, anh ta lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài.
Trong phòng ghi chép, điện thoại của đội trưởng Lục reo lên.
Đội trưởng Lục nhìn Dụ Vỹ Phàm, sau đó nhận điện thoại, có điều không nói gì, chỉ lắng lặng nghe.
Dụ Vỹ Phàm mặt mày ung dung, dường như không thèm để ý.
“Anh nói người phụ nữ kia là cô cả nhà họ Tô – Tô Khiết.” Đội trưởng Lục ngồi ở đối diện Dụ Vỹ Phàm đột nhiên kinh ngạc bật ra tiếng.
Mà giờ khắc này, trong một căn phòng khác, Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm Dụ Vỹ Phàm trong video, quan sát biến hóa sắc mặt trên mặt anh ta.
Lúc này, Dụ Vỹ Phàm chỉ cần có một chút xíu sơ hở, cũng tuyệt đối chạy không thoát khỏi ánh mắt anh.
Cho dù chỉ là rất nhỏ…
Chỉ là, vào đúng lúc này, điện thoại Dụ Vỹ Phàm đột nhiên vang lên.
Dụ Vỹ Phàm khẽ giật mình, dường như đột nhiên bị thức tỉnh, cảm xúc trên mặt còn chưa thay đổi đột nhiên ngưng trệ.
“Mẹ kiếp, điện thoại tới thật không đúng lúc.” Trong một căn phòng khác, cậu năm Tào gào to: “Phá vỡ hết kế hoạch của chúng ta.”
Lông mày Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng lên, cú điện thoại này của Dụ Vỹ Phàm quả thật tới không đúng lúc, có điều vừa rồi trên mặt Dụ Vỹ Phàm vẫn hơi lộ ra chút cảm xúc, những thứ này đối với anh mà nói là đủ rồi.
Hơn nữa, trong tay anh còn có một món đồ giống vậy, anh nghĩ, chỉ cần món đồ này vẫn ở trong tay anh, khẳng định cô sẽ còn có hành động.
Anh sẽ chờ cô, chờ cô tự chui đầu vào lưới!!
Tô Khiết tiến vào trạm xăng sau đó gửi tin nhắn cho Mộ Dung Tri, trên tay cô có điện thoại chuyên dụng, bên trong có lưu số điện thoại của Mộ Dung Tri, cô vốn lo lắng ở trạm xăng có camera giám sát, nhưng không nghĩ tới Mộ Dung Tri lại phát hiện ra camera khác.
Cho nên, Mộ Dung Tri đã cho xử lí một số cái.
“Không quen.” Dụ Vỹ Phàm không hề chần chừ, trả lời hết sức dứt khoát.
Trong một căn phòng khác, Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm video, đôi mắt lạnh lẽo híp lại.
“Biết ngay Dụ Vỹ Phàm sẽ không nói.” Cậu năm Tào hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng cậu Dụ lại giúp cô ta chạy trốn khỏi khách sạn.”
“Chạy trốn?” Dụ Vỹ Phàm cố ý thốt lên kinh ngạc: “Sao thế? Cô ta giết người? Nếu cô ta giết người, các người không phải nên hạ lệnh bắt tội phạm sao? Vậy tôi đây trở thành đồng lõa tình nghi rồi?”
“Không nghiêm trọng như vậy.” Đội trưởng Lục thầm thở dài, cái này quả nhiên không phải chuyện tốt lành gì.
“Ồ, vậy thì được, cô ta chỉ là thuận tiện ngồi xe tôi, ra khỏi khách sạn, cô ta xuống xe, những cái khác tôi cũng không biết gì.”
Lúc này đây dáng vẻ của Dụ Vỹ Phàm hoàn toàn là cà lơ phất phơ.
“Cậu Dụ không biết cô ta là ai?”
“Không biết, đeo mặt nạ, tôi không thấy bộ dạng cô ta.” Dụ Vỹ Phàm trả lời rất thờ ơ.
“Dụ Vỹ Phàm quả nhiên là một con hồ ly.” Trong một căn phòng khác, cậu năm Tào măng một câu: “Với tính cách của Dụ Vỹ Phàm, nếu anh ta không quen người phụ nữ kia, tuyệt đối sẽ không liều mạng giúp cô ta như vậy.”
Nguyễn Hạo Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, mặc dù không nói chuyện, nhưng có ý ám chỉ.
“Anh ba, hiểu rồi.” Trên mặt cậu năm Tào lập tức có thêm hưng phấn, anh ta lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài.
Trong phòng ghi chép, điện thoại của đội trưởng Lục reo lên.
Đội trưởng Lục nhìn Dụ Vỹ Phàm, sau đó nhận điện thoại, có điều không nói gì, chỉ lắng lặng nghe.
Dụ Vỹ Phàm mặt mày ung dung, dường như không thèm để ý.
“Anh nói người phụ nữ kia là cô cả nhà họ Tô – Tô Khiết.” Đội trưởng Lục ngồi ở đối diện Dụ Vỹ Phàm đột nhiên kinh ngạc bật ra tiếng.
Mà giờ khắc này, trong một căn phòng khác, Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm Dụ Vỹ Phàm trong video, quan sát biến hóa sắc mặt trên mặt anh ta.
Lúc này, Dụ Vỹ Phàm chỉ cần có một chút xíu sơ hở, cũng tuyệt đối chạy không thoát khỏi ánh mắt anh.
Cho dù chỉ là rất nhỏ…
Chỉ là, vào đúng lúc này, điện thoại Dụ Vỹ Phàm đột nhiên vang lên.
Dụ Vỹ Phàm khẽ giật mình, dường như đột nhiên bị thức tỉnh, cảm xúc trên mặt còn chưa thay đổi đột nhiên ngưng trệ.
“Mẹ kiếp, điện thoại tới thật không đúng lúc.” Trong một căn phòng khác, cậu năm Tào gào to: “Phá vỡ hết kế hoạch của chúng ta.”
Lông mày Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng lên, cú điện thoại này của Dụ Vỹ Phàm quả thật tới không đúng lúc, có điều vừa rồi trên mặt Dụ Vỹ Phàm vẫn hơi lộ ra chút cảm xúc, những thứ này đối với anh mà nói là đủ rồi.
Hơn nữa, trong tay anh còn có một món đồ giống vậy, anh nghĩ, chỉ cần món đồ này vẫn ở trong tay anh, khẳng định cô sẽ còn có hành động.
Anh sẽ chờ cô, chờ cô tự chui đầu vào lưới!!
Tô Khiết tiến vào trạm xăng sau đó gửi tin nhắn cho Mộ Dung Tri, trên tay cô có điện thoại chuyên dụng, bên trong có lưu số điện thoại của Mộ Dung Tri, cô vốn lo lắng ở trạm xăng có camera giám sát, nhưng không nghĩ tới Mộ Dung Tri lại phát hiện ra camera khác.
Cho nên, Mộ Dung Tri đã cho xử lí một số cái.