Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 867
Chương 867
Khi Nguyễn Hạo Thần chỉ nhìn thấy cô, chưa nhìn thấy Đường Bách Khiêm, thì anh chỉ nhìn một cái cũng nhận ra được cô rồi.
Cô hôm nay không có sự nguy trang thường ngày, là bộ dạng chân chính của cô.
Anh biết cô rất đẹp, anh đã sớm biết được một số sự thật từ trong miệng của Thẩm Đình, nhưng lúc này khi nhìn thấy bộ dạng thật sự của cô, anh vẫn bị kinh diễm.
Cô thật sự rất đẹp, rất đẹp, cô ăn vận như lúc này, đẹp đến nỗi khiến anh sắp ngạt thở rồi.
Lúc này, trong mắt của cậu ba Nguyễn đã không nhìn thấy gì khác nữa, chỉ có cô, chỉ có sự tồn tại của cô.
Tô Khiết vốn dĩ ngước mắt lên rất tự nhiên, nhưng cô không ngờ lại gặp được Nguyễn Hạo Thần.
Vào khoảnh khác nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, cô rõ ràng sững sờ một hồi, trong lòng có chút bất ngờ, cũng có chút kinh ngạc, Nguyễn Hạo Thần sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Nhưng mà, sau đó cô nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần cũng có sản nghiệp ở nước M, hơn nữa thế lực của Nguyễn Hạo Thần ở bên này không nhỏ, sức ảnh hưởng cũng không nhỏ, cho nên Nguyễn Hạo Thần có xuất hiện ở yến hội như vậy, cũng coi như là bình thường.
Cho nên cô không suy nghĩ nhiều Mà hôm nay cô có nhiệm vụ, cho nên, thân phận của cô và học trưởng đều không thể để lộ.
Cô nghĩ, Nguyễn Hạo Thần dù sao cũng chưa có nhìn thấy bộ dạng thật sự của cô, cho nên Nguyễn Hạo Thần lúc này hẳn sẽ không nhận ra cô, cho nên ngay sau đó Tô Khiết liền giả vờ như không quen biết Nguyễn Hạo Thần, rất tự nhiên mà dời ánh mắt đi.
Cho nên, cái ánh mắt hồi nãy, trông có vẻ như chỉ là tuỳ ý nhìn một cái mà thôi.
Cô nhìn Nguyễn Hạo Thần giống như là đang nhìn những người bình thường khác, không có bất kỳ phản ứng khác biệt nào.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô rõ ràng đã nhìn thấy anh rồi, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì, vậy mà lại vờ như không quen anh, cứ dời ánh mắt đi như vậy, sau đó, cô không có nhìn anh nữa, cúi đầu, dường như đang nói gì đó với Đường Bách Khiêm.
Vào giây phút đó, bàn tay Nguyễn Hạo Thần hung hăng siết chặt lại, đôi con ngươi cũng lập tức âm trầm đến cực điểm.
Rất tốt, cô rõ ràng nhìn thấy anh rồi, nhưng lại vờ như không quen anh!!
Sau đó lại tiếp tục liếc mắt đưa tình với Đường Bách Khiêm.
Cô thật là giỏi!!
Anh còn chưa chết mà!!
Nguyễn Hạo Thần không có lập tức đi qua đó, chỉ là hung hăng uống cạn ly rượu trong tay mình.
Anh phải xem thử, cô định giả vờ tới khi nào?
Anh phải xem thử, cô có phải là định sẽ giả vờ không quen anh trong suốt cả yến hội tối nay luôn không?
Vốn dĩ, anh luôn đợi cô đến, anh đã nghĩ đến rất nhiều phản ứng khi cô nhìn thấy anh, thực ra cũng bao gồm loại này.
Anh cũng biết, hôm nay cô đến tham gia yến hội là vì nhiệm vụ, cho nên thân phận gì đó là phải bảo mật.
Nhưng cho dù cô có bảo mật, cũng không cần giả vờ như không quen biết anh chứ?
Hồi nãy cho dù cô chỉ nhìn anh thêm một cái, cho anh thêm chút ám chỉ, thì lúc này trong lòng anh cũng sẽ không tức đến vậy.
Anh có thể nhìn ra, hôm nay cô trang điểm nhẹ, đã đặc biệt sửa soạn qua.
Ở cùng với Đường Bách Khiêm, cô luôn ăn vận rất đẹp.
Không giống như lúc ở cùng với anh, lúc ở cùng với anh, cô chưa hề để ý mấy cái này.
Khi Nguyễn Hạo Thần chỉ nhìn thấy cô, chưa nhìn thấy Đường Bách Khiêm, thì anh chỉ nhìn một cái cũng nhận ra được cô rồi.
Cô hôm nay không có sự nguy trang thường ngày, là bộ dạng chân chính của cô.
Anh biết cô rất đẹp, anh đã sớm biết được một số sự thật từ trong miệng của Thẩm Đình, nhưng lúc này khi nhìn thấy bộ dạng thật sự của cô, anh vẫn bị kinh diễm.
Cô thật sự rất đẹp, rất đẹp, cô ăn vận như lúc này, đẹp đến nỗi khiến anh sắp ngạt thở rồi.
Lúc này, trong mắt của cậu ba Nguyễn đã không nhìn thấy gì khác nữa, chỉ có cô, chỉ có sự tồn tại của cô.
Tô Khiết vốn dĩ ngước mắt lên rất tự nhiên, nhưng cô không ngờ lại gặp được Nguyễn Hạo Thần.
Vào khoảnh khác nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, cô rõ ràng sững sờ một hồi, trong lòng có chút bất ngờ, cũng có chút kinh ngạc, Nguyễn Hạo Thần sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Nhưng mà, sau đó cô nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần cũng có sản nghiệp ở nước M, hơn nữa thế lực của Nguyễn Hạo Thần ở bên này không nhỏ, sức ảnh hưởng cũng không nhỏ, cho nên Nguyễn Hạo Thần có xuất hiện ở yến hội như vậy, cũng coi như là bình thường.
Cho nên cô không suy nghĩ nhiều Mà hôm nay cô có nhiệm vụ, cho nên, thân phận của cô và học trưởng đều không thể để lộ.
Cô nghĩ, Nguyễn Hạo Thần dù sao cũng chưa có nhìn thấy bộ dạng thật sự của cô, cho nên Nguyễn Hạo Thần lúc này hẳn sẽ không nhận ra cô, cho nên ngay sau đó Tô Khiết liền giả vờ như không quen biết Nguyễn Hạo Thần, rất tự nhiên mà dời ánh mắt đi.
Cho nên, cái ánh mắt hồi nãy, trông có vẻ như chỉ là tuỳ ý nhìn một cái mà thôi.
Cô nhìn Nguyễn Hạo Thần giống như là đang nhìn những người bình thường khác, không có bất kỳ phản ứng khác biệt nào.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô rõ ràng đã nhìn thấy anh rồi, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng gì, vậy mà lại vờ như không quen anh, cứ dời ánh mắt đi như vậy, sau đó, cô không có nhìn anh nữa, cúi đầu, dường như đang nói gì đó với Đường Bách Khiêm.
Vào giây phút đó, bàn tay Nguyễn Hạo Thần hung hăng siết chặt lại, đôi con ngươi cũng lập tức âm trầm đến cực điểm.
Rất tốt, cô rõ ràng nhìn thấy anh rồi, nhưng lại vờ như không quen anh!!
Sau đó lại tiếp tục liếc mắt đưa tình với Đường Bách Khiêm.
Cô thật là giỏi!!
Anh còn chưa chết mà!!
Nguyễn Hạo Thần không có lập tức đi qua đó, chỉ là hung hăng uống cạn ly rượu trong tay mình.
Anh phải xem thử, cô định giả vờ tới khi nào?
Anh phải xem thử, cô có phải là định sẽ giả vờ không quen anh trong suốt cả yến hội tối nay luôn không?
Vốn dĩ, anh luôn đợi cô đến, anh đã nghĩ đến rất nhiều phản ứng khi cô nhìn thấy anh, thực ra cũng bao gồm loại này.
Anh cũng biết, hôm nay cô đến tham gia yến hội là vì nhiệm vụ, cho nên thân phận gì đó là phải bảo mật.
Nhưng cho dù cô có bảo mật, cũng không cần giả vờ như không quen biết anh chứ?
Hồi nãy cho dù cô chỉ nhìn anh thêm một cái, cho anh thêm chút ám chỉ, thì lúc này trong lòng anh cũng sẽ không tức đến vậy.
Anh có thể nhìn ra, hôm nay cô trang điểm nhẹ, đã đặc biệt sửa soạn qua.
Ở cùng với Đường Bách Khiêm, cô luôn ăn vận rất đẹp.
Không giống như lúc ở cùng với anh, lúc ở cùng với anh, cô chưa hề để ý mấy cái này.